Trác Nhất Hàng bận rộn cả ngày, lúc này đã là giờ ngọ nửa đêm. Lão quản gia bẩm báo: “Duyên An tri phủ có phái người đến hỏi thăm, lúc đó thiếu gia đang bận nên tiểu nhân không có bẩm báo!”
Trác Nhất Hàng nói: “Ngày mai đem một tấm tạ thiếp đến đó. Đợi đến khi phát tang thì lại báo một lần nữa!” đối với chuyện nhỏ này, Trác Nhất Hàng cũng không để tâm cho lắm liền ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, hai vị khâm sai cùng Bạch Mẫn tinh thần đều sảng khoái, có thể ăn cháo được. Đến hoàng hôn, ngoại trừ Bạch Mẫn vết thương bên ngoài còn chưa hoàn toàn lành lặn, tất cả đều đã bình thường. Trác Nhất Hàng cùng hắn đàm luận trong thư phòng, thấy hắn tâm địa thuần hậu không chút tâm cơ.
Đang nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa có tiếng huyên náo, lão bộc vội vã chạy vào bẩm báo: “Vương binh bị suất lĩnh binh mã đến đây, nói là muốn bái kiến thiếu gia.”
Trác Nhất Hàng chau mày, nghĩ: “Gia gia không giữ chức quan nào, hắn hà tất phải nịnh bợ!” bèn nói: “Mời!” rồi bước ra đại sảnh, thấy Vương binh bị cùng mười ba binh sĩ sải bước đi tới. Trác Nhất Hàng lấy làm ngạc nhiên, không hiểu sao quan binh lại vô lễ như vậy.
Hắn còn nghĩ Vương binh bị dẫn quân đến đây giúp mình tang sự, không ngờ họ Vương đột nhiên quát lên: “Trác Nhất Hàng ngươi đã biết tội chưa?”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Ta phạm tội gì?”
Vương binh bị nói: “Ngươi chứa chấp phản đồ, phạm vào đại tội!”
Trác Nhất Hàng động nộ: “Trác gia ta mấy đời làm quan, ngươi không được nói xằng!”
Vương binh bị cười lạnh: “Ngươi còn dám ỷ thế khinh người, bắt!”
Binh lính xông vào nội đường, Trác Nhất Hàng hét: “Ngươi dám kinh động khâm sai!”
Vương binh bị nói: “Ta chính là phụng mệnh triều đình đến gặp khâm sai!”
Thư phòng vang lên tiếng loảng xoảng, Trác Nhất Hàng kêu lên: “Bạch hiền đệ, không nên động võ, chúng ta cùng đến Duyên An phủ nói lí lẽ!”
Vương binh bị lại kêu người bắt hắn, Trác Nhất Hàng tức giận cực điểm, cười lạnh, đập tay xuống bàn bát tiên làm bằng gỗ tử đàn, cái bàn lập tức đổ sụp. Trác Nhất Hàng quát lên: “Ngươi dám nói năng bừa bãi. Nếu ngươi động thủ, ta sẽ đánh ngươi trước mới đến kinh thành tạ tội sau!”
Hai tên quan quân bên cạnh họ Vương đưa mắt liếc y một cái, Vương binh bị hội ý liền gật đầu: “Được, niệm tình ngươi hậu duệ đại thần, giữ cho ngươi chút thể diện.”
Trác Nhất Hàng dẫn Vương binh bị vào tĩnh thất, mở cửa, hai khâm sai đều không thấy đâu. Trác Nhất Hàng kinh hãi, chẳng lẽ bọn họ nghi ngờ có cường đạo nên bỏ đi.
Vương binh bị tiến lên cười lạnh: “Khâm sai đâu?”
Trác Nhất Hàng nói: “Chờ đã, để ta đi tìm!”
Vương binh bị nói: “Khâm sai đã bị ngươi hại chết, ngươi còn tìm cái gì?”
Trác Nhất Hàng động tâm, đột nhiên quay đầu lại, vung trảo quát lên: “Nhất định là ngươi hạ độc thủ!”
Một tên quân binh sau lưng họ Vương bất ngờ xông lên, duỗi tay biến chưởng cầm nã chộp tới. Trác Nhất Hàng tiếp y một chưởng, vẫn chưa phân cao thấp. Tên quân đó quát: “Ngươi hại chết khâm sai, còn dám chống cự!”
Trác Nhất Hàng định thần lại, mắng: “Vụ kiện cáo này ta và ngươi cùng tới Bắc Kinh mà nói!”
Tên quân rút ra một cái cùm, lạnh giọng: “Vừa rồi không có chứng cứ xác thực, ngươi còn có thể lấp liếm. Bây giờ khâm sai không thấy đâu, xem ngươi nói gì đây? Quốc có quốc pháp, không thể để ngươi ngang ngược phóng túng được, mau mang hình cụ vào.”
Trác Nhất Hàng biến sắc, định chống cự, hốt nhiên nghĩ lại tổ phụ, phụ thân đều là đại thần triều đình. Nếu hắn chống cự, khác nào mang danh phản nghịch, chẳng phải là điếm nhục gia môn. Nghĩ như thế nên bất giác buông tay xuống, để mặc tên quan binh đó đeo cùm tay vào.
Một trận huyên náo ầm ĩ ở Trác gia, lão bộc khóc ầm lên, Trác Nhất Hàng nói: “Các ngươi không cần lo lắng, thánh thượng anh minh sáng suốt, oan khuất này nhất định sáng tỏ thôi.” Tuy nói vậy nhưng nghĩ đến phụ thân chết oan không khỏi lạnh người.
Trác Nhất Hàng lại dặn dò lão quản gia: “Ngươi ở nhà giữ linh đường lão đại nhân cho tốt.”
