Xem bài viết đơn
  #15  
Old 14-03-2008, 06:57 PM
suongrong suongrong is offline
Má Mì
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thời gian online: 884319
Xu: 0
Thanks: 1,750
Thanked 183 Times in 69 Posts
Chương 16


Nhất Linh dạt đến gần, nữ nhân ấy quay người. Không động đến một ngón tay, cả gn Nhất Linh lại tự khắc trôi theo hướng cô ta.
Qua một quãng sông nhỏ dài phủ kín cây cối hai bên, phía trước mặt hiện ra một dòng thác. Nữ nhân ấy đi thẳng vào trong thác, lúc cô ta đi qua, thác nước đột nhiên tách ra làm hai, hệt như trên đầu cô ta đặt một chiếc ô che vậy.
Sau thác là một cái động lớn. Đi sâu vào bên trong, ánh mặt trời dần dần tối lại. Trong bóng tối lại bỗng hiện ra một quầng sáng, ánh sáng ấy mỗi lúc một mạnh dần, cuối cùng bừng lên trước mặt, vậy là đã ra khỏi động.
Ai cũng không thể ngờ tới, sau động lại có một thế giới khác.
Đó là một sơn cốc nhỏ, bốn bề vách đá dựng đứng, trong cốc bạt ngàn là những hoa cỏ dại. Tiểu sơn cốc cũng rộng phải đến bốn năm mẫu, ở giữa là một đầm nước nối thông với dòng nước trong động, xung quanh đầm nước, giữa cây cỏ xanh tươi ấy điểm xuyết một vài khóm trúc. Trên bãi cỏ mạn trái, ở giữa hai khóm trúc là một cái lán, lau trắng làm nóc trúc cây làm trụ, dưới đất là một phiến đá trắng, một người đàn ông ăn mặc gần như nữ giới đang ngồi xếp vòng tròn bên trên.
Người đàn ông đó trạc tuổi với nữ nhân nọ, đều khoảng hai ba mươi gì đó, lông mày thanh dài, mũi thẳng miệng vuông, không hiểu vì sao lại ngồi im đó không chút động đậy, cũng không lên tiếng, song ai nhìn qua cũng khó có thể không nhìn lại lần thứ hai, nếu như người đó là một cô gái xinh đẹp thì không nói làm gì, đằng này lại là một người đàn ông, quả là có chút kỳ lạ.
Người đàn ông chằm chằm nhìn vào Nhất Linh. Lúc nhìn người khác, ở người đó có một thần thái rất khoan thai, một cảm giác thật khó diễn tả.
Xăm soi một hồi, bỗng nhiên người đó cười lên ha hả: “Chẳng trách có thể cảm nhận được linh khí của Thiên Long trên người tên tiểu tử này. Hóa ra Thiên Long đã làm hòa thượng, lấy Truyền đăng đại pháp truyền vào cơ thể hắn, ấy… không đúng”. Giọng nói của người đàn ông bỗng chuyển sang kinh ngạc: “Tên tiểu tử này đã trúng độc, lại còn bị thương, với huyền công thông thiên triệt địa của Thiên Long, có thứ độc nào mà lại không hóa giải được? Kẻ nào đã đả thương thằng nhóc?”
Người đàn ông lẩm bẩm tự hỏi, ánh mắt lại xoáy sâu vào trong mắt của Nhất Linh, thần ý như đã thâm nhập vào trong tâm khảm cậu, bỗng nhiên lại cười phá lên, nói như than: “Thiên Long à Thiên Long, cứ tưởng rằng ngươi thật sự đại triệt đại ngộ, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi. Vừa không nỡ bỏ đi thần công khổ thiền tham ngộ trong bốn mươi năm, vừa sợ cậu nhóc này ỷ vào thần công khuấy đảo giang hồ, ha ha ha, đã không dứt khoát như vậy thì làm sao ngươi thành Phật được!”
