Trác Nhất Hàng chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy tổ phụ hơi thở yếu nhược mong manh, mặt vàng như nghệ. Vội vàng kêu gia nhân đưa vào trong phòng. Lúc đó Trác Nhất Hàng tuy trong lòng rối loạn nhưng khâm sai vẫn còn ở đó, không có người tiếp đãi, tự mình đành phải phụng bồi.
Chánh khâm sai lấy làm tiếc nói: “Hoàng thượng đối với Trác lão đại nhân đặc biệt mong nhớ. Không ngờ chiếu thư lại làm ông ấy thương tâm như vậy.”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Chiếu thư viết những gì có thể nói ra được không?” hai viên khâm sai kia và Trác Trọng Liêm là đồng liêu cùng thời, đối với Trác Trọng Liêm giao tình rất hậu liền đem chuyện hoàng đế hạ chiếu thư cho Trác Trọng Liêm nói rõ.
Nguyên lai Thần Tông hoàng đế tin lầm sàm ngôn của gian thần, liền đem phụ thân Trác Nhất Hàng là Trác Kế Hiền giết chết. Về sau vụ án sáng tỏ mới truy tặng Trác Kế Hiền hàm Thái Tử Thiếu Bảo nhưng vẫn lo lắng không an.
Một ngày cùng đại học sĩ Phương Tòng Triết nhàn đàm, Thần Tông hốt nhiên nhớ tới phụ thân Trác Kế Hiền là Trác Trọng Liêm, bùi ngùi thở dài nói: “Phụ tử bọn họ đều là trung thần chính trực, Trác Trọng Liêm chắc đã biết chuyện này, rốt cuộc liệu có oán hận trẫm không?”
Phương Tòng Triết tâu: “Trác Trọng Liêm thọ ơn xã tắc, sao dám oán hận chứ? Nếu hoàng thượng nhớ đến ông ta, trước mắt vị trí Lại Bộ thượng thư còn để trống, sao hoàng thượng không triệu ông ta nhập các.”
Thần Tông nói: “Trong triều chính đang thiếu các lão thần lo chuyện quốc gia đại sự, lời khanh thật hợp ý trẫm.” lập tức thảo chiếu thư, sai hai viên khâm sai chuyên trình đất Thiểm, mời Trác Trọng Liêm hồi triều.
Trong chiếu thư còn đề cập đến việc truy tặng Trác Kế Hiền làm Thái Tử Thiếu Bảo, bổn ý của Thần Tông muốn chứng tỏ hoàng ân. Nào ngờ Trác Trọng Liêm còn chưa biết chuyện này, đột nhiên hay tin con trai chết, đau lòng quá độ, tuy đã khỏi bệnh nhưng vẫn không chi trì nổi.
Đang nói chuyện, nội đường văng vẳng có tiếng khóc, khâm sai vội vàng nói: “Thế huynh không cần giữ lễ, xin hãy thay chúng ta vấn an lệnh tổ!”
Trác Nhất Hàng cáo lỗi, chạy vào nội đường thấy gia nhân náo loạn. Trác Trọng Liêm hơi thở thoi thóp, thấy Trác Nhất Hàng liền vẫy tay: “Con lại đây!”
Trác Nhất Hàng đến gần tổ phụ, rơi nước mắt nói: “Gia gia thứ cho tôn nhi tội bất hiếu!”
Trác Trọng Liêm thều thào: “Từ nay về sau con bất tất phải ứng thí nữa, ở nhà đọc sách làm nông thôi!” nói xong nhắm mắt.
Trác Nhất Hàng khóc rống lên, lão bộc vội vàng khuyên giải: “Lão đại nhân tuổi quá lục tuần mới nhắm mắt xuôi tay, thiếu gia không nên bi thương quá độ. Khâm sai đại nhân vẫn còn ở ngoài, cần phải nhờ bọn họ tấu lên hoàng thượng.”