Vương binh bị thúc giục: “Đi mau!” dẫn Trác Nhất Hàng ra cổng, Bạch Mẫn sớm đã bị trói gô, đang chờ ở đó.
Quan quân áp giải hai người đi suốt đêm, đến Duyên An phủ thì trời vừa sáng. Một canh giờ sau khai đường thẩm vấn, vấn quan không phải Duyên An tri phủ mà là một viên quan nhị phẩm, trước tiên hỏi Trác Nhất Hàng: “Trác gia thọ quốc ân, vì sao lại có mưu đồ phản nghịch, hại chết khâm sai?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Quả thật có người ám hại khâm sai đại nhân nhưng không phải thảo dân!”
Vấn quan hỏi: “Vậy thì là ai?”
Trác Nhất Hàng bẩm: “Đại nhân nếu cho thảo dân kì hạn một tháng, thảo dân sẽ đem kẻ ám hại khâm sai đến trước mặt đại nhân!”
Vấn quan vỗ án thét lớn: “Nói xằng, bổn quan chẳng phải đứa nhỏ ba thước, để ngươi hoa ngôn xảo ngữ mà thả ngươi đi!”
Trác Nhất Hàng lạnh lùng: “Ta nếu muốn chạy thì không cần chờ tới bây giờ!”
Vấn quan lại vỗ án lần nữa: “Còn không cung khai!”
Trác Nhất Hàng lắc đầu: “Không có gì để nói!”
Vấn quan hỏi: “Ngươi nói ngươi không ám hại khâm sai, sao lại biết có người ám hại khâm sai?”
Trác Nhất Hàng thản nhiên nói: “Chuyện đó khi ta gặp được hoàng thượng sẽ tâu rõ!”
Vấn quan ráng dằn cơn tức, quát lớn: “Chẳng lẽ ta không có quyền hỏi ngươi?”
Trác Nhất Hàng bế khẩu không đáp, vấn quan với tay lấy ống thẻ, định ra lệnh dụng hình nhưng không biết sao cuối cùng lại nhẫn nhịn, ra lệnh: “Áp giải đồng bọn của hắn lên đây!”
Binh lính lôi Bạch Mẫn lên, vấn quan thét: “Ngươi tên gì, là người ở đâu?”
Bạch Mẫn đáp: “Ta tên Bạch Mẫn, là người Bắc Kinh!”
Vấn quan hỏi: “Ngươi là đồ đệ của võ sư trực điện thái tử Mạnh Xán?”
Bạch Mẫn nói: “Hay à nha, ngươi cũng biết ta sao?”
Vấn quan vỗ án, hét: “Ngươi từ xa ngàn dặm tới Duyên An này, thực ra có mục đích gì, mau cung khai không được man trá.”
Bạch Mẫn ưỡn ngực đáp: “Đại trượng phu hành sự, hà tất phải dối trá. Ta tới Duyên An tìm người, như thế cũng không được sao?”
Vấn quan hỏi: “Ngươi muốn tìm ai?”
Bạch Mẫn nói lớn: “Vương Chiếu Hi!”
Vấn quan đập án đến rung chuyển cả công đường, dưới đường có tiếng thét lớn, tri phủ Duyên An biến sắc. Vấn quan kêu lục sự thảo tờ cung đưa cho Bạch Mẫn xem, bảo y điểm chỉ vào. Bạch Mẫn xem không thấy gì lạ, cũng không nghĩ nhiều lập tức kí vào. Vấn quan đưa tờ cung cho Duyên An tri phủ, cười nói: “Như thế càng tiện!”
Lại vỗ án thư, quát hỏi Trác Nhất Hàng: “Đồng bọn của ngươi đã khai nhận cả rồi, ngươi còn chưa chịu nhận tội ư?”
Trác Nhất Hàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Khai cái gì?”
Duyên An tri phủ thét: “Phụ tử Vương Chiếu Hi là kịch đạo bổn phủ đang truy lùng, còn nói không biết, không hiểu chuyện gì?”
Trác Nhất Hàng kinh ngạc, nhất thời ngớ ra.
Vấn quan nói: “Ngươi tư thông kịch đạo, là tội danh rất lớn!”
Trác Nhất Hàng đáp: “Tùy ngươi nói sao cũng được, ta đến kinh sư sẽ giải thích với Đại Lý Tự!”
Vấn quan cười lạnh: “Ngươi còn mộng tưởng đến kinh sư!”
Kêu ngục tốt giải hai người vào đại lao, Trác Nhất Hàng vừa kinh vừa giận. Bạch Mẫn bên cạnh hắn hỏi: “Vương Chiếu Hi thật là cường đạo à?”
Trác Nhất Hàng bế khẩu không đáp, sắc mặt tái xanh. Bạch Mẫn hết sức buồn bực vội vàng nói: “Là ta liên lụy huynh!”
Trác Nhất Hàng lắc đầu: “Không liên quan đến huynh!”
Gác ngục quát: “Phạm nhân không được nói chuyện!” đem hai người nhốt ở hai buồng giam khác nhau.
Trác Nhất Hàng bị giam một mình trong một căn phòng có hơi sạch sẽ, không giống phòng giam bình thường. Bị nhốt đã ba ngày nhưng không thấy có ai tới hỏi. Trong lòng hắn mong có gia nhân đến thăm nuôi, có thể nhờ môn sinh cố cựu của tổ phụ nghĩ cách cứu viện. Nhưng đã qua ba ngày cũng không thấy ai, không biết là quản gia sợ quá hay phủ nha không chuẩn y.
Đến chiều ngày thứ tư, hốt nhiên Vương binh bị cùng tên quân đã giao thủ với Trác Nhất Hàng hôm đó mở cửa phòng, lôi hắn ra ngoài. Xuyên qua mấy gian phòng một lúc lâu thì tới một tiểu thất, đẩy Trác Nhất Hàng vào phòng, cửa phòng lập tức đóng lại. Trác Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn, thấy giữa phòng có một lão già mặt đỏ đang ngồi, ánh mắt thâm hiểm đáng sợ.
