Gió ngày càng mạnh, Thiên Tâm Đăng không ngừng lắc lư, ngày càng mãnh liệt như có ai đang lắc mạnh vậy.
Một nam nhân trung niên có dáng người lùn tịt nhỏ thó bước vào phòng, mặt hắn xem ra chỉ nhỏ bằng một nửa của người bình thường, ngũ quan dài nhỏ rất gần nhau. Người này toàn thân bao phủ một lớp áo choàng đen phủ xuống quá gối, trên hai tay để trần cầm một thanh kim sắc xà trượng dài gấp đôi chiều cao của một người bình thường, trên đầu trượng một con rắn nhỏ màu vàng giống như con rắn vừa chết lúc nãy đang bò ở đó.
Quỷ dị hơn là hai cánh tay của hắn lộ ra ngoài được bao phủ một lớp vảy màu vàng, mỗi chiếc vảy to bằng móng tay cái. Trên trán mọc lên một cục thịt thừa đỏ chót lớn như quả hồng chín vậy, quả là vô cùng lập dị, quái đản.
Trong mắt Đinh Nguyên và Tô Chỉ Ngọc thì lão quái đản này không thể gọi là người được mà phải gọi là quái vật mới đúng.
Người áo đen này tròng mắt lộ ra sự hung tàn đang chăm chú quan sát Thiên Tâm Đăng, Yến Thù thấy vậy liền bắt đầu nói:
-Lão độc vật ta khuyên ngươi biết tự lượng sức, bằng vào đạo hạnh cỏn con của ngươi không phá nổi Thiên Tâm Đăng đâu.
Người áo đen đáp lại Yến Thù bằng giọng trầm thấp:
-Để rồi xem!
Tiếng lẩm bẩm trầm thấp bắt đầu vang lên, ánh sáng xanh lục tù trong mắt dần dần sáng lên, cánh tay trái bao phủ đầy vảy giơ cao xà trượng lên quá đầu. Một con rắn lớn màu vàng hiện ra, mở miệng đỏ chót như máu lao tới chiếc giường Tô Chỉ Ngọc đang nằm.
“Á…” Tô Chỉ Ngọc thét lên, trốn sau lưng Đinh Nguyên luôn mồm hét toáng lên:
-Cha ơi, cứu con, cha ơi……
Đinh Nguyên nhìn chằm chằm vào con rắn, mở miệng an ủi:
-Đừng sợ, có ta ở đây không phải sợ.
Đại mãng có lẽ cũng uý kị uy lực của Thiên Tâm Đăng, nó chỉ từ từ tiến đến vòng hồng quang, thân thể dài hơn mười trượng bò đi bò lại hơn mười vòng mới dừng lại bắt đầu cuộn tròn người lại ép dần vào màn hồng quang.
Yến Thù cười khanh khách:
-Lão độc vật, đừng phí công vô ích nữa, ngồi xuống đây, chúng ta cùng nghĩ cách.
Người áo đen không hề trả lời Yến Thù, mắt hắn toả ra ánh sáng màu xanh lục càng ngày càng mạnh, khối thịt thừa đỏ chót trên trán giật giật mấy cái.
Dưới sức ép của đại mãng, màn hồng quang bảo hộ cũng dần dần bị thu hẹp diện tích nhưng tỉ lệ nghịch với nó là ánh sáng phát ra càng ngày càng mạnh mẽ, không ngừng kêu lên “ong..ong…”
Đinh Nguyên ban đầu thấy vòng bảo hộ thu hẹp cũng giật thót tim một cái, nhưng thấy kim sắc đại mãng vẫn không thể phá được lồng ánh sáng phát ra từ Thiên Tâm Đăng thì cũng yên tâm hơn nhiều. Hắn bắt đầu lên tiếng:
-Lão quái vật, ta ngồi tại chỗ xem người diễn xiếc khỉ, à nhầm rắn đây.
