Nói chuyện Thiếu Lâm giám tự Tôn Thắng sư trúng phải một chưởng nhưng ông ta công lực thâm hậu còn trên cả Kim Độc Dị, lại có tiểu hoàn đan giải độc bổ khí nên hết một đêm đã vô sự. Huynh muội Bạch Thạch đạo nhân thấy Tôn Thắng sư bình an, sáng sớm hôm đó liền cáo từ.
Trác Nhất Hàng băn khoăn: "Nhạc đại ca không biết thế nào, sao còn chưa thấy quay về?"
Bạch Thạch đạo nhân nói: "E là y phải đuổi xa mấy chục dặm mới bắt kịp Kim lão quái."
Tôn Thắng cũng nói: "Lão quái ấy trúng phải thần quyền của ta, ước chừng không phải đối thủ của Nhạc thí chủ."
Trác Nhất Hàng yên tâm đôi chút nhưng trong bụng muốn đợi Nhạc Minh Kha quay lại. Đáng tiếc Bạch Thạch đạo nhân đã cáo từ, Trác Nhất Hàng không thể không đi theo. Thực ra Bạch Thạch đạo nhân có tính toán riêng, ông ta muốn để ái nữ theo Trác Nhất Hàng thượng kinh, tạo điều kiện cho hai người thân cận nhiều hơn, nếu thêm một tên Nhạc Minh Kha, việc này làm sao có hy vọng.
Lại nói Thiết San Hô cõng Nhạc Minh Kha trên lưng, tới được Thiếu Lâm đã là giữa giờ ngọ. Tri khách tăng vào báo, Tôn Thắng sư tự thân ra đón, trông thấy tình trạng của Nhạc Minh Kha hết sức hoảng hốt, vội hỏi Thiết San Hô rồi thở dài: "Phương trượng từ tâm, ngược lại khiến Nhạc thí chủ chịu không ít khổ sở."
Lập tức đem Nhạc Minh Kha vào tĩnh thất, dụng sâm thang hảo hạng, lại phục dược ba viên tiểu hoàn đan.
Kính Minh trưởng lão đến thăm, trông thấy Thiết San Hô phục thị một bên, bất ngờ nói: "Thí chủ bất tất phải ở đây!"
Thiết San Hô giật mình, Kính Minh sư tiếp: "Nhạc thí chủ tĩnh dưỡng hai ngày là khỏe, thí chủ cầm thư của ta đến trọ nhờ Từ Tuệ sư thái trên Thái Thất sơn đi. Hai ngày sau hãy đến đây đón y."
Thiết San Hô biết lão hòa thượng này đã khám phá ra thân phận mình, mặt hạnh đỏ hồng, cầm lấy thư vội vàng cáo thối. Thiết San Hô đi rồi, Tôn Thắng sư cùng sư huynh rời khỏi tĩnh thất, khẽ nói: "Nhạc Minh Kha võ công cao cường, anh hoa nội uẩn, đứng cạnh Trác Nhất Hàng quả thật là trời sinh ngọc thụ, đều là nhân tài trăm ngàn năm nay mới gặp một lần. Không ngờ hành vi lại không đứng đắn, cơ hồ làm tổn hại thanh quy Thiếu Lâm. Nếu không phải sư huynh phát hiện cô ta là nữ tử, để cho cô ta ở trong tĩnh thất cùng Nhạc Minh Kha, chuyện này đồn ra ngoài sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ."
Kính Minh sư khẽ thở dài: "Ngược lại ta không lo chuyện đó! Sự việc không thể phân biệt nặng nhẹ, hắn thọ trọng thương, nam hay nữ, ai cõng hắn cũng như nhau cả. Thời giờ cấp bách, bất tất phải tị hiềm nam nữ. Nếu như thật sự không có người săn sóc thì ở cùng một chỗ cũng không sao."
Tôn Thắng sư hỏi: "Vậy thì sư huynh thở dài chuyện gì?"
Kính Minh đáp: "Nhạc Minh Kha có tuệ căn, không những là kiếm khách mà còn có triển vọng làm cao tăng. Ta chỉ lo hắn bị mắc vào lưới tình."
Không nói chuyện sư huynh đệ Kính Minh trưởng lão âm thầm bàn luận nữa. Lại nói Nhạc Minh Kha sau hai ngày dưỡng thương, quả nhiên độc khí tiêu trừ, ngoại trừ khí lực còn chưa khôi phục, tinh thần đã trở lại như thường. Tảng sáng ngày thứ ba, Kính Minh trưởng lão đem bản sao Long Tuyền Bách Luyện quyết giao cho hắn, lại dặn dò: "Trăm ngàn pháp môn đều quy về một mối, vô số đức tốt đều từ tâm mà ra. Năng trảm vô minh, bồ đề khả chứng."
