Hồi thứ tư : HỒNG NHAN TRI KỶ
Tác giả: Ngoạ Long Sinh
Đả tự: dunghoitaisao127
Nguồn: http://4vn.eu/forum/index.php
Tiếp theo tiếng thét như hạc réo, người ngựa ào tới ngang Thạch Kiếm Cừu. Đó là một thiếu nữ mặc áo vàng. Nàng thét :
- Xú tử, sao ngươi không tránh?
Trót……..
Miệng thét, thiếu nữ áo vàng quất ngọn roi ngựa xuống đầu Thạch Kiếm Cừu
Ngọn roi của nàng quất xuống rít gió kêu “ vù “ một tiếng.
Thạch Kiếm Cừu giật mình quay lại, có muốn tránh cũng chẳng còn kịp nữa.
Lúc nãy chàng bị Gia Cát Linh Phụng quất roi ngựa, bây giờ lại bịn ả thiếu nữ áo vàng cũng quất bằng roi ngựa khiến chàng nổi giận.
Thạch Kiếm Cừu vươn tay trái chụp lấy ngọn roi ngựa của ả thiếu nữ áo vàng
Chàng vận công ghìm lại.
Hai con tuấn mã chạy song song nhau trên quan đạo, bởi ngọn roi như đã trở thành một khúc sắt vì nội lực từ bàn tay Thạch Kiếm Cừu truyền sang.
Thiếu nữ áo vàng cố giật ngọn roi ngựa nhưng không có cách nào được vì đầu roi đã bị Thạch Kiếm Cừu nắm chặt như chiếc kềm thép.
Thiếu nữ áo vàng giận dữ thét :
- Xú tử, buông ra !
Thạch Kiếm Cừu hét trả :
- Xú nữ, ta không buông.
Thạch Kiếm Cừu và thiếu nữ áo vàng trì níu ngọn roi ngựa, không ai chịu buông ra cả.
Con hùng mã của chàng và con xích long câu của nàng cứ chạy song song kè sát bên cạnh.
Thiếu nữ áo vàng lại thét lên :
- Buông ra !...
Thạch Kiếm Cừu hét lại :
- Không buông !
Thiếu nữ áo vàng doạ dẫm :
- Ngươi không buông ta sẽ giết ngươi.
Thạch Kiếm Cừu thách thức :
- Ta không buông, cô nương làm gì ta chứ?
Hai người vừa giằng co ngọn roi ngựa vừa hét nhưng không nhìn mặt nhau.
Bỗng thiếu nữ thét lớn :
- Ta giết ngươi !
Nàng vỗ ngọn tả chưởng xuống đầu Thạch Kiếm Cừu. Chưởng kình nặng như búa đồng.
Chỉ vì hai con ngựa chạy sát bên nhau, chưởng kình cách chỉ một thước, Thạch Kiếm Cừu không còn cách nào tránh né kịp.
Chàng giở ngọn hữu chưởng biền thành trảo chộp vào cánh tay thiếu nữ áo vàng giữ chặt.
Chưởng kình liền tan biến trong nháy mắt.
Thiếu nữ áo vàng mất thăng bằng ngã nhào sang phía con tuấn mã của Thạch Kiếm Cừu
Con xích long câu mất chủ chạy tới phía trước.
Thạch Kiếm Cừu kinh hãi bởi sợ thiếu nữ áo vàng bị ngựa đạp nhằm liền buông ngọn roi ngựa ôm nàng vào lòng.
Thiếu nữ áo vàng té gọn vào trong lòng Thạch Kiếm Cừu và vì hốt hoảng nàng vòng tay ôm cứng lấy ngang lưng chàng.
Thành ra chàng và nàng ôm chặt lấy nhau trên lưng con hùng mã.
Con hùng mã liền dừng lại bên đường trong khi con xích long câu vì mất chủ chạy tới phía trước đứng lại ngoái cổ nhìn.
Thiếu nữ áo vàng tỉnh thần lại, trông thấy Thạch Kiếm Cừu đang ôm nàng trong lòng nổi giận thét :
- xú tử, sao ngươi dám ôm ta?
Nàng giở ngọn tả chưởng tát vào mặt Thạch Kiếm Cừu
Chát !!!
Bị một cái tát như trời giáng, Thạch Kiếm Cừu nổi giận dữ thét lớn :
- xú nữ, nếu ta không ôm nàng, con ngựa đã đạp nàng chết rồi, sao còn hung dữ với ta?
Thiếu nữ áo vàng ngẩng đầu lên, cất ngọn chưởng toan tát vào mặt Thạch Kiếm Cừu một lần nữa.
Nhưng nàng chợt ngưng lại khi vừa bắt gặp gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của chàng.
Cho tới bây giờ Thạch Kiếm Cừu mới nhìn thiếu nữ áo vàng, trái tim chàng liền đập loạn.
Chàng nhận ra thiếu nữ áo vàng là một trang tuyệt thế mỹ nhân tuổi trạc mười sáu, mười bảy.
