Tổng trưởng phủ đã được giới nghiêm cao độ, hơn một vạn cấm vệ quân tinh nhuệ đã võ trang tập kết, bên ngoài thì cử trọng binh nghiêm thủ, xếp hàng chỉnh tề,đao quang kiếm ảnh dày đặt hiển hiện rõ không khí khẩn trương, còn bên torng thì ba bước một trạm năm bước một vọng gác, khẩu lệnh vang lên không ngừng. Mọi người đều biết, cuộc đấu tranh trường kỳ với Dương Minh Hoa đêm nay sẽ quyết định thắng phụ. Trong lòng mọi người đều sung mãn một cảm giác vừa khẩn trương vừa nôn nóng trước cơn dông bão.
Phòng họp của tổng trưởng được chuyển thành bộ chỉ huy lâm thời, do Tư Đặc Lâm chỉ huy tác chiến cụ thể, ngay cả tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh trước giờ vốn ẩn cứ giấu mình giờ cũng xuất hiện tọa trấn.
"Tư Đặc Lâm, giám sát trưởng quan Tiêu Long vừa đến gặp ta, đệ trình thư từ chức. Y đáp ứng đêm nay sẽ không chen vào cuộc tranh đấu giữa ta và Dương Minh Hoa."
"Đó chính là kết quả của việc tổng trưởng đại nhân ngài được sự ủng hộ sâu sác của mọi người a. Thông qua hội nghị hôm nay, y cũng minh bạch Dương Minh Hoa thực tế không chiếm được nhân tâm. Dương Minh Hoa quá ngốc,sao lại gấp biểu kỳ là muốn tạo phản như vậy chứ.'
"Không, ngươi nghĩ coi, trước khi khai hội Dương Minh Hoa có thật lực rất lớn: 17 vạn Trung Ương quân của Lôi Tấn, 5 vạn Viễn Đông quân của Đế Lâm, hiến binh bộ đội của Giám sát thính, vệ đội của hắn, cảnh sát trị bộ thiếu tại đế đô. Còn chúng ta thì chỉ có một vạn cấm vệ quân. Hắn không phải ngu, mà là chẳng có gì phải sợ! Cơ hội tốt để tạo phản như vậy, không chịu nắm bắt chẳng phải là đáng tiếc lắm sao!?"
"Đại nhân, nếu hạ quan là Dương Minh Hoa, sẽ không cho các quân quan của những cánh quân khác an toàn thản nhiên rời khỏi đế đô...."
"Đóng cửa thành lại thực hiện một trường đại đồ sát thì rất dễ dàng, nhưng như vậy sẽ khiến Viễn Đông quân, Biên phòng quân, còn có Hắc Kỳ quân nữa... sẽ thành tử địch của Dương Minh Hoa. Mục đích của hắn hôm nay là muốn lập uy, chứ không muốn thành như thế . Nếu như vượt quá tám phần mười quân đội phản đối, cho dù có đoạt được vị cũng không ngồi ấm chỗ được."
"Nhưng mà...."
"Chỉ có Ca Ứng Tinh là tử địch của Dương Minh Hoa, cho nên hắn đã an bài Đế Lâm đi truy sát. Nhưng kẻ khác Dương Minh Hoa có thể chờ ngồi lên chức tổng trưởng rồi sẽ từ từ phân hóa, mua chuộc, như thế thì so với mở trường đại đồ sát cao minh hơn nhiều."
Tham mưu quân quan tiến vào bộ chỉ huy lâm thời báo cáo: "Khởi bẩm đại nhân, xung quan Tổng trưởng phủ xuất hiện một lượng lớn hắc y nhân vũ trang, quan chỉ huy phòng vệ thỉnh cầu chỉ thị."
Tư Đặc Lâm đứng phắt dậy: "Nhân số?"
"Bốn nghìn tám trăm mười hai người." Người hồi đáp không ngờ là Tử Xuyên Tham Tinh, "Đó là tư nhân vệ đội của Dương Minh Hoa."
