Một chưởng này của lão vận đủ nội gia công lực, chưởng phong vù vù. Ngọc La Sát tránh khỏi, y phục phất phới, trường kiếm đột nhiên từ trên không chém xuống. Lão nhân thình lình chuyển thân, song chưởng cùng kích vào Mệnh Môn huyệt của Ngọc La Sát. Ngọc La Sát thân hình hơi động, phản thủ một chiêu “Kim Châm Độ Tuyến”, lão nhân dường như đã sớm đoán được chiêu này, tiến lên một bước.
Mũi kiếm của Ngọc La Sát thình lình xuyên tới xương sườn lão. Lão ta song chưởng hợp lại, tả hữu hốt nhiên phân ra, trong nháy mắt đã biến từ “Đồng Tử Bái Quan Âm” thành “Âm Dương Song Chàng Chưởng” định hạ sát thủ với Ngọc La Sát.
Ngọc La Sát dường như cũng biết trước chiêu này của lão, mũi kiếm trầm xuống, kiếm phong bật ngược kích tới Kì Môn huyệt của lão. Lão già cước bộ bất động, thân hình đột nhiên thu lại tránh khỏi chiêu này, biến chưởng thành quyền “Hoành Thân Đả Hổ” một chiêu ác liệt. Ngọc La Sát nhảy lùi lại, lại phi thân lên cao một trượng rồi tà tà rơi xuống.
Lão già tung người đuổi theo, quát lên: “Tiểu bối tiếp chiêu!”
Ngọc La Sát cười lảnh lót: “Lão tặc tiếp chiêu!”
Hoành ngang thân kiếm chém tới, lão già chỉ biết nàng ta sử chính là chiêu “Hoành Giang Phi Độ” trong Đạt Ma kiếm pháp liền chân đạp Khảm vị, chuyển qua Ly phương phản thủ một chưởng muốn chụp lấy cổ tay cầm kiếm của Ngọc La Sát. Nào ngờ thế kiếm đó đến nửa chừng đột nhiên biến đổi, nhằm thẳng phương vị của đối phương đâm tới. Lão nhân thất kinh, may mà lão ta võ công cao cường, biến chiêu thần tốc, lập tức rời khỏi Ly cung, tả chưởng búng ra hai chỉ tới Phượng Nhãn huyệt sau vai Ngọc La Sát. Ngọc La Sát kiếm thế chuyển mau, dĩ công đối công, bức lão nhân trở về Ly cung lại. Thế công của hai người đều rơi vào khoảng không.
Ngọc La Sát và lão già đều tranh giành thế công, mỗi chiêu mỗi thức đều không dám buông lơi, tìm mọi cách chiếm tiên cơ. Ngọc La Sát kiếm chiêu kỳ tuyệt, thoắt trước thoắt sau, lúc tả lúc hữu, vừa bao gồm đủ kiếm pháp các nhà lại vừa như không có chỗ tương đồng.
Nhưng lão già kia chưởng pháp cũng hết sức quái dị, xuất thủ mạnh tựa lôi đình, nhanh như phong vũ, thân pháp bộ pháp án theo “Bát môn”, “Ngũ bộ” không mảy may rối loạn.
Trong võ học, Bát Môn tức là tám phương hướng, căn cứ từ tám phương vị Bát Quái là Khảm, Ly, Khắc, Chấn, Tốn, Kiền, Khôn và Cấn mà ra tức là bốn chánh vị cùng bốn tà vị. “Ngũ bộ” thì chỉ năm vị trí đứng căn cứ theo Ngũ Hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Thổ.
Biến hóa “Bát môn”, “Ngũ bộ” này vốn là do thủy tổ Thái Cực phái Trương Tam Phong sáng chế, gọi là Thái Cực Thập Tam Thế. Thái Cực quyền chú trọng nhất chính là lấy nhu khắc cương.
Lão nhân này chưởng pháp cực kỳ cương mãnh nhưng lại dùng thân pháp bộ pháp trong Thái Cực Thập Tam Thế, cương nhu hợp dụng, trừ phi công phu đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, không thì vạn lần không thể làm được. Ngọc La Sát đấu với lão đến trăm chiêu không chiếm được nửa điểm tiện nghi cũng ngấm ngầm kinh hãi, không dám cười cợt nữa. Sắc diện ngưng trọng, chuyên tâm đối địch, sử độc môn kiếm pháp của sư phụ, càng phát chiêu càng ác liệt chưa từng có.