Trác Nhất Hàng gạt lệ đến khách sảnh bẩm cáo khâm sai. Khâm sai than thở mãi không thôi, tối đó ở lại Trác gia, ngày thứ hai Trác gia thiết linh đường, đặt quan ở sảnh Tây, hai khâm sai trước linh tiền cung kính thắp ba nén nhang, lấy lễ đồng liêu bái tế. Trác Nhất Hàng phủ phục trên đất, khấu đầu tạ lễ.
Chánh khâm sai đỡ hắn dậy khuyên nhủ: “Thế huynh cố nén đau thương. Chúng ta hồi kinh bẩm báo hoàng thượng, nhất định hoàng thượng sẽ vì lão đại nhân thảo chiếu truy tặng.” Quản gia đã chuẩn bị sẵn để tiễn hành khâm sai.
Trác Nhất Hàng đột nhiên đứng bật dậy, run giọng kêu lên: “Khâm sai đại nhân khoan đi đã!”
Cả khâm sai lẫn quản gia đều kinh ngạc, trong lòng nghĩ Trác Nhất Hàng thông hiểu thi thư, sao lại đột nhiên thất thố. Không nên đứng bật dậy đã đành, còn kêu khâm sai khoan đi, thật là quá thất lễ.
Quản gia vội vàng nói: “Thiếu gia, lão đại nhân chết đi vẫn được người kính trọng, khâm sai đại nhân đích thân tế điện, thiếu gia còn chưa cảm tạ hồng ân của hoàng thượng.”
Trác Nhất Hàng định thần, bất ngờ nói: “Khâm sai đại nhân, xin mời vào nội phòng nói chuyện!” quản gia hết hồn, khâm sai cũng biến sắc.
Trác Nhất Hàng đưa hai khâm sai vào thư phòng, quản gia đi theo liền bị hắn ngăn lại: “Ngươi ra ngoài trông nom linh đường!” tiện tay đóng cửa phòng lại. Lão quản gia lo lắng không yên, nghĩ đến thiếu chủ hành vi bất thường, chẳng lẽ đã bị quỷ thần hôn ám nhưng trước mặt khâm sai không tiện nói, chỉ đành khấn thầm trong bụng: “Lạy trời phật phù hộ!” rồi thối lui.
Hai vị khâm sai kinh nghi bất định, chỉ biết Trác Nhất Hàng có chuyện muốn nói, chiếu theo lí mà nói, hắn đang mang tang sự, nếu muốn luồn cúi quan trường thì bây giờ không phải lúc.
Trác Nhất Hàng đóng cửa phòng xong khẽ hỏi: “Khâm sai đại nhân có phát hiện cơ thể có gì khó chịu không?”
Chánh khâm sai biến sắc đáp: “không có!”
Phó khâm sai nói: “Thế huynh thật sự lo lắng quá chu đáo. Bọn ta tuy niên kỉ đã cao nhưng vẫn còn chịu được phong sương. Ngược lại thế huynh thân mang trọng hiếu, nên bớt bi thương tránh tổn hại thân thể.”
Lời này có chút mai mỉa, Trác Nhất Hàng nói: “Khâm sai đại nhân xin bớt giận, vừa rồi vãn sinh thấy chưởng tâm nơi tay hữu của Lí đại nhân có chút khác thường.”
Chánh khâm sai họ Lí, nghe hắn nói bất giác giở chưởng lên xem, tức thì trên mặt liền lộ vẻ kinh hãi. Trong lòng bàn tay xuất hiện một chấm mờ mờ màu đỏ nhạt, tựa như bị bệnh sởi. Phó khâm sai họ Chu giở tay lên cũng thấy hiện trạng y hệt.
Trác Nhất Hàng nói: “Hai vị khâm sai hãy dùng móng tay ấn thử xem có đau không.”
Hai vị khâm sai y lời làm thử. Trước kia người đọc thi thư đều có thói quen để móng tay thật dài, bọn họ dùng móng tay tả ấn mạnh lên chưởng tâm tay hữu, không đau nhưng lại có cảm giác ngứa.
