Thành Trường Sa trong giờ phút kinh hoàng!
Nơi đây như một trận bão bùng sắp diễn ra, một bầu không khí trầm lặng vô cùng.
Hàng mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch vì quái lệnh của Chủ nhân Lệnh xé xác mà đến, đã trải qua nhiều ngày theo dò tung tích, nhưng rồi lại cũng không sao hiểu rõ phương hướng của nhân vật khủng bố này.
Bọn chúng tới lui ngày đêm rộn rịp như phường chài giăng lưới, mà tuyệt nhiên chẳng thấy cá đến, thành Trường Sa vẫn sống trong phút giây chờ đợi hãi hùng.
Chủ nhân Lệnh xé xác hiện còn lẫn quất nội thành, hay đã như con én tung mây nào ai rõ được.
Nếu Chủ nhân Lệnh xé xác đã cao bay xa chạy, thì từ đây trên mặt giang hồ còn xảy ra nhiều sự khủng khiếp, do cây quái Lệnh xé xác gây ra, thịt sẽ đổ máu sẽ rơi, tạo thành một kiếp vận sát chưa từng có trong lịch sử võ lâm.
Sự thực, hàng mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch từ bốn phương trời đổ xô về Trường Sa với thầm ý cấu kết thành một khối sức mạnh, để dễ dàng tiêu diệt con người thần khốc đó.
Thế nhưng mãi đến nay vẫn chưa thấy tăm dạng Chủ nhân Lệnh xé xác, có rất nhiều cao thủ đã bắt đầu chán nản, rồi đâm ra lo sợ, bồi hồi, riêng bọn ma đầu hết sức thất vọng, vì ngày nào còn nhân vật khủng bố ấy sống trên đời, là chúng không thể nào ăn ngon, ngủ yên được.
Qua ngày thứ chín kể từ khi Chủ nhân Lệnh xé xác xuất hiện tại nội thành Trường Sa. Một sự khiếp đảm, kinh hồn vừa xảy ra làm cả thành đều rúng động, mọi người có cảm tưởng đến một trận đại lưu huyết khốc liệt nhất từ xưa đến nay trong lịch sử võ lâm đã bắt đầu mở màn.
Đó là tại tửu điếm Dương lâu, nơi Chí Tôn đã đánh nhau với Miêu Cương ngũ độc cách mấy hôm trước, bỗng nhiên cây quái lệnh lại xuất hiện, trên tường có đề một dòng chữ sắc như dao: Đêm mai, vào lúc canh ba, Chủ nhân Lệnh xé xác sẽ có mặt tại Thất- Lý- Bình để lĩnh giáo quần hùng tại Trường Sa Chủ nhân Lệnh xé xác Hàng chữ màu đỏ đập chát chúa vào mắt mọi người, khiến ai nấy đều vỡ mật, sỡn cả tóc gáy, nghĩ tới một trận huyết chiến cực kỳ thảm khốc đã khơi mào.
Với dòng chữ sắt máu ấy, thực chẳng khác nào Chủ nhân Lệnh xé xác hạ tối hậu thư cho tất cả quần hùng, cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch, một hành động chưa từng thấy trong giới võ lâm từ xưa đến giờ.
Hành động này của Chủ nhân Lệnh xé xác cũng gần như điên cuồng, tự phụ, vì trừ phi những bậc cái thế Dị nhân, nhập thần xuất quỷ, thì cho dù một Đại kỳ nhân công lực siêu tột đến đâu, cũng không thể nào dám khinh thường mấy trăm cao thủ hiện có mặt tại nội thành Trường Sa mà khiêu khích đến thế.
Nhưng thực tế, Chủ nhân Lệnh xé xác đã hành động như vậy, cây quái lệnh và hàng chữ màu đỏ đã tỏ rõ điều đó.
Cả thành Trường Sa suốt ngày hôm ấy vô cùng náo nhiệt, nhưng sặc mùi tang tóc thảm thê, vì cái tin Chủ nhân Lệnh xé xác hẹn nơi giao đấu cùng hàng trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch tại Thất Lý Bình, một sân cỏ hoang vu cách nội thành ngoài bảy dặm.
Nhiều người mang một ý nghĩ : chắc có lẽ Chủ nhân Lệnh xé xác có một dị pháp nhiệm màu gì, nên mới dám thách thức ngông cuồng như vậy.
Một ngày qua đi trong bầu không khí trì nặng, hãi hùng!
Ngày cuối cùng cuộc giao đấu của Chủ nhân Lệnh xé xác đã đến. Từ sáng tới chiều cả thành Trường Sa đều nhốn nháo ăn ngũ chẳng yên, các cao thủ dụm nhau từng nơi tửu điếm, trà lâu bàn tán rất sôi nổi về mưu sâu kế độc, đêm nay vào lúc canh ba đối phó với Chủ nhân Lệnh xé xác tại sân cỏ Thất Lý Bình.
Trời xẩm tối rồi tối hẳn.
Nhà nhà đóng cửa sớm vì lo sợ tai vạ xảy tới cho mình.
Không khí thành Trường Sa về đêm rờn rợn bóng tử thần. Các cao thủ đã khởi đầu tới nơi hẹn, như những bầy dơi quạ ăn đêm.
Tiếng trống trường thành đã điểm sang canh, gieo thêm sự run sợ vào lòng người.
Trên mặt sân cỏ Thất Lý Bình lúc bấy giờ lạnh lùng như mộ địa, trăng soi bàng bạc. Gió tạt ù ù, sương rơi lác đác, bốn bề trùm phủ một màu tang, thực là thê lương thảm đạm.
Bấy giờ, chung quanh sân lô nhô hàng trăm bóng người, đó là những cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch chực chờ Chủ nhân Lệnh xé xác xuất hiện.
Phía ngoài và xa hàng mấy dặm còn có tới hàng mấy trăm cao thủ khác ẩn mình trong bóng tối, bủa thành một tấm lưới vô hình hết sức thảm khốc.
Tất cả những người có mặt tại sân Thất Lý Bình đêm nay, tuy chỗ xuất phát không giống nhau, nhưng cũng mang một mục đích diệt đi một nhân vật khủng khiếp nhất trên mặt giang hồ : Chủ nhân Lệnh xé xác...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây trầm nặng!
Vầng trăng lạnh lẽo đã nghiêng hẳn về Tây soi ánh sáng le lói, buồn bã.
Trống trường thành chậm chạp điểm canh ba!
Tất cả quần hùng trong hai đạo Hắc Bạch đều nín thở.
Mọi người phóng mắt ra bốn hướng tìm bóng dáng một nhân vật khủng bố từng gieo run sợ cả thành Trường Sa trong mấy ngày qua.
Đột nhiên, từ trên tận bầu trời xanh thẳm, một bóng người lẹ như tia chớp phongd ngay xuống sân Thất Lý Bình.
Bóng người chưa đứng vững, thì đã có nhiều tiếng kinh hãi của bọn quần hùng nổi lên :
- Chủ nhân Lệnh xé xác!
Thực vậy, Chủ nhân Lệnh xé xác râu tóc bạc phơ, cánh tay áo phía trái trống rỗng, hiện ra sừng sững giữa sân như một vị thiên thần, không hề một chút động đậy.
Sau nhiều tiếng kinh hoàng ồn ào nổi lên, có nhiều chiếc bóng đáp tới, vây chặt Chủ nhân Lệnh xé xác.
Một số đông cao thủ ẩn trong những lùm tối cách sân cỏ Thất Lý Bình khoàng ngoài mười trượng, bây giờ trông thấy Chủ nhân Lệnh xé xác đã tới, cũng rập nhau phóng vào.
Bầu không khí trên sân trường bỗng nhiên thẳng căng đến tột độ, sát khí bốc mờ trời.
Một trận đại lưu huyết chưa từng có trong lịch sử võ lâm mà hàng mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch chực chờ từ mười hôm qua đã bắt đầu mở màn.
Lúc bấy giờ, cách ngoài xa năm trượng nơi Chủ nhân Lệnh xé xác đứng, quần hùng đã tề tựu đông đủ, xây thành một bức tường người vô cùng nghiêm mật.
Chủ nhân Lệnh xé xác yên lặng không nói năng gì cả, nhưng trong cặp mắt ngời lên một thứ ánh sáng chết chóc, thảm thê.
Cả đôi bên đã dàn thành trận thế rồi, thế mà tất cả quần hùng đều nín lặng đợi chờ một biến cố mới, vì đói diện với nhân vật khủng bố lẫy lừng tên tuổi như Chủ nhân Lệnh xé xác, ít nhiều gì mọi người cũng đã khiếp sợ trong lòng.
Các cao thủ đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn lại Chủ nhân Lệnh xé xác.
Giữa cái không khí nặng chìm tưởng chừng ngạt thở ấy, chợt trong đám cao thủ Hắc Bạch có ba vị Trưởng lão trong bang Hành khất, đó chính là Lữ Thanh Phong, Châu Sùng Nhân và Tiểu Thần Khất, lách khỏi bọn quần hùng bước tới còn cách Chủ nhân Lệnh xé xác chừng một trượng liền đứng lại.
Hàng trăm cao thủ hai đạo Hắc Bạch thấy vậy nồi lên xôn xao một chặp rồi im đi.
Trưởng lão Châu Sùng Nhân tiến thêm một bước, cặp mắt sáng như ánh sao đêm, xạ ngay mặt Chủ nhân Lệnh xé xác, đăm đăm nhìn một hồi lâu, cánh tay phải của lão nhắc cây gậy gõ trên mặt đất, cất giọng trầm trọng hỏi :
- Lão có lời kính chào Dương đại huynh, chắng hay Đại huynh còn nhớ kẻ hành khất này chăng?
Chủ nhân Lệnh xé xác là hóa thân Chí Tôn nghe Châu Sùng Nhân hỏi, chàng sực nhớ mấy hôm trước Tiểu Thần Khất đến thăm chàng có nói rõ tên họ ba vị Trưởng lão của bang Hành Khất và mục đích của ba người đến đây.
Tiểu Thần Khất còn cho biết thêm Trưởng lão Châu Sùng Nhân ngày trước từng là bạn cũ với sư môn chàng, lão ta đến đây nếu nhận diện Chủ nhân Lệnh xé xác chính thực là bạn ngày xưa, thì sẽ tháo lui ngay, không dự vào trận đấu nữa.
Vì vậy, Chí Tôn đã khe khẽ gật đầu :
- Vâng, Bản lệnh xin chào Châu đại huynh, tuy ngoài hai mươi năm cách biệt, nhưng trông đại huynh vẫn nhận được như thường, đêm nay đại huynh có mặt nơi đây hẳn cũng có một chuyện gì hệ trọng?
Châu Sùng Nhân gật gù :
- Quả đúng như Dương đại huynh đã bảo, lão vâng lệnh Bang chủ đến đây, về chuyện trưởng lão bản bang Ngô Tử Thanh đã chết dưới cây Quái đao Lệnh xé xác của đại huynh.
Chí Tôn hơi rúng động trong lòng, chàng im đi một lúc rồi hỏi :
- Thế bây giờ Châu đại huynh nghĩ sao về việc ấy?
Châu Sùng Nhân nhìn sang Lữ Thanh Phong và Tiểu Thần Khất đáp :
- Mấy hôm nay lão đã cùng nhị vị trưởng lão bản bang tìm hiểu nguyên nhân cái chết của trưởng lão Ngô Tử Thanh thì được biết, cáng đây hai mươi năm về trước, lão ta có dự vào cuộc thảm sát hai trăm nhân mạng trong quí bang Cam Lộ.
- Như vậy có nghĩa là Châu đại huynh muốn...
- Phải đấy, ngày trước trưởng lão Ngô Tử Thanh đã nhúng tay vào máu, thì ngày nay phải trả nợ bằng máu, đó là luật công bình của tạo vật, ta se đem việc này về trình lại với Bang chủ, gạt bỏ sự thù hiềm giữa đại huynh và tệ bang.
Chí Tôn đưa hai mắt rực ánh sáng nhìn Trưởng lão Châu Sùng Nhân, nói giọng khích động :
- Quí Lão Bang chủ thấu hiểu đại nghĩa như thế, họ Dương này xin thành thực cảm tạ tấm tình cao quí của Đại Bang.
Trưởng lảo Hành Khất Châu Sùng Nhân bỗng đưa hai mắt ngời tợ chớp nhìn lượt qua quần hùng đứng vây chung quanh, rồi nhìn lại Chí Tôn sau lớp cải trang Chủ nhân Lệnh xé xác nói :
- Hiện giờ, Lảo phu có một điều cần nói, nhưng rất có thể xúc phạm đến hào khí của Dương đại huynh, chẳng hiểu đại huynh có thể dành chút thời giờ nghe chăng?
Chí Tôn se sẽ gật đầu :
- Châu đại huynh cứ nói, chẳng có điều gì phải ngại cả.
Lặng đi một lúc cho bầu không khí tăng thêm phần nghiêm trọng Trưởng Lão Châu Sùng Nhân cất giọng trầm nghị :
- Vẫn biết Dương đại huynh đến đây cũng vì mối huyết thù hai mươi năm về trước, toàn Bang bị diệt, thân mình phải cụt tay, đẫm máu, hành động kia không thể nào chê trách được, nhưng thei thiển ý của Lão phu, thì đại huynh chỉ nên nhúng tay vào máu những kẻ đã từng cầm đầu trong trận thảm sát ngày xưa, để tránh bớt cái cảnh tượng thịt rơi máu đổ khốc liệt nhất trong lịch sử võ lâm mà mắc phải tội trời.
Trầm tư một chút, Chí Tôn đáp :
- Vâng, chính Bản lệnh cũng đã có ý niệm như Châu đại huynh vừa bảo, nhưng chỉ ngại rằng cái tình thế căng thẳng hiện thời không cho phép ta dừng tay lại giữa cuộc giao tranh đấy thôi.
- Ồ, đã giao tranh thì phải sát hại đó là chuyện đã đành, nhưng Dương đại huynh cũng nên nhẹ tay một chút giảm bớt cái vận sát đi là tốt hơn, lại nữa, đại huynh nên suy nghĩ cẩn thận, đêm nay tình thế trên mặt sân Thất Lý Bình này thực là cưc kỳ nghiêm trọng, chẳng hiểu đại huynh có rõ hiện xung quanh có tới hàng mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch vây chặt đại huynh chăng, cho nên dù rằng công lực đại huynh cao tuyệt đến đâu, cũng phải cân nhắc lợi hại và ứng phó kịp thời để khỏi ôm hận sau này, Thôi, tự nãy lão phu cũng đã quá lời, giờ xin tạm biệt, mong đại huynh bảo trọng lấy thân.
