Xem bài viết đơn
  #16  
Old 14-03-2008, 06:59 PM
suongrong suongrong is offline
Má Mì
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thời gian online: 884319
Xu: 0
Thanks: 1,750
Thanked 183 Times in 69 Posts
Chương 18


Dần dần bắt đầu có tiếng chân người đi lại, tiếng nói chuyện vẳng đến.
Nhất Linh tự hỏi: “Không biết đây là đâu? Mấy người ngoài kia đang nói gì nhỉ?”. Nghĩ như vậy, đôi tai cậu chợt trở nên mẫn cảm gấp trăm lần, tiếng nói cười từ những căn phòng cách xa cả chục trượng cũng nghe rõ mồn một, thế nhưng nghe một lúc vẫn không hiểu lấy một từ.
“Mình đã lạc đến đâu vậy, không hiểu người ta nói, đúng là rắc rối rồi!” Nhất Linh nghĩ đoạn rồi thò đầu ra cửa sổ nhìn quanh, thấy đằng sau một mái nhà không xa nhô lên một lá cờ lớn, bên trên viết: “Lục Thuận Tiêu Cục”.
“Lục Thuận tiêu cục là một trong Thất đại tiêu cục ở Giang Nam, hóa ra mình đã trôi đến tận Giang Nam, chẳng trách không hiểu họ nói gì”. Nhất Linh nghĩ bụng.
Một tháng trời lo toan hoạn nạn với chức Minh chủ, những thứ trên giang hồ, quả thật Nhất Linh cũng đã biết được không ít.
Bên ngoài có tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng “két” mở cửa, một thanh niên đẩy cửa bước vào. Thấy Nhất Linh đang đứng trong phòng, người này nghệt mặt ra, nhìn xung quanh không thấy có ai khác mới quay đầu nhìn vào mặt cậu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Nhất Linh không hiểu vì sao lại trở nên nhạy cảm như vậy, đoán ra ngay người đó đang nghi hoặc điều gì, vì thế lấy một mảnh sứ làm động tác cạo râu trên mặt, rồi toét miệng ra cười.
Người thanh niên kia cũng cười, đoạn nói: “Thoáng một cái, gà mái già đã biến thành vịt tơ, huynh đệ khá lắm!”.
Người này tên gọi Tô Đại Phát, là chân chạy trong tiêu cục Lục Thuận, một thanh niên nhanh nhẹn dễ gần, vì thế Thủy Liên Nhu mới gọi hắn đến chăm sóc Nhất Linh. Có điều những gì hắn nói, Nhất Linh hoàn toàn không hiểu.
Nhất Linh khom người hành lễ: “Đa ta ơn cứu mạng của đại ca!”.
Tô Đại Phát, là chân chạy trong tiêu cục Lục Thuận, một thanh niên nhanh nhẹn dễ gần, vì thế Thủy Liên Nhu mới gọi hắn đến chăm sóc Nhất Linh. Có điều những gì hắn nói, Nhất Linh hoàn toàn không hiểu.
Nhất Linh khom người hành lễ: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại ca!”.
Tô Đại Phát bối rối đáp lễ: “Người cứu huynh không phải là tôi, mà là tiểu thư nhà tôi”.
Những người áp tiêu đều biết nói tiếng Quan thoại, vì thế lúc này Nhất Linh đã bắt đầu hiểu.
Nhất Linh nói: “Vậy thì xin đại ca hãy cho gặp tiểu thư nhà, để đệ có thể tận mặt cảm tạ!”.
Tô Đại Phát cười hì hì, gật đầu: “Đúng là nên đa tạ, nên đa tạ! Tiểu thư nhà tôi đúng là một người tốt, không những đẹp người mà tâm tính cũng hệt như Quan Âm Bồ tát vậy”.
Bỗng một giọng nói dịu dàng từ ngoài cửa vang lên: “Vừa sớm ra đã tìm không thấy ngươi, hóa ra ở đây nói xấu sau lưng ta hả?”.
Tô Đại Phát lè lưỡi: “Tiểu thư tới rồi!”. Đoạn cất cao giọng: “Tiểu thư mau vào đi, nạn nhân tỉnh lại rồi, còn muốn cảm tạ tiểu thư nữa đấy!”
Nhất Linh nhìn vọng ra ngoài cửa, thấy một thiếu nữ đang khoan thai bước đến.
Cô nương ấy tuổi trạc đôi tám, dung mạo tuyệt vời. So với những mỹ nhân mà cậu đã gặp như Lục Từ Anh, Lục Trúc hay Lý Ngọc Châu thì chỉ có phần hơn chứ không hề thua kém.
