Ngủ một giấc dậy, tinh thần sảng khoái hẳn.
Mặt trời đã đốt nóng cái mông từ lâu, khí ấm dạt dào, thoải mái đón làn gió mềm mại mơn trớn, mùi oải hương nồng nồng, tay chân không hoạt động cũng có chút mỏi mỏi.
“Thật là cuộc sống hạnh phúc, thế này thì có làm hoàng đế cũng không thèm!’, ta kêu một tiếng, đứng dậy duỗi người làm vài động tác thể dục. Ơ, mấy mỹ nữ chạy đâu rồi?
Ven hồ, gần chỗ cây rừng, không biết từ lúc nào đã có một tấm màn trắng được giăng ra, che khuất cảnh hồ. Tiếng nước riu ríu, màn sa khẽ động, phảng phất như có bóng người ẩn hiện trong đó.
Ta nhón nhón chân bước lại, rón rén mở một góc màn sa, ghé mắt nhìn thử, thiếu chút ộc máu mũi.
Ba đại mỹ nhân đang tắm!
Tắm một mình không bằng nhiều người đông vui a, hê hê, ta cũng muốn tắm!
Ta cởi vội quần áo, chuẩn bị nhào xuống hồ theo. Tuy trước không thích tắm lắm, nhưng giờ nên bắt đầu tập thành thói quen vệ sinh sạch sẽ mới được.
Bạch quang lóe lên bắn lại, ngực ta lạnh toát, không kịp tránh né đã bị đánh bay ra ngoài. Vật vừa đánh trúng ta là một cánh tuyết liên, rơi xuống đất, hóa thành một giọt nước trong veo.
Tiếng cười lanh lảnh của Cưu Đan Mị truyền tới: “tiểu sắc lang, ngọc thể của Cam tiên tử là thứ cho ngươi chiếm tiện nghi sao?”
Ta phẫn nộ bò dậy, mặc lại quần áo, con bà nó, Cam Nịnh Chân này thực bá đạo quá, đánh người cũng không thèm thông báo lấy một tiếng. Ta nghĩ ra một kế, lén lút chạy sang một góc hồ khác, cởi dây lưng, móc tiểu đệ đệ ra, quay về hồ nước, nhả hết ra chất lỏng chất chứa trong người từ tối qua.
Nước tiểu bắn tới mặt hồ, tạo thành vài vòng tròn nhỏ, hình dạng cũng khác gì hoa sen đâu.
Nghĩ đến ba cô nàng xinh đẹp kia vẫn mải mê tắm gội, ta cười tới đau cả bụng. Chờ lát nữa, mấy cô nàng nhất định bịt mũi chạy lên. Hắc hắc, nước tiểu của Long Điệp không phải rất quý, có thể bảo dưỡng thân thể, chăm sóc làn da sao? Mỹ nữ a, các cô tranh thủ tắm lâu thêm chút đi.
Ta dạo một vòng xung quanh, đi vào rừng cây, cây rừng cao lớn xanh um, sắc màu tươi tắn, ta như ở trong một chiếc kính vạn hoa, ánh nắng chiếu qua cành lá, loang ra biến ảo, chiếu thành đủ màu sặc sỡ.
Quả là Bắc cảnh, ngay cây cối cũng nhiều màu sắc vậy.
Không ít cây cối đều có quả nặng trĩu cành, đều là những loại ta chưa từng gặp qua. Có quả đỏ rực, trơn nhẵn tròn tròn, có loại vàng tươi, vừa to vừa dài như cái bánh mì, có loại xanh mướt, dài nhỏ hơn cả hoàng qua, còn có quả to hơn cả đầu ta, trên quả đầy lông tơ ráp mịn. Trái cây đa số đều đã chín, căng mọng trên cành, tỏa hương thơm nhẹ nhàng dịu ngát.
Ta vừa lúc đang khát nước, muốn bò lên hái một quả, vừa định động đậy, lại nghĩ thử xem Long Điệp trảo thế nào. Đứng dưới một gốc cây kết đầy quả màu đỏ tía, ta tập trung tinh thần vào mi tâm, lợi trảo đỏ rực tức thì lộ ra, nắm lấy một cành cây chỗ thấp nhất, “rắc, rắc”, cành cây to lớn tức thì gẫy rời, trái cây như mưa rơi xuống.
