Cảnh Thiệu Nam thấy sư phụ nguy cấp, kêu thất thanh, đang định kêu Ngu Tân Thành xuất thủ thì Hồng Vân đạo nhân đã thối lui hai bước, thoát được hiểm cảnh. Nguyên lai Hồng Vân đạo nhân tuy kiếm pháp không phải là địch thủ của Ngọc La Sát nhưng ông ta võ công cực cao. Trong lúc nguy cấp vội vàng vận nội lực dính lấy kiếm của Ngọc La Sát, chỉ hơi tiêu trừ được thế công, lập tức vỗ kiếm thối lui, thở phào một trận.
Ngọc La Sát mỉm cười: “Chúng ta đấu nãy giờ đến trăm chiêu vẫn chưa phân thắng phụ. Ta thấy chúng ta một bút xóa bỏ hết, bất tất phải đấu nữa!”
Ngọc La Sát là nhìn vẻ mặt Trác Nhất Hàng mới đưa ra đề nghị đó, lưu lại chút thể diện cho Hồng Vân đạo nhân. Ai dè Hồng Vân đạo nhân đấu đến đầu óc hôn ám, trước mặt đồ đệ lại không đánh bại nổi một tiểu bối, làm sao chịu nổi? Mấy lời của Ngọc La Sát càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, mặt lão tái xanh, nghiến răng chỉ kiếm vào Ngọc La Sát đánh tiếp.
Ngọc La Sát mày liễu cau lại, cười lạnh: “Hắc, ngươi còn muốn đấu?”
Kiếm phong điểm tới sườn phải của lão, chiêu này lại là kiếm pháp Vũ Đương phái “Bạch hạc trác ngư”. Theo lí mà nói, Hồng Vân vừa mới kinh hoảng một phen, lẽ ra phải cảnh giác mau chóng lui lại thì hơn.
Không ngờ Hồng Vân chìm đắm trong kiếm pháp bổn môn đã nhiều năm, tâm kiếm hợp nhất đã thành tập quán. Thấy Ngọc La Sát sử kiếm pháp bổn môn, bất tri bất giác lại chiếm lấy ngoại môn, hoành kiếm ra chiêu “Hoành giang tiệt đấu”. Ngọc La Sát phản thủ một kiếm, kiếm thế di chuyển, chỉ nghe mấy tiếng đinh đương, kiếm của Hồng Vân đạo nhân đã thoát khỏi tay vọt đi.
Hoàng Diệp đạo nhân hết sức gấp rút, hối Trác Nhất Hàng: “Con còn không mau ra tay!”
Nói thì chậm, thực tế rất nhanh. Ngu Tân Thành cùng đồng môn nhất loạt xuất thủ. Trác Nhất Hàng hồn vía lên mây, hấp tấp bạt kiếm chạy lên. Một loạt tiếng kim thiết va chạm. Ngọc La Sát bạch y phiêu phiêu, y như hồ điệp xuyên hoa.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ trường kiếm trong tay năm đệ tử Vũ Đương đều bị đánh văng. Cảnh Thiệu Nam mới rồi nóng lòng cứu ân sư, không kể gì sống chết. Ai dè xuất kiếm rồi, bị Ngọc La Sát trừng mắt nhìn, bỗng nhiên run rẩy, dũng khí tiêu tan, không dám giao phong, lăn xuống đất đến sát tường mới dừng lại.
Hồng Vân đạo nhân thấy đám đệ tử nhếch nhác thảm hại, hai mắt đỏ vằn, cúi xuống lượm thanh trường kiếm lên, lại chĩa vào Ngọc La Sát.
Ngọc La Sát cười lạnh: “Đợi đồ đệ lão lượm kiếm lên cũng không muộn!”
Nháy mắt Hồng Vân đạo nhân đã công liền ba kiếm, Ngọc La Sát hoành kiếm đón đỡ. Đột nhiên kiếm phong đâm xuống, nhanh như thiểm điện. Trác Nhất Hàng lúc này vừa vặn đến nơi, tay chân mềm nhũn, thấy sư thúc nguy cấp, không còn cách nào khác đành xuất ra một kiếm.
Ngọc La Sát kêu lên: “Ngươi hay lắm!”
Hốt nhiên thét lên, kiếm trong tay rơi xuống đất, thân hình đã lộn ngược về sau hơn trượng, bạch y nơi tay hiện chút huyết tích.
