Trời tờ mờ ta đã tỉnh dậy. Tối qua say rượu song không thấy đau đầu, cũng không khô cổ chút nào. Trở thành yêu quái, thời gian ngủ cũng giảm dần, dù mệt lắm, cũng chỉ cần ngủ năm, sáu tiếng là lại tràn trề sinh lực.
Cưu Đan Mị vẫn nằm trên giường, mái tóc dài xanh ngọc như dải lụa xõa ra, theo tiếng thở đều, bộ ngực khẽ phập phồng, ta tham lam nhìn hồi lâu mới nuối tiếc thu hồi ánh mắt.
Mưa đã tạnh từ lâu, không khí ẩm thấp mà mát mẻ, sương đọng trên những cánh oải hương, thi thoảng rơi xuống, gió sớm mang lại mùi thơm ngát của thảo mộc.
Cái cây trước nhà, vài con chim lông xanh miệng vàng kêu riu rít, đập cánh bay lên cắt ngang tia nắng hồng ban mai.
Cảnh vật ở đây thực đẹp, thật trữ tình, thực đúng một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhưng ta chuẩn bị rời khỏi đây.
“Mau dậy đi!”, ta đá một cái vào chân giường.
Cưu Đan Mị mở con mắt kèm nhèm, lười biếng nhìn ta, thẳng chân ra, xoay mình vào trong: “đừng nghịch ngợm, ta còn muốn ngủ một lúc nữa”.
Một cảm giác kì dị đột nhiên dâng lên trong lòng ta, Cưu Đan Mị tựa như một tiểu nương tử, đang nũng nịu với phu quân vậy. Ta bật cười, kêu lớn: “dậy đi, đồ mèo lười, lão tử muốn rời khỏi nơi này, ra bên ngoài xem thử”.
Cưu Đan Mị kinh ngạc xoay người qua: “ngươi muốn ra ngoài?”
Ta gật đầu: “ở chỗ này lâu vậy, thực chán chết đi. Bắc cảnh chắc rất lớn phải không? Ta muốn đi ra ngoài xem”.
Cưu Đan Mị duỗi vai: “tùy ngươi thôi, mười sáu năm canh giữ chỗ này, ta cũng chán lắm rồi”.
Ta cười hi hi, chọn hơn mười dây quả đeo trên người, coi làm lương khô, nghênh ngang bước ra khỏi nhà gỗ, nhìn Hải Cơ bên bờ hồ hô: “giờ lão tử muốn ra ngoài, có đi theo hay không tùy các cô”. Hắc hắc, nói ra vẻ vậy thôi, ta tất nhiên biết các nàng sẽ theo ta, bởi đã lập Luân hồi thệ, lão tử đi đâu, các nàng sẽ phải như cái đuôi đáng thương theo cùng, bảo vệ sự an toàn của ta.
Hải Cơ hơi sửng sốt, hỏi: “ngươi muốn đi đâu?”
Ta đảo con mắt: “đi đâu không biết, cứ ra ngoài rồi tính”.
Cam Nịnh Chân bay lên khỏi đóa hoa sen, hạ xuống trước mặt ta, lãnh đạm nói: “người sao phải tự tìm phiền não? Chỗ này an toàn bí mật, chính là nơi náu thân rất tốt. Nếu ra ngoài, bị người ta phát hiện ra thân phận Long Điệp của ngươi, ắt thành mồi ngon cho yêu quái đuổi bắt”.
Ta cười lạnh: “ta sợ cái gì? Ba người các cô pháp lực cao cường vậy, chẳng lẽ lại sợ sao. Cam Nịnh Chân, ta biết tỏng tâm tư cô, muốn ta tốt nhất ngoan ngoãn sống ở đây mười năm êm ả, sau bị thiên kiếp đánh chét, cô cũng được giải trừ độc thệ, tiếp tục sống tiêu dao phải không?”
Cam Nịnh Chân nói: “vậy không hay sao? Ít nhất ngươi cũng có thể vô lo vô nghĩ yên ổn mười năm. Ra ngoài, không chừng sẽ lập tức mất mạng. Bắc cảnh rộng lớn vô cùng, cao thủ như mây, ba người bọn ta có lợi hại nữa cũng không ngăn được truy sát vô cùng vô tận. Đến lúc đó, kẻ xui xẻo chính là ngươi”.