Tư Đặc Lâm không hỏi Tử Xuyên Tham Tinh vì sao có thể nói được nhân số vệ đội của Dương Minh Hoa, đó xem ra là tin tình báo cực kỳ cơ mật, ngay cả Đế Lâm cũng không biết. Hắn rất rõ làm bộ hạ phải nên giữ chừng mực như thế nào, chuyện không nên nói thì một câu cũng không phát thành lời.
Tự Đặc Lâm hạ lệnh: "bất tất để ý bọn chúng, chỉ cần nghiêm cẩn giám thị."
Tử xuyên Tham Tinh hứng thú hỏi: "Vì sao vậy?"
"Đại nhân, đây chỉ là một bọn ôn hợp thỉnh đại nhân bất tất quan tâm, còn có trị bộ thiếu cảnh sát bộ đội, giám sát thính hiến binh bộ đội cũng không cần phải sợ gì, chỉ cần giao cấm vệ quân cho hạ quan chỉ huy, bảo chứng trong vòng một đêm dẹp yên toàn bộ!"
"A, vậy ý của người là...."
Ánh mắt ưu tư của Tư Đặc Lâm hướng về phía nam, đó là hướng có đại doanh của Trung Ương quân ở phía nam thành: 'Hạ quay duy nhất lo lắng chính là Trung ương quân! Vừa rồi trinh sát hồi báo, binh lính của Trung Ương quân trên đường đột nhiên triệt hồi về tập kết ở đại doanh phía nam thành, cửa doanh đóng chặt..."
"Hành động lớn như thế, Trung Ương quân đang chờ Lôi Tấn ra lệnh động viên."
"Đại nhân anh minh, giống như đại nhân đã nói, nhưng chỉ sợ bọn chúng sẽ chờ đợi thật lâu đấy." Tư Đặc Lâm không khỏi bật cười.
"Bất tất a," Tử Xuyên Tham Tinh lắc đầu, "Dương Minh Hoa không phải kẻ ngốc, Trung Ương quân không xuất hiện đúng thời gian ước định, hắn tự nhiên sẽ sai ngươi đến tiếp quản quân đội của Lôi Tấn."
Tư Đặc Lâm ngưng trọng nhìn về hướng thành nam tối đen tĩnh mịch, lẫm bẫm: "Toàn là dựa vào ngươi, a Tú!"
------o0o-----
"Thuốc thơm, rượu mạnh, cháu bát bảo, thức uống, đậu phộng rang đây....!"
Trong đại nghị sảnh cực lớn của Trung Ương quân đang tập hợp hơn ba trăm quân quan của cánh quân này nghiêm cẩn chờ lệnh. Nhưng tất cả họ đều không tin vào mắt mình: một tên thanh niên oắt mặc chế phục phó thống lĩnh đẩy 1 xe lương chứa đầy thực phẩm hò hét tiến vào!
Phó thống lĩnh Cát Tân tức giận mắng: "Tử Xuyên Tú, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
"Ạ, nghe nói Trung ướng quân của các vị gần đây công tác cực khổ, tam canh bán dạ mà không được nghỉ ngơi bắt chạy tới đây phạt đứng hầu, ta bèn đến thăm hỏi mọi người một chút đó mà!"
Cát Tân: "Đù m... ngươi!"
Quân quan bên dưới cũng mắng chởi om xòm.
Một phó thống lĩnh khác tên là Mễ Hải Nghi thì nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác: "Sao ngươi tiến vào đây được? Vệ binh đâu?"
Tử Xuyên Tú lắc lắc một cái binh lệnh trong tay: "Ta dùng cái này mua chuộc vệ binh rồi."
Tiếng mắng chởi đột nhiên dừng lại hẳn, mọi người không dám tin nhìn cái điều binh lệnh trên tay Tử Xuyên Tú, có người còn dè dặt hỏi: "Không thể nào, có phải giả không ta?"
Nhưng sau khi kinh qua sự nghiệm chứng của ba vị phó thống lĩnh, kết quả thật không may: là thật!
