Hỗn chiến trong cung đang rơi vào giai đoạn khốc liệt, Vương Chiếu Hi quan sát thấy một thiếu niên thân cao dáng đẹp đang thủ trong tay thanh trường kiếm lóe hàn quang lập lòe, đại chiến với mười vệ sĩ. Kiếm quang của thiếu niên ấy soèn soẹt, hùng hổ sanh phong, đánh đến đâu đều thấy hoa kiếm lóe lên đến đó, khắp mặt đều có ánh kiếm, đẹp mắt vô cùng. Người này đang dùng kiếm pháp Thất thập nhị thủ Liên hoàn kiếm của phái Võ Đang, nhưng công lực cao thâm vượt hơn Cảnh Thiệu Nam bao nhiêu bậc! Vương Chiếu Hi thầm kêu kỳ lạ, xem thiếu niên niên kỷ nho nhỏ là vậy, mà bản lĩnh không tệ chút nào!
Tuy nhiên vệ sĩ trong cung quá nhiều, thiếu niên tuy lợi hại, nhưng dưới sự vây công của hơn mười người, đã sắp sửa duy trì không nổi. Vương Chiếu Hi đang nhìn đến xuất thần, chợt nghe có người quát bảo:
- Ê, ngươi vì sao còn chưa chịu xông lên?
Người vừa lên tiếng chính là một chỉ huy của cẩm y vệ, Vương Chiếu Hi tránh không kịp, phải đối mặt với y. Người này thấy gã là kẻ lạ, so với việc phát hiện ra thích khách vừa rồi còn kinh hoảng hơn, lớn tiếng hô:
- Có người mạo xưng thị vệ tiếng cung!
Vừa hô thì thiết xích trong tay y cũng vừa nhằm thẳng đầu Vương Chiếu Hi đánh tới! Vương Chiếu Hi xoát xoát hai kiếm, đâm y bị thương, nhưng tự thân cũng rơi vào thế bị bao vây.
Thiếu niên thân trường ngọc lập kia chính là Trác Trọng Liêm cháu nội của Trác Nhất Hàng. Lúc chàng được bảy tuổi thì đã theo phụ thân Trác Kế Hiền về kinh, đã từng được Tử Dương đạo trưởng chưởng môn phái Võ Đang đến kinh điểm hóa cho. Tử Dương đạo trưởng có kiếm pháp thiên hạ vô song, đang định tìm một thiếu niên có căn cơ kế thừa y bát. Không ngờ vừa đến Trác phủ, thấy Trác Nhất Hàng tài năng xuất chúng, khí vũ bất phàm, nên động tâm thu làm đồ đệ. Trác Kế Hiền trước đây làm quan ở Hồ Bắc, đã từng có duyên gặp mặt với Tử Dương đạo trưởng, biết y võ công ảo diệu, sâu không thể dò, nên cũng nguyện để con trai trở thành nhân vật văn võ toàn tài, thuận miệng đáp ứng ngay. Tử Dương đạo trưởng lập tức đem cậu bé về núi, toàn tâm dạy dỗ, lại dùng dược vật bồi dưỡng nguyên khí, ma luyện cơ thể suốt mười hai năm. Trác Nhất Hàng đến lúc đó đã nắm được toàn bộ ảo bí của Thất thập nhị thức Liên hoàn kiếm và Cửu cung Thần Hành chưởng, bản lĩnh đứng đầu đệ tử đời kế của Võ Đang, thậm chí còn mạnh hơn cả Nhược Càn sư thúc của chàng. Trong mười hai năm này, Tử Dương đạo trưởng cứ hễ ba năm thì mang chàng về kinh một lần, để chàng lưu ở nhà một tháng, dụng công đọc sách. Trong suốt một tháng này, Trác Kế Hiền thỉnh không ít danh sư túc nho đến giảng giải cho chàng thâm văn ảo nghĩa, sau đó chàng lại mang sách theo về núi để tự học. Do đó, Trác Nhất Hàng có thể nói là văn võ song toàn, sư phụ và phụ thân đều cực kỳ vừa ý.
Đến khi Trác Nhất Hàng được mười chín tuổi, Tử Dương đạo trưởng thấy võ công của chàng đã thành, và Trác Kế Hiền cũng muốn chàng về kinh ứng cử, cho nên đã cho chàng xuống núi, lại tặng Hàn Quang kiếm cho. Lúc chia tay, Tử Dương đạo trưởng dặn dò:
- Ta cầu mong cho con không được trầm mê giữa biển khơi, trách nhiệm chưởng môn phái Võ Đang sau này còn cần con gánh vác!
