- Anh là người cầm đầu tất cả mọi việc phải không- Kỳ Phong hỏi Sơn, người đứng trước mặt cậu
- Đúng vậy, thì đã sao, mày định làm gì nào, giết tao chắc! Sơn trả lời một cách khiêu khích.
- Tại sao anh phải làm thế chứ, thiếu gì cách ?
Thay cho câu trả lời , Sơn nhấc thân mình lên, thực hiện một cú đá song phi thẳng vào mặt Kỳ Phong. Không đỡ, không tránh né, ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Kỳ Phong cũng nhảy lên, từ trên không Kỳ Phong xoay một vòng thực hiện một cú đá vòng thẳng vào mặt Sơn.
“Bốp”. Máu đổ. Không ai ngờ chỉ một chiêu đầu tiên là Sơn đã trúng đòn văng ra xa..
Liếm từng giọt máu đang chảy xuống, mắt nhìn Kỳ Phong tóe lửa, Sơn gằn giọng:
- Được lắm, thằng con hoang. Mày hãy chờ đấy
Không vội vàng như lúc đầu, Sơn thủ thế một cách vững chãi. Kỳ Phong cũng không hề nôn nóng, chỉ một chiêu đầu tiên thì vẫn chưa thể biết được thực lực của đối phương. Để thăm dò, Sơn tung ra hai cú đá vào Kỳ Phong. Kỳ Phong dễ dàng đỡ được hai cú đá này, trong lòng chợt giãn ra, bởi vì Kỳ Phong phát hiện cú đá của Sơn không nhanh và mạnh bằng của Trọng Nhân, lòng tự tin của Kỳ Phong tăng cao.
- Sơn, nếu tôi thắng anh thì mọi chuyện nên dừng lại ở đây, tôi sẽ đến trường anh xin lỗi Trương Vệ được không!
- Nói nhiều quá, thắng tao rồi hãy nói.
Kỳ Phong chủ động tiến tới, tung ra một đòn đá mạnh vào sườn Sơn. Sơn vội lui người lại, tránh đòn đá rồi đột ngột xông thẳng tới Kỳ Phong, hai bàn tay thực hiện hai cú vỗ mạnh từ hai bên vào đầu Kỳ Phong. Kỳ Phong xông tới, hai tay cũng vung lên, phất vào hai khuỷa tay của Sơn, chặn đứng đòn thế lại, và chuẩn bị một đòn khóa. Nhưng đúng lúc này, đầu gối của Sơn dộng thẳng vào bụng của Kỳ Phong. Đòn thế quá bất ngờ và quá gần, Kỳ Phong chỉ kịp thót bụng, giảm một phần lực đánh, cả người lập tức văng ra xa.
“ Muay Thái ”- Kỳ Phong kinh hãi kêu lên. Ngay khi tiếng kêu chưa dứt, Sơn đã tấn công liền bằng cú bay người lên gối về phía Kỳ Phong. Kỳ Phong vội thi triển thân pháp Thiết Bản Kiều, ngả người ra phía sau, mặt không còn trúng máu, chỉ cảm thấy một luồng gió quét vào mặt. Không ngờ chỉ một chút khinh thường đối phương, Kỳ Phong đã lâm vào thế bị động. Hét lên một tiếng “Kia” để lấy lại tinh thần, cũng như lấy lại sự tập trung, Kỳ Phong xoay mình lao tới tấn công Sơn nhân lúc Sơn chưa kịp thủ thế do tiếp đất không tốt. Bỗng đâu:
“A..A, mắt của tôi”
Bên ngoài Tiểu Tuấn thét lên:
- Đồ hèn hạ, đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ
