Thiết Phi Long càng thêm nghi ngờ, nhảy lên trên ngọn giả sơn hét liền ba tiếng: “San Hô, San Hô, San Hô!”
Không thấy hồi đáp, bất thình lình, có hai bóng nhân ảnh từ phía hậu viện vọt qua tường ra ngoài, tiếp đó “bùng” một tiếng, một cột lửa bốc lên ngất trời.
Thiết Phi Long chỉ Mục Cửu Nương quát: “Tiện nhân, không được loạn động!”
Ngọc La Sát chống kiếm cười lạnh, đứng án cạnh Mục Cửu Nương: “Ngươi không phải quản, để ả cho ta!”
Chòm râu ngắn của Thiết Phi Long rung lên, nộ khí đùng đùng. Mấy chục năm nay, chưa từng có ai dám vuốt râu hùm, không ngờ hôm nay lại có người dám đến đây phóng hỏa. Nhưng nhìn thân ảnh của hai kẻ kia có thể thấy võ công cực cao, chỉ e nữ nhi gặp phải độc thủ, hết sức lo lắng, không có thời gian truy địch liền chạy về hướng phát hỏa.
Vừa mới chạy qua hai tòa lầu, từ trong ánh lửa xuất hiện ba người hai nữ một nam. Nam chính là Vương Chiếu Hi, hai nữ nhân một người là Mạnh Thu Hà, người còn lại là Thiết San Hô. Sắc mặt Thiết San Hô trắng bệch, được Mạnh Thu Hà dìu ra.
Thiết Phi Long “hừ” một tiếng, phi thân tới trước thét lên: “Vương Chiếu Hi, ngươi to gan lắm! Đến cứu vị hôn thê đã đành, sao còn phóng hỏa đốt nhà, đả thương nữ nhi của ta.”
Vươn tay phát chưởng, Thiết San Hô chợt mở mắt kêu lên: “Gia gia, không phải họ!”
Vương Chiếu Hi lùi lại ba bước, Thiết Phi Long triệt hồi chưởng lực trầm giọng hỏi: “Vậy là ai?”
Thiết San Hô đáp: “Là thúc thúc của Kim Thiên!”
Thiết Phi Long biến sắc, Vương Chiếu Hi vội nói: “Cứu hỏa quan trọng hơn, sau này hãy tìm y thanh toán!”
Thiết Phi Long ngẫm lại thấy có lí.
Nguyên lai thúc thúc của Kim Thiên tên là Kim Độc Dị, viễn xứ phương Tây, ba mươi năm nay không rời khỏi phạm vi nam bắc Thiên Sơn. Y sở luyện Âm Phong Độc Sa Chưởng, hỏa hầu cực thuần. Kim Thiên bất quá chỉ học được sáu bảy thành.
Thiết Phi Long ba mươi năm trước từng có duyên gặp mặt một lần, lúc đó Âm Phong Độc Sa Chưởng của y còn chưa luyện thành, hai người luận võ không phân thắng bại. Về sau hay tin y luyện thành độc chưởng, tại Tây Vực thu được một môn đồ, hành vi cực kỳ hoang đường. Thiết Phi Long thì ẩn cư tại Long Môn huyện, không để ý tới chuyện thiên hạ. Hai người mạnh ai nấy làm, cũng không lai vãng.
Ba ngày trước, Kim Thiên đột nhiên cùng Vân Yến Bình tìm đến. Thiết Phi Long nhân vì chán ghét thúc thúc hắn nên không chịu thu nạp. Kim Thiên tiến thẳng vào trang, lão kêu Mục Cửu Nương tống cổ bọn chúng đi.
Thiết Phi Long nghĩ bụng: “Chả lẽ lão quái vật đó vì mình tống cổ cháu hắn nên đặc biệt đến đây báo cừu. Nếu là như thế thì tâm địa quá hẹp hòi. Có điều võ công hắn cực cao, muốn đuổi theo cũng không kịp.” Đành theo lời Vương Chiếu Hi, lo cứu hỏa trước.
Lại nói Mạnh Thu Hà vạn lí tầm phu, bây giờ mới gặp. Trong ánh lửa nhìn thấy Vương Chiếu Hi, lại thấy Thiết San Hô, bất giác trăm mối cảm xúc ập về.
Nguyên lai Mạnh Thu Hà li khai kinh sư đến Tây Bắc. Con người nàng ta tinh minh mẫn tiệp, lại thêm một thân võ nghệ, tuy vạn lí độc hành nhưng không gặp phải sự cố gì.