“Mau bắt lấy!”, tâm niệm ta vừa động, lợi trảo đã nhanh chóng di động, mắt muốn tới đâu là tới đó, bắt được một tay đầy quả mọng.
Uy lực Long Điệp trảo thực tốt quá! Ta hăng hái bừng bừng, đi hết cây này đến cây khác, không ngừng hái trái cây, luyện tập Long Điệp trảo. Ta phát hiện, cánh tay dưới nách này có thể dài ra tới hai mét, dài ngắn hoàn toàn theo ý ta.
Ta mải mê luyện đến đầu đầy mồ hôi, điều khiển càng lúc càng thuần thúc, đến cuối đã có thể hoàn toàn vận dụng tùy ý, thu phát như thường. Chỉ cần khẽ động tâm niệm, lợi trảo tức thì xuất hiện, chỉ đâu đánh đó, không chậm chạp như lúc đầu. Luyện đến hứng khởi, ta hét vang một tiếng, xoay mình như cơn gió, lợi trảo quét ngang một đòn, dùng một tư thế mạnh mẽ nhổ bật cả gốc một đại thụ.
Bùn đất tung tóe, trái cây rơi đầy dưới chân ta, như trận mưa rào ào ạt. Mớ tóc đỏ phất phới bay lên, vài cọng dính nơi trán ta.
“Lâm Phi, ngươi thực tiêu sái quá”, ta hứng chí hú một tiếng, “bộp, bộp”, mấy trái cây nện lên đầu ta, nước quả màu đỏ đổ xuống dính đầy mặt!.
Con m* hắn, cay quá đi! Loại quả này vừa chát vừa cay, nước quả chảy tới miệng, cảm giác như nuốt phải một ngọn lửa, ta gập người ho khan, con mắt cay xè không mở ra nổi.
Lau cho sạch mặt, ta bắt đầu lọ mọ xem trái cây nào ăn được. Thần Nông xưa lập Bách Thảo kinh, nay Lâm Phi ta cũng nếm đủ bách quả, không thể để cổ nhân chiếm hết cái hay được.
Bốn phía bãi cỏ là trái cây chất cao như tòa núi, đều là ta dùng lợi trảo hái xuống. Ta cẩn thận, thè lưỡi nếm từng thứ một. Quả mọng màu tím vừa chua vừa ngọt; loại như cái bánh mì rất cứng, mùi vị chát chát; quả màu xanh ngửi thì thơm, nhưng vị chán òm; loại quả có lông tơ trắng phải xé ra trước đã, nhiều hạt xếp liền như thủy tinh màu đỏ, cắn cả ngụm thơm mát miệng mồm. Mùi vị tuyệt nhất lại là một loại quả có mùi khó ngửi, bề ngoài toàn gai nhọn, khi mở ra, múi quả to dài, thơm phức béo ngậy. Đúng là không thể nhìn bề ngoài được, cũng như ta đây, ngoài thực tầm thường, trong đầy ngọc ngà châu báu a.
Ợ dài một cái, ta xoa xoa cái bụng đễnh lên, xoài mình trên bãi cỏ nhung mát rượi, bắt chéo hai chân, thích thú huýt sáo vui vẻ. Tiếng chim hót thánh thót vang lên giữa lùm cây, con ong mật lượn qua từng đóa hoa chăm chỉ. Mùi mật hoa, hương thơm quả ngọt cùng ánh nắng chan chứa giao hòa, trong suốt mà tươi đẹp, như một biển màu ánh sáng rực rỡ.
“Thảnh thơi quá hả?”, âm thanh nũng nịu khêu gợi từ phía sau truyền tới, chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là Cưu đại mỹ nhân tới rồi.
Đôi mắt Cưu Đan Mị chằm chằm nhìn ta: “mười năm một lần kiếp nạn, chẳng nhẽ ngươi không lo lắng chút nào sao?”
Ta cười ha ha: “lo lắng thì được cái chó gì? Lão tử ta vốn suốt ngày lang thang đầu đường xó chợ, nay có ăn có uống, lại còn có ba đại mỹ nữ theo ta, sung sướng hơn ở tại Lạc Dương nhiều”.
