Lại nói Hoàng Diệp đạo nhân đang chất vấn Ngọc La Sát thì thấy bọn Ngu Tân Thành hộ tống Trác Nhất Hàng tiến vào liền cấp tốc bước lên nghênh tiếp. Trác Nhất Hàng phục xuống lạy khóc rống lên, Hoàng Diệp đạo nhân đỡ hắn dậy, đem di mệnh của Tử Dương đạo trưởng nói lại một lần nữa.
Trác Nhất Hàng nói: "Đệ tử vô năng, sao đảm đương nổi trọng trách này. Sư thúc xin hãy suất lĩnh đệ tử hồi sơn, triệu tập đồng môn tìm người hiền đức đảm nhận."
Hoàng Diệp đạo nhân không tiện thương thảo ngay tại Thiết gia, đành gật đầu cho qua: "Cũng được. Đợi ta và Thiết lão đầu kết liễu đoạn ân oán này sẽ cùng con hồi sơn."
Thiết Phi Long thấy người Vũ Đương phái từ khách biến thành chủ, ở trong nhà lão mà náo loạn ầm ĩ cả lên, hết sức bực mình. May mà người lão bội phục nhất là Tử Dương đạo trưởng, nếu không đã phát tác từ sớm. Thấy Trác Nhất Hàng và Hoàng Diệp đạo nhân nói đến đó liền xen vào: "Hoàng Diệp đạo nhân, chưởng môn đệ tử của ngươi hiện tại ở đây, ngươi hỏi hắn xem, Trinh Kiền đạo trưởng là bị ai hại chết?"
Trác Nhất Hàng nhìn mặt đoán chuyện, sớm đã đoán được sư thúc mình và Thiết Phi Long vì chuyện Trinh Kiền đạo trưởng chết mà nảy sinh hiểu lầm bèn hướng sư thúc nói: "Trinh Kiền đạo trưởng bị môn hạ của Âm phong độc sa chưởng Kim Độc Dị hại chết. Thiết lão anh hùng chính muốn đuổi đến Tây Vực tìm y báo thù."
Lời của Trác Nhất Hàng, Hoàng Diệp đạo nhân không thể không tin, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng ôm quyền hướng Thiết Phi Long thi lễ: "Vừa rồi mạo muội, bần đạo xin bồi tội! Thiết lão định lúc nào động thân, bần đạo xin mang môn hạ đệ tử tương trợ."
Thiết Phi Long cười lạnh: "Bất tất phải thế! Lão đây chỉ yêu cầu một chuyện, thỉnh các người trước linh tiền Tử Dương đạo trưởng bẩm cáo dùm. Nói Thiết mỗ thứ nhất là bên người hữu sự, thứ hai là môn hộ bất đồng, không dám đến viếng, chỉ có thể bái tế từ xa. Mong ông ấy thứ tội!"
Hoàng Diệp đạo nhân biết lão vẫn còn bực, chỉ đành ôm quyền: "Thiết lão nặng lời rồi!"
Trác Nhất Hàng đứng ở một bên, "tuy sư phụ có mệnh lập hắn làm chưởng môn, hắn vẫn không dám xem mình là chưởng môn." Đưa mắt nhìn xung quanh, hốt nhiên thấy Cảnh Thiệu Nam đứng bên cạnh Hồng Vân sư thúc, đang nhỏ to bẩm báo gì đó. Trác Nhất Hàng động tâm, kêu thầm không ổn.
Cảnh Thiệu Nam là đệ tử đắc ý nhất của Hồng Vân đạo nhân, hắn đương nhiên là khẩn cầu sư phụ báo thù cho mình. Trác Nhất Hàng nhìn lại Ngọc La Sát, thấy nàng ta đứng sau lưng Thiết Phi Long, điềm nhiên nhìn ngang ngó dọc. Vừa khéo đụng ánh mắt Trác Nhất Hàng, hắn vội vàng cúi đầu xuống, tim nhảy như loi choi trong lồng ngực.
Hoàng Diệp đạo nhân bồi tội với Thiết Phi Long xong không biết nói gì thêm. Bọn người Ngu Tân Thành dã chờ sẵn, chuẩn bị động thân.
