Kính Minh trưởng lão kể cho Bạch Thạch đạo nhân nghe xong, nói: "Đây vốn dĩ là việc tốt, huống hồ còn nể mặt Hùng Kinh Lược. Nhưng mà Thiếu Lâm gia pháp, điển tịch không truyền cho người ngoài, ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách kêu y đến trộm." Nói xong ha hả cười lớn.
Tôn Thắng sư bất ngờ hỏi Trác Nhất Hàng: "Võ nghệ của Nhạc Minh Kha như thế nào?"
Trác Nhất Hàng thưa: "So với đệ tử còn cao minh gấp mười lần!"
Bạch Thạch đạo nhân ngẩn người, vẻ mặt không vui.
Tôn Thắng sư cười: "Lão đệ khiêm tốn thái quá. Ta đã tìm hiểu võ công tạo nghệ của hắn. Tuy ta và trụ trì sư huynh mong hắn thuận lợi đắc thủ, nhưng khó mà bảo tăng chúng không làm khó dễ hắn. Vì vậy, nếu võ công hắn thấp kém, chúng ta cũng sẽ không phái cao thủ trấn giữ."
Bạch Thạch đạo nhân chợt nói: "Với tiếng tăm của Thiếu Lâm tự, lại có ý nhường hắn, hắn khó mà không đắc thủ được."
Tôn Thắng sư mỉm cười: "Cái đó đương nhiên rồi. Đạo huynh nếu có nhã hứng, xin mời đến xem thử."
Lại nói Nhạc Minh Kha được Kính Minh trưởng lão gợi ý, thập phần vui mừng. Đêm nay thay đổi y phục dạ hành màu xanh, đến Thiếu Lâm tự, ở ngoài cửa cung kính vái ba vái rồi phi thân vào trong. Ngay lúc đó, đột nhiên có một luồng gió lướt qua bên cạnh, một hắc ảnh tựa lưu tinh phi về hướng đông bắc. Người này khinh công cao cường, người thường căn bản không phát hiện được. Nhạc Minh Kha giật mình, không lẽ Kính Minh trưởng lão thay đổi ý định, phái người ngầm theo dõi mình?
Đang lúc suy nghĩ, từ trong La Hán đường xông ra một sa di chừng mười lăm tuổi, vừa đối mặt đã xuất một chiêu "Âm dương song chàng chưởng", quát lớn: "Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào đây!" Nhạc Minh Kha biết đây là chỉ thị của Kính Minh, cố ý giả vờ như thật, thầm cười trong bụng. Nhanh như chớp nghiêng người tránh, còn đang suy nghĩ không biết nên dùng phương pháp gì để tiểu sa di rút lui êm đẹp. Không ngờ tiểu sa di này vô cùng háo thắng, lập tức thi triển công phu Miên chưởng của Thiếu Lâm, lúc chưởng lúc chỉ, điểm tới. Trác Nhất Hàng cùng sư thúc được một cao tăng trong Đạt Ma viện bồi tiếp, đứng trên thạch tháp quan sát, thấy tiểu sa di này chính là người nhảy ra khiêu chiến lúc ban ngày, bất giác buồn cười.
Trác Nhất Hàng nói: “Vị tiểu sư này thân pháp nhanh nhẹn, ban ngày nếu là y xuất thủ, chỉ sợ lão vô lại kia còn bị thương trầm trọng hơn!”
Nhạc Minh Kha di chuyển theo tiểu sa di mấy vòng, hốt nhiên để lộ sơ hở. Tiểu sa di thu chưởng không kịp, một chưởng đã ấn trúng Kì Môn huyệt nơi ngực trái hắn.
Nhạc Minh Kha thân hình bốc lên, phi thân qua đầu tường, nói: “Tiểu sư phụ chưởng phong lợi hại, ta cam bái hạ phong!”
Chưởng phong chạm áo, tiểu sa di kia phát giác gân cốt hắn mềm nhũn, căn bản chưa có ấn thật, không ngờ vừa ấn vào thì Nhạc Minh Kha đã phi thân vọt lên, bất giác đứng ngẩn tại tràng. Tiểu sa di còn tưởng công phu miên chưởng của mình đích thực lợi hại, thủ chưởng còn chưa ấn vào địch nhân đã không chịu nổi, phải phi thân né tránh. Đang định nói: “Ngươi đã cam bái hạ phong, sao còn tiến vào trong?” chính lúc y đang ngẩn người, từ giữa không trung có tiếng nói vọng xuống, hóa ra là Tôn Thắng sư đứng trên Sư Tổ am quát lên: “Ngốc nghếch, được người ta nhường còn không đa tạ? Miên chưởng của ngươi còn kém xa lắm.”
