Ngọc La Sát mắng: "Uổng cho y làm tuần phủ một phương, đảm tử còn nhỏ hơn so với đám học trò." rồi vỗ lên người Trác Trọng Liêm vài cái, Trác Trọng Liêm mới từ từ tỉnh dậy. Ngọc La Sát rút từ trong nguời ra một lệnh kỳ, quăng cho lão bảo: "Ta đuổi bọn bảo tiêu của ngươi đi rồi, hiện giờ trả cái này lại cho ngươi."
Trác Trọng liêm ngạc nhiên không hiểu, Ngọc La Sát lại hét tiếp: "Ngươi cắm cây cờ vàng này lên xem trong địa phận tỉnh Thiểm Tây này chẳng có ai dám động đến cọng lông của ngươi, so với mười tên bảo tiêu Võ Đang phái cái gì đó còn mạnh hơn nhiều!" Trác Trọng Liêm nghe thế mừng không còn gì hơn, vội vã thu lấy lệnh kỳ, định khấu đầu lạy tạ, thì Ngọc La Sát và Vương Chiếu Hi đã đi mất rồi.
Vương Chiếu Hi mở thư của nhạc phụ ra xem, nửa phần trên là giục gã mau lên kinh nghênh thân, sau đó thì viết:
"Vũ sư trong kinh ám đấu kịch liệt, đặc biệt là trong cung đình hiểm tử hoàn sinh, mong hiền tế mau đến, có chuyện cần thương lượng."
Thì ra phụ thân của Vương Chiếu Hi là Vương Gia Dận là một tú tài thi rớt, hơn hai mươi năm trước có lạy tám lạy làm lễ kết giao với vũ sư Mạnh Xán, lại chỉ phúc vi hôn kết thành thân gia. Vương Chiếu Hi khi được bảy tuổi theo cha về quê, từ đó hai nhà chưa hề gặp lại. Năm năm trước, Mạnh Xán bị triều đình chọn làm Trị điện vũ sư tại Từ Khánh cung, vốn là cung điện do thái tử cư ngụ, còn Vương Gia Dận thì ở phương bắc trở thành thủ lĩnh lục lâm. Vương Gia Dận biết được tin tức của thân gia, cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Mạnh Xán thường hành hiệp trượng nghĩa, danh rất trọng trên giang hồ, không biết vì cớ gì mà lại tiếp thụ lời thỉnh cầu của vương thất. Từ khi Mạnh Xán làm trị điện vũ sư mỗi năm thường nhờ người trong giang hồ mang thư giao cho y, lần này lại nhờ một đệ tử của Võ Đang phái. Vương Chiếu Hi đã sớm biết nhạc phụ của gã có nhờ người của Võ Đang đưa thư tới từ hơn mười ngày trước, lúc đầu còn nghĩ đó là Cảnh Thiệu Nạp, nên mới cố ý làm thân với y, không ngờ kẻ đó lại là sư huynh của Cảnh Thiệu Nam.
Nhưng sau khi Vương Chiếu Hi đọc thư xong, liền cáo từ Ngọc La Sát đi thẳng tới kinh đô. Trên đường đi hết mấy tháng, khi đến kinh sư thì trời đã sơ xuân. Ngày đó tuyết đang rơi rất khẩn, Vương Chiếu Hi theo cửa Tuyên Vũ mà nhập thành, đột nhiên thấy người ta xô đẩy nhau, xa xa còn có tiếng hò hét. Vương Chiếu Hi hiếu kỳ hỏi, kế bên có người đáp:
- Khách quan, ngài không biết hay sao? Gần đây kinh thành xảy ra một án kiện rất lớn, rất nhiều quan viên đều bị liên lụy, hôm nay ngay cả Hộ bộ thị lang Trác Kế Hiền cũng bị lôi ra ngọ môn chém đầu rồi. Người ta nói: "bầu bạn với vua như bầu bạn với hổ" quả nhiên không sai. Nghe nói Trác thị lang còn là một quan tốt a!
Vương Chiếu Hi nghe xong giật mình cả kinh, Trác thị lang này chính là con trai Trác Trọng Liêm. Cảnh Thiệu Nam làm bảo tiêu cho Trác Trọng Liêm chính là do Trác thị lang mời thỉnh, không ngờ mới đó mà bị lôi ra ngọ môn chém đầu!