Nhạc Minh Kha bái biệt xuất tự, thấy Thiết San Hô mỉm cười đứng chờ bên ngoài.
Nhạc Minh Kha nhớ tới lúc nàng ta cõng mình, có chút xấu hổ, hỏi:"Cô đến đây làm gì?"
Thiết San Hô đáp: "Thứ nhất là đón huynh, thứ hai là đa tạ huynh cứu ta."
Nhạc Minh Kha nói:" Ta cũng muốn cám ơn cô. Cô định đi đâu?"
Thiết San Hô hỏi lại: "Huynh định đi đâu?"
Nhạc Minh Kha nói: "Ta đi Bắc Kinh."
Thiết San Hô cười: "Ta cũng đi Bắc Kinh."
Nhạc Minh Kha ngẩn người: "Cô cũng đi Bắc Kinh?"
Thiết San Hô nói: "Hay a, chúng ta vừa khéo đồng hành."
Nhạc Minh Kha không thể cự tuyệt, đành phải đáp ứng. Hai người đi lên phương bắc, Thiết San Hô hồn nhiên ngây thơ, Nhạc Minh Kha thấy nàng xem mình như huynh trưởng, tâm tình bất an cũng dần biến mất. Thiết San Hô chuyện gì cũng nói, nhưng không đề cập đến phụ thân, khiến Nhạc Minh Kha không khỏi lấy làm kỳ quái. Thiết San Hô tuy còn tính trẻ con nhưng từ nhỏ đã theo phụ thân xuôi nam ngược bắc, các lộ giang hồ ngược lại còn rất thông thuộc. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại gặp nhân vật giang hồ thúc ngựa ngược lên phương bắc. Một ngày đến Hàm Đan, Hà Bắc, ở một bến thuyền lớn, hai người tìm vào nội thành.
Thiết San Hô bỗng nhiên nhỏ giọng: "Gian tửu lâu phía trước có một đầu lĩnh hắc bang ở đó."
Nhạc Minh Kha nói: "Không cần quản chuyện nhàn rỗi."
Thiết San Hô nói: "Huynh vào trong nhìn giúp ta, người này bối phận cực cao. Hai ngày nay chúng ta gặp toàn nhân vật giang hồ, chỉ sợ đều muốn tôn hắn lên đứng đầu."
Nhạc Minh Kha ngạc nhiên hỏi: "Làm sao cô biết?"
Thiết San Hô nói: "Huynh xem, góc tường của tửu lâu có một đóa hoa mai, huynh đếm coi có mấy cánh?"
Nhạc Minh Kha đến gần nhìn: "Mười hai cánh."
Thiết San Hô gật đầu: "Chính thế. Đóa hoa mai này chính là ám kí, lấy cánh hoa nhiều hay ít định bối phân tôn ti, nhiều nhất chính là mười ba cánh, hiện tại đóa hoa mai này có mười hai cánh, trên giang hồ đã là rất hiếm thấy rồi."
Nhạc Minh Kha nói: "Được rồi, chúng ta trước tiên vào xem, nhưng cô không được gây chuyện."
Hai người lên trên tửu lâu, tìm một chỗ ngồi xuống. Nhạc Minh Kha đưa mắt nhìn quanh, bất ngờ thấy gần cửa sổ phía đông có hai người đội nón cúi đầu xuống, một trong hai người dường như đã gặp ở đâu rồi.
Nhạc Minh Kha ngẫm nghĩ, đột nhiên đứng bật dậy, Thiết San Hô hỏi: “Đại ca, huynh làm gì vậy?”
Nhạc Minh Kha ngoắc tay gọi: “Tiểu nhị, đem cho ta một bình trà long tĩnh trước!”
Thừa cơ phát ra một chưởng, người đội nón kia liền vọt đi, Nhạc Minh Kha đột nhiên phi qua hai chỗ ngồi, vươn tay chộp lấy, miệng quát: “Ứng Tu Dương lão tặc, nhận ra ta không?” Người đó bất ngờ vung phất trần quấn lấy cổ tay Nhạc Minh Kha.
Thiết San Hô ngớ người nghĩ bụng, sao ngươi kêu ta đừng gây chuyện, giờ ngươi lại làm náo loạn cả lên? Thiết San Hô nào biết kẻ đó chính là đại gian tặc tư thông Mãn Châu Ứng Tu Dương, năm đó cầm đầu thất tuyệt trận vây công Ngọc La Sát trên Hoa Sơn tuyệt đỉnh. Nhạc Minh Kha ám trợ Ngọc La Sát từng thấy mặt lão ta.
