Trịnh quý phi la lớn: “Ngụy công công, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Cơ mặt Ngụy Trung Hiền vặn vẹo, hai mắt đảo tròn, nhỏ nhẻ: “Huynh muội mẫu tử các người lập mưu soán vị. Ngụy Trung Hiền ta trung tâm nghĩa đảm, bảo vệ thái miếu tông từ, đối với các ngươi chỉ quen biết. Không tưởng được lại nắm rõ gian mưu của các người. Ngươi cho là ta thật muốn tham dự âm mưu tạo phản của các ngươi sao?”
Trịnh quý phi chửi ầm lên. Thái tử Thường Lạc bán tín bán nghi, xoay chuyển ý niệm trong đầu, “Ngụy Trung Hiền gần đây đắc thế, nắm trong tay Đông Xưởng, chẳng cần biết hắn nói thật hay giả vờ. Chỉ biết hiện tại hắn giúp ta tiện bề hành động, ta hà tất phải khổ công truy cứu.”
Lập tức hạ lệnh bắt trói huynh muội Trịnh quý phi và nhị hoàng tử Thường Tuân, vừa định bỏ đi, Vương Chiếu Hi đột nhiên hét lên: “Mạnh bá bá, điệt nhi đến rồi!”
Thái tử bừng tỉnh, hướng Trịnh quý phi quát hỏi: “Các ngươi bắt cóc võ sư trị điện của ta, người giờ giấu ở đâu?”
Ngụy Trung Hiền liếc mắt một cái, một tên cẩm y vệ trong Đông Xưởng nhấc chiếc bàn bát tiên giữa phòng lên. Mặt đất hiện ra một miệng huyệt tối om, Vương Chiếu Hi theo bốn tên cẩm y vệ nhảy xuống, đi được vài bước nghe tiếng hò hét rất lớn, kim thiết giao tranh. Vương Chiếu Hi lấy hỏa tập ra đánh, cùng bốn tên đầu mục Đông Xưởng vội vàng chạy lên phía trước chú mục nhìn.
Chỉ thấy một hán tử khôi ngô, cổ đeo gông, nhưng toàn thân quay như gió lốc, vũ động sợi xích ác chiến cùng hai tên vệ sĩ canh giữ. Người này chính là nhạc phụ của hắn Mạnh Xán, lão nghe bên ngoài có tiếng sát thanh dậy đất, biết tình thế có biến chuyển liền vận nội lực bẻ gãy xiềng, lại dùng sợi xiềng đó đấu với hai tên vệ sĩ của Kiền Thanh cung.
Hai tên vệ sĩ đó đều là cao thủ nhất đẳng. Mạnh Xán chân bị xích nặng cầm giữ, di chuyển khó khăn. Một tràng ác đấu, tuy cả hai tên vệ sĩ cũng vỡ đầu chảy máu nhưng lão cũng bị trúng bảy tám vết kiếm. Bốn tên đầu mục Đông Xưởng lập tức nhảy vào vòng chiến, hai tên vệ sĩ trông thấy mừng rỡ reo lên: “Uy, các ngươi mau mau tới săn sóc tên man tử này!”
Thật không dè, nói thì chậm, thực tế rất mau, bốn tên Đông Xưởng dùng thủ đoạn sét đánh bưng tai, giết chết hai tên vệ sĩ tại đương trường.
Vương Chiếu Hi đề kiếm chạy lên, thấy Mạnh Xán đã biến thành một huyết nhân, vội vàng đưa hắn ra khỏi hang, kêu lên bên tai hắn: “Nhạc phụ, tiểu tế tới rồi đây!”
Mạnh Xán hỏi: “Hà nhi có gặp con chưa?” ngữ thanh yếu nhược, nói rất khó khăn.
Vương Chiếu Hi đáp: “Hà muội đang ở bên ngoài.”
Mạnh Xán tinh thần phấn chấn, ráng hết sức dựa vào vai Vương Chiếu Hi ra khỏi địa đạo.
Trong cung điện, thái tử Thường Lạc đang cùng Trác Nhất Hàng nói chuyện. Tổ phụ làm Tổng đốc, phụ thân là Thị Lang, Trác Nhất Hàng đều nhất nhất nói rõ.
Thái tử an ủi: “Nỗi oan khuất của phụ thân ngươi, ta nhất định giúp ngươi rửa sạch.”
