Hoàng Diệp đạo nhân đỡ hắn dậy nói: “Như thế tối nay con tắm gội trai giới, sáng ngày mai sẽ cử hành đại điển tiếp nhậm chưởng môn. Đối với tình hình các chi của bổn phái, có điều gì chưa rõ, con có thể hỏi ngay bây giờ.”
Trác Nhất Hàng thưa: “Chức vị chưởng môn, đệ tử ngàn vạn lần không dám đảm nhận.”
Hoàng Diệp đạo nhân hỏi: “Thế là vì sao?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Đệ tử trẻ tuổi kiến thức nông cạn, sao có thể làm gương cho đồng môn!”
Hoàng Diệp đạo nhân nói: “Muốn quang đại bổn môn, đòi hỏi phải là người tuổi trẻ tài cao, vừa có tài năng vừa quyết đoán đảm nhận. Chẳng lẽ con muốn trút trách nhiệm lên mấy lão già chúng ta sao?”
Trác Nhất Hàng đưa mắt liếc Ngu Tân Thành một cái. Ngu Tân Thành không đợi hắn mở miệng đã dẫn đầu bốn đại đệ tử các chi bước lên tham kiến, cất giọng: “Trác hiền đệ đừng từ chối nữa. Di mệnh của tiền nhiệm chưởng môn, ai dám kháng lại. Hà huống còn có bốn vị sư thúc phò trợ đệ.”
Ngu Tân Thành cho rằng Trác Nhất Hàng sợ đồng môn không phục nên mới nói như vậy. Kì thực Trác Nhất Hàng hoàn toàn không có ý đó.
Bạch Thạch đạo nhân xen vào: “Nhất Hàng, con nên nghĩ đến kì vọng của sư phụ con lúc sanh tiền.”
Trác Nhất Hàng nhìn bốn phía. Trong mười hai sư huynh đệ đồng bối, quả thật không có người nào đủ khả năng đảm nhận trọng trách này, cũng biết nếu không có người đề cử, tất nhiên không được phép tiếp thụ.
Hoàng Diệp đạo nhân lại bồi thêm một câu: “Quan tài sư phụ con không thể quàn lại quá lâu. Nếu con không tiếp nhậm thì không thể hạ táng người, con yên lòng được sao?”
Trác Nhất Hàng khóc nói: “Các vị sư thúc sư huynh, đệ tử thụ trọng ân sư môn, lại có di mệnh của sư phụ, tất phải tuân theo. Tiếc là đệ tử có nỗi ẩn tình khó giãi bày, nếu muốn tiếp nhậm chưởng môn thì phải đợi ba năm nữa.”
Hoàng Diệp đạo nhân hỏi: “Nghĩa là sao?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Đệ tử bị người hãm hại, hiện giờ là khâm phạm của triều đình. Nếu không thể minh oan thì không có cách nào tiếp nhậm chưởng môn được.”
Hoàng Diệp đạo nhân kinh hãi, vội vã kêu Trác Nhất Hàng vào trong hỏi rõ căn do.
Trác Nhất Hàng nhân vì sự tình trọng đại, trên đường đi lại có nhiều đồng môn, hắn sợ lộ chuyện nên vẫn chưa bẩm báo cho Hoàng Diệp đạo nhân biết. Hiện tại đành phải nói ra. Hoàng Diệp đạo nhân nghe chuyện Mãn Châu mua chuộc gian nhân, mưu đồ khuynh đảo triều đình, không kềm được sợ hãi.
Một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi: “Ngọc La Sát có biết chuyện này không?”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Đương nhiên là biết. Trong sáu tên ma đầu ác đấu với cô ta trên Hoa Sơn có hai tên là gian tế Mãn Châu.”
Hoàng Diệp đạo nhân nói: “Cô ta là lục lâm cự đạo, đối với những kẻ muốn khuynh đảo triều đình chẳng phải là đồng đạo cùng chí với cô ta?”
Trác Nhất Hàng nói: “Cô ta hận những kẻ đó thấu xương. Không chỉ cô ta, ngay cả Vương Chiếu Hi cũng thế. Trong lòng lục lâm hào kiệt, thiên tử có thể thay nhưng tuyệt đối không nhường cho dị tộc.”
