Trâu Diễn phát ra hàng loạt đạo kiếm khí vào khoảng đất trước mặt, gây ra tiếng nổ đinh tai, trên mặt đất hằn lên nhiều vết chém của kiếm khí. Ba người như không tin vào mắt mình, đưa tay lên dụi dụi để nhìn cho rõ hơn, đồng thời phát ra linh thức tra xét, lòng suy nghĩ chẳng lẽ dâm tặc võ công cao cường, ẩn thân ngay trước mặt mà mình không biết, nhưng tất cả chỉ phí công vô ích, nào có thấy bóng dáng một ai. Trong trường, trận chiến hình như đã sắp đến hồi kết, Trâu Diễn đang thở phì phò, chiêu thức có phần chậm lại, đột nhiên lão hét lớn lên:
- Đồ tiểu nhân bỉ ổi, dám đánh lén lão phu à. ối, không xong rồi. Chỉ thấy Trâu Diễn miệng thổ ra một ngụm tiên huyết, người lảo đảo lùi lại. Ba người thấy tình thế không ổn, Ngọc Hư vội nhảy tới đỡ Trâu Diễn, hai người còn lại cũng nhảy tới hoành kiếm thủ thế, mặt lộ vẻ căng thẳng bởi vì không biết địch nhân đang ở đâu. Ở phía sau, Trâu Diễn như đã lấy lại sức, bắt đầu công cuộc giáo huấn:
- Ba ngươi đúng là đồ con bò. Là cao thủ hàng đầu của Thái Cực môn mà trước mặt mình có địch hay không cũng không biết.
Mặt ba người bỗng chốc đỏ như gấc chín, Ngọc Hư vội lên tiếng:
- Xin sư thúc chỉ dạy.
- Các ngươi thủ thế tính đánh nhau với ai vậy, xung quanh đây làm gì có người nào, tính đánh nhau với cái thân già này hả.
Ba người lập tức nghệch mặt ra, rõ ràng là hồi nãy chính mắt thấy sư thúc đang
đại chiến mà, cái nào là thực cái nào là giả nhỉ. Ngọc Hư chợt bừng tỉnh, sư thúc xưa nay vẫn luôn cao thâm khó đoán, chắc sự việc này có ẩn tình gì đây.
- Xin sư thúc giải thích rõ cho chúng đệ tử
- Cái thằng dâm tặc đó đã sử dụng Thái Thanh Can Khí để đẩy ngọn lửa từ Hỏa Diễm Chu Lăng phát ra, các ngươi có hiểu thế nghĩa là gì không ?
Ba người cảm thấy kinh hãi, điều đó nghĩa là dâm tặc không phải ai khác mà chính là người trong nhà. Giọng Trâu Diễn đều đều vang lên như đoán được ý nghĩ của ba người:
- Các ngươi đoán đúng rùi đó. Hắn ta chẳng những là người trong nhà mà thân phận cũng thuộc hàng trưởng bối với các ngươi, chỉ tiếc hắn ta định lực không đủ, đã sa vào dâm giới rồi. Ngày mai các ngươi điểm danh mà thấy thiếu người nào thì hãy nói với mọi người rằng người đó hôm qua đuổi theo dâm tặc, kịch chiến tại chỗ này mấy trăm hiệp, bị dâm tặc đánh lén thọ thương, hiện đang dưỡng bệnh. Mấy con bò các ngươi hiểu chưa hả. Ta đi đây.
Ba người đứng đực ở đó một hồi, trong lòng trăm ngàn mối nghĩ, nhưng cuối cùng đều khâm phục sư thúc, quả thật đã lo liệu mọi việc chu toàn.