Hoàng Diệp đạo nhân cười gượng: "Thiết lão thứ tội, bọn bần đạo xin cáo từ!"
Nói chưa xong, Hồng Vân đạo nhân nhảy vọt ra, kêu lên: "Sư huynh, chậm đã!"
Hoàng Diệp đạo nhân ngạc nhiên quay lại nhìn.
Hồng Vân đạo nhân đang chỉ vào thiếu nữ đứng sau lưng Thiết Phi Long, cao giọng: "Vị nữ anh hùng này bọn ta rất bội phục. Bần đạo sớm đã muốn lĩnh giáo, không ngờ hôm nay lại có duyên tương hội."
Hoàng Diệp đạo nhân kinh ngạc vô cùng, sư đệ chẳng lẽ hóa điên rồi, thân phận Vũ Đương ngũ lão thế nào lại chỉ đích danh một thiếu nữ mà khiêu chiến như vậy.
Thiết Phi Long cười lạnh một tiếng, tránh qua một bên. Ngọc La Sát thần sắc thản nhiên như không, thong thả chỉnh lại y phục rồi từ từ bước lên.
Hồng Vân đạo nhân bước lên một bước.
Ngọc La Sát mỉm cười: "Vũ Đương kiếm pháp độc bộ thiên hạ, ta sao dám lĩnh giáo của đạo trưởng chứ?"
Hồng Vân đạo nhân hừ một tiếng, nói: "Không muốn đấu cũng được, nhưng cô nương thiếu nợ Vũ Đương phái, bần đạo cả gan muốn đòi lại."
Ngọc La Sát nhướng mày: "Đòi lại cái gì?"
Hồng Vân đạo nhân đáp: "Dám xin cô nương đem sáu ngón tay giao cho bần đạo!"
Ngọc La Sát năm trước trên Định Quân sơn làm nhục năm môn đồ Vũ Đương, cắt mất hai ngón tay của Cảnh Thiệu Nam. Kì dư bốn người còn lại mỗi người đều bị chặt mất một ngón, hợp lại tổng cộng là sáu ngón. Hoàng Diệp đạo nhân nghe thấy, hoảng nhiên tỉnh ngộ. Thiếu nữ đó không phải nữ nhi của Thiết Phi Long mà chính là người giang hồ nghe đến tên là khiếp đảm – Ngọc La Sát. Không ngờ lại trẻ tuổi thế này.
Ngọc La Sát cười khanh khách không ngớt, tuyệt không nói tiếng nào. Hồng Vân đạo nhân kinh ngạc, lại không tiện bạt kiếm truy bức. Trác Nhất Hàng toàn thân run rẩy.
Cảnh Thiệu Nam thấy thần sắc hắn lạ lùng, nhẹ nhàng tới bên hỏi: "Sư huynh sao vậy?"
Trác Nhất Hàng lắc đầu: "Không có!"
Cảnh Thiệu Nam nói: "Nữ tặc này kiếm pháp lợi hại phi thường, đệ chỉ sợ sư phụ không chế trụ được ả! Sư huynh, huynh chuẩn bị trước đi, đừng để cho ả chạy thoát!"
Trác Nhất Hàng mơ mơ hồ hồ gật đầu, trong lòng chỉ mong trường tỉ kiếm này đừng diễn ra.
Thiết Phi Long trong tiếng cười đã tiến vào giữa trường, cao giọng hỏi: "Luyện nhi, có thật con thiếu nợ Vũ Đương phái không?"
Ngọc La Sát vẫn cười: "Không phải thiếu nợ, chỉ là phế vật. Năm vị môn đồ Vũ Đương phái so kiếm với con, con không thể đi không về không. Đây là quy củ hắc đạo, cha, chẳng lẽ người không biết?"
Hoàng Diệp đạo nhân nghe hai người xưng hô phụ tử, hết sức ngạc nhiên.
Thiết Phi Long vuốt râu cười: "Luyện nhi, nhất định con sai rồi. Mấy người đó nhất định là mạo danh Vũ Đương phái. Con thử nghĩ xem, Vũ Đương kiếm pháp độc bộ thiên hạ, có lí đâu năm người bọn họ liên thủ mà vẫn thất bại trong tay con chứ?"