Hội trường im lặng tuyệt đối, không ai biết nên làm gì tiếp, vì họ rốt cuộc chẳng hiểu tại sao lại có chuyện này?
Các quân quan tại đương trường đều biết về chuyện diễn ra trong hội nghị lúc ban ngày, lại tiếp được chỉ thị của thượng ty Lôi Tấn: 'Một, tập kết binh lực tại đại bản doanh ở thành nam, vũ trang toàn bộ, chuẩn bị sẵn sàng khai chiến. Hai, bảy giờ rưỡi mọi quân quan từ cấp phó kỳ bổn trở lên tập trung ở đại sảnh hội nghị chờ mệnh lệnh tối hậu của ta!" có ngốc đến mấy họ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì!
Có người thì hoan hỉ có người ưu sầu, nhưng tuyệt đại bộ phận trong số họ đều có chung 1 tâm thái: thắc thỏm bất an. Thân là quân quan của gia tộc, bọn họ tuy đối với đương đại tổng trưởng là Tử Xuyên Tham Tinh không có mấy độ trung thành, nhưng cũng không hi vọng phải mang tiếng xấu là kẻ phản bội. Hơn nữa, trong lịch sử hơn hai trăm năm của gia tộc, chẳng có ai cử binh tạo phản mà có kết cục tốt đẹp cả. Nhưng, Lôi Tấn là trưởng quan trực tiếp của họ, mệnh lệnh của y họ không thể không nghe, hơn nữa nếu như y tạo phản thành công, và họ không có tham gia trong đó, thì kết cục tiếp theo của họ sẽ thê thảm phi thường...
Mọi người cùng mang một tâm tình phức tạp tập kết lại với nhau, từ bảy giờ rưỡi đã xếp hành bày đội cho đến gần mười giờ, thế mà Lôi Tấn mãi không xuất hiện, và cũng không có một người có đủ quyền uy đến báo cho họ biết tiếp theo nên làm cái gì? Chính đang lúc bàng hoàng bất an thì... một phó thống linh mang tên Tử Xuyên Tú cầm điều binh lệnh đi tới!
"Tú Xuyên các hạ, xin hỏi có gì phân phó?" Đệ tam phó thống lĩnh là An Trữ lên tiếng hỏi.
"À, là như thế này, gần đây mọi người công tác cực khổ bân bịu quá! Nghe nói rất nhiều người trong số các ngươi bị bệnh trĩ hết, rồi bị đau bao tử nữa, cho nên Lôi Tấn thống lĩnh bảo ta đến úy lao mọi người, mở ra một đêm họi gọi là liên hoan nối vòng tay lớn, để mọi người thoải mái thư thả một phen!"
Có quỷ mới tin ngươi!
"Ai da mọi người không tin ta sao, vậy ta đành nói thật vậy! Kỳ thật nhân vì đêm nay ánh trăng rất tuyệt, Lôi thống lĩnh đột nhiên có nhã hứng muốn cho mọi người cùng thưởng nguyệt!"
Cát Tân nhẫn nại không được nữa: "Thỉnh vấn Tú Xuyên các hạ, trưởng quan Lôi đại nhân của chúng tôi đâu?"
"À, vừa rồi ta thấy ổng ở ngọn núi Tây sơn ở thành bác, nhưng không chừng hiện giờ đã đến Thanh Tú sơn ở thành nam rồi. Chỗ đó phong cảnh rất tốt, rất thích hợp ngắm trăng, ngươi muốn cùng ổng đến đó ngắm trang ư? Không cần đâu, kỳ thật nơi này hoàn cảnh cũng không tệ, thanh phong minh nguyệt ấy mà... Mọi người đều không lên tiếng có nghĩa là đồng ý rồi đó nghe! Tự do giải tán! Đi ngắm trăng thôi!"
Cát Tân giận dữ quát: "Câm miệng! Tử Xuyên Tú, ngươi không có quyền lực hạ lệnh giải tán! Nơi này ta nói mới có..."