Lão già đấu đến trăm chiêu cũng không chiếm được tiện nghi. Ngọc La Sát kiếm pháp kì tuyệt, khiến lão ta không thể không để tâm phòng bị. Đấu thêm một lát, chỉ còn thấy hai bóng người giữa màn chưởng phong kiếm quang, không phân biệt đâu là lão già, đâu là thiếu nữ.
Lão nhân hít một hơi dài, thật sự không ngờ một thiếu nữ đẹp tựa thiên tiên mà kiếm pháp lại ác độc vô tỷ, quả thật là đại kình địch trong đời. Ngọc La Sát hít sâu, cũng không dè lão đầu này chưởng lực hùng mạnh như thế. Nếu chỉ luận công lực, lão ta còn trên mình một bậc.
Song phương đều sử ra những chiêu hiểm ác nhất. Đang đấu Ngọc La Sát đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh hoàng từ phía hậu sơn vẳng đến, chính là thanh âm của Trác Nhất Hàng. Tâm thần chấn động, kiếm chiêu hơi chậm lại, lão già lập tức theo phương vị Cấn bổ tới một chưởng. Ngọc La Sát đâm tới một chiêu “Tinh hoành đấu chuyển”. Chưởng phong của lão già sắp chạm vào vạt áo, mắt thấy đi đến chỗ lưỡng bại câu thương, thình lình lão nhảy lui về sau hai bước, lớn tiếng: “Không cần lên đây!”
Ngọc La Sát nhìn lại, tại phiến đá thiếu nữ kia đứng lúc này có thêm một mỹ phụ trung niên. Hóa ra là lão ta nói với phụ nhân này. Ngọc La Sát võ công chẳng những cao cường, tai mắt cũng cực kỳ linh mẫn vậy mà không phát hiện được bà ta xuất hiện lúc nào. Có thể thấy cuộc đấu vừa rồi kịch liệt đến mức nào, ngay cả Ngọc La Sát cũng không dám phân thần.
Lúc này Ngọc La Sát đối với lão già có chút khâm phục, nghĩ thầm “cao thủ đối trận, nhất thiết phải mắt nhìn tứ phía, tai ngóng tám phương, xem ra đã thật sự gặp phải đại kình địch trong đời, không những không thể phân thần mà hỏa hầu cũng kém một bậc.”
Lão già quát lớn: “Chúng ta tái đấu!”
Ngọc La Sát động nộ: “Tưởng ta sợ ngươi sao? Uổng cho ngươi võ công cao như vậy, lại đi làm một tên tiểu tặc tam lưu. Hôm nay nếu không hoàn lại kiếm phổ, ta thề không để cho ngươi yên!”
Soạt soạt hai kiếm liên hoàn, lão đầu tức giận nghênh tiếp một chiêu “bài sơn đảo hải”, hai người lại khởi đấu một trận nữa.
Trên nham thạch, phía trước Ngọc La Sát đối địch, phía sau thiếu nữ thỏ thẻ: “Kha di, người đánh ngã tặc bà nương này đi!”
Mỹ phụ cười cười: “A Hô, hồ điệp phiêu của con còn giỏi hơn ta, sao lại kêu ta phô bày cái dở của mình chứ?”
Thiếu nữ đáp: “Gia gia có nói con không được can thiệp!”
Phụ nhân khẽ hỏi: “Ả nói kiếm phổ gì đó, chẳng lẽ kiếm phổ là của ả?”
Thiếu nữ biến sắc, vội vàng nói kề bên tai bà ta: “Đừng nói, gia gia mà nghe thấy thì hỏng bét!”
Mỹ phụ mỉm cười: “Lão bất tử đó còn đang liều mạng với người ta, chúng ta có nói to cỡ nào lão cũng không nghe thấy!”
Ngó thấy thiếu nữ nóng lòng, liền móc trong người ra ba cái hồ điệp phiêu nói: “Không nói nữa, con xem ta đánh ngã ả!”
