Trịnh Hồng Thai chỉ tay cười: “Là ở đây!”.
Trác Nhất Hàng bỗng dưng cả kinh, ý nghĩ chợt lướt qua đầu, chẳng lẽ Luyện Nghê Thường là Ngọc La Sát, nhưng rồi lại lập tức gạt đi: “Không thể nào, Ngọc La Sát là nữ ma đầu cùng hung cực ác còn Luyện Nghê Thường là một tiểu thư thiên kiều bách mị. Không thể là cùng một người!”
Trịnh Hồng Thai thấy hắn cúi đầu trầm tư, lại khích thêm một câu: “Thế nào, nghe tới Ngọc La Sát đã sợ rồi sao?”
Trác Nhất Hàng nói: “Ai sợ chứ? Bất quá tuy lúc đó cùng nàng ta có chuyện nhưng rốt lại vẫn không phải là đại sự gì. Chẳng lẽ ta lại chuyện bé xé to, tìm nàng ta tầm cừu?”
Trịnh Hồng Thai sẵng giọng: “Nói như thế ả cướp của tổ phụ ngươi, ngươi cũng không lí đến?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Gia gia ta đã bình an về đến nhà, chút bạc nhỏ không đáng kể!”
Trịnh Hồng Thai lại hỏi: “Ả vũ nhục sư huynh ngươi, chuyện này quan hệ đến danh dự Vũ Đương phái các ngươi, chẳng lẽ cũng không tính?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Sự vụ bổn môn, ta muốn nghe sư phụ phân phó!”
Trịnh Hồng Thai gục gặc đầu: “Hay a, Ngọc La Sát tìm tới cửa phái Vũ Đương ngươi cũng không quản. Uy danh phái Vũ Đương có phải là hủy trong tay ngươi?”
Trác Nhất Hàng lắc đầu: “Nàng ta không có tìm tới phái Vũ Đương!”
Trịnh Hồng Thai lạnh lùng nói: “Lão phu nói thật cho ngươi biết, ả đã hẹn ta tối mai quyết đấu. Ngươi và ta cùng đi, không lẽ ngươi nhất định không để tâm?”
Trác Nhất Hàng chau mày, nghĩ lại mình cùng Trịnh Hồng Thai tuy không có giao tình thâm hậu nhưng rốt cuộc vẫn cùng một bọn. Ngọc La Sát xác thực là cừu nhân bổn môn, nếu mình không xuất thủ tương trợ, Trịnh Hồng Thai trách cứ đã đành, không khéo đồng đạo võ lâm cũng nghĩ mình sợ nàng ta. Lại nghĩ: “Tam sư thúc cũng muốn tìm nàng ta trút giận, mình có giúp lão họ Trịnh này, sư phụ mà biết nhất định cũng không quở trách.”
Bèn gật đầu: “Trịnh lão tiền bối, Ngọc La Sát đã có chuyện rắc rối với ông như vậy, ta cũng muốn xem nàng ta có bản lãnh gì. Chỉ sợ ta tuổi trẻ không có tài cán, không giúp được lão tiền bối.”
Trịnh Hồng Thai mặt mày hớn hở, cười ha hả: “Nói hay lắm, nói hay lắm. Đây mới là nam nhân có chí khí. Ta dẫn ngươi gặp mấy vị bằng hữu, tối mai chúng ta hợp lực đấu với nữ ma đầu đó một trận.” Nói rồi kéo Trác Nhất Hàng nhảy ra ngoài cửa sổ chạy về hướng đồng hoang.
Sao thưa trăng mờ, xa xa có vài đốm lửa. Chạy một quãng, chợt nghe có thanh âm quái dị. Trịnh Hồng Thai bất thần dừng bước vỗ tay mấy cái. Bên cạnh mộ hoang có mấy bóng người xuất hiện. Trác Nhất Hàng nhìn kỹ thấy cao, thấp, già, trẻ tổng cộng bốn người.