Trác Nhất Hàng lại nói: “Hai vị đại nhân dùng ngón tay ấn nhẹ lên đốt xương sống thứ bảy ở sau cổ tính từ trên xuống, xem xem thế nào?”
Hai khâm sai lúc này giống như đứa bé nhất nhất nghe lời Trác Nhất Hàng, chỉ mới ấn nhẹ, cả hai đã kêu thét lên vì đau đớn. Vội vàng hỏi Trác Nhất Hàng: “Chuyện này là thế nào? Thế huynh vì sao mà biết?”
Trác Nhất Hàng thở dài: “Hai vị đại nhân đều bị ám toán, đây là Âm Phong Độc Sa Chưởng tối âm độc trên giang hồ. Vừa rồi Lí đại nhân đỡ vãn sinh dậy, vãn sinh mới phát hiện ra. Có lẽ chấm đỏ đó vừa mới hiện lên, vì vậy mà đại nhân còn chưa biết. Trúng phải Âm Phong Độc Sa Chưởng, trong vòng mười hai canh giờ sẽ phát tác. Nếu không cứu trị sợ rằng tánh mạng khó bảo toàn. Do đó vãn sinh đành phải thất lễ, nói thẳng cho đại nhân biết.”
Nên biết trong triều đại phong kiến, khâm sai đại thần là đại biểu cho hoàng thượng, nếu chết tại Trác gia, không chỉ Trác gia mắc họa trảm quyết tịch biên mà cả quan lại địa phương cũng bị liên lụy. Quan hệ trong đại như vậy, Trác Nhất Hàng tuy mang trọng hiếu cũng không thể không quản.
Hai khâm sai sắc mặt tái nhợt, vội vã nói: “Mong thế huynh nghĩ cách cứu chữa!”
Trác Nhất Hàng kêu quản gia vào, dặn dò y tránh xa tĩnh thất, ngoại trừ hảo hữu chí thân ra thì tạm thời không báo tang. Trong tĩnh thất rút châm lần lượt cắm lên Tích tâm huyệt, Phượng Vĩ huyệt, Tinh Xúc huyệt của hai vị khâm sai. Hai người cảm thấy dạ dày căng lên, ói ra một bãi nước vàng, không lâu toàn thân đều phát nhiệt.
Trác Nhất Hàng nói: “Vãn sinh vừa rồi giúp cho độc tính của các vị phát tác mau hơn. Hai vị đại nhân nằm nghỉ, tối nay sẽ tiếp tục trị liệu.” Thu châm về, đột nhiên hỏi: “Vệ sĩ bảo hộ hai vị đại nhân là ai, người này có thể tin được không?”
Lí khâm sai đáp: “Lần này xuất kinh, hoàng thượng phái Cẩm y vệ Tần chỉ huy tùy hành. Người này tập tước chỉ huy, là thân tín của hoàng thượng lại rất chánh trực, không có lí lại ám toán chúng ta.”
Trác Nhất Hàng nói: “Vãn sinh bạo gan mong hai vị mời Tần chỉ huy vào nói chuyện.”
Lí khâm sai gật đầu: “Cứ làm theo ý thế huynh!”
Trác Nhất Hàng gọi quản gia mời Tần chỉ huy đến. Người này vóc người tầm thước, diện mạo thiện lương nhưng vừa nhìn đã biết không phải là người tinh minh lanh lợi.
Trác Nhất Hàng nói: “Ngưỡng mộ đại danh chỉ huy dã lâu, chúng ta thân cận nào!” chìa tay nắm lấy một cái, Tần chỉ huy nhảy dựng lên, cổ tay đau nhói, lại thấy hai vị khâm sai mặt đỏ phừng phừng, trán đầy mồ hôi nằm ở trên giường, kinh hoảng quát lên: “Ngươi dám ám toán khâm sai!” trở tay chém thẳng một chưởng.
Trác Nhất Hàng nhảy lên né tránh, hai vị khâm sai cũng quát bảo y dừng lại.