Thế nhưng điểm làm Nhất Linh rung động không phải bởi nhan sắc mỹ miều của giai nhân mà là vẻ dịu dàng, từ tâm lộ ra trong đôi mắt nàng.
Cô nương ấy chính là Thủy Liên Nhu, bận lòng vì chàng trai nàng vớt lên từ dòng Trường Giang vẫn hôn mê chưa tỉnh, sáng sớm đã tìm đến thăm nom. Vốn cho rằng Nhất Linh vẫn còn trong bộ dạng lướt thướt hôm qua, nào ngờ vừa vào đến trong phòng lại trông thấy một thanh niên vạm vỡ cao to, ánh mắt tràn đầy sức sống.
Nét mặt và ánh mắt của chàng trai ấy ẩn chứa một mê lực kỳ lạ. Trong khoảnh khắc bốn mắt tương giao, tim Thủy Liên Nhu tự dưng đập lên thình thịch, toàn thân chợt có cảm giác nhức mỏi và mềm nhũn ra trong một nỗi sợ hãi không nói thành lời, song cũng ẩn ước một sự dễ chịu khó có thể diễn tả nổi.
Thủy Liên Nhu giật thót mình, không hiểu chuyện này là thế nào. Càng đáng sợ hơn, nàng cảm thấy hai má cũng đang nóng ran, không lẽ lại đỏ ửng lên thì đúng là phiền phức.
Thủy Liên Nhu tính vốn thiện tâm, lúc nào cũng dịu dàng hòa ái. Nàng cũng là một cô nương đoan trang mực thước, cư xử với người khác giới bao giờ cũng nhất nhất theo lễ giáo. Lần này lại không hiểu vì sao, đối diện với một thanh niên xa lạ, chỉ nhìn gã ta có một lần mà trong lòng lại dậy lên cảm giác xuân tình.
Khi ấy Nhất Linh đã cúi đầu hành lễ: “Đa tạ ơn cứu mạng trị thương của tiểu thư!”
Thủy Liên Nhu vội vàng đáp lễ: “Công tử không cần khách sáo, bất cứ ai cũng sẽ làm như vậy, chúng tôi chỉ là vừa khéo bắt gặp công tử mà thôi!”. Ngoài miệng ứng đáp như vậy, trong bụng lại cảnh cáo bản thân: “Thủy Liên Nhu, người làm sao vậy, đừng có để xấu hổ trước mặt người ta!”.
Suy nghĩ rõ ràng như vậy, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Nhất Linh, cậu khẽ mỉm cười, nàng lại có cảm giác như một trận gió xuân đang thổi mát rượi tâm hồn mình vậy.
Trong vô thức, Thủy Liên Nhu nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.
Cười xong, nàng lần nữa giật thót mình. Nụ cười vừa trao gã trai đó, vốn chỉ có thể dành cho tình lang, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhất Linh cũng giật nảy người, tự mắng bản thân: “Bảo ngươi không được cười, vì sao lại cứ cười vậy?”
Tình Ma trong bộ lốt Nhất Linh, lần đầu tiên hoạt động lại đã đại hiển kỳ công. Một cô nương non nớt như Thủy Liên Nhu làm sao có thể là đối thủ của Ma công bách niên từ Tình Ma chứ! Nhất Linh cũng gần giống như Thủy Liên Nhu, không thể chống lại được bá khí tai quái của luồng tinh lực Tình Ma truyền sang, tâm trí bắt đầu dần thay đổi.
Tô Đại Phát trợn mắt lên nhìn, chợt vỗ tay: “Tiểu thư hôm nay sao mà đẹp vậy!”
Thủy Liên Nhu giật thót mình, hai má ửng đỏ giận dữ: “Ngươi nói bậy cái gì thế?” Rồi quay sang Nhất Linh bối rối nói nhanh: “Công tử đã dậy thì mời ra bên ngoài dùng điểm tâm luôn!” Miệng nói chân vội vã bước đi, không dám nhìn Nhất Linh lần nào nữa.
Ra đến ngoài, Thủy Liên Nhu dặn dò Tô Đại Phát tiếp đãi Nhất Linh, còn mình thì đi như chạy trở lại khuê phòng. Nghĩ về một lúc dào dạt xuân tình ban sáng, nàng quả thật vừa kinh hãi vừa lo sợ.