Lời vừa dứt, ba vị trưởng lão bang Hành Khất đồng quay mình phóng lên bầu trời xanh thẳm, bàng bạc ánh trăng sao.
Quần hùng thấy thế bàn tán xôn xao về cử đọng bất ngờ của ba vị Trưởng lão trong bang Hành Khất, một lúc thật lâu mới chịu yên, tuy vậy, chẳng một ai hiểu ra làm sao cả.
Bầu không khí trở về trầm lặng. Một trận đại lưu huyết đã điểm hồi trống sau cùng.
Liền khi đó, hai mươi mấy bóng cao thủ ào ào lướt tới cách Chí Tôn độ khoảng hai trượng. Chí Tôn với bộ mặt Chủ nhân Lệnh xé xác rọi cặp mắt như hai ngọn đèn thần, quét ngang bọn cao thủ một lượt.
Bọn cao thủ già trẻ đủ hạng, trên gương mặt ai nấy đều lộ hẳn sát khí, dường như uất hận từ lâu lắm, đêm nay gặp được cừu nhân muốn chực ăn tươi nuốt sống mới vừa lòng.
Trong bọn có một lão ma râu ria xồm xoàm, đưa tay vạch đám cao thủ lướt tới đứng đối diện với Chí Tôn thốt giọng chất chứa căm thù :
- Lão ác ma, có phải chính tay ngươi truyền cây quái Lệnh xé xác Tây Môn Tuần Đức chăng?
Chí Tôn lạnh lùng như mộ địa :
- Phải đấy, chính ta đã dùng Quái đao giết lão ma đầu ấy đấy, nhưng ngươi hỏi để làm gì?
Lão râu ria xồm xoàm thét căm thù :
- Nợ tiền trả tiền, nợ máu trả máu, đêm nay ta giết ngươi để rửa sạch oán thù.
Chí Tôn gióng lên một trận cười rúng động cả mặt sân Thất Lý Bình. Dứt tiếng, chàng rờn rợn thốt :
- Lão ma đầu Tây Môn Tuấn Đức tội thực đáng chết, ngươi còn bênh vực hắn làm gì để khi hối e không còn kịp nữa.
Mấy mươi cao thủ đứng gần và luôn cả hàng trăm người phía ngoài xôn xao lên vì lời nói vừa rồi của Chí Tôn.
Lão râu ria xồm xoàm quát to :
- Thế thì ta cũng cần thú thực với ngươi rằng đêm nay bọn ta tới đây quyết moi lấy trái tim ngươi và trả hận cho Tây Môn Tuấn Đức.
Chí Tôn nhếch mép :
- Bản lệnh có mấy lời thành thực khuyên các ngươi suy xét thiệt hơn trước khi hành động, để khỏi có điều phiền luỵ ở sau này.
Hai mươi mấy cao thủ đồng thời hét chấn động cả một vùng hoang địa :
- Phải lấy máu để đền nợ máu!
Lão râu ria xồm xoàm sấn tới một bước :
- Phải đấy, chúng ta phải lấy máu ngươi để đền nợ máu!
Chí Tôn nói giọng trầm khiếp :
- Bản lệnh vốn thực không muốn tạo ra một sự lạm sát, nhưng nếu các ngươi nằng nặc như thế, thì đó là tại số mệnh đã xui nên, đừng trách ta sao độc thủ nhé.
Vô tình câu nói vừa rồi của Chí Tôn gây thêm sự phẩn nộ cho hai mươi mấy cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch, chúng khoa tay, múa chân, ồn ào lên chấn động cả sân cỏ Thất Lý Bình.
Lão râu ria xồm xoàm quay lại khoát tay làm hiệu, cả bọn cao thủ mới chịu im lặng trở lại. Bấy giờ, Lão râu ria xồm xoàm ngó Chí Tôn cười nhạt :
- Ngươi rõ thực khoác lác, chẳng còn xem anh em chúng ta ra gì nữa cả, ta e rằng khi ngươi hối hận là chuyện đã rồi đấy chứ.
Chí Tôn khinh bỉ :
- Nhưng đó là một sự thực, các ngươi hãy nên suy nghĩ cản thận, đừng đợi ta ra tay Lão râu ria xồm xoàm giận xung tóc trán :
- Thế thì ngươi đã hết số rồi, chúng ta cần phải moi lấy lá gan ngươi.
Lão ma chực động thủ, Chí Tôn đã vội giơ tay :
- Khoan đã...
Lão râu ria xồm xoàm ngạo nghễ :
- Ngươi đã khiếp đảm trước cái uy vũ của anh em chúng ta rồi đấy à?
Chí Tôn cười lạnh lẽo :
- Trái lại, ta coi cái mạng sống của các ngươi hiện đang trong bàn tay ta, nhưng một lần nữa, ta muốn nhắc lại với các ngươi : Tây Môn Đức Tuấn quả thực đáng tội chết, vì cách đây hơn hai mươi năm về trước lão ma đầu này có nhúng tay vào cuộc tàn sát ngoài hai trăm nhân mạng trong bang Cam Lộ, ngày nay, lão đền nợ máu là việc đã đành...
Nhưng lão râu ria xồm xoàm đã quát to :
- Bọn ta hãy giết tên ác ma này để trả thù cho Tây Môn Tuấn Đức.
Hai mươi mấy cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch đông hét vang :
- Phải đấy, bọn ta phải trả thù...
Liền theo tiếng hét, bọn cao thủ xông lên một lúc, cùng đưa ra một loạt hai mươi mấy ngọn chưởng phong ù ù tợ đang cơn bão tố. Bọn họ tin chắc không thể nào Chí Tôn thoát khỏi một cái chết thảm khốc do loạt chưởng thần tốc gây ra.
Trông thấy thoạt đầu quần hùng tấn công quá ồ ạt, Chí Tôn không đỡ, chàng dùng ngay than pháp “Di Ảnh Kỳ Hình”, khẽ lắc mình một cái biến mất đi không để lại dấu vết gì cả.
Ba mươi mấy cao thủ trong Động Đình hồ đột nhiên thấy Chí Tôn mất tích, cả bọn cùng ngơ ngác rảo mắt tìm chung quanh.
Lúc ấy, Chí Tôn trở về chỗ cũ, với bbọ mặt cải trang Chủ nhân Lệnh xé xác tóc râu bạc phơ, đứng sừng sững như một vị thiên thần.
Bọn cao thủ chợt nhận ra Chí Tôn hiện hình, tất cả đều rúng động lên, trổ những cặp mắt rực ngời công lực, nhìn chàng hề chớp.
Chúng hết sức khiếp đảm vì không hiểu Chí Tôn đã dùng một thứ thân pháp gì mà thần quái như thế.
Hàng trăm cao thủ đứng chực ngoài xa chưa vào vòng chiến đồng sửng sốt lên, họ cho nếu Chí Tôn hiện thân Chủ nhân Lệnh xé xác không phải là loài ma quái thì cái công lực của chàng cao thâm không thể nào tưởng tượng nổi.
Biết rõ ba mươi mấy tên cao thủ Động Đình hồ đã hốt hoảng trước cái ngón võ siêu tuyệt của mình thi thố vừa rồi, Chí Tôn trầm thấp bảo :
- Bản Lệnh chủ đã cho các ngươi trông thấy rõ sự nguy hiểm là thế nào rồi, vậy bây giờ, ta khuyên các ngươi hãy tự lượng sức mình lui đi là vừa.
Ba mươi sáu tên cao thủ Động Đình hồ vốn là những nhân vật tăm tiếng trên chốn giang hồ, từng uy vũ một góc trời, trước khi tới Trường Sa đã hô hào tìm Chủ nhân Lệnh xé xác, để đòi nợ máu cho Tây Môn Tuấn Đức chẳng bao giờ lùi, giờ đây, chung quanh lại còn có mấy trăm cao thủ chưa tham chiến đứng nhìn, nếu bọn chúng rút lui khỏi sân Thất Lý Bình này, thì đâu còn mặt mũi nào dám ngó ai trong chốn võ lâm nữa. Tình thế bắt buộc chúng chỉ có tiến mà chẳng có lùi.
Lão râu ria xồm xoàm dẫn đầu ba mươi sáu cao thủ Động Đình hồ dàn thành trận thế vây chặt Chí Tôn vào giữa.
Ngoài ra, trong vòng mười trượng hàng mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch, chợt ẩn chợt hiện cất tiếng hò hét chấn động cả một góc trời, dường như để nung nấu ngọn lửa căm thù cho ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ liều chết trận đấu với Chủ nhân Lệnh xé xác, rồi kế tiếp phóng ra các trận đấu khác mãi cho đến bao giờ Chí Tôn kiệt lực, là chúng sẽ nhất loạt quật chưởng đầy trời hạ sát chàng, mà chúng tin là Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn.
Chí Tôn chẳng chút nao núng, chàng vẫn đứng sừng sững giữa sân cỏ Thất Lý Bình chẳng hề cử động, vẻ mặt bình thản như chưa có sự nguy hiểm sắp xảy ra, tuy vậy, trong thâm tâm chàng đã nghĩ :
- “Có lẽ bọn cao thủ giang hồ định dùng thuật “luân chiến”, xoay vần cho ta thực mệt mỏi rồi sẽ dốc toàn lực mà hạ, vậy ta cần phải nhanh và mạnh mới được”.
Ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ cũng không còn để cho Chí Tôn có thêm nhiều thời giờ suy nghĩ, lão râu ria xồm xoàm thét lên :
- Hãy giết chết lão ác ma, đừng cho chạy thoát!
Cùng trong tiếng thét, Lão râu ria xồm xoàm vận mười thành công lực vào song chưởng đẩy mạnh ra.
Ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ cũng rập nhau bủa luôn bảy mươi hai ngọn chưởng phong ào ào chẳng khác nào một trận cuồng phong, bão tố.
Ai ai cũng ngỡ dù Chí Tôn công lực cao thâm đến đâu lần này sẽ không thể nào tránh nổi bảy mươi hai luồng chưởng phong cực ác của các cao thủ Động Đình hồ.
Nhận ra ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ quyết hạ độc thủ với mình, Chí Tôn bốc phừng lửa giận, chàng không cần lẩn tránh đi đâu cả, cứ đứng yên một chỗ dốc mười phần công lực của đường võ bí tuyệt “Càn Ngươn Chân Cang” vừa bao bọc thân mình, vừa chực sẵn quật ngay bọn chúng.
Những tiếng bộp bộp... ù ù đầy trời, chưởng âm chớp động như tiếng trời gầm tận chân mây, từng luồng gió thốc mạnh bị tấm vách sắt vô hình “Càn Ngươn Chân Cang” đánh bật lên không trung, đột mất trong vũ trụ bàng bạc trăng sao.
Trong chớp mắt ấy, bảy mươi hai ngọn chưởng phong của bọn Trại chủ Động Đình hồ bị chưởng lực “Càn Ngươn Chân Cang” phá sạch. Quần hùng ngó thấy toát đẫm mồ hôi.
Nắm phần lợi thế đó, Chí Tôn bỗng trổ một loạt tiếng cười chực xé tét màng tai quần hùng.
Trong loạt cuời quái gở đó, Chí Tôn vânđủ mười phần chân lực vào hữu chưởng đưa ra một ngọn Càn Ngươn Chân Cang. Tức thì, một luồng chưởng khí nặng nề như mười quả băng sơn áp tới bọn cao thủ Động Đình hồ.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa nổi lên hòa theo những tiếng rú, tiếng la thảm khốc cả mặt sân Thất Lý Bình.
Liền theo bóng người chạy tán loạn, đầy rẫy trên bãi cỏ thịt nát xương rơi, máu tanh nồng nặc cả một vùng.
Chừng trông kỹ lại, thì ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ đã chết vì chưởng lực Càn Ngươn Chân Cang hết nửa phần, còn lại bao nhiêu đứng chết sững nhìn thi thể đồng bọn nằm rải rác trên sân cỏ.
Hàng mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch đứng xa ngoài mười trượng trông thấy cái thủ pháp giết người chưa từng nghe tới trên mặt giang hồ, không khỏi sởn cả tóc gáy, có một số quá khiếp hoảng hốt suýt la thất thanh lên.
Mười tám Trại chủ Động Đình hồ sống sót, sau khi định thần trí, rảo mắt nhìn cái chết khủng khiếp của đồng bọn phơi đầy mặt sân cỏ, chúng đồng rập nhau quát lên một lượt, rồi xông đến chỗ Chí Tôn.
Thoạt đầu, Chí Tôn không muốn sát hại bọn cao thủ Động Đình hồ, chàng đã hết sức tìm cách tránh né một cuộc đại lưu huyết, nhưng thực ra cũng do ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ đã lấn áp quá độ, khiến cho chàng tự nghĩ: “Nếu không giết họ thì họ sẽ giết mình”. Vì vậy, chàng mới đánh ra một chưởng Càn Ngươn Chân Cang, để diệt bớt sức mạnh của kẻ địch và cũng làm chùng bước bọn cao thủ còn sống sót, cũng như đám quần hùng chưa lao vào vòng chiến.
Nhưng Chí Tôn có ngờ đâu, mười tám tên Trại chủ còn lại đã không vì những cái chết hãi hùng của đồng bọn mà lùi bước, sợ sệt, trái lại, bọn chúng càng lồng lên như một bầy thú dữ loạn rừng, quyết liều chết sống với kẻ tử thù.
Hiểu ngay tình thế không còn cho phép mình giữ được mối thương tâm nữa, Chí Tôn nhất định hạ hết các bọn cao thủ Động Đình hồ, rồi sau sẽ hay.
Cho nên, chàng giữ nguyên chỗ cũ chứ không cần xê dịch đi đâu cả.
Mười tám Trại chủ Động Đình hồ còn cách Chí Tôn qua lớp hóa trang Chủ nhân Lệnh xé xác độ khoảng hai trượng thì đứng lại, cả thảy đều xạ cặp mắt căm thù nhìn chàng sòng sọc. Bầu không khí vô cùng trầm nặng, sặc theo mùi máu thịt hôi tanh vừa loang đỏ trên sân cỏ.
Hai bên xạ ánh mắt nhìn nhau ngời theo một bầu trời chết chóc, thê thảm.