Ứng Tu Dương tuy võ công cực cao nhưng giáp mặt Nhạc Minh Kha lại có phần khiếp sợ. Phất trần không trúng, Nhạc Minh Kha đã vỗ tả chưởng tới, Ứng Tu Dương rống to, bê nguyên cái bàn còn đủ cả mâm bát quăng vào người Nhạc Minh Kha. Nhạc Minh Kha nghiêng người né, Ứng Tu Dương đã nhảy qua cửa sổ xuống phố. Đồng bọn của lão không biết lợi hại, tiến lên ngăn cản, bị Nhạc Minh Kha túm tóc ném thẳng xuống đường. Ứng Tu Dương vừa nhảy xuống, Nhạc Minh Kha đã đuổi tới sau lưng, dl kiếm hàn quang lấp lóa, liên tiếp công kích. Ứng Tu Dương bất chấp, huy động phất trần quay lại cùng hắn quyết chiến. Ứng Tu Dương dụng phất trần vừa sử được Ngũ Hành kiếm, vừa bế huyệt lại có thể cuốn lấy đao kiếm của địch nhân, chiêu số vốn dĩ tinh diệu. Nhưng Thiên Sơn kiếm pháp tinh tuyệt vô cùng, cộng thêm dl kiếm làm từ kim tinh thiết ngọc, tương quan so sánh, phất trần của Ứng Tu Dương đành chịu dưới cơ.
Hai người trên phố khai diễn một trường kịch đấu khiến cho hành nhân sợ hãi tránh xa, hàng quán đóng cửa. Kiếm thế của Nhạc Minh Kha càng lúc càng nhanh, muốn giết được Ứng Tu Dương chỉ có tấn công, không cho lão có cơ hội hoàn thủ. Đang lúc kịch chiến, hốt nhiên trên phố xuất hiện thanh la mở đường, tám thớt ngựa đi trước, tám thái giám phía sau, chính giữa là một cung xa.
Ứng Tu Dương hô lớn: “Mau tới tróc nã hung đồ!”
Tám tên thị vệ cung đình nhất tề nhảy xuống, tấn công Nhạc Minh Kha. Bọn người này dường như rất thân thiết với Ứng Tu Dương, tới tấp chào hỏi lão. Nhạc Minh Kha nhắm chừng không ổn, bản thân không sợ đám thị vệ này nhưng mình là sứ giả của Hùng Kinh Lược đặc phái hồi kinh, nếu gây chuyện thì có chỗ bất tiện. Bèn đánh hư hoảng một kiếm rồi quay người bỏ chạy. Đám người đó muốn đuổi theo cũng theo không kịp.
Nhạc Minh Kha chạy qua hai con phố lớn, Thiết San Hô bất thần từ trong xó nhảy ra, cười hỏi: “Sao huynh lại gây náo loạn thế?”
Nhạc Minh Kha cười: “Cô đúng là quỷ tinh linh, đoán trước tới đây chờ ta!”
Thiết San Hô nói: “Ta biết huynh không đánh lại bọn chúng mà, ta sợ quá nên chạy trước.”
Nhạc Minh Kha nói: “Không phải đánh không lại...”
Thiết San Hô đã cười, ngắt lời: “Ta nói đùa thôi, huynh làm gì gấp dữ vậy. Ta biết huynh không phải không đánh lại mà là ngại đám thị vệ đó. Ây, huynh biết ai ngồi trong cung xa không?”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Ai?”
Thiết San Hô đáp: “Là một đại nha đầu!”
Nhạc Minh Kha lắc lắc đầu: “Nói xàm!”
Thiết San Hô nghênh mặt: “Ai đùa với huynh. Ngồi trong cung xa là nhũ mẫu của hoàng thái tôn, ta vừa thám thính được. Nữ nhân này gọi là Khách Thị phu nhân, được tân chủ sủng ái nhất mực nên sau khi đăng cơ, đặc biệt phái người về quê nghênh đón bà ta.”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Cái gì, cô nói tân chủ cái gì?”
Thiết San Hô nói: “Lão hoàng đế đã chết, hiện tại thái tử đã đăng cơ rồi.”
Nhạc Minh Kha xuất kinh thì lão hoàng đế đã lâm trọng bệnh nhưng không ngờ lại chết nhanh như vậy.
Hắn không khỏi thở dài, Thiết San Hô hỏi: “Sao thế, lão hoàng đế đối tốt với huynh lắm hay sao mà lại thương tâm vậy?”
Nhạc Minh Kha lắc đầu: “Không phải thương tâm vì hoàng đế. Ài, chuyện quốc gia đại sự, không nhắc tới nữa!”
Thiết San Hô hừ mũi: “Hứ, huynh xem ta là tiểu hài tử nên không muốn nói chuyện quốc gia đại sự cho ta nghe chứ gì?”
Nhạc Minh Kha nói: “Không phải thế!” đang định giải thích, bất ngờ một đội quan binh xuất hiện từ đường ngang. Nhạc Minh Kha vội vàng kéo Thiết San Hô chạy. Hai người chạy ra tới ngoại thành mới dừng.