Vương Chiếu Hi là người cực kỳ tinh tế, liền đi vào một tửu lâu nghe người đàm luận, chẳng mấy chốc đã biết rõ mọi nguyên ủy. Thì ra Minh thần tông (Tức Vạn Lịch đế) Chu Dực Quân sinh được hai con trai. Trưởng tử Thường Lạc do hoàng hậu sinh, con thứ Thường Tuân do sủng phi Trịnh quý phi sinh. Trịnh quý phi âm mưu đoạt dòng đích, Thần Tông cứ hoãn hoãn không lập thái tử. Sau đó triều thần thỉnh lập Thường Lạc làm hoàng thái tử, phong Thường Tuân làm Phúc vương, đất phong ở Lạc Dương. Thường Tuân không chịu rời khỏi kinh nhận đất phong, triều thần lại tấu giục y đi nhanh. Thường Tuân rời khỏi kinh được một năm, chính là năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba, đột nhiên có người cầm côn đánh chết thủ vệ ở Từ Khánh Cung, xông thẳng vào tiền điện mới bị bắt. Án kiện này khá nổi tiếng trong lịch sử, chính là một trong mười ba đại án kỳ quái của Minh triều, đó là "Đĩnh kích án", nhất thời khiến cho toàn thành phong vũ, chấn động kinh hoa!
Thái tử tuy không thụ thương, nhưng giữa trời quang mây tạnh lại có người dám xông vào cung điện đả thương vệ sĩ, đấy là chuyện trước giờ chưa hề có. Điều kì quái chính là, người cầm côn xông vào cung đó tự xưng là Trịnh đại hỗn tử, lời nói cử chỉ điên điên khùng khùng, thái y hội chẩn cũng không dám đoán định là y có bệnh hay không. Tam ti hội thẩm, bắt y khai ra chủ mưu, y nói nhăng nói cuội, báo một lô một lốc tên các đại thần thái giám trong cung, cũng không biết là thật hay là giả, kết quả là triều thần đầy hoàng thân quốc uy, kết bè kết đảng, tương hỗ công kích nhau. Thần Tông hoàng đế là hôn quân, chẳng có chủ ý gì, hôm nay nghe lời triều thần này, ngày mai lại nghe lời người khác, làm cho liên lụy khắp nơi, triều thần ai ai cũng đều cảm thấy nguy. Ngay cả Trác Kế Hiền là quan nhân không dễ bị dính vào mà cũng bị họa lây, chưa bị thẩm vấn gì đã bị lôi ra ngọ môn chém đầu.
Vương Chiếu Hi hiểu được nguyên ủy chuyện này rồi, lòng thầm than thở, nghĩ Mãn Châu quật khởi ở Đông Bắc, Uy khấu gây họa ở Đông Nam, hoàng đế thì ngu đần, triều thần kết bè kết đảng, giang sơn Đại Minh này chỉ sợ chẳng thể dài lâu nữa rồi. Chớp mắt gã lại nghĩ: Như vậy cũng tốt, Chu gia vô năng, thì cứ để Vương gia ta kề vai gánh vác vậy. Nghĩ thế bước xuống tửu lầu, căn cứ vào địa đồ kinh thành do phụ thân gã cho mà đi tìm tới Tử Hồ đồng, Mạnh gia môn chính là ở ngõ này. Tuy nhiên gã đi vào nhìn lên cửa thì giật mình kinh hãi, cửa nhà họ Mạnh giờ đã đóng chặt, ngoài cửa bắt chéo hai dãy niêm phong, lại chính là thứ niêm phong của cẩm y vệ, ngoài cửa còn có hai hán tử khôi ngô đứng canh, hiển nhiên là vệ sĩ trong cung. Vương Chiếu Hi không dám dừng lại, vội vã đi khỏi ngõ hẻm. Trong lòng gã kinh nghi bất định, thẳng đường đi gần đến thiên kiều, tìm một người bạn năm xưa của cha, chính là vị võ sư có chút danh khí tên là Liễu Tây Minh. Rất may vừa tìm là gặp, Liễu Tây Minh vừa thấy gã đã giật mình kinh hãi, vội vã đóng chặt cửa kéo gã vào nội thất, thấp giọng hỏi:
- Sao cháu lại cả gan như thế? Phụ thân của cháu chính là khâm phạm triều đình, nhạc phụ của cháu đã bị bắt, sanh tử không biết sao. Nếu như có người biết thân phận của cháu, thì biết làm sao?
Vương Chiếu Hi cười cười đáp:
- Trong kinh chính là đang chú ý đến cái án kỳ quái này, cẩm y vệ chưa chắc có thể phân tâm ra lo chú ý đến cháu. Cháu đang định hỏi thúc phụ, tệ nhạc chính là trị điện vũ sư của thái tử, vì sao lại bị bắt? Chẳng lẽ người cũng bị lôi kéo vào án này hay sao?
