Long Thành đợi Lãm Bình đi rồi thì quá't tớn:
- Chị hai . Chị có biết mình đang làm gì không ?
Khánh Sương điễm nhiên gọt trái cây:
- Biết!
- Biết ? Chị còn ngồi đó mà gọt trái cây .Chi. sẽ làm gì khi anh Bình ở đây ?
- Làm vợ của ba anh ta
Anh cười mỉa:
- Hay nhỉ ? Chị cũng cao tay thật
- Em im đi!
- Hãy tránh xa Nhã Khiết lẫn con bé Cẩm Mai ấy đi .
- Chị hai! Đó là việc riêng của em
- Nhã Khiết không yêu em còn Cẩm Mai chỉ trung thành với Lãm Bình, cô ấy đâu quan tâm gì đến em
- Đó là chuyện của em . Em yêu ai là tự do của em mong chị tôn trọng và hãy tập chấp nhận thì tốt hơn .
Con dao trong tay Khánh Sương đâm phập vào trái cam mọng nước trên đĩa . Một sự tức giận tột độ khi bị trái ý . Tại sao không ai ủng hộ cô ? Tại sao ?
***
"Mưa rừng ơi, mưa rừng . Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên . Phải chăng mưa buồn vì tình đời, mưa buồn vì tình người muôn kiếp không phai ..."
Lãm Bình nhếc môi vận volume nhỏ lại . Anh tập trung vào lái xe vì sự an toàn của mình .
- Nhã Khiết! Em ở đâu hả ? Đợi anh điên lên em mới chịu xuất hiện phải không ?
Đến nhà không gập . Nghỉ làm ở công ty . Sự vắng mặt của Nhã Khiết mấy ngày qua như một dấu chấm hỏi lớn trong lòng anh . Sự mất tích không lý do của cô đang biến anh thành một thằng khờ chạy lòng vòng thành phố .
Đêm khuya, những cuộc vui cũng tàn, mọi người trên đường cũng vắng . Lãm Bình đành thất vọng lái xe về nhà trong nỗi nhớ nhung vô bờ . Anh chỉ về nhà châm sóc ba có mấy ngày mà mọi việc cứ rối tung lên .
- khỉ thật .
Lãm Bình đấm mạnh tay vào vô-lăng khi vừa vào đến sân:
- Có chuyện gì xảy ra thì cũng gọi điện báo một tiếng . Đúng là con nít . Chỉ biết làm cho người ta lo .
Càng về khuya nỗi nhớ trong lòng anh càng mãnh liệt hơn . Thì ra Lãm Bình yêu cô nhiều đến thế . Bản thân anh cũng không lý giải được lý lẻ của con tim mình . Có lẽ đó chỉ là ... tình yêu .
Đảo mắt qua liếc di động nằm lân lóc trên ghế . Anh ước gì nó reo và giọng nói trong trẻo của Nhã Khiết vang lên . Nhõng nhẽo cũng được, gây sự cũng được . Anh chỉ cần nghe em nói là được rồi Nhã Khiết ơi!
Gục đầu vào vô-lâng, anh nghe trái tim mình ngân nga tiếng yêu . Sự trầm lặng đến khó hiểu của Khánh Sương, tai nạn bất ngờ của ba anh đang làm anh lo đến cuống lên vì sự vắng mặt của cô .
Búng tàn thuốc thành một vòng cong sáng rực trong đêm . Anh thất thểu bước xuống xe . Lãm Bình sợ sự vắng lặng đến tột cùng . Phải chi ...
Đôi mắt anh sáng hơn sao khi đèn phòng vừa mở . Không nói nên lời, anh đứng chôn chân một chổ .
Trời đất ơi! Bỏ công chạy ngoài đường tìm . Công chúa của anh đang nằm ngủ ngon lành trên giường . Quả là con nít . Muốn mắng cô một trận cho hả giận hết sức nhưng Lãm Bình lại không thể chiến thắng nổi cảm xúc yêu thương dạt dào trong tim . Rón rén bước đến đứng bên giường . Anh say sưa ngắm "công chúa ngủ trong rừng". Không hiểu cô nàng đã làm gì trong những ngày qua mà trông có vẻ mệt mỏi và xanh xao quá . Lãm Bình nhẹ nhàng ngồi xuống giường, không kềm được anh nhẹ ôm cô vào lòng . Bờ ngực ấm nghi lấy bờ lưng mảnh mai của cô truyền hơi ấm . Nhẹ vén mấy sợi tóc đang xoã lòa xoà trên má cô, anh đặt một nụ hôn nhớ nhung vào bờ má mịn màng .
Bị phá giấc ngủ, Nhã Khiết cựa mình nhưng Lãm Bình vẫn ôm chặt lấy cô . Áp má mình lên má cô, anh nói giọng giận hờn:
- Bắt được ăn trộm nhé .
Một thoáng giận mình nhưng cô kịp nhận ra anh nên phì cười:
- Ai ăn trộm hả ?
- Khi không biến mất tiêu rồi tự dưng xuất hiện trong nhà người ta . Không ân trộm thì là gì ?
Cô cố đẩy anh ra xoay người lại:
- Chỉ biết trách người ta . Mình thì sao ? Mấy ngày không đến công ty, không về nhà . Anh đi đâu hả ?
Lãm Bình tỳ cằm lên cằm cô:
- Nhớ hả ?
Cô né mặt chun mũi:
- Không ai rảnh . Chỉ vì có việc phải tìm giám đốc thôi
- Việc gì ? Đừng nói rằng em đã làm xong trang web nhé .
- Hừ! Anh lúc nào cũng khi dể người ta . Nói cho biết nhé, không những xong mà còn thành công và khách hàng hưởng ứng rất tốt nữa kìa .
Cô đẩy Lãm Bình ra khỏi người và có vẻ giận:
- Một vài công ty nước ngoài đang xúc tiến ký hợp đồng độc quyền với công ty chúng ta .
Lãm Bình chụp cô kéo ngồi xuống đùi mình, anh nghiêm mặt:
- Vì chuyện này mà mấy ngày qua em làm đến gầy và xanh như thế này à ?
Cô đẩy anh ra, đôi mắt bắt đầu rơm rớm . Nhã Khiết đã bỏ ăn bỏ ngủ tập trung cho công ty, những lúc nhớ anh và cần anh giúp cô đdã gọi điện về công ty, thậm chí gọi cả di động vậy mà anh chẳng thèm bắt máy . Đến lúc công việc xong, chịu không nổi cô đành phải đến nhà vậy mà anh cũng đi đâu mất . Hỏi ai không tức .
Lãm Bình thấy ray rứt vì những giọt nước mắt nóng bỏng như lửa . Anh kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên giọt nước mắt trong vắt:
- Nín đi em . Anh xin lỗi
Cô phủi má nới anh vừa hôn:
- Ai có lỗi mà cho anh . Anh đáng ghét lắm .
Anh phì cười:
- Người ta biết mình có lỗi đã bỏ mặc "cục cưng" làm việc một mình nên xin lỗi rồi . Nhã Khiết là người lớn sẽ bỏ qua, đúng không ?
Lãm Bình đúng là sành sỏi trong việc ... năn nỉ người yêu . Nghe anh bảo mình người cô nín ngay .
Lãm Bình vuốt mũi cô:
- Liên lạc với anh không được rồi giận tất máy không cho anh liên lạc lại à ?
Cô chu môi:
- Không có tắt máy mà ... vứt luôn rồi .
- Nhóc con! Em biết mấy ngày qua anh nhớ em lắm không ?
Cô quay mặt đi:
- Nhớ mà người ta đến đây ngủ cả buổi chiều bây giờ mới hay . Mấy ngày nay anh đi đâu sao em gọi không nhận máy ?