Trác Nhất Hàng lãnh mệnh của sư phụ trở về nhà. Ba năm không gặp, giờ chàng đã cao hơn phụ thân cả cái đầu.
Phụ tử đoàn viên, cả nhà cao hứng, nhưng không ngờ phong ba chợt nổi lên, họa từ trên trời giáng xuống: Hai cha con gặp nhau chưa được ba tháng, Trác Kế Hiền đã bị vướng vào vòng xoáy của "Đĩnh kích án", một ngày thượng triều đã trở thành vĩnh quyết. Trác Nhất Hàng đau đớn vô cùng, thám thính các nơi biết được phụ thân bị Trịnh quốc cữu vu khống hãm hại, và Trịnh quốc cữu lại thừa ý chỉ em gái Trịnh quý phi của y. Trác Nhất Hàng trong lúc phẫn nộ, chẳng quản trong cung cao thủ như mây, đơn thân nhất kiếm xông vào trong.
Lại nói Vương Chiếu Hi hãm nhập vào vòng vây, liền triển khai Nhiếp Vân kiếm pháp, phiêu hốt như gió, chuyên môn nhằm vào chỗ hở của địch nhân mà tiến công. Qua được một lúc, không ngờ gã đã di chuyển lại gần Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng cũng đánh liên tục vài kiếm, tạo ra một khuyết khẩu, đưa Vương Chiếu Hi sát lại gần. Hai người từ đó kề vai ác chiến, uy lực đại tăng, có thủ có công với bọn vệ sĩ, xem ra có thể rút ra ngoài được.
Lúc này cửa phòng trong tẩm cung ở Càn Thanh cung chợt mở ra, huynh muội Trịnh Quý phi cùng nam tử che mặt mới vừa tiến cung được năm sáu vệ sĩ bảo vệ cùng bước ra dựa cửa quan chiến. Trịnh quý phi cười nói:
- Thường Tuân, bảo bọn tùy tùng của con thể hiện chút công phu. Những tên vệ sĩ này chỉ là bị thịt, chỉ có hai tên tiểu tặc mà bắt cũng không xong. Nếu không chịu thu thập cho sớm, động đến chánh cung thì không ổn đâu!
Nam tử đeo mang che mặt phất tay, hai tên vệ sĩ chợt lao ra, một sử hộ thủ câu nhắm vào Trác Nhất Hàng, một hai tay không dùng nhục chưởng ngạnh tiếp kiếm của Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi đánh trúng y một kiếm, người đó chợt lắc người, từ một bên đưa tay ra định cướp. Nhiếp Vân Kiếm của Vương Chiếu Hi lấy nhanh làm trọng, vừa đâm không trúng đã lập tức biến chiêu chặt ngang cổ tay địch nhân, mũi kiếm kế tiếp lại đâm vào đầu gối. Người kia ý lên một tiếng, song chưởng hộ thân, lùi liền hai bước.
Người này luyện Ưng trảo công, trong môn công phu "Không thủ đoạt bạch nhận" (Tay không đoạt đao) này có tạo nghệ rất thâm, không ngờ kiếm pháp gia truyền của Vương Chiếu Hi lăng lệ dị thường, người này cướp liền mấy cái mà không hề đắc thủ được lần nào. Còn vệ sĩ sử dụng Hộ thân song câu bên kia cho rằng có thể dùng song câu để khắc chế đao kiếm, vừa song lên đã nhanh chóng sử ra chiếu "Đại bằng sí" (cánh đại bàng) vừa hợp vừa kéo hai câu liêm, không ngờ kiếm thuật của Trác Nhất Hàng còn kỳ diệu hơn, trường kiếm khẽ lắc một cái, thanh quang lập lòe, đánh sau mà tới trước, cho nên song câu của người kia chưa tới, trường kiếm của chàng đã dùng chiêu "Toàn phong tảo diệp" (Gió xoáy quét lá) chém vào hạ bàn của đối phương, khiến cho người sử dụng Hộ thủ câu không thể không lùi mấy bước. Thường Tuân thấy hai cao thủ mà mình ỷ trọng xuất thủ bất lợi như thế, không khỏi cảm thấy thất vọng vô cùng.
