Gió nhẹ thổi qua màn lá, làm lộ một góc trời xanh thẳm, phảng phất sắp theo hồi ức mười sáu năm qua rơi xuống. Cưu Đan Mị duỗi lưng, co chân lại: “chả có gì hay cả”.
Ta chồm dậy luôn, lớn giọng nói: “có thể sống tiếp tất nhiên hay chứ!, không phải không nam nhân nào sờ được vào cô sao? Có gì ghê gớm đâu? Cô nhìn đây, lão tử muốn sờ thử xem”.
Lợi trảo hiện ra, nắm lấy cái chân ngọc ngà của Cưu Đan Mị.
Đau quá đi! Ta đau rúm mặt, vội vàng rụt trảo về. May quá còn chưa bị đốt trọi, thực không ngờ, ngay Long Điệp trảo mạnh mẽ này của ta cũng không đụng vào Cưu Đan Mị được. Da thịt nàng ta như cắm đầy kim châm nóng rực như than.
Con bà nó, vưu vật tuyệt diệu thế này mà người lại đầy gai. Ta thật tò mò, rốt cuộc là loại trớ chú gì? Trời sinh hay do người làm? Cưu Đan Mị cũng thật xui xẻo, thế này thì khác gì người đá đâu.
Cưu Đan Mị quyến rũ cười: “ha ha, khó trách ngươi to gan vậy, thì ra điều khiển được Xích trảo rồi. Năm đó Long Điệp luyện ra bảy chiếc lợi trảo, có thể khiến phong vân biến sắc, nhưng cũng không cách nào chạm được vào ta, bằng ngươi thì làm được gì?”
Ta mạnh miệng nói: “không phải lão tử vừa chạm vào sao?”
Cô nàng nhìn ta, con ngươi màu ngọc bích lóe qua một tia mỉa mai. Nàng ta như đang cười nhạo: “ngươi có bản sự này sao? Ta sớm nhìn rõ ngươi rồi, cả đời này cũng chỉ làm được đến thế thôi”.
Ta đột nhiên thấy một trận máu nóng dồn lên não, trừng mắt nhìn Cưu Đan Mị, nghiến răng nghiến lợi, hét toáng lên: “Lâm Phi ta thề với trời, ắt có một ngày lão tử sẽ sờ toàn thân cô từ ngoài vào trong!”. Mang theo một luồng gió nóng, Xích trảo của ta hiện ra, đấm rầm xuống đất tạo thành một cái hố nhỏ.
Ngọn lửa đỏ rực thoát tới đầu móng vuốt, hừng hực thiêu đốt. Ta ngây ra, Xích trảo còn có thể phun lửa? Không kịp nghĩ cho cẩn thận, ta đột nhiên cảm giác bụng đau quặn lên, không chờ Cưu Đan Mị nói câu nào, vội vã quay đầu chạy mất.
“Đi đâu thế hả?”
“Lão tử đi đại tiện, cô cũng muốn theo hót phân hả?” Ta ôm bụng chạy loạn lên, chui vào sau một gốc đại thụ, cuống quýt cởi dây lưng. Con bà nó, vừa rồi ăn uống linh tinh quá, tiêu chảy m* nó rồi.
Phía xa xa, Cưu Đan Mị tựa hồ vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, ta đoán, cô nàng nhất định là bị vẻ oai hùng hiên ngang của ta vừa rồi làm cho rung động.
Đại tiện xong, thân thể thoải mái hẳn, ta buồn chán đi lòng vòng, nhiều trái cây hái xuống vậy, không ăn sớm sẽ hỏng hết, đáng tiếc quá đi. Ta đào lấy một đống bùn đất, trộn nước vào, nặn thành hình vò rượu, dùng lửa nóng nung lên. Chờ đất cứng thành hình, ta lột vỏ trái cây, giã nát, bỏ hết vào trong, cuối cùng dùng bùn nhão phong nắp lại.
Cưu Đan Mị tò mò hỏi: “tiểu sắc lang, lại làm trò gì vậy?”