Đột ngột, mười tám Trại chủ Động Đình hồ quát lên bi thảm, tiếp đó ba mươi sáu luồng chưởng cực kỳ hiểm ác quật ngang Chí Tôn, thế mạnh vô tả.
Không còn có thể nhân nhượng thêm một bước nào nữa, Chí Tôn mặt đầy sát khí, mím chặt môi lại, xê dịch thân hình tránh né nhiều lần, đồng thời, hữu chưởng quay vài vòng. Tức thì, chưởng âm chớp động lòe trời, như đang hồi lở núi, xô non, chuyển rung cả mặt sân Thất Lý Bình.
Tiếng rú hãi hùng hòa lẫn tiếng chưởng âm chạm nhau bồm bộp náo động cả một vùng. Những bóng người bị bắn đi huỳnh huỵch trong không khí như những cây pháo nổ tung tan xác nhiều nơi.
Sân trường náo nhiệt một lúc vụt trở lại lặng im trong màn đêm tĩnh mịch, dường như chẳng có sự gì vừa diễn ra.
Nhưng ánh trăng vòi vọi tỏa xuống mặt sân Thất Lý Bình, bày ra một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Mười tám Trại chủ Động Đình hồ chết nằm la liệt, xương thịt vụng về, máu đọng thành vũng.
Mùi tanh hôi của người chết sặc nồng trong bầu không khí trầm nặng, khó chịu vô ngần. Toàn thể ba mươi sáu Trại chủ Động Đình hồ từng tung hoành ngang dọc hồ hải một thời, đêm nay đều chết sạch dưới chưởng lực “Càn Ngươn Chân Cang” của Chí Tôn, thực là một điều không ai ngờ trước được.
Giết xong mười tám Trại chủ Động Đình hồ, Chí Tôn trong bộ mặt cải trang lão cụt tay, Chủ nhân Lệnh xé xác, đứng sững chình giữa sân cỏ như một pho tượng thần, bấy giờ gương mặt chàng ngùn ngụt sát khí, sẵn sàng hạ sát những kẻ thù chung quanh. Chàng quét cặp mắt sáng rực tợ ánh đèn lạnh lẽo, lướt qua những bộ mặt hung ác của hàng trăm cao thủ ngoài xa cách chàng có hơn năm trượng.
Quần hùng chỉ đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn những đống thịt tanh hôi nằm rải rác khắp sân, chưa ai có một cử động nào cả, trong thâm tâm của bọn chúng đợi những cao thủ khác đương đầu với Chí Tôn, sau đấy sẽ trông chiều gió mà phất cờ.
Mặt sân Thất Lý Bình lại im lặng đi!
Trong cái im lặng còn trùm phủ một bầu sát khí ghê tởm, chờ giây phút thuận tiện lại diễn ra, lần này, chắc chắn càng khốc liệt hơn trước bội phần.
Thật lâu, không thấy quần hùng động đậy chi hết, Chí Tôn với giọng trầm khiếp vạch thủng bầu trời lạnh lẽo, thê lương. Tiếng nói tuy bé, nhưng rúng động cả mặt đất :
- Có lẽ các ngươi không từ chối rằng : Đêm nay các ngươi tới đây cũng vì cây quái lệnh của bản Lệnh chủ mà ra. Vậy ta sẽ không hề để cho một ai thất vọng trở về, Bất cứ các ngươi muốn độc đấu, hay họp quần hỗn đấu, ta vẫn sẵn sàng ứng phó, không chối từ ai cả.
Dứt câu, Chí Tôn quét cặp mắt rực ngời công lực ngang bọn cao thủ chung quanh sân cỏ Thất Lý Bình.
Quần hùng hãy còn lặng im chưa có một cử động.
Chợt ngay lúc đó, một giọng cười quỷ quái nỗi lên, tiếp theo, có tiếng nói khàn khàn :
- Lão ác ma đừng bẻm mép, có ta tiếp đón ngươi một vài đường chiêu đây.
Câu nói chưa dứt, một bóng người bước ra, tuổi độ khoảng ba mươi, mình mặc áo sẫm, mặt mũi hung hăng như quỷ độc, bên lưng đeo lủng lẳng một thanh trường kiếm, trên thân chuôi nạm một hạt huyết châu màu máu, chiếu ánh sáng chói lọi.
Khi còn cách Chí Tôn chừng hai trượng, bóng người dừng lại cất tiếng cười khì khì. Nhận ra người đó, Chí Tôn bốc khí căm thù :
Huyết Hồn Kiếm Quỷ, đêm nay may mắn gặp lai ngươi ở chốn này, có lẽ số ngươi đã hết rồi, nên mới xui ra thế.
Người đang tới trước mặt Chí Tôn chính là Huyết Hồn Kiếm Quỷ, Điện chủ của đạo Âm Ma, đã có một lần suýt giết chết Chí Tôn nơi cánh rừng già, may nhờ Hải Âu Quái Khách cứu thoát. Hắn ngạo nghễ nhìn chàng nói :
- Lão ác ma, chắc ngươi còn nhớ đã một lần ngươi thoát chết dưới tay ta giữa khu rừng chứ, thế đêm nay gặp lại ta lần này, thì đừng mong chạy trốn đi đâu nữa cả, ta sẽ mang xác ngươi về đạo đường cho Giáo chủ định đoạt.
Chí Tôn xạ hào quang :
- Bàn Lệnh chủ vốn không cừu oán với Giáo chủ của các ngươi, thế mà từ hơn tháng nay lại phái nhiều môn đồ theo dõi rình rập ám hại ta, đêm nay, ta gặp ngươi nơi đây rồi, thì món nợ đó phải được chấm dứt trên mặt sân này, chắc hẳn ngươi không chối từ đấy chứ?
Huyết Hồn Kiếm Quỷ chẳng chút nao núng, cất tiếng cười khì khì :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ này từ trước đến nay chỉ biết tiến mà chẳng có lùi, chẳng những thế thôi, đêm nay, chính bản Điện chủ có cái bổn phận là lột mặt nạ ngươi để lộ nguyên hình trên mặt sân Thất Lý Bình này, cho tất cả các cao thủ giang hồ đều trông thấy.
Hàng trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch nghe Huyết Hồn Kiếm Quỷ thốt lên mấy lời đó, có người khe khẽ gật gù như đắc ý, cũng có một số ngơ ngác lên vì họ chẳng hiểu ra làm sao cả.
Chí Tôn cũng hết sức kinh ngạc. Vì không hiểu tại sao Huyết Hồn Kiếm Quỷ cứ nằng nặc đòi lột mặt nạ của mình, lần trước tại cánh rừng già hắn cũng đã từng thốt ra lời nói đó. Chàng tự nhủ :
- Quái thực, chẳng hiểu Huyết Hồn Kiếm Quỷ là hạng người nào, có hiểu rõ sự thật bề trái của ta chăng mà hắn quả quyết ta không phải là Chủ nhân Lệnh xé xác?
Hay là ngày trước Giáo chủ Âm Ma có liên hệ gì đến sư môn ta, nên hiểu biết về ta và truyền lệnh cho tên ma đầu này tìm ta tiết lộ điều bí mật đó.
Giữa lúc Huyết Hồn Kiếm Quỷ từ từ tiến tới, cón cách Chí Tôn gần một trượng thì dừng lại, khàn giọng bảo :
- Sao, ngươi có chịu hiện nguyên hình ra chưa, hay chờ ta ra tay lột bộ mặt giả hiệu của ngươi?
Chí Tôn hơi rúng động trong lòng vì câu nói quả quyết của Huyết Hồn Kiếm Quỷ, nhưng chàng vẫn lạnh lẽo hỏi :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ, ngươi bảo ta không phải là Chủ nhân Lệnh xé xác, chứ còn ai là Cam Lộ bang chủ, ngươi điên chưa?
Huyết Hồn Kiếm Quỷ vùng trổ lên một trân cười như loài quỷ hú tự rừng sâu, hắn nói :
- Một kẻ đốn hèn mạo danh người khác, thực là ô nhục biết bao!
Câu nói của Huyết Hòn Kiếm Quỷ vừa dứt, tức thì hàng trăm cao thủ bên ngoài ồn ào lên, một lúc thật lâu mới im lặng trở lại, tất cả đều chú mắt vào hai đại kình địch trước giờ phút xảy ra một trận đấu kinh hồn.
Chí Tôn cháy phừng lửa giận, hét to :
- Tên ma đầu vô danh kia, ngươi căn cứ vào đâu mà dám thốt ra lời nói đó?
Huyết Hồn Kiếm Quỷ càng cười già :
- Ha ha... ta sẽ căn cứ vào cái xác chết của ngươi trong chốc lát nữa đây mà thốt ra lời nói đó.
Chí Tôn giận dữ, nghiến răng kèn kẹt :
- Huyết Hồn Kiếm Quỷ, nếu ngươi không đáp được câu hỏi của ta, thì ta thề quyết giết sạch bọn Âm Ma không chừa tên nào sống sót, vậy ngươi hãy lo liệu số phận cùa ngươi ngay từ phút giây này là vừa.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ tự phụ :
- Lão ác ma, mãi đến phút giây này mà ngươi vẫn chưa tỉnh mộng đấy à?
Đã một lần ngươi thoát chết tại cánh rừng già mà vẫn chưa khiếp sợ uy vũ của bản Điện chủ sao. Ta bảo thực, đêm nay ta không giết được ngươi trả thù cho gần hai mươi đạo hữu, thề không xuất hiện trên mặt giang hồ nữa.
Một tiếng “soẹt” vang lên, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã rút thanh Huyết Hồn thần kiếm cầm nơi tay. Hắn rọi ánh mắt như hai ngọn đèn nhìn ngay mặt Chí Tôn không hề lay động.
Ngay lúc ấy, trong bọn cao thủ ngoài xa có gần hai mươi bóng người phóng tới bên mình Huyết Hồn Kiếm Quỷ.
Một người trong bọn thân hình to lớn, mặt mũi cực kỳ hung tợn, thò hai mắt hiểm độc ngó Chí Tôn một chập, rồi quay sang Huyết Hồn Kiếm Quỷ, nói như ma hú giữa rừng già :
- Thưa Huyết Hồn điện chủ, lão ác ma này đã dám to mồm hăm dọa giết sạch người trong đạo Âm Ma cùa chúng ta, giờ Điện chủ hãy nghĩ tay để lão phu moi tim hắn.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ nhìn đồng bọn, khẽ lắc đầu :
- Thiết Ngưu, hãy để lão ác ma mặc ta thu xếp, ngươi không phải là kình địch của hắn đâu.
Thiết Ngưu rống to lên :
- Thế thì Điện chủ xem thường lão phu lắm, lão phu nguyện moi tim hắn để trả thù cho chúng đạo.
Cả bọn nhao nhao lên :
- Phải đấy, Huyết Hồn điện chủ hãy để cho Thiết sư huynh bắt lão ác ma đền tội gần hai mươi mạng người đã chết vì tay hắn.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ liền phẩy tay một cái, tất cả bọn người trong đạo Âm Ma lùi lại phía sau hai trượng, nhìn chòng chọc vào trận đấu sắp diễn ra.
Trong tia chớp, Thiết Ngưu đã phóng tới trước mặt Chí Tôn tình lình, đưa ra một chưởng tám phần công lực, sức mạnh không thể tả.
Không cần đón đỡ, Chí Tôn lắc mình sang bên, nhanh như luồng chớp trên mây, tránh khỏi ngọn chưởng phong ác liệt đó.
Chàng nhận ra đó là chưởng pháp của phái Thiếu Lâm nên hiểu ngay Thiết Ngưu là môn đồ của phái võ kỳ cựu này vừa gia nhập vào đạo Âm Ma.
Chàng thầm nhủ :
- Như thế, đủ chứng tỏ hiện nay đạo Âm Ma đã có mặt trên khắp nẻo giang hồ, thu nạp rất nhiều cao thủ trong các bang phái, thực đáng ngại cho ta trên đường phục hận sư môn.
Thấy đánh kẻ địch hỏng mất ngọn chưởng đầu, Thiết Ngưu rống to, thu toàn nội lực xô luôn hai chưởng về phía Chí Tôn cực kày ác hiểm.
Chí Tôn vùng trổ lên cười lạnh lẽo như loài ma độc ngoài mộ địa, chàng sẽ lắc mình biến mất. Đó là Chí Tôn đã dùng cái thân pháp siêu tột “Di Ảnh Kỳ Hình” mà Hải Âu Quái Khách đã truyền dạy cho chàng. Gần một tháng nay đem ra thi thố trên mặt giang hồ, chàng đã đạt tới tuyệt bực của ngón võ thần bí này, nên khi đưa ra là chẳng còn trông thấy tăm dạng chàng đâu nữa cả.
Chưởng lực vừa phóng ra bỗng nhiên đối phương đột mất, Thiết Ngưu hết sức kinh dị, hắn dừng lại thò cặp mắt rắn độc nhìn quanh, chợt nghe có giọng cười quái gở gần bên tai hắn :
- Hỡi tên ma đầu ngu ngốc, số ngươi đã tận rồi!
Liền theo tiếng nói, Thiết Ngưu nghe có một luồng áp lực nặng như quả núi từ sau xô tới, hắn hốt hoảng xê dịch thân hình sang bên, nhưng không còn kịp nữa...
Bình...
Một tiếng lồng lộng vang lên, chiếc lưng Thiết Ngưu như bị chiếc búa ngàn cân bổ nhằm, toàn thân hắn chẳng khác con diều đứt dây bắn xa ngoài ba trượng, máu mồm hộc ra thành vũng, hắn rướn lên ít cái, rồi im bặt luôn.
Cùng lúc ấy, Chí Tôn đã trở về chỗ cũ, với hiện thân lão cụt tay, Chủ nhân Lệnh xé xác, xạ cặp mắt tinh anh nhìn bọn Âm Ma.
Chàng biết trước bọn chúng sẽ vì phục thù cho đạo hữu mà tấn công toàn lực rất nguy hiểm cho chàng.
Vì vậy, Chí Tôn ngầm vận khí lực Càn Ngươn Chân Cang dồn lên hữu chưởng, chờ đối phó tình thế mới.
Gần hai mươi cao thủ đạo Âm Ma ngó thấy Thiết Ngưu bị Chí Tôn giết chết một cách thê thảm, chúng đồng rống lên như bầy quỷ núi, rồi rập nhau phóng tới, tuôn ra một lượt ba mươi mấy ngọn chưởng phong, thế mạnh tợ trăm ngàn tiếng sóng gào thét ngoài đại hải.
