Cái gọi là thiên hạ đại thế, hợp lâu sẽ phân, phân lâu sẽ hợp. Ba trăm năm trước Ngô Việt đại đế văn thao võ lược, suất lĩnh mười vạn thiết kỵ quét ngang Viêm Hoàng đại lục, kiến lập Ngô quốc cường đại, tự hào một đời anh hùng, đại lục trải qua mấy trăm năm hòa bình. Nhưng, ba trăm năm sau con cháu ngày càng hủ bại, triều cương suy sụp, dân chúng khổ sở không lời nào diễn tả.
Quan bức dân phản, rốt cuộc Thái Khang năm 23, đế quốc phương bắc bùng nổ khởi nghĩa nông dân đại quy mô, nghĩa quân một đường thế như chẻ tre, trực tiếp công tới Bình Kinh đô thành.
Cùng năm, Ngô đế giá băng, năm ấy Ngô Hi chỉ tám tuổi lên kế vị, tự xưng Thiếu Khang đế.
Thiếu Khang năm thứ hai, thưa lúc Khang đế còn nhỏ, trong năm đại chư hầu Uy Vũ Hầu Lí Dị, Gia Nghĩa Hầu Nhạc Hành, Trấn Bắc Hầu Tần Chấn kết minh, từ phía Đông, Đông Bắc, Nam ba nơi khởi binh làm phản, năm đại chư hầu vốn là năm hổ tướng dưới trướng của Ngô Việt đại đế năm đó, sau khi lập quốc được phong chư hầu một phương, hậu nhân được đời đời phong hầu.
Tại phía nam Ngô quốc trong một mảnh núi non trùng điệp, trên núi cây cối sinh sôi, trong này không có đất đai, dân chúng chỉ có thể nhờ vào việc săn thú sinh sống.
Đã là mùa đông, gió lạnh liệt liệt, một tiểu nam hài mặc quần áo mỏng manh rách rưới tựa hồ vẫn chưa cảm giác được cái lạnh, hắn cõng một con sói lớn từ trong núi đi ra, đây là con mồi hôm nay hắn săn được, cha mẹ đã mất sớm, dưới hoàn cảnh bức bách, hắn nghiễm nhiên có được một tố chất của một người thợ săn cần có – cứng cỏi, dũng cảm, bình tĩnh, thông minh. Kỹ thuật săn thú lại không kém người trưởng thành chút nào.
Đột nhiên mặt đất động mạnh, phía trước bụi mù bay tung, tiểu nam hài biết được đây là quân đội đi săn thú mùa đông, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, biểu tình trên mặt hơi dao động nhưng không kinh hãi.
Chỉ chốc lát kỵ binh tiến tới bên cạnh hắn, mà tiểu nam hài lại không hề có ý tứ rời đi.
Nhân số kỵ binh cỡ chừng một trung đội, mỗi người lập tức ghìm ngựa đứng vững như bàn thạch, ánh mắt thâm thúy mà lãnh khốc, cây mã đao dài một thước rưỡi tựa hồ lóe lên hào quang màu đỏ, nam hài biết đây là Trung Dũng Hầu Hạng Tân cùng thân vệ binh của hắn.
" Tê..."
Ngựa kéo cương, tuấn mã hí vang!
" Lớn mật, dám cản lộ của quân gia, không muốn sống phải không!" Một tráng hán râu xồm chạy phía trước lấy roi ngựa chỉ nam hài, lớn tiếng khiển trách.
Nam hài đón nhận ánh mắt nhìn tới, không chút úy kị.
Tráng hán giận dữ, rút mã đao đặt lên cổ nam hài, động tác như mây bay nước chảy, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta cơ hồ nhìn không thấy, hiển nhiên là một cao thủ.
Nam hài, thân hình gầy yếu lảo đảo, nhưng lại y nhiên đứng yên ở đó.
" Thật can đảm! Ngươi nhất định có chuyện gì cần phải không?" Một người cỡ chừng năm mươi tuổi có hình dáng thủ lĩnh tán thưởng nhìn hắn, nói.
Nam hài lập tức quỳ xuống, nói: " Được nghe Trung Dũng Hầu Hạng Tân Hạng hầu gia tìm kiếm nhân tài chung quanh để huấn luyện Phi Hổ quân, tiểu nhân cũng muốn ra ngoài làm một phen sự nghiệp, biết được hầu gia sẽ đến nơi dayd săn thú mùa đông, nên đã cố tình chờ đợi, thỉnh hầu gia thu tiểu nhân, nguyện thề chết truy tùy tướng quân!"