Ta lườm cô ta một cái: “làm rượu!”.
“Rượu là cái gì?”
Trời đất, đầu cô bã đậu hay giả vờ ngốc hả? Rượu mà cũng không biết à? Ta đặt vò rượu tới một chỗ thoáng gió ven hồ, dùng cành cây che kĩ. Hải Cơ vốn vẫn đứng bất động cũng quay đầu nhìn sang tò mò.
Cưu Đan Mị lắc nhẹ cái eo thon, nũng nịu nói: “Lâm Phi ngoan, nói cho ta biết rượu là thứ gì vậy?”
Ta phấn chấn tinh thần, các cô không phải ghê lắm sao, hỏi ta làm gì. Bất quá, thái độ mỹ nhân cô thế là được, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Ta e hèm một tiếng cho nhuận giọng, oai phong nói: “rượu, là một thứ đồ để uống, truyền thuyết nói do Đỗ Khang phát minh ra. Uống vào một chén, ấm áp lồng ngực, mơ màng sảng khoái, tuyệt diệu vô cùng. Nhưng rượu, cũng là một thứ văn hóa, thường sử dụng trong lúc tế tự, tiệc mừng. Hầy, có nói nữa các cô cũng không hiểu, uống rượu có thể tăng cường lưu thông máu huyết, tráng dương bổ âm”.
Xem bộ dạng băn khoăn chưa dứt của Cưu Đan Mị, ta vui vẻ muốn chết, thì ra Bắc cảnh không có rượu, người chỗ này kể cũng ngu thật!.
“Không được uống trộm đâu đấy”, ta đắc ý nói, mà thật ra, ta cũng đâu biết làm rượu, làm bừa thử thôi.
Một mùi thơm nhẹ bay tới mũi, Cam Nịnh Chân thanh thoát bước lại, lạnh lùng nói: “lần sau chúng ta tắm, không cho phép ngươi tới gần, rõ chưa?”
Ta học bộ dạng của cô ta, hếch mặt nhìn trời: “từ nay về sau lúc lão tử tắm, cũng không cho phép cô tới gần, rõ chưa hả? giờ ta phải đi tắm đây”.
Ta quay người, một bên cởi y phục, một bên từ từ ngâm mình xuống nước. Ta đoán bộ dạng Cam Nịnh Chân lúc này thật rất đáng xem.
Cái hồ này lớn quá, bơi lội nửa ngày còn chưa được một vòng. Ta phát hiện một cái động dưới đáy hồ, tiến vào xem thử, trong chính là Thủy tinh cung của Long Điệp, lèo cột đổ nát, một mảnh hoang tàn.
Truyện cũ trước đây phảng phất vẫn lởn vởn nơi này, ta cảm giác gì đó rất quen thuộc, song nghĩ mãi không ra.
Long Điệp kiếp trước là yêu vương oai phong hiển hách, mà ta giờ chỉ là một tên vô lại không hơn không kém. Chẳng nhẽ cả đời này ta chỉ có thể bị người coi thường? Ta thực cam tâm sao? Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta thực sự nghĩ ngợi về tương lại mình.
Đằng sau đá mục, một con rắn nước sặc sỡ thoát ra, há cái miệng ghê tởm của nó mổ về phía ta.
Ta hóa ra Xích trảo, nháy mắt tóm lấy nó, may quá, nếu không chịu khó luyện tập giờ toi rồi. Con bà nó, loại tép riu như mày cũng dám khi dễ đường đường yêu vương ta đây. Ta điên lên, giật con rắn đứt thành mấy đoạn, trưa nay được ăn canh rắn rồi.
Đang chuẩn bị lên bờ làm một bữa hoành tráng, ta đột nhiên nhớ lại cảnh Xích trảo phun lửa ban nãy, ý niệm nổi lên, dồn lực vào Xích trảo thử làm lại xem thế nào.