Ta nói bất cần: “lão tử không muốn làm con rùa đen rụt đầu, ở chỗ này ôm thân chờ chết”.
Đôi mắt đẹp của Hải Cơ khẽ chớp, nhìn chúng ta tranh luận, cũng không chen miệng vào. Cưu Đan Mị cười cười: “co thanh Tam Tiên Nhược Thủy Kiếm của Cam tiên tử đây, mấy kẻ trong Bắc cảnh có thể thương tổn được Lâm Phi?”
Cam Nịnh Chân lạnh nhạt nói: “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tại Hồng Trần thiên, ba người chúng ta liên thủ có lẽ là vô địch, nhưng ngươi đừng quên, Bắc cảnh có chín trọng thiên”.
Cô ta chợt đổi giọng: “Long Điệp, ngươi nghe cho rõ đây”.
“Ta tên Lâm Phi! Nói mãi rồi! tai cô có vấn đề không hả?”. Ta không chút khách khí ngắt lời cô nàng, không biết vì sao, ta cứ thích trái ngược với Cam Nịnh Chân như vậy. Nhưng thực tế, ta cố ý bắt các nàng gọi ta Lâm Phi là có dụng ý. Ba đại mỹ nhân có lòng oán hận với kiếp trước ta, e sẽ không toàn lực bảo vệ ta, giờ gọi bằng tên khác, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Cam Nịnh Chân hít sâu một hơi, cố nén bực bội: “Lâm Phi, ngươi nghe cho rõ đây, Bắc cảnh rộng lớn hơn xa ngươi tưởng tượng, chia làm chín trọng thiên. Nơi chúng ta đang ở đây là Hồng Trần thiên, ngoài ra còn có Thanh Hư thiên, La Sinh thiên, Sắc Dục thiên, Ma Sát thiên, Linh Bảo thiên, Cát Tường thiên, Hoàng Tuyền thiên và Tự tại thiên trong truyền thuyết. Trong đó, người của Hồng Trần thiên là yếu nhất, các trọng thiên khác đều có cao thủ đẳng cấp cao thâm. Long Điệp kiếp trước bất quá chỉ là yêu vương Hồng Trần thiên mà thôi, nghe nói hắn từng thử tới Ma Sát thiên, song cuối cùng thân mang trọng thương, thảm bại trở về. Ngươi nghĩ cho kĩ, nếu chẳng may bại lộ thân phận, người chín trọng thiên nhất định tràn lên cướp đoạt, ba người chúng ta ứng phó được sao?”
Ta nghe đến ong cả đầu, cái gì chín trọng thiên, nghe mãi vẫn không thông tí nào. Nhưng ít ra ta hiểu được, nói vậy là bên ngoài có rất nhiều yêu nhân lợi hại muốn bắt ta. Ta gãi gãi đầu, lòng thực có chút sợ hãi. Nhưng miệng đã nói thế, ta sao có thể rụt đầu thu lời được? không phải sẽ càng bị Cam Nịnh Chân coi thường sao? Huống chi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Mấy ngày này ta nghĩ kĩ rồi, ở lại nơi này cùng lắm sống được mười năm. Nhưng nếu ra ngoài, nói không chừng còn có cơ hội gặp được kì ngộ, như tục ngữ đã nói, có phấn đấu mới có thành công, ra ngoài học cái gì Bí đạo thuật, Giáp ngự thuật, tăng cường yêu lực, biết đâu có thể may mắn thoát qua thiên kiếp. Tóm lại, ta nếu muốn sống quá mười năm, vậy nhất định phải mạo hiểm.
Hải Cơ đột nhiên nói: “Nịch Chân, hà tất phải coi thường mình, trừ Tự tại thiên chưa có người đi qua, bảy trọng thiên còn lại, ta nghĩ chưa chắc đã có người mạnh hơn chúng ta hợp lại”.
Cưu Đan Mị liếc ta một cái, quyến rũ cười: “chỉ cần Lâm Phi của chúng ta không tùy tiện chảy nước bọt, không dùng Long Điệp trảo, thân phận ắt sẽ không đáng lo đâu. Hai người nhìn xem, bộ dạng hắn bây giờ có giống Long Điệp chút nào đâu?”
