Một ngày với nhiều sự kiện đã khép lại. Bóng đêm lại một lần nữa bao phủ lên
ngọn Nhạn Đăng Sơn.
- Sư thúc, đệ tử Ngọc Hư và Ngọc Tâm xin cầu kiến.
- Các ngươi cứ vào đi, ngươi là chưởng môn, địa vị cao hơn ta, bất tất phải thi lễ. Có chuyện gì mà muộn lắm rồi các ngươi đến tìm ta.
Ngọc Hư lên tiếng trước:
- Sư thúc, trước người đã nói với chúng con rằng làm đảo lộn thiên mệnh, tất sẽ bị trời phạt. Hôm nay người đã thi triển thần oai, can thiệp vào thiên mệnh, vậy từ nay về sau Thái Cực môn không biết có còn yên ổn được nữa không, xin sư thúc dạy bảo?
Trâu Diễn ngước nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới trả lời:
- Ngọc Hư, con hãy nói cho ta biết ai là đấng chí tôn trong trời đất này.
- Bẩm sư thúc, người đó chính là Ngọc Hoàng Thượng Đế đang ngự tại Linh Tiêu Bửu Điện, cai quản mọi việc trong trời đất và tam giới này, là đấng cửu ngũ chí cao vô thượng.
- Ngọc Hoàng Thượng Đế tu chân đã 1550 kiếp, mỗi kiếp đều nhiều năm, công đức vô lượng, xứng đáng ngự trị trên ngôi cao nhất trong tam giới. Nhưng mà người thực sự cai quản cả cõi trời đất này chính là vị thần số mệnh. Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng chỉ là một người bình thường, tu luyện đã lâu năm nên Ngọc Hoàng Thượng Đế gần hơn với vị thần số mệnh, có thể biết được phần lớn chuyện sắp xảy ra và do đó cũng có thể can thiệp, làm chậm lại hay thúc đẩy những chuyện đó. Nhưng mà có những việc Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thể đoán được, nếu biết trước hết được việc xảy ra, đã không đến nỗi phải ba lần Ngọc Hoàng Thượng Đế bị đại bại, bỏ cả ngai vàng lẫn Linh Tiêu Bửu Điện nguy nga tráng lệ bôn đào, mà lần thứ ba cũng là lần nhục nhã nhất, những tưởng rút kinh nghiệm hai lần trước, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã tăng cường thực lực, nghĩ rằng trong trời đất đã không còn ai có thể nhòm ngó đến ngôi vị chí cao của mình, ai ngờ vẫn bị một con yêu hầu đánh bại, phải núp dưới gầm bàn trốn chui trốn nhủi, sau một hồi đại chiến, bàn cũng gãy thì trốn vào ống đồng, nhờ quân hộ vệ khiêng chạy thục mạng ra ngoài mới bảo toàn mạng sống. Cho nên việc ta làm lúc ban ngày, cái mà con gọi là can thiệp vào thiên mệnh,là nghịch thiên thực ra đã nằm trong sự sắp đặt của vị thần số mệnh rồi.
Cả hai người lặng im một hồi lâu như để chiêm nghiệm từng lời nói của Trâu Diễn, một hồi sau, đã sẵn có ý Ngọc Tâm lên tiếng:
- Sư thúc, con là sư phụ của Hương nhi, nay khẩn cầu người thu hồi lại mệnh lệnh trục xuất Hương nhi, từ nay đệ tử sẽ nghiêm khắc giáo huấn đồ nhi .
- Ngọc Tâm, con bất tất phải cầu xin cho Hương nhi. Ta rất cảm tình với nó, một nhân tài hiếm thấy, càng cảm phục tấm lòng và ý chí của nó. Việc ta làm hôm nay cũng chỉ là bất đắc dĩ, có lợi cho Thái Cực môn và cả cho bản thân Hương nhi nữa.Hương nhi học đạo vì Tề quốc còn chúng ta học đạo để thành tiên, Hương nhi và chúng ta không cùng đường thì thì giữ lại có ích gì. Ngày hôm nay, trên đại điện các ngươi thấy đó, đệ tử hàng chữ Ngọc toàn là những người tu luyện đã lâu năm, thế mà vẫn không thắng được mị lực của Hương nhi, giữ nó ở đây ngày nào ngày đó Thái Cực môn khó mà yên ổn. Ngọc Hư, con thân là chưởng môn, lời ta vừa nói chắc con cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của ta. Bạch Hổ giáng hạ, chiến tranh tất sẽ nổ ra trên quy mô lớn, lúc đó thây chết đầy đồng, oán khí ngút trời, là điều kiện để yêu ma quỷ quái lộng hành, con hãy cùng các đệ tử ra sức luyện tập để đối phó với kiếp nạn này. Hôm nay ta mệt lắm rồi, các con lui cả đi.