Tiểu sa di mặt đỏ tới tận mang tai, cung tay nói: “Tạ quý khách thủ hạ lưu tình!”
Nhạc Minh Kha trong lòng kinh sợ, nghĩ Tôn Thắng sư đứng từ xa mà trông thấy rõ ràng như thế, Thiếu Lâm tự quả nhiên danh bất hư truyền. Nhạc Minh Kha vọt qua La Hán đường, tiến nhập Giải Hành tinh xá, là chỗ mới rồi Kính Minh trưởng lão tiếp đãi Bạch Thạch đạo nhân. Nhạc Minh Kha vừa tiến vào đã nghe tiếng gió vù vù trực diện bay tới. Nhạc Minh Kha thi triển tuyệt đỉnh công phu, phiêu thân vọt lên xà nhà, chỉ nghe tiếng một hòa thượng: “Khách nhân chớ sợ, xin mời xuống cùng ta tỉ thí ám khí.” Nhạc Minh Kha nhìn thấy một thứ hình vuông, lại nhìn vào bàn tay hòa thượng, có phần kinh dị. Hòa thượng này là đệ tử của Tôn Thắng sư, pháp danh Huyền Thông, vừa rồi sử ám khí độc môn, vốn là định dọa người đến. Ai dè Nhạc Minh Kha khinh công cao cường vượt ra ngoài ý nghĩ, y vốn định dùng Uyên Ương chẩm, giáp mặt địch nhân là phát, chẩm vừa đến, người đã không thấy thân ảnh đâu nữa. Đợi đến khi thu hồi ám khí mới phát hiện địch nhân ở trên xà nhà. Điều này đã kích động ý niệm háo thắng của Huyền Thông, nên mới muốn so ám khí với Nhạc Minh Kha.
Nhạc Minh Kha phiêu thân nhảy xuống, ôm quyền cười: “Mong đại sư thủ hạ lưu tình!”
Huyền Thông nói: “Nói hay lắm, nói hay lắm, thí chủ định dùng ám khí gì?”
Nhạc Minh Kha trước nay không dùng ám khí, nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài tinh xá có một cây long nhãn rất to bèn cười: “Ta rất khát nước, có thể để ta bứt vài trái ăn giải khát được chăng?”
Huyền Thông ngớ người, gật đầu: “Xin mời!”
Nhạc Minh Kha ăn một hơi hết hai ba chục trái, lấy hột long nhãn cầm trong tay mỉm cười: “Được rồi, ám khí đã có rồi. Xin đại sư chỉ giáo!”
Huyền Thông thấy hắn lấy hột nhãn làm ám khí, bất giác bực bội, lật tay một cái, trước tiên phát ra năm hạt thiết bồ đề. Chỉ nghe tiếng leng keng loạn lên, ngón tay Nhạc Minh Kha liên tiếp bắn ra, từng hạt long nhãn như liên châu bay tới, đánh rơi toàn bộ thiết bồ đề. Huyền Thông kinh hãi, hai tay vung lên, Uyên Ương chẩm chia làm hai đường bay tới. Uyên Ương chẩm này hình thù tựa cái gối, bên trong ẩn tàng lợi đao, có thể vừa phát vừa thu, quả thực lợi hại. Nhạc Minh Kha song chỉ búng ra, phát liền bốn hạt long nhãn. Hai cái Uyên Ương chẩm kia bị hạt long nhãn va vào, lại xoay đầu lại. Ht phất tay, thu hồi ám khí. Nhạc Minh Kha tinh mắt, nhận ra trên Uyên Ương chẩm có đính một sợi thiết ti cực mảnh, quấn trên một ngón tay khác của Huyền Thông. Đợi y vừa xuất thủ lần nữa, đột nhiên phi thân nhảy lên, song chỉ búng vào thiết tuyến, cắt đứt thành hai đoạn. Uyên Ương chẩm đột ngột bay lệch đi, phi đao bên trong bắn ra khỏi Giải Hành tinh xá, ghim lên thân cây long nhãn.