Nhạc Minh Kha nói: “Chúng ta mới rồi gây chuyện, nên tránh đi là hơn.”
Kế đó lại nói: “Ta vốn nghĩ thái tử hiền minh, sau khi đăng cơ sẽ tiến hành cải tổ. Nào ngờ y lại hành sự hồ đồ, sủng ái nhũ mẫu như thế. Làm loạn pháp chế tổ tông đã đành, còn để cho gian nhân gây loạn trong cung. Đáng tiếc cho nỗi khổ tâm của Hùng Kinh Lược và Trác huynh.”
Nguyên lai Trác Nhất Hàng phát hiện thị vệ trong cung làm nội gian, từng nhờ Nhạc Minh Kha chuyển cáo hdb tấu lên hoàng thượng. Vân Yến Bình và Kim Thiên thấy chuyện bại lộ đã đào thoát. Ứng Tu Dương tuy không phải thị vệ nhưng tên lão cũng được bẩm cáo lên trên. Vậy mà hoàng đế vừa chết, Ứng Tu Dương đã công nhiên xuất hiện, còn cấu kết với cung trung thị vệ.
Hai người trải qua chuyện này, dọc đường hết sức cẩn thận, đi qua Thạch gia trang, Bảo Định thành, lặng lẽ tiến nhập Bắc Kinh. Nhạc Minh Kha dẫn Thiết San Hô đến nhà Binh khoa cấp sự trung Dương Liên - hảo hữu của Hùng Đình Bật trú tạm. Hỏi thăm mới biết, Thần Tông hoàng đế khứ thế đã hơn tháng, thái tử Thường Lạc đăng cơ, hiệu xưng Quang Tông.
Dương Liên nói: “Gần đây trong kinh có hai sự kiện lớn. Thứ nhất là sau khi thái tử tức vị thì mắc phải quái bệnh. Thái y chẩn đoán bị kiết lị, nhưng án bệnh hốt thuốc lại không công hiệu. Hiện giờ đã hơn tháng mà hoàng đế vẫn chưa thể lâm triều.”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Thái tử có luyện võ, thân thể tráng kiện, sao lại mắc phải quái bệnh. Còn sự kiện thứ hai?”
Dương Liên đáp: “Gần đây kinh thành thường báo có thiếu niên thất tung, trong đó có cả phú gia tử đệ. Cửu môn đề đốc hạ chỉ tra xét nghiêm ngặt nhưng không có kết quả. Ngươi nói có quái lạ không?”
Nhạc Minh Kha kì quái nói: “Nếu như thiếu nữ thất tung, còn có thể nói là do thái hoa đại đạo làm. Đằng này nam tử lại mất tích, thật là quái lạ!”
Đàm luận một hồi, Nhạc Minh Kha hỏi: “Việc của Hùng Kinh Lược thế nào rồi?”
Dương Liên đáp: “Sau khi ngươi rời kinh, có mấy ngự sử dâng tấu chương đàn hặc ông ta. Chủ sự là binh bộ thượng thư Lưu Quốc Tấn và ngự sử Diêu Tông Văn. Viết tấu sớ là ngự sử Phùng Tam Nguyên.”
Nhạc Minh Kha cười lạnh: “Lưu Quốc Tấn năm xưa tại Liêu Đông làm tham tán quân vụ, ăn bớt quân lương, làm rối loạn kỉ cương, bị Hùng Kinh Lược tấu lên hoàng thượng, triệt hồi y trở về nên ghi hận trong lòng. Diêu Tông Văn còn ti bỉ hơn, hắn dọa dẫm Kinh Lược đại nhân chúng ta, đòi phải dâng cho hắn ba bộ lông tử điêu. Ngài cũng biết Hùng đại nhân thanh liêm, làm sao mua nổi lông tử điêu. May mà được người tặng một bộ lông tử điêu thượng hạng, liền đem qua biếu hắn. Diêu Tông Văn sau lưng lại nói đại nhân chúng ta xem thường hắn. Nội tình Phùng Tam Nguyên ta không rõ, nhưng nghe nói hắn đối đầu với Đông Lâm đảng, xem ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.”
Dương Liên nói: “Ngòi bút của người này thực rất lợi hại. Y viết tấu chương liệt ra mười một tội trạng của Hùng Đình Bật. Tám điều đầu nói Hùng Kinh Lược vô mưu hại quốc, ba điều sau nói ông ấy khi quân phạm thượng.”
Nhạc Minh Kha cười lớn: “Đúng là quái sự. Nếu nói Hùng Kinh Lược vô mưu hại quốc, vậy quân Mãn Châu phải rút về cố thủ kinh đô là công của ai? Hùng Kinh Lược mỗi lần cải cách đại sự đều dâng biểu về kinh. Ông ấy nắm giữ binh phù, tay cầm thượng phương bảo kiếm nhưng đều không dám tự quyền, sao có thể nói là khi quân phạm thượng?”