Chưởng lực tạo thành vô số áp khí kinh người, chụp trùm Chí Tôn cả bốn bề ngoài hai trượng.
Nhận ra bọn cao thủ Âm Ma muốn giết mình, Chí Tôn mặt trào sát khí, chàng vùng quay mình lẹ như chớp, trong lúc đó thò tả chưởng giấu sau cánh tay áo rộng thùng thình, quét một vòng Càn Ngươn Chân Cang, đẩy bật ba mươi mấy luồng chưởng phong của bọn Âm Ma.
Những tiếng chưởng âm kêu lộp bộp rền trời, gió bão quần quật lấy nhau một hồi, rồi hốt ù ù lên không trung và đột mất.
Lẹ hơn sét giật lưng trời, Chí Tôn vận tám phần thành lực đẩy ra một ngọn Càn Ngươn Chân Cang sấm sét đầy trời.
Một loạt tiếng rú hãi hùng diễn ra, nhưng liền im bặt trong chớp loé, chưởng âm vụt tắt, bầu không khí trở lại trầm lắng như thường.
Bấy giờ, ngoài ba mươi sáu cái xác chết của bọn Trại chủ Động Đình hồ, còn có thêm chín cái xác của đạo Âm Ma nằm ngổn ngang trên sân cỏ Thất Lý Bình, tất cả đều bị áp lực Càn Ngươn Chân Cang chấn động nát cả nội tạng, mắt, mũi, tai trào máu đen ra mà chết, trông tình trạng thực là thê lương,thảm lịêt.
Bọn người đạo Âm Ma còn sống sót nhảy lùi hơn trượng, khiếp đảm nhìn những đống thịt vụn của đồng đạo vất vải trên sân.
Qua phút kinh hoàng, hàng trăm cao thutrong hai đạo Hắc Bạch quanh sân bỗng xôn xao lên, vì cái thủ pháp giết người chưa từng nghe thấy trong lịch sử võ lâm của Chủ nhân Lệnh xé xác.
Nhân vật khủng bố, tàn sát này trở thành một đại hung thần trước mắt quần hùng.
Càng khiếp hãi, quần hùng càng muốn diệt Chí Tôn mau lẹ hơn. Trong thâm tâm của bọn chúng cung nghĩ : Nếu đêm nay không thừa dịp Chủ nhân Lệnh xé xác có mặt nơi đây, giữa lúc quần hội Long Xà hỗn hợp, để họp sức nhau, quần đấu quật chết nhân vật khủng khiếp này, thì sau đấy hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng trước được.
Cây quái Lệnh xé xác rồi đây sẽ chuyền từ tay người này đến người nọ, cho tới một ngày mạt nhật võ lâm.
Vì cùng ngẫm nghĩ như thế, nên chẳng ai bảo ai đồng lượt gần năm mươi bóng cao thủ phóng lẹ vào tràng.
Nhưng một tiếng quát xé không khí trầm lặng của sân trường, Huyết Hồn Kiếm Quỷ giơ tay cản bọn cao thủ lại :
- Các ngươi hãy ra ngoài để hắn mặc ta.
Chưa dứt tiếng, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã tới cách Chí Tôn độ hai trượng, hắn đảo mắt nhìn qua chín cái xác chết của đồng bọn, rồi rọi thẳng vào mặt Chí Tôn qua lớp cải trang lão cụt tay Chủ nhân Lệnh xé xác, tóe rực lửa thù. Hắn trầm giọng, nhưng thật khiếp :
- Nợ máu thì phải trả bằng máu, tội ác của ngươi hôm nay chồng chất ngụt trời, bây giờ, đến lượt ta siêu độ cho ngươi.
Chí Tôn cười rờn rợn như từ cõi âm vọng về :
- Chẳng những đêm nay ta giết hết bọn các ngươi, mà kể từ ngày mai ta còn làm cỏ sạch đạo Âm Ma của các ngươi nữa là khác.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ rống lên :
- Tên lão ác ma độc ác, giờ ta chẳng quản ngươi là Chủ nhân Lệnh xé xác thực hay giả, ta sẽ quật chết ngươi tại mặt sân này để trả thù cho chúng đạo.
Chấm dứt câu nói, một tiếng soẹt vang lên, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã rút Quỷ kiếm ra khỏi vỏ.
Trong tia chớp, lưỡi kiếm Huyết Hồn như dài thêm ba thước, bỗng đỏ vời tựa màu máu, lấp lánh rợn hồn.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ rọi hai ánh mắt sáng rực thẳng vào mặt Chí Tôn, chân từ từ tiền tới, tay diêu động thanh Huyết Hồn thần kiếm.
Hạt châu trên thân kiếm chợt lóe lên tia đỏ kỳ diệu, tức thì từ lưỡi kiếm Huyết Hồn bốc ra một mùi xạ hòa lẫn mùi máu tanh thoảng tới đối phương mau chóng.
Những cử động kỳ quái của Huyết Hồn Kiếm Quỷ, khiến Chí Tôn sực nhớ lại tại cánh rừng già chàng từng bị ám ảnh mê hoặc đó suýt bỏ mạng dưới tay tên Âm ma này. Chính Hải Âu Quái Khách đã bảo chàng, cây Quỷ kiếm của Huyết Hồn Kiếm Quỷ vốn của một bạo chúa ngày xưa, trong hạt Huyết châu có một chất xạ mê hồn, người cầm nó sẽ ngầm vận nội lực vào chuôi kiếm đẩy mạnh luồng xạ tới, đối phương hít nhằm mà ngất đi, từ trước tới nay chưa nghe có dị nhân nào trị nổi. Chỉ trừ người có cái chân lực Càng Ngươn mới có thể dùng nó chống lại chất xạ mê hồn chui vào khí quản mà không bị ngất đi thôi.
Còn cách Chí Tôn khoảng một trượng, Huyết Hồn Kiếm Quỷ chợt dừng lại, hắn trố lên cười như quỷ hú :
- Ha ha... Lão ác ma đã đến ngày tận số rồi, nên mới khiến xui gặp lại ta.
Mồm thốt, hữu chưởng Huyết Hồn Kiếm Quỷ lay động cây Quỷ kiếm, trong cái thoáng, mùi xạ pha mùi máu tanh bay sặc nồng trong không khí.
Các cao thủ biết rõ sự lợi hại của cây Huyết Hồn thần kiếm, nhảy lùi ngoài ba trượng nhìn vào trận đấu, ai ai cũng tin chắc Chủ nhân Lệnh xé xác lần này dù công lực siêu tột đến đâu, cũng không sao thoát khỏi cây Quỷ kiếm quái dị của Huyết Hồn Kiếm Quỷ.
Dù đã sợ thầm trong lòng vì không hiểu lời nói của Hải Âu Quái Khách có đúng hay không, nhưng đứng trước tình thế đó giá có nguy hiểm đến đâu, Chí Tôn vẫn không thể lùi bước được, khi bước vào sân cỏ chàng sẵn đã mang một tâm niệm đánh đến hơi thở cuối cùng rồi.
Sự hiểm nghèo, sinh tử lúc bấy giờ, đối với Chí Tôn không còn có nghĩa nữa, chàng cứ tàn sát, đẫm máu tanh hôi, để rồi ngã gục trên bãi cỏ, chàng vẫn hài lòng.
Cho nên, khi thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ vừa phóng chất xạ mê hồn trên ngọn Quỷ kiếm ra, Chí Tôn vẫn bình tĩnh đứng yên một chỗ, vận dụng toàn bộ chân khí Càn Ngươn Chân Cang bao bọc quanh mình, chống lại ánh sáng quỷ dị ấy.
Đồng thời, lẹ như tia chớp, hữu chưởng Chí Tôn đưa ra với tám phần công lực, âm động tựa tiếng sét lưng trời.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ lanh mắt, xê dịch thân hình tránh né ngọn chưởng phong thần tốc đó, trên tay hắn lay động Quỷ kiếm không ngừng.
Đột nhiên, một màn lưới đỏ rực từ trong Quỷ kiếm túa ra chụp trùm xuống đầu Chí Tôn.
Một bầu không khí mùi xạ hòa lẫn máu tanh theo màn lưới đỏ bùng ra khoảng ngoài hai trượng.
Không chút nao núng, Chí Tôn lì gan giữ nguyên vị trí, chàng vận thêm khí Càng Ngươn, biến thành một tấm vách vô hình kiên cố, đẩy bắn màn lưới đỏ ra ngoài. Trong khi hữu chưởng liên tiếp tám ngọn chưởng đẩy ra gào thết ầm ĩ vô cùng ghê rợn. Mỗi luồng chưởng phong mang theo tám phần công lực của Chí Tôn, vũ bạo khôn tả.
Chàng đánh mạnh và mau như vậy cốt để Huyết Hồn Kiếm Quỷ không còn đủ thời giờ tập trung chân khí dồn vào thanh Quỷ kiếm, phóng chất xạ và máu tanh mê hồn quật ngã chàng như lần trước nơi rừng già.
Quả như lời của Hải Âu Quái Khách, mặc dù chất xạ mê hồn của Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã bốc mờ trời, quần hùng phải tháo lui thêm mấy trượng, nhưng Chí Tôn vẫn trơ trơ không việc gì cả.
Trái lại, tám ngọn quái chưởng sấm sét của chàng làm hắn hốt hoảng tránh né không ngừng, nhưng vốn là một tay quỷ quyệt về đấu pháp, hắn không chịu lùi một bước nào cả.
Chờ cho chưởng âm chấm dứt, Huyết Hồn Kiếm Quỷ bỗng vận toàn chân khí truyền ra Quỷ kiếm. Tức thì một tấm lưới đỏ tợ lửa, to gắp bội lúc nãy lại chụp lên đầu Chí Tôn.
Liền theo tấm lưới mê hồn, Huyết Hồn Kiếm Quỷ đánh ra một chưởng, gồm đủ mười phần thành lực, thế mạnh không thể tưởng.
Với thế công đó, quả thực tên Âm ma cực kỳ hiểm ác, vì theo hắn nếu kình địch giật mình phóng đi nơi khác, là tự khắc nội khí sẽ tản mác, chất xạ mê hồn sẽ nhanh chóng luồn vào các khí quản, lập tức ngã ra.
Chí Tôn kịp nhận ra quỷ chưởng của kình địch, chàng rõ ngay thâm ý, liền quét ra một chưởng Càn Ngươn Chân Cang với tám phần nội lực, mà không thèm xê dịch thân hình đi đâu cả.
Một tiếng nổ âm ỉ rung rinh mặt đất, rồi ù ù xa dần tợ tiếng trời gầm tận chân mây.
Chí Tôn hơi lắc lư thân mình, trong lúc Huyết Hồn Kiếm Quỷ bị xô lùi ngoài trượng lảo đảo chực ngã.
Lợi dụng cơ hội đó, một bóng đen từ ngoài xa năm trượng phóng tới sau lưng Chí Tôn tuôn theo hai luồng chưởng phong cực ác.
Lối đột kích này cực kỳ nguy hiểm, vì hiện tâm trí của Chí Tôn đang chú hết vào thanh Huyết Hồn Kiếm Quỷ, nếu chỉ trong nội cái thoáng sơ hở, là chất xạ mê hồn đã có thể luồn ngay vào khí quản mà ngất đi rồi.
Nhưng Chí Tôn ngày nay thính lực đã đạt đến cõi tinh vi, chàng đâu có thể bị hại dễ dàng như thế được. Vì vậy, khi chợt nghe cơn gió sẽ động ở phía sau, chàng hiểu ngay có kẻ đánh lén mình, nhanh hơn chớp giật, chộp một chưởng về sau mà chẳng cần lắc mình trở lại.
Bộp... trời!
Bóng đen bị chưởng lực Càn Ngươn Chân Cang quật nhằm rú to một tiếng bắn đi ngoài ba trượng như con diều đứt dây, đánh huỵch xuống sân cỏ óc máu văng tung toé.
Quần hùng bên ngoài nhôn nhao lên, đưa cặp mắt hãi hùng về phía xác chết bóng đen.
Sẵn đà, Chí Tôn đưa ngược hữu chưởng trở lại và liên tiếp tấn công Huyết Hồn Kiếm Quỷ.
Chàng nhất định lần này không để cho Âm Ma quỷ dị đó có chút thời giờ nào vận dụng chân khí vào cây Huyết Hồn thần kiếm để phóng xạ mê hồn sang chàng nữa.
Hải Âu Quái Khách đã từng bảo chàng điều này và chàng tin lời nói của Quái Khách không sai, hôm nay gặp lại cừu nhân chàng hết sức thi thố.
Quả nhiên, màn lưới xạ mê hồn lẫn mùi máu tanh trong thân thanh Quỷ kiếm không thể áp lại gần Chí Tôn nữa, vì Huyết Hồn Kiếm Quỷ mải lo né tránh không ngừng trước loạt chưởng phong ào ào như giông mưa sấm sét của Chí Tôn. Chân khí của tên Âm ma quỷ dị vì thế bị tản mác, hạt huyết châu nạm trên chuôi Huyết Hồn thần kiếm mờ dần, sau cùng tắt hẳn.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ nhận ra diều đó, hắn ướt đẫm mồ hôi, thần sắc biến đổi rõ rệt, làm gương mặt quái hiểm của hắn bây giờ lại càng quái hiểm hơn.
Không bỏ qua cơ hội, Chí Tôn dùng hữu chưởng, nhắm mặt Huyết Hồn Kiếm Quỷ phất tay áo rộng thùng thình, một ngọn “Lưu Vân Phất Huyệt”.
Huyết Hồn Kiếm Quỷ lanh mắt lại nhiều kinh nghiệm trên mặt giang hồ, nên khi chợt thấy Chí Tôn lay động hữu chưởng, hắn biết ngay chiêu ấy rất lợi hại, nếu để bị trúng dù cho một cao thủ công lực đến bậc nào cũng không khỏi nếm mùi thảm bại.
Vì vậy, hắn xê dịch xa hơn trượng, lẩn tránh luồng gió quái dị đó.
Thoáng thấy Huyết Hồn Kiếm Quỷ lanh như sét giật, Chí Tôn thầm khen và tự nhủ :
- Ta phải hạ ngay tên Âm ma lợi hại này, cao thủ hãy còn nhiều, nếu kéo dài trận đấu, chắc chắn phần bất lợi sẽ về ta.
