Nắng chiều êm nhảy múa, mây đỏ nhuốm góc trời, màu tím oải hương như muốn át đi cát vàng trải mịn dưới chân. Ta ngơ ngác một hồi, mở miệng hỏi: “Thiên kiếp là thế nào?”
Cưu Đan Mị nói vẻ hả hê: “thiên ý khó dò, thiên kiếp có thể là trời hàng sấm sét, cũng có thể bị yêu ma, người tu đạo công kích. Long Điệp năm đó chết rất khó hiểu, ta hoài nghi hắn bị người ta ra tay tiêu diệt”.
Ta kinh hãi tái mặt: “không phải Long Điệp rất lợi hại mà, cũng có thể bị người giết ư?”
Hải Cơ bĩu môi: “trong đám yêu quái thì Long Điệp cũng khá, nhưng vị tất đã so được với nhân loại tu luyện nhiều năm. Ngay ta cũng có thể đánh hòa với hắn, càng không phải nói Nịnh Chân. Nếu không phải năm đó ngươi dùng thủ đoạn bẩn thỉu, hừ, còn lâu mới thắng được chúng ta”.
Ta lập tức nhìn mấy nàng bằng con mắt khác, thì ra Long Điệp năm đó chiến thắng không đẹp, khó trách thái độ mỹ nữ lạnh lùng như vậy. Bất quá, biết dùng thủ đoạn vậy mới hay, thắng làm vua mà.
Nói chuyện nửa ngày, bụng ta bắt đầu réo lên, bèn nói với Hải Cơ: “tìm cho ta cái gì ăn đi”.
“Tự đi mà tìm, bọn ta chỉ phụ trách bảo vệ ngươi”.
Mỹ nữ này đúng là thiết diện vô tư, kỹ nữ vô tình. Ta nhìn ngó xung quanh, “ùm”, nhảy vào hồ nước, định bắt vài con cá nướng tạm.
Nước hồ trong lạnh lẽo, đá phủ rêu kín đầy, cỏ nước xanh rì như từng dây lụa, đung đưa nhảy múa. San hô đỏ nhả từng bọt nước, một bày cá nhỏ bàng bạc hiện ra, nháy mắt đã lại lẩn đi. Một con sò vỏ đen lười biếng nằm trên đá mục, cái vỏ đều đều khép lại mở ra.
Ta phát giác thân thể mình hết sức linh hoạt, ở trong nước cũng không cần đổi hơi, dễ dàng hô hấp. Hai tay đẩy nhẹ một cái là có thể bơi ra xa hơn mười trượng.
Sóng nước chợt tràn tới, một con cá lớn sắc đỏ bơi lại. Mình nó như một tòa núi nhỏ, mấy cái vây lớn dưới thân xòe rộng, miệng há rộng lộ hai cái nanh lớn, lóe lóe hàn quang, còn phát ra tiếng ùm vang động.
Nháy mắt nó đã đến trước mặt, ta nhất thời hoảng hốt, vô thức đấm ra một quyền.
“Sww”, nắm quyền đánh trúng vây cá, xuyên luôn vào bụng nó, dễ như chọc vào một khối đậu hủ mềm nhũn, máu tươi tức thì theo nắm quyền trào ra. Ta ngẩn ngơ, nắm tay ta trở nên lợi hại thế này từ bao giờ? Con cá kêu thảm một tiếng, mãnh liệt quay đầu, răng nanh lởm chởm đớp tới. Tay trái ta lập tức bổ ra, phản ứng cực nhanh khiến ngay bản thân ta cũng kinh ngạc, “păng”, chưởng phong mạnh mẽ đánh gãy răng nó, ta vừa thở phào nhẹ nhõm, cái miệng đen ngòm đáng sợ của con cá đã lại chụp xuống.
Cứu mạng a!
Mi tâm đột nhiên nóng lên.
Một chiếc lợi trảo đỏ rực lòi ra bên sườn phải, nháy mắt bắt lấy miệng cá, dùng lực vặn một cái, “xoạt”, đầu cá và thân nó tức thì bị xé thành hai mảnh.
Ta đờ người, trân trân nhìn lợi trảo này, nửa cánh tay nhỏ mọc ra từ dưới nách, phủ đầy lân giáp màu trắng, cong hình vòng cung, phía dưới mọc năm ngón trảo màu đỏ, mạnh mẽ dữ tợn, ngoài cùng là móng vuốt chớp động hàn quang.
Đầu ta bỗng hiện lên hình bộ xương Long Điệp với bảy chiếc lợi trảo sắc bén hung lệ kia. Tới giờ, ta mới thực sự tin tưởng mình là Long Điệp chuyển thế.