Thử đến nửa ngày, bở cả hơi tai, một tia lửa cũng chẳng thấy đâu cả. Ta vừa định bỏ cuộc, song đột nhiên lại nghĩ, nếu ngay việc này ta còn không làm được, còn mơ chi lí tưởng vĩ đại sờ mó toàn thân Cưu Đan Mị? Ta bình tĩnh lại, duỗi vài động tác cho thư giãn, thả lỏng tâm thần.
Tập trung ý thức vào mi tâm, tâm sáng như nước hồ.
Ta nhìn lại Xích trảo, đỏ hơn màu máu, khí trào sôi sục, phảng phất vừa từ một giấc mộng tỉnh lại.
Kinh mạch trong cơ thể giật giật, Xích trảo và ta tương liên máu huyết, lần đầu tiên ta cảm thụ được, nó là ta, ta là nó.
Như từ rất lâu rồi nó vẫn luôn bên ta, mãi luôn bên ta, chưa từng chia cách.
Ta từ từ giơ Xích trảo lên.
Hình như ta nghe thấy nó hưng phấn reo lên.
Nhiều năm qua, chắc ngươi rất tịch mịch.
Ngươi vẫn kiên trì chờ đợi ta phải không?
Chờ ta giơ ngươi lên.
Chờ ta thức tỉnh ngươi.
Chờ ta cũng ngươi đạp bằng mưa gió!
Ta! Ngẩng mặt hét lớn!
Mười sáu năm thiếu niên buồn tủi hóa thành một tiếng thét bất cam! Máu ta đã nóng! Khí ta đã cuồng! Ta! Ta là Long Điệp Yêu Vương uy chấn Bắc cảnh!.
Xích trảo gầm lên đánh ra.
Nước hồ chấn động, năm luồng sóng mạnh cuộn lên, màu lửa đỏ rực, ào ạt phun ra, nở rộ trong nước như một đóa khói hoa rực rỡ.
Lửa cháy rừng rực, gặp nước không tắt, ngược lại càng thêm xán lạn!.
Ta cất tiếng cười to, nếu Cam Nịnh Chân còn dùng cánh hoa đánh ta, lão tử liền dùng Xích trảo đốt cánh hoa thành tro bụi. Tốt nhất là đốt luôn áo bào của cô nàng. Hắc hắc, không biết Cam Nịnh Chân thoát hết quần áo thì trông thế nào nhỉ?
Ta lên bờ, nấu một bát canh rắn ăn ngon lành. Những ngày tiếp theo, trừ bắt tôm cá nấu nướng, ta dốc sức khổ luyện Xích trảo. Có lúc rất mệt, định bỏ cuộc, song lại cắn răng chịu đựng. Hỏa diễm của Xích trảo ngày một mạnh thêm, tới về sau, chỉ cần động ý niệm liền có thể bắn ra một hỏa cầu tuy nhỏ nhưng rừng rực bốc cháy.
“Luyện Long Điệp trảo thế, chứ có giỏi nữa thì cũng làm gì?”, Cưu Đan Mị ngồi bên cạnh ta, đá một câu: “đằng nào ngươi cũng không qua được thiên kiếp”.
Ta dùng Xích trảo thả ra ngọn lửa nướng một con Cốt ngư, điềm nhiên nói: “ta không phải Long Điệp, hắn không thoát được không có nghĩa là ta không được”.
Cưu Đan Mị cười lớn: “khẩu khí thật lớn a, ta mỏi mắt chờ đợi đấy. Bất quá, nếu ngươi chết sớm, ba người chúng ta cũng sớm ngày được giải thoát”.
“Yên tâm đi, chưa nếm qua thân thể cô thì ta không chịu chết dễ vậy đâu”, ta bực mình văng một câu, bóp mấy trái cây bánh mì thành bột mịn, rắc lên thân cá. Trái bánh mì tuy mặn chát, song phơi khô có thể làm gia vị, dùng cũng được gần như muối. Tính ra mấy ngày vừa rồi, ta đã thử đủ từng mùi vị tính năng, trái cây trong rừng. Ta nướng cá xong, lại cầm lấy một trái cây màu tím, bóp chút nước quả bôi lên thân cá vàng óng, khử đi mùi tanh.
