Nhạc Minh Kha thốt nhiên hỏi: “Hoàng Long động không biết ở địa phương nào, Hoa Sơn năm ngọn, biết tìm ở đâu chứ?”
Trác Nhất Hàng nói: “Ta biết!” nói rồi dẫn Nhạc Minh Kha từ Ngọc Nữ Phong chạy qua Vân Thai Phong bên cạnh.
Nhạc Minh Kha vừa đi vừa nói, đem đoạn tình nghiệt của sư môn nhất nhất kể cho Trác Nhất Hàng nghe.
Nguyên lai sư phụ y ba mươi năm trước là kiếm khách Hoắc Thiên Đô vang danh hải nội, thê tử Lăng Mộ Hoa là đại hành gia kiếm thuật. Hai người tại Nga Mi sơn dựng nhà chung sống, đó thật sự là những ngày tháng thần tiên. Không ngờ Lăng Mộ Hoa cực kỳ háo thắng, thường thường không phục trượng phu.
Hoắc Thiên Đô hao phí tâm huyết nửa đời, thu thập kiếm pháp các nhà, tiềm tâm nghiên cứu, một ngày đột nhiên quán thông bèn nói với thê tử: “Sau hai mươi năm, cuối cùng ta đã đem kiếm pháp trăm nhà hợp lại thành một, sáng tạo nên một phái mới, vô địch thiên hạ. Nàng mau bái ta làm sư, chúng ta hợp luyện. Nếu không ta sẽ không đem tâm huyết của ta nói cho nàng biết đâu!”
Những lời này vốn dĩ chỉ là nói đùa giữa phu thê với nhau, không ngờ Lăng Mộ Hoa tính khí thập phần quật cường, cười lạnh đáp: “Ông có thể khai sáng môn phái, tôi cũng có thể. Không cần thiết phải bái sư. Hai mươi năm sau chúng ta gặp nhau so tài, xem ông mạnh hay là tôi mạnh!”
Hoắc Thiên Đô nghĩ là lời nói đùa nên cười trừ cho qua. Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Lăng Mộ Hoa đem theo kiếm phổ của Hoắc Thiên Đô, không từ mà biệt. Hoắc Thiên Đô thập phần thương tâm, đi khắp đại giang nam bắc nhưng không sao tìm được. Ông ta vì thương tâm quá đỗi cũng không muốn trở về cố cư trên Nga Mi sơn nữa. Vì thế viễn du Tây Bắc, yêu phong cảnh hùng vĩ của Thiên Sơn bèn ẩn cư nơi đỉnh núi phía bắc của rặng Thiên Sơn.
Trong lòng nghĩ thê tử đã muốn khai tông lập phái, chi bằng mình cứ tiếp tục nghiên cứu, sau này gặp nhau còn có chỗ ấn chứng. Kiếm phổ tuy mất nhưng ông ta đã khắc trong tâm, tận lực hai mươi năm, tham khảo kiếm pháp các nhà khai sáng ra một bộ kiếm pháp siêu phàm nhập thánh gọi là Thiên Sơn kiếm pháp.
Sau khi ông ta đến Thiên Sơn ba năm liền thu Nhạc Minh Kha làm đệ tử. Nhạc Minh Kha vừa học kiếm vừa trưởng thành. Sư đồ hai người thường thường cùng nhau nghiên cứu kiếm pháp mới, chiết chiêu luyện tập. Do đó Thiên Sơn kiếm pháp hoàn thành có một phần công lao của Nhạc Minh Kha.
Hai năm trước, Hoắc Thiên Đô nghe bằng hữu võ lâm truyền ngôn, lục lâm phương bắc xuất hiện một thiếu nữ trẻ tuổi, võ công cao cường, kiếm pháp kì tuyệt.
Nhẩm tính đã đến kì hạn hai mươi năm, lúc đó Nhạc Minh Kha đã xuống núi. Hoắc Thiên Đô lập tức gọi y về đem đoạn công án hai mươi năm trước nói cho y biết, kêu y qua tây, nhất thiết phải tìm được Ngọc La Sát.
