[Äô Thị]Sỹ đồ phong lưu - New: Chương 644 (full)
Hôm nay sinh nháºt A Lìn, A Lìn xin trân trá»ng giá»›i thiệu 1 project má»›i tiá»m năng đã dịch được má»™t số chương. Äịnh để được nhiá»u hÆ¡n rồi cho lên má»™t thể, nhưng thôi, chá»n ngà y không bằng gặp ngà y. Tiện thể ngà y sinh coi như là có món quà tặng anh em. Äây chỉ là project dá»± kiến, chap tiếp theo bao giá» có, khi nà o có và số lượng bao nhiêu, tại hạ xin phép không hứa trước.
Mưa xuân tà tách rơi, gió thổi mặc dù còn hơi mát, nhưng lại không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, mà cảm thấy khà xuân ấm áp phả và o mặt.
Trên phố không Ãt cô gái trẻ đã đợi vá»™i chuyển sang mặc váy, cầm theo các loại ô nhiá»u mầu sắc, uyển chuyển Ä‘i qua trước nhà ga, để lại những hình bóng khác nhau.
Dương Phà m trông như Ä‘ang buồn chán mà đứng bên cạnh sân ga, mắt nhìn các cô gái lướt qua trước mặt rồi biến mất trong dòng ngưá»i đông đúc. Cá»a viện khoa há»c sau lưng không xa còn chưa mở tháºm chà trông có vẻ cÅ© kÄ©, tòa nhà phÃa sau bức tưá»ng cao cao cÅ©ng có vẻ cổ lá»—, bảng hiểu " Viện khoa há»c thá»§ đô" treo ở đó trông có vẻ bình thương như bao nhiêu tấm bảng khác ở thá»§ đô nhưng lại hiện lên vẻ nổi báºt.
"Két!" má»™t tiếng phanh kÃt cắt đứt mạch suy nghÄ© cá»§a Dương Phà m, má»™t chiếc Audi dừng ngay trước mặt, kÃnh xe được kéo xuống lá»™ ra khuôn mặt gầy gò cá»§a Chu Minh Äạo.
"Lên xe!"
Vẻ mặt cá»§a Chu Minh Äạo dưá»ng như từ trước tá»›i nay Ä‘á»u bình lặng như nước, nhưng Dương Phà m lại xác định rất rõ, vừa rồi khi Chu Minh Äạo gá»i tên mình, trên khuôn mặt không có chút biến hóa gì lại lá»™ ra ánh mắt có chút nghiêm túc.
Chu Minh Äạo trên thá»±c tế đã 65 tuổi rồi, nhưng nhìn thì lại chỉ như hÆ¡n 50. Äợi sau khi Dương Phà m ngồi bên cạnh rồi, Chu Minh Äạo không nhanh không cháºm nói:" đợi lâu lắm rồi sao?"
"Thầy cho gá»i, đợi lâu má»™t chút cÅ©ng có là m sao."
Mặc dù ngữ khà cá»§a Dương Phà m bình thản không có gì bất mãn, Chu MInh Äạo từ trước nay vốn là má»™t ngưá»i đúng hẹn, hôm nay đột nhiên lại tá»›i muốn, hẹn 8h gặp mà giỠđã là 10h rồi, theo thói quen tá»›i đúng giá» cá»§a Dương Phảm, Ãt nhất cÅ©ng đợi hai tiếng rồi.
"Muốn biết vì sao thầy lại tới muộn không?"
"Thầy cảm thấy có thể nói thì nhất định sẽ nói cho con."
Chu Minh Äạo là thầy cá»§a Dương Phà m, bên ngoà i là viện trưởng viện khoa há»c, tiến sÄ© kinh tế há»c tại đại há»c Havard năm 80, nhưng còn có má»™t chức nữa đó là sư phụ trong ngà nh dịch há»c ( chắc là dịch giả ^^ ), chỉ là ngưá»i biết chức nà y cá»§a Chu Minh Äạo không nhiá»u.