Hữu thủ phất lên, ba mũi hồ điệp phiêu phát ra tiếng kêu u u quái dị, nhanh như thiểm điện nhằm Ngọc La Sát vút tới. lúc này Ngọc La Sát và lão già đang đấu miệt mài, kiếm chiêu Ngọc La Sát thi triển càng lúc càng mau, chưởng pháp của lão già cũng càng lúc càng mạnh. Chính đang toàn thần chiến đấu, hốt nhiên ám khí từ bên hông tập kích tới. Ngọc La Sát nghe âm thanh, sớm biết có ba mũi hồ điệp phiêu chia làm ba lộ thượng trung hạ, nhằm ba huyệt “Khí môn”, “Đương môn” và “Bạch hải” công tới. Chiếu theo lẽ thường, với công lực của Ngọc La Sát, ba mũi phiêu này chẳng làm gì được nàng ta, chỉ cần nhấc tay, có thể đánh rơi toàn bộ ám khí tức khắc. Nhưng hiện tại hai người quyết đấu, trống khua cờ mở, một người công lực cao cường, một người kiếm pháp lợi hại, vừa vặn bình thủ. Cán cân giữa hai người vừa mới tạo thành, chỉ cần một bên nhỉnh hơn, thế cân bằng lập tức bị phá vỡ.
Ngọc La Sát nghe tiếng ám khí bay đến kêu u u, biến sắc cười lạnh: “Thất phu vô sỉ, dám giở trò ám toán!”
Không thèm né ám khí, tay đang sử chiêu “Cực mục thương ba” lập tức biến thành “Tam hoàn sáo nguyệt”, chính diện đâm tới “Tương thai huyệt” của địch nhân, bên hông đâm tới “Cự cốt huyệt”. Sao Ngọc La Sát không né ám khí? Nguyên lai Ngọc La Sát nghĩ tránh ám khí không khó, nhưng nếu phân thần chống cự, địch thủ công lực cao cường thừa cơ tập kích thì bản thân không sao tránh khỏi. Chi bằng để cả hai lưỡng bại câu thương, chết như vậy còn vẻ vang hơn. Hai kiếm này ngoan độc dị thường, quả nhiên đã bức lão nhân từ Cấn vị chạy thẳng đến Kiền cung. Ngọc La Sát không bỏ lỡ thời cơ, “Tam hoàn sáo nguyệt” tức khắc chuyển thành “Bạch hồng quán nhật”, mũi kiếm trực chỉ “Huyền cơ huyệt” trước ngực lão già. Lúc này ba mũi hồ điệp phiêu liên tiếp bay đến, ngọn phiêu thứ nhất trực chỉ yết hầu Ngọc La Sát, cơ hồ đoạt mạng nàng ta.
Ám khí bay đến, không chỉ Ngọc La Sát biến sắc, gương mặt lão già cũng đỏ phừng lên. Lại nghe Ngọc La Sát mắng, càng thêm khó chịu, vai nghiêng một cái, hữu chưởng đột nhiên dương không vỗ tới. Mũi phiêu thứ nhất đã bị lão đánh rớt xuống chân núi. Điều này vượt ra ngoài sở liệu của Ngọc La Sát. Nàng ta thu kiếm không kịp, theo đà đâm tới. lão già nghiêng vai né nhưng chỉ tránh được chính diện, “soạt” một tiếng, ống tay áo bị kiếm xuyên qua, cánh tay bị mũi kiếm đâm phải lưu huyết. Lão già không nói tiếng nào, nhảy về phía sau hơn trượng. Lúc này mũi phiêu thứ hai thứ ba đã kế nhau bay sát tới người Ngọc La Sát.
Cường địch vừa lui, Ngọc La Sát lập tức hoành kiếm quét mạnh, hai mũi ám khí đều bị đánh rơi. Lão già vọt lên sườn núi, chỉ tay vào mĩ phụ hằm hằm: “Ai kêu nàng phóng ám khí bừa bãi?”
Mỹ phụ đảo mắt, bộ dạng lả lơi lại giả vờ như phải chịu ủy khuất, nước mắt tràn mi: “Lão gia, người không có phân phó thiếp đến. A Hô bị ả khi phụ, chúng ta bất tất phải khách khí với ả? Lão gia, thiếp toàn là vì phụ tử các người mà.”
Ngọc La Sát thân hình nhoáng lên, tựa như hạc lớn lượn không bay xuống, quát lên: “Hóa ra tặc bà nương ngươi phóng ám khí!”
Hữu thủ phất lên, ba đạo ngân châm lóa lên dưới ánh mặt trời. Lão đầu cất tay, đánh lạc được hai mũi châm, mũi thứ ba ghim vào vai mỹ phụ, khiến bà ta kêu oai oái.
Lão già quát lên: “Vừa rồi ngươi đã thấy, bà ấy phóng ám khí không liên quan đến ta. Nữ tặc ngươi thập phần vô lễ, khi dễ nữ nhi ta, đả thương ái thiếp ta, ta không để ngươi yên đâu. Chúng ta đơn đả độc đấu, không ai được phép viện trợ thủ, ngươi dám không?”
