Trác Nhất Hàng ẩn sau gốc lão bách, thấy trên đường mòn lên núi xuất hiện ba tên quan quân. Trác Nhất Hàng nhận ra một người trong số đó chính là chỉ huy Cẩm y vệ Thạch Hạo, nghĩ bụng không hiểu sao hắn lại có nhã hứng, lên Tung Sơn du ngoạn. Bất giác cảm thấy bàn tay Bạch Thạch đạo nhân đang nắm lấy tay mình hơi run.
Gió núi thổi xào xạc.
Thạch Hạo nói: “Lí đại nhân, khâm sai đã được đưa đến phủ nha nhưng chúng ta cũng không thể khinh suất được!”
Người được gọi là Lí đại nhân nói: “Thái tử muốn đăng cơ, tin rằng bọn Vân Yến Bình không dám gia hại khâm sai lần nữa!”
Trác Nhất Hàng nghe thấy, tâm niệm chợt động. Bọn họ rõ ràng đang đề cập đến chuyện của hai vị khâm sai Chu, Lí. Nghe khẩu khí, tựa hồ khâm sai đã được bọn họ tìm thấy, an nhiên thoát hiểm.
Một người trong bọn lại nói: “Lí đại nhân cố kiếm tình thâm, đêm nay chúng ta muốn quấy quả uống chén rượu đoàn viên.”
Lí đại nhân kia chỉ cười không đáp. Trác Nhất Hàng đưa mắt nhìn, thấy vẻ mặt Bạch Thạch đạo nhân có chút kì dị. Định mở miệng, lão dường như biết ý, nắm lấy tay hắn ra hiệu cho hắn im lặng.
Ba người lên đến trên núi, Thạch Hạo nói: “Lão bách này vẫn xanh tốt như thế, thật là hiếm có. Chúng ta đến gốc cây ngồi nghỉ một lát!”
Lí đại nhân đó thở dài: “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu (nghĩa là mỹ nhân từ xưa đến nay cũng giống như danh tướng, không hẹn với thế gian sẽ thấy được lúc bạc đầu). Cây đại tướng quân này sống đến hai ngàn tuổi rồi mà vẫn chưa bạc đầu, thật sự khiến ta khâm phục.”
Trác Nhất Hàng thầm nghĩ: người này cũng có chút học vấn.
Ba người tiến đến càng lúc càng gần. Bạch Thạch đạo nhân đang định xông ra, hốt nhiên trong gió vọng tới tiếng nói cười của tiểu nữ hài, ba người nhất tề dừng lại. Qua một lúc, từ trên đỉnh núi xuất hiện một thiếu nữ tuổi chừng mười tám, tay dắt một tiểu nữ hài.
Bé gái ấy bất quá chưa tới mười tuổi, cười nói linh lợi, trông thấy người lạ thì kêu lên: “Tỉ tỉ, có người ở đây kìa. Kêu bọn họ tránh đường đi, chúng ta muốn chơi trò đuổi bắt ở đây.”
Trong sát na ấy, tay Bạch Thạch đạo nhân lại khẽ run. Người được gọi là Lí đại nhân khoảng chừng bốn mươi có dư, tướng mạo pha chút uy vũ, ngẩng đầu hô hoán: “Uy, tiểu cô nương, cô tên là gì? Má má cô đâu?”
Nữ hài đáp: “Ông không cần quản.” Lại thòng thêm một câu: “Ta không có má má, chỉ có cô cô!”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Lí đại nhân một cái, nói: “Hoa muội, đừng để ý bọn họ, chúng ta về thôi!”
Tiểu hài hỏi: “Tỉ tỉ, bọn họ có phải làm quan không? Cô cô nói, làm quan không có ai là người tốt hết. Được, muội nghe lời tỉ, không để ý nữa.”
Thiếu nữ nắm tay đứa bé, quay người bỏ đi.
Lí đại nhân vội vàng kêu lên: “Uy, cô nương, bọn ta không phải là người xấu. Cô dẫn chúng ta đi gặp cô cô của cô đi!”
Thiếu nữ nói: “Cô cô ta không muốn gặp các ngươi!”