Người phụ nữ kia vẫn không lên tiếng, suốt từ nãy giờ chỉ chằm chằm nhìn Nhất Linh, vẻ mặt yêu hận đan xen, nghe thấy người đàn ông kia cười, cũng cất lên than thở: “Thiên Long, Thiên Long, huynh hà tất lúc nào cũng phải khổ sở như thế. Còn nhớ năm xưa, huynh với tài cán tuyệt thế của mình hùng tôn thiên hạ, chỉ cần lật bàn tay một cái, chức Hoàng đế cũng đã làm rồi, sống lại sợ sát khí quá nặng gì đó, cố ý cá cược với Đại Ngu, rồi lại cố ý có thể thắng mà không chịu thắng, tự tay giải tán Thiên Long giáo đã một tay dựng nên, khiến trăm vạn giáo chúng phải li tán khổ sở, biết bao nhân sĩ tài nghệ xuất chúng phải chịu trói buộc ẩn cư sơn dã, kéo chuỗi ngày buồn thảm suốt bốn mươi năm. Huynh dùng Truyền đăng đại pháp truyền võ công cho đệ tử, lại thi triển khắc chế trong đó, làm cho hắn không thể phát huy hết tài trí và võ công của huynh, vì sao vậy? Hoặc là huynh đừng truyền cho ai, mà đã trao truyền thì hãy để đệ tử thỏa chí phát huy, tại sao lúc nào huynh cũng phải dè chừng như thế?”.
“Đâu chỉ có như thế, thực ra hắn làm việc gì cũng đều không đến nơi như vậy!”. Người đàn ông kia nói lớn: “Ví như muội và Linh Phụng, hai người đều yêu hắn, hắn cũng yêu hai người, thế nhưng chỉ vì một lời thề với vong thê mà không dám để tình cảm được tự dọ, cuối cùng tạo thành hận tình thiên cổ!”
“Huynh đừng nói nữa!” Người phụ nữ đó nấc lên.
“Phải chăng ta nói không đúng?” Người đàn ông phá lên cười thê lương: “Chúng ta ai mà không biết, Thiên Long hùng tài tuyệt thế, song quả thật không phải là con người sảng khoái!”
Người phụ nữ nói: “Huynh ấy chỉ là tự đặt luật lệ quá nghiêm mà thôi!”
“Nhân sinh đắc ý tất tận hoan, lúc vợ lúc mẹ, thật chẳng giống một nam tử hán chút nào!” Người đàn ông kia hét lên.
Người phụ nữ đứng dậy, khẽ rùng mình một cái, đột nhiên giơ tay lên, lao vút đến chụp lấy người Nhất Linh quẳng xuống bãi cỏ, rồi đi lại đỡ Nhất Linh ngồi dậy, chợt chìa đôi môi đỏ định hôn vào miệng Nhất Linh.
Người đàn ông ngạc nhiên: “Muội làm gì vậy?” Nói đoạn vung tay chặn giữa hai cặp môi, tốc độ quả là nhanh hơn ý nghĩ con người.
Người phụ nữ bình lặng quay đầu lại nhìn người đàn ông, nói: “Muội muốn truyền chút âm linh vào cơ thể cậu ta. Huynh chẳng phải đã nói Thiên Long không đủ sảng khoái sao? Chờ âm linh của muội phá bỏ khắc chế của Truyền đăng đại pháp, khơi dậy ra toàn bộ tiềm năng của Thiên Long. Tài hoa, võ công của Thiên Long cộng với ma tính của muội, khi ấy huynh hãy xem cậu nhóc này có sảng khoái hay không nhé!”.
Người đàn ông hơi lưỡng lự đôi chút, rồi đột nhiên kêu lên: “Không phải, muội không phải có ý này. Thực ra muội muốn tiếp tục mối tiền duyên với Thiên Long trong tâm linh mà thôi!”
Người phụ nữ đưa tay ra khẽ vuốt ve gò má của người đàn ông đó, ánh mắt đầy yêu thương, nhẹ nhàng nói: “Muội vốn một lòng cùng huynh hợp tịch song tu, cùng đăng vô thượng tình thiên. Nhưng muội cũng không giấu huynh làm gì, muội thực sự rất yêu Thiên Long, không thể chịu được khi trên người huynh ấy có chút tì vết, cũng không thích người khác nói không tốt về huynh ấy”. Nói rồi thu tay về, ánh mắt bỗng trở nên kiên định vô cùng: “Muội đã hạ quyết tâm, bỏ đi cái vỏ bọc này, lấy chút ma tính trong âm linh của muội, giúp cậu ta trở thành một nam tử hán sảng khoái thật sự!”
