Vương Chiếu Hi không dám nói nửa câu, trong lòng ngấm ngầm kêu khổ.
Nguyên lai Thiết Phi Long dưới gối không con, chỉ có một nữ nhi tên là Thiết San Hô, yêu quý vô vàn. Thiết Phi Long háo thắng ngông cuồng, con người lại cổ quái. Đối với bằng hữu võ lâm rất ít qua lại, người nhà cũng không dám lại gần. Vì thế Thiết San Hô tuy dung nhan mĩ lệ nhưng đã mười tám tuổi mà chưa có phu quân. Thiết Phi Long dẫn con gái ra giang hồ nhưng không tìm được người nào thích hợp.
Vương Chiếu Hi phò trợ phụ thân, thanh danh trong lục lâm phương Bắc không nhỏ. Thiết Phi Long và Vương Gia Dận phụ thân Vương Chiếu Hi vốn có quen biết, nghe thanh danh của Vương Chiếu Hi, tự cười mình "hiện chuông không đánh lại đi tìm đồng", bèn dẫn nữ nhi tới Duyên An tìm Vương Gia Dận.
Vương Gia Dận đối với phong trần dị sĩ như lão đương nhiên khoản đãi. Phụ tử hai người thấy Vương Chiếu Hi đều mười phần vừa ý.
Ngồi chưa ấm chỗ, Thiết Phi Long đã thẳng thừng đề cập hôn sự. Vương Gia Dận trong bụng không vừa ý, chỉ đành khéo léo tìm lời giải thích, nói con trai và nữ nhi của vũ sư Bắc Kinh Mạnh Xán từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn, mong lão tìm hiền tế khác.
Ai ngờ Thiết Phi Long cực kỳ bất cận nhân tình, đập tay xuống bàn hét: "Uổng cho ngươi là đầu lĩnh lục lâm lại kết thân gia với ưng khuyển của triều đình. Con gái ta có điểm nào không tốt? Mau mau thoái hôn đi!"
Vương Gia Dận biết lão không nói lý lẽ, nhưng bản thân mình đang mưu đồ đại sự, không muốn kết oán với loại người này bèn nói: "Nếu muốn thoái hôn thì cũng phải nói rõ ràng với Mạnh Xán. Chỉ là đường sá xa xôi, không thể một sớm một chiều mà xong được."
Thiết Phi Long hậm hực dẫn con gái bỏ đi. Sau đó Vương Gia Dận hỏi lại ý tứ của con trai. Vương Chiếu Hi đối với Thiết San Hô hoàn toàn không có hảo cảm, nhất định không chịu thoái hôn nhưng cũng không dám đắc tội với Thiết lão đầu.
Phụ tử thương nghị, thống nhất để Vương Chiếu Hi gấp rút thượng kinh nghênh thân. Không ngờ đến kinh sư lại phát sinh chuyện Mạnh Xán chết, còn gặp phải vụ Bạch Mẫn.
Vương Chiếu Hi nghĩ bụng: "Ngọc La Sát đã kết minh với nhà ta. Nếu như dấy động can qua với Thiết lão đầu, chẳng phải chuyện này tất thảy đều trút lên đầu nhà mình sao?"
Lại nghĩ: "Chuyện này cũng không cần vội vàng, trước mắt việc chính yếu là tụ tập các lộ anh hùng hợp lực đồng tâm cùng nhau khởi nghĩa. Hà tất vì chút tiểu sự này mà đắc tội với một vị võ lâm quái khách, huống chi Thiết lão đầu tuyệt không giống hạng giết người cướp của. Lão chẳng qua bất mãn với Ngọc La Sát nên làm theo cảm tính mà thôi. Chỉ là đối phó với Ngọc La Sát khó hơn lão nhiều." Nghĩ vậy bèn im lặng không nói.
Bận rộn cả một đêm, bây giờ đã gần đến chính ngọ, Ngọc La Sát mấy người vừa đói vừa khát. Ánh dương quang chiếu vào hang, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc.
Ngọc La Sát xé nửa ống tay áo, tiến vào hang, lau máu cho Trinh Kiền đạo trưởng, thấy máu huyết ứ đen, tựa hồ bị trúng độc, không khỏi nghi ngờ: "Thiết Phi Long võ công trên cơ Trinh Kiền đạo trưởng, tựa hồ bất tất phải phóng độc để cướp kiếm phổ."