Nghĩ xong, Chí Tôn bủa liền một chưởng cho Huyết Hồn Kiếm Quỷ lo xê động thân mình, rồi lẹ tợ tia sét, chàng thò hữu chưởng vào mình rút cây Quái đao ra, phất một chiêu “Tàn Chi Đoạn Hồn” thần tốc.
Chiêu “Tàn Chi Đoạn Hồn” này tuy rằng chỉ có một tác động, nhưng khắp mặt giang hồ từ trước đến nay chưa một ai có thể tránh nổi.
Chính sư môn chàng Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn đã phải mất đi nhiều năm mới luyện được ngón võ thảm khốc này. Một chiêu mà chia làm ba đường hướng, lúc phóng ra nó sẽ chặt phăng hai tay, và hai chân của đối phương, đồng thời, đục luôn cả buồng ngực, nhanh lẹ đến không một thân pháp nào tránh khỏi.
Lúc trước Huyết Hồn Kiếm Quỷ đã biết ngón võ “Tàn Chi Đoạn Hồn” này, giờ sực thấy Chí Tôn hạ độc thủ, thì hồn vía lên mây, vội khép chặt thanh Huyết Hồn thần kiếm vào ngực, cốt che giấu cái chiêu thứ ba của ngón võ ác tuyệt đó.
Ngay khi ấy, từ không trung một giọng trầm đưa xuống :
- Lão ác ma hãy dừng tay lại!
Đồng thời, một bóng người phóng xuống, tiếp theo có tới ba bốn bóng khác cùng đáp trên sân cỏ.
Nhưng đã muộn rồi, một tiếng rống thảm liệt từ nơi cửa miệng Huyết Hồn Kiếm Quỷ, máu thịt văng bừa trên mặt cỏ. Cánh tay trái bị đứt lìa.
Đấy cũng nhờ cây Huyết Hồn thần kiếm che đỡ, tên Âm ma mới thoát khỏi một cái chết xé xác rợn người như các nạn nhân của cây Tàn Chi Quái đao từ trước đến nay.
Máu trên cánh tay bị chặt cụt của Huyết Hồn Kiếm Quỷ phọt thành vòi, hắn lảo đảo lui mấy bước, toàn thân run lên bần bật, mồm rú to như quỷ hú giữa rừng khuya.
Chí Tôn thu hồi cây Tàn Chi Quái đao, xạ cặp mắt rực ngời sát khí, nhìn mấy bóng người vừa đến.
Năm bóng người hiện ra, đó là một lão đạo sĩ và bốn lão ma đầu.
Chừng nhận kỹ lại, lão đạo sĩ đứng giữa má cóp, cặp mắt lồi hẳn ra ngoài như hai ngọn đèn ma, sắc mặt tái xanh như người mới chết, còn hai bên thì bốn lão ma đầu lạ mặt, mồm nhọn, mặt choắt, cực kỳ hung ác.
Bất giác, Chí Tôn khẽ kêu :
- Thần Phong đạo nhân!
Lão đạo sĩ đứng giữa chẳng ai khác hơn là Thần Phong đạo nhân, thò cặp mắt quỷ quái nhìn Chí Tôn qua lớp hóa trang Chủ nhân Lệnh xé xác, hắn rống lên như tiếng đồng la bể :
- Lão ác ma, đêm nay quả thực ngươi đã hết số rồi!
Chí Tôn cháy phừng lửa giận hét lớn :
- Lão ác đạo Thần Phong đạo nhân, hôm trước ngươi đã thoát chết một lần, nay lại còn dám chường mặt đến đây, thì đừng trách ta sao tàn ác đấy.
Thần Phong đạo nhân rảo mắt qua những đống thịt vụn ngổn ngang trên sân cỏ, hắn trổ lên như Quỷ độc :
- Ngươi đã sát hại mấy mươi đạo hữu của ta thì phải đền mạng, đêm nay không giết được ngươi ta thề chẳng đứng làm người.
Chí Tôn trầm ấm thốt :
- Bản Lệnh chủ chỉ mới ra tay có bấy nhiêu chưa phải là đáng kể, nếu bọn Âm Ma của các ngươi không thú thật cái nguyên nhân vì sao Giáo chủ của các ngươi phái nhiều người theo dõi ta, thì ta sẽ tiếp tục cái kiếp vận sát này mãi cho tới khi nào không còn một bóng Hắc đạo mới vừa lòng ta.
Bốn lão ma đầu nghe Chí Tôn nói dứt, giận dữ rống lên :
- Thần Phong đạo hữu, cần gì phải dài dòng với lão ác ma này nữa, hãy để chúng đệ phanh thây hắn ra.
Nhưng Thần Phong đạo nhân đã giơ tả chưởng cản ngăn bốn lão ma đầu lại, rồi thò hai mắt lồi hẳn ra ngoài ngó Chí Tôn khàn khàn bảo :
- Hỡi lão ác ma độc ác, đêm nay ngươi đã gặp ta, sẽ không còn cơ hội giết người nữa đâu mà mang hảo vọng.
Chí Tôn bỗng cười khàn, sặc mùi máu tanh :
- Bọn Âm Ma của chúng bây công lực có bao nhiêu mà dám to mồm như thế Bốn lão ma đầu không còn có thể dằn cơn giận dữ nữa, cùng rống to và xông lên một lúc bửa liền tám chưởng gồm đủ toàn bộ nội lực.
Không cần tránh né, tả chưởng của Chí Tôn quét ngang một chưởng “Càn Ngươn Chân Cang” chận nghẹt bốn luồng bạo vũ của bốn lão ma đầu, trong khi hữu chưởng diêu động cây Quái đao, phóng sang một chiêu “Tàn Chi Đoạn Hồn” lẹ như ánh chớp.
Lại một tiếng kêu lên rợn người, một trong bốn lão ma đầu bị chặt hai chân và đục thủng nơi ngực, dãy rần rật trên bãi cỏ, chốc lát im đi.
Theo đó, Chí Tôn cũng bị đẩy lui vài bước vì tám luồng chưởng phong vũ bão vừa rồi.
Nhưng chàng cũng đã lẹ làng nhấc mình đứng nguyên chỗ cũ, xạ cặp mắt rực màu máu nhìn bọn Âm Ma chảng hề lay động.
Thần Phong đạo nhân hết sức hãi hùng, hắn ngẩn người ra chưa biết phải đối phó với kình địch ra làm sao cả.
Nguyên bốn lão ma đầu vẫn là những cao thủ trong chốn võ lâm, được Giáo chủ Âm Ma mời vào đạo phái, giữ chức hương chủ tại Chi Đàn Cửu Lĩnh, một trong ba Chi Đàn của đạo, mà Thần Phong đạo nhân hiện là Đàn chủ.
Từ ngày Chi Đàn Cửu Lĩnh xuất hiện trên mặt giang hồ, tất cả cao thủ võ lâm nghe tiếng đều khiếp mật, nay chỉ mới một chiêu đầu mà đã bị Chí Tôn giết chết hết một người, ba lão ma kia dửng mày, trợn mắt, đồng rống to, rồi phóng tới quật chưởng ào ào tấn công kình địch.
Một ý nghĩ vụt chớp qua đầu óc Chí Tôn, chàng nhủ thầm :
- Thần Phong đạo nhân vốn là lão ác ma có nhiều đường chiêu quái lạ, nếu ta không dùng sức mau và mạnh hạ ba tên này, đợi hắn ra tay sẽ có điều bất lợi cho ta.
Vì nghĩ như vậy, Chí Tôn vội dắt cây Tàn Chi Quái đao vào mình, vận cả mười phần thành lực vào hữu chưởng, đánh ra một ngọn Càn Ngươn Chân Cang thần tốc.
Ngọn Càn Ngươn Chân Cang phóng ra vừa đúng lúc, Thần Phong đạo nhân cũng vừa sực hiểu ba lão ma đầu không phải là tay kình địch của Chí Tôn, nên hắn quát vang :
- Các đệ hãy lui ra!
Nhưng đã trễ rồi, luồng gió cực bạo Càn Ngươn Chân Cang đã áp tới ba lão ma đầu.
Mấy tiếng kêu xé mây, tự khắc ba thân hình to lớn của bọn Âm Ma như những cánh diều đứt dây, bắn bổng ra ngoài ba trượng, thịt nát, xương rã, bừa bãi trên mặt đất.
Thần Phong đạo nhân rống to :
- Tên Ác ma phải đền tội!
Cùng theo tiếng rống, Thần Phong đạo nhân đưa ra một luồng chưởng cực ác, áp đến gần Chí Tôn.
Luồng chưởng này vì quá bất ngờ lại bạo vũ, không thể nào tránh nổi và cũng không đón đỡ kịp cho dù một cao thủ có cái thân pháp siêu tột đến đâu.
Chính Thần Phong đạo nhân lợi dụng trong cái tia chớp ấy, quyết quật chết Chí Tôn để phục thù cho chúng đạo Âm Ma.
Chí Tôn thấy rõ điều đó, vì vậy, chàng không đón đỡ, cũng chẳng né tránh, mà chỉ theo thân pháp “Thái Loan Ngự Phong” nhấc bổng thân hình lên trên luồng sóng chưởng phong kẻ địch, nhẹ như làn tơ nhỏ, phóng cao ngoài hai trượng, không bị một vết thương nào cả.
Thần Phong đạo nhân đến phải ngơ ngẩn cả người, trong lòng hắn rúng động từng hồi, vì không ngờ Chí Tôn có cái thân pháp hư ảo ngần ấy.
Hàng trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch cách xa năm trượng, vây bọc quanh sân Thất Lý Bình, chợt xôn xao lên một lúc thật lâu, ai nấy mặt mày biến cả thần sắc.
Một phần khiếp phục cái lối khinh công tuyệt ảo của Chí Tôn cũng có, nhưng có một số người nhận được đó là ngón võ kỳ bí của Kỳ Văn Quân, một cao thủ lừng danh trong Cam Lộ bang cách đây hơn hai mươi năm về trước, đã từng chiếm vô địch về lối chạy nhanh.
Ngay lúc ấy, Chí Tôn chờ luồng áp lực chưởng phong đi qua, chàng đáp về chỗ cũ, quát lớn :
- Thần Phong đạo tặc, ngươi phải trả lời sự thực cho ta biết, vì sao bọn Âm Ma của các ngươi ngày đêm theo ta như bóng với hình, ngươi hãy trả lời ngay từ phút giây này, nếu trái lại thì...
Thần Phong đạo nhân há chiếc mồm rộng tận mép tai :
- Nếu trái lại thì sao?
Chí Tôn xạ ánh mắt vừa rợn vừa khiếp ngay mặt Thần Phong đạo nhân, trầm âm bảo :
- Thì đêm nay ngươi đành phải phơi thây tại sân cỏ Thất Lý Bình này.
Thần Phong đạo nhân nhổm người lên, giận dữ quát :
- LãoÁc ma đừng tự phụ, ngươi muốn giết ta không dễ dàng như ngươi tưởng đâu.
Chí Tôn mặt đầy sát khí :
- Ngươi nhất định không khai à?
- Chẳng những thế, ta còn moi lấy trái tim ngươi trả thù cho chúng đạo hữu nữa.
- Thế thì quả thực ngươi đã hết số rồi!
Chấm dứt câu nói, Chí Tôn đưa luôn ba chưởng, khí mạnh của mỗi chưởng đều có thể đẩy núi, dời sông.
Mở đầu tấn công, Thần Phong đạo nhân với ba ngọn chưởng vũ bạo, dụng ý của Chí Tôn là làm tê liệt ngay phút đầu sự quật khởi của lão ác đạo, buộc hắn không còn thời giờ giở những đường chiêu kỳ quặc, đánh trả lại chàng.
Thế nhưng, Thần Phong đạo nhân võ công đâu phải tầm thường, lão ác đạo từng được Âm Ma giáo chủ cho giữ chức đàn chủ Cửu Lĩnh Sơn, hẳn phải là một tay kình ngạo võ lâm, mới có thể cầm đầu bọn ma đầu lừng danh ấy được.
Hơn nữa, trước khi được mời vào đạo Âm Ma, Thần Phong đạo nhân cũng đã là một nhân vật khiếp mật giang hồ, các cao thủ võ lâm miền Bắc nghe tới tên này đều run sợ.
Lão ác đạo đâu có thể chịu khuất phục trước ba luồng quái chưởng của Chí Tôn dễ dàng như thế.
Cho nên, chỉ thấy thân hình Thần Phong đạo nhân tránh né tợ chớp mấy lần, là đã thoát khỏi sự hiểm nghèo rồi.
Liền trong làn sét trên mây, Thần Phong đạo nhân giơ tả hữu chưởng, quật bốn ngọn lôi vũ ào ào.
Chí Tôn lắc lư thân hình vài cái, rồi trả lại liên tiếp sáu chưởng vạch sáng cả màn đêm.
Hai kình địch võ công siêu tột đấu một trận với nhau, hết sức nguy hiểm, chỉ trong chốc lát, bóng chưởng to như quả núi, chưởng âm chấn động chăng khác tiếng trời gầm liên hồi tận chân mây.
Bóng dáng Chí Tôn lẫn Thần Phong đạo nhân lẹ làng như quỷ mị, luồn qua sóng chưởng chớp động kinh hồn, quả thực cái chết chỉ trong một làn tơ nhỏ.
Tất cả các cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch phải lùi xa hơn một trượng, ai nấy le lưỡi, lắc đầu vì từ trước đến nay chưa từng thấy một trận đấu nào khốc liệt như thế.
Tuy vậy, bọn chúng thầm mừng trong lòng, đứng ngoài chực chờ Chí Tôn đuối sức là tự khắc ra tay tàn sát, để trừ đi một nhân vật khủng khiếp nhất trong hàng ngũ võ lâm bao nhiêu tháng trời nay từng reo run sợ trên mặt giang hồ.
Sau khi đấu hai mươi chiêu vẫn chưa có thể hạ nổi Chí Tôn, Thần Phong Đaạo Nhân thấm mệt phóng ra ngoài trượng đứng thở ồ ồ như quỷ hú giữa rừng sâu.
Trong lúc, mồ hôi của Chí Tôn cũng toát đầm cả áo, nhưng chàng giữ nguyên chỗ cũ chẳng hề xê dịch một bước nào cả.
Đề phòng bọn cao thủ từ phía sau phóng ám khí, Chí Tôn hết sức dè dặt vận thính lực xa ngoài ba trượng nghe ngóng.
