Hoàng Diệp đến Trác gia thì Trác Nhất Hàng đã bị giải đến Duyên An. Đợi đến khi Hoàng Diệp đuổi tới Duyên An phủ, Trác Nhất Hàng đã được cứu ra. Thăm dò khắp nơi, biết được Trác Nhất Hàng bị bắt có liên quan đến Vương Chiếu Hi, thế là Vũ Đương phái nhất loạt đến Ngõa Diêu bảo tìm Vương Gia Dận. Vương Gia Dận cũng không biết rõ chuyện của con trai và Trác Nhất Hàng, chỉ cho biết Vương Chiếu Hi tới Sơn Tây, Long Môn tìm Thiết Phi Long.
Vương Gia Dận và Vũ Đương phái tịnh không thâm giao, Vũ Đương xưa nay lại không xem lục lâm vào đâu. Vì thế Vương Gia Dận chỉ nói một nửa chuyện con trai tới tìm Thiết Phi Long để cứu vị hôn thê, hoàn toàn không đề cập việc Ngọc La Sát cũng hẹn tỉ võ với Thiết Phi Long.
Hoàng Diệp suy nghĩ, căn cứ vào manh mối trước mắt, muốn tìm Trác Nhất Hàng trước tiên phải tìm được Vương Chiếu Hi. Vương Chiếu Hi lại đến Thiết gia, hai sự kiện này nhất định có quan hệ.
Nghĩ như thế, Hoàng Diệp, Hồng Vân hai người mới đuổi thẳng đến Thiết gia, trước mặt Thiết Phi Long chất vấn vì sao Trinh Kiền đạo nhân lại chết.
Thiết Phi Long nghe xong, không dằn được cơn giận, cười lạnh: “Hai vị đạo trưởng tưởng rằng Trinh Kiền đạo trưởng chết là do Thiết mỗ?"
Hoàng Diệp đạo nhân không hề khách khí, thẳng thừng: "Đúng thế!"
Một lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, Thiết Phi Long đột nhiên nhảy vọt lên, một chưởng hướng Hoàng Diệp đạo nhân vỗ xuống, quát lớn: "Hoàng Diệp đạo nhân, ngươi xem Thiết Phi Long ta là hạng người nào!"
Hoàng Diệp đạo nhân tránh khỏi chưởng đó, lạnh lùng: "Làm hay không tự ngươi biết lấy, hà tất phải hỏi ta?"
Thiết Phi Long rống lên một tiếng, xuất chiêu "Bạch viên tham lộ", song chưởng hợp nhất thình lình phân ra tả hữu chụp xuống hai vai Hoàng Diệp đạo nhân. Hoàng Diệp đạo nhân lập tức ngã người, phát xuất liên tiếp hai chiêu "Tam hoàn sáo nguyệt", "Phong phất thùy dương" mới phá nổi chiêu số của Thiết Phi Long.
Thiết Phi Long cười lạnh: "Ta biết sau khi Tử Dương đạo trưởng chết, mấy tên đạo sĩ tính khí hẹp hòi các ngươi nhất định không bỏ qua cho ta. Hừ, hừ, ngươi còn không phục, chúng ta lại so tài cao thấp một phen!"
Thiết Phi Long nói mấy câu này hàm ý mỉa mai: trong Vũ Đương ngũ lão các ngươi có người từng thất bại dưới tay ta. Tử Dương đạo trưởng đại lượng, không để trong lòng nhưng các ngươi thì tính khí tiểu nhân, tất nhiên đến báo cừu."
Kì thật Hoàng Diệp đạo nhân năm đó tuy không phục, nhưng tuyệt không phải loại người ghi hận trong lòng. Nhưng nghe lão nói thế, máu nóng bốc lên đầu, đưa tay án ngữ môn hộ, quát lớn: "Lão tặc, so thì so, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao? Trinh Kiền đạo trưởng đang chờ ngươi ở âm ty kia. Ngươi còn có hậu sự gì thì mau phân phó gia nhân đi!"
Thiết Phi Long nộ khí đùng đùng, chửi: "Cắt cái lưỡi nhà ngươi đi, đỡ ta một chưởng!"