Lão ngoắc tay kêu Trác Nhất Hàng ngồi xuống, mỉm cười: “Thái tử rất khen ngợi ngươi!”
Trác Nhất Hàng không hiểu ra sao, lão già lại nói: “Vạn tuế gia niên kỉ đã cao lại lắm bệnh, thái tử không lâu nữa có thể đăng cơ nhưng rất nhiều việc còn phải nương nhờ Ngụy công công.”
Trác Nhất Hàng biến sắc: “Ta là phạm nhân, ngươi muốn thẩm vấn thì thẩm vấn, hà tất phải nói những chuyện này?”
Lão già nói: “Ngụy công công cũng rất tán thưởng ngươi!”
Trác Nhất Hàng tức giận: “Ai cần hắn tán thưởng chứ!”
Lão già mặt đỏ nói: “Ngươi quả là kẻ cứng rắn, có điều ngươi nên biết tính mệnh ngươi đang nằm trong tay ta!”
Trác Nhất Hàng cười lạnh: “Ngươi tưởng thế thôi!”
Lão già mặt đỏ thình lình mỉm cười: “Trịnh Hồng Thai là người quen của lão!”
Trác Nhất Hàng chấn động hỏi: “Sao cơ?”
Lão già đáp: “Không phải hắn trước khi chết từng nhắc đến ta sao?”
Trác Nhất Hàng nói: “Ngươi nói cái gì, ta không biết.”
Lão già mặt đỏ cười to: “Trước mặt chân nhân không nên nói láo, ta tên Vân Yến Bình, ngươi đã nghe qua chưa?”
Trác Nhất Hàng bất thần hét lớn, hai tay dang ra, cái cùm tức thì gãy vụn.
Trác Nhất Hàng tống xuất một chưởng, quát lên: “Giỏi, thì ra ngươi là gian tặc!”
Lão già mặt đỏ ngã người về phía sau, mũi chân điểm tới, đá cái ghế bay vọt lên. Chỉ nghe rắc rắc, đã đá gãy cái ghế Trác Nhất Hàng ngồi. Vân Yến Bình cởi yêu đai nơi lưng, vung lên phía trước, cười cười: “Quả nhiên đã để lộ ra, Trác Nhất Hàng ngươi bây giờ còn dám giả trá không?”
Vì sao mà Trác Nhất Hàng tức giận như thế? Nguyên lai trước lúc Trịnh Hồng Thai lâm tử đã khai ra năm cái tên, hai là cường đạo, ba là vệ sĩ đại nội. Trong ba vệ sĩ đó, kẻ đầu tiên mà Trịnh Hồng Thai nhắc tới chính là Vân Yến Bình.
Trác Nhất Hàng xoay người phát chưởng. Vân Yến Bình vũ động yêu đai phát ra tiếng vù vù. Trác Nhất Hàng liên tiếp tung chiêu, hoành ngang tảo dọc. Vân Yến Bình thân pháp khinh linh, trong mật thất bay lượn nhẹ nhàng, yêu đai trong tay sử tựa nhuyễn tiên.
Đấu đến hai ba chục chiêu, Trác Nhất Hàng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, tự nhủ “Sự tình đã đến nước này, chi bằng mình kiếm đường đào tẩu, bẩm cáo cho thái tử hay!”. Chưởng pháp trở nên khẩn trương, đánh liền mấy chưởng rồi quay người đá tung cửa.
Vân Yến Bình cười ha hả: “Ngươi muốn chạy, đừng nằm mơ!”
Trác Nhất Hàng sắp sửa thoát ra, đột nhiên chưởng phong ở đâu ào ào táp vào mặt. Trác Nhất Hàng nghiêng người lướt đi, vừa định xuất chưởng đối kháng thình lình tiến vào một người, chưởng tâm đỏ như chu sa. Trác Nhất Hàng đại kinh, người này chưởng phong ào ào, mạnh như vũ bão.
Trác Nhất Hàng tức giận hét: “Chẳng lẽ ta lại sợ Âm Phong Độc Sa Chưởng của ngươi?”
Xuất “Ngũ Đinh Báo Sơn” chưởng pháp, chưởng chưởng hùng mạnh, cơ hồ cùng người kia lưỡng bại câu thương. Y không dám ngạnh tiếp, song chưởng vỗ tới huyệt đạo của Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng không dám để hắn chạm vào người, cũng không thoát ra ngoài được, cuối cùng lại bị hắn ép trở vào phòng.
Vân Yến Bình vung yêu đai quấn lấy người Trác Nhất Hàng, ném hắn ngã xuống sàn phòng. Lão già dụng Âm Phong Độc Sa Chưởng tiến vào, đứng ở cửa phòng hỏi: “Vân huynh, thế nào rồi?”
Vân Yến Bình đáp: “Tiểu tử này không chịu nói thật. Kim huynh, ngươi thưởng cho hắn một chưởng.”
Lão già họ Kim nhấc tay, làm như sắp vỗ xuống trán Trác Nhất Hàng. Hắn không thèm chống cự, cười lạnh: “Ngươi có giết chết ta cũng vô dụng. Sau khi ta chết, bằng hữu của ta sẽ thượng kinh dâng tấu. Xem các ngươi chạy đâu cho thoát!”
Vân Yến Bình toàn thân run lên, hỏi dồn: “Ngươi muốn nói Ngọc La Sát?”
Trác Nhất Hàng trừng mắt nhìn hắn, ngạo ngễ không nói.
Lão già họ Kim cười gằn: “Hay lắm, thật không nhìn ra được tiểu tử ngươi lại dám lai vãng với Ngọc La Sát!”