Dưới chân núi Nhạn Đăng Sơn, bỗng xuất hiện một quả cầu bạc đang phóng đi, quả cầu dừng lại để lộ một thân hình trần truồng, tóc tai cùng khuôn mặt bị cháy đen thui. Bóng nhân ảnh đang rà soát lại cơ thể:
- Không biết của quý của ta có còn hoạt động nữa được không, Hỏa Diễm Chu Lăng thật đáng chết, hại ta thê thảm thế này, có nhà mà cũng không dám về. Thật tức quá đi mất, món ăn tới miệng rồi mà nuốt không được. Thượng Hương, nàng hãy chờ đấy, ta thề kiếp này phải ăn thịt được nàng. Giờ phải đi kiếm người xác định xem ta còn là đàn ông cái đã.
************************************
Trong căn phòng nhỏ, giờ chỉ còn lại Ngọc Tâm và Tôn Thượng Hương. Ngọc Tâm vội quỳ xuống hành lễ với Thượng Hương làm nàng giật mình:
- Sư phụ, người làm gì thế. Người là sư phụ của con mà
- Hương nhi, cứ để mặc ta, một lễ này của ta là thay mặt Thái Cực môn cám ơn con đã không tiết lộ chuyện đáng xẩu hổ này. Chuyện này mà lộ ra Thái Cực môn còn mặt mũi nào đứng trên cõi tu chân nữa.
- Sư phụ, Hương nhi nói thật mà, trời tối quá nên Hương nhi không nhìn rõ mặt hung thủ. Với lại nếu không có Hỏa Diễm Chu Lăng sư thúc tổ ban cho, chắc giờ này con đã ngọc nát hương tan rồi. Từ giờ sư phụ đừng nhắc lại chuyện này, con không muốn nghe nữa.
- Vậy cũng được, con hãy nghỉ ngơi cho lại sức, sư phụ sẽ phái người canh chừng cho con.
Ngọc Tâm người tính bước ra khỏi phòng, chợt nhớ ra điều gì, vội quay lại:
- Hương nhi, ta cho con biết một sự thật này. Con nhớ kỹ đừng nói với ai hết
- Chuyện gì mà bí mật vậy sư phụ
- Sư thúc tổ Trâu Diễn vừa cho ta hay, khi con làm vật dẫn Bạch Hổ sa bẫy thì con đã là người của Bạch Hổ rồi. Hỏa Diễm Chu Lăng hóa thành chiếc yếm hồng trên người con, chỉ có Bạch Hổ mới có thể cởi nó ra được. Con hãy ghi nhớ kỹ điều này, sau này nếu có người cởi được chiếc yếm của con, người đó chính là Bạch Hổ, số mệnh của con thuộc về người đó.
Mặt Thượng Hương chợt ửng đỏ, lòng thầm suy nghĩ “Nực cười thiệt, người cởi được chiếc yếm mình, mình không gả cho người đó còn gả cho ai được nhỉ”
*********************************************
Một đêm không yên tĩnh nữa sắp sửa kết thúc, Trâu Diễn ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, cười đắc ý:
- Mọi việc xảy ra đều trong dự đoán. Thật không thể nào không khâm phục ta được, ta đâu kém gì Ngọc Hoàng Thượng Đế, đoán đâu trúng đó. Không uổng công ta tham luyện bấy lâu. Mọi vật trong trời đất đều do Ngũ Hành tạo ra, tương sinh mà tương khắc, lúc thịnh lúc suy. Giờ là lúc hệ Thủy lên ngôi bá chủ, Tề quốc tuy giáp biển nhưng không phải là mệnh Thủy, Bạch Hổ chắc không rơi vào tay người Tề, giờ ta phải tính xem trong sáu nước còn lại nước nào là mệnh Thủy đây. Bạch Hổ, ngươi phải cám ơn ta đó, ta đã mang cho ngươi một cô gái thật xinh đẹp và cá tính, Hương nhi con người nó gánh vác trách nhiệm quá lớn, hy vọng ngươi mang lại niềm vui cho nó, món quà ta tặng kèm theo là Vô Trần, cũng hy vọng ngươi thay ta dạy dỗ nó để nó làm nở mày nở mặt Thái Cực môn.