Trong phòng, Kim Phụng Kiều vẫn còn nằm dài trên giường. Đến nhà tẩu tẩu tương lai làm khách, đương nhiên nàng phải ngủ cùng giường với Thủy Liên Nhu. Nghe thấy tiếng bước chân, Kim Phụng Kiều vội quay người ra, liếc nhìn khuôn mặt vẫn còn hồng lên của Thủy Liên Nhu, nàng tinh nghịch bắt nọn: “Được rồi, được rồi, tẩu tẩu tốt đã động xuân tâm, lẽ nào đang nhớ đến đại cả tôi?”
Thủy Liên Nhu hồn xiêu phách lạc, hốt hoảng quay đi, mặt càng đỏ bừng: “Tiểu nha đầu nhà cô nói linh tinh cái gì thế, ai động xuân tâm nào?”.
“Ấy à, chỉ lớn hơn muội có mấy tháng, làm gì mà ra vẻ thế?” Kim Phụng Kiều nhảy xuống giường, chạy đến phía sau đưa tay ôm chầm lấy Thủy Liên Nhu, giọng nũng nịu: “Không phải xuân tâm, vậy đỏ mặt cái gì chứ?”
Mỹ nhân họ Kiều khi ngủ chỉ thắt một dải yếm nhỏ, bộ ngực tròn căng áp sát vào sau lưng Thủy Liên Nhu. Thủy Liên Nhu vốn đang loạn tâm, lại càng đứng không vững, hốt hoảng: “Ây a, trên nóc nhà có người, lộ hết cả rồi!”
Kim Phụng Kiều không biết là kế, hét lên inh ỏi, lao trở lại giường, chui biến vào chăn. Thủy Liên Nhu bật cười, lại trở về trạng thái bình thường, ngồi xuống cạnh giường nói: “Được rồi, dậy đi thôi! Chẳng phải muội gan lớn tày trời sao? Cũng sợ người ta nhìn thấy à?”
Kim Phụng Kiều khi ấy mới biết là trúng kế, lại chui ra khỏi chăn, làu bàu: “Tẩu tẩu xấu, đợi gã về nhà muội rồi, xem muội xử lý thế nào!” Nói rồi đứng dậy mặc áo, bỗng nhớ đến chuyện hôm qua, hỏi: “Hây, người chúng ta cứu đã tỉnh lại chưa?”
Thủy Liên Nhu nghĩ đến Nhất Linh, tim bất giác lại đập mạnh hơn, vội định thần lại: “Tỉnh rồi, đang ở ngoài sảnh ăn điểm tâm nữa kìa”.
Kim Phụng Kiều chau mày: “Chà, sao lại để cho hắn điểm tâm ở ngoài sảnh chứ, trông lôi thôi bẩn thỉu như vậy thì ai mà dám ăn nữa?”
Trước mắt Thủy Liên Nhu hiện lên thân hình cao to vạm vỡ, vẻ mặt tươi cười của Nhất Linh, trong lòng tự dưng nảy sinh một cảm giác kiêu ngạo, kiểu như người ấy chính là huynh trưởng hay tình lang của nàng vậy.
“Nếu như muội gặp người ấy, nhất định sẽ ăn thêm một bát nữa đấy!” nàng vừa nói vừa cười.
Kim Phụng Kiều nhìn nàng vẻ không tin, nhưng điệu bộ của Thủy Liên Nhu lại không hề giống với giả tạo, mới ngạc nhiên nói: “Muội không tin!” Nói rồi bắt đầu trang điểm, đang chuẩn bị xuống lầu thì a hoàn đến báo: “Năm vị công tử gia đều đã đến rồi, đang hỏi tiểu thư dậy chưa?”
Kim Phụng Kiều bực dọc: “Mở mắt ra đã đến, định đưa tang ta chắc! Nói với họ là ta vừa ngủ, phải trời tối mới dậy!”. Nói rồi quay phắt người trở lại lầu thượng, cũng không buồn đi xem gã chết trôi nữa.
Thủy Liên Nhu cười, gọi a hoàn mang điểm tâm đến. Hai người cùng ngồi ăn trong khuê phòng, miệng thì ăn nhưng chẳng ai còn tâm trí nào cả. Kim Phụng Kiều vì bực tức, Thủy Liên Nhu lại là hoảng sợ.
Đôi mắt mỉm cười của Nhất Linh lúc nào như cũng treo trong tâm trí. Thủy Liên Nhu sợ Kim Phụng Kiều nhận ra nên cố ép lòng nhớ tới vị phu quân tương lai của mình là Kim Long Thụy, ca ca của Kim Phụng Kiều.
Nhưng những gắng gượng của nàng cũng không hề có tác dụng.