Nói rồi cúi miệng xuống, hai cặp môi áp sát vào nhau, lấy đầu lưỡi nạy mở hai hàm răng của Nhất Linh, tìm đến lưỡi cậu cuộn chặt vào.
Âm linh cứ thế được truyền vào cơ thể Nhất Linh, hòa quyện với chân khí của Thiên Long trong người cậu.
Hợp tịch song tu chi pháp, Phật gia có, Đạo gia cũng có, dùng chút nguyên âm nguyên dương của nam nữ vốn có từ trước cùng bổ sung hòa hợp với nhau mà thành một chỉnh thể, cuối cùng dùng tình nhập đạo, đăng đạt Vô thượng tình thiên.
Pháp tu của Phật và Đạo có chút khác nhau, song điểm hòa hợp của cơ thể là thống nhất, lưỡng âm phía dưới tương giao, nam dương khí nhập vào ở đó, lưỡng thiệt phía trên tương hấp, nữ âm khí thoát ra từ đó. Hai điểm tiếp xúc giống như hai cầu nối bắc thông âm dương, lấy dương kích âm, dùng âm nhuận dượng, âm dương bổ trợ cho nhau, lâu dần sẽ lấy thái cực mà nhập vô cực, vô âm vô dương, từ đó mà đạt đến thiên đạo.
Người phụ nữ ấy không thu dương khí của Nhất Linh mà chỉ dùng đầu lưỡi truyền ra âm khí của mình. Có xuất mà không có nhập, chính là muốn truyền âm linh của mình sang cơ thể cậu. Cách nào xem ra còn bá đạo hơn cả Truyền đăng đại pháp của Thiên Long nhiều lần, khi vào đến cơ thể Nhất Linh, âm khí cũng hoàn toàn tự do chu chuyển, vì thế bà ta (phải, bây giờ phải gọi nữ nhân ấy là bà ta) mới nói âm linh có thể bỏ đi cấm chế, khơi dậy hết tiềm năng của Thiên Long là vậy.
Người đàn ông thấy bà ta đưa miệng xuống, không hề ngăn cản. Nhưng nhìn làn da mịn màng trắng hồng dần trở nên khô ráp tái nhợt, bỗng thảng thốt kêu lên: “Âm Ma, Âm Ma, mấy chục năm yêu thương, cuối cùng muội cũng bỏ ta đi theo Thiên Long mất rồi!”. Tiếp đó lại cười phá lên: “Nhưng muội cũng đừng tưởng qua mặt được ta. Muội vô tình thì ta sẽ vô nghĩa. Muội muốn Thiên Long trở thành một đại anh hùng đội trời đạp đất, ta sẽ cho hắn trở thành anh hùng không qua khỏi mỹ nhân quan, thành Tình Ma thứ hai cho các người biết tay!” Nói rồi đưa tay điểm vào huyệt Ngọc chẩm sau não của nữ nhân gọi là Âm Ma đó.
Một luồng dương khí bá đạo bám theo âm khí của Âm Ma, truyền thẳng vào cơ thể của Nhất Linh. Âm Ma không có cách kháng cự, bỗng thu tay lại, chụp lấy bả vai của Tình Ma, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Tình Ma cười ha hả, đẩy nhanh tốc độ vận Ma công, cơ thể Nhất Linh vụt bay thẳng lên rồi rơi xuống đầm nước, theo dòng nước trôi ra ngoài.
Âm Ma và Tình Ma ôm chặt lấy nhau, trong nháy mắt biến thành hai bộ xương khô khốc.
Âm Ma và Tình Ma đều là những ma đầu bất thế cùng thời với Thiên Long. Âm Ma tàn độc mưu mô, ai nấy nghe danh cũng khiếp sợ. Tình Ma trêu hoa ghẹo nguyệt, một tay không biết đã hái bao cành phù dung. Về sau Âm Ma yêu Thiên Long, còn Tình Ma thì lại yêu Âm Ma, mối tình tay ba giằng xé nhau. Âm Ma tình trường thất ý, cùng với việc thoái ẩn của Thiên Long cũng tuyệt tích giang hồ cùng với Tình Ma, chọn sơn cốc này làm nơi hợp tịch song tu. Hai người lấy tình nhập đạo, vốn đã đoạn tuyệt thế tình, không ngờ nhân duyên xui khiến lại gặp Nhất Linh, người đã được nhận Truyền đăng đại pháp của Thiên Long, cuối cùng phải hứng chịu kết cục xương cốt hóa bùn.
