Xuân qua thu đến.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chớp mắt đã qua mười năm.
Tiêu Kiến Áo Đặc nay đã là một tiểu hài, nhắc đến hắn, ai cũng nghĩ đến việc năm xưa hắn vừa được sinh ra đã nói chuyện, tuy rằng còn chưa lưu loát, nhưng cũng làm kẻ khác sợ hãi không thôi.
Bất quá, không biết do thiên phú hữu hạn hay nguyên nhân gì, từ đó về sau Tiêu Kiến cũng không có biểu hiện khả năng đặc biệt nào khác, chỉ có điều hắn là một tiểu hài tử kì quái, chính là thập phần yêu thích việc đọc sách, cơ hồ đã đọc qua cả tàng thư gia tộc. Đáng tiếc chính là, lúc này Áo Đặc gia tộc đã phi thường sa sút, tàng thư số lượng cũng chỉ thưa thớt, căn bản không đủ thỏa mãn Tiêu Kiến.
Lý Nhĩ chứng kiến đứa con mình chăm chỉ như vậy, trong lòng cũng là thập phần vui sướng, bất quá lại không khỏi có chút u sầu.
Nguyên nhân, chính bởi Áo Đặc gia tộc lúc này thiếu tiền, căn bản không có khả năng đưa Tiêu Kiến đến học viện. Điều này cũng làm cho Tiêu Kiến rất thất vọng.
Tiêu Kiến sau khi được tái sinh đã sáng suốt bảo trì trầm mặc. Tuy rằng bản thân hắn tuyệt không rõ vì cái gì mình đến thế giới này, nhưng hắn lại cũng hiểu được, bản thân nếu được quay trở về, cũng là trở về địa phương đã làm hắn tổn thương, điều này làm hắn cũng không thoải mái. Đôi khi được đến một thế giới khác lại là một chuyện tốt, có thể làm hắn quên đi mối thương tâm lúc trước.
Hơn nữa, hắn cũng muốn được hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp. Tiêu Kiến tại kiếp trước là cô nhi, căn bản chưa từng gặp được phụ mẫu, hoàn toàn dựa vào cố gắng hết mình mà thi đỗ Đại học, tuy vậy nhưng trong lòng hắn vẫn luôn khắc khoải khi nghĩ về cha mẹ ruột của mình.
Kiếp trước đã không thể, vậy kiếp này cũng nên hảo hảo hưởng thụ.
Tuy rằng Tiêu Kiến so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành hơn nhiều, nhưng lại vô cùng thích được nằm trong lòng phụ mẫu làm nũng, khiến đám trẻ cùng lứa luôn cười nhạo hắn. Tiêu Kiến đối với việc này cũng không lấy làm tức giận, chỉ để qua một bên như không hề biết đến. Bởi hắn hiểu, những đứa trẻ kia căn bản chưa phải nếm trải cảm giác không có thân sinh phụ mẫu, nên hiện tại hắn có được cơ hội kia, tự nhiên là muốn hảo hảo hưởng thụ.
Lại nói lúc Tiêu Kiến năm tuổi, mẫu thân hắn hạ sinh thêm một tiểu đệ đệ, điều này làm Lý Nhĩ thập phần cao hứng, mà đối với bản thân Tiêu Kiến cũng là một đại hỉ sự. Kiếp trước hắn cô độc một mình, nay có thêm một tiểu đệ, Tiêu Kiến tự nhiên là nhất mực yêu thương.
Chỉ có điều, Tiêu Kiến có cảm tưởng đôi khi Lý Nhĩ nhìn hắn phảng phất có chút quan hoài, trong ánh mắt thình thoảng có vài tia cân nhắc, khiến hắn không khỏi giật mình, chẳng lẽ bí mật của hắn đã bị phát hiện? Không phải a, việc này ngoài hắn chỉ có một người biết, chính là bóng người thần bí màu vàng năm xưa.
Đối với thần bí nhân kia, Tiêu Kiến cũng là rất mơ hồ, hắn có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra.
Bất luận là nguyên nhân gì, Lý Nhĩ quan tâm Tiêu Kiến là thật. Có điều đó tịnh không phải sự cưng chiều, mà là thập phần nghiêm khắc, mỗi sáng Lý Nhĩ đều bắt Tiêu Kiến phải dậy sớm rèn luyện thân thể.
Hơn mười năm qua, đối với thế giới này, Tiêu Kiến cũng có những hiểu biết nhất định.