Đứng thở một chập lâu cho bớt mệt, Thần Phong đạo nhân trở vào vòng chiến, thoạt đầu, lão ác đạo giơ hai ngọn chưởng cong như cái vấu vòng quanh mình thủ thế, mồm phát lên cười khì khì không ngớt.
Cử động kỳ quặc của lão ác đạo, khiến Chí Tôn hiểu ngay hắn sắp hạ độc thủ, chàng chăm chú hết tâm lực vào trận đấu, cặp mắt sáng rực, chẳng thoáng rời Thần Phong đạo nhân.
Quả như Chí Tôn dự đoán, sau loạt cười âm hiểm, Thần Phong đạo nhân thình lình nhấc mình lên không, đảo những vòng tròn tợ chớp, đồng thời, song chưởng biến thành hàng trăm ngàn vấu nhọn sắc bén, dày đặc như màn lưới chụp xuống đầu Chí Tôn.
Ngón võ công quái dị này, từng làm rung sợ khắp mặt giang hồ của Thần Phong đạo nhân, mà khi lão ác đạo dùng đến chưa có ai thoát khỏi một cái chết thê thảm.
Đó là ngón “Thần Phong quỷ chưởng” sự lợi hại của ngọn ma chưởng này hơn gắp trăm lần “Thần Phong quỷ trảo” mà cách mấy đêm trước lần đầu gặp Chí Tôn đã đem ra dùng.
Biết tránh né lối võ công ác độc này sẽ gặp điều nguy hiểm, Chí Tôn liền vận toàn bộ chân khí Càn Ngươn Chân Cang, một số bao bọc thân hình tạo một bức tường vô hình vững chắc, đồng thời dồn lên hữu chưởng quay liên tiếp những vòng tròn... Những tiếng bộp bộp... rợn người trên không trung, vấu, chưởng gặp nhau tạo thành âm thanh ghê sợ, nhưng không mấy chốc tất cả đều đột mất, trở lại bầu không khí im lặng, hãi hùng.
Quần hùng khiếp đảm, trổ những cặp mắt đầy ma lực nhìn Chí Tôn sòng sọc chẳng hề lay động.
Giữa lúc Thần Phong đạo nhân cũng đã trở về mặt đất, hai luồng sáng trong cặp nhỡn quang của lão ác đạo chớp nhấp nháng.
Lão ta vô cùng sửng sốt vì không thể nào ngờ Chí Tôn có thể phá hỏng ngón võ độc tột “Thần Phong quỷ chưởng” vừa đưa ra.
Có thể bảo, đây là lần thứ nhất từ khi ngón võ này trên mặt giang hồ, lão ác đạo đã nếm mùi thất bại.
Phá được ngọn Thần Phong Quỷ Chưởng, Chí Tôn phấn khởi trong lòng, chàng thốt giọng lạnh lùng như mộ địa :
- Thần Phong Ác Đạo, đây là một dịp cuối cùng cho ngươi còn thấy ánh sáng trên cõi đời. Vậy, ngươi hãy biết rõ số phận mình mà nói thật cái mục đích của đạo Âm Ma, vì sao lại phái nhiều tên ác ma dõi theo toan ngầm hại bản Lệnh chủ, như thế, ta sẽ tha tội chết cho ngươi, còn nghịch lại ta bảo cho ngươi biết trước sân cỏ Thất Lý Bình này là nơi mộ địa của ngươi!
- Thế nào? Ngươi hãy chọn một đường trước khi trả lời ta.
Thần Phong đạo nhân giận dữ rống to :
- Lão ác ma đừng hòng dọa nạt ta vô ích, nếu chẳng may đêm nay ta bị hại ở chốn này, thì ngươi cũng chẳng thể nào sống sót nổi được đâu!
Chí Tôn dửng đôi lông mày bạc :
- Vậy thì bản Lệnh chủ sẵn sàng tiển chân ngươi qua cõi khác.
Chữ “khác” vừa chấm dứt, đột nhiên thân hình Chí Tôn vụt biến mất, rồi lại vụt hiện ra, như một bóng vong linh từ cõi âm hiện về.
Trong lúc chợt biến chợt hiện của Chí Tôn, thì thình lình Thần Phong đạo nhân té ngửa xuống đất, chẳng có một tiếng kêu la, nhưng trông kỹ, máu đen từ chín lỗ của hắn rịn ra, nằm phơi thây trên bãi cỏ.
Lão ác ma chết một cách bất ngờ không kịp phản ứng.
Thủ pháp giết người như thế, thực là không thể nào tưởng tượng được.
Hàng trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch vây quanh sân cỏ Thất Lý Bình qua phút giây hãi hùng, bỗng ồn ào lên vì cái chết hết sức quái lạ của Thần Phong đạo nhân.
Nhưng lão ác ma đã bị Chí Tôn đội lốt Chủ nhân Lệnh xé xác giết bằng thủ pháp nào, chẳng hề một ai rõ cả.
Quần hùng đâm lo ngại : Nếu đêm nay không diệt đi một nhân vật khủng bố máu tanh Chủ nhân Lệnh xé xác, thì kể từ ngày mai trở đi sẽ không còn chút hy vọng gì nữa.
Rồi đây trên mặt giang hồ mông mênh vô tận, làm sao đuổi được một cánh chim trời.
Và nhân vật khủng bố này còn sống ngày nào là ngày đó bọn giang hồ, võ lâm sẽ sống trong bầu không khí sợ hãi lo âu, chẳng giây phút nào yên tâm cả. Nhất là bọn ma đầu cách hơn hai mươi năm về trước, từng dự vào cuộc thảm sát mấy trăm nhân mạng Cam Lộ bang, ngày đêm sẽ như nằm trên chông gai, tình trạng thực khủng khiếp.
Lúc ấy Chí Tôn đã trở về chỗ cũ, chàng đứng yên tạm nghỉ ngơi trong chốc lát, để còn lâm vào trận đấu mới sẽ ác liệt hơn rất nhiều.
Sự thực, chẳng một ai biết rõ, khi nãy Chí Tôn giết chết Thần Phong đạo nhân là do hai ngón võ bí tuyệt Di Ảnh Kỳ Hình và Lưu Vân Phất Huyệt, chàng đã dùng thân pháp Di Ảnh Kỳ Hình đột nhiên biến mất, vạch một vòng tròn quanh mình Thần Phong đạo nhân như bóng vong linh hiện về, rồi thừa cơ hội lão ác đạo còn đang hoang mang trước cái hình ảnh quỷ dị đó, chàng dùng ngay ngón Lưu Vân Phất Huyệt đánh nhằm tử huyệt nơi ngực, lão ma ngã chết một cách không ngờ.
Do đó, không một cao thủ nào nhãn lực dù thâm diệu đến đâu, cũng khó mà nhận kịp cái thủ pháp giết người của chàng.
Bấy giờ, mặt sân cỏ Thất Lý Bình lặng im không một tiếng động. Xác chết nằm la liệt, ngổn ngang, kẻ cụt đầu, người bị chặt ngắn tay chân, ruột gan bừa bãi, tạo nên một cảnh kinh hoàng chưa hề thấy trong lịch sử võ lâm xưa nay.
Bầu không khí lạnh lùng sặc mùi máu thịt hôi tanh đến rợn người.
Vầng trăng đã chếch hẳn về phía tây, soi một thứ ánh sáng thê lương, ảm đạm Đột nhiên, từ trên nền trời xanh thẳm lấp lánh sao đêm một cuộn lửa đỏ rực cháy bùng lên cao độ năm trượng ngoài.
Cuộn lửa đỏ ấy phát lên cách sân Thất Lý Bình không đầy nửa dặm. Đó là dấu hiệu cấp báo của đạo Âm Ma, vì sau khi Thần Phong đạo nhân thảm tử dưới tay Chí Tôn, hiện thân Chủ nhân Lệnh xé xác, chỉ còn Huyết Hồn Kiếm Quỷ là một cao thủ lẫy lừng của Đạo, nhưng vẫn bị cây Tàn Chi Quái đao chặt cụt một cánh tay, vì vậy, bao nhiêu tên ma đầu trong Đạo từ nãy chưa tham dự vào trận đấu tự biết mình không phải là kình địch của đối phương, nên mới đốt lên cấp hiệu báo tin cho Giáo chủ chúng hay, để phái người đến phục hận.
Chí Tôn cũng đã nhận thấy cuộn lửa quái dị đó, chàng hiểu ngay vì cái chết của lão ác đạo Thần Phong đạo nhân, mà bọn Âm Ma còn sống sót đốt “Phi hỏa” ấy.
Chàng quét đôi mắt nhìn quanh sân, thấy có thêm một số đông cao thủ lẫn ma đầu vừa mới đến, trước sau đã có ngoài hai trăm nhân vật võ lâm, dường như tất cả đều chờ đợi sự châm ngòi bùng nổ, một trận đại huyết chiến chưa từng có xảy ra tại sân cỏ hoang vu này.
Gương mặt Chí Tôn qua lốt Chủ nhân Lệnh xé xác, lúc bấy giờ càng rắn lạnh hơn, sát khí trong đôi mắt chàng rừng rực như chực bốc cháy bất cứ lúc nào, chàng không còn biết lo ngại chút nào nữa cả, bọn cao thủ càng ngày càng tề tựu đông hơn, trước mắt chàng chỉ có giết và giết, một bầu trời máu rơi thịt đổ hiện ra.
Bất giac, Chí Tôn hét :
- Giết, ta phải giết cho sạch lũ ma đầu!
Mấy trăm cao thủ vây bên ngoài nghe tiếng hét đó, ai ai cũng cảm thấy rúng động tận đáy lòng, họ ngầm hiểu nhân vật khủng bố đang giờ say máu kẻ thù.
Mặt sân Thất Lý Bình im lặng trong hãi hùng, âm phong lồng lộng, sát khí tràn lan. Vầng trăng dần dần chìm xuống rặng đồi xa trùng điệp, trống trường thành đã điểm tàn canh..
Quần hùng vẫn chưa có một ai cử động.
Thấy trời đã gần sáng, Chí Tôn tự nhủ :
- Ta không nên kéo dài thêm thời giờ nữa, nếu cứ như thế này đợi sáng ra, chắc chắn có điều bất lợi cho ta, bọn chúng đông người sẽ dùng thuật đánh cầm chừng, chờ ta mỏi mệt mà ra tay, dù công lực của ta cao siêu đến mấy, cũng khó lòng tránh khỏi sự thảm bại vô ích. Bây giờ ta nên lìa khỏi sân cỏ này là vừa.
Nghĩ như vậy rồi, Chí Tôn cất giọng trầm khiếp bảo quần hùng :
- Các ngươi hiện còn ai có lời chỉ giáo thì cứ xông vào, nếu không, bản Lệnh chủ xin chào cáo biệt.
Dứt lời, Chí Tôn xạ cặp mắt sáng tợ đèn thần, quét nhìn mấy trăm cao thủ vài lượt xem có ai phản ứng gì không.
Quần hùng im lặng phăng phắc, chẳng ai động đậy gì cả.
Chí Tôn thấy thế vùng cười khàn lên, rung động cả mặt sân Thất Lý Bình. Chàng nói lớn :
- Nếu không ai còn thử thách, thì lão phu có lời cáo biệt các ngươi!
Chàng sắp sửa nhắc mình lên không...
Tất cả mấy trăm cao thủ trong hai đạo Hắc bạch đều cùng chung một mục đích, tới đây tìm giết Chủ nhân Lệnh xé xác, trừ đi một nhân vật khủng bố máu tanh, từng gieo run sợ trong chốn võ lâm. Giờ vì khiếp hãi trước cái võ công khủng khiếp của hắn trong các trận đấu vừa rồi, mà đành trơ mặt chẳng thốt ra một lời nào ngăn cản cả.
Nhất là có một số cao thủ ẩn hiện phía ngoài, trước xưa có nhúng tay vào cuộc thảm sát Cam Lộ bang, thấy vậy trong lòng càng lo sợ thêm hơn, vì nếu đêm nay không diệt được Chủ nhân Lệnh xé xác, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó không xa, sẽ tiếp nhận cây quái lệnh rợn người kia và sẽ bị giết thảm khốc như các nạn nhân từ bao nhiêu tháng nay vậy. Trông thấy Chí Tôn chực nhắc mình đi, bọn này toát cả mồ hôi, hết sức thất vọng.
Trong lúc ấy, đột nhiên từ trên không một giọng quát nổi lên tợ sấm :
- Lão ác ma, hãy dừng lại!
Nghe tiếng quát xé này, Chí Tôn vừa cất mình lên, bỗng dừng lại xem đó là ai. Tức thì, một bóng người to lớn lẹ như sao sa phóng xuống sân cỏ Thất Lý Bình, cách Chí Tôn độ chừng vài trượng.
Bóng người to lớn hiện ra một bộ mặt hung ác lạ lùng, chiếc mồm rộng tận mép tai, mũi thò xuống trông hết sức quái gở.
Chí Tôn xạ ánh sáng nhỡn quang vào mặt hắn, trầm lặng hỏi :
- Ngươi là ai? Thuộc về môn phái nào? Muốn cùng Bản lệnh chủ độc đấu hay là quần đấu?
Người to lớn nói giọng oang oang :
- Ta là Hạt Trùng đạo trưởng, tới tìm ngươi để đòi nợ máu.
Chí Tôn lạnh lùng hỏi :
- Nợ máu của tên Ác đạo nào?
- Mộc Đạt đạo sĩ là sư đệ của ta, ngươi đã dùng thủ pháp tàn ác giết người, lại treo cổ trên cành cổ thụ ngoài thành Trường Sa, chẳng còn xem quần hùng trong chốn võ lâm này ra sao cả, giờ ta gặp ngươi nơi đây rồi, thì đừng mong chạy thoát.
Chí Tôn cười lớn, giọng cười sặc mùi thảm sát máu tanh, chất chứa một bầu trời tuyết hận. Dứt cười, chàng giơ hữu chưởng trỏ quanh sân cỏ Thất Lý Bình, rồi nghiêm giọng bảo :
Trước khi lao đầu vào mộ địa, ngươi hãy trông đây mà làm gương, Mộc Đạt Đạo tặc đã vì cuồng điên, ngu ngốc mà chết, bây giờ lại đến lượt ngươi.
Hạt Trùng đạo trưởng gầm như sấm nổ :
- Câm ngay cái mồm lại, lão ác ma, quả thực hôm nay ngưới đã hết số rồi, đừng trách ta sao hạ độc thủ.