Nhìn kỹ thấy xương cốt vỡ vụn, rõ ràng là bị chưởng lực đả thương. Nghiên cứu kỹ vết thương thì thấy đầu xương lờ mờ dấu chỉ, rõ ràng là sau khi bị đánh một chưởng, lại bị ngũ chỉ hợp long, dùng nội gia thủ pháp đả thương yết hầu. Thủ pháp này chính là của Thiết Phi Long. Trong lòng nghi hoặc không giải thích nổi.
Trinh Kiền đạo trưởng là chỗ tri giao với sư phụ của cả Ngọc La Sát và Trác Nhất Hàng. Hai người gạt lệ đào huyệt mai táng ông ta. Đâu đó xong xuôi, Ngọc La Sát lấy đất làm hương, hướng thiên cáo tế, thề báo thù cho Trinh Kiền đạo trưởng.
Ba người tẩy sạch vết máu, uống nước suối, ăn lương khô rồi hạ sơn. Xuống núi thì đã có lâu binh của Vương Chiếu Hi nghênh tiếp. Bạch Mẫn đã được cứu, thấy Ngọc La Sát vui mừng bái tạ.
Thấy Trác Nhất Hàng chau mày buồn bã, Ngọc La Sát an ủi: "Trác huynh không nên lo nghĩ, linh sàng của lệnh tổ, ta đã sai người đưa tới Ngõa Diêu bảo, chỉ cần chờ Trác huynh tới đó an bài. Gia nhân của huynh cũng do ta tác chủ, phân phát ngân lượng rồi giải tán bọn họ rồi."
Trác Nhất Hàng im lặng không đáp, nghĩ sự tình đã đến nước này, mình quay về tất bị truy bắt, chỉ có biện pháp đó là tốt nhất.
Trác Nhất Hàng không muốn cùng Vương Chiếu Hi đến Ngõa Diêu bảo, nhưng di thể lệnh tổ còn chờ hắn chôn cất, đành phải đi theo. Ngõa Diêu bảo cách Duyên An thành hơn một trăm năm mươi dặm, bọn họ suất lĩnh kỵ mã đi đầu, đến nửa đêm thì tới nơi. Vương Gia Dận thân hành ra nghênh tiếp, thấy Ngọc La Sát hoan hỉ phi thường, hai bên đều nói lời ngưỡng mộ.
Vương Chiếu Hi đem thân phận Trác Nhất Hàng nói với phụ thân, Vương Gia Dận vui vẻ nói: "Trác huynh văn võ song toàn, thực là quá tốt. Bọn ta đều là lũ ô hợp, chính đang thiếu nhân tài trù hoạch kế sách."
Trác Nhất Hàng chắp tay, lạnh lùng nói: "Chuyện này xin để sau hãy nhắc đến!"
Vương Gia Dận ngẩn người, Vương Chiếu Hi nói khẽ: "Trác huynh đang mang trọng hiếu!"
Vương Gia Dận rối rít bồi tội, lại kêu người mang hiếu phục tới cho Trác Nhất Hàng thay. Trác Nhất Hàng muốn đi sớm, ngày thứ hai liền an táng tổ phụ, lại cậy nhờ Vương Chiếu Hi chiếu cố mộ phần.
Ngọc La Sát ban ngày cùng các trại chủ họp mặt, bận rộn cả ngày, nhưng đến lúc hoàng hôn vẫn tranh thủ thời gian đến bái tế trước mộ phần Trác Trọng Liêm. Nàng ta thắp nhang trước mộ, hoàn lễ khấu đầu cùng Trác Nhất Hàng. Nhưng trong bụng thì lại cười thầm, không ngờ trước đó mình cướp của đại quan, bây giờ lại phải khấu đầu trước lão.
Trác Nhất Hàng thấy vẻ mặt nàng ta không có chút gì bi thương, lấy làm bất mãn. Chẳng lẽ nàng ta làm bộ làm tịch. Kì thật hắn không hiểu tâm ý của Ngọc La Sát. Nếu không vì hắn, dù có kề dao vào cổ nàng ta cũng không bao giờ đến quỳ lạy.
Ráng chiều dần tắt, trăng non đã mọc, Trác Nhất Hàng sánh vai Ngọc La Sát thong thả rời khỏi mộ địa đi về. Ngọc La Sát dựa sát vào Trác Nhất Hàng, thu ba khẽ chuyển, bất ngờ đưa tay vuốt tóc, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Trác Nhất Hàng phát giác nàng ta hơi thở như lan, cả người nóng bừng, vội vàng né ra.
Ngọc La Sát cười hỏi: "Lẽ nào huynh còn sợ ta?"
Trác Nhất Hàng nói: "Ta không hiểu vì sao cô lại muốn làm người khác sợ như thế?"