Liễu Tây Minh thở dài:
- Ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, tên Trịnh đại hỗn tử kia chính là do nhạc phụ cháu bắt, nếu không có công thì cũng tính như vô tội, không ngờ điên đảo lên hết, ngay cả người cũng bị bắt luôn.
Vương Chiếu Hi âm thầm tính toán, nên tiếp theo không nói gì nữa.
Qua hết hai ngày, cảnh vệ ở cửa Mạnh gia đã triệt tiêu, đêm đó Vương Chiếu Hi ăn tối xong, đột nhiên thay một bộ đồ dạ hành màu đen, nói với Liệu Tây Minh:
- Thúc phụ, cháu định đêm nay đến nhà nhạc phụ thám thính một chút.
Liễu Tây Minh cản trở:
- Làm vậy sao được!
Vương Chiếu Hi nói:
- Cháu tuyệt đối không để liên lụy đến thúc phụ là được.
Liễu Tây Minh lắc đầu thở dài, khuyên gã không nghe, chi bằng cứ để gã đi cho xong chuyện.
Nhà ở Bắc Kinh đều rất thấp, cho dù là nhà của vương gia đại thần cũng chỉ có vườn to nhà rộng mà thôi, hiếm khi có nhà cao ba lầu. Đó là vì các hoàng đế xưa nay đều hạn định cho dân chúng trong thành không được xây nhà cao quá Ngũ Phượng lâu, mục đích là trong cung có thể nhìn toàn thành trong khi người trong thành không thể dò xét trong cung. Khinh công của Vương Chiếu Hi rất giỏi, chỉ cần phóng một cái đã lên đến nóc nhà, lấy từ trong túi ra hai đồng tiền kẹp vào trong hai ngón tay búng một cái, xong búng một cái nữa bắn vào đồng tiền đi trước, gây ra một tiếng động cực lớn.
Chiêu này rất nổi danh, gọi là "Thanh phù truyền tin", là ám hiệu liên lạc của dạ hành nhân. Hai đồng tiền chạm vào nhau trong không trung, lăn xuống vườn. Vương Chiếu Hi phục trên nóc nhà không hề động đậy, qua một lúc sau quả nhiên có hai hắc y vệ sĩ bước ra, nhìn nhìn ngó ngó xung quay rồi lẩm bẩm:
- Tiếng gì vang lên vậy, ngay cả quỷ ảnh cũng chẳng thấy một tên.
Người khác nói:
- Kinh sư trọng địa, làm gì có người lớn gan như vậy, Lý chỉ huy quả là quá cẩn thận rồi.
Hai người tần ngần một hồi rồi đi vào trong. Vương Chiếu Hi thầm bấu chặt phi tiêu, chỉ chờ hai người bước vào nhà thì hạ sát thủ, lòng không khỏi cười thầm: "Thật đúng là con trùn ngu, đường lối giang hồ một chút cũng không thông." Thân hình của gã chợt động, nhanh chóng lật vài tấm ngói lên vọt trước hai vệ sĩ tiến vào trong đình, rồi uốn người cái nữa vọt lên lầu sách. Đây chính là chỗ nghỉ ngơi của nhạc phụ gã thường ngày. Vương Chiếu Hi thấy lầu này khẽ khép, bên trong không người, bèn nhón chân tiến vào trong. Không ngờ chân trước vừa bước vào, cánh cửa ấy chợt ngã xuống, một con đao bén sáng ngời phóng ra, khí lạnh sầm sầm táp vào bên sườn. Rất may là Vương Chiếu Hi lâm nguy không loạn, phục xuống đất quay tròn, tay trái đưa cửa lên đỡ, mũi đao cắm phập vào đó sâu hơn phân nửa. Vương Chiếu Hi lại dùng thế "Lý ngư đả đĩnh" vọt người lên, trường kiếm đã thủ trước ngực, chợt nghe người trong sảnh cười hắc hắc:
- Tên tiểu tặc ngươi tự rơi vào bẫy rồi!
Vương Chiếu Hi lắc trường kiếm vừa định tiến chiêu, đột nhiên cửa hai bên thư phòng mở toát ra, ám khí sắc bén bay ra nườm nượp. Vương Chiếu Hi xoay người mòng mòng, trường kiếm vẽ ra một đám màu hồn ngân, các ám khí đầy phòng bị kích trúng văng ra, rồi y vung kiếm đâm ngay vệ sĩ phục ở sau cửa.
