Trong đại điện vang lên tiếng đếm của Tôn Thành, còn mọi người thì đang đặt hết tâm trí vào màn rượt đuổi đang diễn ra.
- ối chao, không hay rồi. Mới tới giây thứ bốn mươi, Bạch Hổ đã chụp được con bướm đáng ghét, nó vận sức định bóp nát con bướm này thành tro bụi, lúc này khuôn mặt Tôn Thượng Hương lộ vẻ thống khổ, xương cốt hình như sắp gãy hết, phun ra một ngụm máu, đột nhiên Hỏa Diễm Chu Lăng bỗng phát sáng, hình như đang cố gắng chống lại một ngoại lực nào đó, nó bị ép thu nhỏ kích thước lại, áp sát vào người Tôn Thượng Hương. Rồi dưới sự đè nén quá mức, Hỏa Diễm Chu Lăng như một lò xo đột ngột bung mạnh ra, phát ra cả một chùm sáng đỏ bao trùm lên khắp đại điện. Trong Ngũ Hành trận, tiểu Bạch Hổ tưởng rằng có thể bóp chết con bướm nhỏ bé một cách dễ dàng, không ngờ chẳng những tay nó bóp vào không được, mà ngược lại xung quanh con bướm ác ma đó bỗng phát ra một luồng lửa bao bọc, khiến bàn tay tiểu Bạch Hổ trở nên bỏng rát, nó phải thả con bướm đáng ghét ra, rụt tay về, đưa tay lên miệng thổi vài cái cho bớt nóng, mắt vẫn gườm gườm nhìn.Tiếng Tôn Thành vẫn đều đều đếm, mọi người thầm nghĩ thế là mọi việc đã kết thúc. Thế nhưng tới giây thứ năm, tiểu Bạch Hổ lại một lần nữa chụp lấy nàng tiên bướm, lúc này đây đang đứng yên bất động, và tiếp theo trái với dự đoán của mọi người, tiểu Bạch Hổ dùng hai tay ôm con bướm vào lòng, ngủ khò. Tiếng đếm tới một của Tôn Thành vang lên, Thiên Tử đồ cũng đóng lại. Kiệt lực, Tôn Thượng Hương từ trên cao rớt xuống đất, bất tỉnh nhân sự, cũng may là có Hỏa Diễm Chu Lăng bảo vệ, nên không chịu thương tích của sự va chạm. Hỏa Diễm Chu Lăng phát sinh biến hóa, không còn ở dạng vân vụ nữa mà hóa thành một chiếc yếm hồng, che những chỗ cần phải che của Tôn Thượng Hương.
- Ngọc Tâm, con mau đưa Hương nhi về phòng chữa trị, nên nhớ Hương nhi đã mất hết võ công rồi, con liệu mà an ủi nó, nó còn trẻ, đừng nên nản chí, trong tương lai sẽ có nhiều việc đang chờ nó phía trước.
Nhìn Ngọc Tâm bồng Tôn Thượng Hương ớ dưới đất, Tôn Thành vòng tay:
- Xin tiên tử chăm sóc Hương nhi, bản tướng vô cùng cảm tạ.
- Tướng quân không cần phải cảm tạ, Hương nhi là đệ tử của ta, đó là trách nhiệm ta phải làm.
Chờ bóng dáng Tôn Thượng Hương và Ngọc Tâm khuất sau đại điện, Tôn Thành quay mặt đứng đối diện với Trâu Diễn:
- Thượng tiên, với những gì bản tướng chứng kiến, tin chắc là chúng ta đã thành công.
- Đúng vậy, Bạch Hổ sẽ hạ phàm tại Tề quốc nhưng mà hắc...hắc còn xem phúc phận của Tề quốc có sở hữu được Bạch Hổ hay không!
Mặt Tôn Phàm biến sắc:
- Cái gì...vậy những việc bản tướng làm là vô ích sao, thượng tiên có thể giải thích rõ hơn cho bản tướng được không?
