Mục Cửu Nương không dám hé răng. Nguyên lai Mục Cửu Nương sau khi được kiếm phổ, rất muốn giữ làm của riêng. Đầu tháng Thiết Phi Long lại đến Bắc tìm Vương Gia Dận. Kim Thiên trong bóng tối điều khiển thuộc hạ gấp rút đem mật thư đến cho ả, nói đã phát hiện được Trinh Kiền đạo nhân đang ẩn náu trên Thanh Phong sơn.
Vừa khéo Thiết Phi Long nhận được thư nặc danh, hẹn lão đến Thanh Phong sơn tương hội. Thiết Phi Long lại dẫn Mục Cửu Nương đi theo. Sau đó Thiết San Hô dẫn Ngọc La Sát tới, Thiết Phi Long ở trước núi đấu với Ngọc La Sát, Mục Cửu Nương tại hậu sơn phát hiện hang động Trinh Kiền đạo trưởng ẩn nấp.
Ngọc La Sát nghe đến đây, chân tướng đã phơi bày, lạnh lùng: “Ngươi lấy kiếm phổ của ta đã đành, sao còn giết chết Trinh Kiền đạo trưởng?”
Thiết Phi Long trợn mắt, Mục Cửu Nương vội vã biện bạch: “Thiếp phát hiện Trinh Kiền đạo trưởng trong hang. Ông ta đã sắp đoạn khí, bên cạnh còn có đồ vật thực, có lẽ là còn có người phục thị. Nhưng mà lúc đó ông ta chỉ có một mình, thần tình rất đỗi thống khổ, tỏ ý muốn thiếp giúp ông ta chết nhanh hơn. Thiếp bất đắc dĩ mới giết chết ông ta!”
Mục Cửu Nương nói có phần đúng sự thật nhưng thật ra bà ta có tính toán riêng. Bà ta sợ Trinh Kiền biết kiếm phổ trong tay mình, lại sợ Thiết Phi Long đến nơi sẽ lộ chuyện nên mới cấp tốc giết chết Trinh Kiền đạo trưởng.
Thiết Phi Long tra hỏi xong, bừng bừng tức giận. Nhìn thấy ái thiếp và ái nữ bộ dạng co rúm khổ sở, cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng lạnh buốt từng cơn, thanh âm hốt nhiên run lên, hướng nữ nhi nói: “Được, mau giao hoàn kiếm phổ lại cho người ta!”
Thiết San Hô nói: “Vừa bị cướp đi rồi!”
Thiết Phi Long hỏi: “Chả lẽ là Kim lão đầu cướp đi?”
Thiết San Hô gật đầu: “Đúng thế!”
Thiết Phi Long chợt hiểu: “Hai ngày trước Kim Thiên đến đây tìm ta, hóa ra là có liên quan!”
Ngọc La Sát nghe nói kiếm phổ lại bị cướp đi, biến sắc, muốn phát tác.
Thiết Phi Long cao giọng: “Ngọc La Sát, kiếm phổ của ngươi tất cả cứ tính cho ta. Dù có đi đến chân trời góc bể ta cũng sẽ thu hồi về cho ngươi!”
Ngọc La Sát nói: “Được, cứ chờ xem, đi tìm đi!”
Ý tứ rõ ràng không tin. Thiết Phi Long không thèm để ý, đưa tay xoa đầu con gái tựa hồ như nàng ta vẫn còn nhỏ.
Thiết San Hô tiếp xúc ánh mắt của phụ thân, cảm thấy lạnh người, kêu lên: “Gia gia, người làm sao thế?”
Thiết Phi Long chậm rãi: “San nhi, năm nay con đã mười tám tuổi rồi!”
Thiết San Hô ngơ ngác: “A, người nói vậy là sao?”
Thiết Phi Long nói: “Con đã không còn nhỏ nữa, hiện tại đã đủ lông cánh, có thể bay cao bay xa rồi.”
Thiết San Hô kêu thất thanh: “Gia gia, con vĩnh viễn muốn ở bên cạnh người!”