Thì ra hôm nay có ba cẩm y vệ canh, đều là tay cao thủ giang hồ. Bọn họ tiếp được mệnh lệnh là phải bắt sống toàn bộ người đến thám thính, do đó cố ý ra vẻ vô ý, cho gã tiến vào trong, sau đó ba mặt giáp kích. Rất may Vuơng Chiếu Hi võ nghệ cao cường, nếu không đã bị ám toán rồi.
Vệ sĩ phục sau cửa tựa hồ là một đầu mục, một lưỡi đao gạt ngang gạt dọc vun vút như luồng gió, thì ra đó là đao pháp "ngũ hổ đoạn môn đao" thượng thừa. Hai vệ sĩ còn lại thì một dùng đồng côn, một dùng Thất tiết tiên, đều ra chiêu trầm mãnh uy lực. Vương Chiếu Hi vung kiếm lực chiến, tả xung hữu đột, lại luôn ra tay thừa thế chém tơi, nên chẳng mấy chốc sau tên vệ sĩ cầm đồng côn trúng kiếm bị loại khỏi vòng chiến. Vương Chiếu Hi như luồng gió lạnh, phục người nhảy chồm dậy, thừa thế một chiêu đắc thủ nhanh chóng phóng ra sát thủ, trước hết muốn diệt được tên nào đỡ tên ấy. Nhưng không ngờ tên sử dụng đao có chiêu số linh hoạt thực tế, nhân lúc Vương Chiếu Hi phục thân tiến kiếm, chợt hoành đao quét ngang, một chiêu "Phượng hoàng triển sí" đưa ra nhắm chém vào phần trên của đối thủ. Vương Chiếu Hi bị bức phải bỏ vệ sĩ sử dụng đồng côn, rút người vạch kiếm, khiến cho đoạn môn đao dừng ngay ngoài ngoại môn của người hắn cách, chậm hơn chút là thất tiết liên của vệ sĩ khác phải phóng tới, khiến cho tên sử dụng đồng côn dụ thụ thương nhưng cũng kịp tái chiến.
Vương Chiếu Hi lấy một địch ba, thế mà không sợ! Trường kiếm của gã hàn quang lấp lánh, kiếm thế như trời hồng. Cần phải biết phụ thân Vương Gia Dận của gã chính là danh gia về kiếm pháp, đã đạt được chân truyền Nhiếp Vân kiếm của Thạch gia. Vương Chiếu Hi kiêm học văn võ, nội ngoại song tu, căn bản trong ngoài đều vững. Sau khi đánh một lúc, người dùng Thất Tiết Tiên bị trúng một kiếm, đau đớn kêu lên chói lói. Vương Chiếu Hi vận kiếm như phong, tiến bức từng chút, khiến cho người sử dụng đồng côn lùi đến bên tường, vô tình bị một kiếm của Vương Chiếu Hi đâm tới, y lùi thêm bước nữa, đụng tường khiến nó lung lay. Vương Chiếu Hi ra chiêu như điện, một kiếm khiến y đính trên tường, đột nhiên nghe phành một cái, trên tượng lại xuất hiện một động lớn! Tên vệ sĩ đó lọt vào trong động, Vương Chiếu Hi bị mất trọng tâm, đung đưa loạng choạng suýt bị Thất Tiết Tiên quét trúng, vội rụt kiếm về thủ thân. CHính vào lúc này, trong tường chợt vang lên một tiếng quái dị, từ đó có một người tiến ra. Vương Chiếu Hi thoáng chút bất ngờ, không biết là địch hay là bạn, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì mắt chợt sáng rực lên, từ trong tường lại phóng ra một nữ tử trẻ tuổi, bạch y phiêu phiêu, tung thân phóng vượt qua đầu mọi người chặn ngay cửa, hoành kiếm che ngang kêu lên rất vội:
- Mẫn ca, đánh tên vệ sĩ dùng đao kia!
Người phóng ra đầu tiên là một thiếu niên, khù khờ dùng đao chém tới thật mạnh. Hai đao chạm nhau, song phương đêu cảm thấy cánh tay chấn động.
Vương Chiếu Hi định thần, chong mắt nhìn thiếu nữ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lại là vợ chưa cưới của ta?Nhìn kỹ hơn, dáng vẽ rõ ràng là rất giống, lòng gã đột nhiên chua xót, nói không thành lời mùi vị thế nào! Gã đứng sững sờ nhìn hai người kia đấu với nhau, tên vệ sĩ còn lại thấy tình thế không hay, vội vã cướp đường mà chạy. Thiếu nữ chặn ở cửa quát lên một tiếng vung tay ra, ba mũi phi đao cùng phóng, nhắm vào ba phần thượng trung hạ của tên vệ sĩ kia. Hắn tức thời la thảm, thân người xuất hiện luôn ba cái lỗ. Bạch y thiếu nữ vừa phóng ám khí, vừa giận dữ quát:
- Ê! Thiếu niên kia, ngươi vì sao cứ nhìn ta mà không chịu động thủ chứ?