Nãy giờ Tiểu Tuấn không lên tiếng vì sợ anh Phong mất tập trung, hắn tin anh Phong của hắn chắc chắn sẽ thắng, nên mặc dù qua nhiều phen sợ hãi, hắn vẫn không kêu la. Nay thấy hành vi đê tiện của Sơn, nên không nén được cơn phẫn nộ. Thì ra biết trong thời gian ngắn, khó mà đánh bại được Kỳ Phong nên Sơn đã lập mưu, làm cho Kỳ Phong chủ quan, sau đó lợi dụng sự bất ngờ thi triển tuyệt chiêu của mình, nhưng không ngờ Kỳ Phong quá lợi hại, vẫn tránh được. Nhưng đã có sự chuẩn bị từ trước, sau khi thấy đòn thế của mình vô hiệu, Sơn vờ tiếp đất không thành công nhưng thực chất là mượn dịp, hai tay bốc hai nắm đất, khi Kỳ Phong tiến tới liền quăng thẳng vào mặt Kỳ Phong. Lợi dụng lúc Kỳ Phong còn đang bối rối, Sơn lập tức tung ra một cú đá vòng vào mặt Kỳ Phong. Dù mắt không thấy gì, nhưng cảm giác thì vẫn còn, Kỳ Phong cảm giác được một cú đá vào mặt mình ở phía trước, nhưng đồng thời cũng cảm giác ở phía sau có người đang tiến đến. Quyết định nhanh chóng, Kỳ Phong vội đưa tay lên đỡ đòn của Sơn. Kỳ Phong phán đoán người ở phía sau sẽ ôm hắn tạo điều kiện để cho Sơn ở trước mặt hạ thủ, với đòn ôm như thế, Kỳ Phong sẽ dễ dàng hóa giải bằng một cú quật ra phía trước của Judo. Nhưng Kỳ Phong đã phán đoán sai lầm, hậu quả tới ngay tức thì, đó là hai cây côn sắt quất thẳng vào chân và sườn hắn.
“Đau..đau” cảm giác lan tràn khắp cơ thể Kỳ Phong, đồng thời Kỳ Phong khuỵa chân xuống, và liền sau đó một cú lên gối hất thẳng vào cằm Kỳ Phong đến từ phía trước. Trời đất bỗng tối sầm trước mặt Kỳ Phong, hắn thổ ra một bụm máu, bật ngửa người ra sau. Những tràng cười đắc ý liên tiếp rộ lên, lẫn trong đó là tiếng hét thất thanh của Tiểu Tuấn.
- Chết mày chưa thằng con hoang
- Lần sau đừng có giỡn mặt với tụi tao nữa
.....
Và liền sau đó là một giọng nói cất lên:” Anh em tiến lên dạy cho nó bài học đi,
đánh gãy chân nó đi cho nó hết láo ”. Nghe được lời này Kỳ Phong sực tỉnh, hắn biết hôm nay khó mà thoát khỏi trận đòn hội đồng này, gắng chút sức tàn, Kỳ Phong nhổm dậy thi triển tư thế quỳ seiza của Akido, hai bàn chân quỳ xuống song song tiếp xúc với mặt đất, đồng thời hai tay vòng lên ôm đầu. Kỳ Phong không tưởng nỗi có ngày hắn phải sử dụng chiêu này, vốn được sử dụng để tránh bị thương khi làm vật cản cho việc tập nhào lộn. Một cơn mưa đòn kèm theo tiếng mắng chửi trút xuống người Kỳ Phong. Rốt cục sức người có hạn, Kỳ Phong không chịu nổi nữa, chìm vào hôn mê, bàn tay thả lỏng, người ngả dài ra phía trước.
- Đánh đã chưa mấy đứa..
- Chưa đã, anh Sơn, em còn chưa đánh gãy chân nó mà
- Thôi đi, đánh gãy chân nó, mai này nó thưa kiện thì mày theo hầu nó suốt đời. Để nó ở đây phơi nắng, lôi thằng nhóc kia về trường, chiều hãy thả ra.
Thế là cả bọn kéo nhau xuống đồi, vừa đi vừa nói cười đắc chí, rốt cuộc thì cũng đã dạy cho thằng con hoang một bài học. Bất chợt một đứa la lên:
- Hình như có sấm sét thì phải
- Sấm cái đầu mày, sao mày không nói luôn sét đánh thằng Kỳ Phong cháy thành than đi ha...ha
- Um, có lẽ tao nghe nhầm.
*********************************
5h chiều, Tiểu Tuấn mới được thả ra. Nó vội chạy lên đỉnh đồi nhưng hỡi ôi không thấy bóng dáng của anh Phong nó đâu cả, chỉ còn vương lại trên đất những giọt máu. Nó hy vọng anh Phong tỉnh lại và đã về nhà, nó vội chạy về cô nhi viện.
- Tiểu Tuấn, con đi đâu giờ này mới về hả, làm cả nhà lo lắng- Đứng đón nó trước cổng là chú bảo vệ cũng chính là sư phụ của nó. Tiểu Tuấn không kịp thở, hỏi liền:
- Anh Phong đã về chưa hả sư phụ.
- Chưa, chắc thằng đó đang mải chơi game ở quán nào đó, nó mà về thì ta sẽ cho nó một trận
Tia hy vọng mong manh sớm bị dập tắt, Tiểu Tuấn òa khóc. Vừa khóc, vừa mếu máo Tiểu Tuấn kể lại câu chuyện lúc trưa cho sư phụ. Viện trưởng khi nghe được chuyện này vội vàng huy động mọi người trong cô nhi viện tỏa ra tìm kiếm Kỳ Phong, đặc biệt là các bệnh viện vì biết đâu có người qua đường đưa Kỳ Phong tới viện để chữa trị. Nhưng kết quả Kỳ Phong vẫn bặt vô âm tín. Cực chẳng đã, viện trưởng đành báo cảnh sát. Cả thành phố chốc bỗng chấn động vì không ngờ học sinh một trường học nổi tiếng từ trước đến giờ như Gia Lâm lại có hành vi đánh hội đồng, và hiện còn đang bị nghi ngờ là thủ tiêu Kỳ Phong. Một vết nhơ khó mà rửa sạch được.
********************
“Ầm...Đùng”. Kỳ Phong choàng tỉnh vì tiếng sét đánh bên tai. Cảm giác đau nhức đang lan tràn khắp cơ thể, Kỳ Phong không biết mình đã bất tỉnh bao lâu rồi, nhìn lên trời Kỳ Phong ngạc nhiên. Giờ vẫn là còn trưa chứng tỏ Kỳ Phong bất tỉnh không lâu, trời trong xanh nắng gắt, sấm sét từ đâu mà ra nhỉ? Giật mình, Kỳ Phong vội liên tưởng đến lời viện trưởng, chẳng lẽ việc đó là có thật à.
“Ầm..Đùng” lại một trận sấm sét nữa, Kỳ Phong cố quan sát xem tiếng sấm từ đâu ra. Không phải đợi chờ lâu, bỗng chốc trước mặt Kỳ Phong xuất hiện một miệng lỗ đen ngòm như xé nát không gian vạch ra, bên trong miệng lố là những làn chớp sáng nhóe lên. Từ miệng lỗ, một sức hút khủng khiếp bao trùm khắp cả khu vực Kỳ Phong đang nằm, nó hút tất cả những gì có trong khu vực trong đó có Kỳ Phong. Toàn thân vô lực, Kỳ Phong nhanh chóng bị hút vào miệng lỗ, hắn nhận ra mình đang lọt vào một vùng không gian xanh nước biển, người hắn cứ thế tiến lên phía trước theo lực hút. Cứ thế hắn cứ trôi về phía trước, không biết trải qua thời gian bao lâu, Kỳ Phong cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, trước khi nhắm mắt, Kỳ Phong chợt phát hiện bóng dáng một con tàu chiến đang cố gắng chống cự lại với lực hút, và hình như có một đôi mắt nào đó đang nhìn hắn từ con tàu đó.
Số phận Kỳ Phong tiếp theo như thế nào. Xin các bạn đón xem hồi sau