Ngày nọ vừa đến Tây, giữa đường bất ngờ gặp Thiết San Hô và Mục Cửu Nương. Hai bên đều là giang hồ nữ tử, trò chuyện rất vui vẻ. Trong lúc đàm luận, Mạnh Thu Hà để lộ phong thanh, nói mình đến Bắc tìm chồng. Thiết San Hô trong lòng có tâm sự, lập tức lưu tâm, mở lời thăm dò. Mạnh Thu Hà tuy tinh minh nhưng chưa từng trải, liền nói ra danh tự Vương Chiếu Hi.
Thiết San Hô cười lạnh một tiếng, bất ngờ dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai điểm vào huyệt đạo. Đợi đến khi Mạnh Thu Hà tỉnh lại thì đã ở trong Thiết gia trang. Thiết San Hô tính tình trẻ nít, nghe nói Mạnh Thu Hà là hôn thê của Vương Chiếu Hi, không kể gì lợi hại liền bắt giữ nàng ta rồi hồi gia bẩm cáo phụ thân. Ban đầu còn lo sợ bất an, sợ phụ thân trách mắng.
Ai dè Thiết Phi Long vuốt râu cười: “Vương Gia Dận thân là lục lâm đại hào, lại kết thân gia với vũ sư trị điện gì đó của thái tử. Con trêu chọc bọn chúng vậy hay lắm!”
Thiết Phi Long trời sanh quái đản, không cho phép ai nghịch lại ý mình. Vương Gia Dận khéo léo cự tuyệt hôn sự, lão cực kỳ không hài lòng. Nhưng nghĩ mình thân phận thế nào, lại làm khó một nữ tử đơn thân liền kêu Thiết San Hô khoản đãi Mạnh Thu Hà cho thật tốt, một mặt sai người thông tri cho Vương Gia Dận.
Ngọc La Sát ước hẹn với Thiết Phi Long thời gian một tháng đã đến kì hạn, lại nghe chuyện này, liền cùng Vương Chiếu Hi kết bạn đồng hành.
Đến Thiết gia, Ngọc La Sát đột nhiên nói: “Hai chúng ta cùng đến đây, nhưng mục đích có khác. Ta và Thiết lão đầu đã nói rõ là đơn đả độc đấu, ngươi đợi có kết cục rõ ràng hãy vào.”
Vương Chiếu Hi trong lòng nóng như lửa đốt cũng đành quanh quẩn ngoài trang chờ Ngọc La Sát.
Chờ rất lâu vẫn không thấy Ngọc La Sát đâu. Vương Chiếu Hi nghĩ thầm không tốt, hai người đó đều háo thắng, nếu không ai chịu xuống nước, chỉ e đi đến chỗ lưỡng bại câu thương. Mình đã đến đây thì không thể ngồi yên. Chủ ý đã quyết, mặc kệ Ngọc La Sát có trách mắng liền lặng lẽ nhập trang theo lối cổng sau, định bụng tìm gặp hai người bọn họ xem thế nào.
Không dè ngay lúc đó, Kim Độc Dị cùng một cao thủ khác nửa đêm đột nhập Thiết gia. Thiết San Hô la lớn, bị lão đánh cho một chưởng. Mạnh Thu Hà ở trọng ngọa thất làm bạn với Thiết San Hô, nghe tiếng la chạy ra vừa vặn giáp mặt Vương Chiếu Hi. Mạnh Thu Hà đỡ Thiết San Hô dậy thì Kim Độc Dị đã quăng lưu hoàng đạn, thừa cơ đào tẩu.
Lưu hoàng đạn làm thế lửa không lớn lắm. Thiết Phi Long cầm hai chiếc chăn bông lớn, phi thân lên phía trên đầu lửa chụp xuống, qua một lúc lửa bị dập tắt. Thiết Phi Long nhảy xuống lầu, thấy Vương Chiếu Hi cùng Mạnh Thu Hà quỳ trên đất, giúp Thiết San Hô thôi cung quá huyết.
Thiết Phi Long trông thấy động tâm. Mấy ngày trước lão cũng có đàm luận cùng Mạnh Thu Hà. Mạnh Thu Hà nói năng đúng mực lễ độ đã vượt ra ngoài ý liệu của lão, hôm nay thấy bọn họ kề vai liên thủ, giúp con gái mình trị thương, thần tình vô cùng thân mật, ánh mắt để lộ nhu tình vô hạn. Không những vậy, còn giúp con mình trị thương rất thật lòng.
Thiết Phi Long nhủ thầm “Mạnh Thu Hà vạn lí tầm phu quả thật không dễ dàng gì! Từ trong hoạn nạn gặp lại phu tế, không nghĩ đến bản thân mình trước, lại giúp cừu địch trị thương, nữ tử như vậy thật là hiếm thấy!”