Vương Chiếu Hi biến sắc, nhưng lại thấy thiếu niên kia không thể đánh lại địch thủ, liền bước lên thúc cùi chỏ vào y, bảo:
- Ngươi lui ra!
Thiếu niên kia kinh ngạc hỏi:
- Làm gì?
Vương Chiếu Hi đang tràn đầy khí tức, không có chỗ nào phát ra, trường kiếm liền phóng ra dùng luôn mười thành lực lượng. Tên dùng đao kia không phải là kẻ thường, nhưng sao có thể kháng được công lực nội gia của gã, nên liền nghe một tiếng rắc cực lớn, Đoạn môn đao đã bị chém gãy thành hai đoạn. Gã thu kiếm định đi, nhưng chợt nghe thiếu nữ khúc khích cười:
- Kiếm pháp của ngươi không tệ nha! Nhưng mà có hơi lỗ mãng đấy!
Vương Chiếu Hi hơi chấn động, thầm cười bản thân tu dưỡng chưa đủ, một người vì thiên hạ mà hành sự, sao lại có thể vì nhân nữ chi tình mà ra thế chứ? Lời bình hai tiếng "lỗ mãng" này, khiến mặt mũi của gã đỏ hồng cả lên. Thiếu nữ kia bước tới xá một quyền, nói:
- Nghĩa sĩ vì gia phụ mạo hiểm như thế này, tôn tính đại danh là gì chẳng hay có thể cho biết!
Vương Chiếu Hi cách biệt vợ chưa cưới đã hơn mười sáu năm, Mạnh Xán giục gã nghênh thân, con gái lão chưa chắc đã biết, và có nằm mộng cũng không ngờ là hôn phu từ vạn dặm đã đến kinh sư. Do đó nàng tuy cảm giác người này đã từng quen đâu đó, nhưng không dám nhận. Vương Chiếu Hi đáp:
- Tại hạ họ Vương tên là Nhật Triệu, tiểu thư dường như là viên minh châu trên tay Mạnh võ sư tên là Thu Hà phải không?
Mạnh Thu Hà ngạc nhiên:
- Ngươi vì sao lại biết tên ta?
Vương Chiếu Hi lại hỏi:
- Vị tiểu ca này là...
Thiếu niên kia ngờ nghệch đáp:
- Tiểu đệ tên là Bạch Mẫn, là đệ tử của Mạnh võ sư. Vương huynh, võ công của huynh thật là giỏi, chỉ cần một chiêu mà đã khiến cho bọn ưng trảo này bị phế rồi, huynh tuy đụng ta một cái, ta chẳng có chút nào oán hận huynh.
Vương Chiếu Hi thầm nghĩ: tiểu tử ngốc này tên là "Bạch Mẫn" nhưng lại chẳng cơ mẫn chút nào.
Lòng Vương Chiếu Hi chua như dấm, cố ý không báo tên thật, hồ loạn vẽ ra một lại lịch, nói là bản thân đã từng thụ đại ân của Mạnh Xán, do đó mới không ngại nguy hiểm đến tính mệnh đến dò la xem ân nhân thế nào. Mạnh Xán giao du rất nhiều, nên Mạnh Thu Hà nghe là tin ngay, cảm ơn thêm lần nữa. Vương Chiếu Hi đột nhiên hỏi:
- Các người trốn trong tường đó bao nhiêu ngày rồi?
Bạch Mẫn đáp:
- Tự khi lão sư bị bắt tới nay, tính ra đã được ba hôm rồi.
Vương Chiếu Hi càng lúc càng cảm thấy không vui, sắc mặt tái hẳn!
Làn thu thủy của Mạnh Thu Hà dạt dào, nhìn sắc diện của Vương Chiếu Hi quan tâm hỏi:
- Vương huynh, huynh mệt sao? Nghỉ một chút đi!
Bạch Mẫn tiếp lời:
- Nhất định là đánh nhau mệt rồi, tôi đi tìm một bình rượu ngon tới, để huynh uống lấy lại tinh thần.
Vương chiếu Hi vừa tức giận vừa buồn cười, tên tiểu tử ngốc lập tức chạy vào trong lầu, lát sau mang một bình rượu lâu năm ra.