Hải Cơ nhếch mày: “dù hắn là Long Điệp thì sao? Mạch Kinh Giáp Ngự Thuật của ta nhiều năm chưa xuất thủ, đang ngứa ngáy muốn thử đây”.
Ta phát hiện, giữa ba nàng mỹ nữ, Cam Nịnh Chân tương đối lạnh lùng lí trí, Hải Cơ thẳng thắn, tính tình có chút giống trẻ con. Cưu Đan Mị yêu mị nóng bỏng nhất, song có vẻ cũng rất giảo hoạt. Nếu cả ba đại mỹ nữ này đều là lão bà của ta thì sướng biết chừng nào.
Bất quá, nếu là vậy, ta khả năng tổn tinh chết sớm mất.
“Hải đại mỹ nhân và Cưu đại mỹ nhân đều không có ý kiến, vậy quyết định thế đi, chúng ta đi thôi!”. Ta vênh vang nói, đi nhanh về phía trước, cố ý không thèm nhìn Cam Nịnh Chân.
“Chờ chút đã”, Cam Nịnh Chân khẽ phất tay áo, đóa hoa sen giữa mặt hồ từ từ bay lên, thu nhỏ lại cỡ cái bát, rơi xuống lòng bàn tay nàng. Cam Nịnh Chân do dự một chút, ngón tay gẩy nhẹ, một cánh hoa tức thì rời ra bay về phía ta.
Con bà nó, lại muốn đánh ta à! Ta thầm cười lạnh, Xích trảo nháy mắt hiện ra bắt lấy cánh sen, vừa định phun lửa cho Cam Nịnh Chân biết tay. Cánh hoa đột nhiên tan ran, biến thành một tấm áo bào trắng, mềm mại rơi xuống.
Cam Nịnh Chân thần sắc hờ hững: “muốn ra ngoài, ít nhất cũng thay y phục đi”.
Hải Cơ gật đầu nói: “y phcụ rách rưới của ngươi đúng bất nhã quá, lộ cả mông ra rồi”.
Cưu Đan Mị tấm tắc nói: “Cam tiên tử thật chịu chơi, ngay cánh sen thất khiếu đều chịu tặng cho người. Lâm Phi, chiếc áo cánh sen này hè lạnh đông ấm, chẳng ngại nước lửa, không nhiễm bụi trần, là một kiện bảo bối hiếm có. Giờ người biết rồi chứ, tiên tử ngoài lạnh trong nóng, đối xử với ngươi tốt thế nào rồi hả?”
Cam Nịnh Chân hừ lạnh nói: “ta chỉ cho hắn mượn thôi. Đã lập thệ ước, ta nhất định tận lực bảo đảm an toàn cho hắn”.
Ta ngơ ngẩn nhìn chiếc áo, cao nhã kiểu cách, chất liệu vừa mỏng vừa nhẹ, tỏa mùi thơm nhàn nhạt. Bao lâu rồi ta chưa mặc qua áo mới? Khẽ vuốt liên y, vô số cảm xúc nhất thời tràn ngập trong lòng.
Đứng ở ven hồ, ta cởi bỏ bộ quần áo rách rưới, tắm rửa tử tế, chà đi một lớp ghét, bắt được vài con rận, lại cạo sạch khuôn mặt, chải lại mái tóc lởm chởm cho tử tế, cuối cùng mặc liên y vào.
Chiếc áo mềm mát sát vào cơ thể, nhẹ nhàng ma sát, hết sức thoải mái. Ta nhìn bóng mình trong nước, một khuôn mặt tươm tất sạch sẽ. Hôm nay là một ngày mới. Từ hôm nay, Lâm Phi ta nhất định vì tương lai mình mà gắng sức phấn đấu.
Bước trở lại, ta ngoắc ngoắc ba cô nàng: “theo ta đi thôi”.
Ba đại mỹ nữ ngẩn người, như không nhận ra ta. Cưu Đan Mị tròn mắt, chằm chằm nhìn ta nửa ngày, kinh ngạc thốt: “thì ra ngươi tuấn tú như vậy”.
Ta nhún vai: “đẹp trai đâu bán mua cơm ăn được”.
Cưu Đan Mị đột nhiên như một con cá lớn đạp sóng nhảy lên, chạy vào rừng cây, tiếng cười truyền ra: “chờ ta một lát, ta cũng phải trang điểm một chút mới ra ngoài gặp người được”.