Bên cạnh Lí đại nhân có một tên quân, tựa hồ muốn nịnh nọt thượng ti, phi thân một cái đã án trước mặt thiếu nữ, cười hi hi: “Tiểu cô nương thật là đẹp, vì sao lại không lí đến chúng ta? Bọn ta từ trong thành lên đây du ngoạn, bây giờ mới được thích thú!”
Chìa tay định vuốt má thiếu nữ, Lí đại nhân kêu lên: “Lão Hồ, không được làm càn!”
Tiếng kêu còn chưa dứt, thiếu nữ đã vung tay, nghe “bốp” một cái, tên quan quân đó đã bị giáng cho một bạt tay.
Trác Nhất Hàng trông thấy, cơ hồ muốn cười phá lên. Tên quan quân này bình nhật chắc quen thói ỷ thế khinh người, chòng ghẹo phụ nữ, hôm nay bị thiếu nữ tát tai, thật là đáng kiếp. Xem thiếu nữ xuất thủ bất phàm, nhất định có luyện qua võ công.
Tên quan ấy tên là Hồ Quốc Trụ, chức vụ thấp hơn Lí đại nhân và Thạch Hạo một bậc nhưng cả ba người đều là Cẩm y vệ trong cung, thường ngày hay uống rượu với kỹ nữ, đùa bỡn nữ nhân. Trước đó hắn nghe thượng ti quát “không được làm càn”, lấy làm bất mãn, chửi thầm y làm bộ trang nghiêm. Đến khi bị tát một cái, vừa đau vừa tức, nhảy vọt tới, vung trảo chụp lấy thiếu nữ.
Thiếu nữ đẩy muội muội ra, xuất chiêu “Như phong tự bế”, chưởng này nhất âm nhất dương, nhẹ nhàng triệt tiêu thế đánh của Hồ Quốc Trụ, song chưởng hướng tới trước vỗ nhẹ, Hồ Quốc Trụ không tự chủ được lảo đảo lùi lại mấy bước.
Thiếu nữ kêu lên: “Uy, ngươi không phải muốn đánh người chứ?”
Hồ Quốc Trụ thân là phó chỉ huy Cẩm y vệ, còn là hảo thủ Côn Lôn phái, trong võ lâm cũng có chút thanh danh. Vậy mà lại bị thiếu nữ xuất chiêu đẩy lùi, trước mặt đồng liêu càng mất thể diện, tức giận hét lên: “Hừ, ngươi dám đánh nhau với ta không?”
Thiếu nữ nói: “Không phải ta muốn đánh với ngươi, mà là ngươi muốn đánh ta!”
Hồ Quốc Trụ nói: “Được, không kể là ai muốn đánh ai, trường đấu này nhất định phải đánh!”
Lí đại nhân kia định quát bảo dừng lại, hốt nhiên đổi ý, để xem võ công thiếu nữ như thế nào? xem là ai dạy dỗ nàng? Bèn kêu lên: “Này, muốn đánh nhau thì đến đây, chỗ này rộng rãi, đánh trên đường núi làm chi?”
Thiếu nữ nhướng mày: “Ba người các ngươi lên đây ta cũng không sợ!”
Bắt muội muội ngồi yên trên sơn thạch dặn dò: “Muội ngồi đây xem, không được loạn động!”
Nữ hài vỗ tay cười: “Hay lắm, đánh đi, đánh đi. Tỉ tỉ, tỉ nhất định phải thắng đó!”
Thiếu nữ phi thân hạ xuống khoảng đất phía trước lão bách, quay đầu lại vẫy tay: “Này, đến đây đi!”
Hồ Quốc Trụ mặt mày đỏ ửng, tung mình đuổi theo, chỉ tính khinh công đã thua nàng ta một chiêu.
Thiếu nữ khí định thần nhàn, ngưng thần đợi địch.
Thạch Hạo nói: “Lão Hồ, không nên khinh địch. Cô nương này là hành gia đó!”
Mũi chân Hồ Quốc Trụ điểm xuống, phi thân vọt tới, hữu quyền vỗ ra, quát: “Tiếp chiêu!”