Ngọc La Sát thình lình cả cười một tiếng, lão già biến sắc: “Ngươi nếu muốn đấu tiếp vẫn được.”
Lão cứ nghĩ Ngọc La Sát cười lão đã thụ thương dưới kiếm của nàng ta, cho nên mới muốn tái đấu. Kì thực Ngọc La Sát cười lão vừa rồi giả vờ, mới rồi mình phát ra ba mũi ngân châm, với công lực của lão thừa sức đối phó nhưng lại để bà ta thụ thương, rõ ràng là có ý trừng phạt. Trong lòng nghĩ: “Hóa ra là nữ nhi và ái thiếp của lão, chả trách vừa rồi lão ngấm ngầm giở trò, để ta đả thương lão bà đó!”
Ngọc La Sát nói: “Ngươi trộm kiếm phổ của ta, ta quyết không để ngươi yên. Chỉ là hôm nay cả hai bên đều đã mệt mỏi, có tái đấu cũng không đi đến đâu. Ngươi ngụ tại địa phương nào, nếu dám nói, ta nhất định đăng môn bái phỏng.”
Ngọc La Sát nói vậy là đã hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng không đề cập đến việc lão bị thương. Lão đầu này là nhân vật đã thành danh, mới rồi ái thiếp lão phóng phiêu tương trợ, là điều lão không ngờ tới. Vì vậy mà thụ thương nhưng lão vẫn không động nộ.
Thấy Ngọc La Sát hỏi vậy, nghĩ một hồi liền đáp: “Được, trong vòng một tháng, ta ở Long Môn Thiết gia trang chờ ngươi.”
Ngọc La Sát chấn động, lão già một tay dắt ái thiếp, một tay dắt nữ nhi chạy xuống núi. Ngọc La Sát đang định đuổi theo hỏi thì từ phía sau hậu sơn vọng đến tiếng kêu thảm của Trác Nhất Hàng và Vương Chiếu Hi: “Luyện nữ hiệp, Luyện tỉ tỉ, mau đến đây!”
Kêu Luyện tỉ tỉ chính là Trác Nhất Hàng, Ngọc La Sát cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại sợ bọn họ gặp hung hiểm, vội vàng chạy ra hậu sơn.
Loạn thạch hậu sơn.
Trác Nhất Hàng cùng Vương Chiếu Hi ngồi xổm trên nền một hang đá, Ngọc La Sát lấy làm kì: “Uy, các ngươi làm cái gì vậy?”
Trác Nhất Hàng quay người lại: “Trinh Kiền đạo trưởng bị người hại chết rồi!”
Ngọc La Sát nhảy dựng lên: “Cái gì, Trinh Kiền đạo trưởng bị hại chết?”
Tiến lên trước nhìn, chỉ thấy trong hang Trinh Kiền đạo trưởng ngồi xếp bằng, thất khiếu lưu huyết, bộ dạng cực kỳ thống khổ. Ngọc La Sát đưa tay thăm mạch, thấy mạch tức tuy đoạn nhưng thân thể vẫn còn ấm, biết là mới đoạn khí chưa lâu.
Trác Nhất Hàng nói: “Nhất định là có người biết ông ấy mang kiếm phổ trong người nên mới giết chết ông ấy!”
Ngọc La Sát kinh ngạc hỏi dồn: “Huynh nói kiếm phổ gì?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Chính là kiếm phổ của sư phụ cô đó. Minh Kha đại ca nhờ Trinh Kiền đạo trưởng đem nó cho Thiên Đô cư sĩ. Thật không ngờ ông ấy lại chết không minh bạch nơi này, kiếm phổ cũng không thấy đâu!”
Ngọc La Sát tức giận kêu lên: “Nhất định là thủ đoạn của Thiết lão tặc. Ta còn nghĩ lão là tiền bối, có bản sắc anh hùng nghĩa hiệp. Thật không ngờ lão chẳng những trộm kiếm phổ của ta, còn hại chết Trinh Kiền đạo trưởng!”
Vương Chiếu Hi kêu lên: “Sao lại là ông ta được?”
Ngọc La Sát nói: “Trinh Kiền đạo trưởng võ công siêu phàm, nếu không phải lão tặc đó xuất thủ, còn ai có thể hại được ông ấy? Uy, Vương Chiếu Hi, ngươi có quen biết lão tặc đó không, nói mau!”
Trác Nhất Hàng chen vào: “Nói đến nửa ngày trời, ta vẫn không biết ai là “Thiết lão tặc”?”