Mạnh Thu Hà lúc này đã tiến nhập nội điện, ngồi cạnh Trác Nhất Hàng. Hốt nhiên thấy Vương Chiếu Hi đỡ một người toàn thân nhuộm máu xuất hiện, hết sức kinh hãi. Đến khi định thần nhìn lại thì chính là phụ thân, không khỏi hồn phi phách tán, ngã quỵ xuống.
Mạnh Xán kêu lên: “Thái tử, thứ cho thuộc hạ không thể hầu hạ người!”
Đưa tay nắm lấy nữ nhi và nữ tế, đang định nói. Hốt nhiên có hai tên cẩm y vệ từ bên ngoài điện chạy vào, phát ra một tiếng kêu quái dị, một tả một hữu đồng loạt phát chưởng đánh Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi ngửa người, khuỷu tay tả vung ra đánh ngã một tên vệ sĩ, tiếp đó lại vỗ một chưởng đánh bật hai tên vệ sĩ ra. Định thần nhìn lại, tên vệ sĩ đó là người đã theo dõi mình, bị Ngọc La Sát dọa làm cho thối lui, chỉ huy Cẩm Y Vệ Thạch Hạo.
Thạch Hạo vốn tự phụ, bị một chưởng của Vương Chiếu Hi chấn lui, lại vung tay định đánh tiếp.
Thái tử quát lên: “Thạch Hạo, ai cho ngươi càn quấy!”
Thạch Hạo đáp: “Hắn là phản nghịch ở phía Tây!”
Thái tử kinh ngạc la lên: “Ngươi nói cái gì? Hắn là phản nghịch à?”
Thạch Hạo nói: “Hắn tại Tây mạo xưng bảo phiêu của Trác tổng đốc, bọn tiểu nhân có mắt không tròng, bỏ qua cho hắn đi. Không ngờ lúc sau kịch đạo Ngọc La Sát thay hắn xuất đầu, giết chết ba cẩm y vệ.”
Đối ngoại có Cẩm y vệ, đối nội có vệ sĩ hai xưởng Đông Tây, căn bản không phụ thuộc nhau. Thạch Hạo đứng đầu Cẩm y vệ túc trực bên ngoài Thái Hòa điện, có tin tức gì đều phải qua hắn. Bọn chúng lại trực thuộc quyền hoàng đế, nên nếu như bắt phản nghịch thật, thái tử cũng không thể ngăn cản.
Thái tử hỏi: “Ai là Ngọc La Sát, có nam cường đạo rồi còn có nữ cường đạo ư?”
Thạch Hạo đáp: “Ả là nữ cường đạo lợi hại nhất hiện nay. Ả thay hắn xuất đầu, hiển nhiên có quan hệ!” nói xong lại làm bộ muốn đánh tiếp.
Vương Chiếu Hi đột nhiên hô hô cười rộ lên: “Tôn nhi của Trác tổng đốc Trác đại nhân hiện đang ở đây, ngươi hỏi thử xem ta có phải là phiêu sư của Trác phủ không?”
Trác Nhất Hàng liếc Vương Chiếu Hi một cái, cao giọng: “Hồi bẩm điện hạ, vị Vương huynh này đúng là bảo phiêu của nhà thần, hắn mới cùng thần tiến cung phò trợ điện hạ bắt giữ phản nghịch.”
Thạch Hạo cãi: “Thế vì sao Ngọc La Sát lại giúp ngươi?”
Mạnh Xán tuy thụ trọng thương, thần trí vẫn còn tỉnh táo, vội vàng hướng thái tử khấu đầu bẩm: “Người này là nữ tế của thuộc hạ, nó cùng tiểu nữ tới đây cứu thuộc hạ. Mong Thạch chỉ huy không nên nghi oan cho người tốt!”
Mạnh Thu Hà ở bên cạnh phụ thân, tuy Mạnh Xán nói rất yếu ớt nhưng từ từ đều rõ ràng. Toàn thân đột nhiên phát nhiệt, cũng không biết là xấu hổ hay vui mừng, tim cứ đập liên hồi.
Mạnh Xán mấy năm nay làm võ sư trị điện trong Từ Khánh cung, cùng thái tử rất tương đắc. Ngày trước lão liều mạng bắt hung thủ trong vụ “Đĩnh kích án”, hôm nay vì thái tử lại bị thủ hạ của Trịnh quý phi dùng tư hình tra khảo đến nỗi biến thành huyết nhân.