Kim Long Thụy và cô kiều nữ Kim Phụng Kiều này có điểm không giống nhau. Phụ thân hai người là Kim Phú Minh mất sớm, khi ấy Kim Phụng Kiều mới tám tuổi, còn Kim Long Thụy đã mười tám. Mười tám tuổi, Kim Long Thụy đã phải gánh vác Kim gia môn. Vốn thông minh chịu khó, cộng với chút tài thao lược thiên phú, mười năm trở lại đây, Kim gia không những không suy thoái mà trái lại còn hưng vượng hơn xưa. Lúc Kim Phú Minh còn sống Kim gia chỉ có hơn chục cửa hiệu, giờ đã phát triển lên đến hơn hai mươi, ruộng đất cũng tăng lên không ít, bản thân Kim Long Thụy cũng giành được danh hiệu Ngọc Diện Na Tra.
Na Tra là nhân vật cực kỳ lợi hại trong Thần đạo, còn Ngọc Diện thì chính là khen ngợi tướng mạo của Kim Long Thụy rồi.
Năm trước, một chuyến tiêu của Thủy Lục Thuận gặp phải chút rắc rối, Kim Long Thụy ra mặt giải quyết ổn thỏa, Thủy Liên Nhu theo cha tạ ơn, vừa gặp mặt đã thấy Long Thụy quả là một nhân vật anh tuấn lợi hại vô cùng. Cũng trong buổi gặp hôm đó, Kim Long Thụy vừa thấy nàng cũng nhất kiến sinh tình, sai người mai mối. Thủy Lục Thuận đương nhiên không từ chối, hôn kỳ được định vào tháng năm năm nay.
Thường ngày, Thủy Liên Nhu lúc buồn hay nhớ đến Kim Long Thụy, đến vẻ mặt anh tuấn cùng rất nhiều những câu chuyện xuất sắc của chàng ta, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Thế nhưng hôm nay thì lại khác, nàng không hề nhớ tới Kim Long Thụy, cứ cố nghĩ đến chàng ta là lòng lại rối bời, chỉ có đôi mắt mỉm cười của Nhất Linh là lúc nào cũng đong đưa trước mặt nàng.
Cuối cùng Thủy Liên Nhu cũng hết nước, chỉ còn cách cắn răng cảnh cáo bản thân: “Thủy Liên Nhu, ngươi là người đã đính ước rồi, tuyệt đối không được như Kim Phụng Kiều chiêu tam rước tứ!”
Thủy Liên Nhu trong khuê phòng tâm thần bất định, cố gắng tranh đấu với bản thân. Nhất Linh bên ngoài dường như cũng cảm được vẻ xuân tâm rung động của nàng. Giống như Thủy Liên Nhu, câu cũng đang tự vấn gay gắt: “Nhất Linh, sao ngươi lại trở nên như vậy, sao lại dám nảy sinh tà ý với ân nhân đã cứu mạng mình?”
Nhất Linh không hề hay biết, ma tính của Tình Ma đã hằn sâu lên tâm não cậu, con người cũng đang dần dần thay đổi, thế nhưng Tình Ma vẫn chưa thể khống chế được cậu hoàn toàn. Bản chất thuần hậu chưa hết, Phật tâm cũng vẫn đang còn, vì thế mặc dù vô tình nảy sinh sắc ý, song sau đó lại tự trách ngay bản thân mình.
Nhất Linh ăn điểm tâm ở đại sảnh, có Tô Đại Phát tiếp đãi. Một lúc sau, cả năm người trong đám Trương Kiếm, Châu Thanh Văn kéo đến. Tô Đại Phát vốn không thiện cảm gì với năm kẻ ăn không ngồi rồi này, vì thế càng tỏ ra nhiệt tình với Nhất Linh.
Nhất Linh đang mặc bộ quần áo của gia nhân Thủy phủ, nói về y phục thì quả là không thể so bì với đám công tử giàu có kia, song trên người cậu lại phảng phất một khí chất hết sức hấp dẫn người khác, khiến người ta nhìn một lại không thể không nhìn hai.
Đám Trương Kiếm đầu tiên tưởng có thêm một kẻ cạnh tranh thần thế nữa, ai nấy đều buồn tiu nghỉu. Nhưng về sau biết được người này chính là kẻ mà hôm qua họ đã cứu thì lập tức cả năm đều vui mừng hớn hở. Họ cùng vây lấy Nhất Linh, khua môi múa mép, thêm mắm thêm muối tìm đủ mọi cách tự ca ngợi bản thân, một là để Nhất Linh cảm kích, hai là làm nản lòng tình địch.