- Anh về nhà ?
Nhã Khiết cụp mi ngồi lặng người . Tuy không hỏi về chuyện trước kia của anh nhưng cô lại không vui khi Lãm Bình về nhà . Ngôi nhà đó có một người phụ nữ mà cô không thích dù Lãm Bình bảo là dì ghẻ . Cô ấy quá đẹp .
- Nhã Khiết! Em đang nghĩ gì vậy ?
Cô đứng dậy vuốt lại tóc:
- Không nghĩ gì cả .
- Thật à ?
Anh đi theo cô ra lan can . Dưới đường đã vắng lặng không một bóng người . Trời về khuya, thành phố thật đáng sợ . Nó buồn và cô đơn quá . Bây giờ Nhã Khiết mới thấm thía hết sự cô đơn và buồn tẻ . Trước kia cô cứ tự hỏi tại sao những người yêu nhau cứ phải giận hờn rồi u sầu một mình nhưng bây giờ thì cô đã hiểu . Khi yêu người ta có những tình cảm thật khó lý giải .
Lãm Bình cười cười vòng tay ôm ngang eo người cô . Cô bé con đỏng đảnh này cũng biết suy tứ chứ không vô tư như anh nghĩ . Như thế thì làm vợ được chưa nhỉ ? Anh úp mặt vào tóc cô thủ thỉ .
- Không được suy nghĩ lung tung . Phải gọi người ta bằng dì Sương đấy . Người ta có nói gì thì cũng phải nhịn, phận dâu con không được gây lộn với mẹ chồng đâu, nghe không ?
Con dâu ? Mẹ chồng ? Nghĩa là ... cô ngớ người ra suy nghĩ . Lãm Bình đúng là đáng ghét . Tỏ tình cũng kỳ cục, bây giờ cầu hôn cũng ... kinh dị hơn người .
Cô mím môi cười cười nhưng vẫn không thèm quay mặt lại . Đã vậy còn nói giọng giận hờn:
- Không ai thèm cưới hỏi gì mà dâu với con . Anh lo cho người ta đi .
Anh xoay người cô lại, làm bộ nghiêm giọng:
- Người ta nào ?
- Ơ thì ... Ừ! Anh còn giả bộ .
Xí nhẹ trán cô, anh cười:
- Em đó . Bảo con nít mà không chịu .
- Đương nhiên rồi . Người ta là người lớn .
Anh nhìn như xoáy vào đôi mắt đẹp:
- Người lớn họ tự lo cho bản thân được . Chỉ có con nít mới cần người quan tâm lo lắng . Em muốn làm người lớn hay con nít ?
Cô cười cười úp gương mặt đỏ bừng vào ngực anh:
- Vậy thì làm con nít .
Anh phì cười vuốt tóc cô hỏi yêu thương:
- Có nhớ anh không ?
Cô gật nhẹ đầu trong ngực áo anh . Sự thú nhận sao mà dễ thương . Trái tim anh đập mạnh và Lãm Bình xúc động thật sự, anh nâng mặt cô lên, môi anh chạm khẽ vào môi cô . Nhã Khiết chìm ngập trong cảm giác hạnh phúc . Đôi tay mạnh mẽ của Lãm Bình ôm trọn lấy cô khiến Nhã Khiết muốn ngợp thở . Cô đẩy anh ra, xấu hổ cô đấm vào ngực anh:
- Đáng ghét .
Anh cười:
- Lúc nhớ lúc không . Lúc yêu lúc ghét . Ai biết đâu mà chiều hả ?
Cô cười cười úp ma*(.t vào ngực anh cho thoả nhớ nhung . Lãm Bình lại tấn công tiếp:
- Vài hôm nữa anh đưa em về ra mắt ba nghen .
Cô giật mình ngẩng mặt nhìn anh:
- Sao nhanh vậy ? Em sợ lắm .
- Có gì đâu mà sợ ?
- Lỡ ba phản đối thì sao ?
- Đâu có sao . Anh chỉ bảo là ra mắt thôi . Anh đâu có bảo cưới đâu mà sợ phản đối .
Cô phùng má:
- Anh dám .
Lãm Bình giơ tay né cái đấm của cô . Anh chạy vội vào giường, miệng kêu lên:
- Dữ vầy ai mà thèm cưới .
Cô chống nạnh hất mật:
- Không cưới thử côi ai ế thì biết . Còn nữa nha . Nếu anh không cưới em, em sẽ nói hết những thói hư của anh cho mấy tay nhà báo là cải biết .
Anh nhăn mặt vờ lo sợ:
- Gì ? Anh làm gì có thói hư tật xấu chứ ?
- Ai nói không có ? Chẳng những có mà còn nhiều nữa kìa .
- Vậy ư ? Lại đây anh sẽ cho em thấy một thói xấu nữa nè .
Cô kêu ré lên khi Lãm Bình chồm người kéo lại
- Buông em ra . Đáng ghét quá đi .
Nhã Khiết la lên khi anh ghì lấy nhấn chìm trong nụ hôn đê mê . Cô đấm thình thịch vào vai anh nhưng cuối cùng cũng vòng tay qua vai ôm nghì lấy anh . Thật lâu .. thật lâu .. cả hai chỉ có nhau .
Lãm Bình luyến tiếc rời môi Nhã Khiết, cô chớp chớp mi nhìn anh . Cả hai như trao cả vạn lời trong tim . Cô mềm ra trước ánh mắt nồng nàn của anh . Mấy ngón tay thuông dài ngọ nguậy trong không khí rồi rụt rè áp lên mặt anh . Cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương của cô làm Lãm Bình như chú nhóc vừa tập tành yêu đương . Nghiêng đầu sang bên như muốn giữ mãi tư thế đó anh lại cúi xuống nhưng không hôn cô . Giữa họ chỉ là một hơi thở, Nhã Khiết không sừng sộ nữa . Cô thú nhận lòng mình .
- Lãm Bình! Em yêu anh nhiều lắm, anh biết không ?
Như chỉ chờ có thế, anh tham lam tìm môi cô . Hiểu được lòng nhau, cả hai say sưa thể hiện tình cảm của mình . Anh thì trên môi cô:
- Anh cũng thế . Anh xin lỗi .
Cô chu môi:
- Em không thích anh nói suông đâu .
Lãm Bình cười cười:
- Vậy mỗi ngày mỗi gọi điện nhé
- Không chịu
- Ngày anh gọi hai lần
- Không được
- Ba lần
- Không thèm .
Lãm Bình khổ sở nhăn mày . Vậy đó . Lúc thì chính chắn người lớn, khi nhõng nhẽo như trẻ con .
- Cô hai, vậy chứ cô muốn sao ? Hay là để tôi ... bỏ cô vào túi đi đâu từ cũng đem theo nhé .
Cô cười toe:
- Đúng rồi đó .
Lãm Bình cũng phì cười trước điệu bộ trẻ con của cô .
- Đem theo nhưng em không muốn ở trong túi mà là trong tim cơ .
Anh khí nhẹ trán cô:
- Em đó! ma mảnh quá đi .
Đồng hồ vừa lúc đánh nhịp thứ hai . Thế là đã hai giờ sáng, cả hai cùng nhìn nhau le lưỡi . Tình yêu đã làm họ quên cả thời gian khi ở bên nhau . Lãm Bình ra lệnh:
- Em ngủ một lúc nữa đi .
- Em không thích . Lỡ sáng dậy anh biến mất tiêu thì sao ?
Lãm Bình cụng trán cô:
- Anh có ba đầu sáu chân cũng không dám . Làm sao mà thoát khỏi cây gai mắc cỡ này .
- Ơ ... Làm gì có cây gai đó . Người ta nói là hoa trinh nữ chứ!