Nhìn chiếc lợi trảo này, ta cảm giác nó như máu thịt mình tự thưở nào. Nhưng mọc thêm một cánh trảo, kể cũng chẳng giống ai, ảnh hưởng đến hình tượng Lâm Phi ta quá. Ta nghĩ, nếu thu được về thì tốt biết mấy, nhưng lợi trảo mãi chẳng phản ứng gì. Ta cẩn thận nhớ lại tình hình mi tâm nóng lên, linh cơ chợt động, bảy cánh lợi trảo của Long Điệp nắm chặt cột mã não, mà cây cột lại nhập vào mi tâm ta, chẳng nhẽ, cây cột mã não này là mấu chốt điều khiển lợi trảo?
Ta lập tức tập trung tinh thần vào mi tâm, bắt đầu khấn: “lợi trảo à, mời mày rụt vào đi”.
Lợi trảo không một tiếng động rụt ngay vào trong cơ thể!
Ta sờ sờ thân trái, vừa mừng vừa sợ, lợi trảo có thể rụt về, chắc cũng ra lại được chứ? Ta tập trung tinh thần vào mi tâm, ý niệm vừa động, thân trái râm ran một chút, gợn nước lăn tăn, lợi trảo lại nháy mắt xuất hiện bóp vỡ một khối đá nhỏ thành mảnh vụn.
Khớ khớ! Được của nó đấy! Ta thích thú nghịch luôn mấy lần, đều linh nghiệm cả. Biến thành yêu quái quả nhiên bất đồng nha! Giết con cá dưới hồ xong, ta hiên hiên ngang ngang trồi lên mặt nước, bơi lên bờ, “bịch”, ném con cá xuống trước mặt Hải Cơ.
“Thế nào? con quái ngư hung mãnh này bị ta xử lí rồi! yêu lực của ta vẫn ngon chứ?”, ta dẫm một chân lên đuôi cá, tay phải chống nạnh, dáng đứng rất uy phong.
Hải Cơ dòm dòm ta, chẳng nói câu nào, Cưu Đan Mị ôm bụng cười lăn: “con Cốt ngư này cũng coi là hung mãnh à? Long Điệp, ngươi giờ thực hài hước. Này, đừng nói là ngươi giết nó hao hết sức lực đấy, phải biết dù là kẻ tầm thường nhất trong Bắc cảnh cũng có thể dễ dàng giết chết loại cá còi này”.
Con bà nó, thì ra quái ngư này kém vậy à. Mặt ta đỏ lên, cố ra vẻ nói: “loại râu ria này tất nhiên dễ như thái rau. Bất quá, mỹ nữ cô hiểu được câu đùa của ta, coi như có tí đầu óc. Nào các cô, cùng ăn cá nha, hôm nay ta mời khách!”.
Hải Cơ lạnh lùng liếc ta một cái, không thèm động đậy, Cam Nịnh Chân nhún chân bay lên, trở lại phía hoa sen giữa hồ. Hừ, ở Lạc Dương ta cũng bị người khác coi thường quen rồi, có gì là ghê chứ, đã thế, ta đây cũng chẳng thèm quan tâm tới các người.
Ta rửa qua Cốt ngư, đánh vẩy đàng hoàng, làm kĩ nội tạng, chọn một đoạn gỗ thẳng cạnh bờ rừng, xiên qua bụng cá, nổi lửa bắt đầu nướng lên.
Cưu Đan Mị có chút hứng thù nhòm ta: “Long Điệp, từ lúc nào ăn uống tao nhã vậy? không phải ngươi thích thịt sống sao?”
Ta xoay đều đoạn gỗ, tặc nhãn liếc trộm bộ ngực đầy đặn của cô nàng: “ta giờ là Lâm Phi, không phải Long Điệp kiếp trước nữa. Đúng rồi, bộ dạng Long Điệp thế nào? Có giống ta không?”
“Đương nhiên không giống. Long Điệp đầu có hai sừng, tướng mạo hung ác, thân hình to lớn, cả mình toàn là lân giáp. Lúc hắn trừng mắt, trông cứ như hai ngọn lửa hừng hừng, nhìn khó chịu vô cùng”.
“Quá được rồi, như này bọn tu đạo và yêu ma sẽ không nhận ra ta”.
“Cái này thì chưa chắc, Long tiên của ngươi có hương thơm lạ lùng, yêu ma hay người tu đạo pháp lực cao thâm ngửi một cái là biết là của quý. Dù bọn chúng không biết ngươi là Long Điệp chuyển thế cũng sẽ cố bắt ngươi, nếu không, Long Điệp sao phải hao phí tâm cơ, tìm bọn ta tới bảo vệ ngươi?”
Ta buồn bực hỏi: “Long tiên là cái khỉ gì?”
Cưu Đan Mị lè lưỡi, liếm đôi môi đầy gợi cảm: “Long tiên, chính là nước bọt của ngươi. Không những có thể bổ thần ích khí, còn có thể trộn với dược tài, chế thành đan dược trân quý”.