Trịnh Hồng Thai hỏi: “Phạm nhị ca có cấp sự không thể đến ta đã biết, Ứng đại ca sao cũng không đến? Không có y sao thành.” Một người trong bọn đáp: “Y tính toán chuẩn thời điểm, tối mai xuất hiện thình lình để dọa nữ ma đầu đó!”
Trịnh Hồng Thai nhất nhất giới thiệu bốn quái nhân. Người thứ nhất là Triệu Đĩnh, danh túc phái Tung Dương, người thứ hai họ Phạm lấy Đại Lực Kim Cương Thủ dương danh trên giang hồ. Người thứ ba là một thanh niên chừng hai sáu hai bảy tuổi, hiệu là Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu, xuất đạo chưa được vài năm đã nổi danh kịch đạo. Còn lại là một đạo sĩ xưng hiệu Thanh Tùng đạo nhân. Bốn người này đều là nhân vật thành danh trên giang hồ.
Trác Nhất Hàng nghĩ thầm: “Triệu Đĩnh và họ Phạm kia không nói, Thanh Tùng đạo nhân ta không biết lai lịch còn Ngọc Diện Yêu Hồ này chắc chắn không phải nhân vật chính phái. Trịnh Hồng Thai vì sao lại hẹn cả bọn người khắp tam sơn ngũ nhạc này tề hội tại đây?”
Trịnh Hồng Thai nói: “Trác huynh, tối mai chúng ta đấu với nữ ma đầu tại Hoa Sơn tuyệt đỉnh, chúng ta luyện tập trận thức một tí!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Trận thức gì?”
Trịnh Hồng Thai đáp: “Bọn ta vốn hẹn được bảy người, chuẩn bị cho lúc hợp đấu với Ngọc La Sát, hỗ trợ lẫn nhau. Nhân vì mọi người không cùng môn phái, võ công bất đồng, lại muốn phối hợp khéo léo nên muốn thao luyện trước. Hiện tại có một người không đến được, vì thế muốn mời Trác huynh gia nhập cho đủ số.”
Trác Nhất Hàng nói: “Bây giờ cộng thêm cả ta nữa cũng mới có sáu người.”
Trịnh Hồng Thai xua tay: “Đại ca bọn ta tính đúng thời khắc tối mai mới tới. Trận thức này do y nghiên cứu ra, bất tất phải chờ y tới.”
Trác Nhất Hàng nghĩ: “Cũng tốt, xem lão luyện trận pháp thế nào!”
Trịnh Hồng Thai bố trí sáu người thành một vòng tròn trước sau tương ứng, thao thao bất tuyệt: “Võ công dù huyền diệu cũng phải tính thời giờ chuẩn xác thì mới dành thắng lợi. Tỷ như chiêu này, vốn dĩ rất ác liệt nhưng nếu phát quá sớm, địch nhân có thừa thời gian để ứng phó. Phát quá muộn, phương vị đã biến đổi, ngược lại địch nhân còn có thể nhân cơ hội phản kích. Cái gọi là sai một li, đi một dặm chính là đạo lí này.
"Đạo lí tuy đơn giản nhưng làm không dễ chút nào. Không có võ công lô hỏa thuần thanh, bản lĩnh xuất thần nhập hóa, nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Hiện tại chúng ta có bảy người, tuy đều là nhất lưu cao thủ nhưng Ngọc La Sát xuất thủ như điện; nếu không luyện tập trước, hợp lực bảy người, muốn thắng ả không khó nhưng muốn giết ả, vị tất đã làm được.