Vẻ mặt Thiết Phi Long vụt trở nên kiên quyết, đẩy Thiết San Hô ra, gằn giọng: “Từ nay về sau, ngươi không còn là con gái của ta nữa, mau rời khỏi đây ngay! Ngươi ở bên ngoài, không cho phép rêu rao tên tuổi của ta!”
Thiết San Hô toàn thân run rẩy, muốn khóc mà không khóc nổi, Thiết Phi Long nói: “Ngươi tham lam kiếm phổ của người khác, lừa dối phụ thân. Nếu không nghĩ tới mẫu thân ngươi trên trời, ta sớm đã giết ngươi rồi!”
Thiết San Hô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phụ thân trách mắng thế này. Cô ta biết tính tình phụ thân, lời đã nói ra thì không bao giờ thay đổi. Lại thêm Ngọc La Sát đang nhìn trừng trừng, vừa nhục nhã vừa uất ức, quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy, cất giọng thê lương: “Gia gia, người bảo trọng!” không quay đầu lại đi thẳng ra cửa.
Ngọc La Sát bình nhật giết người như ngóe, thấy tình cảnh này bất giác mủi lòng. Nàng ta mới rồi thấy bộ dạng rúm ró đáng thương của Thiết San Hô, vốn định khuyên giải, nhất thời chưa kịp mở miệng phụ tử bọn họ đã đi đến chỗ đoạn tuyệt tình nghĩa, muốn khuyên cũng không còn kịp.
Thiết Phi Long trục xuất nữ nhi xong, định thần lại, hướng Mục Cửu Nương quát lớn: “Tiện nhân, ngươi lại đây!”
Mục Cửu Nương bất thình lình cười như điên dại, hét lớn: “Lão thất phu, cái mạng nhỏ này ta sớm đã không cần, ngươi giết chết ta đi!”
Thiết Phi Long quát: “Ngươi trộm kiếm phổ của người, bôi nhọ thanh danh của ta, chết cũng không hết tội. Ngươi còn oán trách gì ai?”
Mục Cửu Nương điên cuồng cười lớn: “Năm đó phụ thân ta chết nơi đất khách quê người, ta không tiền mai táng, bất đắc dĩ mới gả cho ngươi. Sau khi lấy ngươi, ngươi lại không lập ta làm chánh thất. Ta trước mặt ngươi làm bộ vui cười, ngươi tưởng ta thật lòng vui vẻ sao? Ngươi đánh chết ta cũng tốt, ta cũng không muốn sống những ngày tháng như thế nữa!”
Nguyên lai Mục Cửu Nương từ nhỏ đã theo phụ thân mãi võ mưu sinh, không chịu câu thúc. Sau khi lấy Thiết Phi Long, chồng già vợ trẻ, bạch phát hồng nhan vốn đã không hợp. Lại thêm Thiết Phi Long tính tình nghiêm khắc gàn dở, bà ta càng thêm hậm hực không vui. Nếu không phải úy kỵ Thiết Phi Long lợi hại, bà ta đã bỏ trốn từ lâu. Bà ta trộm kiếm phổ, ý định sau khi học thành có thể chế trụ Thiết Phi Long.
Thiết Phi Long tuyệt không ngờ đến chuyện Mục Cửu Nương nói ra những lời này, nhất thời ngẩn người. Nhìn thấy bà ta dung nhan diễm lệ, bản thân mình râu tóc đã điểm sương, không nghĩ được Mục Cửu Nương lại có tâm sự như vậy, thủ chưởng dừng lại không sao hạ xuống được.
Ngọc La Sát đột nhiên nhảy vọt tới, đẩy bạt tay Thiết Phi Long đi.
Thiết Phi Long thở dài, phẩy tay nói: “Ngươi đi đi! Đừng bao giờ để ta thấy mặt nữa!”
Mục Cửu Nương ngưng cười, cũng bắt chước Thiết San Hô quỳ lạy ba lạy, “Lão gia, bảo trọng!” rồi quay người đi thẳng.