- Chính xác là Bạch Hổ sẽ hạ phàm ở một trong các vùng đất của Tề quốc, có thể đó là một làng chài ven biển Tề quốc, hoặc một ngôi làng hẻo lánh xa xôi vùng biên giới Tề quốc, và không chừng còn có thể giáng hạ tại hoàng cung của Tề quốc. Tôn tướng quân, người quá coi thường cao thủ các môn phái và các nước khác rồi, có thể họ không có khả năng điều khiển việc hạ phàm của Bạch Hổ, nhưng chuyện Bạch Hổ hạ lạc tại Tề quốc đó là chuyện không có gì quá khó đối với một số người, ngài hỏi Điền Đan tướng quốc của ngài thì sẽ biết điều ta nói là sự thật. Ai có được Bạch Hổ sẽ thống nhất thiên hạ, tướng quân nghĩ xem họ có chịu đứng yên nhìn Bạch Hổ rơi vào tay Tề quốc.
- Vậy thượng tiên có thể khai ân lần nữa, cho bản tướng biết đích xác địa phương nào của Tề quốc Bạch Hổ hạ phàm.
- Hm... tướng quân đã quên điều kiện thứ nhất rồi sao. Với lại hiện tại ta cũng không có câu trả lời dành cho ngài. Thôi được, vì chút ân tình và lễ vật của Tề quốc, ta nói cho ngài biết để an tâm, trước khi Bạch Hổ hạ phàm tất sẽ có dị tượng xảy ra, lúc đó sẽ có nhiều người có khả năng biết chính xác địa phương Bạch Hổ hạ phàm. Nếu ngài không có khả năng thì hãy bám theo những người đó, nhưng mà Điền Đan tướng quốc chắc không nghĩ mình là loại vô dụng ấy đâu. Thời gian Bạch Hổ hạ phàm theo ta tính còn sáu tháng nữa, ta hy vọng tướng quân có đủ thời gian để bố trí mọi việc.
- Đa tạ thượng tiên đã chỉ giáo, bản tướng xin phép cáo lui.
- Chờ đã, ta còn chưa nói xong hai điều kiện mà, ngươi tính chạy làng hả!!
- Thượng tiên không nhắc, bản tướng quên mất, bản tướng đang chờ nghe đây – trong bụng mắng thầm cái lão này nhớ dai ghê.
Không trả lời Tôn Thành, Trâu Diễn quay sang hỏi Ngọc Hư:
- Ngọc Hư, ta thân là sư thúc của con nhưng con là chưởng môn, hôm nay không biết con có thể đáp ứng cho ta việc sắp nói ra được không, việc này quyết không ảnh hưởng đến Thái Cực môn.
- Sư thúc cứ quyết định, con sẵn sàng tuân theo, chúng con tuyệt đối tin tưởng hành động của sư thúc, không một điểm nghi ngờ.
- Được rồi, Tôn Thành tướng quân nghe đây, ta thay mặt chưởng môn Thái Cực môn tuyên bố trục xuất Tôn Thượng Hương ra khỏi môn phái, sau khi trị liệu thương thế xong Tôn Thượng Hương lập tức rời khỏi núi. Điều kiện thứ hai là tướng quân không được dùng quyền lực ép Thái Cực môn nhận lại Tôn Thượng Hương.
“ Sao” mọi người trong Thái Cực môn thốt lên kinh ngạc, nhưng không một ai đứng ra xin xỏ, bởi vì mọi người đều biết sư thúc tổ lời nói nặng tựa Thái Sơn, với địa vị của lão còn ai dám phản đối, thầm tiếc cho một tài năng như Tôn Thượng Hương, có người thì suy nghĩ trong vụ này chắc có ẩn tình nào đó.
Tôn Thành lại một lần nữa thở dài, biết rằng trong lòng Tôn Thượng Hương từ nhỏ đã lên Thái Cực môn sống, đã coi nơi đây là nhà của nó, mọi người đều là anh chị em với nó, giờ trục xuất nó, không biết khi Hương nhi tỉnh dậy, nghe được tin này cảm giác thế nào. Mặt khác nghĩ lại điều kiện này cũng không khó, có thể đáp ứng được, nội công tâm pháp tu luyện của Tôn gia cũng không kém gì Thái Cực môn, với lại Hương nhi đã mất toàn bộ võ công, có lẽ đây là sự khỏi đầu mới dành cho nó. Suy nghĩ đã xong, Tôn Thành đáp lại:
- Điều kiện này bản tướng chấp nhận, chỉ mong những ngày còn lại của Hương nhi ở trên núi, mong mọi người đối xử tốt với nó. Thượng tiên, ngài nói tiếp điều kiện thứ ba đi.