Đến đây đã rõ, sư phụ của Nhất Linh, vị Đại Trác Bồ tát cứu người vô số trên sông Gia Lăng ấy chính là Thiên Long, người một tay sáng lập Thiên Long giáo, tung hoành thống trị giang hồ năm nào. Thiên Long theo Phật bốn mươi năm, sát ý năm xưa đã thu kiếm tịnh tận, tuy đã dùng Truyền đăng đại pháp đem cả đời thần công của mình truyền vào Nhất Linh, nhưng lại thêm cả khắc chế vào trong đó, vì thế trong đầu Nhất Linh ngoài hai chiêu “Khổ hải vô biên” và “Hồi đầu thị ngạn” ra, các thần công khác chỉ khi nguy hiểm tột cùng mới xuất hiện.
Tất cả những điều này Nhất Linh đều không hay biết, Lục Trúc tuy nhận ra Nhất Linh có được Truyền đăng đại pháp, song dù thế nào cũng không ngờ rằng, Truyền đăng đại pháp nhập vào trong người Nhất Linh lại toàn là những tuyệt học của Hùng Thiên Long tuyệt thế năm xưa.
Thương tích Nhất Linh lập tức hồi phục, độc tính của “Liệt dương xuyên tâm tán” nháy mắt cũng được hóa giải hết. Với huyền công song tu hợp thể của Âm Ma và Tình Ma thì còn loại độc chất nào có thể phát tác? Độc chất người lại còn làm tăng thêm dương lực cho Nhất Linh.
Âm linh của Âm Ma, ma khí của Tình Ma, cùng với Phật khí của Thiên Long vốn có trong cơ thể cậu cứ thế giày vò, mỗi loại phát tác một kiểu. Đầu óc Nhất Linh rối tung lên, nhất thời không thể nào tỉnh lại được. Nhất Linh bị cuốn theo dòng chảy, từ con sông nhỏ vào sông Gia Lăng, rồi từ Gia Lăng cuốn vào Trường Giang, ròng rã mấy nghìn dặm cho đến tận thành Kim Lăng.
Thật may mắn, mặc dù thiêm thiếp như xác chết suốt mấy nghìn dặm thủy lộ, cá kình ở trên sông lại không hề coi Nhất Linh là miếng mồi ngon. Thực ra đó không phải chuyện may rủi gì, Nhất Linh tuy cơ thể hôn mê, song Thiên Long, Âm Ma, Tình Ma trong cơ thể cậu vẫn đang đại triển thân thủ. Phật tính viên thông soi sáng, ma tính mẫn cảm biến hóa. Người mà có cả hai thứ ấy, chớ nói cá kình, ngay cả ông tổ của Hà Bá nổi lên cũng chưa chắc dám làm gì cậu.
-------------------------------------------------------------------------

Chương 17


Nhất Linh dạt đến dưới thành Kim Lăng ở trạng thái nửa chìm nửa nổi, cuối cùng được một đám thanh niên nam nữ phát hiện ra. Đám nam thanh nữ tú này đều ở độ tuổi mười bảy mười tám,áo quần thướt tha, vẻ mặt hớn hở.
Nhóm người đó gồm năm nam hai nữ, một cô nương trong bọn vừa nhìn xuống mặt sông, vội kêu lên: “Nhìn kìa, ở đó có người, có người chết đuối, mau cứu người đi!”
Cô nương ấy tên gọi là Thủy Liên Nhu, là con gái của Thủy Lục Thuận trong Lục Thuận tiêu cục của thành Kim Lăng.
Thủy Liên Nhu đoan trang, lương thiện, thường ngày nói chuyện lúc nào cũng mềm mại nhẹ nhàng, khi ấy đột nhiên hét toáng khiến cho đám bạn sợ nhảy dựng cả lên.
Những người khác cũng đều nhìn thấy, mỗi người một câu: “Đúng là có người!” “Mau xuống cứu hắn đi!” “Hắn còn sống không?” “Nước ở đây lạnh chết đi được!”.
“Nghe tôi nói này!” cô nương thứ hai vung tay lên, làm như ngọc chỉ của nữ hoàng, năm chàng trai kia vội vàng im bặt.