"Vì thế đại ca mới nghiên cứu ra trận thức này, gọi là Thất Tuyệt Tru Ma trận. Lấy ba người tiên phong, ba người hậu vệ, một người ở giữa làm chủ soái, phối hợp chặt chẽ bốn phía. Tiên phong hậu vệ hỗ trợ đổi chỗ cho nhau, thế trận biến hóa quỷ dị. Cứ ba tiến ba thối như vậy, lại thêm người ở giữa phối hợp, có thể khiến địch nhân không có thời gian để thở. Cho dù y ba đầu sáu tay cũng không chạy thoát. Hiện tại đại ca chưa tới, chủ soái tạm khuyết, sáu người chúng ta luyện tập cách công kích trước vậy.”
Sau khi đem trận thế giảng giải, Trịnh Hồng Thai khoát tay đứng dậy. Tiên phong ba người phát chiêu, hậu vệ ba người lập tức lấp vào. Trận hình lúc tròn lúc vuông, lúc như nhất tự trường xà, lúc như nhị long nhiễu hải, thình lình bao vây bốn mặt, lúc lại tả hữu bọc sườn, nhịp chân không mảy may loạn động. Trận thế phát động, thật như Trường Giang dậy sóng, uy lực kinh người.
Trác Nhất Hàng vốn dĩ thông minh, không lâu đã lĩnh hội được, nghĩ bụng: “Hiện tại vị đại ca gì đó còn chưa tới mà đã lợi hại thế này. Nếu y tới, trung ương có thêm người phối hợp, quả thật mọc cánh cũng không bay được. Không biết bọn họ và Ngọc La Sát có thâm thù đại hận gì mà nhất định dồn nàng ta vào chỗ chết.”
Trịnh Hồng Thai thấy bọn họ diễn tập thành thục rồi liền thu trận lại, cười nói: “Trác huynh, Vũ Đương Liên Hoàn kiếm phối hợp với Tung Dương Phi Phong kiếm của Triệu huynh quả thật làm Thất Tuyệt trân tăng thêm không ít uy lực.”
Sau đó lại nói Ngọc La Sát hành sự ác độc, không biết sao lại tàn hại nhân vật võ lâm. Trác Nhất Hàng nghĩ Ngọc La Sát hung ác như vậy, trừ đi cũng tốt.
Trăng đã ngả về tây, sao thưa lặn dần. Trịnh Hồng Thai nói: “Chúng ta về thôi, giờ ngọ đêm mai gặp nhau tại Hoa Sơn tuyệt đỉnh.” Lời còn chưa dứt, hốt nhiên xa xa có tiếng cười lạnh vọng đến. Trịnh Hồng Thai hét lớn, sáu người lập tức ào ào tấn công về phía tiếng cười đó.
Một trận gió lạnh thổi qua, đốm lửa tắt phụt, trong rừng lá cây rụng xuống, cầm điểu kinh động bay lên, thấp thoáng có một bóng người. Sáu người nhiễu loạn một trận, không có thu hoạch gì.
Kim Cương Thủ cả kinh: “Chẳng lẽ Ngọc La Sát đến đây trêu chọc chúng ta!”
Thanh Tùng đạo nhân lắc đầu: “Không phải là tiếng cười của nữ nhân!”
Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu nói: “Không lẽ là quỷ, quỷ không có thân pháp nhanh như vậy.”
Tung Dương kiếm khách Triệu Đĩnh nói: “Không lẽ bọn ta nghe lầm?”
Trịnh Hồng Thai trong lòng hoảng sợ, không nói. Trác Nhất Hàng thắc mắc không biết người đến là ai, nếu là trợ thủ của Ngọc La Sát chắc cũng không phải hạng tốt lành.
Trịnh Hồng Thai thấy người nào người nấy mặt mày u ám, cố gắng hô lớn: “Không cần biết là bạn hay địch, kẻ nào dám tiến vào Thất Tuyệt trận của ta không chết cũng bị thương. Hà tất phải sợ.”
Kỳ thật bản thân y rất sợ hãi. Sáu người chia tay, Trịnh Hồng Thai cùng Trác Nhất Hàng trở về khách điếm, Trịnh Hồng Thai thở dài: “Nếu lệnh sư chịu xuất sơn, mọi chuyện đã dễ xử lý hơn rồi!”