Trác Nhất Hàng nói: “Đắc tội, đắc tội! Là ta muốn giúp chỉ huy thoát khỏi hiềm nghi thôi! Người ám toán không phải ta cũng không phải chỉ huy. Ta chính là muốn cùng chỉ huy nói chuyện.”
Tần chỉ huy ngây người, đợi Trác Nhất Hàng nói xong mới hoảng nhiên tỉnh ngộ hỏi: “Hóa ra vừa rồi ngươi thử ta?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Không dám, ta chỉ muốn biết Tần chỉ huy có biết Âm Phong Độc Sa Chưởng không thôi. Hiện tại đã biết Tần chỉ huy võ công tuy cao nhưng không có luyện môn chưởng pháp âm độc đó.”
Tần chỉ huy ngạc nhiên hỏi: “Thế nào là Âm Phong Độc Sa Chưởng?”
Trác Nhất Hàng nói: “Hai vị đại nhân là bị Âm Phong Độc Sa Chưởng đả thương.”
Dẫn Tần chỉ huy đến bên giường bệnh nhìn kỹ, lại đem hiện tượng trúng Âm Phong Độc Sa Chưởng nhất nhất nói rõ. Tần chỉ huy võ công tuy không cực kỳ cao cường nhưng kiến văn cũng khá quảng bác, biết Trác Nhất Hàng không hù dọa, bất giác cũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng đa tạ.
Trác Nhất Hàng nói: “Âm Phong Độc Sa Chưởng đích thực lợi hại ở chỗ không lập tức giết chết người ta ngay mà phát tác từ từ. Xem thương thế thì hai vị đại nhân có lẽ trúng am toán ba ngày trước. Xin chỉ huy đại nhân nghĩ kỹ, ba ngày vừa rồi có chuyện gì khả nghi không?”
Tần chỉ huy kêu thầm “thật là xấu hổ quá” cúi đầu suy nghĩ.
Lí khâm sai thình lình nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến lão bán trà?”
Tần chỉ huy cũng đã nghĩ đến, nói: “Lúc đó hạ quan cũng cảm thấy có điểm khả nghi, nhưng thấy lão tuổi tác già nua, lại không giống người mang tuyệt kỹ nên nhất thời không chú ý.”
Trác Nhất Hàng cấp tốc hỏi chuyện lão bán trà.
Lí khâm sai nói: “Ba ngày trước chúng ta dừng lại nghỉ ngơi dưới tán cây bên đường, cảm thấy rất khát. Hốt nhiên có một lão hán gánh một ấm trà lớn cũng tới nghỉ dưới gốc cây. Hỏi thì lão nói đem trà hoa lau cho gia nhân làm đồng uống. Lão và chúng ta chuyện gẫu một hồi, nghe nói chúng ta tới quý phủ, lão nói các người chính là chủ nông đó, còn chỉ đường cho chúng ta nữa. Lão mời chúng ta uống trà, Tần chỉ huy không uống. Lúc lão bưng trà, móng tay khẽ khều nhẹ chưởng tâm của ta một cái, lúc đó ta cũng không để ý.”
Chu khâm sai nói: “Lão dâng trà cho ta cũng làm như thế!”
Trác Nhất Hàng nói: “Vậy là rõ rồi. Thế nhưng lão làm sao biết các vị là khâm sai?”
Tần chỉ huy đáp: “Đường Xuyên Thiểm phỉ tặc nhiều như trấu vãi, bọn ta trên đường hành tẩu đều treo quan hàm.”
Trác Nhất Hàng trầm tư không nói, càng nghĩ càng sợ. Lão già đó rõ ràng muốn di họa Giang Đông, nếu khâm sai độc phát thân vong sau khi đến Trác gia thì dù có lấy nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Đang suy nghĩ, hốt nhiên gia nhân chạy vào kêu lớn: “Thiếu gia, thiếu gia!”
Trác Nhất Hàng mở cửa phòng, quát: “Chuyện gì?”