Nhạc Minh Kha thốt: “Đã nhường!”, vượt qua đệ nhị quan, trực chỉ Tàng Kinh Các chạy tới. chạy được mấy bước, từ Đạt Ma Viện lại xông ra một hòa thượng tay cầm phương tiện sạn, hàn quang lấp lóa chắn ngay trước mặt, nói: “Thí chủ dừng bước!”
Nhạc Minh Kha biết Thiếu Lâm tự khảo hạch võ công tối nghiêm ngặt. Tăng chúng hoặc sở trường quyền cước, hoặc tranh thắng ám khí, hoặc lấy binh khí xưng hùng: sau khi đã có tạo nghệ về quyền cước, ám khí, binh khí lại chuyên luyện nội công, đến khi nội công thâm hậu mới tống nhập Đạt Ma Viện. Nên cao tăng trong Đạt Ma Viện Thiếu Lâm không ai là không nội ngoại kiêm tu, thân hoài tuyệt học. Hòa thượng vừa rồi tất nhiên là nhân vật có tiếng trong Thiếu Lâm tự, bèn ôm quyền thỉnh vấn tính danh. Hòa thượng này là Thiên Nguyên, đại đệ tử của Kính Minh trưởng lão, hoành sạn trấn giữ, cười nói: “Nhạc thí chủ xin rút binh khí!”
Nhạc Minh Kha thốt “Đắc tội!”, bạt kiếm cầm tay. Chỉ thấy kiếm quang như làn nước hồ thu trong vắt, sáng rực. Nguyên lai sư phụ Nhạc Minh Kha là Thiên Đô cư sĩ trên Thiên Sơn thu thập năm loại kim tinh, nhờ luyện kiếm sư tiền bối Âu Dương Trì Tử luyện thành hai thanh bảo kiếm, một dài một ngắn, trường kiếm gọi là Du Long, đoản kiếm là Đoạn Ngọc. Thanh kiếm Nhạc Minh Kha cầm trong tay chính là Thiên Sơn phái trấn sơn chi bảo Du Long kiếm.
Thiên Nguyên hòa thượng thấy hắn bạt xuất bảo kiếm, hơi rùng mình nhưng nhớ tới phương tiện sạn là thứ binh khí nặng, bảo kiếm khó cắt, nên cũng không thấy sợ.
Nhạc Minh Kha thi lễ xong, hoành kiếm trước ngực. Thiên Nguyên hòa thượng vỗ sạn xuống, Nhạc Minh Kha lắc hai vai, nửa thân trên chuyển động, phản thủ một kiếm, nhanh như điện quang thạch hỏa, đâm tới cổ tay Thiên Nguyên. Thiên Nguyên hòa thượng hét lên: "Nhanh thật!", cổ tay khẽ lật, phương tiện sạn quét ngược lên. Nhạc Minh Kha thu kiếm, chuyển hướng tấn công, Thiên Nguyên hòa thượng đẩy sạn tới trước. Chỉ nghe đinh đang hai tiếng, hỏa tinh tứ tán, phương tiện sạn bị mẻ mất một miếng. Cánh tay Nhạc Minh Kha cũng tê rần, hắn không dám đợi lâu, soạt soạt soạt công liền ba kiếm. Thiên Nguyên hòa thượng hơn ở tí lực mạnh mẽ, thấy thế kiếm Nhạc Minh Kha lợi hại, liền quay phương tiện sạn như vũ bão, trong vòng hai trượng mưa gió không lọt, toàn thân từ trên xuống dưới giống như có một vầng sáng xanh bao bọc.
Nhạc Minh Kha tán thưởng: "Hay!" bằng vào một thân sở học, Du Long kiếm nhanh như gió giật, tiến lui thoải mái như chỗ không người giữa luồng thanh quang. Thiên Nguyên hòa thượng kinh hãi khôn xiết, ông ta là cao tăng trong Đạt Ma Viện, luận bản lĩnh, tại Thiếu Lâm tự có thể ngồi ở ghế thứ ba, luận mức độ lịch duyệt thì võ công các phái từ nam chí bắc đều đã thấy qua. Nhưng kiếm pháp của Nhạc Minh Kha kiêm hết kiếm pháp các nhà, trầm ổn, hùng mạnh đều có đủ cả. Thiên Nguyên hòa thượng đánh hơn năm mươi hiệp vẫn không nhìn ra được gia số.