- Chúng con đã hiểu, sư thúc nghỉ sớm, chúng con xin lui
Cả hai vừa quay người, Trâu Diễn đã gọi lại:
- Ngọc Tâm, ta có lời này nhờ con chuyển dùm đến Hương nhi...
****************************************
Ngoài sân, một chàng thanh niên đang đi đi lại lại, nửa như muốn vào căn phòng trước mặt, nửa như không, chần chừ mãi không thôi. Bất chợt, cửa phòng chợt mở, một thiếu nữ bước ra ngoài, ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng trai:
- Vô Trần, đệ đến thăm Hương muội à, sao còn đứng đó làm gì, vào phòng đi.
- Cái này... đệ đến chỉ muốn hỏi thăm qua tình hình của Hương muội thôi, sau đó đệ sẽ đi ngay.
- Vô Trần, ai lại làm thế bao giờ, đệ đã đến rồi thì vào đây gặp Hương nhi một lát đi, Hương nhi vừa tỉnh dậy, ăn một chút cháo rồi lại ngủ tiếp, để tỷ kêu muội ấy dậy, biết đệ đến thăm, muội ấy chắc là vui mừng lắm.
- Đừng làm phiền đến giấc ngủ của Hương muội, cả ngày nay Hương muội đã gắng hết sức lực rồi, để Hương muội ngủ cho đã giấc, đệ biết Hương nhi không sao là mừng rồi, để mai đệ sẽ tới thăm Hương muội.
- Nói nhiều quá, vào đi nào, tỷ đứng ở ngoài trông chừng cho.
Thiếu nữ đẩy Vô Trần vào phòng, sau đó khép cửa lại. Đập vào mắt Vô Trần, hình ảnh Tôn Thượng Hương đang say ngủ, toát lên một vẻ đẹp thanh cao và thánh thiện.
Tôn Thượng Hương vẫn đắm chìm trong giấc ngủ, hơi thở của nàng thong thả nhịp nhàng, đượm một mùi hương như lan, như xạ, một làn tóc vương ngang qua trán, che khuất một bộ phận trên gương mặt mỹ miều, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trên gương mặt trái xoan của nàng.Bầu không khí thật là yên tĩnh, Vô Trần say sưa ngắm nhìn, rồi không kìm chế được Vô Trần nhẹ nhàng cúi xuống, tính đặt lên vầng trán của nàng một chiếc hôn say đắm. Bỗng ngoài cửa vang lên giọng nói:
- Linh nhi, Vô Trần có ở đây không vậy ?
- Tham kiến sư bá, dạ Vô Trần sư đệ đang ở trong phòng đang thăm hỏi Hương muội
- Ngươi kêu nó ra đây, ta có chút chuyện muốn nói với nó.
Ra chiều luyến tiếc, Vô Trần nhẹ nhàng rời khỏi phòng:” Hương muội, ngủ ngon nhé, ngày mai ta sẽ đến thăm muội”
*******************************
Bên cạnh bìa rừng Nhạn Đăng Sơn, một già một trẻ đứng đó, giọng người già dường như đang giận dữ:
- Ta đã nói bao lần rồi mà con không chịu hiểu sao Vô Trần, đừng dính tới con đàn bà ấy nữa, nó sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho con đâu, con hãy quên nó đi. Hãy nhìn tấm gương của sư phụ mi đây này, vì một con đàn bà mà giờ ta te tua thế này, vẫn còn ở lại chốn nhân gian này. Ta không muốn thấy con đi vào con đường sai lầm trước kia của ta nữa.
Chờ sư phụ dứt lời, Vô Trần lên giọng cầu xin:
- Sư phụ xin người bớt giận, Vô Trần hiểu rõ sự lợi hại mà, có điều.. sư phụ biết không yêu một người.. rồi quên người đó, việc đó sao đồ nhi cảm thấy thật là khó, xin sư phụ hãy cho đồ nhi một thời gian để quên được Hương muội
- Một thời gian nữa là bao lâu, một ngày, một năm, mười năm hay là không bao giờ...con nói đi.
- Sư phụ xin hãy hiểu cho đồ nhi.
- Hừm con vẫn nghĩ con vẫn còn cơ hội với Hương nhi sao. Ta nói cho con biết một điều, dù con có chờ đợi cả trăm năm đi nữa thì vẫn không thể thay đổi một sự thật, đó là Hương nhi là hoa đã có chủ rồi, con hãy thôi mơ giấc mơ hão huyền ấy đi.
- Không thể nào -Vô Trần cảm thấy ngực đau như bị một chiếc búa nện vào
- Sư phụ đừng gạt đồ nhi. Con và Hương muội lớn lên cùng nhau, chuyện gì chúng con cũng chia sẻ cho nhau, có bao giờ thấy Hương muội nhắc đến chuyện thành thân với người nào đâu.
- Người tưởng Hương nhi của ngươi là người bình thường à, đừng quên rằng nó là người của Tôn gia, một trong tứ đại gia tộc của Tề quốc. Việc hôn nhân của nó đâu do nó tự mình quyết định được.