Thiếu nữ cười lạnh, thân hình hơi nghiêng, phản thủ một chưởng, nhanh như chớp chém vào tay hữu địch nhân.
Hồ Quốc Trụ quát lên: “Đánh hay lắm!”
Tả chưởng phất lên, hữu chưởng vươn ra chụp vào mặt thiếu nữ. Chiêu này gọi là “Kim long thám trảo”, một tuyệt chiêu trong Long hình thập bát thức của Côn Lôn phái. Ai ngờ trảo này chụp vào khoảng không. Thân hình thiếu nữ nhanh lẹ như báo, hữu chưởng đột nhiên phát ra vỗ vào sườn trái của Hồ Quốc Trụ. Hắn vội vàng chuyển thân, khó khăn lắm mới tránh được chiêu này. Tả chưởng thiếu nữ lại phát ra, biến thành “Ấn chưởng”, ấn vào ngực địch nhân. Hồ Quốc Trụ kinh hoảng, dồn sức vươn người, “bịch” một tiếng, vai đã trúng chưởng, lảo đảo thối lui mấy bước, la thầm “nguy hiểm thật!”. Nếu vừa rồi không phải y dùng vai ngạnh tiếp, yếu huyệt nơi ngực đã bị ấn chưởng đánh trúng, e rằng tính mạng khó bảo toàn.
Hồ Quốc Trụ lãnh hai chưởng, hết dám khinh địch, lập tức biến chưởng pháp “Long hình thập bát thức” thành “Hắc hổ quyền”. Bộ quyền này uy mãnh vô cùng. Thiếu nữ khinh công tuy giỏi nhưng khí lực lại kém, nháy mắt đã chuyển thành bình thủ.
Đấu được một chặp, quyền pháp thiếu nữ hốt biến, chuyển động vòng quanh Hồ Quốc Trụ, cứ nhằm tiến công từ trên không. Thân pháp của Hồ Quốc Trụ kém xa thiếu nữ về khoản khinh linh, công thì không tới, thủ cũng không nghiêm mật. Không tới mấy khắc đã trúng liên tiếp hai chưởng, may mà không trúng chỗ yếu hại, còn có thể chi trì được nhưng cũng mệt tới nỗi mồ hôi đầy đầu.
Gã Lí đại nhân liên tiếp lắc đầu, kêu lên: “Lão Thạch, tách lão Hồ ra đi nhưng đừng làm cô ta bị thương!”
Thạch Hạo tiến lên một bước, chen vào giữa hai người, hữu chưởng và tả chưởng một đẩy một kéo. Chiêu này gọi là “Đái mã quy tào”, Hồ Quốc Trụ bị hắn kéo qua một bên, thiếu nữ cũng bị y đẩy lùi mấy bước. Vốn dĩ luận chưởng pháp, Thạch Hạo chưa chắc đã hơn được cô nương kia nhưng hắn nội lực hùng mạnh, trong chưởng lại hàm chứa âm kình. Năm đó lúc hắn tầm nã Vương Chiếu Hi từng hiển lộ công phu “chân giẫm nát đá”, Vương Chiếu Hi còn phải kiêng dè. Thiếu nữ này công phu còn thấp hơn Vương Chiếu Hi, đương nhiên không tiếp nổi chưởng của hắn.
Nhưng mà thiếu nữ này xem chừng cũng rất háo thắng, vừa lui lại đã kêu lên: “Được a, các người lên cả đi!”
Lí đại nhân đó kêu lớn: “Tiểu cô nương, bất tất phải đấu nữa. Chúng ta đều là người một nhà, sư phụ cô không phải họ Hà sao?”
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn chăm chăm, hồi lâu cũng không trả lời.
Lí đại nhân kia lại cười: “Hiện tại có thể dẫn chúng ta đi gặp cô cô của cô chưa?”
Lời còn chưa dứt, hốt nhiên từ trên núi phi xuống một người, cười lạnh: “Ngươi còn muốn gặp ta làm gì?”