Tuy nhiên, công phu của hai người này rốt cuộc vẫn hơn hẳn bọn vệ sĩ khác, nên vừa gia nhập vòng chiến đã phối hợp với hơn mười vệ sĩ khác ép chặt Trác Vương hai người, lại kéo dài thêm chút nữa, khiến Vương Chiếu Hi bất giác nóng ruột, chợt nghe Mạnh Thu Hà lớn tiếng gọi gấp, tiếp đó là một loạt tiếng hò hét kêu bắt nữ thích khách. Vương Chiếu Hi nghe thế càng gấp hơn, xoẹt xoẹt mấy kiếm nữa, cố sức xông lên, hơi tách ra khỏi Trác Nhất Hàng thì bọn vệ sĩ lập tức thừa kẽ hở phân cách hai người ra hai nơi. Vương Chiếu Hi vừa gấp đã loạn, tuy dũng mãnh xông tới trước sát thương hết hai vệ sĩ, nhưng đầu vai cũng đau nhức vì trúng một đao, nguy hiểm vô cùng, mấy lần suýt mất mạng. Gã vội ngưng thần tỉnh khí, múa lên một màn kiếm mưa gió gì đều không thấu, rút trở lại vòng vây, hộ thân chờ tiếp viện.
Trong lúc hỗn chiến, hoa viên bên ngoài Càn Thành cung chợt mở ra, một đội vệ sĩ chạy xộc vào. Trịnh quý phi lập tức biến sắc, vội vã giục nam tử che mặt lui vào trong. Nói thì chậm, nhưng diễn tiến lúc đó rất nhanh, đội vệ sĩ chạy đến cung nhưng không gia nhập vào trận chiến truy bắt thích khách, mà một nam tử được vệ sĩ bảo hộ trong đó chợt hô vang:
- Dừng tay, lục soát cung!
Các vệ sĩ bao vây Vương Trác hai người sợ hãi dừng tay nhảy ra ngoài, Trịnh quý phi cất giọng the thé:
- Điện hạ, ta phạm vào tội gì?
Thì ra người đó chính là thái tử. Chỉ nghe thái tử lại quát tiếp:
- Xét cung!
Y mang theo vệ sĩ xông ngay vào. Trịnh quý phi chợt xõa đầu tóc ngăn lai, gay gắt quát:
- Không có thánh chỉ của vạn tuế gia, không ai được bước qua cửa này.
Vệ sĩ hơi dừng lại, thái tử đã cười lạnh đáp:
- Đã sớm biết có người tiến vào cửa này, bất tất có thánh chỉ của phụ hoàng nữa, mọi sự đều có ta gánh vác.
Bọn vệ sĩ liền hô vang, lách người tiến vào trong cung. Trịnh quý phi cũng cất giọng the thé:
- Ngăn bọn bạo đồ này lại cho ta, ta và hắn đến trước mặt vạn tuế gia nói đạo lý. Mọi chuyện có ta chịu trách nhiệm!
Hai bên đối địch, vệ sĩ ai cũng vì chủ ấy, tức thời nhào vào nhau hỗn chiến!
Trác Nhất Hàng chợt xông lên, vận kiếm như gió, quát:
- Thái tử, tôi thế ngài bắt phản tặc!
Chàng xoay người tiến kiếm, xuyên qua xuyên lại trong rừng người. Các vệ sĩ của Càn Thanh cung đang chiến đấu làm gì phân người ra cản Trác Nhất Hàng được, trong cung chỉ còn có ba vệ sĩ xông ra, chỉ ra mấy kiếm đánh gió, rồi bị liên hoàn kiếm của chàng đánh cho lăn lộn té ngã đông tây. Nam tử trùm đầu lúc này đã chạy trước Trịnh quý phi, xem ra sắp sửa tiến vào nội thất. Trác Nhất Hàng điểm đầu ngón chân, phóng vượt người lên như một mũi tên, chộp lấy mạng che mặt của y, dùng thân hình y làm binh khí quay tròn, khiến cho năm sáu tên vệ sĩ trong đó không dám làm gì được. Chính vào lúc này, Vương Chiếu Hi cũng huy kiếm đánh tới, thái tử và hai thị vệ cũng đã lọt vào trong điện.
Trác Nhất Hàng một mình xoay nhanh, đem nam tử bị bắt quẳng ra ngoài, các vệ sĩ của thái tử lập tức bước lên tiếp, mở hết mạng che mặt lộ ra chân diện mục, để rồi có người kêu lên:
- Nhị hoàng tử!
Thái tử cười lạnh bảo:
- Bắt hắn lại! Tiếp tục xét cung!
Trác Nhất Hàng chợt chấn hai tay, vỗ ra mấy chưởng, khiến cửa nội cung Càn Thanh mở toang, rồi nhanh chóng phóng vào trong.