“Tê tê” Tiếng rắn rít lên được phát ra từ cổ họng quái nhân áo đen ra lệnh cho con rắn toàn lực tấn công, phải phá cho bằng được vòng bảo hộ của Thiên Tâm Đăng. Thiên Tâm Đăng lúc chịu áp lực rất lớn, nhưng vẫn không hề bị phá hỏng màn hồng quang
Nếu xét về bối phận thì quái nhân áo đen này còn cao hơn cả Yến Thù, xét về thân phận của lão còn ngang hàng với sư tôn của Bích Lạc thất tử - Thiên Thu chân nhân, chỉ khác là hắn chuyên đi một mình, không ở cùng ai bao giờ, xét về mặt danh tiếng thì quả thật không cần phải nói nữa – hoàn toàn bất đồng.
Mọi người biết hắn đều gọi ba tiếng “lão độc vật” , hăn cũng không hề phản đối, cho dù trước kia hắn cũng có một cái tên – Thiên Long chân quân. Nhưng, quả thật mọi người gọi thế cũng không sai, rồng thì hắn không có nhưng rắn thì lại nuôi rất nhiều, số vụ rắn của hắn cắn người cũng không phải là ít.
Thiên Long chân quân tu vi bản thân thì bình thường không đáng nhắc tới, nhưng bản lĩnh dùng độc của hắn thì cao siêu vô cùng. Hắn mà để ý tới ai thì kẻ đó quả thực xui xẻo, hàng loạt các loại độc vật đủ mọi loại màu sắc sẽ được lão độc vật cử đến “hỏi thăm” – rất nhiều cao thủ đã không còn tồn tại sau những lần được độc vật của lão “hỏi thăm”
Tiếng “lành” đồn xa, ai ai cũng biết đến đại danh đỉnh đỉnh – Thiên Long chân quân, được liệt vào trong ‘thiên lục cửu yêu’ Nếu xét về tiếng tăm thì trong cửu yêu Hồng Bào lão yêu đương nhiên lớn nhất, nhưng dây phải Thiên Long chân quân thì không khác nào đụng phải một lọ mắm tôm bốc mùi.
Kim trượng trong tay Thiên Long chân quân cũng không phải là đồ “ngoài chợ” , chỉ riêng kim trượng thì bản thể đã là một con rắn ngàn năm tuổi được luyện chế mà thành, chứ chưa nói đến con rắn nhỏ ngoe nguẩy ở đầu trượng - cả hai có thể nói đều là chỉ bảo của lão. Chính vì có “vốn” cũng khá “dầy”lên lão muốn thử một lần uy lực của Thiên Tâm Đăng.
Kim sắc đại mãng do kim trượng biến ảo mà thành càng lúc càng điên cuồng, như muốn ăn sống nuốt tươi hai người ở trong vậy, lúc này đây thân rắn và Đinh Nguyên, Tô Chỉ Ngọc quả thực là đã “khá thân thiết” chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới. Miệng rắn đỏ lòm phun ra một màn vụ khí dày đặc màu xanh biếc. May mắn cho hai người là có Thiên Tâm Đăng che chở, nếu không khí độc này đã có thể khiến họ đi du lịch dưới hoàng tuyền rồi.
Tô Chỉ Ngọc sợ đến mặt tái nhợt, cắt không còn giọt máu, ngay cả khóc cũng không thành tiếng nữa rồi, chỉ còn biết giấu mặt sau lưng Đinh Nguyên, liếc cũng không dám liếc.
Đinh Nguyên mặc dù cũng tim đập chân run, nhưng trên khuôn mặt vui buồn không lộ sắc của hắn sự sợ hãi lại càng không bao giờ hiện ra. Hắn nhớ kĩ một câu “Càng sợ hãi thì đối thủ càng đắc ý”
Hắn thu hết dũng khí nhìn thẳng vào đại mãng, hễ Thiên Tâm Đăng không thể chống được nữa là cứ “phang” cho con quái vật kia một cái rồi ra sao thì ra, chứ nhất định không thể để Tô Chỉ Ngọc bị thương – đây là uy tín của nam nhi.
Chính mình đã nói với Tô Chân sẽ bảo vệ cho con gái hắn thì ta sẽ đi tới cùng, cho dù cái giá phải trả là tính mạng này.
