Xem bài viết đơn
  #33  
Old 29-05-2008, 08:06 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 138346
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 33


Vừa đặt chân lên lầu, Đỗ Ngọc đã nghe tiếng Sĩ Khải cười vang rộn rã hòa lẫn tiếng nhạc tiên réo rắt, chàng đẩy mạnh cửa bước vào. Thật bất ngờ, Đỗ Ngọc sững người lại khi nhận ra tiếng nhạc vui tai mà mình vừa được nghe kia lại phát ra từ chiếc hộp nhỏ trên tay Sĩ Khải:

− Đỗ công tử, vào đây vào đây, tại hạ có vật này để khoe với công tử đây.

Ngẩng đầu thấy Đỗ Ngọc, Sĩ Khải gọi vang mừng rỡ.

Đỗ Ngọc ngồi vào chiếc ghế bọc lông hổ, gương mặt đợi chờ, một tiếng kêu ngạc nhiên phát ra khi chàng thấy viên xúc xắc màu xanh ngọc tỏa ra một làn ánh sáng dịu dàng nằm trong tay Sĩ Khải.

− Ồ, lạc thính âm, Sĩ huynh vừa mua lại của ai vậy?

Sĩ Khải cười vui nói khoe khoang:

− Đệ không mua mà nó là quà tặng của một người bạn thân đó.

Tách trà trên tay Đỗ Ngọc dừng lại nửa chừng:

− Quà tặng à? Quả là một chuyện khó tin. Người bạn nào mà tốt bụng thế này?

Sĩ Khải lắc đầu:

− Đệ cũng không biết, người ấy chỉ là một bóng đen có võ công thâm hậu trên đời.

Đỗ Ngọc lạ lùng:

− Ồ! Chuyện nghe thật ly kỳ, nhưng huynh và người ấy quen biết nhau như thế nào?

Sĩ Khải cúi nhìn làn nước trà trong xanh như hồi tưởng lại chuyện xa xưa:

− Cách đây ba năm, người bịt mặt đó đã cứu đệ thoát một cái chết bất ngờ, rồi đem lòng cảm mến nhau, đệ và người ấy kết tình bằng hữu, hứa sẽ chẳng bỏ nhau trong khó khăn hoạn nạn. Nhưng suốt từ ngày ấy đến nay đệ chỉ toàn thọ ân người bạn ấy mà thôi. Tất cả những bảo vật mà đệ có đều do người bạn đó tặng cho.

Đỗ Ngọc trầm ngâm một lát rồi cất giọng buồn buồn:

− Có được một tình bạn như vậy thật là đáng quý, đệ thèm có một tình bạn như vậy biết bao? À, suýt nữa thì quên mất.

Đỗ Ngọc chợt nhớ, lấy từ trong tay áo ra một chiếc chén ngọc trạm trổ tinh vi nói:

− Đệ vừa mua được “Ngọc thanh tiên” đây, huynh nhìn xem có đẹp không?

Sĩ Khải cầm chiếc chén ngọc lên tay, xoay tròn ngắm nghía rồi xuýt xoa khen ngợi:

− Ồ! Vết trạm trổ mới tinh xảo làm sao? Chén này mà ăn cơm thì ...

Đỗ Ngọc cắt ngang:

− Kìa Sĩ huynh! Ngọc thanh tiên không phải dùng để ăn đâu?

− Thế nó dùng để làm gì?

Đỗ Ngọc mỉm cười:

− Cho đệ mượn viên Lạc thính âm của huynh một lát.

Rồi chàng bỏ viên xúc sắc vào chén ngọc, úp một chiếc dĩa nhỏ lên khẽ lắc, tiếng nhạc Lạc thính âm bỗng trên nên réo rắt, trầm bổng đến lạ lùng, đưa tâm hồn con người vào những cảm xúc thần tiên bay bổng.

− Ồ!

Sĩ Khải kêu lên kinh ngạc.

Đỗ Ngọc trao chén ngọc cho chàng cười vui:

− Có Lạc thính âm thì không thể thiếu Ngọc thanh thiên, đệ xin nhường chén tiên lại cho huynh đó.

− Bao nhiêu?

Sĩ Khải hỏi nhanh dồn dập như thể sợ Đỗ Ngọc đổi ý:

− Một trăm lạng vàng hay luôn vạn lạng đệ cũng sẵn sàng trả ngay không thắc mắc.

Đỗ Ngọc lắc đầu:

− Nếu bảo vật thì không thể bán bằng tiền, hơn nữa đệ chẳng túng thiếu lắm đâu?

Sĩ Khải lo sợ:

− Thế công tử định đổi bằng gì?

− Bằng tình!

Đỗ Ngọc đặt một bàn tay lên vai Sĩ Khải:

− Chỉ cần một cuộc vui ở Mộng Ngọc Thanh Lân và tình bạn của Sĩ huynh là đủ cho đệ vui rồi.

Sĩ Khải ôm chầm lấy Đỗ Ngọc kêu lên mừng rỡ:

− Ồ tri kỷ, trên đời mấy ai tìm được bạn tri âm. Chẳng những một cuộc vui mà một vạn cuộc vui Sĩ Khải này cũng sẵn lòng chiều bạn cơ mà.

Đỗ Ngọc vòng tay:

− Đa tạ Sĩ huynh. Chúng ta đi thôi.

− Mời công tử.

Sĩ Khải cất vội hai bảo vật vào chiếc tủ đầy ắp những bảo vật của mình, cùng Đỗ Ngọc bước xuống lầu.

Nỗi vui sướng đã làm đôi bạn chưa uống đã say, chân khập khiểng, bá chặt vai nhau, cười đùa vui vẻ.

Nắng vừa lên khỏi ngọn cây.
Tài sản của ngocvosong1986