Ngọc La Sát đáp: "Chẳng lẽ huynh không biết ta được mẹ sói nuôi hay sao? Ta tịnh không cố tình làm người ta sợ, chắc là dã tính của ta chưa trừ hết nên bọn họ mới sợ hãi như vậy."
Trác Nhất Hàng hốt nhiên thở dài, Ngọc La Sát thông minh xinh đẹp, trời sanh mĩ diệu như thế, đáng tiếc không có ai dẫn nàng ta đi vào nẻo chánh.
Ngọc La Sát thắc mắc: "Đang yên lành sao huynh lại thở dài?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Cô võ công tuyệt thế, sao lại ở trong lục lâm làm hỗn?"
Ngọc La Sát biến sắc: "Lục lâm có cái gì không tốt? So với quan trường còn hơn nhiều!"
Trác Nhất Hàng cúi đầu im lặng, Ngọc La Sát lại hỏi: "Huynh đã có dự tính gì chưa? Không lẽ còn muốn làm quan giống như tổ phụ, phụ thân huynh, bán mạng cho lão hoàng đế?"
Trác Nhất Hàng nói dứt khoát: "Ta đời này kiếp này không bao giờ làm quan, nhưng cũng không làm cường đạo!"
Ngọc La Sát tức giận cùng cực, nếu là người khác nói câu này, nàng ta sớm đã đánh cho một chưởng.
Trác Nhất Hàng chậm rãi nói: "Ta là môn đồ của Vũ Đương, môn quy của chúng ta có nói, thứ nhất không làm cường đạo, thứ hai không làm phiêu sư. Cô không biết hay sao?"
Ngọc La Sát cười lạnh: "Tổ phụ, phụ thân của huynh chẳng phải cường đạo là gì?"
Trác Nhất Hàng giận dữ: "Họ làm sao là cường đạo?"
Ngọc La Sát đáp: "Quan lại cướp của người nghèo cho bọn giàu, bọn ta lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo, đều là cường đạo. Nhưng cường đạo bọn ta so với cường đạo các người còn tốt hơn nhiều."
Trác Nhất Hàng nói: "Được thôi, cô muốn nói sao cũng được. Ai có chí hướng của người ấy, bất tất phải tranh luận."
Ngọc La Sát toàn thân run rẩy, thương tâm cực điểm. Trác Nhất Hàng thấy hai mắt nàng ta đỏ hoe, ngấn nước, tự nhiên cảm thấy đau xót, bất giác nhè nhẹ nắm lấy tay nàng ta an ủi: "Tuy chúng ta bất đồng chí hướng, nhưng giao tình giữa hai ta vĩnh viễn không đổi."
Ngọc La Sát đau khổ hỏi: "Bao giờ huynh đi?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Ngày mai!"
Ngọc La Sát thở dài, không nói thêm câu nào nữa. Qua một lúc lâu, Trác Nhất Hàng tìm cách chuyển đề tài, kêu Ngọc La Sát kể chuyện giang hồ kì sự, lại kể cho nàng ta nghe chuyện phong cảnh kinh hoa. Hai người tựa như lão bằng hữu, dưới ánh trăng tản bộ nhàn đàm. Tuy nhiên cả hai đều không dám bộc lộ nội tâm thầm kín của mình mặc dù càng nói càng hiểu nhau hơn rất nhiều. Hai người họ tối ấy trò chuyện đến khuya mới chia tay.
Hai ngày sau, Trác Nhất Hàng hướng Vương Chiếu Hi từ biệt. Vương Chiếu Hi biết hắn tâm ý đã quyết, cũng không ngăn cản, chỉ nói lời trân trọng rồi gạt lệ tiễn hành.
Trác Nhất Hàng gặp cơn đại biến, trong lòng ngập đầy bi thương. Chỉ là chuyện quốc gia đại sự lại không thể không lí tới. Hắn suy nghĩ hồi lâu, quyết ý mạo hiểm thượng kinh, đem chuyện nội gian cấu kết Mãn Châu cáo tố với thái tử, nhân tiện minh oan cho bản thân. Bèn thượng kinh theo đường Sơn Tây, chuyển qua Hà Bắc. Đi đường được bảy tám ngày thì đến Sơn Tây.
Hôm đó đến Long Môn huyện, dọc đường chỉ thấy Hoàng Hà cuồn cuộn, hai bên vách núi dựng đứng, địa thế hiểm trở.