Thái tử đối với lão hết sức ray rứt, nghe lão nói thế vội vàng lên tiếng: “Thạch chỉ huy, Mạnh vũ sư và Trác công tử không dám nói bừa đâu, ngươi thả y ra mau!”
Mạnh Xán lại tiếp: “Ngọc La Sát đã là nữ cường đạo lợi hại đến thế, ả tự nhiên đối đầu với quan gia. Chỉ e ả ta cố ý li gián không biết chừng!”
Thạch Hạo phần thì nể mặt thái tử, phần thì Mạnh Xán là bậc tiền bối của hắn, tuy trong bụng vẫn hoài nghi cũng đành hậm hực bỏ đi.
Thái tử nói: “Mạnh vũ sư thân mang trọng thương, hãy theo ta về cung dưỡng bệnh. Trác công tử cùng vị Vương huynh này cũng tiến cung một thể đi!”
Mạnh Xán đáp: “Tạ điện hạ, nô tài sợ rằng cả đời này cũng không thể hầu hạ người nữa. Mong điện hạ để nô tài về nhà sắp xếp hậu sự.”
Thái tử ngó thương thế của lão, biết là không còn hi vọng gì nữa, vả lại chính mình cũng có đại sự cần lo liệu, không thể kéo dài thêm bèn gật đầu: “Cũng tốt, ngươi ngồi mã xa của ta mà về.”
Lại sai người lấy kim sang thánh dược của đại nội rồi đưa bọn họ hồi gia.
Trên đường về, Mạnh Thu Hà ngồi trên mã xa chăm sóc phụ thân, thi thoảng lại đưa mắt liếc trộm Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi cũng mày chau mi chặt. Về đến nhà thì trời đã gần sáng. Tùy tòng của thái tử sau khi đưa bọn họ hồi gia, lưu lại kim sang thánh dược liền cáo từ hồi cung.
Vương Chiếu Hi và Mạnh Thu Hà dìu Mạnh Xán vào phòng, phục dược, bận rộn hết một buổi, may mà có Trác Nhất Hàng ở bên giúp đỡ. Tinh thần Mạnh Xán có vẻ khá hơn, đột nhiên lão mở bừng mắt, thở dốc nói: “Các ngươi đến gần đây, ta có một chuyện tối mật muốn nói cho các ngươi biết!”
Trác Nhất Hàng đoán chừng lão muốn bàn chuyện gia sự bèn nhẹ nhàng lui ra.
Bất ngờ Mạnh Xán giơ tay ngoắc ngoắc: “Vị Trác huynh này có phải là cao đồ của Tử Dương đạo trưởng?”
Vương Chiếu Hi khẽ gật đầu. Mạnh Xán nói: “Ta và Trác huynh tuy mới sơ giao nhưng từ rày về sau sẽ thành vĩnh biệt. Chỉ là vừa rồi thấy Trác huynh tương trợ tiểu tế, nghĩa bất từ nan. Sự tình này ta thiết tưởng cũng không nên dấu giếm Trác huynh, với lại về sau còn phải trông chờ Trác huynh giúp đỡ.”
Trác Nhất Hàng đã ra đến cửa lại quay trở vào.
Vương Chiếu Hi bưng bát trà nóng, giúp Mạnh Xán uống: “Mạnh bá bá người hãy dưỡng sức, để sau hẵng nói!”
Hai mắt Mạnh Xán long lanh, cấp tốc nói: “Bây giờ không nói thì trễ mất. Hiền tế, ta biết phụ tử ngươi mấy năm gần đây rất bất mãn ta.”
Vương Chiếu Hi lắc đầu: “Sao có thể nói những lời như thế?”
Mạnh Xán nói: “Ta sắp chết rồi. Chúng ta nên nói thật lòng. Ta biết phụ tử ngươi bất mãn việc ta cam tâm làm nô tài cho triều đình. Nhưng mà các người có biết vì sao ta lại khuất thân làm võ sư trị điện nơi Từ Khánh cung không?”
Thần tình của Mạnh Xán rất nghiêm túc, toàn thân run rẩy, tất cả mọi người không ai dám nói câu nào. Qua một lúc lâu, Mạnh Xán mới nói tiếp: “Ta cùng La Kim Phong La đại hiệp là chí giao, các ngươi chắc là biết điều này. Năm năm trước, La Kim Phong đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, các ngươi biết không?”