Dương Liên gật đầu: “Bởi vậy mới nói bút văn của hắn lợi hại, điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen. Thứ văn chương như vậy, kêu ta viết ta tuyệt đối không viết ra được.”
Dừng một chút lại nói: “Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, hoàng thượng bệnh hơn tháng nay, tấu chương vẫn còn gác lại đó. Lại nói trong triều tà phái tuy nhiều, chánh nhân quân tử vẫn còn không ít đâu.”
Tối ấy Nhạc Minh Kha lòng đầy phẫn nộ, bất giác mượn rượu tiêu sầu, uống đến say mèm. Đến hừng đông, cảm giác như có người nằm cạnh mình, gió lạnh thổi vào mặt. Nhạc Minh Kha quay qua nhìn, thì ra là Thiết San Hô.
Nhạc Minh Kha cười: “Không được nghịch ngợm.”
Thiết San Hô nói: “Người tập võ lại uống say túy lúy, ngủ như chết thế kia, ta đến bên cạnh cũng không hay biết, huynh không biết xấu hổ à? May là ta, nếu gặp phải thái hoa nữ tặc gì đó bắt đi, lúc ấy mới là hỏng bét a!”
Nhạc Minh Kha nói: “Nói bậy!”
Thiết San Hô hỏi: “Nói bậy cái gì? Huynh không nghe Dương đại nhân nói kinh thành gần đây thường có thiếu niên thất tung à?”
Nhạc Minh Kha nói: “Nữ hài nhi nói chuyện không giữ miệng, nếu còn nói xàm, ta sẽ đánh đòn.”
Thiết San Hô lè lưỡi: “Được a, không có nữ thái hoa tặc, huynh còn không ngồi dậy đi!”
Nhạc Minh Kha cả cười rời khỏi giường, nói: “Hôm nay ta phải đi tìm Trác huynh, ta xem huynh ấy chắc đã đến kinh rồi, cô ở đây chờ ta. Bạch Thạch đạo nhân khả năng là vẫn còn thành kiến với phụ tử cô đó.”
Thiết San Hô nói: “Huynh kêu ta đi ta cũng không đi. Ta thấy Trác Nhất Hàng không phải là bằng hữu đâu a!”
Nhạc Minh Kha nghệch mặt ra, hỏi: “Tại sao?”
Thiết San Hô cười: “Ta mới nói không phải bằng hữu huynh đã tức giận rồi. Được rồi, ta hỏi huynh, nếu hắn quả thật là bằng hữu như huynh nói, sao tối đó tại Thiếu Lâm không tương trợ huynh?”
Nhạc Minh Kha đáp: “Hắn đuổi theo phía sau, không có theo kịp!”
Thiết San Hô nói: “Cứ cho là không có đuổi kịp đi, tại sao lại không tiếp tục đuổi theo? Ta thấy hắn không hề quan tâm đến huynh.”
Nhạc Minh Kha ảo não: “Không cho phép cô nói chuyện hồ loạn như vậy!”
Thiết San Hô thấy hắn ủ rũ, dẫu môi: “Được được, ta không nói nữa!”
Nhạc Minh Kha ăn điểm tâm sớm, một mình đến hội quán ngõ Tây hỏi thăm tin tức Trác Nhất Hàng. Vừa đến phố đông Trường An, hốt nhiên trông thấy một chiếc xe ngựa đi tới trước mặt. Chung quanh mã xa phủ đầy gấm vóc, thập phần hoa lệ. Trên xe có hai người mặc đồ hoàng y. Xe ngựa lướt qua, Nhạc Minh Kha lờ mờ nghe người trên xe nói: “Thật là một thiếu niên tuấn mỹ!”
Nhạc Minh Kha cũng không để ý lắm, đến Tây hội quán hỏi thăm. Quả nhiên hai ngày trước Trác Nhất Hàng đã tới kinh thành, ngụ ở nhà bạn của phụ thân hắn, Lại Bộ Dương thượng thư. Nhạc Minh Kha hỏi thăm địa chỉ rồi chạy tới đó.
Dương quản gia đáp: “Trác thiếu gia hai ngày nay rất bận rộn. Hôm qua tiến cung triều kiến nhưng không có gặp hoàng thượng. Hôm nay lại đã ra ngoài rồi.”
Nhạc Minh Kha hỏi: “Bao giờ thì về?”
Quản gia thưa: “Thật tình không biết. Chiều tối ngài trở lại xem.”