Tử Xuyên Tú cắt ngang lời giảng đạo của y: "Ê, Cát thống lĩnh, ông sao dám nói ta không có quyền lực phát mệnh lệnh? Ta có trong tay lệnh phù điều binh, ta và ông đều có phẩm hàm phó thông lĩnh, ta sao lại không có quyền phát mệnh lệnh? Dù sao thì so với ông cũng có tư cách hơn nhiều!"
Phó thống lĩnh Mễ Hải Nghi giật giật y phục của Cát Tân, nhỏ giọng bảo; "Lai lịch của hắn bất minh, trước hết đừng gây với hắn."
An Trữ phó thống lĩnh cũng nhỏ nhẹ nói: "Đứng bao nhiều lâu rồi, mọi người đều mệt, nghỉ ngơi một chút cũng không có gì."
Cát Tân tức giận đến nỗi muốn xì khói, không nói năng gì.
"Nào, nào,... mọi người cùng chia mội người một ít thực phẩm, tự chọn món mình thích coi nào... ê, tên kia, ngươi lấy tới hai phần thực phẩm lận, không được lấy nữa! Còn tên kia nữa, không được nhễu nước dãy lên tạp chí của ta, mấy cuốn sắc hiệp đó quý lắm nghe!"
Dưới sự phiến động của Tử Xuyên Tú, các quân quan liệt đội đứng yên suốt 3 tiếng đồng hồ vốn đã mệt mỏi gần xỉu rồi, giờ tự nhiên xuất hiện một vị Tử Xuyên Tú xem ra rất có uy quyền (hắn là phó thống lĩnh cầm trong tay điều binh lệnh) mệnh lệnh cho họ, hơn nữa mệnh lệnh này xác thật là khiến cho người ta khoái trá (nghỉ ngơi, ăn uống), hơn nữa ba vị phó thống lĩnh tại tràng chẳng hề có ý kiến gì, dù gì thì Lôi Tấn thống lĩnh chỉ mệnh lệnh cho họ chờ, chừ không bắt phải chờ như thế nào a!
"Rập rập rào rào" một cái, toàn bộ đội ngũ tản ra, mọi người hô hào cười nói, ăn ăn uống uống, hội trường sâm nghiêm đầy sát khí vừa rồi chốc lát biến thành hội trường liên hoan đầy náo nhiệt.
Ba phó thống lĩnh sắc mặt âm trầm bất định, trong đầu đều hiện lên câu hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"
An Trữ đề nghị: "Hay là cứ chờ đó xem sao?" Y vốn đối với chuyện tạo phản chẳng nhiệt tâm gì, chỉ bị áp lực của Lôi Tấn ép bức mới nhập bọn, hiện giờ Lôi Tấn không xuất hiện coi như quá tốt rồi.
Cát Tân phản đối: "Sao có thể chứ, thời cơ hiện giờ quý giá đến thế nào a!" Lôi Tấn trước chuyện này đã nói chuyện với y trước, nếu như thành công, y sẽ là tân thống lĩnh của Trung Ương quân.
Mễ Hải Nghi cười lạnh: "Tình huống bất minh, hiện giờ manh động chẳng khác nào muốn mau chết." Tạo phản là chuyện tốt đối với ngươi, nhưng đối với lão tử chẳng là "cục c..." gì! Thua thì bị họa chém cả nhà diệt tộc, thắng thì chẳng có chút hay ho nào, thứ chuyện ngốc này ngươi tự mình đi làm đi a!
Thấy không thể nào thuyết phục được hai vị phó thống lĩnh, Cát Tân cắn răng dậm chân bước ra hội nghị sảnh. Quân của riêng y có đến gần 5 vạn, vẫn có thể quyết định đại cuộc như thường.
Ở cửa vang lên tiếng quát trong trẻo: "Đứng lại!"
Bạch Xuyên, La Kiệt cùng hơn bốn mươi hộ vệ của Tử Xuyên Tú đang thủ ở cửa của hội nghị.
Sau lưng y, Tử Xuyên Tú rề rà bảo: "Thanh phong minh nguyệt tốt như vậy, Cát Tân các hạ gấp đi đầu chứ a?"
