Ma pháp học viện đệ nhất Lôi Ân đế quốc, Phổ Thụy Tư Lan.
Lịch sử lâu dài, thành tựu huy hoàng giống như dòng sông cuồn cuộn, đem tên của mình, trở thành đại danh từ đầy vinh quang cùng kiêu ngạo. Nếu như hào quang chói lọi của gần ngàn năm lịch sử, có thể chuyển hóa thành trọng lượng, chỉ sợ trên đại lục không có một ma pháp sư nào, có thể thừa nhận được trọng lượng đó.
Trùng Dương đứng trước đại môn của học viện, lần cuối cùng nhìn lên cái mỹ danh cao cao tại thượng đó – không quản hôm nay hắn thắng lợi hay thất bại, hẵn cũng sẽ rời xa cái địa phương này.
Hai vị đội trưởng của “Du hiệp phỉ la”, Phỉ Nhĩ Lệ cùng với Á La, từng chính mắt chứng kiến Trùng Dương trong gần mười năm cùng học, so với Chước Dương bên cạnh hắn, càng có thể cảm nhận rõ hơn tâm tình của hắn.
Trùng Dương Bố Lai Đặc có được không phải là vinh quang, mà là sỉ nhục. Tên của hắn chính là sự sỉ nhục của Phổ Thụy Tư Lan. Hắn lặng yên , cô độc, thừa nhận sỉ nhục ... nhiều năm.
Không ai hoài nghi vinh quang của Phổ Thụy Tư Lan đủ để áp đảo mọi người, vinh quang này, là từ vô số đệ tử, đạo sư đã tốt nghiệp trở thành cường giả công thành danh toại, đại nhân vật gánh vác trọng trách quốc gia.
Nhưng mà, lại chỉ có một người, lặng lẽ, dùng bờ vai đơn bạc, gánh vác cái gánh nặng tên là sỉ nhục.
Đó là áp lực khủng khiếp như thế nào?
Phỉ Nhĩ Lệ cùng với Á La nhìn bóng dáng Trùng Dương -- kia không phải là trường bào của Phổ Thụy Tư Lan học viện, mà là bộ bào phục màu đỏ. Hào quang màu đen của huy hiệu Liệt dương kia, làm cho tâm thần bọn họ không khỏi có chút dao động.
Bọn đã từng nghĩ, chính mình đối với bằng hữu ngày xưa này thập phần quen thuộc, nhưng lúc này...... Trùng Dương khiến bọn họ cảm giác xa lạ.
Thông qua sự kiểm tra của thủ vệ, thời điểm mọi người cùng nhau đi vào học viện, ánh mắt của thủ vệ đại môn, vẫn dán chặt vào trường bào bắt mắt trên người Trùng Dương. Màu đỏ cùng màu đen, ngưng trọng mà kịch liệt tương phản, thật sự quá mức kích thích ánh mắt của người khác.
Đây là thiết kế chuyên môn để tại trong vùng tuyết địa mờ mịt, vẫn có thể từ xa liếc mắt một cái là có thể nhận ra người một nhà. Vốn lấy phong cách đơn giản và thô ráp như vậy, nếu người thiết kế trang phục quý tộc của đế đô nào mà thấy sẽ chỉ coi thường cười nhạt.
Nhưng những người tận mắt chứng kiến cách ăn mặc này – những đệ tử ưu tú của Phổ Thụy Tư Lan -- đều không ngoại lệ, trong nháy mắt bị các tia sát khí sắc bén khiến cho rối loạn tâm thần.
Tiếng huyên náo nghị luận, tận đến khi Trùng Dương và mọi người đi khuất khỏi tầm mắt, mới bạo phát lên.
“Kia không phải phế tài lưu ban học sinh sao? Vì cái gì hắn biến thành cái bộ dáng này!?”
“Hắc, ngươi còn không biết sao? Nghe nói lưu ban học sinh đã được chữa khỏi ma lực thiếu hụt, còn lập tức nhảy tới ngũ cấp ma pháp sư!”