" Nga...con sói kia là ngươi giết hay sao?" Người này đúng là Trung Dũng Hầu Hạng Tân, lúc này hắn rất có hứng thú hỏi.
" Đúng vậy, hầu gia."
" Đúng vậy, hầu gia."
" A! Có thể nói cho ta nghe ngươi làm sao làm được, tiểu huynh đệ?" Hạng Tân kinh ngạc hỏi.
Nam hài lộ sắc mặt vui mừng, xem ra Hạng Tân đã cảm thấy hứng thú đối với chính mình.
" Không có gì, chính là đào một cái hố, trong hố bày trúc nhọn, sau đó dùng bản thân làm mồi dụ, cuối cùng ăn lương khô đợi suốt hai ngày." Nam hài thật bình tĩnh trả lời.
" Ha ha ha ha! Được, được, được, tiểu huynh đệ, ta thu nhận ngươi." Hạng Tân liên tục nói tốt ba lần.
" Tạ hầu gia." Nam hài lập tức bái tạ.
" Được! Ngươi tên là gì?" Tâm tình Hạng Tân hiển nhiên thoải mái.
" Xương Phàm."
" Xương Phàm...Ân...vì sao ngươi không trực tiếp đi đến địa phương chiêu mộ binh lính để báo danh, mà lại ở trong này, chẳng phải nếu không cẩn thận sẽ bị chúng ta giết lầm sao." Hạng Tân vẫn hứng thú hỏi.
" Chính là vì không biết khi nào hầu gia mới ở trong vạn ngàn binh lính chú ý tới ta." Nam hài không có trực tiếp trả lời, mỉm cười nói.
Hạng Tân thần tình kinh ngạc, đích xác, nếu trực tiếp đi xin nhập ngũ, tuy là có thể, nhưng bất quá chỉ có thể làm một tên lính thường, khi nào mới tìm được sự xem trọng của tướng soái? Một tiểu hài tử có thể lo lắng chu toàn như thế, quả thật không đơn giản.
" Được, có khả năng." Hạng Tân bắt đầu xem trọng Xương Phàm.
" Ngươi, cùng tiểu huynh đệ ngồi chung một con ngựa, quan bút kí, ghi nhớ tân binh Xương Phàm đã giết một con sói." Hạng Tân lại hạ mệnh lệnh.
" Dạ!" Một gã nam tử cao gầy cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Xương Phàm, đưa tay kéo Xương Phàm lên ngựa.
Đây là lần đầu tiên Xương Phàm cưỡi ngựa, tuy nhiên so hắn với những người bạn cùng lứa tuổi càng có vẻ thành thục, nhưng lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử quả thật rất mãnh liệt.
" Ai u!" Xương Phàm không cẩn thận liền vấp té rớt xuống, dẫn tới một trận hống cười.
" Ngươi xuống ngựa, ta đến dạy cho Xương Phàm huynh đệ làm sao cưỡi ngựa." Hạng Tân cười nói.
Dưới sự chỉ dạy của một cao thủ cưỡi ngựa, ước chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng Xương Phàm có thể tự mình cưỡi ngựa chạy nước kiệu. Chủ nhân vừa rồi của con ngựa ngồi chung với Xương Phàm.
Mọi người đi vào trong rừng rậm, trong này địa hình có chút bằng phẳng, cây cối thưa thớt, thường xuyên có sói lang hổ báo xuất hiện, quả thật thích hợp cho việc cưỡi ngựa săn thú.
" Tiểu huynh đệ, ngươi thực may mắn, nhìn thấy hầu gia thực thích ngươi a, về sau được thăng quan vinh hiển thì ngàn vạn lần phải kéo huynh đệ một tay, tại hạ Lí Toàn, a a." Chủ nhân của con ngựa cười nói với Xương Phàm.
Người này dáng người trung đẳng, mặt hình chữ điền, bộ dáng lanh lợi vui vẻ.
" A a, từ nay về sau còn cần đại ca chiếu cố nhiều hơn." Thuận lợi đầu nhập dưới trước đại tướng, Xương Phàm cũng thật cao hứng.
Dọc theo đường đi Xương Phàm và Lí Toàn vui vẻ trò chuyện, bất tri bất giác mọi người đã đi tới địa điểm săn thú.