Mồm thốt, hữu chưởng của Hạt Trùng đạo trưởng phát ra một luồng “Đạo Vân Xạ Nhỡn” về phía Chí Tôn, trông như một cuộn khói chiều.
Nếu để trúng luồng chưởng này, tự khắc kẻ địch bị mù mắt ngay, không một phương thuốc nào có thể cứu chữa được.
Mặc dù không hiểu rõ loại độc khí này, nhưng chợt nhớ tới bầy cổ chướng của Miêu Cương ngũ độc đã chết vì khí lực “Càn Ngươn Chân Cang”, Chí Tôn liền vận ngay toàn bộ, che lấp các huyệt đạo trong người, đồng thời bao bọc bên ngoài, tuy vô hình, nhưng vững chắc như một bức tường sắt kiên cố, không thể có một vật gì dù nhỏ đến đâu mà lọt qua nổi.
Bị tấm vách vô hình “Càn Ngươn Chân Cang” chận lại, luồng khói trắng “Độc Vân Xạ Nhỡn” dừng lại, dần dần tan rã trong không khí làm Hạt Trùng đạo nhân giận dữ gầm to :
- Lão ác ma, nếu đêm nay ta giết không được ngươi, thề chẳng bao giờ trở lại chốn giang hồ.
Hắn liên tiếp quật bốn chưởng gồm đủ công lực trong người, hốt lên những áp khí nặng nề như trái núi.
Chí Tôn hét lên một tiếng, hữu chưởng quét ngang một ngọn “Càn Ngươn Chân Cang” phát ra những tiếng bộp bộp... Liên hồi, đồng thời chàng quay nhanh một vòng tợ chớp, trong lúc thò tay trái ra, đẩy mạnh một luồng chưởng thần tốc...
Bình!...
Toàn thân Hạt Trùng đạo trưởng bị quăng ngược về sau hơn hai trượng, biến thành một khối, vừa máu vừa xương thịt hết sức hôi tanh.
Giữa lúc Chí Tôn thu hồi thân hình đứng yên, xạ cặp mắt ngời theo một bầu trời thảm khốc vào đống thịt của Hạt Trùng đạo trưởng, rồi lướt ngang quần hùng đương khiếp mật với cái chết hãi hùng của lão ác đạo.
Qua phút kinh hoàng, Chí Tôn dửng cặp lông mày bạc phơ, hỏi lớn :
- Còn vị nào tiếp vài đường chiêu với Bản lệnh chủ nữa không?
Không thấy đáp ứng, Chí Tôn chực nhắc mình lên...
Một lão ma đầu trong bọn cao thủ từ nãy đến giờ chưa dự vào trận đấu, thấy thế bỗng quát to :
- Anh em chúng ta hãy họp lại quật chết lão ác ma này!
Vừa quát, lão ma đầu vừa phóng mình vào vòng chiến. Hàng trăm cao thủ nghe tiếng quát đó đều nhốn nháo lên, rồi chẳng cần ai bàn ai, đồng rập nhau áp vào vây chặt Chí Tôn.
Họ dàn thành thế trận bao trùm như chiếc hộp sắt, chờ một số cao thủ từ phía sau tới thêm là mỏ màn cuộc tấn công.
Một trận đại lưu huyết lại sắp diễn ra, lần này sẽ khốc liệt hơn cả trăm lần trước và thắng bại chưa biết về ai.
Trong khi đó, một số đông cao thủ từ bốn hướng sân cỏ Thất Lý Bình cũng vừa tới, chúng họp với hàng trăm người chực sẵn tự nãy xông vào, chỉ còn cách Chí Tôn chừng ba trượng.
Một lão ma đầu rống lên xé bầu không khí của đêm trường :
- Hãy giết hắn tại sân này, đừng để hắn chạy thoát.
Hàng trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch đồng quát lên chấn động cả một góc trời.
Bọn chúng hè nhau một lượt phóng ra hàng trăm luồng chưởng âm chớp động đầy trời, trông chẳng khác một ngày tàn thế kỷ.
Quần hùng nhất quyết hạ Chí Tôn ngay từ chiêu đầu, vì tất cả bọn chúngai nấy đã khiếp sợ công lực thần quỷ khôn lường của chàng, nếu không giết chết chàng, là trái lại, phải chịu cảnh thảm hình như ngoài năm mươi xác chết trên sân cỏ.
Từ bao nhiêu lâu nay, Chủ nhân Lệnh xé xác xuất hiện trên chốn giang hồ, chẳng khác con thần long, thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, rất ít người biết rõ bộ mặt thực của lão ta, đêm nay chính là một cơ hội ngàn năm khó gặp cho bọn ma đầu, cao thủ, quần họp nhau diệt trừ nhân vật khùng khiếp nhất trong hàng ngũ võ lâm thiện thời.
Chí Tôn (sau lớp Chủ nhân Lệnh xé xác) nhận thấy tình thế quá căng thẳng, liền hét :
- Các ngươi muốn chết à?
Trong tiếng hét, Chí Tôn theo đà hàng trăm luồng sóng chưởng phong, bốc mình lên cao tợ làn gió nhẹ. Rồi chờ cho gió chưởng tan đi, Chí Tôn trở về mặt đất an toàn, không hề hấn chi đến chàng cả.
Chàng đâm ra oán độc, xạ hai luồng sáng hung tợn, khiếp hồn quét ngang bọn cao thủ một lượt, quát :
- Các ngươi đã tới số cả rồi!
Soẹt... một tiếng khô khan nổi lên!
Chí Tôn đã rút cây Tàn Chi Quái đao ra khỏi mình, tỏa rực ánh sáng tử thần lạnh lẽo.
Hàng trăm cao thủ cùng lượt la lên :
- Lệnh xé xác!
Tiếng la át động cả sân Thất Lý Bình, như âm hưởng của một đạo Âm Ma từ cõi âm vọng lại.
Không đợi Chí Tôn kịp ra tay, gần hai trăm cao thủ nhất loạt phóng chưởng ào ào, thế mạnh đánh bạt cả núi non.
Máu căm thù sục sôi đến tột độ, Chí Tôn vận ngay nội lực Càn Ngươn Chân Cang, giơ tả chưởng quay nhanh một vòng, đông thời Quái đao cũng chớp lóe không ngừng.
Sức chưởng hai bên gặp nhau tạo thành trăm ngàn tiếng sấm sét vang rền, chưởng quang chớp nháng tựa màn lưới, vạch ra dọc ngang từng loạt tia sáng hãi hùng.
Liền trong đó, có nhiều tiếng rú khủng khiếp xen lẫn chưởng âm, những cây thịt bị chặt ngắn cả tay chân, lại đục một lỗ ngay giữa tim, máu vọt thành suối, giãy chết rần rật trên mặt sân cỏ Thất Lý Bình.
Thoạt đầu đã có hơn ba mươi cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch bị Quái đao xé xác. Quần hùng thấy máu đã chảy, chúng rống lên chẳng khác bầy quỷ đói, lại xuất chưởng như bão tố phong ba.
Chí Tôn hét lên một tiếng long trời, quay thân mình như chớp, Quái đao tua tủa ánh sáng rợn toát hồn.
Chỉ thấy thây người bị xé tét, máu rây ngập sân cỏ, tiếng rú báo hiệu trước cái chết, tiếng quát hận thù, tiếng bộp bộp... ù ù của chưởng âm, bóng người từ ngoài phóng vào rồi ngã huỵch xuống đất, hàng loạt xác chết bắn bổng đi, rồi lại hàng loạt người khác nhảy vào sân thay thế những chỗ vừa bỏ trống, tất cả bày ra trước mắt, một thảm cảnh hãi hùng chưa bao giờ có trong lịch sử võ lâm.
Nhưng càng chết bao nhiêu, bọn ma đầu và cao thủ giang hồ lại càng lăn xả vào, quật chưởng tấn công Chí Tôn ác liệt bấy nhiêu, bọn chúng nhất định liều sống chết với chàng một trận cuối cùng.
Trên mặt sân cỏ lúc bấy giờ số cao thủ ma đầu dần dần giảm mất đi, xác chết lại tăng nhanh chóng. Đến đây đã có thêm gần một trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch phơi thây, tính chung với số người chết lúc nãy lên tới ngoài một trăm bốn mươi người bị thảm tử.
Cả thân mình Chí Tôn đều nhuộm máu, cây Tàn Chi Quái đao đỏ vời tợ lửa lấp lánh ánh tử thần.
Thần trí chàng đã bị sát khí lấn át hẳn, trong tim ngùn ngụt lửa sư cừu, chỉ biết giết và cứ giết.
Bấy giờ, Chí Tôn chẳng khác một tên ác ma khát máu nhất trần đời, một ngọn chưởng Càn Ngươn Chân Cang đưa ra, ít nhất cũng có tới ba thây người rớt rã, một ánh Quái đao lóe lên, là một tiếng rú rợn người.
Vầng trăng đã khuất dưới dãy đồi xa. Bầu trời chìm trong bóng tối ghê sợ, trận đại lưu huyết vẫn diễn ra ác liệt trên sân Thất Lý Bình.
Đột nhiên từ trên tận bầu trời, một tiếng quát vang như trời gầm, át cả sân trường. Đồng thời, một bóng người phóng xuống quát :
- Các ngươi hãy lui ra ngoài tất cả!
Toàn thể bọn cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch chợt nghe tiếng gầm đó, thảy đều giật mình, ngưng ngay trận đấu, quay nhìn xem đấy là ai.
Họ cùng lượt la to :
- Lão tiền bối Liệt Dương Quái Lão!
Tức thì, bọn chúng dang ra ngoài.
Chí Tôn sực thấy bóng lạ tới, chàng xạ cặp mắt rực màu máu tanh nhìn bóng ấy. Bất giác, chàng khẽ bật :
- Liệt Dương Quái Lão!
Tự nhiên, thân hình Chí Tôn rúng động không ngừng, chàng nhìn Liệt Dương Quái Lão đang đủng đỉnh bước vào tràng.
Ngọn lửa sư cừu như bốc cháy mãnh liệt, kẻ huyết thù số hai trong cuốn Huyết Hải Thâm Cừu đã hiện ra trước mắt chàng.
Năm chữ tắt: Âm, Dương, Xú, Quái, Bà, lão Đại ác ma nằm ở hàng thứ nhì trong huyết nạn ấy.
Chàng rít thầm trong hai hàm răng cắn chặt :
- Tên Đại ác ma, đêm nay dù có chết ta cũng nhất định phải trả mối sư cừu.
Rít xong, Chí Tôn đứng yên chờ Liệt Dương Quái Lão bước tới, chân khí Càn Ngươn Chân Cang đã được dồn hết lên chưởng lực.
Chàng hiểu rõ tên Đại ác ma này có một ngọn quỷ chưởng tên là “Liệt Dương chưởng” khi phóng ra sức nóng của nó có thể khiến cho đá vàng đều chảy, khắp mặt giang hồ chưa từng gặp một tay đối thủ.
Chí Tôn không tin chắc môn chưởng Càn Ngươn Chân Cang của mình có thể chống lại ngọn quỷ chưởng khốc liệt đó hay không, nên trong lòng chàng hồi hộp mãi không yên, vì theo chàng nghĩ, nếu thất bại trước lão Đại ác ma Liệt Dương Quái Lão, là chàng không thể nào sống sót được, tất cả bọn cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch thù hận chàng, chờ đến lúc sa cơ, chúng sẽ xé chàng ra từng mảnh thịt nhỏ, để báo thù cho hơn một trăm nhân mạng đã chịu thảm sát về tay chàng.
Nhưng vì thanh danh của Chủ nhân Lệnh xé xác và vì cừu hận của sư môn, buộc Chí Tôn chẳng có một bước lùi, chàng phải tiến tới mãi cho đến bao giờ trút hơi thở cuối cùng trên hoang địa.
Sinh mạng chàng còn mất do trận đấu thảm khốc sắp diễn ra.
Trong khi Liệt Dương Quái Lão với bộ áo quần đỏ chói, chầm chậm bước tới trước mặt Chí Tôn, dừng lại cách chàng không đầy ba trượng.
Sau khi đưa cặp mắt lộ hẳn hung quang quét ngang ngoài một trăm xác chết nằm la liệt trên mặt đất, có những xác xương thịt rã rời, bốc mùi tanh hôi khó chịu, lão Đại ác ma Liệt Dương Quái Lão phất tay, cất tiếng vang rền cả sân, bảo bọn cao thủ võ lâm :
- Các ngươi, hãy dang ra ngoài cho thật xa, để mặc ta lo liệu cho số phận của hắn đủ rồi.
Như lệnh tuyền tuyệt đối của một vị thần có đầy đủ quyền uy, tất cả cao thủ võ lâm trong hai đạo Hắc Bạch lui ra ngoài mười trượng, đứng nhìn chòng chọc vào tràng.
Chờ bọn cao thủ võ lâm ra khỏi sân cỏ, bấy giờ Liệt Dương Quái Lão mới quay qua Chí Tôn qua lốt Chủ nhân Lệnh xé xác. Cặp mắt lão Đại ác ma bỗng rực lên hai luồng sáng đỏ vời tợ máu rọi vào mặt chàng một hồi.
Chí Tôn bị cái rọi nhỡn quang của Liệt Dương Quái Lão, thân hình chàng khẽ rung lên, chàng liền hiểu ngay đã gặp một tay đại kình địch đáng khiếp sợ, chàng xạ hai mắt ngời công lực của mình. Trấn áp cái lạnh lẽo chết chóc của đối phương.
Một chập lâu, bỗng Liệt Dương Quái Lão trố lên cười như sấm nổ :
- Chào người bạn cũ ngày xưa, thế ra ngươi hãy còn sống sót đấy à?
Máu sư cừu dội lên tận đỉnh đầu, Chí Tôn nghiến răng kèn kẹt, thốt giọng căm thù :
- Liệt Dương Quái Lão, nếu cách hai mươi năm về trước Bản lệnh chết đi, thì bây giờ ai lo trả mối huyết thù này. Đêm nay số trời run rủi may gặp ngươi ở đây, ta khỏi phải tìm kiếm đâu nữa cho mất công.
Liệt Dương Quái Lão trợn cặp mắt thần :
- Dương Chấn Hoàn, ta không ngờ trải qua hai mươi năm ngươi còn làm phiền rộn ta ra tay thêm một lần nữa. Nếu ngươi không muốn chết thịt nát xương rã thì hãy nên tự mình toan liệu lấy một cái chết toàn thây trên sân cỏ này, đừng chờ ta hạ độc thủ, tránh cái huyết lệ trong chốn võ lâm và làm quần hùng trong hai đạo Hắc Bạch đêm nay có mặt tại nơi này, sẽ khinh miệt ngươi. Vậy ngươi chọn lẽ nào trong hai lẽ ấy?
