Vô Trần lòng chợt như có tảng đá đè, nhưng rất nhanh đã được giải thoát:
- Sư phụ, đây là thời đại chiến quốc, mọi người đều coi trọng thực lực, đệ tử nghĩ trưởng bối của Tôn gia chắc cũng sẽ nghĩ như vậy, sẽ đồng ý chuyện của chúng con, còn kẻ khác ư muốn lấy Hương muội, kẻ đó phải bước qua xác con
- Hắc, hắc...Giỏi quá ta, ngươi nghĩ mình là con Ngọc Hoàng chắc, một tiên thiên cao thủ trung kỳ như ngươi mà có khả năng nói những lời ấy sao. Tứ đại gia tộc nhân tài không thiếu, sáng nay ngươi chưa quá hai chiêu đã bị Tru Tiên kiếm của Tôn gia đả bại, tam tộc còn lại dù có kém hơn đôi chút nhưng cũng đủ lấy tính mạng của ngươi rồi.Còn nếu Hương nhi may mắn lọt vào mắt xanh của một vị hoàng tử nào đó trong Thất quốc, nếu ngươi dám tranh giành người đẹp, ngươi sẽ bị trăm quân vạn mã truy sát, ngươi có nghĩ đến điều đó hay chưa.
- Sư phụ người đừng dọa con, con tuy chỉ là tiên thiên cao thủ trung kỳ nhưng cũng đã có khả năng hy sinh nguyên thần để đánh chiêu tối hậu liều mạng với chúng, lũ công tử con nhà quý tộc đó quen ăn sung mặc sướng chỉ vì một người con gái mà đi liều mạng với đệ tử, có cho chúng ăn mật gấu chúng cũng không dám.
- Cái thằng này...sao ngươi lúc nào cứ cãi lời sư phụ thế hả. Được rồi, đến nước này sư phụ nói cho con biết, phu quân tương lai của Hương nhi chính là Bạch Hổ, mà Bạch Hổ là ai ngươi có biết không, đó là đại biểu của một võ tướng vô địch đánh đâu thắng đó, lần hạ phàm này của hắn chẳng qua cũng chỉ là một kiếp tu luyện của hắn thôi, ta khẳng định tu chân của Bạch Hổ trong kiếp này không thấp hơn Không Minh kỳ đâu, nếu ngươi là kỳ tài trăm năm có một thì Bạch Hổ là kỳ tài ngàn năm có một, thực lực hai bên cách xa nhau như thế, ngươi có hy vọng gì mà thắng hắn.
Vô Trần biến sắc mặt:
- Sư phụ đừng dối gạt đệ tử, không thể nào có chuyện đó. Bạch Hổ còn một năm nữa mới hạ phàm sinh ra, trong khi Hương muội đã mười bảy tuổi, sao hai người có thể lấy nhau được. Chẳng lẽ Bạch Hổ thích lái máy bay bà già hoặc hắn có tiên dược mới mười tuổi đã động thủ được.
- Lời ta nói hoàn toàn là sự thật. Diễn biến lúc cuối của Thiên tử đồ, chỉ có thằng ngu mới không đoán ra kiếp này Tôn Thượng Hương là người của Bạch Hổ. Hừm, Vô Trần, con còn thơ ngây quá, con tưởng hoa đã có chủ nghĩa là ám chỉ mỗi việc hôn nhân đại sự sao, Tôn Thượng Hương đã can thiệp vào thiên mệnh ắt bị trừng phạt, Bạch Hổ thành thân với nó hóa ra nó được phúc à, theo ta nghĩ hắc hắc sau này Tôn Thượng Hương chỉ là món đồ chơi qua đường của Bạch Hổ thôi, có lẽ Bạch Hổ chơi chán sẽ nhường cho đồ nhi.
- Câm miệng lại !!!!!– Vô Trần tức giận đến cùng cực, gầm lên một tiếng, đồng thời một kiếm phát ra, cả một vạt rừng bên cạnh nhanh chóng bị san bằng.
- Ngươi ra oai với mấy cái cây vô tích sự đó làm gì, giỏi thì kiếm Bạch Hổ ra oai
Giọng Vô Trần vang lên một cách giận dữ:
- Vì Hương muội con sẽ đấu với Bạch Hổ đến cùng, Hương muội không đáng phải chịu nỗi khổ như thế, giờ con sẽ vào Bát Quái động tham luyện, sư phụ đã vừa lòng chưa.