Người này là một trung niên ni cô, ước chừng bốn mươi tuổi. Lí đại nhân vừa thấy lập tức chạy lên trước, kêu lên: “A, sao nàng lại thí phát làm ni cô?”
Trung niên ni cô không thèm để ý, tay trái dắt thiếu nữ, tay phải nắm nữ hài nói: “Thế gian này quá nhiều kẻ xấu, chúng ta về thôi!”
Gã Lí đại nhân lại tiến lên mấy bước, ầm ỹ: “Uy, nàng nghe ta nói một câu không được sao?”
Ni cô đó ngừng lại, quay đầu nói: “Được, ngươi nói đi!”
Lí đại nhân kia cười hi hi: “Nói nhiều hơn hai câu được không?”
Ni cô sầm mặt, Lí đại nhân nói: “Hà muội, năm đó là ta sai rồi. Hiện giờ ta đặc biệt đến đây đón nàng.”
Ni cô “hừ” một tiếng nói: “Ta và ngươi không có quan hệ gì hết. Ngươi làm quan của ngươi, ta làm ni cô của ta, ngươi đừng tới đây quấy rầy ta nữa!”
Lí đại nhân nói: “Thái tử sắp đăng cơ!”
Ni cô lạnh lùng: “Không liên quan đến ta!”
Lí đại nhân lại nói: "Nàng cũng biết ta là thân tín của thái tử. Thái tử đăng cơ, ta xin người làm quan bên ngoài, chí ít cũng là tổng binh, nói không chừng có thể được làm tướng quân. Lúc đó nàng chính là cáo mệnh phu nhân (phụ nữ được vua phong tước thời phong kiến) rồi."
Sắc mặt ni cô chuyển từ đỏ sang xanh, gằn giọng: "Ngươi đã có cáo mệnh phu nhân của ngươi. Nếu còn làm phiền ta, đừng trách ta không khách khí!"
Lí đại nhân kia cười cười, lại nói: "Chẳng trách nàng tức giận, thì ra nàng còn chưa biết. Hồ thị đã chết rồi, lại không có con cái. Ta chỉ còn có một mình nàng."
Ni cô cười lạnh một tiếng, đanh mặt: "Cút ngay, mười bốn năm trước ngươi tham công danh phú quý, bỏ ta…"
Lí đại nhân vội vàng cắt ngang: "Đó là chủ ý của mẫu thân ta, không liên quan đến ta!"
Ni cô vẫn tiếp tục: "Ta không có hạ tiện như vậy. Bỏ vợ cũng giống như hắt nước đổ đi. Ngươi hốt cho đầy bát nước lại ta xem!"
Lí đại nhân lại nói: "Nàng không niệm tình phu thê cũng nên nghĩ đến Thân nhi!"
Ni cô run rẩy, vốn đã định đi lại quay người lại hỏi: "Thân nhi thế nào rồi?"
Lí đại nhân đáp: "Đang chờ má má trở về!"
Ni cô đột nhiên cười lạnh, gằn giọng: "Ngươi tưởng ta không biết? Thân nhi không chịu nổi bị kế mẫu hành hạ, đã sớm bỏ đi rồi!"
Lí đại nhân sắc mặt xám xanh, bất ngờ nhảy dựng lên: "Hay lắm, quả nhiên nó đến đây rồi!"
Ni cô cười lạnh: "Ngươi xem, ta chỉ thử có một chút. Ngươi đến đây tìm con ngươi, cái gì mà cáo mệnh phu nhân, phì! Cút mau!"
Lí đại nhân tiến thêm mấy bước, kêu lớn: "Ta muốn cả hai mẫu tử nàng về nhà!"
Ni cô mặt lạnh như sương, chẳng khác nào thạch nhân. Đợi Lí đại nhân đến gần mới nói: "Thân nhi không có ở đây!"
Lí đại nhân hỏi: "Vậy thì nó ở đâu?"
Ni cô không thèm để ý, Lí đại nhân hạ giọng: "Vậy nàng theo ta về đi!"
Ni cô vẫn không lí tới, Lí đại nhân đột nhiên nói: "Được lắm, ta biết nàng vẫn còn lưu luyến Long tiểu tử kia, nhưng mà nhà người ta không cần nàng đâu!"