Vân Yến Bình bất ngờ cười gian giảo: “Tiểu tử này vẫn còn có tác dụng!”
Kim lão đầu tung cước đá vào Ủy Trung huyệt nơi khuỷu chân Trác Nhất Hàng. Huyệt đạo này nằm trên đoạn nối giữa xương cẳng chân và xương đùi, là một trong chín đại huyệt của con ngươi, Trác Nhất Hàng tức thì ngất xỉu.
Vân Yến Bình kêu Vương binh bị đem giam Trác Nhất Hàng trở lại. Trác Nhất Hàng đi rồi, Vân Yến Bình và Kim lão đầu nhìn nhau mỉm cười. Nguyên lai không những hai người chúng tư thông Mãn Châu, ngay cả Ngụy Trung Hiền cũng có lai vãng với Mãn Châu. Sau khi Trịnh Hồng Thai chết, Nhạc Minh Kha tới Bắc Kinh lập tức đem chuyện Trịnh Hồng Thai cáo mật với Hùng Kinh Lược. Hùng Kinh Lược tiến cung diện thánh, tố giác nội gian.
Tiếc thay Minh Thần Tông chỉ cười xòa cho qua, coi đó là chuyện vô căn cứ. Nhưng ba tên vệ sĩ này ở trong cung, tin tức linh thông, vừa nghe phong phanh liền lập tức đào tẩu. Thần Tông nghe tin ba tên này đào tẩu, hối hận thì đã không kịp.
Có điều ba kẻ này trốn ra khỏi cung nhưng tịnh chưa rời khỏi Bắc Kinh. Bọn chúng cùng Ngụy Trung Hiền cũng có qua lại. Trịnh Hồng Thai với Ngụy Trung Hiền chỉ là quan hệ sơ sài, lúc hắn làm mật sứ liên lạc cho Mãn Châu có biết ba tên vệ sĩ là đồng bọn nhưng lại không biết có cả Ngụy Trung Hiền trong đó.
Ngụy Trung Hiền ngược lại biết rõ Trịnh Hồng Thai là đồng đảng. Bình thời cả hai chưa từng đàm đạo, Ngụy Trung Hiền không sao đoán được Trịnh Hồng Thai có nắm được thân phận của mình hay không. Do đó hắn vô cùng lo sợ, lập tức ngầm phái người liên lạc với ba tên này. Lại sai một tên tâm phúc, định giả làm khâm sai đến Duyên An, hòng từ Trác Nhất Hàng moi ra bí mật đó.
Vừa vặn hoàng đế phái hai khâm sai đến Trác gia tuyên triệu, Ngụy Trung Hiền được toại nguyện. Liền sai hai tên vệ sĩ ám hại khâm sai, di họa cho Trác gia, lấy cớ đó mà thẩm vấn Trác Nhất Hàng.
Một trong hai tên vệ sĩ sở trường công phu Mật Tông Tây Tạng là Nhu công, chính là kẻ vừa mới dùng yêu đai đối phó Trác Nhất Hàng – Vân Yến Bình. Loại Nhu công này nếu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh có thể lấy chí nhu khắc chí cương. Vân Yến Bình tuy chưa đạt tới cảnh giới đó nhưng cũng đã có bảy tám phần hỏa hầu. Kẻ còn lại sử Âm Phong Độc Sa Chưởng, tên là Kim Thiên.
Âm Phong Độc Sa Chưởng của y có thể khiến người ta ba ngày sau độc phát, bảy ngày sau thì chết, lại có thể khiến người ta trúng độc mà không bị phát giác. Hai người bọn chúng phụng mệnh Ngụy Trung Hiền trên đường ám toán khâm sai. Vốn dĩ định di họa cho Trác gia, không ngờ bị Trác Nhất Hàng phát hiện, cứu khâm sai thoát chết. Việc này sau lại khơi dậy trong cung đình một cuộc minh tranh ám đấu, chuyện đó về sau hẵng nói.
Lại nói Trác Nhất Hàng sau khi bị điểm vào Ủy Trung huyệt, trở lại phòng giam, càng nghĩ càng giận, nộ hỏa bốc lên, cảm thấy mình vô lực “Thật tệ!” nghĩ đến Mãn Châu trong bóng tối mua chuộc vệ sĩ trong cung, lục lâm đại đạo, đình thần đốc phủ, chuyện này không thể xem thường. Bản thân mình biết được năm người, những người mình chưa biết chắc chắn không ít, phải tìm cách thông tri cho thái tử. Bây giờ mình lại bị nhốt ở đây không người đến cứu, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm cách vượt ngục. Nếu cứ tức giận, khí huyết không thông sướng làm sao tự mình giải huyệt.
Trác Nhất Hàng suy nghĩ thông suốt rồi liền bình tâm trở lại, dứt khoát ngồi xuống tĩnh tọa, vận khí ngưng thần. Trác Nhất Hàng căn cơ nội công vốn không tệ, tĩnh tọa một canh giờ phát giác chân khí luân chuyển, toàn thân thư sướng, huyệt đạo đã giải khai. Đang định chấn gãy cùm tay, phá cửa ra ngoài, đột nhiên nghe văng vẳng tiếng chém giết vọng tới.
Trác Nhất Hàng áp tai xuống đất nghe ngóng, sát thanh càng lúc càng gần. Đang lấy làm kì, cửa phòng giam đột nhiên mở ra, Trác Nhất Hàng ngẩng lên nhìn thấy Vân Yến Bình mặt cười gian xảo thong thả bước vào.
Trác Nhất Hàng quát lên: “Ngươi đến đây làm gì?”
Vân Yến Bình cười cười: “Hảo bằng hữu của ngươi tới rồi, ta dẫn ngươi đi gặp!”