Thiết Phi Long đau lòng khôn xiết, chợt nhận ra mình đã già thật sự rồi. Lão dựa vào giả sơn, bộ dạng như vừa bệnh một trận rất nặng, thở dài: “Được rồi, các người cũng đi cả đi!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Trác Nhất Hàng là người cáo từ đầu tiên.
Ngọc La Sát nói: “Mong là huynh đến kinh bình an!”
Trác Nhất Hàng cũng nói: “Cũng mong cô nương sớm thu hồi được kiếm phổ!”
Vương Chiếu Hi cùng Mạnh Thu Hà cũng hướng Thiết Phi Long nói lời từ biệt.
Thiết Phi Long nói: “Hiền điệt, ngươi trở về thay ta thỉnh tội với lệnh tôn, lúc trước ta đã hành sự quá lỗ mãng!”
Vương Chiếu Hi nói: “Không dám!”
Thiết Phi Long ngừng một lát, cười thê lương: “Vị Mạnh tiểu thư này tốt hơn San Hô rất nhiều, các ngươi trải qua một trường phòng ba, nhất định sẽ bạc đầu giai lão!”
Vương Chiếu Hi cảm thấy nhẹ nhõm, biết rằng từ nay lão nhân này sẽ không quấy rầy mình nữa. Trong giây phút ấy, hắn vừa vui mừng vừa cảm thấy tội nghiệp. Vui là vì Mạnh Thu Hà đối với hắn một dạ chung tình, nhưng lại tội nghiệp cho lão già cô độc này.
Vương Chiếu Hi quay qua Trác Nhất Hàng: “Ta tiện đường tiễn Trác huynh một đoạn!”
Thiết Phi Long hỏi: “Ngọc La Sát, ngươi thì sao, sao ngươi không đi?”
Ngọc La Sát cười: “Ta chung quy không thể để ông thay ta tìm kiếm phổ được!”
Thiết Phi Long giận dữ: “Ta đã đáp ứng ngươi thì đây là chuyện của ta. Ngươi sợ ta thu hồi được thì một đi không trở lại à?”
Ngọc La Sát cười thầm lão già này quá sức hiếu thắng, đáp: “Thiết lão anh hùng xuất mã, ta tuyệt đối an tâm. Nhưng ông một mình xuất môn, tránh không khỏi tịch mịch, có ta ở bên cạnh bầu bạn, giúp ông giải phiền không tốt hơn ư?”
Thiết Phi Long đột nhiên nghe Ngọc La Sát tán tụng mình, giọng điệu rất kính trọng, nửa đoạn sau tựa hồ nữ nhi đang đối thoại với phụ thân, bất giác thấy dễ chịu hẳn. Thiết Phi Long tuy háo thắng, nhưng bản tính thật ra rất tốt, là người ngay thẳng. Lão và Ngọc La Sát kinh qua hai trường ác đấu, trái lại từ địch hóa bạn, đôi bên kính trọng lẫn nhau.
Lập tức Thiết Phi Long cười ha hả: “Đáng tiếc cô không phải con gái ta!”
Ngọc La Sát nói: “Làm con gái người càng tốt chứ sao!” Khoan thai quỳ xuống bái, kêu “Nghĩa phụ!”
Thiết Phi Long vội vã đỡ nàng dậy: “Ta làm sao đảm đương nổi!”
Ngọc La Sát nói: “Người không nhận con làm nghĩa nữ, nhất định là còn trách con đã nhục mạ người và đánh người. Con nói nha, nếu người muốn trút giận thì làm nghĩa phụ của con không phải càng tốt sao? Người làm nghĩa phụ rồi, có thể mắng chửi con, con đâu thể mắng người!”
Thiết Phi Long bị nàng chọc cười ha hả: “Đã là như vậy, nếu ta không nhận con làm nghĩa nữ trái lại là người nhỏ nhen rồi. Đáng tiếc ta không có quà kiến diện cho con. Võ công của con không kém gì ta, ầy, ta không có thứ gì đáng giá cho con hết. Nhưng mà ta tu luyện nội công có chút tâm đắc, tương lai có thể cùng con nghiên cứu!”