Vừa dứt tiếng, nhân ảnh của Vô Trần đã xa rời. Còn lại một bóng người toát lên vẻ già cả cô đơn, còn lại một mình, ngước nhìn trời cao, một hồi lâu tự lẩm bẩm:
- Chuyện gì xảy ra thế này. Ta những tưởng bắt Vô Trần xa rời tình yêu để chuyên tâm tu luyện, giờ thì ngược lại, nó vì tình yêu mà tu luyện để quyết đấu với Bạch Hổ. Tình yêu là cái quái gì vậy mà có sức mạnh lớn đến như thế ?
- Ngươi có yêu bao giờ đâu mà biết. Trâu Diễn một lần nữa không biết hiện ra từ lúc nào. Nói xong lão tiến tới vạt rừng bị Vô Trần tức giận đốn hạ, vẻ mặt thê thảm kêu lên:
- Trời ơi trời, cái cây si này đã từng chứng kiến bao mối tình của ta, thế mà thằng nhóc đó nỡ lòng nào chặt hạ, ngươi là sư phụ nó sao không dạy nó biết yêu thiên nhiên chứ hả, phạt ngươi trồng lại mấy cái cây si này cho ta. Ngươi làm không xong ta đuổi cổ ngươi ra khỏi Thái Cực môn.
- Xin sư thúc bớt giận, đệ tử sẽ cho người trồng lại ngay.
- Ngoan ngoãn thế là tốt. Mà hồi nãy ngươi vừa nói gì nhỉ “Can thiệp vào thiên mệnh ắt bị trừng phạt” . Thế ngươi có nghĩ đến điều này không, con đường tu chân muốn tiến bộ ngoài việc chăm chỉ luyện tập và sự lĩnh hội của bản thân, còn phải trải qua thực tế tự mình chiến đấu gian khổ mới mong đột phá được, Bạch Hổ cần một đối thủ và Vô Trần cũng vậy, Bạch Hổ là đối thủ của Vô Trần, Vô Trần là đối thủ của Bạch Hổ, nhà ngươi không thấy tất cả đều đã được sắp đặt cả sao. Ngươi tự suy ngẫm đi. Ta phải đi đây. Đêm nay sẽ còn chuyện xảy ra cần ta giải quyết. Nhớ ngày mai trồng lại mấy cái cây này cho ta.
Thở hắt ra một hơi khó nhọc, sau khi Trâu Diễn đi xa, bóng người còn lại cũng lê bước một cách khó nhọc :” Thật không thể nào hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra. Ông trời quả thật là khéo đùa giỡn”
************************************************
Một lúc sau khi Vô Trần rời khỏi, tại phòng của Tôn Thượng Hương
- Đêm nay sư đệ Vô Trần chắc không quay trở lại rồi, người gì mà nhát thế không biết, cả sư thúc nữa không hiểu ý tứ gì cả. Thôi mình cũng đi ngủ đây.
Bất chợt cánh cửa sổ hai bên phòng chợt mở, từng luồng gió lạnh từ ngoài hắt vào phòng
- Chao ôi, lạnh quá, sao kì nhỉ, mình nhớ là đã cài cửa kĩ rồi mà sao gió có thể bật ra được nhỉ. Chán thiệt, lần này phải cài kỹ lại mới được.
Nữ nhân vội bước đến một bên cửa sổ, với tay đóng lại, đúng lúc này nàng giựt mình, cảm giác như có người đang đứng phía sau, nhưng đã muộn, một lực đạo cực mạnh đã giáng xuống gáy khiến nàng bất tỉnh nhân sự. Bóng nhân ảnh lẹ làng đỡ lấy thân hình nữ tử, không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Bóng đen hai tay sờ soạn thân thể nữ tử, cười đắc ý:
- Linh nhi, con chịu khó nằm ở đây một chút. Ta sủng ái Hương nhi xong sẽ đến con.
Nhân ảnh cấp tốc tiến đến giường của Tôn Thượng Hương, một luồng chưởng lực được phóng ra, phong bế toàn bộ mọi huyệt đạo trên người Tôn Thương Hương. Lúc này, Tôn Thượng Hương đã tỉnh lại nhưng hoàn toàn bất lực, nhìn bóng người trước mặt với vẻ mặt kinh hãi:
- Sư thúc, nửa đêm người đến phòng Hương nhi làm gì thế?