Rất nhiá»u việc bây giá» nhá»› lại trong lòng Dương Phâm vẫn có chút Ä‘au khổ, năm thứ ba đại mặc dù không quen biết Chu Minh Äạo nhưng ngưá»i ta lại má»i và o phòng là m việc, sau khi là m rõ thân pháºn thì đỠxuất muốn thu Dương Phà m là m nghiên cứu sinh. Lúc đó Dương Phà m có cảm giác bị ông trá»i chà đạp, nhưng Dương Phà m biết rõ, ông trá»i tuyệt đối không chà đạp gì cả. Giống như cụ tổ nói, " thế giá»›i nà y không có tình yêu vô duyên vô cá»›, cÅ©ng không có ná»—i háºn vô duyên vô cá»›!"
Lúc đó Dương Phà m kiên quyết từ chối, cÅ©ng không rá»i khá»i ná»›i đó. Ba năm sau, lại bị ngưá»i ta má»i lên xe tá»›i má»™t đại viện được bao quanh bởi tưá»ng cao. Ngà y hôm đó , Dương Phà m nhìn gặp má»™t ngưá»i quyá»n lá»±c hiển hách, biết được má»™t số chuyện cÅ©. Lúc đó Dương Phà m không thể nà o tin nổi, gá»i Ä‘iện cho ngưá»i mẹ nhà già u nứt đố đổ vách lại chấp nháºp giạy há»c ở má»™t nÆ¡i nhá» bé cá»§a mình, bà nói tất cả Ä‘á»u là an bà i cá»§a bà .
Từ hôm đó, Dương Phà m trở thà nh há»c trò kiêm luôn nghiên cứu sinh cá»§a Chu Minh Äạo, Chu Minh Äạo yêu cầu Dương Phà m gá»i mình bằng thấy chừ không phải giáo sư. Theo như lá»i cá»§a Chu Minh Äạo, cÆ¡ sở kinh tế há»c cá»§a Trung Quốc bây giá» là từ phương tây, cái loại cÆ¡ sở thị trưá»ng đơn thuần nà y quá nông cạn, không có gì đáng nghiên cứu, ngược lại lại lấy nghá» dịch cá»§a mình ra giạy cho Dương Phà m má»™t số thứ hữu dụng.
Chu Minh Äạo không hỠđổi sắc nói nhá»:" Ông Trần muốn gặp con!"
Dương Phà m nghe xong trên mặt lá»™ ra vẻ ngạc nhiên, hÆ¡i nhÃu mà y, ná»— lá»±c là m ra vẻ không chút kinh động nói:" ông ấy muốn gặp con, gá»i Ä‘iện thoại gá»i là được rồi, sao còn phải nhá» thấy chuyển đạt?"
Chu Minh Äạo nhá»› lại má»™t giá» trước, trong phòng sách cá»§a lão Trần mình cÅ©ng há»i lão ấy câu nà y, kết quả là ông ta cưá»i khổ nói:" thằng nhóc đó tÃnh khà giống hệt ông ngoại nó, không thể ép buá»™c! Nó đối vá»›i ông còn tôn trá»ng chút đỉnh, cho nên má»i ông ngồi bên cạnh nghe, khi bà n việc ngá»™ nhỡ lâm và o bế tắc cÅ©ng có thể ra mặt mà là m dịu bầu không khÃ."
Äây là việc nhà há» Trần, Chu Minh Äạo vốn không muốn xen và o. Khi xưa lúc nháºn Dương Phà m là m há»c trò, vốn là muốn trả lại món nợ ân tình cá»§a lão Dương, bất quá Dương Phà m mặc dù má»›i chỉ theo Chu Minh Äạo há»c ná»a năm, nhưng đã luyện được khả năng lÄ©nh ngá»™ và tiếp thu siêu việt, khiến cho Chu Minh Äạo cảm thấy có được trò ngoan như thế nà y không uổng phà đá»i. Chu Minh Äạo đương nhiên hi vá»ng Dương Phà m kế thừa và phát dương quang đại há»c vấn cá»§a mình, đáng tiếc thân pháºn cá»§a Dương Phà m lại được xếp đặt ở chá»— khác, rất nhiá»u việc cuối cùng không phải mình có thể xen và o. Lại nói trước mặt lão Trần, thế nà o cÅ©ng không thể mở mồm từ chối.