Ngọc La Sát bái Thiết Phi Long làm nghĩa phụ, một phần vì thích tính cách của ông ta giống mình, một phần vì thương ông ta cô độc. Vốn không nghĩ đến chuyện học độc môn võ công của Thiết Phi Long, càng không ngờ ông ta lại đem nội công tâm đắc tu luyện mấy chục năm nay truyền cho mình, không sao từ chối được, chỉ đành bái tạ.
Thiết Phi Long cùng Ngọc La Sát tiễn bọn Vương Trác mấy người xuất trang. Ngọc La Sát đem chuyện sơn trại phó thác cho Vương Chiếu Hi lo liệu, lại đặc biệt nhờ Mạnh Thu Hà chỉ huy nữ binh, Mạnh Thu Hà gật đầu đáp ứng. Ngọc La Sát lại nói lời từ biệt với Trác Nhất Hàng lần nữa, trong lòng lưu luyến không muốn rời.
Đợi chúng nhân đi hết thì cũng đã tới giờ ngọ. Thiết Phi Long, Ngọc La Sát phụ tử hai người hồi trang nghỉ ngơi.
Được một lúc, Thiết Phi Long đột nhiên nhíu mày: “Trác Nhất Hàng tính tình công tử, ta thật không hiểu, sao con và hắn có thể thân thiết với nhau?”
Ngọc La Sát chỉ cười không đáp. Thình lình trang đinh bên ngoài đem vào một cái bái hạp sắc đen.
Thiết Phi Long ngó thấy bái hạp màu đen, cau mày lại.
Ngọc La Sát nói: “Thật quá vô lễ!”
Tráp đựng bái thiếp, thỉnh thiếp, nếu không mạ vàng thì cũng phải làm bằng tử đàn hương, mang ý nghĩa là việc vui mừng, tuyệt không dùng màu đen.
Thiết Phi Long gật đầu: “Để sau hãy nói!”
Mở bái hạp lấy ra một tờ thiếp, chỉ thấy góc trên cùng bên trái đề: Vũ Đương sơn Hoàng Diệp đạo nhân, Hồng Vân đạo nhân suất lĩnh môn đồ bái kiến.
Thiết Phi Long lấy làm kì quái: “Vũ Đương ngũ lão từ xa vạn dặm tới đây tìm ta làm gì? Bọn chúng tự thị danh môn chánh phái, xưa nay vẫn xem ta là tà ma ngoại đạo, hà cớ gì hôm nay lại cung kính đến thế!”
Liền sai trang đinh mời vào.
Hoàng Diệp đạo nhân trong Vũ Đương ngũ lão đứng hàng thứ hai, Hồng Vân đạo nhân thì đứng hàng thứ ba, luận bối phận chỉ sau Tử Dương đạo trưởng. Thiết Phi Long năm xưa từng so chưởng cùng Bạch Thạch đạo nhân – đứng thứ tư trong Vũ Đương ngũ lão, thắng được một chiêu. Hai người bọn họ đều không phục.
Thiết Phi Long trông thấy bái thiếp của hai người này, hết sức nghi hoặc, không biết bọn họ có ý gì, thần tình có chút khẩn trương. Ngọc La Sát ở bên cạnh, khe khẽ mỉm cười.
Qua mấy khắc sau, đại môn mở ra, Hoàng Diệp đạo nhân và Hồng Vân đạo nhân sánh vai nhau bước lên tam cấp.
Thiết Phi Long đứng dậy cung tay nói: "Mười năm không gặp, hai vị đạo trưởng vẫn khang kiện như xưa, Tử Dương đạo trưởng có khỏe không?"
Hoàng Diệp đạo nhân buồn rầu nói: "Tệ sư huynh tháng trước đã cỡi hạc quy tiên rồi!"