Cưu Đan Mị vươn cái lưỡi mềm mại, liếm môi một cái: “trông rất ngon”.
Hương vị lưỡi cô nhất định càng ngon hơn. Ta thầm tưởng ý dâm, mồm nói: “vớ vẩn, lúc ở Lạc Dương, gà ăn mày do lão tử nướng, ngay dã cẩu cách ngoài ba dặm cũng bị mùi thơm dẫn tới. Sao? Nếm thử chút không?”
Cưu Đan Mị lắc đầu: “ta ăn chay”.
“Ồ, kể ra nam nhân không đụng vào cô được, chả khác nào một mụ ni cô, ăn chay cũng đúng”.
“Đâu như ngươi nói, thường nghe ăn chay có thể giảm nguy hiểm của thiên kiếp đi’.
Ta giật mình thốt: “Cái gì? Đùa hay thật đấy?”
Cưu Đan Mị nói: “ngươi nhìn Cam Nịnh Chân, Hải Cơ xem, có ai ăn mặn không? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mà thôi, với chút yêu lực nhỏ xíu của ngươi, cho dù ăn chay cả đời cũng không thoát được thiên kiếp”.
Ta ngây ra giây lát, vội vàng hỏi: “Cam Nịnh Chân, Hải Cơ và cô cũng gặp phải thiên kiếp sao?”
Cưu Đan Mị gật đầu: “nhân loại tu luyện, hai mươi năm một lần tiểu kiếp, hai trăm năm một thiên kiếp, hai ngàn năm một huyền kiếp”.
Ta thích chí cười: “ha ha, thì ra mấy cô cũng gặp thiên kiếp, có gì hơn ta đâu. Cái gì ăn chay ăn mặn, lão tử ngày nào cũng muốn ăn cá to thịt lớn, ta nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người”.
Bầu trời đột nhiên tối lại, mây đen dồn tới, “oành”, một tiếng sấm vang, bồn mưa nghiêng mình đổ xuống. Ta vội vàng cầm món cá nướng lên, chạy vào một căn nhà gỗ ven hồ.
Căn nhà gỗ này là ta dùng gỗ dựng lên mấy ngày trước, rất đơn sơ thôi, dùng đá lớn làm giường, tước vỏ cây làm sợi, đan thành chiếu và chăn, bên góc nhà là mấy chục cái vò đất chứa đầy rượu quả ta làm, dưới mái hiên là một dãy quả khô xuyên thành, đủ mọi màu sắc.
Cưu Đan Mị theo ta vào, giờ nàng ta tựa như thành cái đuôi cứ lẽo đẽo theo ta vậy. Ta bực dọc nhìn cái mông cứ ngúng nguẩy khiêu khích kia, đáng ghét, nhìn mà không ăn được.
Mưa dày nặng hạt, khói trắng đã dày đặc ven hồ. Cánh hoa sen tự động khép lại, bọc Cam Nịnh Chân ở bên trong, phảng phất đã tan vào trong khói nước mang mang. Hải Cơ vẫn đứng bên bờ, toàn thân bất động, song không dính một giọt nước nào. Nước mưa rơi xuống cách đầu nàng ta ba xích, tựa như bị một chiếc ô vô hình ngăn lấy, không rơi xuống được.
“Chà chà, Hải Cơ mạnh mẽ thật!”, ta hâm mộ nói: “đây là món Giáp ngự thuật kia phải không?”
Cưu Đan Mị hứ một tiếng: “Giáp ngự thuật của Hải Cơ là dòng chính thống, nàng ấy lại là thủ tịch nữ vũ thần của Mạch Kinh Hải Điện, tất nhiên phải có chút bản lĩnh chứ”.