" Hôm nay là thời kì phi thường, quân vụ bận rộn, chúng tướng nghe lệnh: chung quanh chúng ta hai mươi dặm sẽ tập trung dồn thú vào trong hai dặm, hai canh giờ sau sẽ quay về." Hạng Tân hạ mệnh lệnh.
" Dạ! Hầu gia." Mọi người phân hai đội hướng hai phương hướng chạy đi, rõ ràng là có thứ tự, hiển nhiên là được huấn luyện kỹ càng.
" Di, Xương Phàm, vũ khí của ngươi đâu?" Nhìn thấy trên tay Xương Phàm không có gì, Hạng Tân mỉm cười hỏi.
" Ta...ta còn chưa có vũ khí chân chính." Xương Phàm sắc mặt đỏ hồng trả lời.
Hạng Tân hạ cây cung của mình xuống: " Xương Phàm, cung này thưởng cho ngươi, phải biểu hiện cho tốt a!"
" Tạ hầu gia." Xương Phàm mừng rỡ, đây có thể xem như là kiện vũ khí đầu tiên của hắn. Điều này làm những binh lính chung quanh vô cùng hâm mộ.
Tiến hành săn thú vô cùng thành công, mọi người thu hoạch thật nhiều, người mạnh nhất chính là đại hán vừa rồi quát Xương Phàm, hắn đã giết hai con sói cùng một con gấu đen, lúc này có vẻ ý khí phong phát, mà Xương Phàm cũng bắt được một con thỏ hoang, cũng không cần dùng tên, bởi vì hắn không biết.
Gần kết thúc cuộc săn thú, một con sói trưởng thành đã bị rượt đến đường cùng, cái gọi là cho bị dồn đến chân tường phải nhảy, xoay người công kích ngựa của Xương Phàm, ngựa bị biến cố đột ngột hoảng sợ nhảy lên, đáng thương cho Xương Phàm vừa mới biết cưỡi ngựa, liền bị rơi xuống, con sói kia không ngừng chút nào, hướng Xương Phàm đánh tới, hết thảy chuyện này phát sinh chỉ là trong khoảnh khắc, mọi người không kịp cứu giúp.
Xương Phàm cũng thật buồn bực, con sói này rõ ràng khi dễ hắn còn nhỏ, nhưng hắn phản ứng thật mau, lúc ngã sấp xuống liền lập tức xoay người xuất cung, lúc này con sói đã lao tới trước mắt, dùng tên bắn cũng không kịp, Xương Phàm xuất hết khí lực toàn thân giơ cây cung đập hướng đầu sói.
" Ba!"
Cạnh cung bị đánh gãy, nhưng con sói cũng chụp hụt, lập tức lại đánh tới Xương Phàm.
" Sưu!"
Một mũi tên bắn thủng đầu con sói, con sói chết ngay, chính là Hạng Tân.
" Lớn mật, dám dùng cây cung hầu gia ban cho đánh gãy, còn không quỳ xuống!" Tráng hán râu xồm lại quát.
" Vị đại thúc này muốn ta làm như thế nào? Dùng tên bắn sói? Trước tiên nói ta chưa từng dùng qua cung, cho dù lấy tên ra, chỉ sợ con sói đã bổ vào ta. Hoặc là nó cũng chụp được ta, trong khoảnh khắc giết chết ta. " Bì chi không tổn, mao tương yên phụ".Nếu ta chết, cây cung có tác dụng gì?" Xương Phào lớn tiếng không úy kị.
" Ha ha ha, " Bì chi không tổn, mao tương yên phụ" nói cho cùng, ngươi có đọc qua sách?" Hạng Tân cười to, hỏi.
" Phụ thân muốn ta được xuất đầu, ở nhà cũng cho ta đọc sách, đọc qua hai năm."
" Cha mẹ ngươi hiện tại ở đâu?" Hạng Tân lại hỏi.
" Mẫu thân lúc sinh ta thì khó sinh, đã mất, hai năm trước ta cùng phụ thân săn thú trên núi, phụ thân cũng bị một con mãnh hổ giết chết, ta không muốn phụ lòng cha mẹ kì vọng, xuất đầu lập danh!" Xương Phàm vừa thương cảm lại kiên định nói.
" Úc, ngươi yên tâm, về sau ngươi ở bên người của ta, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi."