Hồi 32
- Tham kiến người có quyền năng tuyệt đối.
Ánh trăng bàng bạc soi rõ bóng người vừa bước ra khom mình thi lễ đó là Châu Đạt, đệ tử thứ tư của Thái Bình giáo. Bóng đen cất giọng lạnh lùng:
− Có điều gì cần khẩn báo.
Châu Đạt đưa mắt nhìn quanh hạ giọng:
− Tại hạ vừa phát hiện sư phụ Lâm Bình vừa trao tặng pho bí kíp thứ hai cho đệ tử thứ nhất tên gọi Hồ Sơn.
− “Thần nhu đại pháp”?
− Phải!
Châu Đạt xác nhận.
Bóng đen móc từ trong túi ra ba hoàn thuốc màu đen trầm giọng:
− Tốt lắm, ta thưởng công cho ngươi đây, hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó. Rồi sẽ có một ngày ta đặt ngươi vào chiếc ghế chưởng môn nhân Thái Bình phái.
Châu Đạt tưởng chừng có thể ngất đi vì mừng rỡ sau câu nói này, hắn cảm ơn rối rít. Bóng đen bỗng nói nhanh:
− Thôi. Có tiếng chân người đến, ta đi đây, liên lạc theo ám hiệu cũ nhé.
Bóng đen lại lao đi, Châu Đạt lủi nhanh vào bụi rậm, trước khi Lâm Bình và Hồ Sơn buông mình rơi xuống giữa đám tử thi. Hồ Sơn lẩm bẩm:
− Lạ thật, vừa mới có tiếng người đây!
− Trời, sư phụ!
Chàng hét lớn rụng rời, buông rơi chiếc đèn khi nhìn thấy thi hài bạn đồng môn nằm la liệt giữa võ đường.
Lâm Bình cũng hốt hoảng mặt không còn một giọt máu, ông hét lớn:
− Kẻ nào dám đột nhập võ đường Thái Bình giáo?
Tiếng hét lớn của ông đã làm kinh động cả núi rừng. Tất cả các đệ tử choàng tỉnh chạy ngay đến nơi vừa xảy ra án mạng, và tất cả đèn được thắp sáng để mọi người nhìn rõ vết tử thương nơi ngực của mỗi nạn nhân.
Tiếng Châu Đạt hét:
− "Thiết sa thần chưởng" của Bảo tiêu cục Phong Vân.
− Bảo tiêu cục Phong Vân!
Lâm Bình khoát tay:
− Đem chúng về tổng đàng cho ta.
Đám đệ tử vâng lời, cúi xốc đem mười tử thi đồng môn của mình bước theo chân sư phụ không nói một lời nào. Riêng Hồ Sơn dừng lại lẩm bẩm:
− Bảo tiêu cục Phong Vân với Thái Bình giáo từ xưa đến nay không có oán thù.
Chuyện này ắt hẳn có nhiều bí ẩn.
Sáng nay trời lặng gió. Mặt nước im lìm như một tấm gương trong. Bên cành tơ liễu buông mành, cạnh đóa hồng nhung đỏ thắm, một cô gái đẹp như tranh tố nữ đứng trước giá vẽ mơ màng, mắt xa xăm như hồ thu không gợn sóng.
Tất cả như một bức tranh không cử động, chẳng âm thanh xa vắng, lặng im và chẳng có linh hồn, nhưng có ai biết được rằng bức tranh này vừa mới được vẽ lên mấy hôm nay. Kể từ lúc cùng chàng trai trẻ giữa đường hạnh ngộ, nàng con gái đa tình từng vẽ nên bao cảnh thơ mộng, lại bỗng biến thành tranh vẽ tương tư.
Bao nhiêu nguồn thi hứng bỗng chốc trở thành vô nghĩa, để kết động thành hai chữ nhớ thương nhưng thẫn thờ, trông đợi một bóng hình xa vắng.
Ôi! Trái tim nàng trinh nữ đập lên thổn thúc, khi nhớ lại những cử chỉ dịu dàng, duyên dáng, hào hoa. Toàn khuôn mặt chàng như gợi lên chữ yêu thương.
Ánh mắt đắm đuối, mơ màng của chàng đã thu hút biết bao con tim người con gái?
Đỗ Ngọc, sao chàng lại đáng yêu như vậy?
Tiểu Yến thở dài thầm mơ ước, sẽ có một ngày chàng thấu hiểu tình nàng. Và cả hai sẽ là cặp tài tử giai nhân đẹp xinh trong thiên hạ, phiêu lưu khắp mọi miền danh lam thắng cảnh. Những vần thơ của nàng được chàng tạo thêm nguồn cảm hứng bằng chính quả tim yêu sẽ trở nên lưu danh vạn cổ.Rồi đêm về bên trong thư phòng ấm cúng, nàng sẽ khẩy lên tiếng đàn lòng đầy ắp hương yêu để chàng được thảnh thơi bên áng văn luận đời kim cổ. Hoặc cũng có những khi bên bàn cờ nhỏ, chàng cùng nàng đối ẩm giao tranh, dù có thua nàng cũng chẳng giận hờn và sà vào lòng ai đó mà mỉm cười rạng rỡ!