Theo Cấn vị chạy đến Li phương, một chiêu "Thiết tỳ bà thủ", mu bàn tay hướng ra ngoài, nhanh như thiểm điện tấn công trực diện Hoàng Diệp đạo nhân. Hoàng Diệp đạo nhân nghiêng người, thủ chưởng làm bộ cắt vào tay hữu của Thiết Phi Long nhưng song chỉ ngầm điểm vào huyệt đạo. Thiết Phi Long đột nhiên thu chưởng. Hoàng Diệp đạo nhân thân hình vọt lên, tả quyền của lão bất ngờ phát ra vỗ thẳng vào chưởng tâm. Song phương đều lui lại ba bước.
Thiết Phi Long xông tới trước một bước, thét: "Trinh Kiền đạo trưởng bị gian nhân hại chết, liên can gì đến ta? Ngươi lại hồ loạn đem tất cả tính lên người lão phu. Nếu không bồi tội đừng mong rời khỏi nơi này!"
Thiết Phi Long tính tình nóng nảy, vừa rồi nghe nói một câu không lọt liền tức khắc huy quyền, đánh được hai chiêu mới nghĩ ra: đối chưởng là một chuyện, Trinh Kiền đạo trưởng chết lại là chuyện khác, cần phải nói cho rõ ràng.
Hoàng Diệp đạo nhân rùng mình: "Ngươi nói thật chứ?"
Thiết Phi Long giận dữ: “Tặc lão đạo, ngươi dám không tin lời lão phu. Ta có thể vì Trinh Kiền đạo trưởng báo thù nhưng so chưởng với ngươi vẫn phải làm!"
Thân hình nhoáng lên, từ Li vị theo Khảm phương, chưởng phong vù một tiếng, song chưởng lại hướng Hoàng Diệp đạo nhân giáp kích. Hoàng Diệp đạo nhân thấy lão khí thế hung mãnh, tả quyền hóa chưởng hướng vào trong, cánh tay phải xoay lại, dụng chiêu "Hạc bạc thủ" triệt tiêu thế công của Thiết Phi Long. Nên biết chưởng pháp của Thiết Phi Long trong cương có nhu, cánh tay phải bị chế trụ, lão lại sấn thêm một bước, tả quyền vù vù như gió lốc. Tay hữu tựa như móc câu tấn công Thái Dương yếu huyệt của Hoàng Diệp đạo nhân.
Trong Vũ Đương ngũ lão, công lực của Hoàng Diệp đạo nhân chỉ kém mỗi chưởng môn sư huynh. Chuyển vai, "bình" một tiếng ngạnh tiếp quyền này của Thiết Phi Long, tả chưởng móc lên, nhanh như chớp chặt vào cổ tay Thiết Phi Long.
Một quyền này của Thiết Phi Long làm cho Hoàng Diệp đạo nhân nổ đom đóm mắt, nhưng cú móc vừa rồi cũng khiến Thiết Phi Long đau không chịu nổi. Vội vàng vận lực tả chưởng đánh bật ra, Hoàng Diệp đạo nhân xuất hữu chưởng ngạnh tiếp, đẩy lão nghiêng ngả, nhưng lão không buông lỏng.
Công lực hai người đều đã đạt tới lô hỏa thuần thanh. Giằng co một hồi không ngã ngũ, người nào trán cũng đầm đìa mồ hôi. Sắc mặt Hoàng Diệp đạo nhân xám ngoét, thở phì phò như trâu. Thiết Phi Long vận thử nội kình, chỉ thấy xương cổ tay đau muốn vỡ vụn. Lúc này cả hai đều thầm hối hận nhưng đã khó mà vãn hồi.
Hồng Vân đạo nhân thấy tình thế nguy hiểm, vọt lên, đang định xuất thủ. Hốt nhiên trước mắt sáng lên, Ngọc La Sát bạch y phất phới. Cũng không thấy ra tay thế nào, thân pháp nhanh đến cực điểm đã đứng trước mặt Hồng Vân. Hai tay dang ra điểm vào nách Thiết Phi Long và Hoàng Diệp đạo nhân một cái. Hai người bất giác cảm thấy ngứa, đồng thời thu liễm nội kình. Ngọc La Sát đẩy nhẹ, dễ dàng phân khai hai người ra. Hoàng Diệp, Hồng Vân cả hai đều kinh hãi.
Ngọc La Sát hé miệng cười: "Hai vị đạo nhân tuổi tác thế nào rồi, xem ra hiểu biết cũng chỉ như ta thôi!"
Hoàng Diệp vận khí điều tức, hơi thở dần bình ổn, ngạc nhiên hỏi: "Cô nói thế là sao?"