Nhất Linh cảm tạ một hồi, tự dưng sinh ra cảm giác nhìn thấu được ý nghĩ của cả năm người, chợt nhủ thầm: “Năm tên tiểu tử khoác lác!” Tự nói xong, trong lòng lại cảnh giác: “Sao mình lại nghĩ xách mé như vậy? Kỳ lạ thật, sao mình không còn giống với trước kia nữa nhỉ?”
Cuối cùng thì Nhất Linh cũng đã có cảm giác về sự thay đổi của mình.
-------------------------------------------------------------------------

Chương 19


Kim Phụng Kiều và Thủy Liên Nhu không ra đại sảnh mà cùng ngồi điểm tâm ở trong phòng.
Thủy Liên Nhu cười: “Chúng ta xuống dưới đi, chỉ sợ năm tên kia chờ lâu như vậy đã không chịu được nữa rồi!” Trong lòng lại đột nhiên thoáng hiện ý nghĩ: “Người ấy thì sao?” lập tức giật thót mình, tim đập thình thịch lên bởi ý nghĩ đó.
Kim Phụng Kiều trễ miệng: “Cho dù năm tên đó có nhảy xuống sông chăng nữa, muội cũng không vội!” đoạn mắt bỗng đảo một vòng, cười: “Muội có một ý này, thử xem năm ngốc tử này có tên nào thông minh hay không!” Nói rồi lấy ra một tờ giấy, một cây bút lông, vẽ một mỹ nhân chắp tay, bên cạnh viết hai chữ: Hòa Nhật.
Thủy Liên Nhu không hiểu: “Đây là cái gì?”
“Đây là dâng hương”. Kim Phụng Kiều cười: “Mỹ nhân chắp tay, ý chỉ hai chúng ta. Chữ hòa chữ nhật ghép lại thành chữ hương, ý là hai chúng ta sắp đi dâng hương, xem bọn chúng có đoán ra không?”
Thủy Liên Nhu cười, vỗ vỗ vào trán: “Muội đúng là con nha đầu quỷ!”
Hai người xuống dưới lầu, nấp vào sau cửa, gọi a hoàn đến dặn dò, bảo đem tờ giấy đưa cho năm gã.
A đầu Hồng Lăng là người hầu bên cạnh Thủy Liên Nhu, tính tình lanh lẹ hoạt bát, theo lời của vị bà cô tương lai, đưa tờ giấy cho đám Châu Thanh Văn, mặt lạnh tanh: “Đây có một câu đố, nếu ai đoán trúng, bà cô sẽ có thưởng”.
Bọn Trương Kiếm chen lấn nhào tới, nhìn bức họa và chữ trên tờ giấy, rồi thi nhau đại phát quái luận.
Tiền Hữu Nhân nói: “Tôi đoán ra rồi, đoán ra rồi, tiểu thư muốn đi cấy. Mọi người trông này, ở đây đã viết rõ, hai tay ở dưới đáy chữ nhật tức là cậy mạ non đó”.
Cả Phụng Kiều và Liên Nhu ở trong đều cười phá lên. Thủy Liên Nhu đưa tay làm bộ dạng cấy mạ, Kim Phụng Kiều khẽ nhiếc: “Cấy cái đầu tên ngốc họ Tiền nhà ngươi!” Nhưng Hồng Lăng ở ngoài thì mắng thật: “Cấy cái đầu nhà ngươi!”.
Châu Thanh Vân lắc đầu: “Ây, Tiền huynh thật là! Tiểu thư thân thể ngàn vàng, sao lại có thể xuống ruộng đi cấy được? Trên bức tranh này nói, tiểu thư đang đọc thơ, mà đọc câu “Trừ hòa nhật dương ngọ”, vì thế lời giải của câu đố này là giờ Ngọ, tiểu thư hẹn chúng ta vào giờ ngọ”.
Kim Phụng Kiều ở trong lại mắng: “Hẹn cái đầu quỷ nhà ngươi!”. Hồng Lăng ngoài sảnh bĩu môi: “Vậy công tử hãy về nhà đợi đi, đồ ngốc!”.
Huynh đệ họ Vương đoán câu đố không giỏi, thấy Tiền, Châu hai người rõ ràng đều nói có lý, nhưng lại đều bị phán sai, vì thế cũng không dám mở miệng.
Trương Kiếm nhìn về phía Hồng Lăng thăm dò: “Có phải là một chiêu võ công không?”
Hồng Lăng cố nhịn cười: “Vậy công tử hãy thử đoán xem!”