Gia nhân bẩm báo: “Ngoài cửa có một hán tử trẻ tuổi, diện mạo xanh xao sưng phù lên giống như mới đánh nhau với người ta một trận. Hắn xông vào đây tìm thiếu gia, bọn tiểu nhân nói thiếu gia đang có tang sự không tiếp khách, hắn cũng không lí đến cứ xông bừa vào. Bọn tiểu nhân ngăn cản, hắn vung tay đánh ngã bọn tiểu nhân. Bọn tiểu nhân đang định tống hắn ra ngoài, hắn lại đột nhiên bồi tội, nói có chuyện gấp cần gặp thiếu gia, không cố ý đánh bọn tiểu nhân.”
Trác Nhất Hàng ngạc nhiên nói: “Có chuyện như vậy sao!”
Hướng hai vị khâm sai cáo lỗi, đóng cửa phòng rồi bước ra sảnh chính, chỉ thấy một người đứng bật dậy, kêu lớn: “Trác huynh, cứu mạng ta với!”
Trác Nhất Hàng nhìn kỹ, hóa ra là Bạch Mẫn đệ tử của Mạnh Xán. Trác Nhất Hàng ở Bắc Kinh từng thấy mặt y một lần nhưng không có nói câu nào. Căn bản không thể nói là có giao tình gì, không hiểu sao y lại ngàn dặm xa xôi tìm đến đây hỏi thăm.
Bạch Mẫn quỳ phục xuống đất kêu lên: “Trác huynh, cứu ta với!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Bạch huynh đã phạm tội gì sao?”
Bạch Mẫn lắc đầu: “Không phải phạm tội, là bị một người không rõ lai lịch đả thương, trên đường còn trúng phải ám toán của Âm Phong Độc Sa Chưởng.”
Trác Nhất Hàng kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm: “Lại là Âm Phong Độc Sa Chưởng!” vội vàng dẫn y vào nội thất hỏi rõ căn do.
Nguyên lai sau khi Mạnh Xán trọng thương chết, Bạch Mẫn cấp tốc trở về. Biết Vương Chiếu Hi chính là hôn phu của sư muội, mặc dù đối với cái chết oan uổng của sư phụ thập phần đau xót nhưng thấy Vương Chiếu Hi anh hùng như thế cũng mừng cho sư muội có chỗ gửi gắm chung thân, nỗi buồn trong lòng nhanh chóng vơi đi.
Không ngờ chưa đến hai ngày Vương Chiếu Hi không từ mà biệt. Mạnh Thu Hà khóc sướt mướt, Bạch Mẫn nhiều lần an ủi nhưng sư muội không thèm nói năng, cũng không đếm xỉa gì đến.
Bạch Mẫn nói đến đây, tức giận hùng hổ: “Trác huynh, huynh cùng Vương Chiếu Hi là bằng hữu. Huynh nói xem hành vi của hắn sao lại quái đản như vậy. Hắn từ xa ngàn dặm đến nghênh thân, vừa lúc nhạc phụ qua đời. Hắn thế nào cũng nên lấy nửa lễ làm con đứng ra chủ trì tang sự, hắn bỏ chạy đã đành, cả lão bà nương cũng không cần đến. Sư muội ta cũng lạ thật, Vương Chiếu Hi bỏ đi có liên quan gì đến ta, cô ta không thèm lí đến ta, làm như là ta khiến hắn tức giận mà đi vậy.”
Trác Nhất Hàng suy nghĩ một lúc đã hiểu rõ, nhủ thầm: “Đúng là ngươi khiến hắn tức giận chứ ai!” bèn tìm lời an ủi: “Tiểu sự đó, tương lai ta sẽ giúp huynh giải thích với Vương huynh. Không cần lo lắng.”
Bạch Mẫn nói: “Giải thích cái gì? Ta không đắc tội với hắn, hắn cũng không có đắc tội với ta. Không cần thiết phải nói với hắn. Nói với hắn ngược lại hắn lại cười sư huynh muội bọn ta cãi nhau, kì thật ta không có cãi nhau với sư muội. Sư muội lúc sau cũng nói không liên quan đến ta, kêu ta mau đi ngủ. Ta trở về phòng ngủ luôn đến sáng, không ngờ cô ta cũng bỏ đi nốt.”