Lời còn chưa dứt, tiếng ầm ầm vang rền, nha môn tri phủ đã bị người dùng pháo đất oanh tạc, nhất thời hỏa quang chạm trời. Vân Yến Bình biến sắc, lật tay chộp lấy cổ tay Trác Nhất Hàng.
Ủy Trung huyệt nếu bị điểm trúng tối thiểu phải sáu canh giờ mới tự giải khai. Do vậy Vân Yến Bình mới thản nhiên thò tay bắt Trác Nhất Hàng mà không phòng bị. Không ngờ Trác Nhất Hàng gầm lên một tiếng y như tiếng sấm, hai tay dang ra bứt đứt cùm tay, song cước liên hoàn đá tới.
Vân Yến Bình không đề phòng bị trúng một cước, ngã lăn ra đất. Nhưng y võ công không tầm thường, lăn người trên đất né được đòn công kích của Trác Nhất Hàng. Đến khi bật dậy, yêu đai đã cầm nơi tay, vũ động như nhuyễn tiên nhằm cổ chân Trác Nhất Hàng vung tới.
Trác Nhất Hàng biết có cứu binh ở ngoài, tinh thần phấn chấn, nghiêng người né yêu đai, ra chiêu “Thủ Huy Tỳ Bà” xông tới. Vân Yến Bình huy động yêu đai định quấn lấy hai tay địch nhân. Trác Nhất Hàng đột ngột đổi hướng, biến chưởng thành quyền, quyền phong vù vù đều là chiêu số tấn công. Vân Yến Bình lật đật thu yêu đai, thối lui hai bước. Trác Nhất Hàng huy quyền đánh tới, hắn đột nhiên đưa tả chưởng ra, yêu đai thừa cơ bay tới uy hiếp Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng vươn tay chụp lấy yêu đai của Vân Yến Bình định bật ngược về phía sau nhưng lại không có kẽ hở.
Vân Yến Bình cười lạnh, tả chưởng lại bổ tới. Trác Nhất Hàng không thể không cử chưởng đối địch. Yêu đai của Vân Yến Bình tựa linh xà từ dưới vọt lên quấn lấy cánh tay Trác Nhất Hàng.
Trác Nhất Hàng cánh tay phải bị khốn đành dụng lực tả chưởng chống đỡ. Vân Yến Bình giật mạnh yêu đai. Tuy Trác Nhất Hàng đã dùng thân pháp “Lực Đọa Thiên Cân” nhưng vẫn đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã. Đương lúc nguy cấp, bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp đến gần, tiếng người vọng vào: “Vân đại ca, nguy cấp lắm, đi thôi!”
Vân Yến Bình sắc mặt đại biến nhưng lại ra sức dụng kình vào cổ tay, định bắt Trác Nhất Hàng làm con tin. Ngay lúc đó, một chuỗi tiếng cười trong như chuông bạc bay tới, Trác Nhất Hàng vừa kinh vừa mừng kêu lên: “Ngọc La Sát!” Vân Yến Bình vội vàng xả kình, thu yêu đai nhảy vọt ra khỏi vòng giam.
Trác Nhất Hàng phán đoán không sai, dẫn binh công thành quả nhiên là Ngọc La Sát. Cô ta sau khi cùng Vương Gia Dận phụ thân Vương Chiếu Hi kết minh, sớm định đến Thiểm Bắc gặp mặt. Nhưng vì hẹn gặp Ứng Tu Dương ở Hoa Sơn nên phải đình lại nửa năm.
Hiện tại trong tay Ngọc La Sát đã có mấy chục nữ binh, vốn định đến Ngõa Diêu bảo gặp Vương Gia Dận. Bất đồ giữa đường cứu được Bạch Mẫn, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, hốt nhiên nhớ tới Trác Nhất Hàng bèn sai nữ binh thâm nhập vào thành mới biết Trác Nhất Hàng bị bắt. Lúc này Vương Chiếu Hi cũng đã biết tin, vội vàng đem binh tới. Hợp binh do Ngọc La Sát chỉ huy, nửa đêm công thành, không chờ tới một canh giờ đã công phá thành môn, đánh vào tới phủ nha.
Lại nói Vân Yến Bình nhảy ra khỏi phòng giam, chỉ thấy phía trước ba trượng, Kim Thiên đang giao đấu với một thiếu nữ. Kim Thiên bị bao phủ dưới màn kiếm quang, thập phần nguy hiểm.
Vân Yến Bình vội vàng vung yêu đai, một chiêu “Kim Giao Tỏa Trụ” nhằm thân kiếm Ngọc La Sát quăng tới, định thi triển công phu lấy nhu khắc cương quấn lấy bảo kiếm của Ngọc La Sát. Ngọc La Sát cười trong trẻo, kiếm phong quét ra ngoài. Hổ khẩu Vân Yến Bình đau nhói, vội buông tay ra, yêu đai đã bị Ngọc La Sát chém đứt làm hai.
Công phu lấy nhu thắng cương này toàn dựa vào kình lực nội công để thủ thắng. Công lực Vân Yến Bình tuy trên Trác Nhất Hàng nhưng còn kém Ngọc La Sát. Công phu Nhu công này đối phó Trác Nhất Hàng còn khả dĩ chứ không thể nào đấu được với Ngọc La Sát.
Kim Thiên thừa dịp Ngọc La Sát phân tâm, song chưởng phân ra phản kích hai bên sườn Ngọc La Sát. Ngọc La Sát kiếm chiêu cực nhanh, một kiếm cắt đứt yêu đai Vân Yến Bình, gót chân xoay lại. Hàn quang lấp lánh, kiếm khí căm căm, kiếm phong lại điểm đến yết hầu của Kim Thiên.
