Hồi 78
Hồng đạo cô nghe theo lời Hồ Sơn điểm nhanh vào ba nơi huyệt đạo của người bịt mặt.
Chiếc lưới quái dị tháo ra. Chiếc mặt nạ rơi xuống.
Doanh Doanh kinh hoàng thét:
− Trời ... Sĩ Khai ...
Tất cả mọi người đều sửng sốt bởi thực tế trước mặt.
Ai nấy đều không ngờ hung thủ sử dụng chiêu "Thiết sa thần chưởng" sát hại hàng loạt cao thủ trong các dại môn phái lâu nay lại là một vị đại công tử cao sang, quyền quý đương thời.
Nhất là Doanh Doanh, nàng bàng hoàng như đang trong một cơn ác mộng. Suýt chút nữa nàng rơi vào bàn tay tên đại gian đại ác mang bộ mặt hào hoa phóng đãng mà chẳng hề hay biết.
Hồng đạo cô thò tay vào túi lấy bốn viên linh đan cho Tuấn Anh uống và đắp vào vết thương nơi ngực của gã.
Lam đạo cô và Bạch đạo cô vận chân khí truyền vào người Tuấn Anh, giúp sức chữa thương cho gã.
Chẳng bao lâu Tuấn Anh hồi tỉnh lại, ôm lấy Hoàng phu nhân khóc lớn.
Hồ Sơn nhìn Sĩ Khai nằm bất động dưới đất:
− Sĩ Khai, không ngờ lại là ngươi. Tội ác của ngươi làm sao dung thứ được.
Hồng đạo cô trừng mắt:
− Sĩ Khai, ngươi dùng chiêu "Thiết sa thần chưởng" giết người với ý đồ gì, nói mau!
Sĩ Khai đưa mắt nhìn Doanh Doanh buồn bã không đáp lời.
Bạch đạo cô nổi giận nắm tay Sĩ Khai bóp mạnh nơi Mạch môn huyệt, hét:
− Hãy khai cho mau. Ngươi ...
Bỗng Sĩ Khai rú lên một tiếng thảm khốc gục đầu trở xuống, máu miệng trào ra.
Nơi “linh đài huyệt” của y có ba chiếc lá xanh cắm ngập vào như ba mũi kiếm nhỏ.
Chuyện bất ngờ xảy ra khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Lam đạo cô thét:
− Kẻ nào sử dụng “Phi điệp đoạt hồn” đây?
Bạch đạo cô thét:
− Hắn chạy kìa!
Cùng theo tiếng thét, Bạch đạo cô bắn người theo chiếc bóng đen cách khoảng năm mươi trượng.
Đồng thời với Bạch đạo cô, Hồ Sơn giở khinh công htần tốc đuổi theo.
Nhưng chiếc bóng bí mật kia đã ảo mờ trong sương lạnh rồi hút dạng.
Thân pháp của hắn quả nhiên đạt tới cõi xuất quỷ nhập thần.
Chỉ sợ rơi vào quỷ kế “Điệu hổ ly sơn” nên Hồ Sơn và Bạch đạo cô đành phải quay trở lại.
− Sát nhân diệt khẩu! Có thể kẻ bí mật kia chính là tên cầm đầu của Sĩ Khai.
Hồng đạo cô nhìn Sĩ Khai giờ chỉ còn là một cái xác không hồn, bâng khuâng:
− Bây giờ chúng ta tính sao đây?
Hồ Sơn nói:
− Giờ chúng ta hãy chôn cất tên Sĩ Khai rồi sau đó truy tầm hung thủ.
Hồ Sơn giơ chưởng vỗ xuống đất tạo thành một cái huyệt, đặt Sĩ Khai nằm gọn dưới đó lấp đất lại.
Bỗng một chiếc bóng từ trên rơi nhẹ nhàng xuống, đứng yên đưa mắt nhìn mọi người.
Hồ Sơn kêu lên:
− Lỗ đại ca ...
Tường Oanh hét:
− Đại ca ...