Nhưng quả thật Đinh Nguyên đã đánh giá thấp uy lực của Thiên Tâm Đăng, chiếc đèn đồng xanh nhìn có vẻ xấu xí này trên thực tế được làm từ vẫn thiết từ thời thượng cổ, cho dù tiên gia binh khí cũng không thể làm tổn hại nó. Không nói đâu xa, hồng quang bảo hộ ngay bên người của hắn cũng có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, con “rắn nhỏ” có nghìn năm tuổi kia có thể phá vỡ sao? Nếu quả thực ngay cả một con rắn “tí tuổi đầu” đã có thể phá thì vợ chồng Tô Chân dám đi sao?
Lồng ánh sáng thu đến cực hạn của nó thì Thiên Tâm Đăng chính lúc này phát ra tiếng ngâm thanh thuý, đăng tâm phát ra ánh sáng chói lọi màu hồng, vòng hồng quang hình cầu tràn ra bốn phưoơg tám hướng, cả phòng lúc này rung lên bần bật.
Kim sắc đại mãng rít lên đau đớn, bắn thủng cả bờ tường bay ra ngoài.
Thiên long chân quân biến sắc, vội vàng thu hồi kim trượng.
Kim trượng loé lên kim quang bay vào trong tay lão thì nó đã méo mó không ra hình thù nữa rồi, ánh sáng trên thân trượng cũng ảm đạm đi nhiều.
Thiên Long chân quân nhìn trượng trên tay mà tiếc đứt ruột, tu luyện trên trăm năm mới có ngày hôm nay vậy mà … Thiên Tâm Đăng chó chết dám phá đồ của lão hủ, năm mươi năm nữa chắc gì đã khôi phục.
Càng nghĩ càng tiếc, nhất thời hắn hét lên:
-Tô Chân, Thuỷ Khinh Doanh, Thiên đăng của các ngươi khá lắm dám phá tiên gia bảo bối của ta, hôm tayất quyết huỷ diệt thiên tâm đăng
Giận quá, nói thì nói thế thôi, chứ với Thiên Tâm Đăng thì hắn không có cách để phá. Mặc dù còn một con rắn nữa nhưng đây chính là “đồ chơi” cuối cùng của hắn, dùng nốt lỡ nó “tèo” thì sau này sống thề nào đây?
Đinh Nguyên thấy Thiên Long quát rống lên rồi đứng trơ ra đó, phì cười nói:
-Lão quái vật, ta xem mi diễn xiếc rắn rồi, mi còn trò nào hay diễn tiếp đi.
Yến Thù cười khanh khách:
-Lão độc vật, lúc nãy hùng hổ lắm cơ mà tiếp tục đi, nếu không còn trò gì nữa thì mau phắn đi, kẻo tí nữa Tô Chân về hắn chỉ dùng một ngón chân cũng có thể di mi chết như di một con kiến.
Thiên Long chân quân tuy tính khí kiêu ngạo nhưng lúc nãy lỡ mồm nói hớ nên bây giờ nên bây giờ cũng đành xuề xoà:
-Đã vậy sao ngươi còn ở đây?
Yến Thù khẽ liếc hắn một cái:
-Ta đến trợ giúp. Không để những kẻ như ngươi đến đây làm loạn.
Thiên Long chân quân cười phá lên:
-Ngươi lừa con nít à, Tử Luyện yêu cơ độc lai độc vãng, sao bây giờ lại nhiệt tâm đi giúp đỡ người khác thế?
Tiếng vừa dứt, âm thanh bên ngoài đã vọng vào:
-Giúp đỡ thì không thấy, nhưng cừu nhân thì kể ra cũng không ít.
Yến thù khẽ cau mày, nhưng ngay lập tức cười tươi như hoa:
-Ta tưởng ai, hoá ra Tấn công tử của Đông Hải Bình Sa đảo.
Một thanh niên vận đồ trắng bước vào trong phòng, nhất thời nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Người này nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt lạnh như băng, trên trán ẩn tàng sát khí dày đặc.