Cô nương này có khuôn mặt trái xoan, vòng eo thon nhỏ, làn da trắng mịn như tuyết, mắt sáng răng ngà, vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa nhã nhặn khó diễn tả thành lời, đúng là mỹ nữ điển hình của đất Giang Nam. Cô nương ấy tên gọi là Kim Phụng Kiều, là ái nữ của Kim gia, một trong võ lâm tứ đại thế gia ở Giang Nam.
Giang Nam võ lâm tứ đại thế gia gồm Chu, Lưu, Kim, Trương. Kim gia xếp hàng thứ ba.
Kim Phú Minh, chủ nhân của Kim gia, có một trai một gái. Con trai tên là Long Thụy, con gái chính là cô nương Phụng Kiều này.
Năm trước Kim Long Thụy đã đính hôn với Thủy Liên Nhu, cũng có nghĩa Thủy Liên Nhu là tẩu tẩu tương lai của Kim Phụng Kiều, còn Kim Phụng Kiều là tiểu cô cô tương lai của Thủy Liên Nhu.
Thủy Liên Nhu vậy là danh hoa hữu chủ, còn tiểu cô nương Kim Phụng Kiều thì vẫn độc sở độc thân. Năm chàng trai kia thực ra đều là những người đang theo đuổi Kim Phụng Kiều, vì thế khi cô nương ấy ra lời thì với họ cũng chẳng khác gì lệnh chỉ của nữ hoàng.
Kim Phụng Kiều chắp tay ra sau, khẽ vênh khuôn mặt xinh xắn lên, mắt đảo quanh mấy chàng trai, nói: “Tôi có một ý hay, người nào không cần giúp sức, không được xuống nước, không được dùng thuyền, mà cứu được người kia lên bờ, tôi sẽ phục người đó”.
Ánh mắt nghịch ngợm lanh lợi của nàng lần lượt quét qua từng người một. Người thứ nhất vừa thấp vừa béo, nhưng còn may không đến nỗi xấu xí, nếu như hắn ta cười lên thì cũng có thể khiến người ta mát dạ, vì thế Kim Phụng Kiều không đuổi hắn ta đi. Người này tên gọi Tiền Hữu Nhân, chuyện nhà hắn ta có tiền thì không sai, song “Hữu Nhân” hay không thì chưa chắc. Tuy bảo là có tiền thì có thể sai khiến được ma quỷ, song có tiền cũng không nhất định gọi được quỷ đến cứu người. Kim Phụng Kiều đã nói không được phép gọi người, vì thế hắn chỉ còn cách chống mắt ra nhìn.
Người thứ hai mũi quặp như mũi ưng, tên gọi Châu Thanh Văn, nghe nói có vị thầy bói đã phán: Hắn ta vừa sinh ra, phụ thân hắn đã có thể bước đi trên mây xanh, vì thế mới đặt cho hắn cái tên này. Thế nhưng hai mươi năm nay, phụ thân của Châu Thanh Văn cũng chỉ làm đến chức Tri phủ Giang Ninh mà thôi. Tri phủ tuy không phải là lớn, song ở Giang Ninh phủ cũng có thể xem như là thổ Hoàng đế rồi, vừa có quyền vừa có thế. Chỉ có điều đã nói là không được gọi người, vì thế quyền thế có lớn hơn chăng nữa cũng vô ích.
Người thứ ba và thứ tư là một cặp huynh đệ, tên Vương Long và Vương Giao, phụ thân là biên tướng thủy quân ở Kim Lăng, vì thế thủy tính của hai huynh đệ này cũng rất khá. Tuy vậy, Kim Phụng Kiều đã nói là không được xuống nước.
Người thứ năm là người cso dung tướng tốt nhất trong số nămn g, thân hình cao lớn cân đối, vẻ mặt đầy khí chất anh hùng, có điều hình như hơi tự đại một chút, đương nhiên vẻ tự đại kiêu ngạo này không dám thi triển trước mặt Kim Phụng Kiều, bằng không hắn ta sớm đã phải cuốn xéo rồi.
Người này tên gọi Trương Kiếm, là con thứ ba của Trương gia, một trong Giang Nam võ lâm tứ đại thế gia, võ công gia truyền cũng đã đạt được năm ba phần, song lại tự cho rằng mình đã đạt đến bảy phần, bởi vì ở trong nhà chỉ kém có phụ thân, đại ca và nhị ca mà thôi. Người này công phu giỏi, lại biết điều khiển thuyền, nếu như kiếm một chiếc thuyền xuống nước, chuyện cứu người tuyệt đối không khó, có điều Kim Phụng Kiều đã nói không được dùng thuyền.