Cát Tân cười hắc hắc quay đầu lại: "Tú Xuyên các hạ đến Trung ương quân của chúng ta giở trò lưu manh, thế mà chỉ mang theo có bấy nhiều người, có ít quá chăng?"
Y không nói sai, nơi này là đại bản doanh của Trung Ương quân, chỉ cần tiếng đánh đấu truyền ra, sẽ kinh động quân đội ở phía ngoài, thì bên phía Tử Xuyên Tú không còn ai có thể sống mà trở về.
Cho dù chỉ tính quân quan trong đại sảnh, nhân số cũng vượt xa vệ đội của Tử xuyên Tú, hơn nữa bọn họ còn vũ trang đến tận răng.
Tử Xuyên Tú cũng cười hắc hắc, đột nhiên quát lên một tiếng, thanh âm như sấm dậy trời đêm: "Dương Minh Hoa âm mưu tạo phản, đại nghịch bất đạo, đã bị tru sát! Lôi Tấn là đồng bọn cùng hợp mưu, tội ác cực lớn, đã bị tru diệt! Bốn mươi vạn cần vương quân của Viễn Đông do Ca Ứng Tinh đại nhân đái lĩnh đã kéo đến đế đô! Đi đâu về đâu, chư quân có thể tự chọn! Ai muốn theo bồi táng với Dương Minh Hoa và Lôi Tấn, xin tự tiện! Bọn họ ở dưới đó cũng quá tịch mịch a!"
Nội dung cùng lời thoại đầy rẫy chân khí mang đầy tính chấn hám, khiến cho bọn quân quan rúng động hết cả người!
"Hắn nói bậy nói bạ! Giết hắn đi!" Cát Tân khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng ra lệnh cho bộ hạ.
"Hồ thuyết bát đạo?" Tử Xuyên Tú quẳng một thứ đến trước mặt Cát Tân, bảo: "Ngươi tự xem đi!"
Cái thứ thật quen thuộc đó không cần nghiệm chứng mọi người cũng biết là món đồ Lôi Tấn quý nhất, giữ cẩn mật nhất: Ấn chương thống lĩnh!
Không ai để ý gì đến mệnh lệnh của Cát Tân, mọi ngừơi đều đang suy xét tình hình: Dương Minh Hoa, Lôi Tấn đã chết, Viễn Đông đại quân trấn áp đã tới... bản thân nên làm thế nào?
Mễ Hải Nghi ôn hòa nói với Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên các hạ, mở toang cửa nói chuyện thẳng thắn thôi, ngài rốt cuộc là muốn chúng tôi làm thế nào?" Ngữ khí của y đã hòa hoãn lại rất nhiều.
Tử Xuyên Tú ung dung hồi đáp: "Không dám, chỉ muốn thỉnh các vị đêm này đừng ra ngoài, chờ ở đây cho đến sáng ngày hôm sau là được."
Các quân quan đều thở phào nhẹ nhõm. Họ vốn cho là hắn muốn họ đi cùng hắn đánh với Dương Minh Hoa, chứ điều kiện như thế này thì dễ dàng tiếp thụ.
Tử Xuyên Tú nhìn chuẩn tâm sự của các quân quan trung tầng này: Muốn bọn họ theo Dương Minh Hoa tạo phản, bọn họ không tình nguyện. Muốn bọn họ đi bình định kẻ phản loạn, họ không có gan. Cách tốt nhất là cứ như thế, yên tĩnh ngồi ở đầy chờ cơn giông tố qua đi.
An Trữ chen lời: "Tú xuyên các hạ có hiểu rõ cục thế hiện giờ hay không?" (ý tứ là, chúng tôi lúc này buông tay, tổng trưởng có thể tha cho chúng tôi không?)
Tử Xuyên Tú rất hiểu sự lo lắng của họ, giơ tay thề: "Kính cẩn dùng phần mộ của phụ thân Tử Xuyên Tú ta xin thề, chỉ cần Trung ương quân của các vị đêm nay có thể lưu lại trong này không ra khỏi cửa, ta đảm bảo các vị sẽ không có chuyện gì. Nếu như phản bội lời thề này, nguyện thần tước đoạt sinh mệnh, vinh dự và tài sản của ta."