Vương Chiếu Hi kêu “Thiết lão anh hùng!”, đang định báo với lão thương thế của Thiết San Hô không nặng để lão bớt lo lắng.
Thiết Phi Long đã cười trước: “Kim lão tặc tuy lớn mật làm càn nhưng cũng còn cố kị ta. Nếu hắn muốn hạ độc thủ thật, San Hô dù có mười cái mạng cũng không còn!”
Vương Chiếu Hi lúc này mới biết, lão biết thương thế của nữ nhi không nặng nên mới yên tâm cứu hỏa. Sắc mặt của Thiết San Hô bấy giờ đã hồng hào trở lại.
Thiết Phi Long đột nhiên nghiêm giọng: “Con đến đây!”
Thiết San Hô ứng thanh đáp: “Gia gia, người lại tức giận gì vậy?”
Vương Chiếu Hi lấy làm lạ, Thiết San Hô suýt nữa mất mạng, lão thân làm phụ thân đã không an ủi lại còn dùng vẻ mặt nghiêm nghị đó?
Thiết Phi Long quát: “Ta có chuyện muốn hỏi con, con theo ta vô đây!”
Dắt tay con gái ra khỏi đình viện, Vương Chiếu Hi và Mạnh Thu Hà lẽo đẽo theo sau. Chỉ thấy Ngọc La Sát đứng bên ngọn giả sơn, chống kiếm cười lạnh. Mục Cửu Nương ngồi bệt trên đất, mặt trắng bệch.
Thiết Phi Long hét: “Được, Ngọc La Sát, ngươi nghe đi! Ta tuyệt không thiên vị người thân!”
Quay đầu lại hỏi Thiết San Hô: “Con có trộm kiếm phổ của cô ta không?”
Thiết San Hô lắc đầu: “Không có!”
Ngọc La Sát cười lạnh mấy tiếng.
Thiết Phi Long đanh mặt, gằn giọng: “San Hô, con nói thật đi. Ta hỏi con lần nữa, rốt cuộc con có lấy kiếm phổ không?”
Thiết San Hô khóc nói: “Kiếm phổ con có thấy qua nhưng không phải con lấy!”
Thiết Phi Long biến sắc, run giọng: “Làm sao mà con thấy được?”
Thiết San Hô đáp: “Là di nương đem đến!”
Trong sát na ấy, mặt Mục Cửu Nương xám như tro tàn, Ngọc La Sát đắc ý cười dài, Thiết Phi Long hai mắt bốc hỏa, da mặt từ xanh chuyển sang đỏ.
Ngọc La Sát thình lình ngưng cười, lạnh lùng: “Thiết lão đầu, ta không có nói oan cho các ngươi chứ?”
Thiết Phi Long mặt lạnh như sương, không lí đến lời Ngọc La Sát, hướng Thiết San Hô nói: “Ngươi mau kể thật cho ta, không được gian dối nửa lời!”
Thiết San Hô đưa tay áo lau nước mắt, đáp khẽ: “Hai tháng trước, con theo đường Thiểm Tây hồi gia. Khi dừng chân tại một tiểu quán ở ngoài Tập Hiền trấn, con thấy có một đạo nhân sắc mặt ứ đen, ngồi trên đất không thể cử động. Điếm gia nói ông ta phát bệnh nặng, sợ ông ta chết trong điếm nên bắt ông ta đi. Con thấy ông ta tội nghiệp, nhất thời tò mò, liền bước lên xem. Đạo nhân đó rất lợi hại, mở mắt nhìn một cái, còn biết con có võ công. Ông ta nói: Tiểu cô nương, cô có kiếm không? Nhờ cô mau mau xé lớp áo trên ngực ta, từ huyệt đạo trên bả vai đo xuống một tấc, lấy mũi kiếm khoét thịt rồi nhổ đinh độc ra dùm ta.”
Trác Nhất Hàng kêu thất thanh: “Người đó nhất định là Trinh Kiền đạo trưởng!”
Thiết Phi Long hỏi: “Trinh Kiền đạo trưởng có biết ngươi là con gái ta không?”
Thiết San Hô nói: “Lúc đó thì không biết, chừng sau con mới nói cho ông ta hay. Ông ta nói: ta nghe danh lệnh tôn đã lâu, biết rõ ông ta khí phách anh hùng. Hiện tại nhờ cô chuyển lời đến lệnh tôn. Ta có một cuốn kiếm phổ, được người ta nhờ cậy đem đến cho Thiên Sơn Hoắc Thiên Đô nhưng bây giờ đã bị cướp mất. Nếu ta chết, nhờ ông ấy nghĩ cách chuyển tin này lên Thiên Sơn, kêu Hoắc Thiên Đô vì ta báo thù.”
