Hồi 48
Hồ Sơn vận công lên hai tay lao vào giữa cuộc đấu. Hai chiếc bóng chia ra.
Hai kẻ quyết đấu kia bị nội kình của chàng bắn cách xa nhau hơn một trượng. Nhưng chàng cũng ôm ngực lảo đảo vì bị hai luồng chưởng phong đánh trúng.
Tuấn Anh và Lỗ Hải xúc động vô cùng, quên mất cuộc giao đấu, chạy đến đỡ chàng dậy. Lỗ Hải lo lắng:
− Hồ đệ, đệ thật là liều lĩnh.
− Thiếu hiệp!
Hồ Sơn mỉm cười nói mệt nhọc:
− Xin hãy dừng cuộc quyết đấu.
Tuấn Anh đặt tay lên ngực chàng nhẹ giọng:
− Người đã bị nội thương. Hãy ngồi yên cho tại hạ vận công chữa trị.
Lỗ Hải hất tay Tuấn Anh ra khỏi người Hồ Sơn nói gay gắt:
− Nó là nghĩa đệ của ta, phải để ta chữa trị cho chứ.
Tuấn Anh lại đặt tay vào:
− Nhưng ta cứ thích chữa trị thì sao?
Thấy hai người sắp có nguy cơ lao vào cuộc giao tranh nên dù mệt mỏi Hồ Sơn vẫn phải cất tiếng hòa giải:
− Tuấn đệ hãy ngưng tay. Lỗ huynh đừng cãi nữa.
Lỗ Hải dịu giọng:
− Chứ đệ không thấy hắn giành đệ của huynh sao?
Tuấn Anh chẳng nhịn:
− Nhưng Hồ huynh vừa kêu tôi bằng Tuấn đệ kia. Ông không nghe sao chứ?
Hồ Sơn lại phải chen vào:
− Thì cả hai người cùng chữa, tại hạ càng mau hồi phục chứ sao?
Bấy giờ họ mới không tranh cãi nữa, ngồi xếp bằng vận khí trị thương cho chàng.
Không quá ba khắc Hồ Sơn đã trở lại bình thường, chàng đứng dậy vòng tay:
− Tại hạ xin tạ ơn Lỗ huynh và Tuấn đệ đã nhọc lòng.
Lỗ Hải tỏ vẻ chẳng đồng ý:
− Đã kết nghĩa với hắn bao giờ mà cứ đệ đệ mãi, nghe mà phát chướng.
Tuấn Anh chống tay đanh đá:
− Này ông kia, Hồ Sơn thích sao thì anh ấy gọi vậy? Bộ ông tức sao mà nói mãi thế?
Lỗ Hải trợn mắt, co tay vung chưởng:
− Sao là không tức chứ?
Tuấn Anh cười như nắc nẻ vùng bỏ chạy.
− Ông tức thì mặc kệ ông chứ.
Lỗ Hải phóng người rượt theo:
− Tên tiểu tử ngươi dám chọc giận ta à?
Hồ Sơn đành thở dài lắc đầu. Tiếng Tuấn Anh cười vang trêu chọc, Lỗ Hải lầm bầm mắng chửi vung chưởng đánh liên tục nhưng không làm sao chạm được người cậu bé lí lắc kia.
Hồ Sơn cất tiếng gọi:
− Tuấn Anh, đừng đùa giỡn. Nghe ta hỏi đây.
Tuấn Anh dừng lại ngay, nghiêng nghiêng cái đầu:
− Hồ huynh muốn hỏi đệ điều chi?
Hồ Sơn nghiêm giọng:
− Đệ hãy nói thật là đệ có bắt cóc em gái của Lỗ huynh không?
Bây giờ Lỗ Hải mới nhớ đến mục đích của mình, hắn lặng yên nghe Tuấn Anh trả lời về số phận của em mình.
− Đệ đã nói rồi, đệ bắt cóc em gái lão quái tăng kia và làm chi chứ?
Lỗ Hải gầm lên:
− Ngươi dám bảo ta là quái tăng à?
Hồ Sơn vội chen vào nói tiếp:
− Thế đệ có dám đưa ta và Lỗ huynh đến đó dò xét không?
− Sao lại không, nhưng ...
Tuấn Anh kêu lên bực dọc:
− Nhưng Hồ huynh không tin lời đệ nói hay sao?
Hồ Sơn nheo mắt nói nhỏ:
− Ta tin nhưng chỉ sợ Lỗ huynh ta thôi.
Tuấn Anh nắm tay Hồ Sơn vui vẻ:
− Đệ sẵn lòng.
Rồi hất mặt bảo Lỗ Hải:
− Này lão kia, bảo lũ kia về đi rồi lên Bạch Hổ Sơn khám xét. Đừng lo, có Hồ huynh ta không bắt cóc lão đâu mà sợ.
Lỗ Hải há miệng toan chửi, nhưng cái nháy mắt của Hồ Sơn đã kịp thời kềm miệng gã. Lỗ Hải bảo bọn đàn em lui cả ra, rồi hầm hầm theo chân Hồ Sơn và Tuấn Anh.
Quả không hổ danh chúa cướp Bạch Hổ Sơn. Càng đi xem, Hồ Sơn càng ngẩn ngơ trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ, thêm khâm phục Tuấn Anh, một thiếu niên nhỏ tuổi đã biết bày binh bố trận, hướng dẫn lâu la một cách có môn quy chặt chẽ.
Họ đã đi mỏi cả chân, lục tung cả Bạch Hổ Sơn vẫn không thấy bóng dáng Tường Oanh đâu cả.
Tuấn Anh dừng lại hỏi mai mỉa:
− Thế nào? Gã quái tăng hàm hồ kia, ai bắt em gái của nhà ngươi chứ?
Lỗ Hải hổ thẹn chưa biết trả lời sao, chợt có tiếng reo vui vẻ:
− Đại ca ơi, tiểu thư đã về đến doanh trại từ ban nãy rồi.
Lỗ Hải hét:
− Thế à? Oanh muội đâu?
− Vậy sao?
Tuấn Anh không tha thứ hỏi dồn:
− Ngài tính sao với tôi bây giờ đây?
− Sẽ tạ tội với ngươi sau.
Nóng lòng thương em, Lỗ Hải phóng nhanh theo tên lính báo tin.