Phụ tử hai người một tung một hứng. Hồng Vân đạo nhân càng không chịu nổi, soạt một tiếng đã bạt kiếm cầm tay, quát lớn: "Ngọc La Sát, món nợ này ngươi trả hay không trả?"
Lại nhìn Thiết Phi Long nói: “Bọn ta ẩn cư thâm sơn, kiến thức nông cạn. Không biết ngươi có được nữ nhi bản sự lớn dường này. Bọn ta trước mặt ngươi đòi nợ nữ nhi của ngươi, quả thật quá bất kính. Nhưng mà sát nhân thường mệnh, thiếu nợ thì phải trả, bọn ta cũng không có biện pháp nào khác."
Thiết Phi Long cười lớn: "Đứa con gái này của ta không giống với người thường. Chuyện nó làm không đến phiên ta quản, nó còn nợ nần gì chưa trả thì sẽ tự mình xử lí. Các ngươi không phải muốn bức ta trả thay đấy chứ?"
Hoàng Diệp Hồng Vân càng thêm kì dị, lời của Thiết Phi Long không giống với lời lẽ cha con.
Thiết Phi Long nghỉ một chút, lại nói: "Nhưng mà kẻ làm phụ thân như ta nhất định phải chủ trì công đạo. Ngươi một mình đòi nợ nó, hay cả hai đại cao thủ Vũ Đương hôm nay đều hướng nó đòi nợ?"
Hồng Vân tức giận: "Chỉ cần ngươi không xuất thủ, Vũ Đương phái bọn ta quyết không ỷ đông hiếp cô đâu!"
Thiết Phi Long cười nói: "Kì thật các ngươi đông người cũng chẳng hề gì. Xem Hoàng Diệp đạo huynh trầm tĩnh như vậy, lão già này cũng không hiềm phiền, nguyện bồi tiếp huynh tĩnh tọa xem đấu."
Ý tứ là nếu Hoàng Diệp đạo nhân không động thủ, bọn các ngươi toàn bộ tiến lên cũng không phải là đối thủ của Ngọc La Sát. Hồng Vân càng thêm thịnh nộ.
Thiết Phi Long và Hoàng Diệp đạo nhân hô một tiếng, đồng thời lui lại.
Hồng Vân đạo nhân hỏi: "Ngọc La Sát, ngươi còn không rút kiếm, đợi đến chừng nào?"
Ngọc La Sát cười hi hi: "Trưởng bối có mệnh, tiểu bối không dám không tuân. Nhưng mà ta không dám phạm thượng, mời ngươi tiến chiêu trước."
Hồng Vân hùng hùng hổ hổ, Ngọc La Sát lại thản nhiên như không, miệng nói tuân mệnh nhưng không hề bạt kiếm. Hồng Vân đạo nhân tức giận cùng cực, nhét kiếm vào bao, tả chưởng đột ngột phát ra, tay áo phất gió, ra chiêu "Họa long điểm tình", hai ngón tay đâm tới giữa mặt Ngọc La Sát. Ngọc La Sát hơi nghiêng người, chiêu này lập tức rơi vào khoảng không.
Hồng Vân đột nhiên phát giác sau lưng có tiếng gió, một luồng lãnh khí ập đến. Hồng Vân đạo nhân kinh hãi, nhưng lão võ công cực cao, mũi chân điểm đất, vận lực toàn thân dụng chiêu "Loan yêu sáp liễu" nhảy tránh. Trong tình cảnh đó lão vẫn còn biểu diễn tuyệt đỉnh công phu "Uyên ương liên hoàn thối", thính phong biện khí, tả cước hướng ra sau nhằm đá vào cổ tay cầm kiếm của Ngọc La Sát. Ngọc La Sát lướt người đi, Hồng Vân đã rơi xuống đất.
Ngọc La Sát cầm trường kiếm trong tay, cười lảnh lót: "Đạo trưởng sao không bạt kiếm?"
Hồng Vân đạo nhân ngấm ngầm thở mạnh, thân pháp của Ngọc La Sát quá nhanh, quả thật là bình sinh mới thấy. Ngay lúc nàng ta tránh chiêu, chỉ hơi nghiêng người đã bạt kiếm tấn công. Nếu mình khinh địch, lỗ mãng tiến công thì bây giờ đã thất bại thảm hại.