Vương Chiếu Hi đáp: “Bằng hữu trên giang hồ có đề cập tới chuyện này!”
Mạnh Xán lại tiếp: “La Kim Phong can đảm hơn người, trung tâm ái quốc. Năm đó đến quan ngoại điều tra địch tình, khám phá được một tin tình báo tuyệt mật. Nguyên lai Mãn Châu nuôi dã tâm xâm lược, trong suốt mấy năm liền phái người vào quan nội hoạt động, lại mua chuộc vây cánh làm nội ứng. Đốc phủ đại quan, trọng thần triều đình, còn cả võ lâm cao thủ. La Kim Phong chỉ khám phá được hai người, trong đó có một người còn chưa biết được danh tự.”
Cả Trác Nhất Hàng và Vương Chiếu Hi đều phẫn nộ, đồng thanh hỏi: “Hai kẻ đó là ai?”
Mạnh Xán đáp: “Một tên là Ứng Tu Dương !”
Vương Chiếu Hi “a” lên một tiếng, Mạnh Xán nói: “Ứng Tu Dương hành tung quỷ dị, gần chục năm nay không ai biết hắn hạ lạc nơi nào. Kẻ kia là đại nội cao thủ, chỉ là không biết hắn là Cẩm y vệ sĩ hay là người của hai xưởng Đông Tây? Nghe nói cả trọng thần đốc phủ đều liên lạc với hắn. Do đó mà người này còn quan trọng hơn cả Ứng Tu Dương. La Kim Phong nắm được bí mật này, vừa về đến quan nội thì bị người hại chết. Lúc lâm tử La Kim Phong nói lại cho ta hay, ta vào Từ Khánh cung làm võ sư trị điện cũng là chủ ý của ông ta.”
Vương Chiếu Hi lúc này mới tỉnh ngộ, té ra nhạc phụ tiến cung dụng ý là tìm cơ hội điều tra.
Mạnh Xán thở dài: “Đáng tiếc ta ở trong cung năm năm, một chút manh mối cũng không điều tra được.”
Thở dài hồi lâu lại nói: “Trong cung ám đấu dữ dội, thái tử tuy tinh minh hơn phụ thân, lại dốc lòng chăm lo việc nước nhưng chỉ sợ không tránh được hết âm mưu. Ta không dám mong các ngươi tiến cung hầu hạ người, chỉ mong các ngươi nhớ kĩ cái tên Ứng Tu Dương này.”
Mạnh Xán còn chưa nói xong lại thở dốc, thình lình hỏi: “Bạch Mẫn đâu?”
Mạnh Thu Hà đáp: “Huynh ấy đang ở nhà Liễu thúc thúc. Nhờ có Vương ca ca cứu bọn con ra, đưa bọn con đến đó.”
Vương Chiếu Hi nghĩ bụng: “Hóa ra Bạch Mẫn là đồ đệ yêu của ông ta, chẳng trách lại thân thiết như vậy.”
Bất giác cảm thấy chua chát, liền nói: “Mạnh bá bá, người nhớ Bạch Mẫn vậy, để điệt nhi kêu người gọi y về!”
Mạnh Xán cười thảm: “Không cần, không cần gọi về. Chiếu Hi, đến giờ mà con vẫn gọi ta là bá bá ư? Sau khi ta khứ thế, nếu con và Thu Hà yêu thương nhau, thì ta thật rất cao hứng, rất cao hứng…” thanh âm đứt đoạn càng lúc càng yếu, còn chưa nói xong đã thấy hai chân duỗi ra, hơi thở đã đoạn.
Mạnh Thu Hà gào khóc, Vương Chiếu Hi quỳ xuống khấu đầu lạy, đoạn nói: “Để ta mời Liễu bá bá giúp cô chủ trì tang sự, còn có Bạch Mẫn ca ca của cô nữa!”
Mạnh Thu Hà gạt nước mắt hỏi: “Huynh nói gì? Huynh không thể chủ trì giúp ta sao? Hà tất phải làm phiền người ngoài?”
Vương Chiếu Hi ấp úng: “Ta, ta…”
Còn đang tìm lời biện hộ, hốt nhiên ngoài cửa có tiếng người gọi, Trác Nhất Hàng ra mở. Nguyên lai là thái tử sai người đến thăm hỏi Mạnh Xán, biết được tin dữ, thương tiếc vô hạn. Ngoài ra còn cho mời Trác Nhất Hàng đến Từ Khánh cung làm khách. Trác Nhất Hàng tiếp lấy thiếp mời, liền mời tùy tòng của thái tử vào khách sảnh chờ đợi, còn mình vào trong thay y phục rồi từ biệt Vương Chiếu Hi.