Nói đến đây, Nhạc Minh Kha nói: “Do vậy ta mới cùng Ngọc La Sát tỷ kiếm. Chỉ cần thấy kiếm pháp của cô ta hoàn toàn tương phản với sư phụ, ta đã biết chắc cô ta là đồ đệ của sư nương!” hai người vừa đi vừa nói bất giác đã tới Hoàng Long động.
Trác Nhất Hàng tiến vào trước, cảm giác mùi hương vẫn còn lẩn quất, bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Ngọc La Sát, không khỏi thẫn thờ. Hai người thẳng đường đến hậu động, quả nhiên thấy hai khối nham thạch đặt song song trông như bức bình phong. Nhạc Minh Kha phấn khởi vận nội gia chân lực, bình bình hai chưởng, đẩy hai khối nham thạch ra hai bên. Hai người bước vào trong, thấy một bộ hài cốt ngồi ngay ngắn trên trang thờ.
Nhạc Minh Kha quỳ xuống khấu đầu lạy ba lạy, ngẩng lên thì thấy trên tường khắc đủ chủng loại kiếm pháp. Nhạc Minh Kha bật hỏa tập, tìm khắp nơi cũng không thấy kiếm phổ, nghĩ chắc sư nương sau khi luyện thành đã hủy đi rồi.
Nhạc Minh Kha khấu đầu khấn: “Sư nương tại thượng, hôm nay đệ tử đưa người về Thiên Sơn tương kiến sư phụ, mong người bảo hộ để pháp thể không bị hủy.” Đem di thể hạ xuống, bất ngờ tìm thấy trên trang thờ có một quyển sách bằng da dê, trong sách cũng đầy đồ hình kiếm pháp giống với đồ hình trên thạch bích. Lật đến mấy trang cuối cùng, là dùng máu viết thành.
Nhạc Minh Kha đọc hết một lượt, nguyên lai là một cuốn nhật kí ngắt quãng của sư nương. Đoạn đầu nói bà ta sau khi từ biệt trượng phu, ngày đêm hối hận thế nào, thường thường nửa đêm nằm mộng nên cắn đầu ngón tay trích máu viết lại. Hi vọng hai mươi năm sau gặp lại sẽ dùng nhật kí này tỏ rõ tình yêu của bà ta. Đoạn sau nói việc luyện kiếm tiến cảnh ra sao.
Có một đoạn viết: “Thiên Đô thu thập kiếm phổ các nhà, tất tiếp nhận tinh hoa các phái không ít, sáng lập kiếm pháp chánh tông. Ta dùng phương pháp trái ngược, lấy cái lâu dài làm thế thượng phong, lấy cái nhanh, cái mạnh làm chủ, để truyền cho kiếm khách đời sau, một chính một phản xem ai mới là bất diệt.”
Nhạc Minh Kha thở dài, lật một đoạn thấy viết: “Tối qua bầy sói đói gầm rú, ta đem kiếm xuất động, thình lình nghe thấy tiếng khóc của nữ hài. Xua bầy sói đi, phát hiện trong hang sói có một nữ hài thân hình trần truồng ước chừng ba bốn tuổi. Nó trông thấy ta rất khiếp sợ, chạy loạn cả lên, nói ê a không rõ, y, nữ hài này là do bầy sói nuôi, quả thật là chuyện lạ. Ta tìm khắp hang được một dải đai áo đã mục nát, nhìn kỹ mới đọc được vài chữ.
"Thì ra nữ hài này họ Luyện, cha là cùng nho chạy nạn đến đây. Mẹ nó sanh khó, cha nó mới vứt bỏ dưới chân Hoa Sơn, vốn dĩ hi vọng tăng nhân trên núi phát hiện nuôi dưỡng, không ngờ lại bị mẹ sói mang đi. Gặp nạn không chết, lại cùng ta tương hội, không biết có phải là thiên ý hay không? Ta đem nữ hài về động, quyết ý thu làm đồ đệ, dựa vào thiên tính bẩm sinh, bồi bổ căn nguyên, truyền thụ võ công, muốn nó ngày sau có thể thu được thành tựu xuất sắc.”