Ngọc La Sát nói: "Lúc đầu ta cũng nghĩ Trinh Kiền đạo trưởng bị Thiết lão anh hùng hại chết, cũng giống như các người, không hỏi cho rõ trắng đen đã giao thủ với ông ta. Giờ nghĩ lại, thật đáng cười!"
Hoàng Diệp đạo nhân lấy làm kì: "Cái gì, cô không phải con gái ông ta à?"
Ngọc La Sát cười: "Ai nói không phải?"
Hoàng Diệp đạo nhân cau mày: "Hừ, cô định đùa giỡn với ta à?"
Đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng chân. Hồng Vân đạo nhân nhìn ra ngoài thềm, hô lớn: "Trác Nhất Hàng quay lại rồi!"
Lại nói Trác Nhất Hàng sau khi từ biệt Ngọc La Sát, tâm tình càng thêm sầu muộn. Hắn thúc ngựa đi sau Vương Chiếu Hi và Mạnh Thu Hà, thấy bọn họ sóng bước bên nhau, trong lòng xúc cảm, bất giác nhớ tới Ngọc La Sát. Càng nghĩ càng rối, bất ngờ trước mặt chạy đến vài thớt kị mã, có người kêu lên: "Trác sư đệ!"
Vương Chiếu Hi ghìm ngựa, mấy người đó cũng tới tấp hạ mã. Dẫn đầu là đại đệ tử đời thứ hai của Vũ Đương phái, Ngu Tân Thành, sau y còn có năm người, một người trong bọn chính là Cảnh Thiệu Nam.
Trác Nhất Hàng dẫn kiến Vương Chiếu Hi với đồng môn. Cảnh Thiệu Nam và hắn sớm đã quen biết, nghĩ lại chuyện cũ hết sức lúng túng.
Trác Nhất Hàng hỏi: "Các vị sư huynh đến đây có việc gì à?"
Ngu Tân Thành nói: "Đệ chưa gặp nhị sư thúc và tam sư thúc sao?"
Trác Nhất Hàng ngẩn người: "Sao hai vị lão nhân gia cũng đến?"
Ngu Tân Thành nước mắt ròng ròng: "Mồng chín tháng trước sư phụ đã quy tiên rồi!"
Trác Nhất Hàng nghe tin dữ, "oa" một tiếng khóc rống lên, lảo đảo quỵ xuống. Tử Dương đạo nhân đối với hắn tình như phụ tử, mười hai năm nay khổ công tài bồi, chính thật là thâm ân chưa báo, không ngờ từ nay về sau vĩnh viễn không thấy mặt.
Ngu Tân Thành vội vàng đỡ hắn dậy: "Sư đệ bớt đau buồn. Sư phụ qua đời, Vũ Đương phái trông cậy cả vào đệ!"
Trác Nhất Hàng lau nước mắt hỏi: "Cái gì?"
Ngu Tân Thành đáp: "Sư phụ di mệnh, muốn đệ làm chưởng môn!"
Trác Nhất Hàng kinh hoảng, run giọng: "Trên có tứ vị sư thúc, dưới có liệt vị sư huynh, sao lại muốn đệ làm chưởng môn?"
Ngu Tân Thành nói: "Sư đệ ngươi văn võ toàn tài, có kiến thức lại quyết đoán. Phát dương quang đại Vũ Đương phái ta toàn bộ trông cả vào đệ. Dồng môn bái lĩnh di mệnh của sư phụ, không ai là không vui mừng!"
Nói xong, lập tức làm lễ tham kiến chưởng môn. Bọn Cảnh Thiệu Nam năm người cũng nối nhau tới tham kiến.
Trác Nhất Hàng vội vàng hoàn lễ: "Liệt vị sư huynh làm thế, chẳng khác nào giết tiểu đệ. Chuyện chưởng môn để sau, đợi sau khi hồi sơn hãy bàn bạc lại."
Ngu Tân Thành nói: "Sư đệ bất tất phải do dự nữa!"
Cảnh Thiệu Nam gật đầu: "Sư huynh, trước tiên chúng ta hãy tìm gặp nhị sư thúc và tam sư thúc đã!"
Trác Nhất Hàng hỏi: "Hai vị sư thúc ở đâu? ”
Ngu Tân Thành đáp: “Đang ở Thiết gia!”