Vương Chiếu Hi thiết linh vị nhạc phụ, bồi Trác Nhất Hàng làm lễ trước linh cữu xong, đột nhiên đưa hắn vào nội thất, nhẹ nhàng nói: “Trác huynh, thái tử triệu huynh tất là muốn trọng dụng, nhưng ta thành thật khuyên huynh làm quan không có gì tốt hết.”
Trác Nhất Hàng đáp: “Ta mang tang còn chưa mãn, sao làm quan được?”
Nguyên bọn họ là con cháu quan gia, rất coi trọng cổ lễ. Thủ hiếu phải đủ ba năm, trong ba năm đó không được ra làm quan, đến thành hôn cũng không được phép.
Vương Chiếu Hi lại hỏi: “Vậy có phải Trác huynh định đưa tro cốt lệnh tôn về quê không?”
Trác Nhất Hàng buồn bã đáp: “Ta cũng muốn thế, nhưng chỉ e đường xa vạn dặm, không đủ năng lực bảo hộ di hài phụ thân về cố quận.”
Vương Chiếu Hi bất ngờ nói: “Bằng vào bản lĩnh của Trác huynh, chắc không khó khăn gì. Chỉ là huynh nên đề phòng một người.”
Trác Nhất Hàng lấy làm lạ: “Đề phòng ai?”
Vương Chiếu Hi đáp khẽ: “Ngọc La Sát!”
Trác Nhất Hàng ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Vương Chiếu Hi nói: “Cô ta và Vũ Đương phái các người kết thù với nhau!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Sao ta chưa từng nghe đồng môn nói qua?”
Vương Chiếu Hi nói: “Chuyện này mới xảy ra gần đây.”
Bèn đem chuyện Ngọc La Sát cướp của tổ phụ hắn, lại vũ nhục đồng môn sư huynh của hắn trước sau nói rõ.
Trác Nhất Hàng tức giận: “Hay cho tặc bà nương ngoan tâm thủ lạt!”
Vương Chiếu Hi chau mày, hắn không nghĩ Trác Nhất Hàng đường đường là con cháu quan gia mà khẩu khí lại nặng nề như thế, vừa mở miệng đã mắng Ngọc La Sát là tặc bà nương.
Hắn xuất thân lục lâm đại hào, nghe Trác Nhất Hàng nói thế trong lòng hết sức khó chịu, lạnh nhạt nói: “Ngọc La Sát xác thực là ra tay độc ác hiếm có. Nhưng cô nương ấy cũng là bậc cân quắc tu mi, trăm năm nay trong võ lâm khó gặp.”
Trác Nhất Hàng lãnh đạm: “Thì sao? Nếu có cơ hội ta cũng muốn gặp thử.”
Vương Chiếu Hi lạnh người, hắn chỉ vì thọ lãnh chút ân của Trác Nhất Hàng, không tưởng được Trác Nhất Hàng lại muốn đâm đầu vào chỗ chết. Vội vàng khuyên hắn: “Trác huynh, ta khuyên huynh không nên liều mạng thì tốt hơn. Trác huynh thân thể cao quý, nếu lỡ xảy ra chuyện gì ta không sao gánh vác nổi.”
Trác Nhất Hàng thấy hắn thành khẩn, tuy không hứng thú nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu: “Vương huynh đã nói thế, ta không tìm cô ta nữa vậy.”
Vương Chiếu Hi vui vẻ nói: “Đúng thế, đúng thế. Trác huynh võ nghệ cao cường, đối đầu với cô ta có gì không được. Huống hồ nếu huynh trở về nguyên quận, đương nhiên có rất nhiều người giúp đỡ. Chỉ là không nên đến Thiểm Nam, tránh gặp phải Ngọc La Sát.”
Trác Nhất Hàng nói mấy lời đa tạ hắn đã quan tâm rồi cung tay từ biệt.
Vương Chiếu Hi đột ngột nói: “Trác huynh sau khi hồi gia, nếu có hữu sự xin cứ đến Duyên An tìm ta. Chỉ cần nói đến tiện danh của tiểu đệ, võ lâm đồng đạo nơi đó nhất định chỉ cho huynh biết.”