− Tiểu Yến cô nương!
Ôi nụ cười của nàng đầy ắp hương yêu và hạnh phúc.
Mãi mộng mơ suy tưởng, tâm trí nở bật thành nụ cười duyên dáng trên môi. Nghe tiếng gọi Tiểu Yến mới bàng hoàng sực tỉnh. Chợt nàng giật nẩy người, chạm tay vào giá vẽ, lọ màu lăn nhanh xuống hồ nước, làm lũ cá vàng nãy giờ nép mình vào nhau tình tự giật mình, hốt hoảng vẫy đuôi làm nước văng tung toé.
Bức tranh thần tiên biến mất, tim nàng đập loạn xạ trong lòng ngực, làm nhành liễu phải lung lay phát ra những làn gió nhẹ nhàng. Người mới đến cúi nhặt giùm nàng chiếc cọ:
− Làm cắt nguồn thi hứng của cô nương, Đỗ Ngọc này quả là đáng tội.
Hai tiếng Đỗ Ngọc được cất lên thành tiếng quá rõ ràng, Tiểu Yến mới đưa tay chặn ngực và hiểu rằng đây là sự thật chớ không phải trong mơ, nàng ấp úng:
− Đỗ công tử, người mới đến.
Chàng hất dãi lụa trên tóc ra phía sau, chiếc quạt trắng khẽ cụp lại, miệng nở nụ cười tựa như Phan An tái thế:
− Tại hạ đến đã lâu rồi nhưng không dám mạo muội cắt nguồn thi hứng của cô nương, nên đã tạm nép mình sau nhành liễu trộm ngắm tay tiên. Không ngờ nụ cười của cô nương đẹp quá, làm Đỗ Ngọc này phải ngất ngây lỡ buột thành lời, khiến cô nương giật mình bay mất nguồn thi hứng, lòng Đỗ Ngọc tôi lấy làm áy náy vô cùng.
Đôi má Tiểu Yến đỏ bừng cứ ngỡ chàng đọc được hết những tâm sự của mình, nên tay chân nàng bỗng dưng thừa thải, nàng bối rối không biết phải nói gì cả.
− Ôi chao! Nước hồ bỗng hóa màu xanh lạ chưa.
Tiểu Yến nói lảng để tránh nỗi xúc cảm trào dâng của mình.
Đỗ Ngọc như vô tình bước đến gần nàng nhìn xuống mặt hồ rồi kêu lên sợ hãi:
− Thôi chết rồi, cũng tại Đỗ Ngọc tôi làm cô nương đánh rơi lọ màu xuống nước, làm hoen ố cảnh thần tiên. Cô nương bỏ lỗi cho tôi nhé.
Vừa nói, chàng vừa nhìn thẳng vào mắt nàng như để chờ mong sự thứ tha rộng lượng.
Tiểu Yến như bị sốt run dưới ánh mắt của chàng. Nàng cụp mắt nhìn xuống dòng nước bị nhuộm xanh một cách kỳ lạ mà nói chẳng ra lời, nàng muốn nói rằng nàng không có ý định trách hờn chàng làm vẩn đục hồ nước, mà chẳng biết phải diễn tả thế nào cho đúng cả.
− Cô nương giận Đỗ Ngọc này đến thế sao? Thôi, Đỗ Ngọc xin phép giã từ và sẽ đền ...
− Khoan.
Tiểu Yến chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi lại nghẹn lời.
− À!
Chàng cười vui vẻ.
Tiểu Yến thèm nhìn nụ cười đó biết bao nhiêu, nhưng nàng chẳng còn đủ can đảm nói ra những gì muốn nói.
Đỗ Ngọc dịu ngọt:
− Cô nương đừng buồn nữa để tại hạ đền ngay đây.
Nói xong, Đỗ Ngọc ngồi xuống ngay giá vẽ của nàng. Tiểu Yến vội lui về phía sau lưng chàng lặng yên, kinh ngạc. Thoát khỏi tia mắt kềm tỏa của chàng, nàng cảm thấy mình bớt bối rối, hơi thở trở lại nhẹ nhàng hơn, tay chân trở lại bình thường.
Nhưng Đỗ Ngọc lại tặng cho nàng một bất ngờ khác. Dưới nét bút của chàng, hình ảnh nàng lại hiện lên, lặng yên bất động bên khóm hoa hồng, dưới rặng liễu xanh, hồ cá trong xanh và nụ cười rạng rỡ.
− Ôi!
Nàng không kìm được tiếng kêu thán phục.