Nhạc Minh Kha vẫy tay kêu Trác Nhất Hàng lại gần, nói: “Hóa ra Ngọc La Sát vốn do mẹ sói nuôi dưỡng.”
Xem tới đoạn dưới, lại có đoạn viết: “Hôm nay Luyện nữ rụng hết lông, ta hạ sơn mua vải, vì nó may áo. Nó mới bắt đầu học tiếng người, gọi ta “mẹ mẹ”, ta trong lòng cảm khái, không khỏi rơi lệ. Nữ hài này sau khi thoát li bầy sói, dã tính tiêu trừ, không còn gặm đồ cắn người nữa. Ta nhân thế đặt tên cho nó là Nghê Thường, cũng là để nhớ lần đầu may áo cho nó.
Khúc sau lại có một hai đoạn tả Luyện Nghê Thường luyện kiếm có tiến cảnh. Cuối cùng có một đoạn nét bút nguệch ngoạc, viết: “Tối qua tọa quan tiềm tu, tập luyện nội công, sơ ý để ác mộng ập tới tựa như vô số ác ma cùng ta tương đấu, ta dốc lực trảm quần ma. Tỉnh lại thì hạ thân tê liệt không thể cử động, thân trên cũng không có cảm giác. Ta tập luyện không tinh thuần, lại để tẩu hỏa nhập ma, thật là hồ đồ. Không còn cơ hội gặp lại Thiên Đô nữa!”
Nhạc Minh Kha thở dài: “Sư phụ ta nói nội công không thể gấp gáp tu luyện, càng không thể tốc tiến mà thành. Không ngờ sư nương là đại hành gia mà cũng gặp phải tai họa này.”
Nhạc Minh Kha đem quyển thư bỏ vào túi, nói: “Quyển sách này là tâm huyết của sư nương ta, ta định nhờ người mau chóng đem về cho sư phụ.” Đang nói chuyện bất ngờ ngoài động có ánh lửa lóe lên.
Hai người giật mình cơ hồ nhảy dựng lên. Đến khi thấy Trinh Kiền đạo trưởng thong thả tiến vào, Nhạc Minh Kha mới thở phào.
Trinh Kiền đạo trưởng nói: “Ta và Thiên Đô cư sĩ, Tử Dương đạo trưởng là chí giao. Hôm trước, Ngọc La Sát cầu ta đem di thể sư phụ về Nga Mi sơn. Không may bè đảng lão tặc Ứng Tu Dương lại đến đây quyết đấu, kéo dài mãi đến hôm nay mới thực hiện được. Vừa khéo lại gặp hai ngươi, thật là tốt quá!”
Nhạc Minh Kha nói: “Bất tất phải về Nga Mi sơn, sư phụ vãn bối đang ở Thiên Sơn.”
Trinh Kiền đạo trưởng nói: “Chuyện đó ta đã biết từ sớm, chỉ có sư nương ngươi không biết thôi!”
Trinh Kiền đạo trưởng mang đến một cái hộp gỗ để ở ngoài động. Nhạc Minh Kha đem di thể sư nương đặt vào hộp, hốt nhiên nói: “Trinh Kiền đạo trưởng, vãn bối muốn nhờ người đem quyển thư này đến Thiên Sơn giao cho sư phụ. Ngàn vạn lần không thể để mất được.”
Trinh Kiền đạo trưởng sắc mặt hơi giận, Nhạc Minh Kha cuống quýt nói: “Không phải vãn bối vô lễ nhưng nếu quyển sách này lọt vào tay bọn tà phái hậu họa khôn lường.”
Trinh Kiền đạo trưởng tiếp lấy kiếm phổ, cười nói: “Ta tận tâm bảo hộ kiếm phổ cũng được, ngươi không sợ ta nhìn lén sao?”