Thiết Phi Long chưa từng nghe ai tán tụng mình có khí phách anh hùng, sắc mặt dãn ra, vuốt râu nói: “Trinh Kiền đạo trưởng cũng là nhân vật tiếng tăm!”
Thiết San Hô tiếp tục kể: “Sau đó ông ta lấy ra một trang dược phương, kêu con giúp ông ta phối dược. Con cầm dược phương vào trấn bốc thuốc, mấy tiệm thuốc đó dược liệu không đều, chỗ thiếu vị này chỗ khuyết vị kia. Con về đến nơi, khó khăn lắm mới phối được theo dược phương thì bất ngờ gặp di nương tìm tới.”
Thiết Phi Long “a” lên, gật đầu: “Ngươi đi lâu quá không thấy về nên ta kêu ả đi tìm!”
Thiết San Hô nói: “Con kể sự tình cho di nương nghe rồi cùng di nương lên tìm lão đạo nhưng không thấy đâu. Chỉ thấy có hai người đang hỏi thăm tung tích lão đạo. Một người đã già, người kia trẻ hơn. Bọn họ trông thấy di nương lập tức hành lễ, còn vấn an gia gia. Di nương đột nhiên nói: Kim lão tam, ngươi theo ta ra đây!”
Thiết Phi Long hừ lạnh, hướng Mục Cửu Nương quát: “Ngươi và Kim Thiên có chuyện gì?”
Mục Cửu Nương khóc lóc: “Thiếp chỉ định bức hắn đưa ra tang vật mà thôi!”
Thiết Phi Long nói: “Được, San Hô, nói tiếp đi!”
Thiết San Hô nói: “Hai người đó theo con và di nương đến chỗ vắng, di nương hướng lão già hỏi: Lão tam, giao kiếm phổ của lão đạo sĩ đó ra đây!. Lão đầu đó lúc đầu còn nói không có, cuối cùng bị bức bách đành phải thừa nhận.”
Ngọc La Sát nghe đến đây lại cười lạnh một tiếng, mục quang lạnh buốt nhìn chằm chằm Thiết Phi Long.
Thiết Phi Long tức giận: “Ngọc La Sát, ngươi gấp gì chứ, kiếm phổ của ngươi thì cuối cùng cũng thuộc về ngươi mà!”
Lại hỏi Thiết San Hô: “Sau đó Kim Thiên có giao kiếm phổ ra không?”
Thiết San Hô đáp: “Lúc đầu hắn không chịu, song di nương nói: “Ngươi đã biết Trinh Kiền đạo nhân là nhân vật thế nào, lão giao du rộng rãi. Ngươi hại chết lão, còn tưởng có thể đem kiếm phổ về ư? Ngươi không sợ bằng hữu của lão truy lùng sao? Ngươi đưa kiếm phổ cho ta, ta giúp ngươi bảo quản, xem xong lại trả cho ngươi. Nếu không thì, hừ, hừ, ngươi nên biết Mục Cửu Nương không phải dễ đối phó đâu!”
Kim lão đầu cười nói: “Cửu Nương, chúng ta cứ án theo quy củ lục lâm, một bầu nước thì đại gia uống trước. Kiếm phổ trước tiên giao cho ngươi, hai tháng sau ta sẽ thu hồi.” Di nương lấy được kiếm phổ liền tức tốc dẫn con đến vùng núi phụ cận tham luyện.”
Thiết Phi Long hỏi: “Vì sao không kể chuyện này cho ta hay?”
Thiết San Hô nói: “Di nương dặn con không được kể. Người luyện được mấy chiêu, hình như phát hiện được cái gì đó, nói với con: “Đây đúng là thiên hạ đệ nhất kì thư, nếu luyện thành kiếm thuật trong thư sẽ thành thiên hạ vô địch.” Người nói: “San Hô, chúng ta luyện lén, tuyệt đối không được nói cho gia gia con biết!” con nghĩ học thêm được một môn cũng không có gì xấu, nhất thời hồ đồ nên đáp ứng di nương!”
Trác Nhất Hàng chen vào: “Sau đó các người có gặp Trinh Kiền đạo trưởng không?”
Thiết San Hô lắc đầu: “Trinh Kiền đạo trưởng đến Thanh Phong sơn gặp mặt, hôm đó các người không gặp ông ta trên núi sao?”
Thiết Phi Long lại “hừ” một tiếng, nói: “Trinh Kiền đạo trưởng hẹn ta lên núi tương hội, nhưng ta đến nơi lại không gặp, xem ra chuyện này có liên quan. Tiện nhân ngươi vì cớ gì để cơ sự đến nông nỗi này mà không nói cho ta biết!”