Mọi người như vứt được gánh nặng: Quân quan của Tử Xuyên gia tộc tôn trọng lời thề nhất, hơn nữa Tử Xuyên Tú vốn giữ chữ tín rất tốt, chưa hề có ai nói là gã thề xong rồi quên luôn lời thề.
An Trữ và Mễ Hải Nghi đưa mắt nhìn nhau. An Trữ gật đầu nói: "Hi vọng lời nói của Tú Xuyên đại nhân đáng tin." Y từ chữ "các hạ" đổi thành chữ "Đại nhân" để xưng hô với Tử Xuyên Tú, biểu hiện y nguyện nghe theo mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú rồi.
Mễ Hải Nghi đứng ở bên phải của đại sảnh: 'Ta tiếp thụ điều kiện của Tú Xuyên đại nhân. Người nào đồng ý với ta thì thỉnh bước ra."
Các quân quan có người sảng khoái, thẳng thắn; có người do dự, chần chờ... nhưng cuối cùng rồi thì hầu hết đều đứng lên, chỉ còn có mấy chục người cùng Cát Tân là đứng yên bất động.
Bạch Xuyên hạ lệnh, vệ đội của Tử Xuyên Tú kéo lên bao vây họ lại.
Sắc mặt Cát Tân biến đổi không ngừng. Tử Xuyên Tú ôn hòa nói với y: "Cát Tân các hạ, thức thời vụ thì mới là trang tuấn kiệt, lời hứa của ta đối với các hạ vẫn hữu hiệu. Hiện giờ chỉ dấn bước hai phần đường sai, quay đầu còn kịp!"
Cát Tân nhỏ giọng hàm hồ: "Đa tạ Tú Xuyên đại nhân khoan dung..." Và cũng bước đến đứng bên phải, toàn bộ bộ hạ của y cũng theo.
Tử Xuyên Tú ngầm thở phào: "Hiện giờ khó khăn lắm mới tranh thủ được sự trung lập của Trung Ương quân! Vậy cấm vệ quân của Tư Đặc Lâm sẽ không khó đánh bại đội quân võ trang tư nhân của Dương Minh Hoa, đại cuộc đêm nay đã định rồi!"
"Được rồi, không có gì nữa, mọi người chỉ yên tâm vui vẻ là được! Thích ăn uống cái gì thì cứ tùy tiện, thích xem tạo chí thì qua bên kia mà xem, chỉ cần không bước ra khỏi cửa thì mọi người chả có chuyện gì cả..."
"Người nào đó!"
"Đứng lại!" Vệ đội thủ ngoài cửa của Tử Xuyên Tú phát xuất lời cảnh cáo!
"Bách bách bách" mấy tiếng, các vệ binh của Tử Xuyên Tú bị té chõng vó lên lên trời, hoặc loang choạng nhào cả vào trong.
Mạc Liệu trưởng quan La Minh Hải với gương mặt vĩnh viễn âm trầm xuất hiện ở cửa, trong đầu Tử Xuyên Tú ngầm hô: "Không xong!"
Chỉ cần La Minh Hải nói huỵch tẹt lời nói dối của Tử Xuyên Tú, nói rõ Dương Minh Hoa chưa chết, Viễn Đông quân chưa đến, rồi bằng quyền uy của Mạc Liệu trưởng quan hạ lệnh cho các quân quan ở đây, đám người lung lay bất định này không khỏi phản loạn trở lại... Đến lúc đó thì... gã và toàn bộ bộ hạ đều chết không còn chỗ chôn!
Chỉ còn cách dùng khoái đao lôi đình nhất kích, trước khi La Minh Hải mở miệng đã giết chết lão... thì .....! Sát cơ trong lòng Tử Xuyên Tú vừa dâng lên, tay đã ngầm cầm chắc cán đao...