Nhạc Minh Kha lấy làm phiền muộn, cáo từ ra về. Phủ đệ họ Dương nằm ven Lưu Li Hán. Địa danh Lưu Li Hán tại Bắc Kinh nổi tiếng là chợ thư họa. Từ nho sĩ văn nhân, sĩ tử các nơi cho đến quan gia tử đệ đều thích đến đây tản bộ. Nhạc Minh Kha đi dạo một lúc, hốt nhiên lại gặp chiếc xe ngựa mới rồi đang đậu bên ngoài chợ. Sắc trời hôm nay rất đẹp, nhưng người tản bộ không nhiều. Nhạc Minh Kha tiến vào sấu thạch trai thưởng lãm thư họa, xem qua một vòng, thấy trân phẩm không nhiều, tiện tay cầm một bức tranh hoa điểu của Văn Chinh Minh lên xem, bất ngờ bên cạnh có người nói: “Bức họa này có gì đáng xem đâu?”
Nhạc Minh Kha nhìn lại, thì ra là hai hoàng y hán tử trên xe ngựa, bèn đáp: “Bức họa này của Văn Chinh Minh không sai đâu.”
Một hoàng y hán tử nói: “Văn Chinh Minh là một trong bốn tài tử đời trước, tranh của ông ấy dĩ nhiên không thể xem thường. Bất quá bức họa này chưa phải là tinh phẩm. Huynh đài nếu yêu thích tranh của ông ấy, tại hạ đang giữ bức tranh “Xích Bích thắng du quyển” do Văn Chinh Minh và Tạ Thì Thần cùng chắp bút, nguyện ý mời huynh đài thưởng thức.”
Nhạc Minh Kha giật mình, sao hắn lại dám mời một người không quen biết đến nhà thưởng tranh?
Hoàng y hán tử lại nói: “Trong nhà tiểu đệ có nhiều tự họa danh tiếng, không phải báu vật thì cũng là kì nhân. Tiểu đệ không phải là hạng người này. Báu vật, danh họa thì nên có người cùng thưởng thức, chứ không có ý tứ gì?”
Nhạc Minh Kha nghĩ người này cũng thật khả ái, lại nghĩ mình một thân vũ công, nếu có chuyện ngoài ý muốn cũng không sợ. Chi bằng bỏ ra nửa ngày nhàn rỗi tới nhà y xem thử. Bèn gật đầu: “Huynh đài đã có lòng, tiểu đệ cũng không khách khí!”
Hai bên xưng danh, hai hán tử đó một người họ Vương, một họ Lâm. Lên xe rồi, họ Lâm lấy ra một lọ thuốc hít phỉ thúy đưa cho Nhạc Minh Kha, nói: “Cái này là từ Tây dương, không biết có đúng không?”
Nhạc Minh Kha chối từ: “Tiểu đệ phàm tục không nhận ra được.”
Họ Vương lại lấy một cái tẩu thuốc ra mời, Nhạc Minh Kha lắc đầu: “Tiểu đệ vô duyên không dùng rượu, thuốc.”
Kì thật hắn uống rượu được nhưng với mấy người lạ này, phải tiểu tâm cẩn thận nên mới nói thế. Hán tử họ Vương há miệng rít một hơi thuốc dài, mùi thuốc hôi hám khiến Nhạc Minh Kha sinh chán ghét. Bất ngờ họ Vương phun khói vào mặt hắn, Nhạc Minh Kha tức thì đầu váng mắt hoa, quát lên: “Ngươi...”
Hắn lại phun một ngụm khói dày vào mặt, Nhạc Minh Kha cảm thấy trời đất đảo lộn, vỗ ra một chưởng, gầm lên: “Bọn chuột nhắt dám giở trò ám toán!” hai tên hoàng y đã nhảy xuống xe, Nhạc Minh Kha đánh xong một chưởng, người cũng ngất đi trên xe.
Không biết là bao lâu, Nhạc Minh Kha từ từ tỉnh lại, cảm giác hương thơm ngào ngạt, ngây ngất tâm thần. Mở mắt ra nhìn, thấy mình đang nằm thẳng cẳng trên đệm gấm, lò hương trên trà kỉ khói bay lượn lờ. Gian phòng này bài trí hoa lệ vô cùng, treo một cái Kiến Xương bảo kính. Trên tường là một bức họa sơn thủy, nhân vật trong tranh nhìn rất sống độn. Nhạc Minh Kha tinh mắt, nhìn thấy được đề từ trên tranh, xác thực là “Xích Bích thắng du quyển” do Văn Chinh Minh và Tạ Thì Thần chấp bút. Nhạc Minh Kha nghi nghi hoặc hoặc, tâm niêm chợt động, nhớ tới chuyện Thiết San Hô nói nữ thái hoa tặc, chẳng lẽ đúng như lời cô ta nói? Nghĩ rồi lại tự cười mình, thái hoa nữ tặc sao có thể ở trong một gian phòng hoa lệ nhường này? Nhạc Minh Kha thử cử động thân mình, phát giác tứ chi mềm nhũn vô lực, thứ khói thuốc đó lại lợi hại đến thế, công phu của mình như vậy mà cũng không chịu được. Gắng gượng ngồi dậy, xếp bằng tọa công, qua một lúc lâu, khí huyết từ từ lưu thông, toàn thân thư sướng.
