Vân Yến Bình vội vàng ôm quyền thi lễ, kêu lên: "Cửu Nương, tiểu tử này không phải người tốt!"
Lại nói: "San Hô tiểu thư, cô làm người tốt thì làm đến cùng đi. Hôm đó cô cho phép chúng ta giúp đỡ, vậy giờ mời cô giúp bọn ta bắt giữ hắn."
Thiết San Hô cười khinh miệt: “Có can thiệp hay không tự ta có chủ ý, ai cần ngươi giúp?"
Trung niên phụ nhân đanh mặt gằn giọng: "Lão gia chúng ta có nói không muốn thấy mặt các ngươi, các ngươi lại dám tiến vào đây ư?"
Vân Yến Bình nói: "Bọn ta là đuổi theo tiểu tử này đến đây, lão gia của các người không thấy sao?"
Trung niên phụ nhân gạt đi: "Ai bảo các người rảnh rỗi. Thiết gia trang chúng ta đâu phải muốn đến là đến. Đi, đi mau!"
Vân Yến Bình và Kim Thiên đưa mắt nhìn nhau, nói không nên lời.
Trung niên phụ nhân này tên là Mục Cửu Nương, là kế mẫu của Thiết San Hô. Thiết Phi Long sau khi góa vợ ở tuổi trung niên thì gặp được một nữ nhân mãi võ, vì tôn trọng tiền thê nên không lập bà ta làm chánh thất. Tuy vậy Mục Cửu Nương rất được sủng ái.
Lúc này Vân Yến Bình liếc nhìn Kim Thiên, luận võ công bọn chúng cao hơn Mục Cửu Nương nhiều. Nhưng ném chuột thì sợ vỡ đồ, bọn chúng dù có gan to bằng trời cũng không dám đối phó với sủng thiếp của Thiết Phi Long.
Mục Cửu Nương lại quát: "Sao, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à? Ta kêu các ngươi cút đi, các ngươi không cút, chẳng lẽ muốn lão gia chúng ta mời các ngươi đi?"
Vân Yến Bình cấp tốc nói: "Cửu Nương chớ tức giận, bọn ta rút ra khỏi trang là được chứ gì!" hầm hầm liếc Trác Nhất Hàng một cái rồi cùng Kim Thiên chạy ra khỏi thôn trang.
Trác Nhất Hàng định bỏ đi, Mục Cửu Nương nở nụ cười tươi, vẫy tay: "Ngươi định đi đâu vậy, đến đây!"
Trác Nhất Hàng chắp tay nói: "Không dám làm phiền quý trang!"
Mục Cửu Nương lắc đầu: "Tiểu tử ngốc, bây giờ ngươi mà đi, hai tên ấy vẫn còn ở ngoài kia chờ ngươi, ngươi có phải là đối thủ của chúng không, còn định đi đâu?"
Trác Nhất Hàng đỏ mặt, biết bà ta nói có lý đành theo bọn họ vào nhà.
Mục Cửu Nương mời Trác Nhất Hàng đến phòng khách phía tây.
Thiết San Hô đem lò hương đến, hốt nhiên hỏi: "Vương Chiếu Hi không biết có đi cùng huynh không?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Không có!"
Thiết San Hô lộ rõ vẻ thất vọng, quay người bỏ đi. Một lát, Thiết Phi Long dắt tay con gái tiến vào. Trác Nhất Hàng vội vàng thi lễ.
Thiết Phi Long hỏi tính danh, đột nhiên nói: "Ngươi có phải là hậu nhân của Trác Trọng Liêm không?"
Trác Nhất Hàng đứng bật dậy nói: "Chính là tiên tổ!"
Thiết Phi Long vẻ mặt do dự, lại hỏi: "Vương Chiếu Hi có phải hảo bằng hữu của ngươi không?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Có thể nói là đạo nghĩa chi giao!"
Thiết Phi Long hốt nhiên cười lạnh: "Vương Gia Dận là đầu lĩnh lục lâm, không biết sao lại thân thiết với con nhà quan phủ?"
Trác Nhất Hàng hoàn toàn không thoải mái, Thiết Phi Long lại nói: "Tặc bà nương đối địch với ta hôm đó có phải đi cùng đường với ngươi không?"
Trác Nhất Hàng tuy bất mãn với hành vi của Ngọc La Sát nhưng nghe người khác gọi nàng ta là "tặc bà nương" thì cực kỳ tức giận.