Gia Cát Linh Phụng là một tuyệt thế mỹ nhân nhưng vẫn còn kém hơn thiếu nữ áo vàng mấy phân.
Bốn mắt mở to gắn vào nhau không hề chớp.
Cả thiếu nữ áo vàng lẫn Thạch Kiếm Cừu đều sửng sốt trước sắc đẹp của nhau.
Thiếu nữ áo vàng nhìn Thạch Kiếm Cừu trong khi nàng vẫn còn nằm gọn trong lòng chàng.
Hai gương mặt ngọc kề nhau, hai than hình sát lại nhau, mùi hương trinh nữ từ hơi thở của thiếu nữ áo vàng thoát ra tiếp xuc hơi thở cua Thạch Kiếm Cừu làm chàng ngây ngất, đê mê, trong khi nàng đắm đuối chìm vào mắt chàng.
Hai lồng ngực sát nhau, hai quả tim cùng đập loạn như cùng một nhịp thở.
Trông qua cảnh này chẳng khác đôi tinh nhân nam nữ đang gắn bó, yêu thưong, âu yếm nhau.
Một sự huyền diêu nào đó khiến cho cả Thạch Kiếm Cừu và thiếu nữ áo vàng không ai muốn buông nhau ra.
Cả chàng và nàng đều có cảm giác hai người có duyên với nhau từ kiếp trứoc giờ bỗng lại gặp nhau trên cõi trần.
Dù cả Thạch Kiếm Cừu và thiếu nữ áo vàng chưa ai nói một lời nào nhưng cả hai đều hiểu rõ họ đã yêu nhau rồi.
Không còn chế ngự được lòng mình, Thạch Kiếm Cừu cúi xuống hôn vào chiếc má hồng ửng tợ anh đào của thiếu nữ áo vàng
Thiếu nữ áo vàng không hề chống trả, khép đôi mi cong vút lại tiếp nhận nụ hôn nồng nàn đắm đuối của Thạch Kiếm Cừu
Nàng vòng hai cánh tay ngọc ôm chặt lấy chàng chứng tỏ sự yêu thương.
Thạch Kiếm Cừu siết mạnh thân hình ngà ngọc của thiếu nữ vào lòng khẽ giọng :
- Hiền muội tên gì?
Thiếu nữ áo vàng hé mở đôi mắt ra, nói như vẫn còn trong mơ :
- tiểu muội tên là Tiểu Tây Thi, còn ca ca tên gì?
Thạch Kiếm Cừu đắm say :
- Huynh tên gọi Thạch Kiếm Cừu, Thi muội hãy gọi như thế.
Tiểu Tây Thi mơ màng :
- Cừu ca ca… có lẽ đây là thiên duyên tiền định phải không?
Thạch Kiếm Cừu gật đầu :
- Thi muội nói đúng, huynh cũng nghĩ ra như thế nếu không là thiên duyên tiền định đâu có xảy ra trường hợp lạ lùng này.
Chàng nói thêm :
- Bỗng nhiên Thi muội quất ngọn roi ngựa vào đầu huynh, huynh nổi giận chộp bắt, muội mất thăng bằng ngã vào lòng huynh, huynh vừa nhận ra khuôn mặt muội là huynh đã đắm say mê rrồi, và muội cũng không chống trả lại huynh, quả là thiên duyên tiền định
Thạch Kiếm Cừu lại đặt một nụ hôn thật dài nơi má Tiểu Tây Thi chứng tỏ lời nói của chàng rất chân thành.
Cho tới bây giờ Tiểu Tây Thi mới chịu ngồi trở lên nhưng vẫn ở trong lòng Thạch Kiếm Cừu
- Cừu ca ca, gia trang của ca ca ở nơi nào? Hãy nói cho tiểu muội biết, có dịp muội tới bái kiến nhị vị đại nhân.
Nghe Tiểu Tây Thi hỏi đến song thân, Thạch Kiếm Cừu chợt buồn, nét mặt đang vui liền ảm đạm.
Chàng thở *** :
- Huynh không có gia trang, huynh là một đứa bé thất lạc song thân từ lúc bé thơ, cũng không biết song thân là ai, huynh được người dưỡng phụ nuôi dưỡng cho tới trưởng thành, huynh ở trong một hang động.
Tiểu Tây Thi vừa ngạc nhiên vừa thương hại, nhìn sâu vào mắt Thạch Kiếm Cừu :
- Cừu ca ca, người dưỡng phụ của ca ca tên gọi là gì?
Thạch Kiếm Cừu lắc đầu :
- Huynh không biết tên của dưỡng phụ, dưỡng phụ chưa từng nói tên người với huynh và cấm huynh không được tiết lộ nơi trú ẩn.
Chàng lại hỏi nàng :
- Thi muội, còn song thân của muội danh hiệu là gì, bảo trang ở đâu ?
Hết hồi 4.
|