- ừ! Người ta là hoa trinh nữ . Còn em là gai mắc cỡ, lúc thì e ấp thẹn thùng làm người ta phát điên lên vì yêu lúc lại giương đầy gai nhọn làm tim người ta rĩ máu hà .
Cô thích thú nhìn gương mặt bí xị của anh cười nắc nẻ:
- Vậy thì đi tìm hoa lan, hoa huệ đi .
Anh kéo gối kê đầu cho cô:
- Lỡ rồi ... cho cùi luôn đi . Tìm kiếm nữa mất công lắm .
Cô lên tiếng khi đã nằm yên trên gối:
- Vậy khi nào mình về thăm ba ?
- Ngày mai
- Hả ? Em tỉnh ngủ với anh luôn nè . Sao nhanh vậy ?
***
Lãm Bình cố nén cười khi nhìn Nhã Khiết nhấp nha nhấp nhỏm trên sa-lon . Chẳng bù cho thường ngày cô nàng líu lo như sáo . Hôm nay ra mắt ba chồng có khác, trong dịu dàng hẳn ra .
- Hai đứa quen nhau lâu vậy sao hôm nay mới về thăm ba vậy ? Con có tội lớn lắm đó Lãm Bình .
- Dạ không đâu thưa bác . Tại con chứ không phải tại Lãm Bình đâu ạ
Nhận được dấu chấm hỏi từ tia nhìn của cha, Lãm Bình đảo mắt nhìn qua Nhã Khiết . Tội nghiệp cô nàng cũng ngơ ngác chẳng biết mình đã lỡ lời điều gì ? Chỉ thấy Lãm Bình ngồi cười tủm tỉm . Đúng là thấy ghét . Không biết người ta đang run muốn chết hay sao ?
- Lãm Bình à! Xem ra từ nay muốn rầy la con coi bộ khó à!
Nhã Khiết nhíu mày suy nghĩ không hiểu ba anh ấy nói vậy là sao nhỉ ? Cô lén đưa mắt sang Lãm Bình hy vọng anh cho cô một câu trả lời thoả đáng nhưng ... Rõ là vô duyên . Sao cứ cười hoài như vậy chứ ?
Nhìn gương mặt con dâu có vẻ ... hình sự ba Lãm Bình vội lên tiếng:
- Nè con à! Con không cần phải bên vực nó như thế đâu . Xem nó vậy chứ không hiền đâu .
- Ba! Sao ba nói vậy ? Cô ấy là chúa ân hiếp con đó .
Thì ra là vậy . Gương mặt Nhã Khiết đỏ lừng như quả gấc . Xấu hổ chết đi được khi hiểu được ý nghĩa nụ cười của anh . Nhã Khiết bẽn lẽn cúi thấp đầu .
- Con đừng sợ . Có ba nó không dám ăn hiếp con đâu .
- Dạ con cảm ơn ... ba
Ông bật cười sảng khoái nghe cô gọi tiếng ba . Cảm giác khi có con dâu thật tuyệt .
- Nè! Ba ở đâu mà lẹ vậy nhóc ?
Cô chu môi trêu anh rồi quay qua dĩa trái cây trên bàn:
- Ba à! Con gọt trái cây ba ăn nghen .
Ông bật cười nhìn hai con đùa giỡn .
- Thôi hai đứa cứ ở đây chơi đi . Ba lên phòng nghỉ trước .
- Vậy để con đưa ba lên phòng .
Ôn giơ tay ngăn lại:
- Thôi được rồi . Không cần đâu con . Ba tự đi được .
Cô nhìn ông đi lên lầu mà lòng thấy áy náy . Lãm Bình như hiểu được điều đó, anh bước đến quàng vai cô vỗ vỗ nhẹ:
- Ba đã đỡ nhiều rồi em ạ
- Lãm Bình, em xin lỗi .
- Về chuyện gì ?
- Em vô tình quá phải không ?
Anh ôm cô vào lòng:
- Không, hôm nay em làm rất tốt . Một người tốt thì không thể là người vô tình được
- Vậy ... mai mốt em có thể đến thăm ba thường xuyên không ?
- Không!
Anh lắc đầu làm mặt nghiêm:
- Khi nào có anh ở nhà em mới được đến .
Lừ mắt nhìn anh cô hất mặt:
- Không biết xấu hổ . Người ta đến thăm ba chứ bộ .
Anh véo mũi cô:
- Luôn tiện thăm anh luôn không được à ?
Xấu hổ vì cử chỉ quá thân mật của anh, cô đấm nhẹ vào ngực anh:
- Anh này! Đây đâu phải là nhà riêng của anh . Người ta cười kìa .
- Kệ . Ai cười hở mười cái răng
Vừa nói vừa chụp tay cô đưa lên môi, nụ hôn chưa kịp đặt lên đôi tay thuôn dài trắng nôn thì anh đã thấy đối mắt Nhã Khiết tối sầm lại . Nhìn theo ánh mắt thất thần của cô anh xoay người ra cửa . Lãm Bình cảm nhận được bàn tay Nhã Khiết đang lạnh đi . Anh nắm tay cô siết mạnh như truyền hơi ấm . Nắm tay Nhã Khiết, anh ung dung bước vững chắc ra cửa .
Khánh Sương sang trọng trong bộ vest trắng đang đứng như hoá đá nơi cửa . Cảnh tượng thân mật lúc nãy đang làm chấn động trong lòng cô . Không ngờ anh ấy lại đi nước cờ này . Cô mím môi suy tính . Lãm Bình! Ba anh như thế mà vẫn còn tâm trí để vui vẻ với người yêu ư ? Anh quá xem thường tôi rồi đó .
- Chào dì! Công ty có việc gì mà dì về trễ quá vậy ?
Anh quay qua Nhã Khiết:
- Chào dì đi em
Nhã Khiết không biết Lãm Bình đang làm gì nhưng cô cũng lễ độ cúi đầu:
- Chào dì
Khánh Sương cố điễm nhiên:
- Chào Nhã Khiết! Cô đến lâu chưa ?
- Cám ơn dì đã hỏi thăm . Tôi vẫn khoẻ . Còn dì ?
- Cám ơn . Tôi cũng rất khoẻ .
Khánh Sương đảo mắt qua Lãm Bình đầy phẫn uất . Nhìn anh thì có thể đoán ra ngay anh đang lo lắng cho Nhã Khiết . Hừ! Con ranh đáng ghét . Đúng lý vị trí đó phải là của Khánh Sương này .
Ánh mắt không mấy thân thiện của cô đã bị Lãm Bình nhận ra . Anh nhẹ nhàng nhìn Nhã Khiết:
- Thôi tối rồi . Em chào dì đi . Anh đưa em về .
Câu nói đầy quan tâm của anh dành cho Khánh Sương càng khiến căm hờn . Tại sao ông trời lại bất công như vậy ?
Bỏ mặt Khánh Sương với nỗi giận hờn, ghen tuông trong lòng . Lãm Bình đưa Nhã Khiết ra cổng . Dựa vào cánh cổng, anh làm mặt giận:
- Em đừng nói là cứ thế mà về nhé .
Cô chống nạnh, phùng má cự lại:
- Em không thích đi đâu cũng có vệ sĩ . Thật là mất tự do .
Anh véo mũi cô:
- Còn đòi tự do hả ? Mai mo6't tui cưới về nhà thử coi muốn tự do không ?
Né người, cô cười khúc khích:
- Thôi được rồi . Anh vào với ba đi . Em tự về được . Anh tài xế đợi lâu rồi kìa .
- Cũng được . Vậy ... mi anh đi rồi về
Cô nghiên đầu lườm anh:
- Không biết mắt cỡ . Em về đây .