Đỗ Ngọc quay sang nhìn nàng âu yếm:
− Kẻ phàm phu tục tử xin được chuộc lỗi lầm của mình bằng một bức tranh chẳng có hồn, cô nương không từ chối chứ?
Tiểu Yến chớp mắt:
− Công tử quả là một họa sĩ tài hoa.
Đỗ Ngọc đậy nắp bút vẽ:
− Cô nương chớ quá lời khen, Đỗ Ngọc này không phải là họa sĩ mà múa bút chỉ là một thú vui nhỏ dùng để giải sầu, dám đâu sánh với ...
− Ồ!
Tiểu Yến cắt ngang:
− Tiện nữ quên mất người là ...
− Ồ, không Đỗ Ngọc xua tay:
− Đỗ Ngọc tôi không muốn ai nhắc đến địa vị của mình. Mà Tiểu Yến này ...
Tiểu Yến chợt nghe một luồng hơi lạnh chạy khắp cơ thể nghe lời chàng gọi tên mình một cách âu yếm.
− Nhờ nàng đề hộ vần thơ vào bức họa này nhé.
Tiểu Yến lúng túng:
− Tiện nữ nào dám múa rìu qua mắt thợ. Đã có công vẽ nên bức họa thì công tử tiếc gì mà chẳng nhả ngọc phun châu?
Đỗ Ngọc mỉm cười vén áo:
− Xin vâng lời cô nương chỉ bảo.
Thoắt một cái bàn tay chàng như múa trên vuông vải trắng, những nét chữ đen tuyền hiện ra đẹp như rồng bay phượng múa:
Hồ lặng vương buồn lộng bóng mây!
Chiếc ngô đồng rụng, lá thu bay ...
Dáng tiên ủ dột sầu chi đó?
Ai đã làm cho liễu úa gầy?
Chàng dừng tay nhìn nàng chờ đợi:
− Xin cô nương vui lòng cho tại hạ được nghe lời vàng ngọc.
Tiểu Yến đón cây bút từ tay chàng nhỏ nhẹ:
− Tiện nữ dám đâu phê bình quân tử, chỉ xin mượn lại ý người họa tiếp vần thơ.
− Ồ! Xin mời tay tiên thả chữ đi cho.
Nàng khẽ vén tà áo dài màu hồng phấn, run run thả lên nền vải trắng những dòng chữ nho mảnh mai tựa như cành liễu rũ bên mành:
Trận gió vô tình gợn bóng mây Trời thu man mác, lá thu bay Hoa hờn thua thắm, hoa buồn nở Chờ đợi tri âm liễu úa gầy ...
Chưa kịp buông viết, nàng đã phải giật mình vì lời khen tặng của Đỗ Ngọc:
− Ồ! Một áng thơ tứ tuyệt thật hay! Cô nương đã làm Đỗ Ngọc phải thẹn thùng.
Đôi má nàng ửng đỏ vì được chàng khen tặng:
− Công tử quá khen.
Một áng mây xanh nhẹ lướt trên dám hoa hồng rồi dừng lại đột ngột rơi nhanh trên thảm cỏ hóa thành tiếng nói của Doanh Doanh:
− Tiểu Yến. A! Có mặt Đỗ huynh ở đây nữa à?
Doanh Doanh kêu lên ngạc nhiên bước đến gần hai người:
− Đỗ huynh đến tự bao giờ sao không lên hoa lầu cùng Sĩ huynh?
Đỗ Ngọc lúng túng, chàng bước qua một bước như cố che đậy không cho Doanh Doanh nhìn thấy bức vẽ của mình, nhưng chàng không sao che được tia nhìn sắc bén của nàng. Doanh Doanh làm ra vẻ thản nhiên rồi lùi lại ngỡ ngàng:
− Ồ! Thì ra hai người đang cùng nhau thi họa đề thơ à! Thật sơ ý làm cắt đứt nguồn thi hứng ...
Tiểu Yến nãy giờ mặt đỏ như gấc chín, mãi cúi nhìn mặt nước hồ trong như người làm chuyện chẳng quang minh chánh đại, giờ mới cất lời vội vã:
− Doanh tỷ! Không phải đâu! Đỗ công tử chỉ mới vừa đến thôi. Chị tìm em có chuyện gì không?
Doanh Doanh khẽ nở nụ cười:
− À, ngồi mãi trên thư phòng chị buồn quá, muốn rũ em đi dạo một vòng, nhưng nếu em đang bận thì chị xin lui gót ngay đây.
Đỗ Ngọc tiến lên một bước:
− Doanh muội, em hãy đưa Tiểu Yến đi dạo, huynh lên lầu với Sĩ huynh đây.
Đỗ Ngọc gật đầu chào hai nàng rồi rảo bước đi nhanh. Tiểu Yến nhìn theo như tiếc rẻ, Doanh Doanh kéo nhẹ tay nàng:
− Tiểu Yến, chúng ta đi thôi.