Lạnh lùng nói: "Thiết lão anh hùng đã căm ghét quan gia, lại mắng nhiếc cường đạo, không hiểu là đạo lý gì, vãn sanh xin rửa tai lắng nghe!"
Thiết Phi Long đại nộ, quát lớn: "Tiểu tử vô lễ!"
Vươn tay chộp xuống vai Trác Nhất Hàng, Trác Nhất Hàng trầm khuỷu tay xuống né khỏi. Phát giác đầu vai nóng rát như lửa đốt, nhưng rút cục cũng hóa giải được chiêu này.
Thiết Phi Long biến sắc quát lên: "Ngươi là đệ tử của Tử Dương đạo trưởng?"
Trác Nhất Hàng gật đầu: "Chính là gia sư!"
Thiết Phi Long "a" một tiếng, Trác Nhất Hàng nói tiếp: "Bảy tám năm trước, ta ở Vũ Đương theo hầu gia sư từng gặp qua lão tiền bối."
Thiết Phi Long lại "a" một tiếng, sắc diện đã hòa hoãn hơn rất nhiều, phẩy tay: "Ngươi ngồi đi!"
Trác Nhất Hàng y lời ngồi xuống, Thiết Phi Long nói: "Ta và lệnh sư từng có duyên kiến diện một lần, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Nhưng ngươi mau nói thật cho ta biết, nữ tử giao đấu với ta hôm đó thực ra là ai?"
Trác Nhất Hàng ngạo nghễ nói: "Nàng ấy chính là người mà giới lục lâm nghe đến tên là vỡ mật Ngọc La Sát!"
Thiết Phi Long nhảy dựng lên, kêu lớn: "Cái gì, hóa ra ả là Ngọc La Sát! Ta cứ cho lục lâm khoa trương quá đáng, quả thật là có bản lĩnh công phu."
Liền đó lại hỏi: "Ngươi và ả là thế nào?"
Trác Nhất Hàng đáp: "Cũng là mấy chữ đạo nghĩa chi giao!"
Thiết Phi Long hốt nhiên cười ha hả, Trác Nhất Hàng không hiểu ra sao cả.
Thiết Phi Long cười một trận mới nói: "Ta đang định mời Ngọc La Sát cùng Vương Chiếu Hi tới. Ngươi và bọn chúng đã là đạo nghĩa chi giao thì thật tốt, đành phải khuất tất ngươi tại hàn xá vài ngày, chờ bọn chúng đến mới thả ngươi ra!"
Trác Nhất Hàng tức giận: "Lão tiền bối định giữ ta làm con tin?"
Thiết Phi Long gật đầu: “Đúng thế! Nhưng nể mặt sư phụ ngươi, ta không trói ngươi lại. Ngươi đừng vọng tưởng đào tẩu!"
Lôi Trác Nhất Hàng ra khỏi phòng khách, nhốt hắn vào kho chứa củi, đóng cửa lại rồi nói: "Phòng này không tốt lắm, ngươi chịu ủy khuất vài bữa đi!"
Trác Nhất Hàng biết con người này tính tình cổ quái, bị lão nhốt vào kho củi chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn bèn ngồi xuống đất, tĩnh tọa thổ nạp.
Đến quá nửa đêm, Mục Cửu Nương đem đồ vật thực đến, cười nói: "Chăm chỉ thật!"
Trác Nhất Hàng không thèm lí tới, ăn hết hai bát đầy. Mục Cửu Nương đứng bên cạnh nhìn, hốt nhiên mặt hoa thoáng hồng, nhìn một lúc lại cúi đầu xuống. Cứ thế mấy ngày liền đều do Mục Cửu Nương đem thức ăn đến. Đồ ăn càng lúc càng ngon, không những sơn kê dã vị còn có Hoàng Hà lí ngư. Mục Cửu Nương mỗi lần đến đều nói dăm bảy câu tán gẫu với Trác Nhất Hàng nhưng hắn từ đầu chí cuối đều lạnh lùng không hề để ý, làm bà ta bẽ mặt.
Một tối Mục Cửu Nương lại đến tán gẫu, hỏi Trác Nhất Hàng: "Người người đều nói sư phụ ngươi là thiên hạ đệ nhất kiếm khách. Kiếm pháp của ngươi nhất định rất giỏi, ngươi hãy cho ta được đại khai nhãn giới đi!"
Trác Nhất Hàng không buồn nhúc nhích, lạnh lẽo nói: "Ta là con tin của các ngươi, sao dám múa đao động kiếm chứ?"