Trác Nhất Hàng nói: “Lão nhân gia không thích quản chuyện bên ngoài!”
Trịnh Hồng Thai nói: “Kiếm pháp của ngươi mới nhìn đã thấy tinh diệu tuyệt luân, có ngươi cùng Tung Dương kiếm khách hỗ trợ phòng vệ, tối mai tất cả bọn ta đều nhờ cậy vào ngươi!”
Trác Nhất Hàng nghe ra ngữ khí của y, sợ mình không dốc sức giúp đỡ, lập tức cao giọng: “Ta đã đáp ứng ngươi, cho dù Ngọc La Sát bản lĩnh bằng trời, ta cũng quyết không lâm trận thối lui!”
Trịnh Hồng Thai vội vàng la lên: “Lão đệ đừng quá đa nghi, ngu huynh chính là vì đại địch trước mắt, không thể không lo lắng đề phòng.”
Hai người nghỉ ngơi một ngày, ăn xong cơm chiều liền leo lên đỉnh Hoa Sơn. Rừng đêm vắng vẻ, vực sâu núi cao, song mây chắn lối, cỏ cao ngang người. So với leo núi lúc ban ngày còn gian nan bội phần. May mà Trịnh Hồng Thai và Trác Nhất Hàng đều có võ công cao cường, lên đến Ngọc Nữ Phong, trăng còn chưa tới giữa bầu trời.
Bọn Thanh Tùng đạo nhân bốn người đã chờ sẵn, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương, nhìn Hằng Nga từ từ di chuyển. Lòng bàn tay Trịnh Hồng Thai ướt đẫm, đột nhiên nhảy dựng lên: “Xem trăng kìa!” Trăng đã lên đến đỉnh đầu nhưng xung quanh vẫn tĩnh lặng.
Thanh Tùng đạo nhân nói: “Không thấy Ngọc La Sát đâu!”
Triệu Đĩnh nói: “Ngọc La Sát đã nói là làm, ta chỉ sợ Ứng đại ca không tới đúng lúc!”
Trịnh Hồng Thai gạt đi: “Ứng đại ca tuyệt đối không thất ước!”
Trác Nhất Hàng nghe bọn họ nhiều lần đề cập đến Ứng đại ca, tâm niệm chợt động. Đang định nói, hốt nhiên có tiếng cười lạnh theo gió truyền tới. Nói thì chậm, lúc đó rất mau, một bạch y thiếu nữ tựa Lăng Ba tiên tử từ từ bay xuống từ đỉnh núi đối diện Ngọc Nữ Phong. Sáu người nhất loạt đứng dậy, Trác Nhất Hàng đứng ngẩn cả người.
Trác Nhất Hàng nằm mộng cũng không ngờ, Ngọc La Sát chính là thiếu nữ hôm trước gặp trong Hoàng Long động tại Hoa Sơn… Luyện Nghê Thường. Nhất thời trong đầu nảy sinh vô số ý nghĩ, hoảng hoảng hốt hốt, cơ hồ tưởng mình đang mơ. Hôm qua còn là nữ tử điềm đạm đáng yêu, cần có người che chở, sao hôm nay lại là người giang hồ nghe đến tên là khiếp đảm, Ngọc La Sát giết người không chớp mắt? Mình còn đáp ứng làm bằng hữu của nàng ta, khi tương phùng lại khoản đãi, xem như tiểu muội. Không ngờ cách biệt mới một ngày lại gặp nhau trong tình cảnh thế này, không những thế song phương còn đối địch.
Ngọc La Sát vốn khí định thần nhàn, còn đang mỉm cười, thu ba vừa chuyển, hốt nhiên sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng đau khổ cực điểm, không nhịn được ứa nước mắt. Trịnh Hồng Thai đứng phía trước, trông thấy rõ ràng, Ngọc La Sát vừa rơi lệ, thật là có thể so với việc Thái Sơn sạt lở. Chuyện này khiến người ta khó mà tin được nhưng rõ ràng không phải truyền ngôn, là chính mắt y nhìn thấy.
Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu bản tính khinh bạc, lại chưa từng lĩnh giáo sự lợi hại của Ngọc La Sát, cười nói: “Không đến Hoàng Hà không cam lòng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Ngọc La Sát, ngươi ngoan ngoãn quy hàng, bọn ta còn có thể tha cho ngươi!”
Ngọc La Sát sắc mặt biến đổi, bất ngờ mỉm cười: “Đa tạ thịnh tình!”
Trịnh Hồng Thai vội vàng hét lên: “Ngọc La Sát, ngươi không thể không nói đến tín nghĩa giang hồ, thời khắc chưa đến người còn chưa đủ, ngươi khoan động thủ!”
Nói chưa dứt, Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu thình lình ôm bụng hét lớn, nhảy vọt lên một trượng. Ngọc La Sát bất ngờ xuất độc môn ám khí Định Hình châm, nhằm vào Tam Thai huyệt nơi thắt lưng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu khinh công cực cao, vừa thấy tay nàng ta khẽ động liền cấp tốc nhảy lên.
Nào ngờ ám khí của Ngọc La Sát biến ảo khó lường, đã đoán định y nhất định nhảy lên, song chỉ búng ra, lợi châm bắn trúng Dũng Tuyền huyệt của y. Nhất thời y vừa đau vừa tức, nước mắt chảy như suối. Thanh Tùng đạo nhân vội vàng giúp y gỡ châm ra, xoa mấy cái, lúc này mới không việc gì.
Ngọc La Sát cười lạnh: “Ta cứ tưởng hắn là hán tử cứng rắn không rơi lệ, hóa ra là đồ vô tích sự.”
Ngọc Diện Yêu Hồ Lăng Tiêu xấu hổ không dám nói.
Ngọc La Sát lại nói: “Ngươi biết cái gì không? Ta vì các ngươi điếu tang. Đáng tiếc bằng hữu mới kết giao với ta hôm nay lại tự tìm tử lộ.”
Trác Nhất Hàng biết Ngọc La Sát nói mình, cũng cảm thấy buồn bã, nghĩ thầm: “Đáng tiếc cho một tuyệt đại giai nhân như cô lại cam tâm làm ác. Thất tuyệt trận uy lực vô cùng, cô võ công tuy cao hôm nay cũng bị bức vào tử lộ.”
Ngọc La Sát thấy Trác Nhất Hàng nhíu mày, nhìn kỹ thấy hắn vừa có tình vừa như vô tình, căm hận nói: “Ngươi, ngươi…” rồi nghẹn ngào không nói được nữa.
Trịnh Hồng Thai, Thanh Tùng đạo nhân tuy biết Ngọc La Sát hỉ nộ vô thường nhưng cũng không hiểu vì sao cả. Triệu Đĩnh khẽ liếc mắt ra hiệu cho Trịnh Hồng Thai, ý muốn kêu y điều động sáu người phát trận trước, đề phòng Ngọc La Sát tập kích. Trịnh Hồng Thai đang định nói Ngọc La Sát xưa nay chưa từng đánh lén. Ai ngờ Ngọc La Sát càng lúc càng hận, hận Trác Nhất Hàng rõ ràng có cừu với mình, vậy mà hôm trước còn gạt mình.
Thấy chúng nhân bày ra trận thế, hốt nhiên cười dài, rút ra một thanh kiếm hàn quang lấp lóa cầm nơi tay, hét lên: “Được, hiện tại đã là giờ ngọ, ta không đợi nữa!” thân hình khẽ động, nhanh như thiểm điện, một kiếm nhằm Trịnh Hồng Thai đâm tới.