Hoàng Diệp đạo nhân trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Vốn dĩ Vũ Đương phái chúng ta chủ trương không hỏi tới chuyện triều đình. Nhưng sự việc này quan hệ đến vận mệnh đất nước, con lại bị hàm oan, không thể không quản được. Đợi sau khi chôn cất sư phụ con, con hãy thượng kinh đi!”
Trác Nhất Hàng đáp: “Chính thế. Con muốn diện kiến thái tử, tấu rõ chuyện gian nhân hãm hại khâm sai, vu oan cho con!”
Hoàng Diệp đạo nhân nói: “Với đồng môn, bất tất phải giải thích. Con chỉ cần bẩm cáo với bốn sư thúc.”
Trác Nhất Hàng nói: “Con cũng định thế. Không phải con không tin đồng môn huynh đệ, chỉ e quá nhiều người biết sẽ để lộ tin tức.”
Hoàng Diệp đạo nhân gật đầu: “Chuyện này ta đã minh bạch, con không cần giải thích.”
Hoàng Diệp đạo nhân phân phó Trác Nhất Hàng chờ trong tĩnh thất rồi ra ngoài gọi ba người Hồng Vân, Bạch Thạch và Thanh đạo nhân vào thương nghị hồi lâu.
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Nếu đã là vậy, chức chưởng môn hãy tạm do Hoàng Diệp sư huynh đảm nhận.”
Hoàng Diệp đạo nhân nói: “Tuổi ta đã xế chiều, tinh thần suy giảm, biết có ứng phó nổi không!”
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Dù sao chỉ có ba năm, huynh không tiếp nhận thì còn ai có đủ khả năng!”
Hoàng Diệp đạo nhân đành phải đồng ý. Tứ lão cùng Trác Nhất Hàng ra ngoài, thông báo cho mười hai đệ tử. Chúng đồng môn nghe nói Trác Nhất Hàng bị hàm oan, hết sức quan hoài nhưng cũng biết sự tình bí mật, không ai dám hỏi thêm.
Mấy ngày sau, sau khi an táng Tử Dương đạo trưởng, các tục gia đệ tử lần lượt hạ sơn. Trác Nhất Hàng ở lại trên núi thủ hiếu.
Một tối, Hoàng Diệp đạo nhân kêu hắn vào vân phòng hỏi: “Phụ thân con lúc ở kinh có định hôn ước cho con chưa?”
Trác Nhất Hàng đáp: “Chưa có!”
Hoàng Diệp đạo nhân lại hỏi: “Thế con đã có ý trung nhân chưa?”
Trác Nhất Hàng đỏ mặt, im lặng hồi lâu mới nói: “Cũng chưa có!”
Trong lòng hết sức kì lạ, sao sư thúc lại hỏi vấn đề này?
Hoàng Diệp đạo nhân nói tiếp: “Con tuổi không còn nhỏ nữa, cũng nên định chuyện hôn nhân đại sự thôi.”
Trác Nhất Hàng thưa: “Đệ tử thân mang trọng hiếu, sao dám bàn đến chuyện hôn sự.”
Hoàng Diệp cười nói: “Ta tuy không phải người làm quan nhưng chuyện lễ nghĩa thì cũng biết một hai. Trọng hiếu tại thân, đương nhiên hôn nhân phải đợi mãn tang ba năm. Có điều nghị hôn thì chắc không có vấn đề gì.”
Trác Nhất Hàng rùng mình, vội vàng nói: “Con thật không có ý đó!”
Hoàng Diệp nghĩ một hồi lại cười: “Con là nhân tài, tất phải kết hợp với thục nữ tài mạo song toàn. Ngọc La Sát võ công tuy cao, đáng tiếc lại là cường đạo, dã tính khó trừ. Ta khuyên con không nên lưu luyến cô ta.”
Trác Nhất Hàng vội nói: “Đệ tử đã thưa tịnh không có ý đó, sư thúc lại đề cập đến chuyện này, chẳng lẽ không tin đệ tử?”
Hoàng Diệp lắc đầu: “Con là nhân tài kiệt xuất của bổn môn, thân gánh trọng nhiệm. Ta chỉ lo con đi lầm vào đường rẽ.”