Kim Thiên sợ đến thất kinh hồn vía, vội vàng cử chưởng phòng thân. Chưởng của Kim Thiên tuy âm độc nhưng kiếm pháp của Ngọc La Sát còn ngoan độc hơn, vì thế Kim Thiên căn bản không thể tiếp cận Ngọc La Sát. Nếu không vì Ngọc La Sát có chút cố kị, mạng hắn sớm đã không còn.
Vân Yến Bình hít một hơi dài. Sự đã đến nước này, không thể không liều, đành phải theo gió đẩy thuyền, sử mười tám chiêu cầm nã xông vào cứu Kim Thiên. Hai tên hợp lực, đấu pháp liều mạng mà vẫn ở thế hạ phong.
Lại nói Trác Nhất Hàng chạy ra khỏi phòng giam thấy Ngọc La Sát đang đấu với hai tên vệ sĩ. Đang định huy quyền tương trợ, Ngọc La Sát kêu lên: “Ngươi mau đến mặt sau giúp Vương Chiếu Hi, hai tên nhãi nhép này không phải đối thủ của ta!”
Trác Nhất Hàng cũng là hành gia, chỉ nhìn qua đã biết Ngọc La Sát không hoa ngôn, liền nhảy qua hành lang. Quả nhiên sát thanh dậy trời, bên hành lang có hai hán tử đang đối mặt nhau. Người phía trước chính là Vương Chiếu Hi. Hắn vận kiếm như gió nhưng địch nhân cũng không tầm thường. Một thanh kiếm tả che hữu chặn, vừa thủ vừa công. Thực là khó phân thắng bại.
Kẻ đấu với Vương Chiếu Hi chính là tên quan quân đã cùng Vương binh bị bắt giữ Trác Nhất Hàng. Trác Nhất Hàng ngó thấy, máu nóng bốc lên, tức khắc nhảy vào, quyền bối hướng ra hai bên tả hữu. Một chiêu “Phân Kim Thủ Quải Song Quyền” nhắm chuẩn hai bên thái dương địch nhân đánh tới. Tên quan quân ấy vốn là đệ nhất võ tướng dưới trướng tổng đốc Thiểm Cam, công lực tuy không tệ nhưng không thể chống nổi hai cao thủ cùng lúc. Hắn tránh được quyền của Trác Nhất Hàng nhưng không đỡ được kiếm của Vương Chiếu Hi. Hai vai lắc lư còn chưa kịp chuyển thân hình, Thiên Trụ huyệt nơi xương bả vai đã bị Vương Chiếu Hi đâm một kiếm, táng mạng đương trường.
Vương Chiếu Hi nói: “Trác huynh, tiểu đệ đến muộn, làm huynh chịu khổ!”
Trác Nhất Hàng gật gật đầu, im lặng không đáp. Hắn xem thấy tình hình, biết Vương Chiếu Hi quả thật là cự đạo phương Bắc.
Vương Chiếu Hi lại nói: “Chúng ta đi gặp Luyện nữ hiệp, xem cô ấy thu thập hai tên gian nhân kia thế nào.”
Trác Nhất Hàng ân oán phân minh, tuy không muốn kết giao cường đạo nhưng người ta đã xả thân tới cứu, vô luận thế nào cũng không thể phất áo bỏ đi. Đành phải theo Vương Chiếu Hi xuyên qua hành lang quay trở vào trong. Lúc này Ngọc La Sát ở trong đại hiển thần uy, kiếm quang lấp lánh, nhìn từ xa không trông rõ được bóng người.
Vương Chiếu Hi tán thưởng: “Ngọc La Sát giỏi thực. Ta xem hai tên gian tặc kia nhất định chết không có đất chôn.”
Còn chưa dứt câu, thình lình có một thanh âm trong trẻo tiếp lời: “Chưa chắc đâu!”
Vương Chiếu Hi biến sắc. Từ mái hiên nhảy xuống một thiếu nữ bịt mặt, nghe giọng nói hình như còn nhỏ tuổi hơn Ngọc La Sát.
Vương Chiếu Hi kêu lên: “Cô đến đây làm gì?”
Thiếu nữ nói: “Huynh đến được chẳng lẽ ta không được? Uy, có người đang chờ huynh đó. Đợi ta gặp Ngọc La Sát xong mới nói chuyện với huynh!”
Trác Nhất Hàng hỏi: “Người đó là ai thế? Có phải người quen của Vương huynh?”
Vương Chiếu Hi đỏ mặt nói: “Có thể nói là quen biết!” lập tức cất bước đuổi theo.
Lại nói Ngọc La Sát và bọn Vân Yến Bình, Kim Thiên ác đấu, kiếm thế như hồng, kì ảo vô cùng. Kim Thiên tuy có công phu độc sa chưởng nhưng đến vạt áo của Ngọc La Sát cũng không chạm vào được chỉ đành tự bảo hộ bản thân. Ngọc La Sát kiếm chiêu càng khẩn trương hơn, đấu thêm một lát, Ngọc La Sát đang định hạ sát thủ hốt nhiên phát giác sau lưng có tiếng kim tiền xé gió bay tới. Ngọc La Sát quài kiếm đón đỡ, tia lửa bắn tung tóe, người kia tịnh chưa xuất thủ.
Ngọc La Sát hơi kinh hãi, chuyển thân ngó lại, thì ra là thiếu nữ bịt mặt. Ngọc La Sát quát lên: “Ngươi muốn chết à?”
Thiếu nữ nói: “Người người đều tán tụng kiếm pháp của ngươi nên ta muốn mở rộng tầm mắt.”
Ngọc La Sát gật đầu: “Được, ta cho ngươi mở rộng tầm mắt!”
Chuôi kiếm xoay tròn, công thẳng tới bối tâm; thiếu nữ hoành kiếm ra sức chống đỡ, đánh bạt kiếm chiêu của Ngọc La Sát.
Vân Yến Bình cùng Kim Thiên thở phào, phi thân nhảy lên nóc nhà chạy trốn.