Trịnh Hồng Thai sử nhật nguyệt song luân, nhật luân khóa lại, nguyệt luân đẩy ngang. Trận thế phát động, Thanh Tùng đạo nhân bên trái bổ giới đao tới, phán quan bút của Lăng Tiêu lại điểm tới Quan Nguyên huyệt. Ngọc La Sát nhanh nhẹn lướt qua, hậu vệ ba người chồng chéo lên nhau.
Ngọc La Sát thình lình chuyển thân, kiếm phong của Triệu Đĩnh lướt qua đầu vai, đại cầm nã của Kim Cương thủ cũng không chộp trúng, Ngọc La Sát đã như phi điểu xông tới Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng vội vàng sử tuyệt chiêu phòng thân “Ngọc đái vi yêu” trong Liên Hoàn kiếm, kiếm quang chuyển động, vừa thủ vừa công, thình lình phát giác lãnh khí căm căm, một đạo hồng quang xạ thẳng vào giữa mặt.
Trác Nhất Hàng vội vàng thi triển thế “Tảo địa bạt thông”, kiếm phong của Ngọc La Sát đã lướt qua gót chân hắn. Đó là nàng ta còn cố ý lưu tình, nếu không Trác Nhất Hàng đã bị thương tại tràng. Ngọc La Sát trong nháy mắt đã liên tiếp tấn công sáu cao thủ.
Trịnh Hồng Thai kêu lớn: “Lưu tâm!”.
Trận thế chuyển động, vây Ngọc La Sát vào giữa. Ngọc La Sát kiếm chiêu ác độc, lăng lệ vô cùng, liên tục hạ sát thủ, may mà sáu người hỗ trợ lẫn nhau, Ngọc La Sát dù ở thế công vẫn không thoát khỏi vòng vây được. Trác Nhất Hàng cùng chúng nhân bao vây Ngọc La Sát, không hiểu sao không nổi sát cơ được, Liên Hoàn kiếm thất thập nhị thủ chỉ dùng phòng ngự không tham gia tấn công.
Còn Ngọc La Sát tuy căm hận y cực độ nhưng không biết sao ra tay đối với y cũng rất nương nhẹ, miễn sao không làm y bị thương. Sáu người như nước thủy triều, lúc tiến lúc thối, càng công càng khẩn trương.
Ngọc La Sát nhân vì nhiều lần buông tha Trác Nhất Hàng, không xuất hiểm chiêu ngược lại lâm vào cảnh nguy hiểm, tức giận nghiến răng nhủ thầm: “Ngươi đã như thế, ta cũng mặc kệ!” kiếm pháp chợt biến, không chút lưu tình.
Đương lúc đó, từ triền núi vọng tới một thanh âm quái dị, một lão đầu gầy đét từ trên nham thạch nhảy xuống, la lớn: “Ngọc La Sát, sao ngươi không coi trọng tín nghĩa?”
Trịnh Hồng Thai phất tay, sáu người lập tức lui lại, Ngọc La Sát cũng thu kiếm nhảy ra khỏi vòng chiến, cao giọng: “Ta không thủ tín nghĩa chỗ nào, là tự ngươi đến trễ!”
Lão đầu ngẩng nhìn trời, trăng đã lên quá nửa, liền cười ha hả: “Ta sớm đã ở đây chờ ngươi. Ngươi bị sáu vị huynh đệ của ta vây công không thoát ra được, thêm ta nữa xem ngươi còn chạy đâu?”
Trác Nhất Hàng nghĩ thầm: “Lão này quả thực giảo hoạt, nguyên lai lão đã phục ở đây xem tình hình từ sớm. Đợi chắc đến mười phần lão mới xuất hiện.”
Ngọc La Sát hốt nhiên cười lạnh: “Ứng lão tặc ngươi hại chết La Kim Phong đại hiệp, tự nghĩ không người nào biết được, còn lừa gạt mấy tên tiểu tặc này theo ngươi!”