Nhạc Minh Kha nói liền: “Không dám!” Trinh Kiền đạo trưởng mỉm cười bỏ kiếm phổ vào trong túi.
Nhạc Minh Kha đi xem lại một vòng, thình lình rút kiếm vạch loạn lên tường, trong nháy mắt hủy đi toàn bộ đồ hình khắc trên vách.
Trinh Kiền đạo trưởng nói: “Sư nương ngươi sáng lập lộ kiếm pháp này thực sự quá hung tàn, thật là không nên lưu lại thế gian này.”
Trác Nhất Hàng đáp: “Kiếm pháp tuy hung nhưng nếu dùng đúng chỗ, khả dĩ có thể trừ bạo an dân!”
Trinh Kiền đạo trưởng cười: “Xem ra ngươi và Ngọc La Sát thật sự không có duyên!”
Trác Nhất Hàng vội vàng la lên: “Đạo trưởng đừng đùa nữa!”
Ba người sau khi giải quyết xong mọi việc lần lượt chia tay. Trác Nhất Hàng ngày đi đêm nghỉ, mấy ngày sau thì về tới nhà.
Lão bộc trông thấy mừng đến rơi nước mắt nói: “Tiểu thiếu gia, lão đại nhân nhớ người đến thành bệnh, đang chờ gặp người!” Trác Nhất Hàng vội vàng chạy vào nhà, trông thấy gia gia sụp lạy khóc lớn.
Trác Trọng Liêm gặp được hắn, bệnh tình đã thuyên giảm mấy phần, nói: “Con khóc cái gì? Cha con đâu, sao không về?”
Trác Nhất Hàng thấy tổ phụ có bệnh không dám nói, chỉ đành kiếm cớ viện giải, nói phụ thân vẫn ở trong kinh, còn chưa từ quan.
Trác Trọng Liêm nói: “Quan trường hiểm ác, không nên ở lâu!”
Qua mấy ngày, Trác Trọng Liêm khỏe dần, nói chuyện ngày hôm đó gặp Ngọc La Sát, đến giờ vẫn còn sợ. Lại hỏi lai lịch Cảnh Nhật Nam, Trác Nhất Hàng cứ sự thực mà nói.
Trác Trọng Liêm lúc này mới biết tôn nhi văn võ toàn tài, còn là môn hạ Vũ Đương vừa mừng vừa sợ, nói: “Con văn võ song toàn, tự nhiên rất tốt. Chỉ là con là môn hạ Vũ Đương, nhất thiết trên giang hồ không được hành tẩu tùy tiện. Vạn nhất gặp phải Ngọc La Sát thì nên tránh đi. Ngọc La Sát dường như đặc biệt căm hận môn nhân Vũ Đương.”
Trác Nhất Hàng không dám nói chuyện gặp Ngọc La Sát, chỉ nói: “Tôn nhi đang chờ thời cuộc, chính yếu cầu xuất thân chính đạo, kế thừa tổ nghiệp.”
Trác Trọng Liêm nói: “Như vậy thật tốt.”
Lại nói: “Kì thật Ngọc La Sát cũng không phải người xấu. Ngọc La Sát tuy cướp của ta nhưng ta một điểm cũng không oán hận cô ta.” Trác Nhất Hàng nghe gia gia nói vậy, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vui mừng.
Từ đó, Trác Nhất Hàng đóng cửa đọc sách, chuyên tâm luyện kiếm. Ước độ hai tháng, đột nhiên một ngày trong kinh phái hai viên khâm sai đến gặp Trác Trọng Liêm. Trác Nhất Hàng đang ở trong nhà, nghe tiếng ông nội khóc lớn, vội vàng chạy ra thì thấy Trác Trọng Liêm đã ngã xuống đất chết ngất.
Chính là: Đau lòng chốn quan trường hung hiểm
Một đạo chiếu thư lệ đoạn tràng
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 4