Ngọc La Sát la lên: “Vương Chiếu Hi, đuổi theo bọn chúng. Ta sẽ đuổi theo sau!”
Vương Chiếu Hi mũi chân khẽ điểm cũng nhảy lên nóc nhà truy địch, miệng la: “Luyện nữ hiệp, thủ hạ lưu tình!”
Trác Nhất Hàng biết Vân, Kim hai tên công phu đều cao hơn Vương Chiếu Hi, trù trừ giây lát cũng bám theo sát gót.
Ngọc La Sát vốn nghĩ không tới ba chiêu là có thể đả thương thiếu nữ bịt mặt, không dè ba chiêu này đều bị thiếu nữ phá giải, lại nghe sát thanh trên nóc nhà, càng lúc càng xa, không kềm được đại nộ.
Thiếu nữ bịt mặt dốc hết toàn lực mới phá giải được ba chiêu hiểm ác của Ngọc La Sát, biết kiếm pháp của mình dưới cơ nàng ta bèn giả vờ công ra một kiếm rồi quay người bỏ chạy. Ngọc La Sát cười vang: “Tiểu oa nhi ngươi còn dám hoàn thủ!” nét mặt tươi cười nhưng trong lòng giận dữ, soạt soạt mấy kiếm, bức thiếu nữ xoay đến chóng mặt không sao chạy được.
Thiếu nữ ấy kêu lên: “Ta đánh không lại ngươi thì ta nhận thua, ngươi làm gì phải bức ta như thế?”
Ngọc La Sát cười lạnh: “Nhận thua cũng không được đi!”
Thiếu nữ bịt mặt nói: “Có bản lãnh thì theo ta đi gặp gia gia ta!”
Ngọc La Sát nói: “Ta gặp ngươi trước đã!”
Kiếm phong hoa lên, thiếu nữ bịt mặt cảm thấy lãnh khí rợn người, bảo kiếm của Ngọc La Sát đã đâm tới trước mặt. Thiếu nữ kinh hoảng kêu thét lên, khăn che mặt rớt ra, Ngọc La Sát nhận ra là một thiếu nữ mỹ mạo liền nói: “Được, không giết ngươi, ta chỉ để lại trên mặt ngươi một cái kí hiệu thôi!” mũi kiếm điểm tới, định vạch lên mặt thiếu nữ.
Thiếu nữ bịt mặt sợ đến hồn phi phách lạc, thanh cương kiếm rung lên, kiếm phong bật ngược lại giao nhau với kiếm của Ngọc La Sát. Hốt nhiên kiếm phong chệch đi, rõ ràng là hướng tả, nửa đường lại đổi sang hữu, uy hiếp Tương Thai huyệt của Ngọc La Sát. Ngọc La Sát đứng ngẩn người, thiếu nữ lập tức quay người chạy trốn.
Ngọc La Sát quát lớn: “Ngươi học lộ kiếm pháp này ở đâu?” rồi đề khí đuổi theo.
Nói chuyện Vương Chiếu Hi và Trác Nhất Hàng vâng lệnh Ngọc La Sát đuổi theo hai tên gian tặc. Vân Kim hai lão võ công đều trên cơ Trác Nhất Hàng và Vương Chiếu Hi. Ngọc La Sát thì mãi không thấy tới, đấu được một hồi, cả Trác Nhất Hàng và Vương Chiếu Hi đều bị bức vào thế thủ. Kim Thiên và Vân Yến Bình chỉ mong đào thoát chứ không ham chiến, hư hoảng một chiêu liền quay người đào tẩu.
Vương Chiếu Hi hỏi: “Đuổi theo không?”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Đuổi chứ! Hai tên này là gian tặc tư thông Mãn Châu!”
Lúc này phủ nha bị thủ hạ của Vương Chiếu Hi phóng hỏa, lửa cháy ngút trời, khói mù mịt. Vương Trác hai người chạy ra khỏi phủ nha thì không thấy bóng hai tên đâu nữa. Trác Nhất Hàng rút kiếm ra tìm, bất ngờ một bóng trắng từ trong màn khói lao ra, nhìn lại thì ra chính là thiếu nữ che mặt vừa rồi, lúc này cái khăn đã rơi mất. Tiếp đó lại một cái bóng khác xuất hiện.
Vương Chiếu Hi kêu lên: “Hai tên gian tặc đó chạy mất rồi. Luyện nữ hiệp, chúng ta chia làm ba hướng đuổi theo!”
Ngọc La Sát đáp: “Đuổi theo nữ oa nhi kia quan trọng hơn!”
Trác Nhất Hàng ngơ ngác: “Hai tên đó tư thông Mãn Châu, đuổi theo chúng quan trọng hơn chứ?”
Ngọc La Sát phóng vọt đi, cả quyết: “Ta nói đuổi theo ả quan trọng hơn!”
Vương Chiếu Hi không đừng được đành cùng Trác Nhất Hàng chạy theo Ngọc La Sát. Trác Nhất Hàng cảm thấy hoài nghi, có phần ác cảm, không biết tại sao Ngọc La Sát lại không phân biệt khinh trọng, bỏ qua hai tên gian tặc để đuổi theo một vị cô nương.
Hắn nào biết vì sao Ngọc La Sát lại như thế? Nguyên lai chiêu cuối cùng thiếu nữ ấy sử ra chính là độc môn kiếm pháp bí truyền của sư phụ Ngọc La Sát. Ngọc La Sát từ nhỏ sống cùng sư phụ trong cổ động, biết rõ sư phụ không còn đồ đệ nào khác. Thấy thiếu nữ bịt mặt sử chiêu này kinh nghi bất định. Không lẽ Nhạc Minh Kha cùng Trác Nhất Hàng sau khi lấy được kiếm phổ đã đem truyền cho người ngoài. Ngọc La Sát hôm đó cùng Nhạc Minh Kha đấu kiếm bình thủ, tức giận mà bỏ đi, về sau nghĩ lại lấy làm hối hận liền quay về động. Chẳng những kiếm phổ không thấy mà kiếm thức khắc trên thạch bích cũng bị hủy. Ngọc La Sát hạ quyết tâm nhất định phải thu hồi kiếm phổ về. Hôm nay thiếu nữ bịt mặt lại sử xuất kiếm pháp độc môn, làm sao nàng ta không đuổi theo được.