Lại nói sau khi Trác Nhất Hàng và phụ tử Bạch Thạch đạo nhân đến kinh sư. Để thuận tiện cho việc triều kiến, Trác Nhất Hàng đến trú tại nhà của Dương thượng thư chủ quản Lại bộ. Phụ tử Bạch Thạch đạo nhân thì đến ở nhà của võ sư Liễu Tây Minh.
Bạch Thạch đạo nhân ân cần dặn dò: “Con lo đại sự cho xong để mau chóng hồi sơn, không nên quản những chuyện khác!”
Trác Nhất Hàng gật đầu: “Cái đó tự nhiên!”
Không ngờ Quang Tông bệnh trong thâm cung. Sáng ngày thứ hai, Trác Nhất Hàng theo Dương thượng thư đến ngoài cửa Thái Hòa, cung vấn thánh an, báo danh chờ nghe triệu. Chờ đến nửa ngày, chỉ thấy bách quan hỏi thăm, đứng đầy ngoài Thái Hòa điện. Hoàng đế triệu kiến một quan hồng lư tự thừa tên là Lí Khả Chước. Bá quan không ai là không kinh ngạc. Hồng lư tự thừa bất quá là quan nhị phẩm, không biết tại sao lại được hưởng thánh ân như thế. Trác Nhất Hàng về đến Dương gia, trong lòng phiền muộn không vui. Hoàng đế khó gặp như vậy, xem ra không thể chỉ đi một lần. Không ngờ đến gần tối, trong cung phái nội giám tới Dương gia thông báo: “Thánh thượng hôm nay long thể khởi sắc, nghe nói tôn nhi Trác tổng đốc tiến kinh, lệnh cho hắn ngày mai đến Dưỡng Tâm điện triệu kiến.” Trác Nhất Hàng hoan hỉ vô cùng.
Dương thượng thư hỏi: “Thái y đã tìm ra linh dược sao?”
Nội giám đáp: “Ngài đoán sai rồi. Bệnh này không phải do thái y chữa.”
Dương thượng thư rất lấy làm lạ. Hoàng đế có bệnh, theo thông lệ tất phải do thái y hội chẩn, chữa không được thì lại tuyên triệu danh y các nơi. Quang Tông bệnh đã hơn tháng, thái y đều bó tay không phương chữa trị, danh y các nơi lục tục kéo về, thuốc thang châm cứu đều không khởi sắc. Bây giờ nội giám lại nói không phải do y sư hạ dược, Dương thượng thư tự nhiên thấy lạ.
Nội giám nói tiếp: “Lí Khả Chước không hiểu gặp phải vận tốt gì, tự nhiên lập được đại công.”
Dương thượng thư hỏi: “Cái gì? Lí Khả Chước lập công gì?”
Nội giám nói: “Bệnh của thánh thượng chính là do hắn chữa!”
Dương thượng thư càng ngạc nhiên hơn: “Lí Khả Chước biết y thuật? Hoàng thượng dám uống thuốc của hắn sao?”
Nội giám đáp: “Lí Khả Chước là do tể tướng Phương Tòng Triết tận lực bảo tiến, nói hắn có hồng hoàn có thể trị bách bệnh. Lí Tuyển Thị cũng khuyên thánh thượng dùng thử.” Lí Tuyển Thị này là sủng phi của hoàng đế.
Dương thượng thư nhíu mày: “Hoàng thượng sao lại đi tin lời đàn bà, đem thân thể vạn kim thử hồng hoàn gì đó.”
Nội giám cười, nói: “Ngược lại, vạn tuế gia uống hồng hoàn của Lí Khả Chước xong, qua một canh giờ, lại dễ chịu hơn rất nhiều, khẩu vị cũng trở lại. Vạn tuế gia hết lời khen ngợi, gọi y là trung thần.”
Dương thượng thư thấy nội giám nói thế, cũng không tiện nhiều lời. Sớm hôm sau, Trác Nhất Hàng cùng Dương thượng thư lại đến ngoài Thái Hòa điện chờ tuyên triệu. Ngoài ngọ môn gặp Lí Khả Chước dương dương tự đắc đi tới, hai thị tòng chờ tại ngọ môn. Trác Nhất Hàng trông thấy, bất giác ngẩn người. Hai thị tòng tưởng là ai, hóa ra lại là hai lão gia hỏa đã chửi bới ngoài cổng Thiếu Lâm tự, Hồ Mại và Mạnh Phi.
Hồ Mại cung kính: “Đại nhân chữa trị tốt cho thánh thượng, thăng quan tiến chức là chuyện trong tầm tay.”
Lí Khả Chước nói: “Ta được tốt đẹp thế này, có phần công lao của hai ngươi!”