Thì ra nhị hoàng tử Thường Tuân nhờ mẫu thân Trịnh quý phi được phụ hoàng sủng ái nên đã sớm có âm mưu đoạt địa vị thái tử, nhưng các đại thần trong triều hầu hết là vây cánh của thái tử, nên bị bức rời khỏi kinh sư, thụ phong thành phiên vương ở Lạc Dương. Trịnh quý phi không cam trong lòng, cấu kết với thái giám Ngụy Trung Hiền, ca ca Trịnh Quốc Thái cùng các triều thần vây cánh hạ một kế mưu rất ác độc, đó là cho một tử sĩ tâm phúc giả thành người điên giữa thanh thiên bạch nhật cầm mộc côn xông vào Từ Khánh cung, sau khi bị bắt cố ý nói nhăn nói càn, khai loạn ra đồng đảng, giá họa khắp nơi. Việc này khiến cho các đại thần phò trợ thái tử liên tiếp bị khép tội, và trừ luôn hai thái giám có thế lực nhất trong cung là Bàng Bảo và Lưu Thành, khiến cho Ngụy Trung Hiền nắm được Đông Hán, tiếp nhậm chức "tông chủ".
Theo cơ cấu tổ chức các cơ quan đặc vụ ở Minh triều, thì có ba cơ quan phân thành "Đông Hán", "Tây Hán" và 'Cẩm y vệ". Đông Tây Hán do thái giám nắm, Cẩm y vệ cho võ quan chủ quản. Tổng quản Đông Hán xưng là "Tông chủ". Thường Tuân ở Lạc Dương đã mua chuộc không ít tử sĩ, mật mưu tạo phản. Sau đó âm mưu "Đĩnh Kích án" thành công, sự can hệ rất rộng, Trịnh quý phi cho là đại sự có thể thành, nên mật triệu con trai về kinh. Không ngờ thái tử Thường Lạc cũng khá tinh minh, thủ hạ cũng có nhiều võ sĩ, chuyện Thường Tuân tiến kinh đã bị người của y trinh sát được, từ đó tạo ra quái kịch thâm cung điệp huyết thế này.
Trác Nhất Hàng chấn nát cửa cung, xông vào bên trong thấy anh của Trịnh quý phi và một thái giám mập trắng đang ở giữa điện. Trác Nhất Hàng nhận định huynh đệ của Trịnh Quý Phi là kẻ thù hại chết cha chàng, nên rống lên một tiếng vung quyền đánh tới. Thái giám kia là Ngụy Trung Hiền quát mắng:
- Ngươi dám tạo phản?
Nói xong phất tay, bốn tên "Xuân đầu" (tức đầu mục của Đông Hán vệ sĩ) nhất tề tiến lên nghênh tiếp. Trác Nhất Hàng đánh vù một chưởng, tên "Thung đầu" lập tức gãy tay đánh rắc, thân hình hơi chúi nhưng không chịu lui. Tên "Thung đầu" thứ hai phản chưởng đánh tới, thì chàng dùng công phu Thiết Tỳ bà thủ mang theo kình phòng vụt mạnh vào mặt. Tên Thung đầu thứ ba dùng lực toàn thân hích vai trái đụng mạnh vào người chàng, bị Trác Nhất Hàng dùng lực hơi nghiêng người, tiếp theo là nhận chịu một đòn chân cực nặng. Nói thì chậm, diễn biến quá nhanh, tên Thung đầu thứ tư tung cước lên dùng thế "Đặng cước" đá vào khố Trác Nhất Hàng, lần này thì khiến chàng văng ra ngoài một trượng, nhưng không hề ngã gục. Bốn tên "Thung đầu" này đều là cao thủ Đông Hán, võ công cao hơn bọn vệ sĩ hỗn chiến bên ngoài nhiều. Trác Nhất Hàng tuy võ công cực cao, nhưng kinh nghiệm hỏa hầu đều chưa đủ, lại lấy một địch bốn, nên đã gánh chịu thiệt thòi.
Chàng đột nhiên đại nộ, lắc người rút Hàn Quang bảo kiếm. Vương Chiếu Hi và vệ sĩ của thái tử lúc này đã đến nội điện. Thái tử quát:
- Thường Tuân tự rời phân địa, mưu đồ phản nghịch, ai dám chở che đều phải bắt sạch.
Lời chưa dứt, Ngụy Trung Hiền đã đi vào trong nội điện chợt quay lại chấp tay hô:
- Tuân lệnh!
RỒi chỉ huy mấy tên Thung đầu bắt huynh đệ Trịnh quý phi, còn cười nói:
- Huynh đệ của Trịnh quý phi chủ mưu phản nghịch, ta là nhân chứng!
Thái tử ngạc nhiên, Vương Chiếu Hi lại không thèm chấp, chỉ cầm kiếm tìm khắp nơi.
Thật chính là:
Thâm cung đẫm máu, sóng dậy ba đào,
Đao quang kiếm ảnh, cốt nhục tương tàn!
Muốn biết sự thể thế nào, xem hồi sao sẽ rõ.
Hết chương 2