Ngọc La Sát nói: “Tuy ta xuất đạo chưa đầy ba năm nhưng anh hùng hắc bạch hai đạo ta đều biết đại khái. Sơn Tây Long Môn huyện Thiết Phi Long là lão quái vật ở Tây Bắc, đúng không?”
Vương Chiếu Hi đáp: “Lão chánh tà khó phân, việc tốt đã đành, việc xấu cũng làm qua. Ai dám mạo phạm lão, nhất định bị lão ức hiếp đến chết. Chỉ là lão ta bình sanh tự phụ, vị tất đã trộm kiếm phổ của cô.”
Ngọc La Sát trừng mắt: “Còn nói ta nhìn sai à ? Ả trong phủ nha đó có phải nữ nhi của lão không?”
Vương Chiếu Hi mặt mày khổ sở, gật đầu: “Phải!”
Ngọc La Sát tiếp: “Nữ nhi của lão sử dụng kiếm pháp bổn môn của ta!”
Vương Chiếu Hi mở to mắt hỏi: “Có chuyện này thật sao?”
Ngọc La Sát cười lạnh: “Tưởng ngươi thấy cô ta mĩ mạo nên bênh vực!”
Vương Chiếu Hi hốt hoảng lùi lại hai bước, cung kính đáp: “Lão đầu ấy và gia phụ là chỗ quen biết, ta cũng chỉ là nghe lời đồn đại, hoàn toàn không biết rõ nội tình.”
Kì thật Vương Chiếu Hi với phụ tử Thiết gia có một đoạn quan hệ, vốn định nói ra nhưng thấy Ngọc La Sát tức giận như thế, lời ra đến miệng lại nuốt vào.
Ngọc La Sát lại nói: “Mới rồi ta và Thiết lão tặc giao đấu có đến nửa ngày. Ta vốn không biết lão là ai, lúc lão bỏ đi có kêu ta đến Long Môn Thiết gia trang tìm lão. Lão cũng có đảm lược không nhỏ, cướp sách giết ngươi, còn dám lưu lại danh tính. Món nợ này ta nhất định tính sổ với lão.”
Trác Nhất Hàng thình lình kêu lớn: “A, ta nhớ đến một người, có phải lão ấy miệng sư mũi ưng, râu quai nón, tướng mạo xấu xí không?”
Ngọc La Sát hỏi: “Huynh nhận ra lão?”
Trác Nhất Hàng nói: "Ước chừng khoảng bảy tám năm về trước, lão từng đến tìm sư phụ ta đối chưởng. Sư phụ ta không chịu, kêu tứ sư thúc tiếp chưởng với lão, kết quả bị thua một chiêu. Khiến cho sư thúc ta oán trách sư phụ không chịu xuất thủ, làm tổn hại uy danh phái Vũ Đương. Sư phụ ta chỉ nói: "Đối với loại người háo thắng thì nên nhường nhịn, Vũ Đương phái là cổ thụ lâm phong, hà tất phải tranh hơi cho phiền phức. Với lại, ta dám đoan chắc tuy hắn thắng được tứ sư đệ một chiêu nhưng trái lại đối với Vũ Đương thật lòng khâm phục."
Tứ sư thúc hỏi đó là đạo lý gì nhưng sư phụ chỉ cười không đáp. Lúc sau mới giải thích cho ta biết. "Tứ sư thúc của con cũng là người háo thắng nên sư phụ không muốn nói. Hắn thắng tứ sư thúc con một chiêu, chính là Hàng Long Thủ, tuyệt chiêu trong Lôi Đình Bát Quái Chưởng của hắn. Hắn dương dương tự đắc, cùng ta đàm luận tuyệt chiêu đó, tự hào là thiên hạ không ai phá giải được. Ta không nói gì, lúc tiễn hắn ra cửa, ta cố ý đạp phương vị bát quái, theo Kiền vị chuyển qua Ly phương, song thủ chắp lại vái chào, lòng bàn tay úp chéo xuống. Ngoài mặt là tiễn khách xuất môn, kỳ thực là ngầm diễn ra chiêu thức phá giải Hàng Long Thủ, hắn là hành gia đương nhiên hiểu ý. Do đó, sau khi xuất môn còn quay lại chắp tay, mong ta bỏ quá cho."
Vương Chiếu Hi gật gù: "Sư phụ huynh thật là độ lượng!"
Ngọc La Sát cười lạnh: "Đối với hạng người đó, ta tuyệt đối không lưu tình!"