Nhất Linh ngồi bên cạnh năm gã, song lại nghe rõ mồn một hai cô nương đang trộm cười ở phía sau cửa, không hiểu sao bỗng thấy nóng ran trong bụng, một lòng hiếu thắng tranh đua bỗng dưng nảy sinh.
Cậu liền đứng dậy đi đến trước mặt Hồng Lăng, nhìn qua tờ giấy.
Hồng Lăng cười: “Sao, vị công tử này cũng muốn đoán hay sao vậy?”
Năm người Trương Kiếm nhìn Nhất Linh bằng ánh mắt khinh thường, bản thân các gã đoán không được, song điều đó hoàn toàn không cản trở các gã coi thường người khác.
Nhất Linh không nhìn năm người, quay sang Tô Đại Phát: “Tô đại ca, trong thành ngôi miếu nào hương hỏa thịnh nhất?”
Tô Đại Phát ngẩn người ra rồi mới nói: “Là Thủy Nguyệt am! Sao thế, huynh đệ định đi dâng hương sao?”
Nhất Linh lắc đầu: “Không phải đệ, là tiểu thư nhà huynh, huynh chuẩn bị xe đi!”.
Tô Đại Phát còn đang ngây người thì Kim Phụng Kiều đã vỗ tay đi ra, nói: “Huynh chính là người hôm qua chúng tôi cứu rồi, thật quả không ngốc nghếch chút nào!”.
Nhất Linh đang đứng chếch với cửa, nghe tiếng mới quay người lại. Trước mặt cậu như sáng bừng lên, trong lòng thầm khen: “Mỹ nhân tuyệt thế, cùng với Thủy Liên Nhu đúng là hai bông hoa, chỉ có điều một đằng đón gió khoe sắc, một đằng âm thầm tỏa hương. Một động một tĩnh, song đều là thiên hạ khó gặp!” Lòng nghĩ vậy, mắt lại bắt gặp ánh mắt Kim Phụng Kiều.
Trong mắt Nhất Linh đột nhiên phát ra một ma lực mạnh mẽ khó bề kháng cự. Ma lực ấy chính là tà công mà Tình Ma đã luyện được sau trăm năm tích lũy với hàng nghìn mỹ nữ. Lập tức Kim Phụng Kiều cũng giống như Thủy Liên Nhu, mặt đỏ bừng lên, người như mềm nhũn ra, tim đập thình thịch.
Ái mộ theo đuổi Kim Phụng Kiều trước sau có đến hàng trăm, song cô nương ấy không giống như Thủy Liên Nhu, không rung động thì thôi, đã muốn thì chỉ chọn có một người. Bất kể người đến là ai cũng phải kén kén chọn chọn, nam nhân nàng gặp đã nhiều, song lại chưa ai đem đến cho nàng cảm giác giống như với Nhất Linh bây giờ.
Kim Phụng Kiều xúc động mãnh liệt song lại không cam tâm, mới lùi lại nắm lấy tay Thủy Liên Nhu, ánh mặt vẫn dán trên khuôn mặt Nhất Linh, cố lấy giọng thản nhiên: “Huynh tên là gì?”. Giọng nói của nàng tỏ ra bình tĩnh, song Thủy Liên Nhu nhận ra ngay vẻ căng thẳng qua bàn tay nắm chặt của cô em chồng tương lai, lòng thầm kêu lên: “Trời ạ, cô nương này lại giống như ta rồi!” Một cảm giác chát chua bỗng vô cớ tràn vào trong con tim nàng.
“Nhất Linh, Vương Nhất Linh”. Nhất Linh nhẹ nhàng trả lời.
“Nhất Linh? Cái tên nghe quen quá!”. Kim Phụng Kiều lại nhìn về phía Nhất Linh. Nhất Linh mỉm cười, Kim Phụng Kiều ngẩn người ra, mãi một lúc sau mới sực tỉnh lại, vội vàng quay đầu, mặt đã đỏ ửng lên, than thầm: “Trời đất, huynh ấy cười lên thật là đẹp!”
Tô Đại Phát bước vào bẩm báo: “Nhị vị tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong”.
Kim Phụng Kiều quay đầu nhìn Thủy Liên Nhu: “Được rồi, chúng ta đi dâng hương thôi”. Nói rồi ánh mắt lại liếc qua Nhất Linh chờ đợi.
Cái ý chờ đợi đó làm gì Nhất Linh bây giờ không hiểu, nhưng cũng bởi vì hiểu quá rõ nên trong cậu bỗng sinh lòng cảnh giác, thầm thốt lên: “Ây a, mình làm sao vậy? Cả thảy chỉ sống được có bảy ngày, giờ cũng không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi, sao lại có thể đi dụ dỗ con gái người ta cơ chứ? Thật đáng chết!”.