Ni cô ấy động nộ "Ăn nói hồ đồ!", "bốp", gã Lí đại nhân cũng y như Hồ Quốc Trụ, bị bà ta tặng cho một bạt tay.
Lí đại nhân bừng bừng giận dữ, hét lên: "Hay cho bà nương ngang ngược ngươi!"
Một trảo chộp tới, ni cô thân hình hơi chuyển, một chiêu "Thất tinh thủ" liên hoàn xuất ra. Lí đại nhân hít một hơi vào bụng, phút chốc nhu thân tiến chưởng: "Ta đã nhường nhịn mà nàng còn không biết tiến thối!" Vù vù hai quyền, tả chưởng vỗ ngang, hữu chưởng quét thẳng, quả thật là nội gia cao thủ.
Ni cô ấy cũng quát lên: "Ngươi còn không cút mau!"
Giữa chưởng phong đột nhiên tiến chiêu, một tay chém xuống cổ tay hắn, hất văng ra. Lí đại nhân võ công thực cao, cổ tay trầm xuống tránh thoát, kêu lên: "Uy, phu thê đánh nhau, không sợ người ngoài cười cho ư?"
Ni cô tức giận cùng cực, liên hoàn phát chưởng, ác độc vô cùng. Lí đại nhân bị bà ta bức bách thôi lui liên tiếp. Thạch Hạo ở một bên, không dám giúp đỡ, Lí đại nhân lùi dần đến ngay chân lão bách. Ni cô kia một chưởng kích tới, Lí đại nhân lùi đến sau gốc cây. Bạch Thạch đạo nhân đột nhiên nhảy vọt ra, tả thủ ấn xuống vai hắn, đẩy hắn tránh ra.
Ni cô nhìn thấy, vừa kinh vừa mừng, la lớn: "Ca ca, huynh đến từ lúc nào?"
Nguyên lai ni cô kia chính là muội tử của Bạch Thạch đạo nhân, tên là Hà Ỷ Hà. Hơn hai mươi năm trước, có hai nhà đến cầu hôn bà ta. Hai nhà đó trong võ lâm cũng có danh vọng, một là Nga Mi phái Long Khiếu Vân, người còn lại chính là Lí đại nhân này, tên là Lí Thiên Dương. Long Khiếu Vân, Lí Thiên Dương cùng Hà gia đều là thế giao. Phụ huynh Hà Ỷ Hà không quyết định được, để cho nàng ta tự mình tuyển chọn. Lúc đó Hà Ỷ Hà chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, thấy Lí Thiên Dương anh tuấn hơn liền chọn y.
Lí Thiên Dương cực kỳ coi trọng danh lợi. Sau khi thành hôn thì du học đến kinh sư. Y võ công đã cao, lại hiểu biết thi thư, được một thế tập Xa kị tướng quân vừa ý, muốn gả con gái cho y. Lí Thiên Dương cũng còn có chút lương tâm, không dám lập tức lấy vợ khác, nói phải về nhà bẩm cáo cha mẹ. Sau khi hồi gia, lại ngầm kêu mẫu thân ra mặt, đòi bỏ thê tử. Bọn họ lúc đó đã có một tiểu hài ba tuổi. Bạch Thạch đạo nhân còn chưa xuất gia, từng đến Lí gia khuyên can, nói phu thê đã thành hôn mấy năm, còn có hài tử, hà tất phải li dị? Dáng tiếc Lí gia khăng khăng bất chấp lí lẽ, Bạch Thạch cực kỳ căm phẫn, thành thử cắt đứt quan hệ thân thích với Lí gia.
Như thế đã được mười bốn năm. Lí Thiên Dương đã làm tới chức chỉ huy Cẩm y vệ, Long Khiếu Vân thì không biết hạ lạc nơi nào. Hà Ỷ Hà sau khi bị bỏ, tới Thái Thất sơn theo hầu sư phụ. Bảy năm trước sư phụ qua đời, Hà Ỷ Hà lúc này đã quen với cuộc sống trên núi, liền thế phát làm ni cô.