“Nghe nói chuyện thứ nhất sau khi hắn khôi phục, chính là hướng đến ngũ cấp ma pháp sư Phù Lôi Nhã Hoắc Hoa Sâm khiêu chiến!”
“Phù Lôi Nhã? Địa phong song hệ tuyệt đỉnh thiên tài? Lưu ban học sinh cùng nàng quyết đấu? Điên rồi sao!”
“Nhất định là điên rồi. Đáng thương cho tên kia, làm sỉ nhục phế tài nhiều năm như vậy, đầu óc đã sớm không bình thường rồi sao. Chỉ mới hồi phục, đã hướng cực mạnh thiên tài khiêu khích, vọng tưởng vãn hồi thể diện......”
“Chữa trị được thiếu hụt, lại lên tới ngũ cấp, thì thế nào? Hắn là loại rác rưởi hỏa hệ ma pháp sư, còn có thể là đối thủ của Phù Lôi Nhã tiểu thư thiên tài địa phong song hệ được sao!? Khẳng định không tới vài phần chung sẽ bị đánh thành bột phấn.”
“Đã nói hắn đã điên rồi mà, làm ra loại chuyện này cũng không kỳ quái, nhưng thật ra Phù Lôi Nhã tiểu thư vì cái gì muốn nghênh chiến hắn?”
“Nghe nói hắn đã sỉ nhục Phù Lôi Nhã tiểu thư......”
“Tội đáng chết vạn lần! Hãy nhìn xem Phù Lôi Nhã tiểu thư trừng phạt hắn như thế nào, ha ha ha --”
“Uy, muốn hay không đi xem? Lúc này đã có người cá độ rồi đấy, cá xem lưu ban học sinh có thể chống đỡ được bao lâu, trước mắt ngắn nhất là năm giây, dài nhất là hai phút.”
“Xem ra có vẻ thú vị, ta cá là ba mươi giây, năm mươi lam tinh tệ......”
...........................
Đấm đông đệ tử, dần dần bởi vì tin tức Trùng Dương cùng với Phù Lôi Nhã sắp sửa bắt đầu quyết đấu, mà từ bốn phương tám hướng hội tụ tới trên thực chiến thí luyện tràng.
Phổ Thụy Tư Lan đệ tử sau khi nghe được tin tức, đã sớm tới sân chiếm những vị trí tốt nhất. Mà trọng tài thì lại mời tới Tây Đức đạo sư có khí độ cùng kiến thức rất cao, nổi danh vì tính cách ôn hòa và xử sự công bằng.
Lúc này, giống như đấu trường La Mã cổ đại, sân quyết đấu bị vây quanh bởi khán đài hình bậc thang cao ngất, Tây Đức đạo sư đang lẳng lặng lau chùi chiếc kính gọng đơn của mình.
Ngay sau khi kết thúc khóa học một đám học sinh đến tìm hắn, mời hắn đảm đương chức vụ trọng tài cho trận quyết đấu, thật sự bất ngờ, song phương quyết đấu lần này, cư nhiên chính là hai đại nhân vật nổi danh của Phổ Thụy Tư Lan học viện.
Lưu ban học sinh và thiên tài......
Tây Đức nhịn không được lắc đầu, cái này thật là cho dù có kinh nghiệm làm trọng tài phong phú hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến song phương đối chiến lại là hai người này. Bởi vì chênh lệch thật sự là rất xa , xa tới một mức độ quỷ dị. Vì cái gì, hai người vốn chênh lệch rất xa này, lại xảy ra tình trạng rủ nhau lên sân quyết đấu thế này? Hắn không thể nào lý giải nổi.
Mắt thấy, người đến xem trên khán đài ngày một nhiều, thậm chí ngay cả một vài đạo sư đồng sự cũng đều đến đây...... Sức hấp dẫn của người nổi tiếng thật la kinh người a.
Ách? Chờ một chút, người kia là? Tây Đức ngẫu nhiên chứng kiến trên khán đài xuất hiện một lão nhân, đột nhiên có chút không thể tin được hai mắt của mình. Hắn đem chiếc kính đơn đeo lên bên mắt phải của mình, dùng sức trừng mắt nhìn, mới xác định thật sự không có nhìn lầm.