Thiết Phi Long cả kinh, lão và bốn sư huynh đệ Hoàng Diệp đạo nhân có hiềm khích nhưng đối với Tử Dương đạo trưởng thì thành tâm kính phục. Lúc này mới biết tại sao hai người này lại đưa bái hạp màu đen. Không ngăn được giọt lệ già nua lã chã, thở dài than: "Thật không ngờ, từ đây võ lâm mất đi một vị trưởng lão lấy đức phục người."
Những lời này hiển nhiên là tán dương Tử Dương đạo trưởng. Hoàng Diệp, Hồng Vân hai người nghe thấy, có điểm không thoải mái.
Thiết Phi Long hướng mặt về phía nam, bái ba bái, đột nhiên nghĩ ra một chuyện: "Vũ Đương phái là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, chưởng môn trưởng lão chết đi tất phải lo định người thừa kế. Hơn nữa còn có rất nhiều chuyện hậu sự cần lo liệu, Hoàng Diệp Hồng Vân hai người hà cớ gì có thể tranh thủ thời gian đến đây? Chẳng lẽ bọn họ vì việc thanh lý ân oán tranh chấp của bổn môn, trước tiên thanh toán món nợ của bản thân trước?"
Nhưng vừa nghĩ đến đã thấy vô lý, không nhịn được liền hỏi: "Hai vị đạo trưởng đến đây, không biết có gì chỉ giáo?"
Hoàng Diệp đạo nhân đảo mắt nhìn tứ phía, lạnh nhạt: "Chính là có hai chuyện cần thỉnh giáo. Thứ nhất là: đệ tử Trác Nhất Hàng của tệ phái có phải đang ở đây?"
Ngọc La Sát xen vào: "Hai người tìm Trác Nhất Hàng làm gì? Kêu hắn về chịu tang ư?"
Hoàng Diệp đạo nhân liếc Ngọc La Sát một cái. Y biết Thiết Phi Long có một con gái là Thiết San Hô, cực kỳ xấc láo, cứ nghĩ Ngọc La Sát là Thiết San Hô, cười thầm nàng không có gia giáo.
Bèn nói: "Bổn phái phụng di mệnh của Tử Dương trưởng lão, lập Trác Nhất Hàng làm tân nhiệm chưởng môn. Chúng ta đến đây nghênh tiếp y hồi sơn."
Ngọc La Sát vừa vui vừa buồn. Vui vì Trác Nhất Hàng niên kỷ còn nhỏ mà đã được lập làm chưởng môn, một bước trở thành lãnh tụ võ lâm. Buồn vì bản thân đã kết thù với Vũ Đương phái, hắn làm chưởng môn thì khoảng cách giữa hai người càng xa, khó mà gần gũi.
Thiết Phi Long ngó thấy thần tình Hoàng Diệp đạo nhân ngạo mạn, cũng lạnh lùng nói: "Hai người đến thật không đúng lúc, Trác Nhất Hàng vừa mới rời khỏi đây rồi!"
Lão đinh ninh Hoàng Hồng hai người nhất định lập tức cáo từ, đuổi theo tìm Trác Nhất Hàng. Nào ngờ cả hai hết sức trấn định, ngồi xuống ghế thản nhiên nói: "Nếu là vậy, chúng ta sẽ ở đây chờ hắn!"
Thiết Phi Long ngỡ ngàng, xoay chuyển ý niệm trong đầu, hốt nhiên minh bạch. Trên bái thiếp có ghi rõ "Hoàng Diệp đạo nhân và Hồng Vân đạo nhân suất lĩnh môn đồ bái yết!" hiện tại ở đây có Hoàng Diệp, Hồng Vân hai người, chắc hẳn phía sau còn có môn nhân Vũ Đương phái. Nghênh tiếp chưởng môn một phái là việc cực kỳ long trọng. Hai người này là sư thúc của Trác Nhất Hàng, tương lai phù trợ hắn, đến đây tuyên hạ di mệnh, bên ngoài tất còn có sư huynh đệ đồng bối đến cung nghênh.