Mục Cửu Nương kêu lên: "Ai da, ngươi trách trang chủ chúng ta sao? Nói đến cũng thật là, ngươi là con cháu quan gia, sao chịu nổi ủy khuất như thế này. Ngươi muốn đi sao?"
Trác Nhất Hàng bế khẩu không đáp.
Mục Cửu Nương lại nói: "Ngươi nói trang chủ chúng ta vì lí do gì lại bắt giữ ngươi? Nguyên lai cũng vì nữ nhi bảo bối của ông ấy thôi!"
Trác Nhất Hàng cảm thấy bất ngờ, hỏi: "Cái gì?"
Trong lòng nghĩ một người đã khó đối phó, nếu lại thêm một người này nữa thì làm thế nào?
Mục Cửu Nương cười nói: "San Hô nhất tâm tưởng nhớ Vương Chiếu Hi, Vương Chiếu Hi lại có một vị hôn thê." Nói đến đây thì dừng lại.
Trác Nhất Hàng kêu thầm "Không xong!", Mục Cửu Nương lại tiếp: "Vì thế phải giữ ngươi lại đây!"
Trác Nhất Hàng gấp gáp hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến ta? Thiên hạ thiếu gì nam nhân…"
Mục Cửu Nương cười khanh khách. Trác Nhất Hàng lấy làm lạ ngừng lại không nói nữa. Mục Cửu Nương cười xong, đưa hai ngón tay rờ mặt, cười cười: "Không biết xấu hổ, ngươi nghĩ ai xem trọng ngươi chứ? San Hô muốn giữ ngươi ở đây để chờ Vương Chiếu Hi tới, sau đó…"
Nói tới đây lại dừng. Trác Nhất Hàng thở phào, tự cười mình đa nghi. Mục Cửu Nương hốt nhiên thở dài u uẩn: "Biết đâu có người vừa ý ngươi!"
Trác Nhất Hàng ngồi xuống, không lí đến bà ta.
Mục Cửu Nương cực kỳ không vui, bước lên bắt chuyện: "Bảo kiếm của ngươi là do sư phụ cho à?"
Trác Nhất Hàng vẫn lặng thinh. Mục Cửu Nương bỗng nhiên thò tay vào hông hắn rút thanh kiếm ra.
Trác Nhất Hàng nhảy dựng lên, la lớn: "Bà muốn làm gì?"
Mục Cửu Nương nói: "Cho ta nhìn một chút không được hay sao?"
Trác Nhất Hàng vươn tay định lấy lại. Mục Cửu Nương đang giấu thanh kiếm sau lưng liền đem bỏ lên trước ngực mình. Trác Nhất Hàng vội vàng lùi lại.
Ngay lúc đó ngoài cửa có tiếng cười lạnh: "Tiện nhân vô sỉ!"
"Bình" một tiếng, cánh cửa bật ra. Mục Cửu Nương hoảng kinh, chỉ thấy một thiếu nữ tiến vào, chính là Ngọc La Sát!
Trác Nhất Hàng kêu lên: "Luyện tỉ tỉ!"
Ngọc La Sát trừng mắt không nhìn tới, mặt lạnh như sương nhìn Mục Cửu Nương: "Ngươi muốn làm gì? Đúng là vô sỉ!"
Mục Cửu Nương chưa từng bị ai mắng nhiếc như vậy, vừa thẹn vừa giận. Tuy biết không phải đối thủ của Ngọc La Sát nhưng máu nóng đã bốc lên đầu, không dằn được rút kiếm đâm Ngọc La Sát. Ngọc La Sát cười lạnh, hoàn lại một kiếm, tức thì đánh bạt kiếm phong của Mục Cửu Nương.
Mục Cửu Nương xoay kiếm một vòng, theo cửa sổ nhảy ra khỏi phòng. Ngọc La Sát rùng mình, chiêu vừa rồi của Mục Cửu Nương lại là một chiêu trong độc môn kiếm pháp do sư phụ mình sáng chế. Lập tức tung mình đuổi theo, hô một tiếng đã vọt qua đầu Mục Cửu Nương, chắn trước mặt bà ta. Bảo kiếm đâm tới, lại chuyển qua phải, thế kiếm chưa hết, kiếm phong chợt vòng trở về.
Đây là tuyệt chiêu trong độc môn kiếm pháp của Ngọc La Sát, trừ phi công lực đối thủ cao hơn hẳn nàng ta, bằng không nếu không dùng chính kiếm pháp đó thì vô phương phá giải.