Hai người lúc công lúc thủ, lại đấu thêm mấy chục chiêu. kiếm thế của Nhạc Minh Kha trở nên gấp rút, như nước Trường Giang trực chỉ, ào ạt xô tới, tiến thối giữa vòng thanh quang. Chỉ nghe tiếng kim thiết gãy liên miên không dứt, lại nghe có tiếng người nói giữa thinh không, thì ra là Kính Minh trưởng lão trên đỉnh tháp mỉm cười nói vọng xuống: "Thiên Nguyên, ngươi đã thua rồi, còn không lui mau!" thanh âm không lớn nhưng lọt vào tai như sấm động. Thiên Nguyên thu chiêu, ngây người nhìn, thấy hai bên mũi nhọn của phương tiện sạn đã bị gọt sạch, tuy kinh tâm nhưng nghĩ bụng, đấy là uy lực bảo kiếm của đối phương, luận bản lĩnh mình vẫn chưa thua, nên tuy bị sư phụ quát lui nhưng thực tâm không phục.
Nhạc Minh Kha hướng không bái tạ, chạy qua Đạt Ma Viện lại thẳng tiến Tàng Kinh Các. Lúc này Thiên Nguyên hòa thượng đã lên trên thạch tháp, hỏi sư phụ: "Đệ tử tịnh chưa thua, sao sư phụ lại bảo lui? Nếu là có ý thả y cũng nên để y biết. Nhường kiểu này chẳng phải kêu y coi thường sạn pháp Thiếu Lâm tự sao?"
Nên biết Thiếu Lâm tự Phục Ma sạn pháp là tuyệt học võ lâm. Đương thời, luận kiếm pháp, Vũ Đương đứng đầu, luận quyền chưởng ám khí cùng các loại binh khí khác không có phái nào qua mặt được Thiếu Lâm, thành thử Thiên Nguyên hòa thượng mới nói như vậy.
Kính Minh trưởng lão lại mỉm cười, nói: "Ngươi theo ta bao nhiêu năm, tại Đạt Ma Viện đã ngồi ghế trên rồi, lẽ nào thua mà còn không biết? Nhìn y phục của ngươi xem."
Thiên Nguyên hòa thượng cúi đầu nhìn, chỉ thấy cà sa trước ngực có ba lỗ thủng nhỏ, bất giác đổ mồ hôi lạnh, lúc này mới biết Nhạc Minh Kha quả thật thủ hạ lưu tình.
Kính Minh sư tán thưởng không ngớt: "Thật là: giang sơn lại có nhân tài xuất hiện, mỗi mấy chục năm đều có người dẫn đầu. Không ngờ lão nạp đến lúc tuổi già còn được thấy võ lâm xuất hiện anh tài hiếm có."
Thiên Nguyên hòa thượng kinh ngạc hỏi: "Nhạc Minh Kha rốt lại kiếm pháp thuộc gia phái nào, sao sư phụ lại sùng bái như thế?"
Kính Minh lão sư đáp: "Kiếm pháp của y tham thấu các gia các phái, sáng tạo độc đáo mà thành. Ta biết Thiên Đô cư sĩ tiềm tu nghiên cứu kiếm thuật tại Thiên Sơn đã lâu, người này chắc là cao đồ đắc ý của ông ta."
Thiên Sơn, Tung Sơn cách xa ngàn dặm. Hoắc Thiên Đô tiềm nghiên kiếm pháp chỉ có một số rất ít trưởng lão võ lâm biết. Thiên Nguyên hòa thượng tuy là cao tăng Đạt Ma Viện nhưng đến cả cái tên Hoắc Thiên Đô cũng chưa từng nghe, thế nên lại càng kinh dị.
Kính Minh trưởng lão nói tiếp: "Người này ngoại trừ công lực còn nông cạn, luận kiếm pháp, Tử Dương đạo trưởng sống lại cũng vị tất thắng được hắn. Xem ra không cần chúng ta nhường y vẫn có thể vượt qua tứ quan. Đạo võ học biến chuyển từng ngày, không tiến thì thối, ngươi phải thận trọng mới được!"
Thiên Nguyên hòa thượng được sư phụ truyền thụ nhiều nhất, trong hàng đệ tử võ công cũng đứng đầu, vốn dĩ có phần tự phụ. Trải qua một phen giáo huấn luần này, tu dưỡng thêm thuần, tập luyện càng siêng, cuối cùng kế thừa Kính Minh trở thành trụ trì Thiếu Lâm, đó là chuyện về sau.