Giang Hàn nói: "Ta giờ đem kết giới ở cửa động tạm thời mở ra, đợi các ngươi tiến vào, ta sẽ bảo vệ trước cửa động. Nhưng ta có lời trước, một khi tiến vào động này, sẽ không cách nào quay lại, sau ba canh giờ, ta sẽ đem các ngươi ra. Chẳng qua, người có tu vi thấp, rất có khả năng sống không qua khỏi ba canh giờ, hơn nữa còn táng mạng nơi này. Nếu tự thấy mình không nắm chắc, bây giờ có thể rút lui."
Mọi người lặng im một lúc. Khảo nghiệm hôm qua, nhìn giống như nguy hiểm, kỳ thật chẳng qua là xảo ý của Huyền Thanh Cung để xem quyết tâm bái sư và can đảm của mỗi người mà thôi, vừa nhảy vào liền xem như qua ải, cũng không có gì khác. Khảo nghiệm hôm nay sợ rằng muốn xem chân tài thật học của mỗi người, không thể nhờ sự khéo léo.
Một thoáng, không thấy ai rút lui, Giang Hàn miệng niệm pháp quyết, hét lớn một tiếng "Khai!" Kết giới nơi cửa động liền bị mở ra.
"Lâm huynh, chúng ta ba người cùng bắt đầu, chiếu ứng lẫn nhau." Vương Dật Phàm nói với Lâm Vũ.
"Tốt, chúng ta ba người đi trước, ta thật muốn nhìn xem trong động này có cái gì." Lâm Vũ gật đầu đáp, nói xong, ba người nắm tay đi vào trong động.
"Lại là ba người bọn họ!" Tất cả mọi người đều biết ba người Lâm Vũ, chỉ vì hôm qua bọn họ tại Cực Thiên Nhai nhảy xuống đầu tiên, rất là khâm phục ba người này.
Dám đi trước thiên hạ, người nào không biết ngươi!
Sau khi ba người đi vào cửa động, chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen thui, thân thể bị một cổ lực lượng vô hình lôi kéo, không thể khống chế, bay về phía trước. Trong thoáng chốc, ánh sáng lại hiện ra.
Lúc này, mấy người Lâm Vũ giống như là đang đứng trong một tòa cung điện pha lê, xung quanh đều là thế giới băng đá: cột băng, dùi băng, thác băng, trúc băng, hoa băng, chuông băng, người băng, Bồ Tát băng ...Vách bên trong động cũng là băng, không ngờ rằng, trên thế gian lại có một nơi trong suốt như pha lê vậy.
Tuy nhiên, mấy người Lâm Vũ cũng không cách nào thưởng thức cảnh đẹp tuyệt thế này.
"Lạnh! Lạnh quá!" Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y đều la lên kinh ngạc.
Nhưng cái lạnh buốt tuyệt không đáng sợ, cái đáng sợ chính là trong động lại có từng trận gió lạnh thấu xương, trong gió lại mang theo một cổ linh lực sắc bén, giống như lưỡi đao, thổi đến đau đớn cả người, đứng ngồi không yên.
Không kịp nghĩ nhiều, ba người vội ngồi xuống vận chuyển linh khí trong mình chống lại. Không ngờ, trong gió có ẩn chứa linh lực thập phần bá đạo, giống như có thể xuyên thấu qua da thịt, thẳng tới ngũ tạng lục phủ, làm người ta bị nội thương, nhưng càng chết người chính là, trong linh lực lại ẩn ẩn hàm chứa ảo tượng thôi miên, khiến thần trí người ta mơ mơ hồ hồ.
Thời gian chưa đầy một nén hương, linh khí ba người Lâm Vũ tiêu hao khá nhiều. Đặc biệt là Lâm Vũ, tu vi hắn chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, linh khí thua xa hai huynh muội họ Vương, cứ theo đà này, chỉ thêm thời gian một nén hương nữa, linh khí liền bị khô cạn, táng mạng nơi này.
Huynh muội họ Vương cũng âm thầm lo lắng cho Lâm Vũ, nhưng bọn họ cũng là có lòng không sức.
Rốt cục, Lâm Vũ khó nhọc chống đở gần một canh giờ, linh khí toàn thân đã hao hết, chỉ cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, thấy sắp như hôn mê đi. Chợt nhớ ai cũng biết là, trong nơi trời băng đất tuyết, điều cần nhất chính là bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, một khi ngủ đi, liền sẽ không tỉnh lại, ngủ hoài trong đất tuyết.
Lâm Vũ từ từ nhắm mắt lại......
"Phi Phượng Sơn, Ngọc Chỉ Phong, mười năm sau, hẹn gặp lại."
Xin lỗi, Linh Tuyết, ta không đợi được mười năm.
........
Bên ngoài Ngọc Giám Động Phủ.
Một đệ tử môn hạ của Giang Hàn đang bỏ một hoàn thuốc vào miệng một thiếu niên. Thiếu niên đang bất tỉnh nhân sự, môi tím ngắt, toàn thân cơ hồ đông lại vì lạnh, hơi thở mong manh.
"Ái chà! Thực lực không có, cần gì phải khổ như thế." Giang Hàn than nhẹ.
Đợi môn hạ đệ tử đút cho thiếu niên đó uống xong viên thuốc, Giang Hàn lại kêu đệ tử nâng thiếu niên đó dậy, rồi khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt sau lưng thiếu niên, đem một cổ linh khí từ từ rót vào trong cơ thể thiếu niên.
Một lát, thiếu niên đó liền tỉnh lại.