Thiếu nữ ấy chạy phía trước, Ngọc La Sát cùng bọn Vương Chiếu Hi, Trác Nhất Hàng đuổi theo sau. Đuổi một hồi, Vương Trác hai người bị bỏ rơi tít đằng sau, chỉ còn Ngọc La Sát vẫn bám theo sát gót.
Thiếu nữ thấy bị truy đuổi quá rát, lớn tiếng thét: “Gia gia!”
Ngọc La Sát giảm cước lực, cười nói: “Được, ta đợi gia gia ngươi xuất hiện mới hỏi ngươi!”
Lúc này đã đuổi đến vùng sơn cước ngoại thành. Thiếu nữ vừa kêu vừa chạy lên núi. Ngọc La Sát như bóng theo hình, áp sát sau lưng thiếu nữ, trường kiếm lắc lư, mũi kiếm thỉnh thoảng lại chực điểm vào hậu tâm thiếu nữ. Khiến nàng ta kinh hoàng vạn trạng, nhảy trái tránh phải mà không thoát được. Ngọc La Sát giống như mèo vờn chuột, thập phần cao hứng, cứ cười mãi không thôi. Thiếu nữ kia sợ tới mức thét lên. Tiếng cười tiếng kêu hòa lẫn vào nhau, thình lình thiếu nữ ngã chúi tới trước, kêu lớn “Gia gia!”
Sườn núi truyền tới một tiếng hú quái dị, Ngọc La Sát thu kiếm nhìn, chỉ thấy một cái bóng xám, tựa lưu tinh từ trên thạch bàn phóng xuống. Quả thật là tiếng đến thì người đến, Ngọc La Sát bước ngang hai bước, nhìn kỹ là một lão nhân cao lớn, mũi ưng miệng sư, râu quai nón rối mù, tướng mạo xấu xí.
Lão vừa đến đã hét to: “Ai dám ức hiếp con ta?”
Thiếu nữ mặt đầy nước, nấp sau lưng lão già nũng nịu kêu: “Gia gia, người móc mắt tặc bà nương này cho con đi!”
Ngọc La Sát cười lạnh, chỉ kiếm quát: “Lão tặc, trả kiếm phổ lại cho ta!”
Lão nhân rùng mình, trầm giọng quát: “Kiếm phổ cái gì?”
Thiếu nữ khóc rống lên: “Gia gia, tặc bà nương đó vu cho nữ nhi ăn trộm, nữ nhi đã bao giờ thấy qua kiếm phổ gì đâu? Ả còn dí kiếm vào lưng nữ nhi, mặc sức hí lộng nữa. Gia gia, người nhất định phải móc mắt ả cho con!”
Ngọc La Sát nghe cô ta liên tiếp gọi mình là tặc bà nương, nộ khí bốc lên, nét mặt tươi cười biến mất, mũi kiếm trong tay xuất ra.
Lão nhân ấy kêu “y” một tiếng, lùi lại ba bước, đẩy thiếu nữ qua một bên: “Con đứng trên khối nham thạch kia chờ ta, không được chen vào. Chuyện vừa rồi ta đều đã thấy hết.”
Ngọc La Sát một kiếm không trúng, kiếm thứ hai thứ ba liên tiếp đâm tới. Lão giận dữ gầm lên, thân hình bốc cao, tả chưởng hợp chỉ kích thẳng tới hai mắt Ngọc La Sát, hữu chưởng hoành ngang như đao công phạt hai chân, tương tự “Thanh Chuyên Thủ” nhưng lực đạo hùng hậu, so với “Thanh Chuyên Thủ” chính tông còn lợi hại hơn nhiều.
Ngọc La Sát kiếm đã xuất ra, triệt chiêu không kịp, thân hình hơi trầm xuống thi triển tuyệt đỉnh khinh công “Yến Tử Toản Vân” bốc lên cao ba trượng. Ở giữa không trung đảo người một cái đáp xuống khối nham thạch nơi sườn núi.
Lão nhân tung mình đuổi theo sát gót, giận dữ thét lên: “Bình sinh ta chưa từng gặp qua kẻ nào dám khiêu chiến trước mặt ta, sao ngươi lại vô lễ như thế? Sư phụ ngươi là ai?”
Ngọc La Sát biến sắc, dương thanh cười nói: “Ta bình sinh cũng chưa gặp qua kẻ nào dám ở trước mặt ta hò hét lớn tiếng, sư phụ ngươi là ai?”
Lão già đó là một phong trần dị sĩ, quả thật trong đời chưa gặp đối thủ. Lão lấy thân phận tiền bối, hỏi sư thừa của Ngọc La Sát, không dè Ngọc La Sát tuổi còn trẻ lại dám hỏi sư môn của lão. Sư phụ lão đã chết từ ba mươi năm trước, Ngọc La Sát hỏi thế khác nào biến lão thành hậu sanh tiểu bối.
Chòm râu của lão không gió mà rung, tức giận cực độ, gầm lên: “Tiểu bối cuồng ngạo, đỡ ta một chưởng!”
Ngọc La Sát mỉm cười, từ trên nham thạch đột nhiên nhảy xuống.
Chính là: Nữ ma phùng lão quái, kiếm chưởng phân thư hùng.
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 5