Dĩ nhiên trong những lới đối đáp qua lại với Chí Tôn, Liệt Dương Quái Lão không biết chàng đã đội lốt Chủ nhân Lệnh xé xác, lão Đại ác ma cứ ngỡ chàng là Cam Lộ bang chủ Dương Chấn Hoàn, đã may mắn sống sót sau đêm tàn sát rùng rợn cách hai mươi năm về trước, giờ đây xuất hiện trên chốn giang hồ để phục hận xưa, cho nên, lão ta thốt ra những lời như thế.
Hàng trăm cao thủ bên ngoài nghe mấy lời nói sắt máu của Liệt Dương Quái Lão thảy đều mừng rỡ xôn xao. Ai ai cũng quả quyết đã có lão Đại ác ma xuất đầu lộ diện, thì Chủ nhân Lệnh xé xác khó mà tránh khỏi một cái chết hết sức hãi hùng. Nếu diệt đi nhân vật khủng bố đó, từ nay trên mặt giang hồ, chúng không còn phải kiêng sợ e dè gì nữa.
Một lúc Chí Tôn hét lớn :
- Liệt Dương Quái Lão, Bản lệnh chủ tiếc vì bấy lâu nay không nuốt sống được trái tim ngươi và lột da ngươi để trả thù cho hai trăm nhân mạng Cam Lộ bang đã bị bọn người tàn sát, đêm nay gặp lại ngươi thì ngươi đừng hòng chạy thoát đi đâu vô ích, ta sẽ xé xác ngươi ra từng mảnh nhỏ, rửa sạch oán cừu.
Liệt Dương Quái Lão lại trổ lên cười chấn động cả tràng. Dứt cười Đại ác ma nói :
- Tâm nguyện của ngươi khẩn cầu có thể chờ đợi đến kiếp sau, chứ ngay hiện tại thì đừng cuồng vọng vô ích. Bây giờ ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta: Ngươi có chịu tự giải thoát lấy mình hay chờ ta ra tay?
Chí Tôn xạ cặp mắt rực lửa thù :
- Tên Đại ác ma đừng khoe mồm mép, trái lại, chính ta phải quật chết ngươi trên mộ địa này.
Liệt Dương Quái Lão gầm vang :
- Thế ngươi nhất định đợi một cái chết không toàn thây đấy à?
Chí Tôn dửng cặp lông mày bạc phơ :
- Nợ máu thì phải trả bằng máu, ngày trước ngươi đã vay của hai trăm mạng trong Cam Lộ bang, thì ngày nay ngươi phải trả tại sân Thất Lý Bình này. Đêm nay bản Lệnh chủ nhất định không để ngươi còn sống sót trên cõi đời này đâu.
Liệt Dương Quái Lão giận dữ nhấc mình lên một trượng, biểu lộ sự phẫn nộ trong lòng, khi rớt xuống mặt đất, lão Đại ác ma quát to như trời gầm :
- Thế thì ngươi phải chết!
Quát dứt, Liệt Dương Quái Lão sấn tới một bước, hai chưởng từ từ dơ lên.
Chí Tôn dắt vội cây Tàn Chi Quái đao vào mình, chân khí Càn Ngươn Chân Cang tức thì được dồn lên hữu chưởng, đợi chờ. Chàng hiểu rõ đây là một trận còn mất giữa chàng và lão Đại ác ma Liệt Dương Quái Lão, nên chẳng dám xem thường như các trận đấu vừa rồi với bọn cao thủ võ lâm.
Nếu thắng lão Đại ác ma, chàng sẽ xóa bớt một trong năm tên đại cừu nhân của sư môn chàng, nhẹ đi gánh nặng trên con đường phục hận và từ đây bọn Hắc Bạch trên mặt giang hồ thảy đều khiếp mật chẳng còn bao giờ dám ra mặt đương đầu cùng chàng như đêm nay nữa. Chàng sẽ ung dung lo tìm diệt dần dần những kẻ thù đã nhúng tay vào máu Cam Lộ bang cho tới khi bao giờ hết sạch. Nhưng nếu chẳng may thảm bại, chắc chắn chàng không thể nào còn được sống sót trên đời, mối sư cừu sẽ theo chàng vùi chôn dưới mộ ngàn năm.
Vì hiểu như thế, Chí Tôn hết sức thận trọng ngay ở chiêu đầu. Một chiêu quyết định vận mệnh mất còn của chàng trong đêm nay.
Mặt sân Thất Lý Bình trầm lặng như mộ địa, tử khí hòa lẫn mùi máu thịt hôi tanh bốc tỏa lan tràn.
Bầu không khí nặng nề tưởng chừng có thể ngạt luôn cả sự thở, cảnh tượng chết chóc hãi hùng, chỉ gom vào trong hai kình địch đương chờ bột phát cả một bầu trời máu hận, thê lương.
Hơn một trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch cách xa gần mười trượng nhưng ai nấy đều như bị bế tất cả huyệt đạo, rọi những cặp mắt lấp lánh vừa khiếp sợ, lại vừa lo âu, nhìn vào trận đấu sắp mở màn.
Bọn chúng không hiểu Liệt Dương Quái Lão, dù công lực thần xuất quỷ mạt như thế mà có thắng nổi Chủ nhân Lệnh xé xác hay không.
Trong bầu không khí căng thẳng đến tột đó, đột nhiên Liệt Dương Quái Lão phát lên cười nghe sởn tóc gáy, giống như ác quỷ cõi âm hiện về.
Chấm dứt trận cười, song chưởng của lão ác ma bỗng lay động. Tức thì, trong nội chưởng phát ra hai luồng đỏ rực tợ lửa, cùng lúc cặp mắt lão ta phóng tia sáng đỏ vời, phản chiếu chiếc áo cũng màu đỏ chẳng khác một cây cột đồng nung vào lửa, sức nóng đến cao độ, khiến người đứng ngoài nhìn vào không khỏi khiếp mật tan hồn.
Chí Tôn thét khẽ :
- Liệt Dương chưởng!
Lập tức, chàng vận đủ mười hai thành công lực sấm sét dồn hết lên hữu chưởng, đồng thời, trong hai mắt tinh quang cũng xạ ra ngời chớp tợ ánh sáng của mặt trời, giữ một thế đứng vững vàng như trái núi, chực chờ kình địch động đậy sẽ ra tay.
Công lực Càn Ngươn Chân Cang của Chí Tôn đến đây đã vượt lên tột bực, toàn thân trơ trơ như sắt, lớp áo đang mặc đường có một vòng tròn không khí bao bọc chung quanh nổi tròn lên.
Hai tay đại kình địch cùng giống nhau có một ý định khủng khiếp, hễ ra tay rồi, nếu không diệt được đối phương là mình sẽ chết liền tại chỗ, nên toàn thể nội lực được đưa ra tận dụng ngay để chiến đấu.
Quần hùng xa xa trông vào giữa Chí Tôn và Liệt Dương Quái Lão đối diện công lực khủng khiếp đó, ai nấy đều trợn mắt tròn như lục lạc, chờ xem một trận đấu long trời lở đất diễn ra.
Trong sân lặng im như bãi tha ma. Vầng trăng vừa lặn, bóng tối âm u tràn về như cõi âm ty.
Một tiếng quát lộng trời!
Liệt Dương Quái Lão phóng hai luồng lửa đỏ rực sang Chí Tôn, chực đốt cháy chàng thành tro bụi.
Chí Tôn đứng yên không chút xê dịch thân hình, hữu chưởng rực tinh quang tủa ra như một tấm vách hữu hình, chận đứng hai luồng hỏa phong của Liệt Dương Quái Lão lại.
Lúc bấy giờ, mặt sân Thất Lý Bình rực sáng lòa trời, hai tay đại kình địch đứng yên như hai trái núi, hỏa phong và tinh quang quấn chặt lấy nhau chớp nháng cả không gian.
Thực là một trận ác chiến chưa từng thấy trên mặt giang hồ, thần bí và mầu nhiệm vô cùng.
Chí Tôn không dám một chút sơ hở, chàng tự biết nếu sa cơ lần này, là tức khắc hỏa chưởng của lão Đại ác ma đốt chàng cháy thành tro mạt trong nháy mắt, cho nên bao nhiêu khí chân ngươn trong huyệt đan diền đều được đưa ra, xây một bức tường tinh quang kiên cố, đẩy dạt luồng “Liệt Dương chưởng” ra ngoài.
Một chập lâu chưa bên nào thắng được bên nào cả, sân cỏ Thất Lý Bình đã bị đốt cháy một vùng, mặt đất nám đen.
Hàng trăm cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch đứng ngoài mười trượng phải nín thở cả, nhìn chòng chọc vào tràng, không ai rỉ một lời nào. Họ đoán biết trước sắp có một đại kình địch ngã ra, nhưng chưa hiểu bên nào.
Chí Tôn hay Liệt Dương Quái Lão?
Thấy chưa thắng nổi địch thủ, Liệt Dương Quái Lão bỗng dửng cặp lông mày đỏ như lửa, lão Đại ác ma vận đủ chân khí Liệt Dương đẩy mạnh hai luồng hỏa phong, tạo một áp lực khủng khiếp chưa tứng thấy.
Chí Tôn toát đầm mồ hôi, chàng thu hết Càng Ngươn Chân Khí, phóng ra một luồng tinh quang chói lọi.
Vùng sáng đỏ rực tợ lửa bên phía Liệt Dương Quái Lão bỗng nháng lên.
Liền theo đó một tiếng nổ kinh hồn phát ra, mặt đất chuyển rung như đang hồi địa chấn, rầm rập không ngừng.
Quần hùng đứng cách xa ngoài mười trượng, lắc lư chẳng khác con thuyền trên sóng, có kẻ yếu kém công lực bị đẩy lùi ra sau một khoảng xa, lảo đảo chực ngã lăn ra đất.
Cả Liệt Dương Quái Lão lẫn Chí Tôn vừa dùng hết chân lực trong người, đưa ra một chưởng trí mạng.
Bọn cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch hết sức hãi hùng, sau khi trấn tĩnh lại, chúng đưa mắt nhìn vào tràng không nháy.
Lúc ấy Liệt Dương Quái Lão và Chí Tôn cách nhau tới ba trượng, cả hai cùng đứng sừng sững như quả núi, xem dường chẳng việc gì, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì thấy tình hình đã biến đổi rõ rệt.
Bên này tràng, hai tay Liệt Dương Quái Lão buông xuôi xuống, râu tóc bơ phờ, chiếc đầu lệch qua một phía, máu mồm vọt ra thành vòi, hai mắt trợn ngược lộ hào quang, thân hình xê động run rẩy chẳng khác nào một người vừa mắc chứng cảm hàn. Lão Đại ác ma có vẻ rụng rời cơ thể, ngã lăn xuống đất bất cứ lúc nào.
Bên kia tràng, quần áo của Chí Tôn biến thành một màu đen sậm, bộ mặt giả trang lão cụt tay tuy vẫn còn nguyên, nhưng máu miệng chảy ròng ròng xuống hai mép không ngừng, thần sắc thay đổi nhanh chóng, ánh sáng xạ nhỡn yếu mờ dần.
Mặt cỏ chung quanh bị luồng Liệt Dương đốt cháy sạm đen, còn trong vòng một trượng chỗ Chí Tôn đứng thì còn rừng rực nóng tột độ của vầng lửa thiêng.
Bỗng Chí Tôn xô mình về phía trước...
Huỵch!...
Một tiếng khô khan nổi lên...
Chí Tôn ngã lăn xuống đất nằm bất động!
Sân cỏ Thất Lý Bình đột nhiên im phắc, lạnh lùng như vùng mộ địa.
Chí Tôn đã chết hẳn, quả tim đã ngừng đập từ lâu.
Thật không ai có thể ngờ chàng chết trong tay Liệt Dương Quái Lão.
Quần hùng thảy đều sững sờ trước thực trạng vừa xảy ra. Họ không thể tưởng được nhân vật khủng bố đêm nay đã chết tại mặt sân Thất Lý Bình.
Sự mừng vui vô tả làm bọn cao thủ trong hai đạo Hắc Bạch lặng đi một lúc thật lâu.
Chừng sực tĩnh cơn ác mộng hãi hùng, bọn chúng đồng quát to :
- Chủ nhân Lệnh xé xác đã chết thực rồi!
- Lão Đại ác ma đã chết!
Cả sân cỏ Thất Lý Bình ầm ầm tợ muôn ngàn tiếng sóng vỗ bờ, quần hùng nhảy múa như một đêm đại hội võ lâm.
Trong khi Liệt Dương Quái Lão cũng vừa ngầm vận nội lửctị vết xạ thương trong huyệt đạo lành hẳn, lão Đại ác ma loạng choạng bước lại gần Chí Tôn.
Thò cặp mắt đỏ rực tợ lửa nhìn Chí Tôn một chập lâu, Liệt Dương Quái Lão bỗng trố lên một loạt cười như sấm nổ, vang rền mặt sân cỏ.
Quần hùng khiếp mật đứng yên nhìn lão Đại ác ma sòng sọc chẳng hề chớp. Dứt cười, Liệt Dương Quái Lão đưa tay chùi sạch hai dòng máu tươi bên khóe mồm, hắn rống lên chấn động cả sân trường :
- Ha ha... Chủ nhân Lệnh xé xác nay đã hóa ra loài dun dế, từ đây còn đâu đẻ mà vênh váo trên mặt giang hồ!
Rồi, lão Đại ác ma cất mình phóng đi mất giữa bầu trời mờ mịt ánh sao khuya.
Quần hùng lại reo mừng như bầy ong vỡ tổ trên sân cỏ Thất Lý Bình, bọn chúng nhẹ hẳn thân mình vì đinh ninh từ đây sẽ tha hồ mà tung hoành, ngang dọc chẳng còn phải kiêng sợ ai.
Xác Chí Tôn vẫn im lìm nằm phơi trên mộ địa trông thật thê lương.
Từng trận gió rít qua tựa lời rên xiết của hồn ma bóng quỷ, hòa cùng tiếng quát tháo của quần hùng rờn rợn như từ cõi âm vọng lại.
Xem tiếp hồi 17 Chủ nhân Lệnh xé xác tử nạn