Cưu Đan Mị tò mò hỏi: “thế giới sinh hoạt trước đây của ngươi trông thế nào?”
Ta nghĩ ngợi nửa ngày, cũng chẳng biết phải hình dung Lạc Dương thế nào nữa. Nơi ta từng sinh hoạt mười sáu năm đó, sao đột nhiên thấy xa lạ vậy.
Bởi nó chưa từng chân chính tiếp nhận ta.
Cho nên ta chỉ có thể cười, cười khổ.
“Trông bộ dạng ngươi, cuộc sống ở đó chắc cũng không vui vẻ gì hả?”
“Ai bảo thế? Ta hàng ngày ăn thịt to cá nạc, mặc áo tơ tằm, thê thiếp đầy nhà xinh đẹp, tôi tớ nhiều như lợn con. Dẫm chân một cái, cả thành Lạc Dương đều run rẩy kinh sợ”, ta nói văng nước bọt, phét đến tận giời. Trước mặt mỹ nữ sao lại để mất thể diện được? Cưu Đan Mị nằm sấp xuống cạnh ta, tay đỡ lấy cằm, đôi chân đong đưa qua lại, như một con mèo lười biếng.
“Tóm lại, lão tử sống rất sung sướng! rất sung sướng!”, ta cao giọng lên, ngây ngốc nhìn trời.
Mười sáu năm, gõ cửa ăn xin từng nhà, khác nào một con dã cẩu; bới đống rác to hơn cái đầu, ngập mùi hôi thối chỉ vì muốn tìm một chút cơm; nửa đêm lẻn vào nông hộ trộm gà, bị người ta đánh gãy cả xương sườn. Mắt nhìn lão ba bệnh nặng qua đời, không mua nổi nửa lạng thuốc.
Năm đó, mùa đông Lạc Dương đặc biệt lãnh lẽo, gió tuyết thổi vào nhà tranh, cửa sổ bằng gỗ tạm rầm rập liên hồi. Ta vừa rét vừa đói.
Nhìn lão ba nằm bệt trên giường, ta thút thít khóc, ngoài khóc ra ta chẳng biết làm gì. Căn phòng trống trơn vừa tối vừa lạnh, thế gió lại sắc bén tựa lưỡi dao. Ta cắn răng, đứng che trước cửa sổ không cho gió lạnh tràn vào, song lão ba vẫn lạnh lắm, dưới cái chăn vàng ố, người run lên bần bật.
Chúng ta cùng run rẩy.
Ta rất muốn chửi lão giặc trời, chửi hắn độc ác vô tình, song ta không dám, bởi ta muốn cầu lão thương hại ta, cứu cứu lão ba.
Ở chỗ rất xa ngoài kia có tiếng pháo giòn tan, có tiếng cười vui vẻ. Thật nhiều trẻ nhỏ thành Lạc Dương, mặc áo bông ấm áp, chân xỏ hổ đầu hài*, thích chí tung tăng khắp phố.
Ta thực hâm mộ bọn nó, cũng rất ghen tị, ta biết, mình không có số mệnh may mắn như vậy. Người với người có bao giờ giống nhau, nhà chúng ta không thể so với nhà khác được. Thấy trẻ con khác ăn kẹo hồ lô, mua đèn lồng con thỏ, ta chỉ có thể quay mặt, lặng lẽ đi về.
Đó là một đêm giao thừa.
Ta nói cha, cha sẽ sớm khỏe lại. Cha hứa rồi mà, sang năm mới chúng ta sẽ ăn bánh chẻo, mặc quần áo mới. Lão ba không nói lời nào, nhìn ta, nhìn ta, rơi lệ, yên lặng rơi lệ, cứ thế cho tới hơi thở cuối cùng.
Lão trời già cuối cùng cũng không thương xót ta. Ta đứng trong nhà tranh lạnh lẽo, bất động toàn thân, nghe tiếng pháo bên ngoài càng lúc càng vang.
Từ đó về sau, ta không bao giờ rơi nước mắt nữa.
Bởi nước mắt đã cạn lâu rồi.
Lão trời già không vì ta khẩn cầu mà ban cho ta điều gì. Lão càng muốn hành hạ ta, lão tử càng không khuất phục. Trời muốn ta khóc, lão tử ngày nào cũng phải cười.