Trác Nhất Hàng nhíu mày: “Cái gì, cô ta cũng đi?”
Bạch Mẫn nói: “Thì đó, sư phụ vừa mới hạ táng, cô ta không ở nhà thủ hiếu đã bỏ đi tìm trượng phu.”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Sao huynh biết cô ta đi tìm Vương Chiếu Hi?”
Bạch Mẫn đáp: “Cô ta lưu lại một phong thư, kêu ta thay cô ta ở nhà giữ linh đường, không cần chạy loạn lên gây chuyện.”
Trác Nhất Hàng nếu không phải đang cư tang thủ hiếu cơ hồ đã cười phá lên. Không tưởng được trên đời lại có người ngốc nghếch đến thế, làm cho người ta hiểu lầm mà chính mình cũng không biết.
Bạch Mẫn nghỉ một chặp lại nói: “Ta lo lắng sư muội một mình trên đường, cô ta kêu ta đừng chạy loạn, ta lại càng chạy loạn lên!” nói đến đây hốt nhiên giở song thủ lên, chưởng tâm có một chấm màu đỏ nhạt.
Trác Nhất Hàng nói: “Huynh cũng trúng ám toán ba ngày trước?”
Bạch Mẫn đáp: “Đúng thế, ta theo hướng Tây tìm Vương Chiếu Hi nhưng không biết hắn là người ở đâu. Trái lại địa chỉ của lão ca ngươi lại rất dễ tìm, ta chỉ hỏi thăm Trác gia có người làm tổng đốc thì có rất nhiều người biết. Ta nghĩ huynh với hắn là bạn, chí ít huynh cũng biết được địa chỉ của hắn.”
Trác Nhất Hàng lắc đầu: “Ta không biết!”
Bạch Mẫn nói: “Sớm biết như thế, ta không tìm huynh còn tốt hơn. Sau khi ta đến phủ Duyên An liền phát hiện có người bám theo.”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Huynh cũng quan sát tỉ mỉ lắm.”
Bạch Mẫn nói: “Trên giang hồ phải cẩn thận, điểm này ta biết. Hôm trước ta đi qua Bàn Long Sơn, đi đường rất yên ổn, hốt nhiên có hai kị mã đuổi theo phía sau, hỏi ta có biết Trác gia ở Cao Kiều trấn không. Ta nói biết, bọn chúng thình lình nhảy xuống ngựa, không hỏi trắng đen rõ ràng đã đánh ta.”
Trác Nhất Hàng kêu lên: “Cái gì, bọn chúng đánh huynh?”
Bạch Mẫn nói: “Hai tên chết bầm đó cũng có chút công phu, lúc đầu ta còn bình thủ với chúng, về sau càng đánh càng không xong. Phía sau hai tên đó còn có một lão già, lão ta đứng một lát thì kêu “phải bắt sống, không được giết”, làm cho ta tức chết, quyền pháp càng loạn hơn.”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Sau đó huynh làm sao chạy được?”
Bạch Mẫn đáp: “Đầu năm nay ta đến Thiên Kiều xem tướng, thầy bói nói ta năm nay bất lợi nhưng lại gặp hung hóa cát, gặp dữ hóa lành.”
Trác Nhất Hàng nhịn không được cắt ngang: “Ta hỏi huynh làm sao mà thoát hiểm, huynh lại nói cái gì Thiên Kiều, cái gì xem tướng, hai chuyện đó có quan hệ gì với nhau?”
Bạch Mẫn nói: “Thật sự thầy bói nói cũng có chỗ đúng mà. Lúc đó ta không phải cực kỳ nguy hiểm sao, mắt thấy bọn chúng sắp bắt được ta, hốt nhiên trên Bàn Long Sơn có người cười lạnh, cực kỳ chói tai, lão già áp trận vội vàng kêu: “Lui mau!” Dư âm tiếng cười, tiếng kêu còn chưa dứt, trên đỉnh núi có một người tựa lưu tinh phi tiễn phi thân lao xuống, một chiêu đã tách ta và hai tên kị mã kia ra. Lão già áp trận nhảy vọt tới, nhanh như chớp phát ra hai chưởng. Ta định xuất chưởng ứng phó, người đó quát bên tai ta: “Tránh ra!” cùng lúc có tiếng hét của lão già kia, lão và hai tên đồng bọn lập tức tẩu thoát. Lúc này ta mới nhìn rõ, thì ra người cứu ta là một mỹ mạo nữ nhân.”