Nguyên lai Ngọc La Sát tính tình tranh cường háo thắng. Lúc đầu đấu với Hồng Vân, vì nghĩ tình Trác Nhất Hàng nên nghĩ cách nhượng Hồng Vân một chiêu nửa thức, nhưng Hồng Vân cứ hùng hổ dọa người. Nhất thời động đến tính khí nàng ta, làm sao nhường được nữa?
Đợi đến khi thắng được Hồng Vân, lại đoạt hết binh khí của đám đệ tử Vũ Đương rồi mới nhớ ra, lúc này lấy làm hối hận, không biết nên thu dọn tàn cục thế nào mới phải? Vì thế lúc Trác Nhất Hàng huy kiếm xông đến, nàng ta cố ý nhượng kiếm phong của Hồng Vân lướt nhẹ qua tay, giả vờ thụ thương mà rút lui.
Hồng Vân đạo nhân thấy Ngọc La Sát buông kiếm nhảy ra, cứ tưởng mình hoa mắt, chống kiếm xuống đất nhưng không dám truy kích. Ngay lúc đó, Thiết Phi Long rống lên một tiếng, Hoàng Diệp đạo nhân cũng hét lớn.
Nguyên lai sau khi Trác Nhất Hàng xuất trận, Hoàng Diệp đạo nhân nghe tiếng kim thiết giao nhau, mắt thấy tình cảnh thảm hại của môn nhân, lại thấy cước bộ xiêu vẹo của Trác Nhất Hàng, hiển nhiên còn lâu mới là địch thủ của Ngọc La Sát.
Lúc này Hoàng Diệp đạo nhân không còn e dè gì nữa, hai tay vỗ mạnh, vội vã vọt lên. Thân hình Hoàng Diệp đạo nhân vừa nhoáng lên, Thiết Phi Long ở bên cạnh phất tay áo một cái, đã như đại nhạn phi đến, hai người xuất chưởng giao tranh. Nghe “bùng” một tiếng, cả hai đều chấn động thối lui.
Thiết Phi Long quát lớn: “Hoàng Diệp đạo nhân, ngươi có biết xấu hổ không?”
Lúc này Ngọc La Sát đã cố ý thụ thương, thét lên lùi lại.
Hoàng Diệp đạo nhân kinh tâm động phách, không đếm xỉa gì đến Thiết Phi Long, run rẩy kêu lên: “Nhất Hàng, con có bị thương không?”
Ông ta còn nghĩ là Trác Nhất Hàng trúng phải độc thủ.
Hồng Vân đạo nhân kêu to: “Sư huynh, chúng ta đi thôi!”
Thiết Phi Long nắm chặt tay quyền định truy kích, Ngọc La Sát dựa vào ghế tử đàn hương, gọi: “Cha, nữ nhi và bọn họ bình thủ, bất tất phải so kiếm nữa!”
Thiết Phi Long hỏi: “Thế nghĩa là sao?”
Ngọc La Sát đáp: “Hồng Vân đạo trưởng nhường con một trường, nhưng tiếp chiến với đệ tử đời thứ hai thì thua một chiêu, vì vậy coi như bình thủ, không ai thắng cả.”
Thiết Phi Long nói: “Nếu đã như vậy, bất tất phải tính toán nữa! Hoàng Diệp đạo huynh, các người có chuyện bên mình, ta cũng không lưu lại!”
Thu quyền ngồi xuống, thái độ hiển nhiên là đuổi khách. Hồng Vân đạo nhân dở khóc dở cười. Hoàng Diệp đạo nhân biết có tái đấu cũng vô ích, ráng dằn cơn tức làm bộ mặt tươi cười, cung tay nói lời từ biệt Thiết Phi Long.
Thiết Phi Long nói: “Trước linh tiền Tử Dương đạo trưởng, nhờ các vị cáo tội dùm ta!”
Hoàng Diệp đạo nhân gật đầu: “Nhất định không quên!”
Trác Nhất Hàng nối gót Hoàng Diệp đạo nhân chào từ biệt Thiết Phi Long, hốt nhiên thấy Ngọc La Sát đứng tựa cửa, miệng cười mà như không phải cười. Trác Nhất Hàng vội vã quay đi không dám nhìn lại.
Đoàn người rời khỏi Thiết gia, mặt mày Hồng Vân đạo nhân cau có, cả buổi không buồn mở miệng. Hoàng Diệp đạo nhân sóng bước cùng Trác Nhất Hàng, cố ý tụt lại phía sau, nói khẽ: “Ngọc La Sát kiếm pháp kì quỷ tinh diệu, quả thật không phải chỉ có hư danh. Sao ả lại bị trúng một kiếm của con vậy?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Đó đều là công của tam sư thúc!”