Thốt lên một tràng cười dâm dật, bóng nhân ảnh đáp lời:
- Hà hà, Hương nhi, con thừa biết câu trả lời rồi mà, nghĩ xem một nam một nữ nửa đêm nửa hôm, không làm chuyện đó còn làm chuyện gì. Hôm nay trong đại điện...ực ực thân hình của con đã khiến ta không thể kìm hãm cái sự sung sướng đó được, đó là tội ác. Dù có chết, ta cũng muốn cùng con à không cùng nàng hoan lạc một phen, cho bõ những tháng ngày vô vị chán ngắt tu luyện trong Thái Cực môn này.
- Sư thúc, đừng mà...Hương nhi van xin người, người là bậc trưởng bối của con, xin đừng làm chuyện đó.
Đáp lại lời van xin của Tôn Thượng Hương, nhân ảnh vội tiến tới giường xua tay hất tung chiếc mền đang đắp qua một bên, hai bàn tay nhanh chóng tháo bỏ đai lưng rồi kéo chiếc quần dài của Tôn Thượng Hương xuống. Bóng nhân ảnh chợt sững người, đập vào mắt hắn là cặp chân thon dài trắng muốt và tuyết đồn của Thượng Hương với cái quần nhỏ màu đỏ đang mặc, phía trên ngã ba đường lúc ẩn lúc hiện, toát ra một vẻ đẹp mê người, đôi nhũ phong phía sau chiếc yếm do đang kích động nên đang phập phồng dâng lên hạ xuống, thật khiến người ta không thể kềm lòng nổi, muốn cắn một phát. Cười một tiếng đắc ý, bóng nhân ảnh lộn người ra sau ba vòng, soạt một tiếng, toàn bộ quần áo trên người y đã rơi xuống đất, rồi y lấy đà chạy tới, dẫm chân nhảy lên cao thực hiện một cú vồ của một con mãnh thú:
- Thượng Hương, ta tới đây
Cả người y ở trên cao chuẩn bị hạ xuống định xơi tái con cừu non đang run lẩy bẩy trên giường, bỗng chiếc yếm hồng trên người Tôn Thượng Hương phát ra một luồng sáng đỏ chói mắt, rồi phóng ra một tia lửa lớn kèm một lực đạo cường mãnh kích trúng bóng nhân ảnh. Trong không trung bỗng vang lên tiếng rú thảm thiết, một bóng nhân ảnh toàn thân bị lửa bao bọc, bị đánh xuyên qua mái nhà, hiện lên khoảng trời phía trên kí túc xá nữ của Thái Cực môn. Tiếng người nhốn nháo
- Dâm tặc!!!
- Bắt lấy dâm tặc!!!
- Nó ở kia kìa.
Bóng nhân ảnh vận công khắp người tỏa ra một đạo thái thanh can khí đẩy luồng lửa đang thiêu đốt mình ra ngoài, rồi nhanh chóng hóa thành một quả cầu bạc nhắm chân núi mà chạy xuống. Nhưng ngay lúc đó, trong chớp mắt bỗng có một người phi kiếm đuổi theo, một đạo kiếm khí phát ra đánh thẳng vào quả cầu.
- Bớ dâm tặc, cấm chạy, có đứng lại để ta cắt của nợ nhà ngươi ra
Ngọc Tâm tiên tử là người tới phòng Tôn Thượng Hương đầu tiên, mặt bà chợt tái mét khi thấy đống áo đạo bào vứt bừa ở cửa, vội vàng phát ra một hỏa chưởng thiêu đốt đống áo đó thành tro. Vừa xong thì quanh Ngọc Tâm tiên tử đã xuất hiện mấy bóng người, khi thấy cảnh tượng trong phòng hốt hoảng kêu lên:
- Mau cứu chữa cho Linh nhi và Hương nhi mau
************************************
Nghe có biến, Ngọc Hư chưởng môn nhân cùng hai người Ngọc Cảnh, Ngọc Đàm lập tức ngự kiếm bay tới kí túc xá nữ, kịp thấy một bóng người đang truy đuổi dâm tặc ở đằng xa, ba người lập tức bám theo. Nhưng đuổi được một lúc, trước mắt họ là một cảnh tượng kỳ lạ. Chỉ thấy sư thúc Trâu Diễn đang nhảy nhót như khỉ, một mình đại chiến với...không khí, bộ dạng rất khẩn trương.
- Dâm tặc, mày còn muốn chạy hả.