Chu MInh Äạo cÅ©ng không giải thÃch, nhắm mắt dưỡng thần, trong xe láºp tức trở nên yên tÄ©nh, chỉ nghe thấy tiếng mưa rÆ¡i tà tách lên xe, còn có tiếng cá»§a cần gạt nước.
Ngưá»i và xe trên đưá»ng từ từ trở nên thưa thá»›t, những địa phương có trạm gác bên đượng lại xuất hiện nhiá»u hÆ¡n. Những ngôi nhà có tưá»ng đỠbao quanh tại thá»§ đô thưá»ng tượng chưng cho quyá»n lá»±c.
Chiếc Audi dừng trước má»™t tòa nhà , lÃnh gác Ä‘eo theo súng tiến lên há»i rồi gá»i Ä‘iện thoại để xác minh rồi má»›i cho Ä‘i. Chiếc xe cuối cùng dừng trước má»™t căn nhà hai tầng, hai tầng nhà diện tÃch không nhá» có vẻ hÆ¡i cÅ©, trước cá»a là má»™t ngưá»i đà n ông hÆ¡n 30, ân cần tiến lên mở cá»a xe.
Chu Minh Äạo từ trong xe Ä‘i xuống, hướng ngưá»i đà n ông đó cưá»i, khẽ nói:" Chúc mừng nha! Lưu bà thư!"
"Ngà i quá khách khà rồi, không có ngà i nói tốt trước mặt cụ và i câu, tôi cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i được thả ra." Lưu Thanh khuôn mặt trầm ổn cưá»i cung kÃnh vá»›i Chu Minh đạo, thấy Dương Phà m từ cá»a bên kia xuống xe, bèn cưá»i nói:" Cáºu Dương tá»›i rồi à ! Cụ tiếp khách xong, đã đợi ở đây được má»™t lúc rồi."
Trong lá»i nói cá»§a Lưu Thanh như muốn tiết lá»™ Ä‘iá»u gì đó? Trong đầu Dương Phà m không khá»i nảy sinh má»™t vấn Ä‘á», thầm phân tÃch:" Lưu Thanh là bà thư bên cạnh cụ, lá»i ông ta tiết lá»™ ra cụ rất coi trá»ng cuá»™c gặp mặt ngà y hôm nà y, nên má»›i nịnh mình, lo rằng đợi lúc nữa khi gặp mặt cụt hứng bá» vá» sao? Dưá»ng như từ sau khi biết được thân thế cá»§a mình, bản thân đối vá»›i ngưá»i há» Trần chưa từng nể mặt, luôn tá» thái độ, Lưu Thanh thân là bà thư cá»§a cụ lo lắng cÅ©ng không phải là không có khả năng."
Tròng lòng Dương Phà m nghÄ© cuá»™c gặp mặt hôm nay sẽ xảy ra việc gì đó, trên mặt không chút thay đổi gáºt đầu vá»›i Lưu Thanh, vẫn như cÅ© tá» vẻ há» hững.
Mắt tiá»…n bóng lưng cá»§a Chu Minh Äạo và Dương Phà m, Lưu Thanh nhá»› tá»›i những việc phát sinh lúc trước, trong lòng không khá»i thầm than, Ä‘á»u là con cháu há» Trần, tại sao lại khác nhau má»™t trá»i má»™t vức thế chứ?
Trên chiếc sofa giữa phòng khách, má»™t ngưá»i tướng mạo quắc thước, thân hình gầy gò Ä‘ang ngồi, trên tay Ä‘ang cầm má»™t bản văn kiện để Ä‘á»c, phát hiện Chu Minh Äạo và Dương Phà m tá»›i, đặt văn kiện xuống quay đầu lại nói:" Các ngưá»i tá»›i rồi à ! Ngồi chá» má»™t tÃ!"
