Xem bài viết đơn
  #31  
Old 29-05-2008, 08:04 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 31


Một bóng đen khẽ đáp xuống huê viên, nhẹ như một chiếc lá vàng rơi thật êm ái không gây một tiếng động nào. Sau khi đưa mắt nhìn quanh như để chắc chắn rằng không có kẻ rình mò, bóng đen mở ống tay áo. Một bóng chim nhỏ cùng màu với bóng đêm bay vút lên cao, tan nhanh vào tiếng gió đêm xào xạc.

Không quá hai phút sau, một bóng trắng khác từ cửa lầu cao buông mình rơi nhanh xuống đất. Rồi như một con chim nhạn trắng, người ấy bay từ tàng cây này sang tàng cây khác, thủ pháp thật cao minh, không gây nên một tiếng động. Đến nổi bóng đen phải thốt lên lời thán phục:

− Công phu tuyệt diệu.

“Xẹt” một cái, bóng trắng đã ở ngay trước mặt bóng đen khẽ mỉm cười:

− Các hạ quá khen, đó chẳng qua là một trò tiểu xảo.

Bóng đen trong chiếc khăn bịt mặt vẫn phát ra giọng nói thật thanh tao:

− Các hạ chớ có khiêm nhường, mấy tháng cách xa, tại hạ nghe nhớ bạn vô cùng.

Bóng trắng vòng tay cảm kích:

− Đa tạ các hạ đã có lòng nghĩ đến, nhưng sao các hạ lại giấu nơi cư ngụ với tại hạ làm gì? Tại hạ muốn đến thăm bạn một lần cho thỏa tình tri ngộ.

Bóng đen lắc đầu:

− Không phải tại hạ muốn giấu bạn, nhưng vì một bí mật chưa thể nói ra. Là khách giang hồ, ắt hẳn các hạ đã hiểu. Tại hạ có một món quà tặng bạn đây.

Bóng đen bỏ vào tay bóng trắng một vật, bóng trắng cầm lấy kêu lên ngạc nhiên lẫn vui mừng:

− Lạc thính âm ư?

Bóng đen cất tràng cười sảng khoái:

− Quả là người lịch lãm giang hồ, chỉ cần xem qua cũng biết là báu vật của võ lâm, mừng cho vật quý gặp được tay tiên.

Bóng trắng cảm động:

− Đa tạ thâm tình của các hạ, ơn nghĩa này biết bao giờ tại hạ mới trả được đây.

Bóng đen đập tay lên vai bóng trắng thân mật:

− Sao lai nói câu ơn nghĩa? Tại hạ chỉ cần các hạ xem mình là bạn là đủ lắm rồi.

− Dĩ nhiên!

Bóng trắng nắm tay bóng đen nói vui:

− Đã hai năm rồi, dù chưa biết mặt nhau, nhưng tại hạ đã nguyện với lòng xem người là bạn.

− Hay lắm, thôi ta đi đây.

Bóng đen vừa quay lưng thì bóng trắng vội kéo lại:

− Khoan đã, xin bạn hãy cho tôi biết có phải bạn đang bị ai truy đuổi phải không?

Nếu gặp nguy hiểm xin hãy cho tại hạ được cùng chia sẻ.

Bóng đen dừng lại, mắt sáng long lanh sau lớp khăn bịt mặt:

− Hiện tại thì tại hạ chưa gặp điều gì nguy hiểm, nhưng lúc nào gặp khốn thì các hạ đừng bỏ mặc một mình tại hạ nhé.

Bóng trắng nói không cần suy nghĩ:

− Đó là bổn phận của tại hạ rồi, nhưng ...

Bóng trắng ngập ngừng rồi kêu lên mừng rỡ:

− Đúng rồi!

Vừa nói chàng vừa vận công điểm mạnh vào cườm tay của bóng đen, người ấy giật tay kêu lên thảng thốt:

− Kìa, các hạ, người vừa làm gì vậy?

Bóng trắng cười vui:

− Vì chưa biết mặt các hạ, nên tại hạ định để lại một dấu tích hầu sau này nhận diện ra nhau.

Bóng đen đưa cườm tay mình lên xem xét. Dưới ánh sáng mập mờ của ánh trăng xuyên qua kẽ lá, trên cườm tay hắn xuất hiện một dấu đỏ tươi giống như ánh trăng bị khuyết. Hắn kêu lên thảng thốt:

− Âm Dương nhật nguyệt. Một trong năm pho võ công oaid anh trong thiên hạ.

Thật là hân hạnh vô cùng. Xin giã biệt.

Bóng trắng chưa kịp gật đầu thì bóng đen biến mất nhanh như một vì sao xẹt, chỉ thấy cành là lay động, bóng trắng lắc đầu kinh hãi:

− Tuyệt kỹ khinh thân.

Rồi bóng trắng cũng nhẹ nhàng trở về nơi xuất phát.

Rời khỏi tư dinh của bóng trắng, bóng đen lướt nhanh trên tấm thảm cỏ như một mũi tên bay. Chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở bãi đất trống trên đỉnh núi Thái Bình, nơi mà mỗi buổi sáng các môn sinh Thái Bình phái miệt mài luyện tập võ công.

Vừa đặt chân xuống bãi đất trống, bóng đen bỗng lộn ngược về phía sau, chiếc quạt trong tay hắn chỉa thẳng vào một lùm cây, chỉ nghe một tiếng “hự” khẽ vang lên rồi có tiếng tử thi gục ngã. Bóng đen cười khẩy:

− Đáng kiếp tên rình mò ngu xuẩn.

Nhưng hắn chưa kịp bước đi thì trước mặt bỗng hiện lên mười đệ tử Thái Bình giáo, lăm lăm kiếm nhọn trên tay hét lớn:

− Tên gian tế, dám giết chết đồng môn của ta.

Nói xong họ vung kiếm tấn công bóng đen tới tấp, nhưng hắn chỉ đứng yên như thể xem trước mắt mình là đám cây cỏ vô tư. Chiếc quạt trên tay hắn xòe ra được nửa chừng, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cụp trở vào, thân thể hắn bay bổng trên cao, tà áo mỏng xoay tròn theo thân pháp của chủ nhân phất nhẹ vào mặt đám đệ tử cao thủ của giáo phái Thái Bình.

Thật không ngờ, chỉ một cái phất nhẹ như vậy đã khóa chặt huyệt đạo đám đệ tử của Lâm Bình, đứng ngây người ra như phổng đá chờ được người hóa kiếp.

Nhanh như chớp bàn tay đỏ của bóng đen tung ra mười chiêu thức liên hoàn, thảm thương cho đám học trò của Lâm Bình, vừa mới mấy phút trước đây còn là những con người biết đi đứng nói cùng, giờ chỉ còn lại những xác chết không hồn.

− “Thiết sa thần chưởng” đúng là danh bất hư truyền.

Trong bóng tối giọng ai đó vang lên, bóng đen giật mình quay lại hét lớn:

− Ai?
Tài sản của ngocvosong1986