Lại nói Lí Thiên Dương vừa thấy Bạch Thạch đạo nhân liền nhảy dựng lên, định thần lại ấp úng: "Đại cữu, huynh đến vừa hay, mau giúp đệ khuyên Ỷ Hà!"
Bạch Thạch đạo nhân cáu kỉnh: "Đó là chuyện của các người, ta có khuyên cũng có tác dụng gì. Mười bốn năm trước, ta đã từng khuyên ngươi rồi!"
Lí Thiên Dương hết sức xấu hổ, nhất thời không nói nên lời. Lại nói Trác Nhất Hàng lúc này cũng đã xuất đầu. Thạch Hạo trông thấy, vòng tay kêu lên: "Trác công tử!"
Y ngại nghe chuyện gia sự của Lí Thiên Dương bèn kéo Trác Nhất Hàng qua một bên nói chuyện.
Trác Nhất Hàng hỏi: "Thạch chỉ huy, ta hiện giờ là khâm phạm triều đình, có phải ngài đến bắt ta hồi kinh không?"
Thạch Hạo cười lớn: "Thái tử đang rất nhớ ngài. Ngài sớm đã không phải là khâm phạm rồi. Hoàng thượng hiện lâm trọng bệnh, hai tháng nay việc triều chính đều do thái tử xử lý. Lí khâm sai và Chu khâm sai hôm đó sau khi thoát khỏi nhà công tử, chạy tới Hà Nam. Tại đốc phủ Hà Nam, sai người mật báo cho thái tử biết chuyện. Thái tử lúc này đã chấp chưởng triều chính, liền hạ lệnh tra xét. Ngự sử giả mạo khâm sai đã bị cách chức để điều tra. Đại nội vệ sĩ Vân Yến Bình cũng bị phát lệnh truy nã. Đầu mối tra xét dẫn thẳng đến Ngụy Trung Hiền, nhưng mà hắn chưởng quản Đông xưởng, thế lực đã thành. Thái tử không muốn trước khi đăng cơ cùng hắn đối đầu. Hiện tại người đang chiêu hiền nạp sĩ, đối với công tử rất nhớ mong. Người sai ta và Lí chỉ huy xuất kinh đón khâm sai, tiện thể thăm dò tin tức của công tử."
Trác Nhất Hàng nói: "Ta đang định đến kinh yết kiến thái tử. Nhưng mà các người bảo hộ khâm sai, ta không thể cùng các người đồng hành."
Thạch Hạo đáp: "Tại kinh tương kiến cũng như nhau cả."
Hai người nói chuyện một hồi, bỗng nhiên nghe ni cô run giọng quát: "Cút đi!"
Dường như hòa giải bất thành, Lí Thiên Dương lại chọc giận bà ta. Trác Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lí Thiên Dương mặt mày thảm não, nói: "Được rồi, chúng ta gặp lại sau!"
Ni cô lạnh lùng: "Ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp mặt nữa!"
Lí Thiên Dương thở dài, ngoắc tay kêu bọn Thạch Hạo hạ sơn. Ba người Lí Thiên Dương đi rồi, Trác Nhất Hàng mới bước qua ra mắt ni cô. Lúc này thiếu nữ đứng cạnh ni cô, tiểu nữ hài thì ngồi trong lòng Bạch Thạch đạo nhân.
Bạch Thạch đạo nhân cười: "Gọi là Trác ca ca!"
Hướng Trác Nhất Hàng nói: "Con chưa gặp qua nữ nhi của ta phải không?"
Chỉ cô lớn, nói: "Nó là Hà Ngạc Hoa!", lại chỉ cô nhỏ: "Còn đây là Hà Lục Hoa!"
Hà Lục Hoa phấn khởi gọi: "Trác ca ca!"
Hà Ngạc Hoa thoáng ngượng ngùng, khe khẽ gọi một tiếng. Bạch Thạch đạo nhân cười ha hả.
Đúng là: Đáng yêu tiểu nhi nữ, bị quyển nhập tình trường.
Muốn biết mọi chuyện thế nào? Xin xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 8.