Nói rồi cô quay đi băng qua đường, nơi anh tài xế đậu xe chờ nãy giờ .
Không hiểu sao những lúc gặp Khánh Sương, cô lại mất tự nhiê . Những lãng mạn ngày thường biến đâu mất . Cứ như thế mai kia làm sao cô về sống chung làm vợ anh ? Nhã Khiết thở hất ra mệt mỏi . Ngã lưng ra ghế được một lúc cô mới sự nhớ mình đã để quyên di động nhà anh .
Ôi! Lỡ ba gọi biết làm thế nào ? Thật ra mấy ngày cô vắng mặt ở công ty là bị ba bắt về nhà đấy thôi .
- Anh tài! Mau quay xe lại đi
- Tiểu thư! Cô quên gì à ? Ngày mai đến không được sao ?
Cô quýnh quáng hét lên:
- Ôi! Được thì tôi đâu cần lo cuống lên thế này . Ba tôi gọi mà không gặp thì ông sẽ không cho tôi ra ngoài nữa đó .
Và đáp ứng theo lời cô chủ, không đầy năm phút sau, cô đã đứng trước cổng biệt thự của Lãm Bình .
- Ôi! Mừng quá! Cũng may là anh ây chưa đóng cổng .
Sự lo lắng đã làm cô quên mất phép lịch sự phải bấm chuông . Tự nhiên, cô bước hẳn vào trong .
Một đóm sáng lóe lên trong bóng tối làm cô chùm bước lùi trở lại . Một thoáng sợ hãi vì ngỡ là ma, cô cố định thần xem đóm sáng ở góc vườn là gì ? À! Thì ra là Lãm Bình đang hút thuốc . Cô nhận ra ngay vì cách búng tàn thuốc thành một vồng công sáng rực quen thuộc . Chưa kịp bước đến, cô đã nhận ra thêm một người đang đứng nói chuyện với anh . Là Khánh Sương sao ?
Trái tim cô như vỡ ra từng mảnh vụn . Vừa mới nồng nàn với cô bây giờ lại tình tự với cô ta ư ?
Cổ họng cứng ngắc nghẹn ngào, cô muốn phá tung mọi thức nhưng đâu còn sức lực . Toàn thân cô run rẩy và không biết bằng cách nào mà Nhã Khiê"t lại ngồi vào xe được . Cô nói vô cảm:
- Chạy đi!
- Đi đâu hả tiểu thư ?
Cô hét lên nức nở:
- Đi đâu cũng được nhưng không phải ở đây . Anh hiểu không ?
Và chiếc xe lăn bánh, bỏ lại ngôi biệt thự chìm đắm trong đêm . Mọi thứ đang rơi vào bóng tối . Thật đáng sợ .
***
Cốc ... cốc ...
- Vào đi
Cánh cửa bật mở nhưng Nhã Khiết không buồn quay ra xem ai vào . Vẫn ngồi bỏ gối trên cửa sổ cô lên tiếng khi nhận ra bước chân của cha:
- Cha! Con muốn ở một mình
- Ở một mình là sao ?
Ông lo lắng đến bên cô nhỏ nhẹ:
- Con cưng à! Có chuyện gì buồn thì nói đi . Cha sẽ giúp con giải quyết
Cô quay qua nhìn cha . Đôi mắt rưng rưng nước mắt .
- Con biết là cha lo cho con lắm không ? Đang vui vẻ khi không giam mình ở nhà không ăn không uống gì hết .
- Xin lỗi cha
Cô xúc động vì tình cảm của ông . Không ngờ hành động của mình lại làm người thân lo lắng đến thế . Nỗi dày vò dâng lên làm cô nghẹn lời, ôm cổ ông cô nói:
- Xin lỗi nha cha
Vỗ vỗ vai con ông an ủi:
- Được rồi . Cha không có nhiều lỗi để cho con đâu
- Bây giờ có chuyện gì thì nói cho cha nghe nào . Có phải thằng nhóc đó đã chọc giận con không ?
Đôi mắt Nhã Khiết ráo hoảnh, trái tim cô đập mạnh hồi hộp không lý nào cha biết hết ? Mình đâu có nói với ai ?
- Con cưng à! Thằng nhóc đó làm on giận đúng không ?
Cô đẩy ông ra chống chế:
- Thằng nhóc nào đâu . Cha cứ đaón mò .
- Vậy thì nói đi . Một hai đòi sống đòi chết ra ngoài làm việc rồi đột nhiên ủ rủ trong phòng mấy ngày hôm nay . Vậy là sao ?
- Con ...
Ông tinh ý nhận ra vẻ lúng túng của con gái . Tuy không lo lắng bằng mẹ nó nhưng ông đã tất cả những gì có thể để bù đắp lại sự thiếu thốn tình cảm cho con . Nếu không ... Ông đã xử cô cái tô/i giả mạo chữ ký và lấy trộm cái mộc để đóng vào giấy giới thiệu đem đến công ty Lãm Bình rồi .
- Nhưng thằng nhóc đó là ai ? Lãm Bình hay Long Thành ?
- Cha ... Cha nói gì vậy ?
- Không
Ông cười:
- Cha chỉ ... Ừ! tại cha lo quá . Thằng Bình nó bày đặt học thêm ngoại ngữ gì đó nên bao nhiêu công việc bị đình trệ khiến cho cha đau đầu .
Cô nhíu mày:
- Cha nói ai học ngoại ngữ ?
Ông không ngờ suy tính của mình lại đạt kết quả . Đối mắt con gái ông sáng rực kìa . Sờ soạn hàm râu ông ỡm ở:
- Chặc ... Chuyện này là việc ở công ty . Con đừng bận tâm . Ừ! Mà lúc này có người ở trung tâm ngoại ngữ gọi điện đến hỏi con hết bệnh chưa ? Ba bảo con chưa khoẻ xin nghỉ thêm ít hôm . Khi nào khoẻ, hẳn sẽ đến đó dạy tiếp .
Cô phóng như bay xuống giường:
- Cha! Con bệnh hồi nào đâu . Bây giờ con có thể đi dạy mà
Ông mở to mắt:
- Vậy sao ? Đi bây giờ à ?
- Dĩ nhiên
Vừa nói cô vừa biến vào phòng tắm . Không đầy năm phút cô đã tươm tất trong chiếc đầm trắng dài và mái tóc cột cao nhỏng nhảnh .
- Xin lỗi thua quý ông . Cảm phiền quý ông ăn tối một mình nhé .
Nhã Khiết nghiêng người chào ông cười thật tươi rồi từ tốn bước ra khỏi phòng trong dáng rất ung dung . Nhưng vừa khép cửa lại cô đã lè lưỡi, rụt cổ co giò mà chạy xuống nhà .
- Việc quan trọng như vậy mà bây giờ mới nói . Cha thật là ...
Vuốt lại mái tóc vừa bị gió làm rối, Nhã khiết đảo mắt quan sát đảy hành lang vắng lặng người . Mỉm môi cười hài lòng cô bước từ tốn về căn phòng ở cuối cùng . Đưa tay lên núm cửa, cô cố nén nụ cười tinh quái của mình:
- Cái này tại anh xui thôi .
Xoay nhẹ núm cửa cô bước vào va một nụ cười thật tươi:
- Chào mọi người
Các học viên ngơ ngác nhìn lên cô gái trẻ đang đứng trên bụt giảng . Trong đó có một ánh mắt đang tròn xoe ngơ ngác ở góc phòng . Nhưng Nhã Khiết đã phớt lơ và ung dung nói tiếp:
- Tôi xin tự giới thiệu . Tôi là Nhã Khiết . Từ nay tôi sẽ hướng dẫn các bạn trong khóa học này .
- Ranh con!