Ta há hốc mồm, thì ra nước bọt của ta cũng quý dữ vậy à? Vậy đồ tiểu tiện của ta chắc cũng có kẻ muốn chứ?
“Xèo xèo”, Cốt ngư đã được nướng chín vàng, mỡ nóng chảy ra rơi xuống đống lửa, hương thơm tức thì tỏa ngát. Ta nuốt nước bọt, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.
Ái chà, thật là con bà nó ngon, ta thiếu chút nuốt cả cái lưỡi mình xuống. Kì diệu nhất là cả mấy trăm cái xương nhỏ, cắn nhẹ một cái liền hóa thành nước tương thơm ngọt tan ra. Nhoắng cái, con Cốt ngư to như hòn núi nhỏ đã vào trong bụng, song ta vẫn có chút thòm thèm, biến thành yêu quái xong, sức ăn cũng mạnh hẳn rồi.
Sắc trời tối dần, ánh lửa bập bùng nhảy múa trong tối đêm khiến rừng tùng xa xa càng thêm vẻ u ám. Ánh sao mờ chiếu xuống mặt hồ, Cam Nịnh Chân áo màu tuyết trắng, phảng phất như ôm tinh quang nằm ngủ. Hải Cơ đứng lặng bên bờ hồ, toàn thân bất động, mái tóc vàng kim vẫn ánh lên trong bóng tối. Ta khó hiểu hỏi: “cô ta đứng thế mãi không mệt sao?”
Cưu Đan Mị bật cười: “đồ ngốc nhà ngươi, Hải Cơ tu luyện Mạch Kinh Giáp Ngự Thuật, lấy trời cao làm kinh, đất sâu làm mạch, khi đứng thẳng, hai chân có thể hấp thu địa khí vào người, đây là phương pháp tu luyện đặc biệt của Hải Cơ”.
Ta nghe cái hiểu cái không, bất quá, bộ ngực Cưu Đan Mị thực đồ sộ, một bên huyên thuyên, một bên nhìn no mắt, kể cũng là biện pháp tiêu hóa sau khi ăn rất được.
Hỏi Cưu Đan Mị tới nửa ngày, ta rốt cuộc hiểu được đại khái, người tu luyện trong Bắc cảnh chia làm hai loại, một tu luyện Bí đạo thuật, một tu luyện Giáp ngự thuật. Tai Đại Đường, người tu luyện cũng không ít, nhưng ta thực chưa nghe qua Giáp ngự thuật này bao giờ, không biết có gì hay ho không. Mà bất kể Bí đạo thuật hay Giáp ngự thuật đều chia làm nhiều lưu phái, môn quy rạch ròi. Yêu quái thì đơn giản hơn, phần lớn đều theo đuổi tăng cường yêu lực, mong sau này thoát qua thiên kiếp. Yêu lực tăng cường đến trình độ nhất định, liền đặt chân vào trạng thái tiến hóa trong truyền thuyết, yêu quái thay hình lột xác, yêu lực cũng đột phá theo cùng.
Đêm đã khuya dần, ta há miệng ngáp một cái, nhìn Cưu Đan Mị nói: “nếu cô không định làm gì với ta thì ta đi ngủ đây”.
Cưu Đan Mị cười khúc khích, nửa đứng nửa quỳ trước mặt ta, thân thể khêu gợi lắc khẽ, ưỡn bộ ngực căng phồng sát vào mặt ta: “thế muốn ta làm gì nào? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta là yêu quái ăn thịt người rau ráu đấy. Dám đụng vào ta hả, thử thử đi, đồ tiểu sắc quỷ”.
Ta nuốt nước bọt ực một cái: “cô thì cũng chẳng làm gì được ta đâu. Thôi, giờ lão tử buồn ngủ rồi, không đùa giỡn với đàn bà nữa, cô tránh tránh ra”. Cố ý đưa tay đẩy nàng ta một cái, đầu ngón tay chạm vào bộ ngực Cưu Đan Mị, tức thì như bị điện giật, cơn đau lan đến toàn thân. Ta kêu thảm rụt tay về, cúi đầu nhìn lại, đầu ngón tay đã bị cháy đến đen thui.
“Ha ha ha ha!”, Cưu Đan Mị cất giọng cười như cuồng như điên, rất lâu, nàng ta từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt vừa trào lộng vừa lạnh lẽo, còn có chút thê thảm: “không nam nhân nào sờ được vào người ta, thân thể ta bị trớ chú lâu rồi. Cả đời này, ta, không thể có nam nhân”.
Ta ngây ngốc nhìn nàng ta, một làn gió đêm thổi tới mang theo chút lạnh lẽo, dưới ánh sao nhợt nhạt, Cưu Đan Mị thu nụ cười lại, trầm mặc nhìn trời, bóng áo khẽ lay, tựa như một đóa diễm hoa trên núi băng, lạnh lùng, nóng bỏng, tịch mịch nở hoa.
Một mùa, lại một mùa!.