Nàng nhảy phóc vào lòng Lỗ Hải nũng nịu:
− Đại ca ơi! Suýt nữa Tuấn Anh đã chết rồi.
Lỗ Hải vuốt tóc Tường Oanh rồi dựng nàng đứng lên, nắm lấy tay Hồ Sơn:
− Hồ đệ, câu chuyện như thế nào?
Hồ Sơn kể chuyện lại cho Lỗ Hải nghe. Lỗ Hải sửng sốt la lớn:
− Thật không ngờ một vị đại công tử lại hành động tàn ác như thế.
Hồ Sơn hỏi:
− Lỗ đại ca, anh đến đây có chuyện gì không?
Lỗ Hải thở dài buồn bã:
− Đại ca đã chán cái cảnh làm nô lệ cho người nên đã từ quan đi tìm Oanh muội, may sao lại gặp Hồ đệ ở nơi này.
Hồ Sơn băn khoăn:
− Lỗ đại ca, anh đã chọn nơi nào nương tựa chưa?
Lỗ Hải lắc đầu:
− Từ trước đại ca không nhà không cửa, lúc làm quan tạm ngụ ngôi nhà như Hồ đệ đã biết, hiện nay ta đã giao trả rồi, giờ này chưa biết phải ở nơi đâu.
Tuấn Anh bước tới nắm tay Lỗ Hải:
− Lỗ đại ca! Hay là đại ca cùng Tường muội đến Hoàng gia trang của tiểu đệ.
Huynh đệ chúng ta cùng luyện tập võ công, rồi sau đó theo Hồ ca ca hành hiệp giang hồ trừ khử bọn ác đạo.
Hoàng phu nhân ân cần:
− Lỗ đại hiệp! Hiện nay tiêu cục Phong Vân đang khuyết chúc Phó bang, nếu không tỵ hiềm, đại hiệp hãy dời gót tới Hoàng gia trang rồi chúng ta cùng đàm đạo.
Hồ Sơn khuyến khích:
− Lỗ đại ca, Hoàng nữ tiền bối đã có lòng ưu ái, đại ca chớ nên từ chối, huynh đến đấy rồi sau này đệ sẽ tới thăm.
Ngẫm nghĩ giây phút, Lỗ Hải gật đầu, vòng tay sang phía Hoàng phu nhân:
− Phu nhân đã có lòng hạ cố, tại hạ đâu dám chối từ.
Tường Oanh reo vui:
− Hay quá. Lỗ đại ca đã chịu rồi. Hồ ca ca cùng đi nữa chứ?
Hồ Sơn lắc đầu:
− Oanh muội, anh còn nhiều việc phải làm, bao giờ yên xong anh sẽ tới thăm em.
Tường Oanh nói như khóc:
− Hồ ca ca, anh không thương em nữa hay sao? Anh không sợ em buồn sao?
Hồ Sơn an ủi:
− Ngu ca coi Oanh muội như em ruột, dĩ nhiên anh phải thương em nhiều lắm, nhưng hiện giờ anh không thể tới Hoàng gia trang được.
Tường Oanh rơi giọt lệ:
− Hồ ca ca, em chờ anh ...
Quay sang Doanh Doanh, Tường Oanh ngây thơ hỏi:
− Doanh tỷ tỷ, chị có buồn em không?
Doanh Doanh ôm Tường Oanh vào lòng, dịu giọng:
− Em ngoan quá, làm thế nào chị buồn em được chứ. Em hãy theo nữ tiền bối về nhà, bao giờ xong mọi việc chị và Hồ ca ca sẽ đến với em.
Mọi người nhìn qua không còn trông thấy ba vị đạo cô Thanh Vân động nữa. Họ đã đi từ lầu rồi.
Hồ Sơn vòng tay:
− Hoàng nữ tiền bối, xin tạm biệt. Lỗ đại ca, đệ xin tạm biệt.
Chàng nắmt ay Doanh Doanh cùng phóng mình đi. Tường Oanh đứng lặng nhìn theo rơi hai dòng lệ ...