Trác Nhất Hàng thình lình nhớ tới phụ tử Thiết Phi Long, trong lòng chợt động, đưa mắt nhìn tứ phía, trên đường không có bóng người qua lại. Nhìn xa xa chỉ thấy bóng mình dưới nước. Trác Nhất Hàng thui thủi độc hành, lúc này cảm thấy tịch mịch. Đi thêm một đoạn, ngoặt qua sườn núi đột nhiên trước mắt hiện ra một thôn trang.
Trác Nhất Hàng nghĩ thầm: "Lẽ nào là Thiết gia trang?" còn đang làu bàu, bất ngờ có tiếng cười lạnh từ sau lưng, quay đầu nhìn lại không khỏi kinh hoảng, chính là Vân Yến Bình và Kim Thiên.
Vân Yến Bình cười lạnh: "Uy, bảo phiêu Ngọc La Sát của ngươi đâu rồi? Tiểu tử ngươi định bám theo bọn ta, tưởng bọn ta không biết làm thế sao. Té ra ngươi bây giờ chỉ có một mình."
Trác Nhất Hàng bạt kiếm khỏi vỏ, quát lên: "Đừng tưởng ta sợ các người!"
Kim Thiên hô hô cười rộ lên: "Anh hùng nhỉ, ngươi có bao nhiêu cân lượng không lẽ bọn ta không biết? Đừng huênh hoang nữa!"
Vừa nói vừa cười, đột nhiên vỗ tới một chưởng, Trác Nhất Hàng nghiêng người hoàn lại một kiếm. Kim Thiên vọt người lên, tả quyền hữu chưởng, cổ tay đưa lên ngang ngực, một chiêu hai thức đồng thời phát xuất. Trác Nhất Hàng bỗng nhiên chuyển thân, bảo kiếm dương lên tấn công vào mạn sườn.
Kim Thiên cười ha hả, hai ngón tay hữu búng vào thân kiếm, đánh bật kiếm của Trác Nhất Hàng, tay tả vung quyền đánh tới. Trác Nhất Hàng vội vàng sử "Đảo thải thất tinh bộ", kiếm chuyển theo thân, hàn quang lấp lóa, một chiêu "Đảo kim tiễn" chém vào cổ tay. Chiêu này cực kỳ thần tốc, Kim Thiên không dám xuất chỉ, thi triển thân pháp "Hồi thân ảo bộ", hai tay dang ra, chưởng tâm đỏ như chu sa vỗ xuống đầu Trác Nhất Hàng.
Trác Nhất Hàng biết hắn luyện độc sa chưởng, không dám liều mạng, kiếm phong soát soát nương theo chưởng phong của địch nhân thoát ra ngoài, vội vàng thi triển thất thập nhị thủ Liên hoàn kiếm, vận kiếm như gió, khiến địch nhân không dám lại gần.
Chưởng lực của Kim Thiên rất hùng mạnh, tuy thân pháp tuy không nhanh như Trác Nhất Hàng nhưng công lực lại cao hơn nhiều. Thêm vào đó, Âm phong độc sa chưởng lại âm hiểm vô cùng, nếu không phải Trác Nhất Hàng có luyện qua nội công, sớm tránh khỏi chưởng phong của hắn thì khó mà đương nổi. Hai người đấu đến năm bảy chục chiêu, Trác Nhất Hàng bắt đầu rơi vào thế hạ phong, lại thêm Vân Yến Bình như hổ rình mồi, cầm yêu đai ở bên ngoài quan chiến.
Trác Nhất Hàng biết rõ mình không phải là đối thủ của bọn chúng, vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân. Đấu thêm một lúc liền đánh hư hoảng một chiêu rồi nhằm thôn trang chạy tới.
Vân Yến Bình khinh công cực cao, quát lớn: "Muốn chạy đi đâu?"
Mũi chân điểm đất, hụp lên trồi xuống ba lần là đã đuổi tới sau lưng Trác Nhất Hàng, yêu đai vung lên nhằm thân người hắn quấn lấy. Trác Nhất Hàng nghiêng người hai cái, lúc này đã tiến vào trong trang. Yêu đai của Vân Yến Bình tựa như mãng xà, chỉ cách bối tâm Trác Nhất Hàng ba tấc.
Chính lúc nguy cấp, hốt nhiên từ gốc tùng bên vệ đường truyền tới tiếng cười lanh lảnh của nữ tử, một mũi trường tiễn vọt tới xẻ đôi yêu đai của Vân Yến Bình. Từ bên gốc tùng bước ra hai nữ tử, người đi trước chính là trung niên mỹ phụ bị Ngọc La Sát dùng ám khí đả thương, sau lưng là nữ nhi của Thiết Phi Long Thiết San Hô.