Một giọng nói rành rọt vang lên ở góc phòng nhưng Nhã Khiết không thèm để ý . Cô vẫn tươi cười làm quên với các bạn học viên . Ánh mắt Nhã Khiết không một lần nhìn đến "gã" học viên ngổ ngáo ngồi ở góc phòng .
Hừ! Tưởng giỏi lắm chắc . Hãy đợi xem .
Thế là hai tiếng đồng hồ troi qua, Nhã Khiết không có một chút sai sót nào . Với vai trò là một cô giáo .
Chà! Hình như đây mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất của mình thì phải . Giá mà lúc ấy mình thi sư phạm nhỉ .
- không về sao cô ?
Một anh chằng khá điển trai đến bên hỏi Nhã Khiết . Cô giật mình nhìn lên, thì ra đã hết giờ và mọi người đã về từ nãy giờ . Quỉ thật! Hắn đâu rồi nhỉ ? Nhã Khiết vội đảa mắt xuống góc phòng .
Lãm Bình đang ... thu dọn hành lý chuẩn bì về . Chẳng biết có ý đồ gì mà cố ý nán lại về sau đây . Cô cười tủm tỉm đứng giữa đường chờ Lãm Bình bước đến nói lời xin lỗi nhưng ...
Nhã Khi^'t bặm môi nhìn theo Lãm Bình .
- Tức chết đi thôi . Làm như mình là người dung nước lã không bằng .
Nhã Khiết ậm ự trong cổ họng nhưng Lãm Bình vẫn nghe được . Nhưng nghe để nghe chứ anh vẫn đi một nước không thèm trả lời trả vốn gì .
- Tưởng con gái là ngon lắm à ?
Nhã Khiết lững thững đi trên vỉa hè một mình . Đầu óc cô như một cái hộp rỗng không thể suy nghĩ được việc gì ngoài Lãm Bình . Thành phố về đêm rực rỡ với những ánh đèn màu, bao đôi đôi nhân tình đang chở nhau trên đường thật vui vẻ nhưng sao cô lại lạc lõng thế này .
Có thật như các nhà văn thường viết không . Khi yêu người ta sẽ vui vì người ấy, buồn vì người ấy và nghĩ về người ấy .
Cô vuốt mặt cố tỉnh táo đẩy gương mặt phớt đờ của Lãm Bình ra khỏi trí mình . Mùi bánh bao nóng bên đường làm mấy con kiến cắn bụng cô . Mặc kệ mấy gã thanh niên nhìn mình, cô vừa đi vừa ăn ngon lành .
Sợ gì chứ ? Mắc cỡ làm chi với mấy gã đó . Không có Lãm Bình thì xấu ho6? làm chi cho bụng đói meo .
- Mà có anh ta thì ...
Đang ăn dở miếng bánh bao trong miệng mà cô tưởng chừng mình đang ăn "mầm đá"
- Đúng là ban ngày đừng nói xấu người ta .
Quẹt thật nhanh cái miệng dính đầy bánh bao, cô cốy lấy lại bình tĩnh nhìn Lãm Bình đang đứng thù lù trước mặt .
- Đúng là xúi quẩy . Nói xấu hắn vào ban đêm mà cũng không thoát .
Sửa lại túi sách trên vai, cô mạnh dạn sấn tới đi ngang qua chỗ anh như không có chuyện gì . Được một đoạn ngắn thì cô đi chậm lại cốy ý lắng nghe bước chân sau lưng . Đúng là tức chết mà . Xin lỗi thì nói xin lỗi . Mình sẽ bỏ qua . Cớ gì mà cứ đi phía sau như thế chứ ?
Chịu hết nổi vì Lãm Bình cứ lầm lì đi phía sau . Cô dừng lại anh cũng không đi mà dừng lại hút thuốc .
- Này! Tại sao cứ đi theo hoài thế ?
Ngoái đầu nhìn lại phía sau, nghiêng người né cô nhìn ra phía trước, Lãm Bình thơ ngay hỏi lại:
- Cô đang hỏi tôi à ?
Nổi nóng trước cái vẻ tưng tửng của anh, cô chống nạnh lên hỏi lại:
- Ở cái đường vắng lặng này anh cho rằng tôi nói với ai ?
- Thế à ? Vậy tôi tưởng con đường này là của cô chứ . Nếu cô biết đây là đường công cộng thì đâu là chuyện của tôi . Liên quan gì đến cô mà hỏi ?
Nói rồi anh tiê"p tục mồi thuốc hút tỉnh bơ . Qua làn khói anh nhận ra được gương mặt đang từ từ đỏ lựng vì giận của cô .
Quả thật không giận cũng không được . Rõ ràng anh cố ý đứng đây để đưa cô về vì con đường này rất vắng mà hôm nay Nhã Khiết lại "thích" đi bộ thế mà ...
Hừm! không hiểu mình yêu hắn vì điểm gì nữa . Có lỗi không chịu nhận còn tìm cớ gây sự . Đúng là khúc gỗ không biết ga-lăng là gì ? Chu môi nguýt dài anh, cô bỏ đi một nước như Lãm Bình lúc nãy .
Ôi! Sau đi hoài mà không thấy ngôi biệt thự của mình vậy ta ?
Nhã Khiết thầm than trong dạ . Chuyện gì nữa đây ? Gần cuối đường rồi mà sao ... Nhã Khiết nhận ra hai hàng cây bên đường rất quen thuộc như ... ơ ...
- Nhà của ...
Cô thầm kêu trời vì tính đểnh đoảnh của mình . Mình phải nghĩ đến lý do anh ta đứng ở đầu đường chứ ? Đúng là sập bẫy không hay . Đây là đường vào nhà Lãm Bình mà . Quá quê vì bị anh "gài: mà không biết, Nhã Khiết tức anh ách nhưng không biết phải làm sao . Cuối cùng cô ngồi bệc xuống đường ôm mặt khóc nức nở .
Bất ngờ trước hành động vô thức của cô, Lãm Bình hơi hoảng . Nhìn lại con đường vắng tanh anh hơi an tâm . Sẽ chẳng ai nói anh đang giở trò với cô . Đá nhẹ vào lưng cô anh đề phòng .
- Nè! Muốn giở trò gì đây ? Định ăn vạ hả ?
Nghe Lãm Bình nói, Nhã Khiết càng tức và khóc lớn hơn . Cô bất đầu giở giọng tiểu thư ra:
- Anh là đồ vô lương tâm . Anh cút đi . Tôi không muốn thấy anh, đồ đáng ghét . Tôi hối hận đã yêu anh lắn anh biết không .
Ngồi xổm xuống đối mặt với cô, tay chống lên đầu gối cằm tỳ lên, anh làm mặt nghiêm . Đang tức tưởi nhưng Nhã Khiết cũng đang hoảng hồn khi nhận ra vẻ hóc hác và gương mặt gầy đi của anh . Một câu hỏi đang hiện ra trong đầu cô: chuyện gì đã xảy ra ?
- Cô hối hận thật à ?
Đang mãi tìm câu trả lời cho suy nghĩ của mình, Nhã Khiết không nghe anh hỏi nên gương mặt cô nghệch ra . Đôi mắt vô tội của cô mở to tròn xoe như một lời xác nhận, sự im lặng của cô là một nhát dao đang làm trái tim anh rỉ máu và ... khi nào thì vết thương đó lành lại .
Chỉ một cái chớp mi thôi Lãm Bình đã vụt biến thành người khác . Gương mặt anh nhăn nhúm trong một màn sương dày đặc mà anh thì khó mà nhìn rõ mọi việc .
- Lãm Bình! Anh làm gì vậy ?
