
21-12-2009, 04:49 AM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Jan 2009
Đến từ: Giang hồ hiểm ác
Bài gởi: 72
Thời gian online: 59776
Thanks: 299
Thanked 28 Times in 10 Posts
|
|
nước mắt...
Như người ta vẫn nói, khóc để giải tỏa nỗi buồn, để giải tỏa tâm trạng, nhưng hình như với mình nó lại không như thế.Sau những giọt nước mắt, chỉ làm mình cảm thấy trơ lì hơn, chỉ làm mình cục cằn hơn, chỉ làm mình thu hẹp mình hơn. Có phải chăng bởi sự mặt chát của nước mắt, nó khiến cho mình không có cảm giác dễ chịu như thường thấy, chỉ thấy lạnh lẽo và cô đơn biết mấy.
Mỗi lần khóc, là mỗi lần mình chìm trong sợ hãi, sợ hãi khiến mình khóc to hơn, nức nở. Nhưng sau đó, lại thấy tâm hồn lạnh như băng, đè nặng trong suy nghĩ, rồi nó trở thành cực đoan lúc nào không biết. Và rồi lại là chuỗi vấn tiếp nối những câu hỏi : "sao vừa rồi lại khóc?" ,"tại sao vừa rồi lại phải khóc nhỉ, chả có gì đáng khóc cả. Thật ngớ ngẩn"...Không nhận thấy lòng dịu lại, dường như khóc chỉ là sự tràn của những nước mắt đã ứ đọng lâu ngày, ,để thay vào đó là những giọt nước mắt mới, ngoài ra không còn một cảm giác gì khác nữa.
Trong những giọt nước mắt, mình có tâm sự thoải mái, mình có thể nói thoải mái, tuỳ ý. Nhưng sau nước mắt rơi, lại chả có gì phải nói,chả có gì đáng nói, và chả có gì cần phải nói. Giống như khi say, người ta có thể nói những điều người ta muốn mà khi tỉnh người ta sẽ không bao giờ nói. Khóc giống như say, với mình, sau mỗi lần tỉnh lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn mà hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.
Đôi lúc, cũng muốn khóc trước mặt một ai đấy, cũng muốn tâm sự với một ai đấy. Nhưng đấy là khi nước mắt bắt đầu rơi.Khi mình có thể làm chủ được cảm xúc, thì có lẽ mình cũng sẽ ko nói. Từ lâu rồi, mình đã như thế, và đang làm thế. Mình trở nên như vậy từ khi nào? Từ khi nào? Và đến khi nào thì mới thật sự thoát khỏi ?
Không biết, và giờ cũng không cần biết.
|