Nơi này có một khối đại lục to lớn, tên là Thiên Tàm Đại Lục, xungquanh đều bao bọc bởi biển rộng mênh mông, mà hắn hiện tại ở hành tỉnh Huyết Đồ Trấn, thuộc Ô Sơn Đế Quốc trên Thiên Tàm đại lục.
Điều làm hắn kinh dị chính là, đại bộ phận nhân loại ở đây đều có một loại năng lực thần kì, gọi là dị lực. Những người có được dị lực thì gọi là dị năng giả, nghe nói năng lực này nếu tu luyện đến mức tận cùng, di sơn đảo hải, không gì không làm được. Điều này làm cho Tiêu Kiến từ nhỏ đã thập phần hâm mộ.
Chỉ có điều đáng tiếc chính là, mỗi một năm, chỉ có những hài tử mười hai tuổi được tham gia học viện mới có cơ hội khảo thí dị lực bản thân. Đương nhiên nếu khảo thí thành công, cũng cần có những công pháp tương ứng để tu luyện ban đầu.
Trải qua hơn vạn năm, nhân loại không ngừng cải tiến, hiện tại dị năng giả đại khái được chia làm chín cấp bậc: dị nhân, dị tâm, dị vân, dị châu, dị sư, dị hồn, dị phá, dị hiệp, dị đế. Trong từng cấp bậc lại chia thành chín giai đoạn.
Đồng thời dị lực cũng có thuộc tính khác nhau, thông thường bao gồm địa, phong, thủy, hỏa bốn loại, ngoài ra còn có những thuộc tính ít gặp hơn là quang minh và hắc ám.
Mặc dù Tiêu Kiến rất muốn đi tham gia thí nghiệm, nhưng hắn cũng hiểu được, bản thân ngoài niên kỉ chưa đủ, còn một phần trọng yếu nữa chính là, muốn được tham gia thí nghiệm tại học viện, chi phí quả thực rất cao.
Tuy nói rằng phí dụng này chỉ có mười kim tệ, nhưng cơ hồ đã vượt quá mức chi tiêu trong một tháng của cả gia tộc Áo Đặc, nếu là gia đình bình thường còn có thể sống thoải mái hơn nửa năm.
Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế phí dụng còn có thể cao hơn nhiều lần. Cho dù là học viện bình thường trong hành tỉnh, chi phí tổng cộng cũng phải đến mấy trăm kim tệ, học viện càng cao quí phí dụng càng khiến người sợ hãi. Tiêu Kiến đã sớm trưởng thành, tự nhiên là hiểu điều này, chỉ có thể giữ chính mình ở mức tâm tình kích động.
Tuy rằng hiện tại so với kiếp trước đã có khác biệt rất lớn: hắn có gia đình ấm áp, bất quá cuộc sống cũng không thay đổi nhiều, đều là túng thiếu, khiến Tiêu Kiến trong lòng không khỏi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rốt cuộc khi nào thì hắn mới có thể có đủ tiền?
Giờ này khắc này hắn đã lĩnh ngộ thật sâu sắc tầm quan trọng của kim tệ, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể có được: quyền lực, địa vị, thậm chí là nữ nhân.
Ánh nắng sớm mai chiếu vào, Tiêu Kiến lặng lẽ mở mắt, lại một ngày nữa bắt đầu. Sáng sớm là thời điểm hắn cùng Cách Lý Mạn lão quản gia đi rèn luyện thân thể.
Tiêu Kiến cũng không rõ liệu bản thân mình có dị lực hay không, nhưng tăng cường khí lực không thể nghi ngờ có thể làm thân thể thêm cường tráng, cho dù không có dị lực cũng có thể tiến vào quân đội kiến công lập nghiệp, quan trọng nhất là có thể kiếm được kha khá kim tệ để sau này phiêu lưu.
"Tiêu Kiến thiếu gia, dậy đi, thời gian không còn sớm a." Giọng nói Cách Lý Mạn lão quản gia vang vang bên ngoài phòng Tiêu Kiến.
Tiêu Kiến đi xuống giường, miệng hô: "Cách Lý Mạn gia gia, ta biết rồi, nhất định sẽ ra ngay"
Tiêu Kiến đối với Cách Lý Mạn lão quản gia phi thường tôn kính, tuy rằng lão không phải cái gì dị năng giả, nhưng cũng là có cơ thể cường tráng vượt quá thường nhân, nghe nói đã từng làm đến chức tiểu đội trưởng trong quân đội, về sau không biết vì nguyên do gì lại ở Áo Đặc gia tộc làm quản gia.