Trác Nhất Hàng nói: “Sư thúc yên tâm, đệ tử biết tự lo cho mình.”
Hoàng Diệp đạo nhân gật đầu: “Được vậy thì tốt. Nhưng mà nếu gặp cô nương thích hợp, ta khuyên con cứ quyết định trước, để phòng chuyện bất trắc!”
Trác Nhất Hàng càng nghe càng kinh. Trong lòng hắn quả thật chưa hề nghĩ đến chuyện muốn thành hôn cùng Ngọc La Sát. Nhưng nếu không được như vậy, nhìn từ trước ra sau, nữ nhân thiên hạ trong mắt hắn đều như bụi trần cả thôi.
Cá tính Ngọc La Sát mạnh mẽ, dù có lúc làm hắn sợ hãi, thậm chí căm ghét, nhưng càng ngày càng khắc sâu trong lòng hắn. Hiện tại nghe giọng điệu của sư thúc, ý chừng muốn làm mai, giật thót mình vội vã xua tay: “Đệ tử bây giờ quả thật không muốn đề cập chuyện hôn sự quá sớm.”
Hoàng Diệp đạo nhân nhìn thần sắc hắn, không nhịn được cười thầm, lại thêm lo âu trong dạ. Hắn nói đối với Ngọc La Sát vô tình, vị tất là thật. Nghĩ thầm: nó đã như thế cũng không nên bức bách quá. Đợi nó gặp một người tốt hơn, lúc đó chúng ở cùng một chỗ, không lo nó không thay đổi tình cảm.
Trác Nhất Hàng thấy sư thúc mỉm cười, hồi lâu cũng không nói thêm câu gì, thở phào đứng dậy: “Sư thúc còn có việc gì phân phó, đệ tử định sáng mai rời núi.”
Vốn dĩ hắn định thủ hiếu đủ ba bảy hai mươi mốt ngày mới đi, nhưng bây giờ nghe Hoàng Diệp đạo nhân nói thế, chỉ muốn mau mau đi sớm.
Hoàng Diệp đạo nhân lại cười: “Con ngồi xuống đã!”, thong thả: “Con dù gì cũng là chưởng môn đệ tử, ta không yên tâm để con một mình thượng kinh!”
Trác Nhất Hàng nhớ tới Vân Yến Bình và Kim Thiên, công nhận sư thúc lo lắng không thừa.
Hoàng Diệp tiếp tục nói: “Vì thế, ta định kêu tứ sư thúc đi cùng với con!”
Tứ sư thúc chính là Bạch Thạch đạo nhân. Trong Vũ Đương ngũ lão, Bạch Thạch đạo nhân đứng hàng thứ tư, là người nhỏ tuổi nhất, năm nay vừa mới năm mươi. Không những thế, ông ta làm đạo sĩ là chuyện mới chừng mười năm trở lại đây. Trác Nhất Hàng chỉ biết đại khái ông ta tục gia họ Hà, sau khi thê tử chết mới đội mão vàng, lên Vũ Đương sơn làm đạo sĩ.
“Tứ sư thúc con từ sau khi so chưởng thất bại dưới tay Thiết Phi Long tới giờ, tu tập nội công đã tiến cảnh rất nhiều. Con thân cận với ông ấy chỉ có lợi thôi.”
Trác Nhất Hàng nói: “Có tứ sư thúc đồng hành quả thật quá tốt, chỉ sợ phiền cho người!”
Hoàng Diệp mỉm cười: “Sao lại nói những lời khách sáo với sư thúc con như thế?” bèn kêu hắn mau mau đi nghỉ sớm.
Trong bốn vị sư thúc, bình nhật Trác Nhất Hàng gần gũi với Bạch Thạch đạo nhân nhất, có lão đồng hành, hắn hết sức hoan hỉ. Hai ngày sau, Trác Nhất Hàng bái biệt ba vị sư thúc, lại đến bái tế mộ sư phụ một phen rồi mới cùng Bạch Thạch đạo nhân hạ sơn. Suốt dọc đường ngày đi đêm nghỉ, đi được mấy chục ngày thì đến phía Đông địa phận Hà Nam.
Bạch Thạch đạo nhân hốt nhiên nói: “Nhất Hàng, chúng ta lên Tung Sơn một chuyến được chứ?”