Mạnh Phi đáp: “Tạ đại nhân tài bồi!”
Lí Khả Chước nói khẽ: “Các ngươi không được đi. Sau khi thánh thượng phục dược, nếu có biến hóa gì, ta sẽ kêu nội giám ra hỏi các ngươi.”
Mạnh Phi nói: “Tiểu hoàn đan nhất định trừ được bệnh, đại nhân không cần lo lắng.”
Lí Khả Chước trực tiến ngọ môn. Trác Nhất Hàng nối gót theo. Hồ Mại, Mạnh Phi nhìn thấy hắn, mặt đỏ đến mang tai, vội vàng quay mặt đi, giả vờ như không thấy hắn. Lúc này bên ngoài cửa Thái Hòa, bá quan đến vấn thánh an rất đông. Hồi lâu, nội đình truyền ra, tuyên Lại Bộ Dương thượng thư, Lễ Bộ thượng thư Tôn Thận Hành, ngự sử Vương An Thuấn cùng hơn mười quan viên khác đến Thể Nhân Các chờ triệu. Cuối cùng gọi Trác Nhất Hàng, bá quan thấy Trác Nhất Hàng không có công danh gì lại được triệu kiến, thập phần hâm mộ. Có người biết hắn là tôn nhi của tiền nhiệm tổng đốc Vân Quý Trác Trọng Liêm, sôi nổi bàn luận, nói thật là hoàng ân khó có. Quang Tông hoàng đế dưỡng bệnh tại Dưỡng Tâm điện, Thể Nhân Các ở kế bên. Trác Nhất Hàng theo sau chúng quan, tìm chỗ ngồi xuống. Các quan được tuyên tới tấp chúc mừng Lí Khả Chước.
Lí Khả Chước hớn hở: “Quả thật là thánh thượng hồng phúc tề thiên. Hồng hoàn của ta vừa khéo tháng trước phối dược xong.”
Lễ Bộ thượng thư Tôn Thận Hành nói: “Hồng hoàn của ngài nếu thật là tiên đan diệu dược, không biết phối chế như thế nào? Nếu có thể công bố thiên hạ thì đúng là công đức vô lượng.”
Lí Khả Chước cười lạnh: “Ngài nghĩ là dễ phối chế à? Thiên niên hà thủ ô, Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm Trường Bạch sơn thượng hảo hạng, còn phải có một đôi dế mèn đang giao phối giữa trưa ngày Đoan Ngọ làm dẫn dược. Ta tốn hết mười năm mới thu thập được đủ dược vật a.”
Chúng quan nghe thấy, thảy đều há hốc miệng. Trác Nhất Hàng nghe hắn khoác lác, cười thầm trong bụng. Đoan chắc hồng hoàn này là tiểu hoàn đan. Hồi lâu, nội giám bước ra tuyên triệu Lí Khả Chước. Trác Nhất Hàng hốt nhiên nghĩ ra một chuyện, Hồ Mại và Mạnh Phi lừa lấy hai viên tiểu hoàn đan, một viên đã nuốt ngay đương trường, chỉ còn lại một. Hoàng đế hôm qua uống hoàn đan là thật, như vậy viên hôm nay nhất định là giả, tính mệnh hoàng đế bị người ta đùa bỡn, có lí nào lại thế?
Dương thượng thư thấy Trác Nhất Hàng lo lắng, lộ rõ trên mặt liền hỏi: “Sao vậy?”
Trác Nhất Hàng nói: “Tiểu điệt sợ Lí Khả Chước loạn tiến giả dược.”
Viên quan bên cạnh Trác Nhất Hàng nhìn hắn chòng chọc, Dương thượng thư nhận ra hắn là thân tín của tể tướng Phương Tòng Triết, vội vàng át đi: “Phương đại nhân bảo tiến, nhất định không sai!”
Qua một hồi, Lí Khả Chước mặt mày tươi tỉnh hớn hở bước ra. Chúng quan ồ ạt tới hỏi tin tức, Lí Khả Chước đáp: “Hồng hoàn của ta thật không thể coi thường. Vốn chỉ cần một viên là đủ, huống hồ uống tới hai viên. Thánh thượng phục dược xong, tinh thần rất tốt, ngày mai là có thể lâm triều gặp mặt bá quan.”
Các quan lại tới tấp chúc mừng. Trác Nhất Hàng bán tín bán nghi, tiểu hoàn đan thật cũng không có tác dụng mau như vậy. Nội giám lại bước ra kêu: “Thánh thượng vời Trác Nhất Hàng vào yết kiến!”
Thực là: Giang hồ thuật sĩ, cố làm ra vẻ huyền bí
Vạn thừa chí tôn, tính mệnh bị người đùa bỡn
Chuyện sau thế nào? mời xem hồi sau sẽ rõ.
Hết hồi 10.