Ta nghe Cưu Đan Mị nói, Mạch Kinh Hải Điện là môn phái Giáp Ngự Thuật trứ danh Bắc cảnh, cực kì lợi hại. Chỉ không ngờ, Hải Cơ lại chính là nữ vũ thần nơi đó.
“Có điều nếu đụng phải ta, nàng ấy cũng không chiếm được chút tiện nghi nào”, thấy ánh mắt ta, Cưu Đan Mị có chút đố kị nói.
“Ta tin cô, đại mỹ nhân”, ta chớp mắt nhìn cô nàng, xem ra bất kể một ai trong tam đại mỹ nữ bảo tiêu của ta, đều là hạng tầm cỡ trong Bắc cảnh nha!
Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời một mảng trắng xóa. Ta lấy ra một vò rượu, bỏ nắp phong, một bên uống từng ngụm lớn, một bên xé Cốt ngư nhấm nháp. Dưới thời tiết thế này, ngồi trong nhà nhâm nhi rượu cá, lại có đại mỹ nữ làm bạn, thật là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Hương rượu bay đầy phòng, Cưu Đan Mị rốt cuộc nhịn không nổi, đoạt lấy vò rượu trong tay ta, hít hà một hơi, cẩn thận thử một ngụm.
Ta bật cười: “mùi vị thế nào?”
Cô nàng nhìn ta, nâng cả vò rượu lên tu ừng ực. Vài giọt rớt xuống, xuôi theo chiếc cổ trắng dừng trên nhũ đầu sâu thẳm, thì thầm sáng lên.
Ta lại lấy ra một vò khác, cùng cô nàng đối ẩm.
Từ trưa cho đến tối đó, hai ta uống say mèm, hơn mười vò rượu nằm lỏng chỏng khắp nơi.
“Rất ngon, ta còn muốn nữa”, Cưu Đan Mị sắc mặt hồng rực, ánh mắt long lanh, nói không rõ tiếng.
Ta ợ một tiếng, đặt vò rượu rỗng không xuống: “mỹ nhân, cô say rồi,”.
Cưu Đan Mị khanh khách cười: “ta không phải mỹ nhân, ta là mỹ yêu, ngươi và ta, đều là yêu quái”.
Ta quơ quơ tay, hình ảnh Cưu Đan Mị trước mặt lung linh: “được rồi, mỹ yêu, cô nói xem, sao lại bị trớ chú? Lão tử muốn nghe coi”.
“Là một tên nam nhân cổ quái. Ta, ta cũng không biết hắn là ai”, Cưu Đan Mị dốc nốt vài giọt sót trong vò, say khướt nói: “hắn muốn ta, ta không cho, liền bị hắn hạ trớ chú. Ục, trớ chú đáng chết, nam nhân đáng chết! Rượu đâu? Ta muốn rượu?”
Ta dùng sức vỗ ngực bình bịch nói: “cô yên tâm, mai lão tử cùng cô đi tìm hắn. Chúng ta giết hắn, giải trớ chú cho cô! Có ta đây, cứ yên tâm đi! Ngày mai, lão tử nhất định làm thịt hắn!”.
Cưu Đan Mị ra sức gật đầu: “được, chúng ta đi làm thịt hắn!”, “bịch”, cô nàng lăn quay ra giường đá, tiếng ngáy đinh tai điếc óc.
Trời ạ, có phải ngực càng lớn càng ngáy to không? Ta loạng quạng bò dậy: “con bà nó, m* nó, sao cô lại ngủ giường của ta!, mau..”, còn chưa nói xong, hai chân ta mềm nhũn, ngã vật xuống đất.
Ngoài trời, tiếng mưa lạnh lẽo, rào rào đập trên mái gian. Trong nhà mờ tối, ta lử đử nằm dưới đất, nghe tiếng mưa, nghe tiếng ngáy vang nhà của Cưu Đan Mị.
Ta chợt mỉm cười.
Gian nhà rất nhỏ, rất đơn sơ.
Nhưng rất ấm áp.
Bởi có hai người.