Mục Cửu Nương quả nhiên huy kiếm, chuyển từ tả qua hữu hoàn toàn rồi lại trở về, trầm kiếm áp xuống, hóa giải kiếm chiêu của Ngọc La Sát. Thủ pháp tuy chưa thành thục nhưng rõ ràng đã xem qua kiếm phổ đó, không nghi ngờ gì nữa.
Ngọc La Sát cười điên cuồng, hạ thủ không chút lưu tình, soạt soạt hai kiếm thần tốc đâm tới huyệt đạo hai bên sườn của Mục Cửu Nương. Mục Cửu Nương mặc dù luyện lén kiếm pháp của Ngọc La Sát, nhưng thời gian quá ngắn, chiêu thức còn chưa thuần thục, làm sao đỡ nổi? Tức thì y phục bị kiếm xuyên qua, huyệt đạo hai bên sườn đều bị đâm trúng, ngã lăn xuống đất.
Ngọc La Sát thu kiếm cười lớn, đang định bức cung, Thiết Phi Long đã nghe động mà chạy ra. Hai mắt đảo qua, nổi trận lôi đình, thiết chưởng dương lên quát lớn: "Ngọc La Sát, ngươi khi ta thái quá. Ngươi đăng môn bái phỏng, tại sao không theo lễ tiết giang hồ? Ta và ngươi có thù oán thế nào mà ngươi ra tay hạ độc thủ như thế?"
Ngọc La Sát cười lạnh: "Hừ, một nhà các ngươi đều là phường tiểu tặc tam lưu!"
Thiết Phi Long gầm lên, dương không phát chưởng. Ngọc La Sát phiên thân tiến kiếm, cười lạnh: "Ngươi nếu không giao hoàn kiếm phổ, ta thề không để yên cho ngươi!"
Thiết Phi Long ra sức phá giải mấy chiêu, phát chưởng cực mạnh, đẩy Ngọc La Sát thối lui hai bước, hét lớn: "Hồ thuyết bát đạo, kiếm phổ gì?"
Ngọc La Sát đâm tới một kiếm, lại cười lạnh: "Bây giờ ngươi còn làm bộ? Nếu ngươi không trộm kiếm phổ, tại sao nữ nhi bảo bối của ngươi cùng với ả hồ li này lại sử được độc môn kiếm pháp của sư phụ ta?"
Thiết Phi Long rống lên, song quyền đánh mạnh, đẩy Ngọc La Sát lui thêm hai bước nữa, rồi nhảy ra khỏi vòng, quát: "Chậm đã! Đợi ta hỏi cho rõ ràng!"
Vọt tới bên cạnh Mục Cửu Nương, đỡ bà ta dậy, thấy dưới sườn lưu huyết, vừa thương vừa tội. Đột nhiên thấy bên cạnh bà ta có một thanh trường kiếm, hàn quang sáng lóa. Thiết Phi Long nhận ra chính là Hàn Quang kiếm của Tử Dương đạo trưởng, không cần nói cũng biết là bà ta lấy từ trên người Trác Nhất Hàng. Thình lình nghĩ tới ba từ "Ả hồ li", không khỏi biến sắc.
Trầm giọng quát: "Tại sao nàng trộm bảo kiếm của người ta?"
Ngọc La Sát mím môi cười lạnh, đang định mở miệng. Thình lình thấy Mục Cửu Nương toàn thân run rẩy, ánh mắt ngập đầy sợ hãi giống như sắp bị thủ lĩnh cường đạo xử tử vậy, bất giác nhớ tới lời Trác Nhất Hàng nói trong sơn động, không hiểu sao nảy sinh chút từ tâm, lời ra đến miệng lại thu về.
Mục Cửu Nương thấy Ngọc La Sát im lặng, thở phào trong bụng, nghẹn ngào nói: "Thiếp thấy cô ta dùng kiếm phá cửa xông vào, trong tay không có binh khí nên mới mượn kiếm của Trác Nhất Hàng dùng tạm." Lời này có chút hợp lý.
Thiết Phi Long lại quát: "Kiếm phổ có phải nàng trộm không?"
Mục Cửu Nương kiên quyết lắc đầu: "Không, không, không phải thiếp trộm!"
Thiết Phi Long hét lớn: “Kêu San Hô đến đây!”
Mục Cửu Nương thình lình biến sắc.
Chính là: Kì thư rước lấy họa, ngọc cốt ủy trần sa.
Muốn biết chuyện sau thế nào? Mời xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 6.