An Đức Liệt Cách Lâm giáo thụ!
Giáo thụ đứng đầu hỏa hệ của Phổ Thụy Tư Lan học viện, cũng là được xưng một năm đều khó lộ mặt một lần giáo thụ bí ẩn nhất học viện, vì cái gì chịu rời khỏi thí nghiệm thất quanh năm nghiên cứu, đi ra nơi này xem một hồi quyết đấu của đệ tử!?
Việc này khiến Tây Đức đạo sư cảm thấy rất kinh ngạc. Lần duy nhất thấy được An Đức Liệt giáo thụ đi ra bên ngoài, là vào thời điểm nào ? Như là...... lúc chính mình còn là đệ tử của học viện?
“Trùng Dương Bố Lai Đặc còn không có tới sao?”
Trên vị trí loại ưu của khán đài, bạch phát giáo thụ, có bộ râu rối tung, ánh mắt nôn nóng chớp động , có chút đứng ngồi không yên.
Mà căn nguyên hắn bất an, đến từ chính hai ngày trước, hội trưởng hội học sinh Lai Ngang Bỉ Tạp Đa đưa đến tay hắn một quyển trục.
Hỏa hệ ma pháp quyển trục, cấp bậc nhất cấp.
An Đức Liệt giáo thụ lúc ấy phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng lúc nhóc hội học sinh này xuống dốc rồi lại dám trêu đùa lão giáo thụ của hỏa hệ, nhưng khi hắn mở ra quyển trục, sau khi chứng kiến trận đồ trong đó, ý tưởng đó hoàn toàn biến mất.
Hắn lại nhìn không thấu ma pháp quyển trục này, cấp bậc thấp, nhưng uy lực cực kỳ cường đại!
Hội học sinh truyền đến ý tứ, là hy vọng hắn có thể phá giải quyển trục ma pháp này. Nhưng lúc sau ngược lại là hắn vội vàng chạy tới hội học sinh để hỏi thêm sự tình về quyển trục này. Kết quả, hắn rất nhanh ngay được hội trường của hội học sinh Lai Ngang dẫn đến gặp chủ nhân của quyển trục.
“Đây là Trùng Dương Bố Lai Đặc chế tạo ra, mà hắn sẽ là đối thủ quyết đấu của ta.” Cô gái địa phong song hệ ma pháp sư tên là Phù Lôi Nhã Hoắc Hoa Sâm nói với An Đức Liệt giáo thụ như vậy.
Sau đó An Đức Liệt giáo thụ đến đây, đến xem trận quyết đấu này, đến xem lưu ban học sinh trong truyền thuyết kia, nối sỉ nhục của Phổ Thụy Tư Lan, hỏa hệ ma pháp sư, người chế tạo hỏa hệ quyển trục thần bí.
An Đức Liệt giáo thụ nhiều năm trầm mê vào nghiên cứu ma pháp, ít khi nào ra bên ngoài. Cho nên lần này hắn cư nhiên đến xem một trường đệ tử quyết đấu nào nhiệt, làm cho Tây Đức đạo sư và một vài người cảm thấy khiếp sợ.
Bất quá, vị ngân phát lão giáo thụ này, đang chú mục vào nhân vật đã khiến cho lão phải đến đây.
Phù Lôi Nhã một thân ma pháp bào màu trắng, giống như đóa bạch liên hoa nở rộ trên mặt hồ trong rừng rậm, thuần khiết, nghiêm trang, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đoạt hết ánh sáng của thế giới. Trong tay một cầm một cây pháp trượng có sọc xanh, đỉnh tròn và nhỏ, bảo thạch như mắt mèo, thâm thúy như chứa đựng ngược lại cả thế giới.
Mãi tóc dài buông xõa, lúc này đã được buộc thành một cái đuôi ngựa xinh đẹp, nhìn qua có một vẻ phong tình mê người. Vài lọn tóc đen từ bên tai buông xuống, nhẹ nhàng đong đưa hai bên má, tăng thêm vài mềm mại phiêu dật.