Nhã Khiết gọi với theo khi Lãm Bình đứng dậy bỏ đi . Nhìn theo cái dáng ngang tàn của anh mà trái tim cô cũng se thắt lại . Ánh đèn đường như muốn sưởi ấm trái tim cô, mọi kẻ cô đơn trên đường vắng và cả bước đường tình .
Thế là hết sao anh ? Lãm Bình trong cuộc chia tay này anh hay em là người có lỗi ?
Cô gục mặt lên tay nhưng không khoc', hình như sau khi trải qua một cuộc tình nhất là mối tình đầu thì người ta sẽ khôn lớn hơn .
- Đứng dậy nào!
Một giọng nói quen thuộc có thể nhận ra dễ dàng đang văng bắng bên tai . Cô ngước nhìn lên, Lãm Bình đã quay lại từ lúc nào . Anh khom người kéo tay cô đứng dậy .
- Đi về nào!
Cô không thèm trả lời và vùng ra khỏi tay anh nhưng Lãm Bình đã nhanh hơn . Anh chụp tay cô lồi về nhà mình ở cuối đường . Cả hai chỉ dùng sức mạnh chứ không nói với nhau lời nào . Và dĩ nhiên, Lãm Bình sẽ thắng . Nhưng anh muốn làm gì khi đang là người bội phản .
***
Nhã Khiết cảm nhận được đôi tay mình đang lạnh như đang đá trong đôi tay mạnh mẽ nóng như lửa của Lãm Bình . Cô bị anh lôi đi như cái máy mà Nhã khiết không thèm kêu lên một tiếng . Cô chỉ trách mình sao lại chọn cái đầm quỉ quáy này làm gì ? Đúng là ngốc .
Lãm Bình nắm tay Nhã Khiết lôi đi một quãng thì khựng lại . Anh đứng lại bất ngờ Nhã Khiết không dừng lại kịp nên ngã dúi đầu vào lưng anh .
- Ui da! Anh làm gì vậy ? Sao đứng ..
Cô chưa nói trọn câu thì ngưng lại . Lãm Bình kéo nhẹ cô đứng lên cạnh mình, anh tình tứ nắm tay cô siết nhẹ .
Nhã Khiết chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì anh đã lên tiếng vừa đủ cô nghe:
- Mấy ngày nay tránh mặt tôi vì ghen hờn đúng không ? Đối thủ đang đứng trước mặt kìa, muốn làm gì thì làm đi
Nhã Khiết giận run khi nghe Lãm Bình nói khách mình mình . Cổ họng cứng ngắc, ánh mắt tối sầm khi trước mặt cô là Khánh Sương . Rưng rưng nước mắc cô nhìn Lãm Bình bằng sự giận hờn trách móc . Anh nghĩ sao mà thốt ra lời lẽ đó với cô ? Nếu muốn có thể nói thẳng đâu cần bày ra chuyện hẹn hò trước mặt cô thế này . Anh thật tàn nhẫn .
Se thất trái tim nhưng Lãm Bình phớt lơ ánh mắt đáng thương đó . Hừm! Cưng chiều hoài cô nàng tỏ ra tự mãn, lâu lâu cũng phải đổ rơi lệ như người ta .
Mặc cho Nhã Khiết vùng vằng anh quàng tay đẩy cô đi từng bước tới Khánh Sương:
- Chào dì! Dì đến đây có chuyện gì mà khuya quá vậy ?
Vẫn lạnh lùng, Khánh Sương nhìn thờ ơ Lãm Bình rồi đảo ánh mắt căm hờn rực lửa qua Nhã Khiết .
Cảm nhận được sự sợ sệt run rẩy của Nhã Khiết khi tay cô đang lạnh ngắt trong tay mình, anh vỗ vỗ lên tay cô .
- Nhóc! Không chàu dì à ?
Thoảng giật mình cô cúi đầu cố nói thật rõ:
- Chào dì! Lâu quá không gặp dì vẫn khoẻ!
- Cám ơn cô . Tôi vẫn khoẻ .
Khánh Sương nhìn Lãm Bình giọng nồng nàn:
- Chúng ta có thể nói chuyện không ?
Bàn tay Nhã Khiết rút mạnh ra khỏi tay Lãm Bình nhưng anh đã kịp thời chụp lại . Đó là một sự giận dỗi đứng đây để nghe họ tâm sự tình tứ chứ . Hừ! "Chúnt ta nói chuyện" thân mặt quá hén .
Suýt tý Lãm Bình đã kêu lên vì cái bấm tau đau điê"n của Nhã Khiết . Anh cố cười thật tươi với Khánh Sương:
- Xin lỗi dì . Bây giờ cũng muộn rồi . Có gì mai "chúng ta" đến công ty rỗi nói .
Bậm môi cố nén tiếng kêu, Lãm Bình thật không hiểu mình đã có lỗi ở chỗ nào mà Nhã Khiết tặng anh một cái bấm vào tay đau thấu tim nữa .
Khánh Sương không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, cô vẫn thản nhiên nhìn xoáy vào mặt anh:
- Anh đừng tưởng mọi việc như thế là xong . Tôi không để yên cho anh đâu .
Lời đe doạ của cô làm Lãm Bình thấy khó chịu . Đôi mắt anh nheo lại:
- Cô mau về đi . Tôi không quen nói chuyện giữa đường thế này . Mai đến công ty tiếp ?
Khánh Sương nghiến răng:
- Được . Anh đã nói thì mong đúng hẹn . Chào hai người .
Ánh mắt Khánh Sương quét qua Nhã Khiê"t nhưng cô không để ý . Vấn đề cô quan tâm lúc này là những lời đối thoại đáng sợ lúc nãy . Chuyện gì đã xảy ra trong những ngày cô vắng mặt .
Lãm Bình mở cổng nhưng cô vẫn đứng thừ người như mắt hồn .
- Không vào à ?
Nhã Khiết lừ mắt với anh không nói rõ chuyện này cô sẽ không bao giờ bỏ qua đâu .
Lãm Bình cũng không vừa, anh lừ mắt với cô . Cái tội mất tích mấy ngày nay anh sẽ không bỏ qua đâu .
Gầm gừ trong cổ hộng rồi anh bước theo cô vào nhà . Đêm nay anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện mới thôi .
***
"Cốc ... cốc ... cốc ..."
Lãm Bình gõ muốn sập cửa mà vị tiểu thư bên trong vẫn: "án binh bất động" . Đúng là con gái, giận gì mà dai dữ không biết .
- Nè! Chị hai à! Mau mở cửa đi . Chị đừng quên đây là nhà tui, chị đang ở trong phòng tui đó .
Nhã Khiết đang nằm dài trên giường gậm nhấm sự bực tức trong lòng liền ngồi bật. dậy . Cô liếc ra cửa phòng .
- Đúng là đáng ghét . Bay giờ còn gọi mình là chị hai nữa cơ đấy .
Tiếng Lãm Bình lại vọng vào:
- Chị hai à! Mau mở cửa đi . Khi không lại chạy vào đóng cửa lại, không thấy mình quá đáng lắm sao ?
Nhã Khiết vẫn im lặng . Một sự im lặng đến đáng sợ Lãm Bình hơi lo . Trời ơi! Cô ấy mà có chuyện gì thì anh ...
Tách!
Cánh cửa bật mở . Nhã Khiết đang khoanh tay đứng trước mặt anh . Lãm Bình nhìn gương mặt hình sự của cô hơi ớn . Anh gãi gãi đầu bước vào một ngôi nhà xa lạ nào . Nhẹ ngồi xuống giường anh cố lấy giọng thật ngọt khi Nhã Khiết vẫn hình sự nhìn anh .
- Lại ngồi đây đi em . Chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau .
Nhã Khiết bước đến ngồi lên chiếc ghế ở bàn làm việc, giọng cô thản nhiên:
- Nếu anh cảm thấy có chuyện cần nói thì anh nói đi
Cười cười Lãm Bình bước đến cạnh cô . Tay anh chưa kịp đặt xuống vai cô thì Nhã Khiết đã đứng dậy đi lại giường ngồi . Hơi quê vì bị cô từ chối cử chỉ thân mặt của mình, anh nắm mấy ngón tay lại cố tránh một sự gây gổ . Nhẹ nhàng bước đến giường ngồi nhưng anh không đụng vào cô .
- Em đừng đào thêm khoảng cách giữa hai đứa nữa . Mọi việc không như em nghĩ đâu
Đang cúi gầm mặt, cô nghiêng đầu lìa mắt qua anh, Lãm Bình phì cười trước cử chỉ trẻ con của cô, anh nói:
- Sao vậy ? Sao lại nhìn anh ghê thế ?
Cô chun mũi:
- Đêm khuya chỉ có hai người trong vường mà không có chuyện gì . Trời lạnh muốn chết mà bảo là không có chuyện gì . Có điên mới tin anh
Lãm Bình nhích người tới . Nhã khiết đang giận nên không để ý khoảng cách đang bị Lãm Bình thu ngắn . Tuy vậy Lãm Bình vẫn không dại gì đụng vào cô dù lòng rất muốn:
- Em đừng nghe người ta nói bậy . Cái gì mà đêm khuya, cái gì mà ...
- Tui hổng nghe ai nói hết
Cô chu môi làm mặt giận:
- Tui thấy
Lãm Bình trổ mắt:
- Em thấy ?
Anh ngớ người ra trước câu nói của cô . Cô bé thấy cái gì ? Ở đâu ? Lãm Bình muốn điên lên khi phải làm việc liên tục để tìm ra câu trả lời .
Nhã khiết không để anh nhăn nhó lâu, cô đứng bật dậy:
- Anh còn làm bộ hả ? Nếu tối đó em không để quên di động lại thì làm sao biết được anh ...
Ra thế . Lãm Bình thở phào nhẹ nhõm:
- Đúng là anh với Khánh Sương có trong vườn ... nhưng ... chỉ có công việc .
Cô nguýt anh:
- Việc gì ? Sao ban ngày không nói
Lãm Bình cười cười nắm tay kéo cô ngã lên đùi mình . Nhã Khiết đẩy anh ra:
- Buông ra đi . Tui hổng có quen biết mấy người
Ghì cô lại ôm chặt hôn, anh cụng mạnh vào trán cô:
- Gây hoài bộ không chán à ?
- Ai thèm gây
- Nè! Ba đang sang Pháp đễ dưỡng bệnh rồi . Anh bây giờ chỉ có một mình, em không được ăn hiếp anh đấy nhé .
Cô bĩu môi:
- Không biết xấu hổ . Không biết ai ăn hiếp à ? Nhưng ba đi lúc nào ?
Lãm Bình nghiêng nghiêng đầu trêu cô:
- Ba ai ? Lúc nãy chẳng nói không quen biết mà
Cô kênh mặt chống chế:
- Ờ ... Ba là người tốt, ba thương em nên em thương ba ... Quan tâm là đúng thôi .
- Còn anh ?
- Anh là người xấu xa, ác độc, tàn nhẫn, vô lương tâm .
Cô tuông một tràn khiến Lãm Bình muốn xỉu:
- Nè! Trông mắt em, anh xấu đến vậy à ?
Nhã Khiết cắn môi ười cười khi Lãm Bình cọ mũi bên má mình
Cô lắc đầu:
- Không phải là người xấu
- Chứ gì ?
- Là ... quá xấu
- Là em nói đó . Anh còn một cái xấu nữa mà em không biết đó
Còn ư ? Cô giật mình quay lại . Báo chí đăng đầy rồi mà vẫn chưa hết sao ?
Lãm Bình nhìn gương mặt nghệch ra của cô mà cố nén cười . Đúng là trẻ con, hồi nãy thì giận dữ, bây giờ lại thơ ngây làm nao lòng anh .
Anh kề sát mặt cô, ánh mắt anh rực lửa đam mê, giọng đầy tình tứ:
- Cái xấu nhất của anh là ... anh đã bị em phá bỏ nguyên tắc của anh
- nguyên tắc gì ?
- Không có bất cứ người phụ nữ nào được qua đêm trên chiếc giường này
Cô cười tủm tỉm vì Lãm Bình đang khẳng định vị trí của cô trong lòng anh
- Đã vậy còn chiếm luôn giường người ta, nhốt người ta ở bên ngoài
Cô phủi tay anh khi Lãm Bình vuốt nhẹ trêu cô:
- Tối nay anh sẽ bắt em phải thực hiện nguyên tắc của anh
Cô kêu lên:
- Nguyên tắc gì ? Sao anh lắm nguyên tắc vậy ?
Lãm Bình cười cười:
- Em đã qua đêm trên giường anh phải làm vợ anh chứ sao
Cô cũng cười tinh quái vòng tay qua cổ anh:
- Tối nay à ?
- Dĩ nhiên
- Nếu em không đồng ý
- Thử xem
Cô nép vào ngực anh như chú mèo ngoan:
- Anh xấu lắm . Ăn hiếp em
- Cho bỏ cái tật ghen ẩu . Em có biết là sự vắng mặt của em đã làm anh điên lên thế nào không ? Nếu ba em không bảo cho anh biết việc em nghỉ làm và đi dạy ở trung tâm thì có lẽ anh cũng theo ba anh sang Pháp luôn
- Ba em ? Anh ...
- Anh nói cho em biết là bây giờ anh nghèo lắm . Để Khánh Sương chịu đưa ba anh qua Pháp, anh đã nhượng hết cổ phần ở công ty cho cô ta rồi .
Anh làm mặt đau khổ:
- Sao còn yêu anh không ?
Cô mím môi cười cười:
- Xem gì ?
- Xem coi anh là người tốt hay kẻ xấu
- Nè! Dĩ nhiên là tốt một trâm phần trâm rồi
Cô chu môi:
- Không dám tốt đâu . Rõ ràng anh đã biết em là ai vậy mà còn xem như không có chuyện gì . Đã vậy còn ăn hiếp người ta
- Nè! Thật sự là anh không biết mà . Chỉ cách đây vài ngày ông chủ tịch đến và mặt một trận anh mới ...
- Vậy bây giờ anh tính sao ?
Anh ngã người xuống giường ủ rủ:
- anh không biết . Bây giờ anh trắng tay rồi . Em phải nuôi anh
Cô đánh mạnh vào vai anh:
- Thôi đi . Anh mà chịu thế à ?
Nhã Khiết đấm vào vai anh nữa nhưng Lãm Bình vẫn nằm im
- Nè! Anh đi qua phòng khác ngủ đi
- Không! Anh ngủ ở đây hà
- Không được
Cô kêu ré lên nhưng Lãm Bình vẫn nằm im, giọng anh nhừa nhựa:
- Sao không ? Trước giờ vẫn thế mà
Cô cự:
- Nhưng tối nay thì không
- Tại sao ?
- Vì bây giờ là một giờ sáng rồi . Không còn trời tối nữa .
Lãm Bình ngồi bật dậy:
- Em nở đối xử với anh vậy hả ?
Cô tun cái mền ra đắp ngang người:
- Xin lỗi ghen . Nãy giờ em vẫn chưa hết giận anh đdâu . Anh đừng có hiểu nhầm .
Bước xuống giường, anh chống hai tay lên hông lầm bầm:
- Không biết ai là người vô lương tâm, tàn nhẫn đây nữa .