Hoàng Diệp đạo nhân cười cười: “Ngay cả ta cũng chưa chắc thắng được!”
Trác Nhất Hàng biết lão không tin, mặt đỏ bừng lên.
Hoàng Diệp đạo nhân lại nói: “Ta xem cô ta đối với con thực sự hạ thủ lưu tình!”
Trác Nhất Hàng biết sư thúc đã nghi ngờ, chỉ đành đem chuyện kết giao với Ngọc La Sát, nhất nhất kể hết. Hoàng Diệp đạo nhân nghe Trác Nhất Hàng kể chuyện Ngọc La Sát tại tuyệt đỉnh Hoa Sơn ác đấu lục ma, hết sức khâm phục.
Đến khi biết rõ lai lịch của Ngọc La Sát, lại càng kinh ngạc. Trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu, nghĩ thầm: nữ cường đạo này hành sự không bình thường, tuy là yêu tà nhưng lại có điểm chính khí.
Bèn nói: “Nguyên lai cô ta là do mẹ sói nuôi dưỡng, chẳng trách tính tình hoang dã như thế. Có điều con là thư hương đệ tử, không thích hợp hòa cùng cô ta.”
Trác Nhất Hàng nói: “Sư thúc minh giám, đệ tử kì thật đối với cô ta hoàn toàn vô tình.”
Hoàng Diệp đạo nhân cười nói: “Cũng mong là như thế. Nếu không, con là chưởng môn đệ tử, sẽ bị đồng môn đàm tiếu.”
Trác Nhất Hàng nghĩ bụng, cái chức chưởng môn đó mình đâu có muốn làm.
Bọn họ men theo Hoàng Hà, qua Đồng Quan đến Hà Nam, lại từ Nam Dương rẽ qua, tiến nhập Hồ Bắc. Suốt dọc đường trò chuyện giảng giải nên cũng không cảm thấy tịch mịch.
Chỉ có Hồng Vân đạo nhân cùng bọn Ngu Tân Thành, Cảnh Thiệu Nam, hễ nhắc đến Ngọc La Sát là lời lẽ đầy địch ý. Hoàng Diệp đạo nhân tuy không như vậy nhưng cũng xem Ngọc La Sát là tà phái. Trác Nhất Hàng âm thầm thở dài, than thở cho hiểu lầm giữa người với người, khó mà xóa bỏ.
Đi thêm hai mươi mấy ngày trời, qua Lão Hà Khẩu, Vũ Đương sơn đã trong tầm mắt. Các chi đệ tử đạo gia, tục gia Vũ Đương đều đã tập trung trên núi. Nghe Hồng Vân đạo nhân thông báo Trác Nhất Hàng đã về tới, đều đồng loạt ra nghênh tiếp. Lên đến trên núi, Bạch Thạch đạo nhân cùng Thanh đạo nhân ra khỏi đạo quan nghênh đón.
Sau khi Trác Nhất Hàng hành lễ, Bạch Thạch đạo nhân dẫn hắn vào trong, chiêm ngưỡng di dung Tử Dương đạo trưởng. Tử Dương đạo nhân tạ thế đã hai tháng. Vũ Đương môn hạ vì đợi Trác Nhất Hàng về nên vẫn còn đình quan chưa táng. Cơ thể được giữ bằng dược vật để chống phân hủy, tuy đã qua hai tháng nhưng trông vẫn như lúc sanh tiền. Trác Nhất Hàng mở nắp áo quan nhìn, không nhịn được khóc ngất đi.
Qua một lúc lâu, Trác Nhất Hàng mới từ từ tỉnh lại, thấy bốn vị sư thúc cùng mười hai đại đệ tử đời thứ hai của các chi nam bắc đứng thành hai hàng, vẻ mặt hết sức nghiêm trang.
Hoàng Diệp đạo nhân mở lời trước: “Nhất Hàng, sư phụ con lúc sanh tiền vô cùng yêu thương con, toàn bộ kĩ nghệ bình sanh đều truyền hết cho con. Chính là vì mong con có thể kế thừa di nghiệp của ông ấy, phát dương quang đại phái Vũ Đương, con có biết hay không?”
Trác Nhất Hàng khấu đầu: “Đệ tử dù tan xương nát thịt cũng không báo đáp được ân đức của tiên sư!”.