Trong lòng thầm mắng bản thân, Nhất Linh vòng tay lễ độ: “Đa tạ các vị công tử và tiểu thư đã cứu mạng, tôi phải cáo từ ở đây rồi”.
Cả hai cô nương đồng thanh kêu lên: “Sao lại đi nhanh như vậy?”
Thủy Liên Nhu nãy giờ không dám nhìn thẳng vào Nhất Linh, khi ấy mới dũng cảm cất lời: “Vương công tử, vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn, ở lại thêm vài hôm nghỉ ngơi rồi hãy đi!”
Kim Phụng Kiều tiếp ngay: “Phải đấy, ở lại thêm vài ngày, bây giờ cùng chúng tôi đi dâng hương đã!”. Rồi đảo mắt một cái: “Lời giải cũng do huynh đoán ra mà”. Vẻ quyến luyến bộc lộ hết sức rõ ràng.
Nhưng khi ấy Phật tâm và bản chất thuần phác lại trỗi dậy chiếm bước thượng phong, Nhất Linh lắc đầu: “Vết thương của tôi đã khỏi hẳn rồi, không tiện làm phiền tiểu thư nữa. Đa tạ các vị, xin cáo từ!”.
Nhất Linh vòng tay thi lễ rồi rắn rỏi bước ra phía đại môn.
Nhất Linh cất bước, trái tim non trẻ của hai cô nương như cũng bị cuốn đi theo. Thủy Liên Nhu vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, Kim Phụng Kiều thì tỏ rõ vẻ lưu luyến, chỉ hận một điều là không thể mở miệng nói ra.
Nhưng rồi cứu tinh bỗng tự nhiên trên trời giáng xuống, một tráng hán hớt hải chạy xộc vào, nếu Nhất Linh không tránh nhanh qua một bên thì chắc chắn đã xô vào hắn. Người đàn ông đó loạng choạng, Nhất Linh vội vàng đỡ dậy, muốn đi cũng không đi ngay được nữa rồi.
Hai cô gái mừng thầm, nhìn tráng hán kia, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Thủy Liên Nhu kêu lên: “Nhị ca, huynh làm sao vậy?”
Tráng hán đó chính là Thủy Cố, nhị ca của Thủy Liên Nhu, mặt mày khi ấy tái mét, gần như lả đi trên cánh tay Nhất Linh, hình như đã chạy đến kiệt sức, miệng há hốc thở dồn dập, nói không nên hơi mà chỉ dùng ngón tay ra hiệu.
Tô Đại Phát quả thật nhanh trí, đã chạy ngay vào mời lão gia Thủy Lục Thuận ra.
Nhất Linh đỡ Thủy Cố ngồi lên ghế. Ân nhân xảy ra chuyện, đương nhiên cậu không thể nói đi là đi, bèn đứng sang một bên nghe ngóng sự việc.
Thủy Lục Thuận đi ra, Thủy Cố cũng lấy lại hơi, khóc nức lên: “Cha, tiêu bị cướp mất rồi!”
“Cái gì?”. Thủy Lục Thuận tiện tay quơ cái điếu bát, kích động đến mức tay bóp chiếc điếu bẹp rúm, nước và bã thuốc tràn hết ra ngoài, trong phòng lập tức sặc mùi khét lẹt.
Thủy Cố năm nay xấp xỉ ba mươi, là một nam tử cương cường cứng rắn, loại người dù có bị chặt đầu cũng không chút chau mày, song khi ấy lại khóc rưng rức như đứa trẻ.
Thủy Lục Thuận đã sắp sáu mươi, cả đời ngang dọc giang hồ, kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, trời cao sập xuống cũng chưa chắc khiến lão run tay, vậy mà hôm nay lại mất bình tĩnh đến mức bóp dẹp chiếc điếu bát yêu thích nhất của mình.
Chỉ bởi lẽ chuyến tiêu này quá lớn, những mười thùng trân châu kỳ bảo, giá trị lên đến ba mươi vạn lạng bạc!
Thủy Lục Thuận cả đời tích lũy, bán thêm cả sản nghiệp tổ tông để lại may ra cũng chỉ được chừng ba vạn lạng, mới bằng một phần mười giá trị chuyến tiêu.
“Trời ơi!”. Thủy Lục Thuận ngửa mặt lên trời than: “Là ta đã sai, ta nên đích than áp tiêu mới phải!”