- Điều kiện thứ ba đólà.. trục xuất Tôn Thượng Hương ra khỏi Tôn gia.
Một tiếng sét vang lên giữa đại điện, Tôn Thành kinh hãi cực độ, lại một đề nghị quái dị nữa từ cái lão Trâu Diễn khốn kiếp, nhưng lần này Tôn Thành đã phản ứng một cách quyết liệt:
- Thượng tiên, xin thứ cho bản tướng không thể chấp nhận điều kiện này. Dù bất cứ điều gì xảy ra, dòng máu Tôn gia đang chảy trong mình Tôn Thượng Hương và bản tướng là không thể chối cãi, thượng tiên, ngài đã trục xuất Hương nhi ra khỏi Thái Cực môn, nay không cho nó nhận tổ tông nữa, thử hỏi nó biết đi đâu về đâu, ngài làm thế có nhẫn tâm lắm không. Vì song thân đã mất của Hương nhi, vì đạo lý, vì lương tâm bản tướng không chấp nhận điều kiện này, mong thượng tiên nêu điều kiện khác đi.
Trâu Diễn quát to:
- Ta cười vào mũi cái lương tâm của ngươi. Nếu ngươi thương nó thì làm gì để một đứa bé mới bảy tuổi đầu lên Thái Cực môn học đạo, ngươi thương nó thử hỏi ngươi mấy lần lên đây thăm nó, ngươi thương nó sao để nó làm vật hy sinh, tiên tán toàn bộ võ công.
Tôn Thành mặt mũi xám ngoét, vừa hận Trâu Diễn xỉ nhục mình, vừa hận chính bản thân mình, lời nói của Trâu Diễn vừa đúng vừa sai, sai ở chỗ Hương nhi không nói với mình việc nó làm vật dẫn, làm mình trở tay không kịp nhưng căn bản lời nói của lão là đúng.
- Thượng tiên, bản tướng biết lỗi của mình, xin thượng tiên hãy rộng lòng, chừa một con đường sống cho Hương nhi.
Thấy Tôn Thành tỏ ra ăn năn hối lỗi, Trâu Diễn cũng thôi không trách mắng y nữa, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ:
- Ta hỏi tướng quân, nếu Hương nhi xuất giá gả về nhà chồng, vậy nó còn là người của Tôn gia không nhỉ ?
Mặt Tôn Thành lại nghệch ra, sau đó thở hắt ra một hơi:
- à, cái này thì dĩ nhiên, con gái lớn đã gả chồng thì tất nhiên sẽ thuộc về nhà chồng, sẽ phục vụ chồng và con đến trọn đời, sẽ...
Tôn Thành chợt nghĩ đến một điều, hai mắt trừng trừng nhìn Trâu Diễn:” Đừng nói lão chỉ Đông chỉ Tây nãy giờ là muốn ép Hương nhi lấy lão làm vợ à nhe, lão mà nói ra, ta dù tan thây nát thịt, cũng quyết san bằng ngọn Nhạn Đăng Sơn, cắt phăng cái của nợ của lão”.
- Điền kiện thứ ba của ta là, nếu sau này giữa phu quân Hương nhi và Tôn gia phát sinh mâu thuẫn, ngươi đừng lấy Hương nhi làm bình phong ép chồng nó. Ngươi thấy thế nào?
Mắt Tôn Thành lại biến đổi, lần này là trố to mắt nhìn Trâu Diễn:”Nãy giờ ta gọi lão là thượng tiên cũng chỉ vì khách sáo, không ngờ giờ đây lão có thể biết trước phu quân của Hương nhi và Tôn gia sẽ có mâu thuẫn, xem ra lão đúng là tiên thật rồi”. Chuyện gì tới cứ tới, còn giờ đây thì:
- Bản tướng đồng ý điều kiện này.
Thế là ba điều kiện của Trâu Diễn đều đã rõ, giờ đây Tôn Thượng Hương sẽ đối
mặt với sự thật đó như thế nào, xin các bạn xem hồi sau sẽ rõ.