Hoàng Diệp đạo nhân ở bên ngoài quan chiến, càng thêm kinh hãi. Công lực của Ngọc La Sát như thế nào còn chưa biết, nhưng công phu khinh thân đó rõ ràng trên cơ Thiết Phi Long. Xem võ công nàng ta thì không phải chân truyền của Thiết Phi Long.
Hồng Vân đạo nhân lúc này không còn dám sơ suất nữa, vội vàng rút kiếm nói: "Được, mời cô nương ban chiêu trước!"
Lời lẽ đã hòa nhã hơn rất nhiều.
Ngọc La Sát hiu hiu mỉm cười, quát khẽ: "Tiếp chiêu!"
Tả thủ án theo kiếm quyết, tay hữu hướng ra phía trước, mũi kiếm khẽ động, đạp ngay trung cung đâm tới ngực Hồng Vân đạo nhân. Võ học có câu: "Kiếm đâm một bên, thương đánh theo đường", lại nói: "Đao trắng, kiếm đen!" ý là kiếm thuật lấy nhanh và nhẹ làm chủ, phàm sử kiếm phần nhiều đánh vào từ hai bên tả hữu, hiếm khi tiến ngay trung cung. Hôm nay Ngọc La Sát khởi thủ chiêu đầu tiên lại đến ngay chính giữa, quả thật là không theo quy tắc thông thường.
Hồng Vân đạo nhân tuy đã thay đổi cách nhìn đối với Ngọc La Sát, xem nàng ta là đối thủ nhưng thấy Ngọc La Sát như vậy, không nhịn được động đến chân khí. Bảo kiếm hươ lên, nghênh đón kiếm phong của Ngọc La Sát, xuất chiêu "Sơn vũ ngân xà". Chiêu này là tuyệt chiêu trong Liên hoàn thất thập nhị thủ kiếm pháp của phái Vũ Đương, chuyên phá chiêu số tấn công chính diện của địch nhân.
Hoàng Diệp đạo nhân đứng bên cũng thầm khen ngợi: kiếm thuật của sư đệ xác thực tiến cảnh rất lớn. Chiêu này sử ra rất vừa vặn, đúng lúc, cho dù địch nhân mạnh thế nào vẫn đoạt được binh khí của đối phương.
Hồng Vân đạo nhân cũng nghĩ như vậy, nắm chắc mười phần. Nào ngờ kiếm pháp của Ngọc La Sát hoàn toàn không tuân theo quy tắc thông thường. Rõ ràng thấy nàng ta tiến kiếm vào giữa, là chiêu "Độc xà thổ tín", không hiểu sao kiếm phong rung lên, lại lướt qua một bên uy hiếp vai trái và cánh tay. Hồng Vân đạo nhân cả kinh, cả người lẫn kiếm xoay nửa vòng mới né được chiêu này, Ngọc La Sát đã tung người đuổi theo, trường kiếm vận như gió lốc.
Hồng Vân đạo nhân rõ ràng thấy nàng xuất chiêu "Long môn cổ lãng", vội vàng cử kiếm đón đỡ. Ai ngờ kiếm đến giữa đường bất đồ lại đổi phương hướng, từ trên đổi xuống dưới, trái biến thành phải. Hồng Vân đạo nhân tay chân luống cuống, liên tiếp thối lui.
Nhưng Vũ Đương kiếm pháp rốt lại vẫn không phải là thứ hữu danh vô thực. Lão đón đỡ mấy chiêu, tuy phát hiện kiếm pháp của Ngọc La Sát kỳ bí quỷ dị nhưng tay chân đã không còn loạn như lúc đầu. Lão giữ vững chủ ý, chỉ sử Liên hoàn thất thập nhị thủ kiếm pháp, sử đến mức gió mưa không lọt, chỉ thủ không công.
Nên biết Vũ Đương phái luyện nội gia chánh tông, kiếm thuật tăng tiến trải qua cao thủ các triều đại, thực sự là nghiêm mật tinh thông, nếu không làm sao được cái "danh thiên hạ đệ nhất"? Ngọc La Sát trước sự phòng vệ nghiêm ngặt của lão, nhất thời cũng không công phá được.