Chuyến tiêu này quá lớn, vì thế Thủy Lục Thuận cũng đã dùng mưu, trà trộn những hòm châu báu này lên mười xe chở dược thảo và chỉ để cho hai con trai hộ tống, mục đích để bọn tặc phỉ hắc đạo tin rằng đó chẳng qua là chút dược thảo không đáng gì, nào ngỡ lão đã tính toán sai.
“Mất tiêu ở đâu, là ai cướp?” Thủy Lục Thuận hỏi.
Đám Trương Kiếm cũng nhao nhao: “Là ai, chúng ăn gan hùm rồi chắc? Không lẽ không biết Lục Thuận tiêu cục có quan hệ như thế nào với Võ lâm tứ đại thế gia?”. “tôi bảo cha tôi phái người đi bắt!”. “Chúng tôi nhất định xuất thủy quân trợ chiến!”
Thủy Cố đảo mắt nhìn qua mấy người Trương Kiếm, lắc đầu: “Ở đồi Hoàng Phong, là người của Thanh Long Hội, cầm đầu là Kỳ chủ Bạch kỳ Lưu Sương”.
Cả năm gã thanh niên đều thốt nhiên im bặt.
Võ lâm lưỡng đạo Giang Nam ít nhiều cũng có ý kính nể Tứ đại thế gia, nhưng Thanh Long Hội lại là ngoại lệ. Thanh Long Hội mấy vạn hảo thủ, người đông thế mạnh đến mức nào, Tứ đại thế gia đều biết rõ, vì thế mà từ trước đến giờ cũng luôn giữ cảnh nước sông không phạm nước giếng mà thôi.
Mấy tên nha dịch mềm nắn rắn buông ở Giang Ninh phủ cũng chỉ có thể dọa nạt bá tánh, đâu dám dây đến Thanh Long Hội mà cả gan đi bắt Lưu Sương? Cho dù có dám, liệu có đủ bản lãnh sao?
Thanh Long Hội hoành hành suốt một dải Trường Giang. Kim Lăng thủy quân đã mấy lần giao đấu với Lý Thanh Long, nhưng đáng tiếc lần nào cũng thất bại, vì thế sau này, cứ ai nhậm chức Thủy quân Đô thống đều cố gắng hết sức tránh giao tranh với Thanh Long Hội.
Thủy Lục Thuận ngồi phịch xuống ghế, thở không ra hơi, người lả đi vì tuyệt vọng.
Thủy Liên Nhu kêu lên thất kinh: “Cha ơi, cha làm sao thế?”
Nhất Linh đi lại, đưa tay điểm vào nhân trung Thủy Lục Thuận, lão kêu lên một tiếng tỉnh lại, nhìn con gái nước mắt ròng ròng, cũng không nhịn được bật khóc: “Nhu nhi, tiêu cục hết rồi, Thủy gia cũng tan rồi!”
Thủy Liên Nhu ôm lấy cha, muốn nói vài câu an ủi song lại không thốt nổi thành lời, nước mắt cứ rơi lã chã.
Thanh Long Hội thế lực ngang trời, chuyến tiêu này dù thế nào cũng không lấy lại được, giá trị lại quá lớn nên Lục Thuận tiêu cục cách gì cũng không đền nổi,
Thủy gia quả thực đã đi đến đường cùng rồi!
Kim Phụng Kiều dựng ngược cặp lông mày lá liễu lên, rắn rỏi: “Liên tỉ là con dâu tương lai của Kim gia chúng tôi. Chuyện của Thủy gia cũng là chuyện của Kim gia. Lý Thanh Long làm vậy chẳng phải là công khai ăn hiếp Tứ đại thế gia sao? Tôi đi tìm hắn. Trương Kiếm, huynh đi không?”
Trương Kiếm mặt đỏ bừng: “Cha tôi đã nhiều lần căn dặn, ghẹo bất cứ ai cũng không sao, nhưng nếu liên quan đến Thanh Long Hội, muốn ra mặt thì nhất định phải thông báo cho nhà biết”.
Thực ra, những lời như vậy Kim Long Thụy cũng đã nói nhiều lần với Kim Phụng Kiều. Thanh Long Hội người đông thế mạnh, muốn ra mặt đối địch, ai cũng phải cân nhắc đến hậu quả.
Kim Phụng Kiều giậm chân: “Tôi mặc kệ, hoặc là huynh đi với tôi, hoặc là cuốn xéo, tôi không bao giờ thèm gặp huynh nữa!”
Trương Kiếm ấp úng không cất nên lời, mặt càng đỏ dừ như tôm luộc.
Tài sản của suongrong