Trác Nhất Hàng một lòng muốn đến Bắc Kinh, lấy làm lạ sư thúc sao lại có nhã hứng: “Sư thúc sao lại muốn lên Tung Sơn?”
Bạch Thạch đạo nhân cười nói: “Tung Sơn đứng đầu Ngũ Nhạc, danh sơn nổi tiếng như thế, sao có thể bỏ lỡ?”
Trác Nhất Hàng nói: “Đợi sau khi xong việc trở về, du ngoạn cũng không muộn mà!”
Bạch Thạch đạo nhân đáp: “Muộn hay không muộn thì cũng chỉ thêm mấy ngày, với lại không phải chỉ du ngoạn, ta còn muốn tìm một người.”
Trác Nhất Hàng nói: “Đã là như thế, đệ tử xin phụng bồi!” trong lòng thầm trách sư thúc mà không dám mở miệng.
Tung Sơn là tên gọi chung của hai ngọn Thái Thất, Thiếu Thất, hai ngọn núi đối diện nhau, cách nhau ước chừng mười dặm. Về phía bắc Thiếu Thất, dưới chân núi là nơi phát nguyên quyền thuật Thiếu Lâm vang danh cả nước, Thiếu Lâm tự.
Trác Nhất Hàng hỏi: “Sư thúc có lên Thiếu Lâm ra mắt không?”
Bạch Thạch đạo nhân cười: “Tăng đạo bất đồng, ta lên đó làm gì? Ta và chủ trì Thiếu Lâm tự cũng không có giao tình. Ta và con lên Thái Thất trước, nếu còn thời gian mới lên Thiếu Thất.”
Trác Nhất Hàng càng thêm kì quái. Nhân sĩ võ lâm đến Tung Sơn đều lên Thiếu Thất trước, không tới Thiếu Thất ước đồ không phải người võ lâm. Nhưng sư thúc đã muốn lên Thái Thất, Trác Nhất Hàng cũng đành chiều theo.
Hai người khởi hành thật sớm, leo lên Tung Sơn. Phương đông triều dương chưa hiện, trên Tung Sơn biển mây mờ mịt. Lên đến giữa chừng, biển mây mới nhạt dần. Giữa biển mây vầng dương hiển hiện, cảnh vật trên núi tựa như vừa được cởi bỏ khỏi lớp màn bao phủ. Chỉ thấy núi non hùng vĩ, suối nước trong xanh, hang động thăm thẳm, mây màu tươi đẹp, chim hót véo von, hương hoa thoang thoảng.
Trác Nhất Hàng cảm thán: “Danh sơn cảnh vật, quả nhiên tuyệt diệu thế gian!”
Hai người ngồi nghỉ một hồi, uống nước suối ăn lương khô, lửng dạ rồi mới tiếp tục đăng sơn. Bách trên Tung Sơn từ thời thượng cổ đã rất nhiều, hai người xuyên qua rừng bách giữa tiếng gió núi xào xạc. Đi lên càng lúc càng cao, hốt nhiên thấy một gốc lão bách, thân cong xanh ngắt, hai người ôm cũng không hết. Trác Nhất Hàng tán tụng mãi không muốn rời đi.
Bạch Thạch đạo nhân nói: “Phàm du khách lên Thái Thất, ai cũng bịn rịn không muốn rời khỏi lão bách này. Tương truyền khi Hán Vũ Đế lên Tung Sơn, đã phong nó làm Đại Tướng Quân. Vì thế mà tất cả du khách đều gọi là Bách tướng quân. Nếu truyền thuyết là thật thì lão bách này đã trên hai ngàn tuổi rồi.”
Trác Nhất Hàng chiêm ngưỡng lão bách, chỉ thấy nó cành lá um tùm xanh tốt, sức sống dạt dào, không nhịn được mỉm cười: “Đời người chỉ đến trăm năm, so với lão bách này bất quá chỉ là đứa trẻ sơ sinh. Hà tất phải tranh danh đoạt lợi, rước lấy phiền não lo âu.”
Đang nói chuyện, Bạch Thạch đạo nhân đột nhiên kéo hắn ngồi xuống, thì thầm: “Con nghe xem, hình như có người đang lên!”