Cảnh Thiệu Nam nói: “Bọn đệ phí bao khí lực mới biết sư huynh đang ở đó!”
Trác Nhất Hàng gạt lệ: “Vì một mình ta mà làm các vị sư thúc sư huynh phải bạt thiệp trường đồ, ta thật sự áy náy. Chỉ sợ phụ lòng kì vọng của sư phụ và các vị đồng môn.”
Trác Nhất Hàng gạt lệ từ biệt Vương Chiếu Hi rồi giục ngựa quay lại.
Cảnh Thiệu Nam hỏi: “Trác sư huynh sao lại đi chung đường với tiểu tử đó?”
Trác Nhất Hàng hỏi lại: “Sao thế?”
Cảnh Thiệu Nam đáp: “Hắn là con trai của bắc đại đạo Vương Gia Dận!”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Chuyện đó ta đã biết từ sớm!”
Ngu Tân Thành là đại đệ tử đời thứ hai, con người rất đỗi tầm thường, đối với việc Trác Nhất Hàng được lập làm chưởng môn trong lòng không phục. Nhưng y rất coi trọng môn quy, nghe thế giật thót người, hỏi Cảnh Thiệu Nam: "Người mới rồi chính là bạch mã thiếu niên đồng hành với đệ năm trước?"
Cảnh Thiệu Nam sau khi bị nhục, về Vũ Đương sơn khóc lóc ầm ĩ, thế nên chuyện này toàn bộ môn nhân Vũ Đương đều hay biết.
Cảnh Thiệu Nam gật đầu: "Đúng vậy!"
Ngu Tân Thành bất giác biến sắc, nói thẳng với Trác Nhất Hàng: "Sư đệ, hiện tại đệ đã là chưởng môn, hành sự sau này nên lưu tâm, còn làm gương cho đồng môn trông vào!"
Trác Nhất Hàng gật đầu: "Lương ngôn của sư huynh, tiểu đệ bái lĩnh. Chỉ là trong lục lâm cũng có không ít người hiệp nghĩa chí sĩ. Chúng ta không làm cường đạo nhưng vãng lai với bọn họ cũng không tính là vi phạm môn quy."
Ngu Tân Thành nói: "Đệ nói vậy cũng được đi. Nhưng nghe nói Vương Chiếu Hi có câu kết với nữ tặc Ngọc La Sát. Chuyện Ngọc La Sát cướp của lệnh tổ, đệ nhất định phải biết chứ!"
Trác Nhất Hàng đỏ mặt ấp úng: "Gia gia đệ không có trách cô ta!"
Cảnh Thiệu Nam lấy làm bất mãn hỏi: "Trác sư huynh đã gặp Ngọc La Sát chưa?"
Trác Nhất Hàng gật đầu, bất ngờ nói: "Hiện tại trong lòng ta rất buồn phiền, có rất nhiều chuyện tương lai phải cùng với mấy vị sư huynh thương nghị. Cảnh huynh năm trước giúp ta hộ tống tiên tổ, ta thật sự cảm kích không quên."
Nói rồi chắp tay xá dài. Cảnh Thiệu Nam vội vàng hoàn lễ, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp: "Tiểu đệ bản sự thấp kém, hộ tống bất lực, sư huynh không trách móc khiến tiểu đệ càng thêm hổ thẹn."
Ngu Tân Thành chen vào: “Chuyện này bất tất phải đề cập đến nữa. Trác sư đệ là tuấn kiệt của bổn môn, hiện tại lại là chưởng môn. Đệ còn lo lắng gì chuyện không có người giúp đỡ?"
Trác Nhất Hàng ghìm ngựa chậm lại, trong lòng càng thêm phiền loạn. Đồng môn huynh đệ căm hận Ngọc La Sát như thế, hắn sớm đã dự liệu nhưng không tưởng được lại đến mức này? Bây giờ Ngọc La Sát đang ở Thiết gia, chỉ sau vài khắc nữa là tương ngộ.
Tim hắn đập thình thịch, Ngu Tân Thành nói: "Sư đệ, đi mau thôi!"
Trác Nhất Hàng mơ màng phóng ngựa chạy đi, không đầy một khắc đã đến Thiết gia. Vừa tiến vào trang, đã nghe tiếng Hoàng Diệp đạo nhân quát lớn. Ngu Tân Thành kinh hãi, không đợi trang đinh bẩm báo liền cùng đồng môn tiến thẳng vào trong.