Nói xong, ông ta lại tiếp tục cầm văn kiện lên Ä‘á»c, giống như hai ngưá»i không tồn tại. Nói chá» má»™t tÃ, thế mà đã sắp tá»›i giá» cÆ¡m trưa rồi, ông ta cÅ©ng không quay đầu lại nói chuyện, chỉ mặc cho hai ngưá»i ngồi đó.
Chu Minh Äạo còn có chuẩn bị, lấy trong túi ra má»™t bản < Chu Dịch> ra Ä‘á»c, như thể đã quen vá»›i việc nà y rồi. Còn tình cảnh cá»§a Dương Phà m ai nhìn cÅ©ng có thể thấy có chút khó xá».
Thá»i gian từng phút từng giây cứ thế trôi qua, Dương Pham cứ ngồi yên trên sofa, tư thế cÅ©ng không thay đổi, trong ánh mắt không nhìn ra chút phiá»n lòng nà o, chỉ là quay đầu lại nhìn ra ngoà i cá»a sổ, khóe miệng mang theo má»™t nụ cưá»i nhạt.
Chu Mịnh Äao luôn dùng dư quang trong mắt chú ý đến biểu hiện cá»§a Dương Pham, trong lòng thầm than:" lão già nà y, vì sao toà n thÃch là m trò nà y nhỉ, theo huyết thông mà nói, đây dù gì cÅ©ng là con cháu há» Trần, cần là m tình là m tá»™i thế nà y sao? Thêm nữa, Dương Phà m tà i năng như váºy? Giống 22 tuổi lắm sao?"
Lòng Chu MInh Äạo vô cùng rõ rà ng, đây chỉ là má»™t thá» thách cá»§a lão đối vá»›i Dương Phà m, lúc nà y chỉ cần Dương Phà m tá» ra má»™t chút phiá»n lòng và bất mãn, sẽ mất Ä‘iểm vá»›i lão ngay. Chu MInh Äạo vô cùng bất mãn vá»›i cách là m nà y, không phải là bởi vì Dương Phà m không phải lá»›n lên tại Trần gia sao? Hai ngưá»i anh há» cá»§a Dương Phà m lá»›n lên từ Trần gia, lão giạy bảo rất tốt, kết quả là m ra những việc khiến lão rất tức giáºn, cÅ©ng thất vá»ng đối vá»›i hai thằng cháu nà y, giá» má»›i nhá»› là còn má»™t thằng cháu khác là Dương Phà m.
"Cái lão nà y, già rồi còn là m trò nà y, tôi còn lo Dương Phà m không bị dÃnh câu đó" Chu Minh Äạo oán trách má»™t câu, khẽ húng hắng và i tiếng, nhắc nhở lão Trần.
Äồng hồ treo trên tưá»ng, kim lúc nà y đã chỉ và o số 12, lão Trần nghe thấy mấy tiếng húng hắng cá»§a Chu Minh Äạo, đặt văn kiện và tháo kÃnh xuống, cuối cùng quay đầu lại, trên mặt mang theo má»™t cá»— uy nghi đồng thá»i kèm theo má»™t niá»m vui không thể che dấu. Dưới góc nhìn cá»§a Chu Minh Äạo, phát hiện ngoà i ý muốn chÃnh là lúc nà y khóe miệng lão Trần và Dương Phà m như thể cùng khắc từ cùng má»™t khuôn mẫu. NghÄ© tá»›i tÃnh cách hai ngưá»i có nhiá»u Ä‘iểm giống nhau, Chu Minh Äạo lại nói thầm:" không phải ngưá»i má»™t nhà , không và o chung má»™t cá»a!"
"Dương Phà m, ChÃnh Hòa thương lượng vá»›i ta, tÃnh đổi há» cá»§a cháu sang há» nó, cháu có ý kiến gì vá»›i việc nà y?"
Lão Trần nói câu nà y vô cùng đưá»ng đột, Trần ChÃnh Hòa, hiện là phó thư ký cá»§a tỉnh á»§y, cÅ©ng là cha cá»§a Dương Phà m.
Last edited by QuanQuan; 13-12-2009 at 03:13 PM.
|