Hải Cơ cúi đầu, nhìn mặt hồ nghiêng nghiêng, hay tay khẽ động, cả người tỏa ra kim quang chói lóa, khải giáp trên người đảo sáng, bắt đầu biến hình.
Nữ nhân trang điểm lâu thế nào, hôm nay ta rốt cuộc được lĩnh giáo.
Quá một giấc trưa, Cưu Đan Mị mới từ rừng cây bước ra. Mái tóc xanh của cô nàng kết lại thành bím tóc xuôi dài, đẹp đầy hoang dại. Bên tóc trái cài một bông hoàng hoa yêu diễm, hai vòng tai bằng đá mắt mèo lớn chạm tới vai. Cưu Đan Mị mặc một chiếc áo nhỏ màu hồng, hai nhũ đầu no tròn lúc ẩn lúc hiện, chỗ rốn còn khảm một viên bảo thạch màu đỏ, gợi cảm vô cùng.
“Thế nào? Trông cũng được chứ?”, Cưu Đan Mị nhìn ta nháy mắt, yểu điệu quay một vòng, cái váy thêu hoa vừa mỏng vừa ngắn, cố gắng che cho kín cái mông no tròn kia.
Ta trơ mắt nhìn, tiểu đệ đệ rục rịch liên hồi, con bà nó, thì ra mặc quần áo còn đẹp hơn không mặc thế à.
Lúc này, kim quang trên mình Hải Cơ đã biến mất, ánh mắt ta lại lập tức bị cô nàng hấp dẫn.
Kim giáp trên người Hải Cơ đã biến thành từng sợi kim tuyến tiếp vào nhau, khảm thêm trân châu màu vàng nhạt, tựa như một chiếc lưới dệt bằng ánh sáng rực rỡ. Chỗ giữa đó, da thịt trắng tựa bạch ngọc gọi mời. Chân đi một đôi giày ủng cao tới gần đầu gối, họa đầy hoa văn chớp sáng, càng làm nổi bật thêm đôi chân dài tuyệt mĩ.
Ta không ngừng nuốt nước bọt, lúc nhìn Hải Cơ, lúc lại quay sang Cưu Đan Mị, hai mắt đảo điên liên hồi. Cái gì gọi là sắc đẹp giết người, giờ ta hiểu rồi.
“Lâm Phi, ta mặc như này có thể ra ngoài gặp người được chưa?”, Hải Cơ hỏi ta, lại liếc Cưu Đan Mị một cái, người kia cũng đang ngắm nghía cô nàng. Ta chợt muốn phì cười, hai đại mỹ nữ như hai con khổng tước đang xòe cánh khoe vẻ đẹp trước mặt ta. Mười sáu năm khô khan chờ đợi ở đây, mặc thời gian qua đi, giờ bọn họ được ra ngoài, khó trách hai nàng hưng phấn như vậy.
Cam Nịnh Chân chắp tay đứng bên hồ nhìn hai nàng kia, do dự một chút, cũng vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi xõa. Ngón tay như tuyết, lọn tóc đen nhánh, thực quá xinh đẹp.
Xoay mình, ta nhìn lại nhà gỗ một cái thật sâu, dợm chân bước đi.
Xuyên qua một mảnh rừng cây tiến vào dãy núi nối tiếp không ngừng, ba đại mỹ nữ như quần tinh ủng nguyệt, yên lặng bước theo ta.
Chân ta như được gió đỡ, bước đi rất thanh. Sơn thạch dốc đứng nào không cao lắm, ta chỉ cần nhún mạnh một cái là có thể vượt qua, một đường trèo đèo lội suối không chút mệt mỏi. Chúng ta đi rất xa, lại qua một ngọn núi nữa mới nhìn thấy quan đạo. Cưu Đan Mị nói, từ chỗ này có thể đi thẳng tới thành trấn. Sắc trời dần tối, ngàn sao lấp lánh, dãy núi ngập trong ánh trắng êm ả. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, hồ nước màu xanh đã biến thành một điểm rất nhỏ, còn nhà gỗ thì đã không thấy từ lâu.
Ta đột nhiên rất hoài niệm thời gian tối qua.
Bởi đó là cảm giác một mái ấm gia đình.