Nàng chính là đứng ở đó, u nhiên đứng một bên sân, tựa như tiên tử, hấp dẫn cơ hồ toàn bộ ánh mắt mọi người, nam thì cực nóng, nữ thì ghen tị.
________________________________________
Nhưng là, Phù Lôi Nhã giờ phút này trong lòng thầm nghĩ tới một người, một nam nhân, một nam nhân từng bị nàng xem nhẹ.
Nếu không phải thấy tổ phụ đại nhân – vẻ mặt của Lý Tra Đức trưởng lão, nghe lời nói, nhận được quyển trục kia nàng lúc này đều còn bị biểu hiện của hắn che đậy.
Vẻn vẹn nhị cấp có thể đột phá ‘Phong hoa viên vũ trận’ ma pháp công kích phạm vi lớn, thuấn phát một chiêu ma pháp công kích đơn độc có thể đột phá ‘Cuồng phong thủ hộ’...... Ma trận rườm rà thâm ảo trên quyển trục, uy lực đáng sợ trước này chưa từng có
......
......
Đột nhiên, đang trầm tư Phù Lôi Nhã cảm thấy thình lình trên đấu trường chợt yên tĩnh. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa, đi tới một thân ảnh đỏ tươi chói mắt.
Không biết vì cái gì, thời điểm Trùng Dương xuất hiện trước mặt mọi người, những cái miệng đang líu ríu, không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Trường bào đỏ như máu, hình liệt dương màu đen trên lưng quỷ dị mà thâm trầm.
Cùng cô gái toàn thân áo trắng, hình thành đối lập mãnh liệt...... Không, không chỉ là cùng với Phù Lôi Nhã, mà là cùng với tất cả mọi người ở đây, đệ tử, đạo sư, đều hình thành sự tồn tại mãnh liệt tương phản.
Hắn vẻn vẹn là trầm mặc, tùy ý để gió lạnh thổi trường bào bay phấp phới, cầm trong tay pháp trượng một đường đi tới, có vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Kiêu ngạo?
Một người được coi là sỉ nhục của học viện, có tư cách kiêu ngạo sao?
Ngay tại thời điểm trên khán đài có đệ tử cảm thấy được trong lòng khó chịu đạt tới cực hạn, đang muốn đánh vỡ yên lặng hảo hảo mắng lên vài câu, Trùng Dương bắt đầu mở miệng.
Thanh âm hắn cũng không lớn, nhưng khi hắn nói, toàn trường rộng lớn như vậy, mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía hắn, cũng đều không tự chủ được nghe hắn lời nói.
“Thật có lỗi, ta đến chậm.” Đây là câu đầu tiên hắn nói.
“Trọng tài là Tây Đức đạo sư? Phiền toái ngươi , thỉnh kiểm tra dược tề cùng với quyển trục.”
“Không có vấn đề? Như vậy......”
Ngữ khí bình thản, ánh mắt thâm trầm, thanh niên tóc đen đi vào giữa sân, đối mặt với cô gái áo trắng, vén lên vạt áo trường bào, lộ ra một chút đỏ đậm chói mắt! Giơ ngang trượng mà đứng, phát ra một cỗ ngập trời chiến ý!
“Chúng ta bắt đầu đi.” Trùng Dương trong mắt chỉ còn lại có một thân ảnh, trong đôi mắt đen mơ hồ có huyết sắc, giống như Hồng liên nở rộ trong bóng đêm.
Toàn trường tĩnh mịch. Tựa như khán giả bị khí thế bộc phát như núi lửa kia bao phử lại, cơ hồ mỗi người đều chỉ có thể ngây ngốc nhìn về phía thân ảnh áo bào đỏ tựa như ngọn lửa đang bốc cháy, không phát ra nổi một chút thanh âm.
Ở tại trung tâm của khí thế đang được bạo phát, Phù Lôi Nhã cũng không ngăn được có chút động dung, nàng trong nháy mắt cảm thấy được, chính mình đối mặt không phải một người, mà là một đầu Man Hoang cự thú thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, duối ra lợi trảo, hiển lộ răng nanh!
“Chờ một chút!” Một âm thanh già nua, lại tại lúc này, có điểm run rẩy vang lên.