Vương Chiếu Hi ngồi thủng thẳng nói chuyện với hôn thê trong thư phòng, ánh trăng nhạt xiên vào từ song cửa.
Lúc vào đây, Vương Chiếu Hi cảm thấy tim đập thình thịch. Mạnh Thu Hà đốt hai cây nến hồng, dưới ánh nến nàng càng lúc càng diễm lệ. Vương Chiếu Hi hỏi:
- Mạnh tiểu thư, thỉnh cho ta mạo muội, ta muốn biết lệnh tôn đại nhân vì sao bị bắt, hiện hạ lạc nơi nào? Để tiện thiết pháp tương cứu.
Mạnh Thu Hà chớp mắt, ánh mắt đầy vẻ cảm tạ. Vương Chiếu Hi cúi đầu không dám nhìn, Mạnh Thu Hà ngược lại cả cười thoải mái, kể:
- Chính là sau khi phát sinh án đánh vào cung hai ngày, đêm ấy nhà ta đột nhiên xuất hiện hai khách nhân kỳ dị, ở thư phòng nói chuyện với gia phụ. Ta và Bạch Mẫn núp trong thư phòng, nghe lời họ nói càng lúc càng nhỏ, sau đó không nghe gì nữa. Ta cứ loáng thoáng nghe người khách đó nói gì đó liên quan đến hung thủ, khẩu cung, âm mưu... lại nghe gia phụ liên tiếp nói mấy lần "ta không biết", sau khách bỏ đi, phụ thân thì kêu chúng ta nhanh chóng đào tẩu, nhưng khi người ra ngoài nghe ngóng một lúc rồi quay lại đẩy hai chúng ta vào trong ám thất ở thư phòng, rồi còn thảy hai bao thực vật lớn vào. Chúng ta vừa trốn xong, thì cẩm y vệ đã tiến vào. Chúng ta thay nhau ngủ, nghe vệ sĩ bên ngoài thay ca nói chuyện, mới biết đã qua hết ba ngày. Chúng ta ở trong này buồn không chịu nổi, đang định phóng ra thì huynh tới.
Vương Chiếu Hi nghe nàng kể cùng Bạch Mẫn trốn trong đó mà chẳng có vẻ gì là đỏ mặt thẹn thùng, tâm niệm chợt động, hoài nghi không dứt. Mạnh Thu Hà nói nói:
- Ta nhớ ra rồi, bọn chúng dường như còn đề cập đến tên của Trịnh quốc cữu và Ngụy công công.
Vương Chiếu Hi từng giúp phụ thân xử lý rất nhiều chuyện, kiến thức lịch duyệt đều vượt xa niên kỷ của gã, Hiện giờ nghe Mạnh Thu Hà nói câu này, liền cúi đầu mặc tưởng, lát sau mới từ từ nói:
- Án này nhất định là một đại âm mưu, có người mua đứt hung thủ định hãm hại một số người. Phụ thân của cô là người đầu tiên tiếp xúc hung thủ, do đó cũng bị kéo vào vòng. Kẻ chủ mưu sợ phụ thân cô biết được nội tình gì đó, hoặc là nghe hung thủ nói hớ gì đó, nên bắt người đi. Chiếu theo tình hình mà xét, người chủ mưu nhất định là kẻ có thế lực cực lớn trong triều, có thể là Trịnh quốc cữu, hoặc là Ngụy công công. Ta đoán phụ thân của cô chưa chết.
Mạnh Thu Hà hỏi:
- Vì sao?
Vương Chiếu Hi cười đáp:
- Trừ khi phụ thân của cô biết gì đó, và đem toàn bộ chuyện đã biết nói hết ra. Nếu không thì chúng cứ nghi thần nghi quỷ, nhất định sẽ từ từ mà hỏi.
Mắt Mạnh Thu Hà sáng rực lên, khen ngợi:
- Huynh nhìn quả là thấu triệt.
Nàng đối với thiếu niên trước mặt tự nhiên cảm thấy khâm phục rất nhiều, lòng nghĩ: Hôn phu của mình không biết là người thế nào, nếu giống như thiếu niên họ Vương này thì hay biết mấy. Khéo làm sao họ đều là họ Vương! Nghĩ đến đây, mặt nàng chợt ửng đỏ, khẽ cúi đầu xuống. Vương Chiếu Hi nhìn thấy ngầm ngạc nhiên: Sao vừa rồi khanh khách cười rất sảng khoái, hiện tại lại ra vẻ e ấp của nữ nhân thế kia!
Mạnh Thu Hà cảm giác mình thất thái, vội vã định lại thần, ngẩng đầu lên định nói chuyện, ngoài cửa đã có tiếng chân, Bạch Mẫn đã quay lại.
Bạch Mẫn vác hai bình rượu lâu năm vào nữa, hứng chí trùng trùng chạy lên trên lầu, đẩy cửa bước vào nói:
- Vương huynh, uống thêm vài ngụm lấy tinh thần a, huynh đánh mệt rồi.
Vừa thấy Vương Chiếu Hi thần thái hồng hào, hắn không khỏi mừng rỡ cười tơn:
- Vương huynh, tinh thần của huynh khôi phục nhanh quá. Vừa rồi thấy mặt mày huynh rất khó coi, ta còn nghĩ huynh sanh bệnh nữa chớ!
Vương Chiếu Hi cảm động trong lòng, thầm nghĩ tiểu tử ngốc này thật khả ái. Rồi lại nghĩ gã và hôn thê chưa cưới xa nhau đã mười sáu năm, nếu như nàng có người khác cũng không trách được. Nghĩ như thế, lòng gã thanh thản hơn nhiều, lại còn có ý áy náy đối với Bạch Mẫn.
Mạnh Thu Hà cười nói:
- Tiểu tử ngốc nhà ngươi quả thật là biết lấy lòng người.
Bạch Mẫn cười hì hì rót ba chén, nói:
- Sư muội, muội cũng uống một chén.
Mạnh Thu Hà bước ra ngoài phòng nhìn lên trời, rồi quay lại nóiL
- Đừng có cố mà uống nữa, trời sắp sáng rồi. Bọn vệ sĩ sẽ nhanh chóng thay ca, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp mới được.
Vương Chiếu Hi đẩy chén rượu ra, đứng lên nói:
- Chúng ta đi!
Vương Chiếu Hi dẫn theo Mạnh, Bạch hai người về đến nhà. Liễu Tây Minh cả đêm không ngủ, nóng ruột đợi chờ. Vương Chiếu Hi bảo Mạnh, Bạch hai người chờ ngoài đình, còn bản thân thì cùng Liễu Tây Minh vào nội thất mật đàm. Vương Chiếu Hi đem mọi chuyện đã kinh qua thuật lại một lượt, lại nói:
- Thỉnh thúc thúc thế tôi ẩn man thân phận. Mạnh tiểu thư không hề biết tôi là hôn phu chưa cưới, tốt hơn hết là khoan báo cho nàng hay.
Liễu Tây Minh vuốt râu cười, ngẩng đầu hỏi:
- Vì sao?
Vương Chiếu Hi đỏ mặt, ấp úng thưa:
- Tốt nhất là khoan cho nàng hay.
Liễu Tây Minh tủm tỉm cười, bảo:
- Tâm sự của bọn thiếu niên các ngươi chẳng khó đoán. Được, ta cứ tùy theo cháu.
Nói xong y ra ngoài vườn, an bày chỗ nghỉ ngơi cho Mạnh Thu Hà và Bạch Mẫn.
Sau mấy ngày, phong ba từ từ lặng xuống. Liễu Tây Minh giao du khá rộng, nghe được tin tức từ trong cung truyền ra, là Thần Tông hoàng đế đã đem thái giám chấp sự trong cung là Bàng Bảo, Lưu Thành giết rồi, lại đưa một thái giám tên là Ngụy Trung Hiền gì đó lên làm Thái giám tổng quản. Vương Chiếu Hi nghe thế, tâm niệm chợt động, nghĩ: tên Ngụy Trung Hiền này nhất định là Ngụy công công rồi.
Mạnh Thu Hà lòng lo cho cha, một ngày mà dài như năm, mấy ngày nay nàng và Vương Chiếu Hi đã quen nhau nhiều, thường dò xét ý của nhau. Đêm đó, Vương Chiếu Hi gọi Mạnh Thu Hà và Bạch Mẫn vào phòng, đột nhiên hỏi:
-Mạnh tiểu thư, cô có dám thử một cơn tuyệt đại nguy hiểm một lần hay không?
Mạnh Thu Hà cả giận gắt:
- Vương huynh nói gì thế? Ta không có lực cứu cha, nên vô cùng áy náy, chuyện của nhà ta chẳng lẽ lại để một mình Vương huynh gánh vác hay sao?
Vương Chiếu Hi cười nói:
- Ta không biết cách nói chuyện, đáng đánh đòn, đáng đánh đòn.
Bạch Mẫn lên tiếng:
- Huynh mau nói biện pháp ra đi, có gì mạo hiểm thì cứ tính phần của ta. Con người ta không có chỗ nào dùng, chỉ có không sợ chết, để cứu được sư phụ ra thì tôi ôm cột lửa hay nhảy vào chảo dầu cũng không từ.