Vì thế cả năm gã trai đều ngớ mắt nhìn nhau, không ai có cách gì, đứng trân người ra bất động.
Thủy Liên Nhu sốt ruột giậm chân: “Ây a, Phụng Kiều thật là, đùa thì cũng phải chọn lúc chứ!”. Rồi quay mặt nhìn lên thượng du thấy một khách thuyền đi tới, vội kêu lên: “Mau cứu người, mau cứu người đi!”
Chiếc thuyền đó thuận dòng lao xuống, xem chừng không hề có ý dừng lại. Thủy Liên Nhu hốt hoảng, Kim Phụng Kiều mỉm cười, đột nhiên cất cao giọng: “Ai cứu được người kia, thưởng mười lượng vàng!”
Quả là kim khẩu vừa mở, người người hưởng ứng. Chiếc thuyền khách lập tức rẽ ngang, cả lái thuyền và khách nhân cùng tíu tít tay chân cứu Nhất Linh lên thuyền, đưa vào bờ.
Lục Thuận tiêu cục của Thủy Lục Thuận tuy sinh ý tương đối thịnh vượng nhưng cũng không phải là địch quốc phú gia. Vàng quý bạc hiếm, một lượng vàng bằng hai mươi lượng bạc, mười lượng vàng đã là hai trăm. Số tiền này có thể mua đứt hai mươi mẫu ruộng vườn, Thủy Lục Thuận căn cơ, đời nào chịu nhét hai mươi mẫu ruộng vườn vào tay con gái làm trò đùa chứ!
Do đó mà Thủy Liên Nhu lấy đâu ra mười lượng vàng. Thấy lái thuyền chìa tay, cô nương ấy đỏ bừng mặt, nhìn Kim Phụng Kiều. Kim Phụng Kiều nghênh đầu nhìn sang năm nam nhân: “Đưa tiền!”.
Năm gã trai tranh nhau moi bạc, không ai nhường ai, khiến cho cả lái thuyền lẫn khách nhân đều trố mắt ra nhìn.
Trong bụng Nhất Linh không một giọt nước, hơi thở vẫn bình thường, tim đập đều đặn, chỉ có điều cứ trầm trầm không tỉnh.
Thủy Liên Nhu và mấy người kia xúm lại chữa chạy, một hồi lâu cũng hết cách. Thủy Liên Nhu đành nói với Kim Phụng Kiều: “Chúng ta mang về, mời đại phu đến khám xem!”
Câu nói này của nàng khiến Kim Phụng Kiều chau mày lại, vì thế cả năm gã trai kia cũng đồng loạt chau mày theo.
Nhất Linh vốn không hề xấu xí, mày rậm mắt sáng, trán rộng mũi cao, cộng với thân hình cao lớn cân đối, ai thấy cũng phải thốt lên một câu: đúng là trang nam tử!
Thế nhưng hiện giờ cậu lại không khác gì một người rừng chết trôi. Cái đầu trọc lóc đã mọc đầy tóc, bộ mặt non nớt đâm ra những cọng râu cứng đanh, râu tóc ngâm nước nhiều ngày quện vào nhau như ổ quạ, còn có thể nhận ra người là nhờ Thủy Liên Nhu đã rẽ bớt túm tóc cuốn quanh đầu.
Kim Phụng Kiều chỉ định vui đùa chốc lát với cái xác chết trôi, đâu đến mức định đem về nhà chữa trị. Có điều nàng vốn rất mực ái mộ vị tẩu tẩu tương lai vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, hiểu được Thủy Liên Nhu là người có thiện tâm, những chuyện khác làm bừa có thể cho qua, nhưng nếu phản đối việc cứu người nàng ta nhất định không vui. Vì thế tuy trong lòng không thích thú gì, cũng không dám lên tiếng phản đối, chỉ bâng quơ một câu: “Không biết là kẻ hành khất lang thang từ đâu đến!”