Trác Nhất Hàng tâm linh chấn động, buột miệng kêu: “Ngọc La Sát!”
Bạch Mẫn hỏi: “Ngọc La Sát cái gì?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Nữ nhân đó gọi là Ngọc La Sát, là đại đạo ở phương Nam, huynh không biết sao?”
Bạch Mẫn nói: “Hóa ra huynh biết cô ta, chẳng trách cô ta kêu ta tìm huynh. Nói lại tình hình hôm đó, sau khi lão già kia chạy, cô ta không đuổi theo, chỉ ở phía sau cười nói: “Âm Phong Độc Sa Chưởng của ngươi không tồi a, ngày sau chúng ta tái đấu!” lão già đó đã chạy xa. Cô ta đột nhiên giở thủ chưởng của ta lên xem đi xem lại, ta nói: “Uy, cô cũng muốn xem bói cho ta hả?” Cô ta lại mắng ta: “Ngốc tiểu tử, ai xem bói cho ngươi, ngươi trúng độc chưởng của lão tặc rồi!” liền lấy ra một hoàn thuốc, bảo ta nuốt vào, lại nói: “Ta chỉ có thể giúp ngươi bảo tồn nguyên khí, khiến võ công ngươi không đến nỗi bị ảnh hưởng, Âm Phong Độc Sa Chưởng cũng không tổn hại ngươi nhiều. Ngươi mau đi tìm Trác Nhất Hàng, hắn là truyền nhân của Vũ Đương Tử Dương đạo trưởng. Tử Dương lão đạo giỏi nhất là chữa trị độc chưởng, mau, đi mau đi!”
Trác Nhất Hàng nói: “Không trách thương thế của ngươi không nặng, ra là Ngọc La Sát đã dùng thuốc bảo hộ nguyên khí cho ngươi.”
Chữa trị độc chưởng ám thương là sở trường của Tử Dương đạo trưởng, Trác Nhất Hàng ở sư môn mười hai năm cũng được truyền thụ bí kỹ này. Liền lấy kim châm giúp hắn giải độc, lại thôi cung quá huyết cho hắn. Bận rộn một trận, châm cứu vừa xong, Bạch Mẫn đã phì phò ngủ mất.
Trác Nhất Hàng lại đến thăm khâm sai, hai khâm sai lúc này cũng đã ngủ. Trác Nhất Hàng mời Tần chỉ huy đến gian phòng phía sau hoa viên, nói: “Nếu có sự tình phát sanh, ngài hãy đưa khâm sai đại nhân theo cửa hông phía tây thoát ra ngoài, bên ngoài có đường thông thẳng lên núi.”
Lại dẫn y đi một vòng cho y nắm rõ đường lối mới trở vào nhà, phân phó gia nhân nhà bếp nấu mười nồi nước sôi thật lớn rồi đưa hai vị khâm sai và Bạch Mẫn xuống nhà bếp. Dặn Tần chỉ huy và một lão bộc tin cẩn chờ sau khi phục dược xong thì vào săn sóc; lại kêu hai người cởi bỏ y phục của họ, lợi dụng nhiệt lực của hơi nước để bức độc trong cơ thể ra ngoài. Qua hai canh giờ, cửa phòng mở ra, lão bộc nóng đến nỗi muốn ngất. Trác Nhất Hàng cùng Tần chỉ huy giúp ba người mặc y phục, đưa bọn họ ra ngoài, lại dùng nhân sâm thượng hảo hạng cho uống, xoa bóp một hồi đến khi bọn họ ngủ say mới rời đi.