Vương Chiếu Hi nhìn hắn, bảo:
- Đêm nay ta định vào hoàng cung do thám. Ta đã tra rõ chỗ Trịnh quý phi ở tại Càn Thanh cung, ngay cả địa đồ trong cung ta cũng nhờ thúc thúc lấy được.
Bạch Mẫn vỗ tay reo:
- Vậy thì tốt quá.
Vương Chiếu Hi chợt bảo:
- Nhưng mà ban đêm do thám hoàng cung, bản lãnh nhảy nhót leo trèo phải thập phần thuần thục. Mạnh tiểu thư có khinh công trác tuyệt, ta có thể yên tâm...
Bạch Mẫn đối với chuyện này không hề ngốc, ngầm biết bản lãnh khinh công của mình chẳng hề bằng sư muội, nếu theo họ thì chẳng những không giúp gì mà đổi thành kỳ đà cản mũi cho họ, nên nói:
- Nếu là như thế, ta không đi thì được rồi.
Tâm hắn không tạp niệm, lời nói ra vô cùng thản nhiên.
Đêm ấy, Vương Chiếu Hi cùng Mạnh Thu Hà nghe trống điểm canh ba, liền thay đồ dạ hành màu đen, đến ngoài tử cấm thành thì trăng đã mờ sao tỏ, khắp nơi đều yên tĩnh. Mạnh Thu Hà khẽ nhón gót, định vượt qua đầu tường, Vương CHiếu Hi chợt kéo nàng lại, ra dấu tay, rồi sụp người xuống, cầm lên hai khối đá quẳng vào hộ thành hà. "bặc bặc" hai tiếng, tuy âm thanh không lớn, nhưng đã kinh động vệ sĩ lén phục trên thành, bốn bóng người tức thời bay xuống tường thành, chạy thẳng ra ngự hà kiều.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến thất nhanh. Cũng trong sát na đó, Vương Chiếu Hi cùng Mạnh Thu Hà phòng người vượt bay qua tường thành, trông như là thay ca vậy. Vương Chiếu Hi đã sớm nghiên cứu rõ địa đồ trong cung, mang theo Mạnh Thu Hà vòng qua ba đại điện Thái Hòa, Trung Hòa và Kỷ Hòa, tiến vào nội định. Khinh công của hai người có thể nói là tuyển lựa từ nghìn cao thủ mới được một, nên chờ cho mấy vệ sĩ quay lại thì họ đã đến tiểu hoa viên bên ngoài Càn Thanh cung.
Diện tích trong hoàng cung cực lớn, có thể nói là điện vũ liên vân, liên miên bất tuyệt. Ba hồ nước nhân tạo là Bắc Hải, Bạch Hải và Thập Sát Hải cùng ở trong hoàng thành, nước hồ lấp lánh phát quang. Vương chiếu Hi và Mạnh Thu Hà phục ở chỗ tối, chợt thấy cửa vườn mở ra, năm sáu vệ sĩ đi kèm một người trùm kín mặt mũi và người, lén lén lút lút tiến vào. Vương Chiếu Hi đưa mắt tiễn họ đi vào trong cửa cung, vừa định mạo hiểm phóng vào, thì trên lớp ngói lưu li phía xa chợt lóe bóng người như một làn khói, tiến nhập vào trong điện. Vương Chiếu Hi cả kinh, người kia khinh công cực cao, có thể nói là ở trên gã nhiều. Nếu như y là thị vệ trong cung, thì đêm nay hai người gã coi như chạy không thoát rồi.
Mạnh Thu Hà thì thào:
- Không vào hang hổ, sao bắt được cọp con?
Vương Chiếu Hi đáp:
- Chờ một chút!
Cùng lúc ấy, trong Càn Thanh cung chợt có tiếng hô lớn: "Thích khách!"
Bên ngoài ước độ có năm sáu vệ sĩ chạy nhanh vào. Vương Chiếu Hi nhắm kỹ vào tên đi sau cùng, đột nhiên nhoài người ra xuất chỉ như điện, điểm cho y hôn mê rồi kéo vào chỗ tối ở sau giả sơn, cởi quần áo của y ra thay vào, rồi nói với Mạnh Thu Hà:
- Cô phục ở đây không được loạn động, ta tiến vào trong cung xem xét coi thế nào.
Phóng vọt ra ngoài, gã rút kiếm ra hô to "Bắt thích khách" rồi chạy vào trong cung.