Thanh Tùng đạo nhân và Triệu Đĩnh chấn động, lão nhân gầy đét vội vàng mắng át đi: “Đừng để tặc bà nương này chia rẽ! Ả ức hiếp lục lâm Xuyên Thiểm quá đỗi, còn đả thương phiêu đầu của Tung Dương, môn hạ Vũ Đương. Ả chính là công địch của võ lâm. Nếu không trừ ả, hậu họa vô cùng!” phất trần vung lên, Trịnh Hồng Thai lập tức tái lập trận hình, lại vây Ngọc La Sát vào giữa.
Thất Tuyệt trận lúc này nhân số đã đủ, lão đầu gầy đét thủ tại trung ương, tay cầm phất trần, lúc sử Ngũ Hành kiếm, lúc dụng thủ pháp bế huyệt, thần diệu hết mực. Ngọc La Sát ngưng thần ứng địch, không nói nửa lời.
Thanh Tùng đạo nhân và Triệu Đĩnh cùng La Kim Phong vốn có giao tình, nghe Ngọc La Sát nói thế không khỏi nghi ngờ. Nhưng nghĩ đến Ngọc La Sát tâm ngoan thủ lạt lại lạnh người, đã thành thế cưỡi hổ, không thể không liều. Bảy cao thủ sử dụng võ công độc môn, đánh cho Ngọc La Sát đến mồ hôi đầm đìa.
Ngọc La Sát tâm cao khí ngạo, nghĩ bảy người kia hợp lực cũng không làm mình lạc bại. Ai ngờ bọn họ lại nghĩ ra đấu pháp cổ quái như vậy. Càng đánh càng nguy, càng đấu càng hung hiểm, tự biết lần này muốn thoát cực kỳ khó khăn.
Nhưng Ngọc La Sát nhìn ra được trong bảy người đó, Trác Nhất Hàng còn chưa xuất toàn lực, không phải dạng người liều mạng. Soạt soạt hai kiếm tấn công Trác Nhất Hàng, đợi khi Trác Nhất Hàng đâm kiếm tới, nàng ta lập tức dụng nội lực câu lấy kiếm hắn, lướt qua người Trác Nhất Hàng, nói nhỏ bên tai: “Ngươi cũng cam tâm tiếp tay cho giặc ư?”
Trác Nhất Hàng trong lòng chợt lạnh, lão nhân gầy đét đã vội vàng thay hắn hóa giải kiếm chiêu của Ngọc La Sát.
Ngọc La Sát không biết Trác Nhất Hàng có nghe thấy không, chỉ thấy kiếm thế của hắn chậm lại, cước bộ trì trệ. Ngọc La Sát đã biết lợi hại, lập tức nhân cơ hội trận thế còn chưa vây lại, một kiếm đâm tới làm Kim Cương thủ bị thương. Lão gầy cấp tốc vung phất trần, đẩy Ngọc La Sát thối lui. Trịnh Hồng Thai song luân một tiến một thối, bổ vào chỗ khuyết. Vòng vây càng lúc càng hẹp. Họ Phạm trúng kiếm nhưng thương thế không nặng, gầm lên như sấm, tiếp tục xông vào. Trác Nhất Hàng công ra hai kiếm, đẩy lùi thế công của Ngọc La Sát.
Lão gầy thấy Trác Nhất Hàng kiếm thuật tinh diệu, bỗng nhiên vô cớ trì hoãn đang cảm thấy nghi ngờ, thình lình thấy Trác Nhất Hàng lui lại, kêu bên tai mình: “Ứng Tu Dương tiền bối!”
Đột nhiên nghe hắn kêu danh tự của mình, lập tức ứng thanh đáp lại. Lão chỉ biết người là do Trịnh Hồng Thai mời đến, bản thân chưa từng gặp qua nên mới xưng danh cho biết. Đang định nhắc nhở hắn để tâm đối địch, nào ngờ Trác Nhất Hàng quay kiếm đâm thẳng vào lão.