Có câu nói của đại nữ hoàng, cả năm gã trai cũng nhanh nhảu xúm vào hưởng ứng. Châu Thanh Vân hùng hồn: “Hạng lưu dân thảo khấu như thế này, ở đâu chẳng có, quả là có giết cũng không hết!” ý của hắn ta ám chỉ ngay cả sống sờ sờ ra đấy còn phải giết, huống hồ loại nửa sống nửa chết như thế này thì càng không nên cứu làm gì. Người này là tử đệ quan gia, ngay cả những bí quyết thăng quan tiến chức cũng vận dụng vào tình trường, song lại đụng phải Kim Phụng Kiều.
Tiền Hữu Nhân suy tính: “Tháng Giêng năm nay mưa tuyết lớn, trong thành Giang Ninh chết cóng mấy trăm người liền. Hạng nghèo rớt như vậy, đúng là có cứu rồi cũng lại chết sớm mà thôi!”
Vương Long, Vương Giao gật đầu: “Đúng thế!” Trương Kiếm thì lùi lại một bước nhăn mặt: “Người này trôi sông lâu như vậy, trên người liệu có sinh giòi bọ gì nữa không biết?”
Câu nói này khiến Kim Phụng Kiều sợ hãi, nhảy bắn lên hoảng hốt tránh ra xa.
Thủy Liên Nhu nhìn Kim Phụng Kiều ngạc nhiên khiến Kim Phụng Kiều đỏ bừng hết mặt. Thực ra Kim tiểu thư cũng là một cô gái lương thiện, có điều được nuông chiều nên đôi lúc sinh ra quá trớn, giờ đây bị ánh mắt trách móc của Thủy Liên Nhu, không khỏi bối rối lảng tránh, quát: “Tìm chiếc xe lại đây, không lẽ để ta phải đích thân đi chứ?” Nàng không dám nhìn vào mắt Thủy Liên Nhu, khẽ giọng: “Mấy tên hồ đồ này, thật không hiểu biết gì hết!”
Thủy Liên Nhu mỉm cười, cúi đầu nhìn Nhất Linh. Không hiểu vì sao đối với chàng trai lạ lẫm này, trong lòng nàng tự dưng nảy sinh tình cảm như của một người mẹ phải bảo vệ con thơ vậy.
Đó là do âm linh của Âm Ma trong cơ thể Nhất Linh đang âm thầm tác quái. Nhất Linh bề ngoài tuy hôn mê trầm trầm, nhưng bên trong ba luồng đại công lực vẫn đang không ngừng chu chuyển, vừa dần hòa nhập vào kinh mạch, vừa tìm mọi cách bảo vệ cho đương nhiệm vật chủ là cơ thể cậu. Ma tính trăm năm mau lẹ vô cùng, chỉ hơi có khe hở là thừa cơ thâm nhập. Tấm lòng lương thiện của Thủy Liên Nhu chính là khe hở trong trái tim nàng, nhưng bản thân nàng thì không hề hay biết.
Cơ thể Nhất Linh phăng phắc bất động, song âm linh trong người cậu lại có thể điều khiển được người khác, nói ra thì quả là khó tin, nhưng thực ra lại không hề huyễn hoặc. Giữa người và người không nhất định phải dựa vào tiếp xúc chuyện trò mới có thể nảy sinh cảm giác, cảm ứng giữa trái tim với trái tim cũng có thể sinh ra sự cộng hưởng, thần giao mà cổ nhân đã từng nói đến chính là sự cộng hưởng cảm ứng của trái tim.
Gọi xe đến, đặt Nhất Linh lên xe, mấy người cùng trở về Lục Thuận tiêu cục. Vời thầy lang, vị lang trang này cũng thật là cao minh, chẩn mạch rất lâu rồi mới nói: “Chàng trai này không có bệnh gì cả, chỉ là đang ngủ thôi”.
Lại có người có thể nằm giữa Trường Giang mà ngủ!
Vị đại phu này đúng là hồ đồ hết chỗ nói, mấy người nghe xong mà phá lên cười ha hả.
Thế nhưng đại phu này là danh y của địa phương, lòng tin của ông ta không vì mấy tiếng cười nhạo báng của đám thanh niên mà lung lay, lần lượt đảo mắt qua năm gã trai, lạnh lùng nói: “Thân thể của chàng trai này còn tráng kiện hơn cả năm người các cậu gộp lại. Nếu như ngày mai cậu ta chết các người cứ đến lấy đầu ta mang về tế!”