La Minh Hải dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn gã, dường như đã nhìn rõ sự tính toán của Tử Xuyên Tú. Lão ta cẩn thận không hề áp lại gần Tử Xuyên Tú quá 5 mét, đó chính là cự li mà Tử Xuyên Tú tự tin khi ra tay nhất.
"Ai là người phụ trách phòng thủ thành môn?" Lão lạnh lùng hỏi đám quân quan đã tránh qua một bên. La Minh Hải tuy là quan văn, nhưng khí chất lạnh lùng sâm nghiêm của lão nhất mực khiến quân quan kính sợ vô cùng.
Một hồng y kỳ bổn căng thẳng bước ra: "Hạ quan, hạ quan là chỉ huy phòng vệ cửa thành..."
"Lập tức mở cổng thành!"
Hồng y kỳ bổn ngẩn người: "Nhưng mà, điều này cần phải có mệnh lệnh của... a"
"Hừ!" La Minh Hải hừ lạnh, giọng hừ mang đầy khí giận.
"Dạ dạ, hạ quan lập tức chấp hành, lập tức chấp hành...." Hồng y kỳ bổn dường như không đứng vững được, vội vã chạy ra ngoài, căn bản không để ý gì đến cầm lệnh không cho phép ra ngoài của Tử Xuyên Tú trước đó, cho thấy dưới sự uy nhiếp của La Minh Hải, bọn quân quan không hề nghĩ đến phản kháng.
Tử Xuyên Tú ngẩn người ra: La Minh Hải định làm gì vậy? Thả cho đại quân của Đế Lâm tiến vào thành sao? Nhưng Dương Minh Hoa đã mệnh lệnh cho Đế lâm đi truy sát Ca Ứng Tinh rồi, lão xem ra không thể biết là quân đội của Đế Lâm còn ở ngoại thành a! Trừ phi dương Minh Hoa còn có phục binh ở ngoài? Tử Xuyên Tú nhớ lại lời bình của Đế Lâm đối với La Minh Hải: "Thâm bất khả trắc!" (Sâu không thể dò)
La Minh Hải bước lại gần Tử Xuyên Tú, tay bỏ vào trong túi.
Tử Xuyên Tú đề cao cảnh giác, đề phòng lão đột nhiên làm khó.
La Minh Hải lấy tay ra, không có vũ khí, mà là cầm một phong thư, đưa cho Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú hơi chần chờ một chút rồi tiếp lấy, lui lại vài bước mở ra đọc: "Vì lợi ích của gia tộc, văn kiện này lẹnh cho La Minh Hải các hạ, căn cứ mệnh lệnh của ta làm chuyện đáng phải làm. Quan viên văn võ trên dưới của gia tộc cần phải phối hợp hành sự. Tử Xuyên Tham Tinh. Năm 773 Đế quốc lịch."
Tử Xuyên Tham Tinh tử thân viết thủ lệnh, rồi đóng ấn chương tổng trưởng lên.
Nam 773, đó là năm thứ hai sau khi Tử Xuyên Tú đại phá Lưu Phong quân, cũng là năm đầu tiên Tử Xuyên Tham Tinh kế nghiệm chức vụ tổng trưởng, so với chuyện Đế Lâm xâm nhập vào hàng ngũ Dương Minh Hoa sớm hơn những ba năm! Tử Xuyên Tham Tinh vừa lên làm tổng trưởng, đã an bày một gián điệp bên cạnh Dương Minh Hoa rồi!
Đáng thương Dương Minh Hoa tự cho là mình thông minh, đằng đẳng sáu năm mà chẳng biết một chút gì: tâm phúc cả văn lẫn võ bên cạnh lão dường như đều là người do Tử Xuyên Tham Tinh phái đến.
Tử Xuyên Tú không thể khống chế phát lãnh từ đầu đến chân, thủ đoạn và tâm kế của Tử xuyên Tham Tinh quả là đáng sợ! Thậm chí, chỉ có La Minh Hải có thể được coi như tâm phúc chân chính của lão. Còn gã, Tư Đặc Lâm, còn có Đế Lâm nữa, chẳng qua chỉ là con cờ trong tay lão mà thôi!