Thấy tình hình trước mặt, thiếu niên lập tức hiểu được, bỗng nhiên quỳ xuống, chắp tay nói: "Thượng Quan Ngâm Phong cám ơn ân cứu mạng của Giang tiền bối ! Đại ân đại đức, suốt đời không dám quên, ngày sau nếu Giang tiền bối có gì sai bảo, vãn bối dù dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ!"
Giang Hàn chuyển mình nâng thiếu niên dậy, mỉm cười nói: "Thượng Quan thiếu hiệp không cần đa lễ. Ngươi dù chưa thể thông qua khảo nghiệm bái sư của Huyền Thanh Cung ta, nhưng căn cơ ngươi không tệ, chỉ là thời giờ tu luyện quá ngắn, không thể chống đở băng điệp huyền khí này. Ngày sau nếu siêng năng tu luyện, thành tựu tất không dưới chúng ta."
Thượng Quan Ngâm Phong được khen ngợi, vội khom mình cám ơn.
Giang Hàn gật đầu cười, nói: "Thượng Quan thiếu hiệp thân thể không khoẻ, cần kịp thời nghỉ ngơi điều dưỡng, ta phái người đưa ngươi trở về." Dứt lời, liền bảo một đệ tử : "Tử Thần, ngươi đưa vị Thượng Quan thiếu hiệp này lên trấn, đi nhanh về nhanh."
"Dạ, sư phụ!" Người đệ tử tên Tử Thần đó ứng thanh trả lời. Nói xong, hắn há miệng phun ra một thanh phi kiếm màu lam, linh quang màu lam trên thân kiếm lòe loè, rất là chói mắt.
Thượng Quan Ngâm Phong biết mình rớt khảo nghiệm, ở lại cũng vô ích, khom mình cáo từ Giang Hàn, rồi theo Tử Thần bước lên phi kiếm, phá không bay đi, để lại trên trời một đạo hồng ảnh màu lam xinh đẹp.
"Không xong! Lại có một người hôn mê, Tử Vân, ngươi mau đi vào băng thất số mười bảy trong động đem người đó ra khỏi động phủ cứu trị." Giang Hàn vội la lên.
"Dạ! Đệ tử đi liền." Nói xong, thân hình đệ tử đó nhoáng lên, liền tiến vào trong động phủ.
........
Vừa lúc Lâm Vũ sắp hôn mê, đột nhiên phát giác có một cổ khí nóng ở sau lưng từ từ rót vào trong mình, chảy vào các nơi trong kinh mạch, ngũ tạng lục phủ. Thần trí Lâm Vũ tức thì tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn, đúng là Vương Chỉ Y!
Nguyên là, Vương Chỉ Y biết Lâm Vũ chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, linh khí còn lâu mới chống nỗi ba canh giờ, trong lòng rất là lo lắng, liền một mực ở bên Lâm Vũ quan sát. Quả nhiên, không đến một canh giờ, liền phát hiện linh khí Lâm Vũ sắp cạn hết, mắt thấy hắn sắp chống không nổi, sắp hôn mê đi. Trong lúc gấp rút, bất chấp linh khí chính mình cũng hao phí khá nhiều, ra tay đem linh khí rót vào trong cơ thể của Lâm Vũ.
"Chỉ Y, không nên! Muội đem linh khí rót vào cho ta, muội cũng khó sống qua ba canh giờ, chỉ sợ lại liên lụy muội."
Lâm Vũ vội la lên, nói xong liền muốn đẩy Vương Chỉ Y ra. Ai ngờ, Vương Chỉ Y đột nhiên ra tay với Lâm Vũ, trong nháy mắt liền phong trụ huyệt đạo toàn thân hắn.
Vương Dật Phàm cũng rất kinh hãi, muội muội xả thân như thế cứu một thiếu niên chỉ mới quen biết vài ngày, làm cho hắn không thể hiểu được. Không kịp nghĩ nhiều, hai tay đẩy ra, đặt sau lưng Vương Chỉ Y, đem linh lực rót vào trong cơ thể của muội muội.
Lâm Vũ bị điểm á huyệt, không thể nói chuyện, trong lòng khẩn trương, nhưng không thể nhúc nhích, vô kế khả thi.
Ba người cứ như vậy khổ cực chống đở hơn nửa canh giờ. Lúc này, linh khí của Vương Chỉ Y mười phần chỉ còn một, Vương Dật Phàm cũng chỉ còn hai ba phần mười, chỉ cần hơn nửa canh giờ, ba người này tất hao tận linh khí mà chết.
Đúng vào lúc nguy cấp này, Vương Dật Phàm trong đầu linh quang chợt hiện, nhớ tới một món đồ, một món đồ rất trọng yếu, đó là Tiên Âm địch.
Tiên Âm địch là cây sáo mà lão già áo tro dưới Cực Thiên Nhai tặng hôm qua, là pháp bảo do Linh Hư trưởng lão của Huyền Thanh Cung sử dụng lúc niên thiếu, dùng Bính Tuyết Trúc sinh trưởng trong thâm sơn của Trường Bạch Sơn chế thành, lại được Linh Hư trưởng lão dùng đạo lực vô biên nhập vào Tiên Âm pháp trận, có thể thổi ra Tiên Âm, làm cho người ta nhanh chóng khôi phục linh khí, cũng có thể ổn định tâm thần, kỳ hiệu xua đuổi yêu ma
Vương Dật Phàm lập tức từ trong ngực lấy ra Tiên Âm địch, hai tay đưa cây sáo nhẹ nhàng lên môi.
Thổi một khúc "Tiên Lữ trần duyên" xem sao!
(còn tiếp)