Năm gã trai kia càng cười dữ hơn, Thủy Liên Nhu trái lại lòng càng lo lắng. Có người lại có thể ngủ giữa Trường Giang cuồn cuộn hay sao, nói ai nghe đây, ai dám tin cơ chứ?
Nàng cho gọi đến hai người hầu, bảo họ tắm rửa, thay quần áo cho Nhất Linh, kê cho cậu một chiếc giường trong một phòng nhỏ, chờ đợi cậu tỉnh lại.

o0o

Lúc Nhất Linh hồi tỉnh, chính cậu lại làm cho mình sợ nhảy dựng lên.
Đó là tảng sáng ngày hôm sau, Nhất Linh tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên giường, còn cho rằng đã quay trở về Phi Long cung, nhưng vừa nhìn quanh lập tức biết ngay là không phải. Phòng ngủ trong Phi Long cung phải hào hoa sang trọng hơn nơi này không biết đến bao nhiêu lần.
Nhất Linh không hay mình đang ở chỗ nào, song cậu biết rõ mình đang có một ham muốn, đó là soi gương.
Ý nghĩ này quả thật là không biết đến từ lâu, bởi lẽ Nhất Linh từ trước đến giờ chưa hề soi gương. Vốn quen với cuộc sống thanh đạm cùng sư phụ, cậu không hề để ý đến vẻ xấu đẹp bên ngoài của mình, lúc làm Minh chủ cũng y như vậy.
Trên bàn vừa khéo có một chiếc gương đồng nhỏ. Nhất Linh cầm lên, mượn ánh sáng phản chiếu của mặt trời, bỗng nhiên giật bắn người. Người trong gương mặt xồm xoàm lông lá, tóc dài lê thê, bộ râu cứng đanh, đâu còn giống một tiểu hòa thượng, mà hệt như một kẻ điên lang thang đầu đường xó chợ.
Nhất Linh lập tức không bằng lòng với vẻ ngoài của mình, hét nhỏ: “Ây a, sao ta lại biến thành bộ dạng như thế này?”
Cậu bắt đầu thu dọn cho bản thân, trước tiên túm tóc buộc lên, song đám râu thì không dễ gọn gàng cho được. Nhất Linh nhìn quanh, trên bàn có một tách trà, cậu tiện tay bóp nát, lấy một mảnh cạo lên mặt.
Ai có thể dùng mảnh sành vỡ cạo râu? Thế nhưng Nhất Linh không để ý, tay cứ đưa lên chà một đường, bàn tay tự dưng sinh ra một cỗ nội lực khiến mảnh sứ như biến thành một lưỡi dao sắc bén, chốc lát râu ria sạch nhăn để lộ khuôn mặt tuấn tú cùng làn da hồng hào.
Trời sáng hẳn, Nhất Linh cũng đã mặt chỉnh tề. Trong gương lúc này là một thiếu niên khí thế hừng hực, đôi mắt to sáng, cặp lông mày rậm. Nhất Linh tự ngắm nhìn mình, bỗng dưng nở một nụ cười kỳ quái. Cậu quả thật không hề biết mình lại có kiểu cười như vậy, nhất thời không khỏi ngạc nhiên.
Nhất Linh ngượng ngùng nhìn quanh, may mà trong phòng chỉ có một mình cậu, thế nhưng tim thì vẫn đập thình thịch một lúc rất lâu.
Tuy nhiên trong lòng cậu cũng phải thầm thừa nhận, điệu cười như vậy quả có một sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt nào đó ngay đến chính cậu cũng phải thích nhìn.
“Nhưng người khác có thể sẽ cười mình”, Nhất Linh tự nói với bản thân: “Gặp người khác, tuyệt đối không được cười kiểu như thế nữa!”
Nhất Linh đâu có biết, đó chính là lễ vật diện kiến lần đầu tiên mà Tình Ma tặng cho cậu. Cùng với thời gian, ma tính của Tình Ma dần kết hợp mật thiết với bản tính của cậu, ma tâm cũng sẽ dần được mở rộng. Nếu Nhất Linh không đủ định lực, cuối cùng cậu sẽ trở thành Tình Ma thứ hai, còn Thiên Long và Âm Ma sẽ vĩnh viễn bị khắc chế.
Tài sản của suongrong