***
- Anh cho rằng tôi sẽ để yên sau những gì anh gây ra à ?
Khánh Sương long mắt nhìn Lãm Bình không ngớ một cô gái dịu dàng, trầm tính có thể lồng lộn lên chỉ vì tiền thật đáng là khó tin .
Long Thành ngồi đối diện nãy giờ im lặng cũng thấy hành vi của chị mình là khó coi . Anh đẩy ly cam vắt về phía cô:
- Chị hai! Bình tĩnh đi theo em thì ...
- Im đi! Thật uổng công chị đã nuôi mày lớn khôn rồi lại bênh vực người ngoài . Thật là "khôn nhà dạy chợ" mà .
Long Thành kêu lên:
- Chị hai! Chị nghe em nói đi . Em không bênh ai cả . Em chỉ nói theo công bằng mà thôi .
cô quắt mắt qua em trai:
- Công bằng . Thế nào là công bằng ?
Lãm Bình đưa tay ngăn lại nhưng Long Thành gạt ngang:
- Anh Bình! Anh để em nói .
Anh quay qua Khánh Sương:
- Chị hai! Chị không thấy mình quá đáng ư ?
- Cậu ... cậu dám n'i với tôi như thế à ?
- Chị Sương em rất tôn trọng chị nhưng hôm nay em phải nói . Em không thể để chị cứ như vậy mãi được . Anh Bình và chị hai cũng có con đường đi của mình vậy thì chị còn luyến tiếc cái gì nửa hả chị hai ? Chị đang đeo đuổi cái gì hả ?
Khánh Sương vẫn cố chấp:
- Tôi không cần cậu quan tâm . Đó là chuyện của tôi .
- Bây giờ không còn là chuyện của ai nữa . Ba anh Bình đã sang Pháp, chị chưa vừa ý nữa sao mà còn đến đây ?
Khánh Sương cười ranh mảnh:
- Cậu cũng biết chuyện đó nữa à ? Lãm Bình! Giờ thì anh nói gì đi chứ ?
Lãm Bình dụi điếu thuốc đang cháy dở:
- Có một chuyện mà tôi không nói với cậu Long Thành ạ! Tôi đã đồng ý nhượng toàn bộ công ty của ba tôi cho chị cậu mà không hề nhận lại một xu cùng toàn bộ cổ phần công ty này để đổi lấy việc cô ấy để ba tôi sang Pháp .
- chị hai! Chị ... thật không phải con người
- Cậu im đi . Tôi làm tất cả cũng vì cậu thôi
Long Thành cười chua chát:
- vì tôi sao ? Chị lúc nào cũng nói là vì tôi . Nhưng rồi chị, chị cũng sẽ đặt điều kiện với tôi thôi . Tôi không sai chứ ?
Khánh Sương cười khan:
- Cậu thông minh lắm . Nếu vậy hãy mau rời bỏ Cẩm Mai đi . Tôi không chấp nhận nó làm em dâu của mình đâu
- Không đến lượt chị đồng ý hay chấp nhận đâu chị hai à .
Long Thành đứng vậy nhìn Lãm Bình:
- Anh Bình! Anh không cần phải giao tất cả tài sản của mình cho một kẻ độc đoán như chị ấy đâu
Lãm Bình điềm tĩnh kéo Long Thành ngồi xuống:
- Long Thành! Cậu không cần phải giận dữ . Cứ xem đó là một món quà tôi tặng chị cậu sau những gì tôi gây ra đi
- Chị nghe chưa ? Chị có lương tâm không ?
- Lương tâm ? Cậm dám nói như vậy với chị cậu à ?
Long Thành quắc mắt với Khánh Sương, anh quay qua Lãm Bình . Thật tội . Vì chuyện của ba anh mà Lãm Bình phờ phạt
- Anh Bình! Anh về đi chuyện chị Sương để tôi lo cho .
Lãm Bình định nói gì đó nhưng Long Thành quá cương quyết nên đành đứng dậy đi về .
Khánh Sương buột miệng khi thấy anh dợm bước đi:
- Anh khoan đi đã . Còn cái biệt thự thì sao ?
Long Thành lại quắc mắt qua chị mình:
- Biệt thự ? Biệt thự nào ?
Hai bàn tay Lãm Bình nắm lại như muốn đập phá cái gì đó nhưng trong thoáng chốc gương mặt anh đã dãn ra . Anh quay lại ngồi điềm nhiên trước mặt Khánh Sương .
- Khánh Sương! Tôi chưa cầu xin ai điều gì nhưng lần này tôi xin cô, có được không ? Cô tha cho tôi đi . Biệt thự của ba tôi, tôi cũng sang tên cho cô rồi . Ngôi nhà mà tôi ở la kỉ niệm của mẹ tôi để lại . Cô không thể làm như thế được .
- Tại sao lại không ?
Long Thành bạnh cằm, quát lớn:
- Chị hai! Chị đừng quá quắc nữa .
Long Thành nắm tay kéo Lãm Bình ra khỏi phòng:
- Anh về đi! tạm thời anh giúp tôi lo việc giữa tôi và Cẩm Mai . Tôi nhờ anh . Còn việc của chị tôi, tôi sẽ giải quyết cho .
- Nhưng ...
- Anh an tâm . Trước kia không hiểu nên tôi có những điều không phải nhưng giờ thì ... Mong rằng chúng ta là một cộng sự tốt .
Lãm Bình vỗ vai Long Thành:
- Cảm ơn cậu . Tôi hứa với cậu, tôi sẽ làm cho Cẩm Mai là một cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất
Cả hai siết tay nhau thật chặt . Tiễn Lãm Bình về rồi Long Thành quay trở vào, vừa khép cửa lại anh đã nhận ngay cái nhìn cay độc của chị mình
- Chị đừng nói gì cả . Chị hãy nghe em nói
Long Thành ôn tồn cầm tay Khánh Sương:
- Chị hai! Chị đã mệt mỏi quá rồi . Hãy buông ra đi chị . Chẳng phải ngày xưa mình rất vui vẻ, chị em mình rất yêu thương nhau đó sao ?
- Vì thương em nên chị ..
- Nhưng em không cần
Anh cố gắng giọng:
- Em muốn mình sẽ thành đạt, sẽ giàu có bằng đôi chân của mình .
Gạt tay anh ra, Khánh Sương bừng bừng nổi giận:
- Mày đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa đó em à
Long Thành khổ sở:
- Chị hai à! Bao nhiêu đó chưa đủ sao ? Đó là ngôi nhà kỉ niệm của người ta mà . Chị muốn anh ấy quì xin chị ư ?
- Đúng . Đó là tội bội bạc của hắn .
Bật cười khan, Long Thành không biết nói sao:
- Chị lấy chồng trước người ta thì ai là kẻ phản bội
Anh gằn giọng:
- Dù muốn dù không . Chị cũng phải dừng lại . Nếu không tôi sẽ lật tẩy chị đó . Bằng chứng về vụ ba Lãm Bình té ngã đang ở trong tay tôi đó .
- Mày ... mày dám
- Tôi sẽ không để chị hại ai nữa . Luôn tiện tôi xin báo cho chị một tin . Chuyện hôn nhân của tôi, tôi sẽ quyết định .
- Rầm
Cánh cửa phòng đóng lại thật khô khan . Khánh Sương đờ người trên ghế giám đốc . Đôi mắt cô vô vọng nhìn vào khoảng không . Cô sai rồi ư ?
- Tại sao ? Tại sao ? Hãy trả lời tôi đi
Khánh Sương nức nở gục xuống bàn, đầu cô muốn nổ tung với bao câu hỏi và mưu tính trong đầu .
- Không .... Tao sẽ không bỏ qua đâu ... không đâu .. ha ... ha ...
***