Lòng bàn tay Hoàng Diệp đã đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Hồng Vân đạo nhân vẫn chưa nhìn thấu được kiếm pháp tân kì của Ngọc La Sát, chỉ chuyển công thành thủ. Đấu thêm năm bảy chục chiêu, Ngọc La Sát vẫn chiếm thế thượng phong, chủ động mọi mặt.
Tâm tình Hoàng Diệp đạo nhân càng thêm khẩn trương, biết rằng cao thủ tỷ kiếm, nếu chỉ thủ không công thì mọi bề đều có thể bị địch nhân chế ngự, đấu càng lâu thì càng để lộ sơ hở cho địch nhân có cơ hội. Lão là thân phận trưởng bối, lại có ước thúc với Thiết Phi Long, đương nhiên không tiện tương cứu.
Lúc này vừa hay Trác Nhất Hàng lại ở bên cạnh, lão nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nói nhỏ: "Chờ thêm một lát, con hãy thay thế sư thúc đấu với ả!"
Võ công của Trác Nhất Hàng trong lớp đệ tử đời thứ hai được kể là hạng nhất. Tuy so với Hồng Vân đạo nhân còn kém một bậc, nhưng hắn trẻ tuổi tráng niên, có thể vượt được sư thúc. Hoàng Diệp đạo nhân tính toán, kêu hắn xuất thủ khả dĩ có thể tiếp được năm ba chục chiêu, huống chi Trác Nhất Hàng lại là tiểu bối, có bại cũng không nhục. Cứ đánh một trận còn mọi chuyện tính sau.
Trác Nhất Hàng lúc này như si như ngốc, chú mục vào giữa tràng, ngón tay lạnh băng.
Hoàng Diệp đạo nhân nắm tay hắn mà giật mình, ngó hắn hỏi: "Con bị bệnh à?"
Trác Nhất Hàng lắc đầu, Hoàng Diệp đạo nhân trầm giọng: "Con có nghe ta nói gì không?"
Trác Nhất Hàng lơ ngơ gật đầu, cũng chẳng biết là thật hay giả. Hoàng Diệp đạo nhân thấy bộ dạng ngơ ngẩn mất hồn của hắn, càng thêm sầu não.
Trận đấu càng lúc càng kịch liệt. Trán Hồng Vân đạo nhân đã đầy mồ hôi. Ngọc La Sát hốt nhiên cười dài, múa ra một đóa kiếm hoa, nhắm thẳng cổ tay tả của Hồng Vân đạo nhân. Hồng Vân đạo nhân cử kiếm đón đỡ. Cổ tay Ngọc La Sát đột nhiên co lại, kiếm phong từ trên hạ xuống, thế kiếm hiển nhiên là điểm tới đầu gối, chiêu này chính là Vũ Đương kiếm pháp "Kim châm độ thế", nằm ngoài ý nghĩ của Hồng Vân đạo nhân.
Vốn dĩ Hồng Vân đấu với nàng ta có đến trăm chiêu, dần dần nhìn ra được kiếm thức của nàng ta tương phản với kiếm pháp thông thường. Tuy không tìm ra phương cách phá giải nhưng vẫn kiên nhẫn chi trì, không bị địch dụ, phòng thủ nghiêm mật.
Nhưng đột nhiên thấy chiêu số địch nhân công phá là kiếm pháp bổn môn, nhất thời quên mất kiếm thức của nàng ta rốt lại vẫn tương phản. Lập tức chiếm lấy ngoại vi, quay kiếm hai vòng. Chiêu này là "Tam chuyển pháp luân", vốn dùng để phá giải chiêu "Kim châm độ thế". Không dè Ngọc La Sát biết rõ điều đó, kiếm phong bất ngờ phản ngược. Kiếm của Hồng Vân đạo nhân bị kiếm của nàng đánh bật, cơ hồ tuột khỏi tay lão.
Chính là: Nhìn đến hoa mắt, kiếm pháp thần kì.
Muốn biết mọi sự thế nào? Xin xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 7.