Thiết Phi Long nghĩ đến quy củ võ lâm, bất giác cười mình hồ đồ. Bên ngoài đã có môn nhân Vũ Đương, Trác Nhất Hàng ra ngoài nhất định đã gặp bọn họ, không trách hai lão đạo này lại cứ ngồi ở đây.
Nhưng Thiết Phi Long trong lòng vẫn có chỗ nghi hoặc, cung tay nói: "Xin hỏi hai vị đạo trưởng, tin tức sao lại linh thông như thế, biết Trác Nhất Hàng đang ở hàn xá?"
Hoàng Diệp đạo nhân vê cằm không đáp, bất ngờ lại nói: "Ta còn có một chuyện muốn được thỉnh giáo!"
Thiết Phi Long hết sức bực bội, lớn tiếng: "Xin mời!"
Hoàng Diệp đạo nhân nói: "Trinh Kiền đạo trưởng vì sao mà chết?"
Thiết Phi Long nhảy dựng lên: "Hừ, bức thư nặc danh hôm đó thì ra là do ngươi viết?"
Hoàng Diệp đạo nhân gật đầu: "Chính thị!"
Thiết Phi Long cười lạnh: "Nói như vậy, ngươi đã thất ước rồi!"
Hoàng Diệp đạo nhân nói: "Hiện tại vẫn còn chưa muộn!"
Nguyên lai Hoàng Diệp, Hồng Vân hai người suất lĩnh sáu đệ tử đời thứ hai đến nghênh tiếp Trác Nhất Hàng, đương nhiên là phải đến Trác gia tìm trước. Không ngờ vừa đến Thiểm Bắc, vô ý trong khách điếm nhìn thấy tiêu kí của Trinh Kiền đạo nhân lưu lại, biết ông ta thọ thương, đang dưỡng bệnh trên Thanh Phong sơn. Vũ Đương môn nhân có mặt khắp nơi, bên ngoài cũng có đệ tử bản địa báo cáo cho Hoàng Diệp đạo nhân. Nói đã phát hiện tung tích Thiết Phi Long, ở tại khách điếm trong tiểu trấn.
Trinh Kiền đạo nhân và Vũ Đương ngũ lão là chí giao. Hoàng Diệp đạo nhân lập tức thượng sơn, đến nơi thì Trinh Kiền đạo nhân đã không nói được nữa. Hoàng Diệp hỏi ông ta tình hình, Trinh Kiền đạo nhân dùng ngón tay viết mấy chữ: hỏi Thiết Phi Long. Trinh Kiền đạo nhân từng kể mọi chuyện cho Thiết San Hô hay, nghĩ rằng Thiết San Hô nhất định nói cho phụ thân biết. Vì thế mới kêu Hoàng Diệp đạo nhân hỏi lại Thiết Phi Long.
Ai ngờ Hoàng Diệp đạo nhân lại hiểu lầm, cứ nghĩ Trinh Kiền đạo nhân nhất định là bị Thiết Phi Long hại chết. Lúc đó xem xét thương thế của Trinh Kiền đạo nhân, biết là vô phương cứu chữa, đùng đùng trở về khách sạn, viết thư nặc danh gửi cho Thiết Phi Long. Hẹn lão lên Thanh Phong sơn, vấn tội báo cừu trước di thể của Trinh Kiền đạo nhân.
Hoàng Diệp đạo nhân sở dĩ gửi thư nặc danh là vì đề phòng Thiết Phi Long e ngại Vũ Đương ngũ lão, không dám xuất hiện. Hoàng Diệp gửi thư xong, lý ra phải đến phó ước. Không dè thư vừa gửi đi thì đệ tử tại địa phương báo cáo, nói Trác gia không biết tại sao, phong kín đại môn. Gia nhân đều bỏ đi hết, có kèm theo cả hành lý, nhất định là phát sanh biến cố dị thường. Hoàng Diệp đạo nhân cân nhắc nặng nhẹ, chuyện của Trinh Kiền đạo nhân để sau vẫn xử lý được, đón Trác Nhất Hàng khẩn yếu hơn nhiều, bất đắc dĩ mới thất ước.