*******************************************
Ở một nơi cách xa Thái Cực môn, cũng trong một đại điện, khung cảnh đến rợn người, sặc mùi máu tanh nồng nặc. Chính giữa đại điện là một bồn nước lớn chứa toàn máu là máu, từng cái cổ đang bị cắt rời của sáu con vật : trâu, chó, ngựa dê, gà, lợn đang chảy vào bồn những dòng máu nóng. Một bóng hắc y đang vận pháp quyết, lập tức trong bồn bỗng chốc từng giọt máu sôi lên ùng ục, rồi xuất hiện một vòng xoáy máu ở chính giữa, từ tâm vòng xoáy bỗng phát ra một con mắt quỷ đỏ lòm, con mắt đó ngày càng đỏ sậm rồi phát ra một luồng máu vào khoảng không trước mặt, ngạc nhiên thay xuất hiện hình ảnh tiểu Bạch Hổ nhà ta đang say ngủ.
- Chủ nhân, Bạch Hổ chắc chắn giáng hạ ở Tề quốc, người nên phái cao thủ tới Tề để đoạt lấy Bạch Hổ về.
- Tại sao ta phải làm như thế chứ- Một nụ cười nhạt hiện ra trên khóe môi người được gọi là chủ nhân
Hắc y nhân ngạc nhiên:
- Chủ nhân, chẳng lẽ người không muốn nhất thống thiên hạ sao?
- Hừm đúng là ta muốn nhất thống thiên hạ, nhưng phải dựa vào chính bàn tay của ta, việc gì phải dựa vào Bạch Hổ chứ
- Chủ nhân, không có Bạch Hổ trong tay thì không thể nào thống nhất thiên hạ được, đó là thiên mệnh.
- Ta không tin vào thiên mệnh, vận mệnh của ta phải do ta nắm lấy. Bạch Hổ là cái thá gì chứ, hắn ta là võ tướng mạnh nhất ư, mạnh đến cỡ nào, nếu hắn ta một có thể địch cả trăm thì ta phái hàng ngàn người, nếu hắn có thể địch hàng ngàn thì ta phái hàng vạn người. Ta không tin một mình hắn có thể đối đầu, xoay chuyển cả thiên hạ.
- Chủ nhân, dù sao thì bớt đi một kẻ thù không phải là tốt hơn sao, xin người hãy suy nghĩ kỹ lại
- Ý ta đã quyết, ngươi đừng mong ta chuyển ý
- Lời chủ nhân rất có đạo lý. Mao huynh đừng làm phiền chủ nhân nữa – một thư sinh trung niên, ăn mặc với vẻ nhếch nhác, quần áo rách bươm, sau lưng đeo một thanh trường kiếm đứng kề bên phát thoại.
- Ở đây không còn việc gì thì ta về phủ, Bạch Lưu, tình hình lão già quân thượng thế nào rồi.
- Bẩm chủ nhân, quân thượng nhanh thì một tháng chậm thì ba tháng sẽ đi chầu Diêm Vương, người hãy tin tưởng ở tài dụng độc của tại hạ.
- Thế thì được, mọi người theo kế hoạch ban đầu mà hành động
Chờ bóng dáng chủ nhân đi khỏi, trung niên thư sinh tới bên cạnh hắc y nhân:
- Lão Mao, đừng giận ta à nha, ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi
- Sự thật cái con khỉ, Trang viện của ngươi chẳng lẽ không dạy cho ngươi cái chân lý người có được Bạch Hổ người đó mới nhất thống được thiên hạ.
- Hừm, ta chỉ biết Trang viện dạy ta rằng mọi việc nên tuân theo lẽ tự nhiên, cái gì của mình thì sớm muộn gì cũng là của mình, lo âu phiền não làm quái gì. Ngươi biết được Bạch Hổ hạ lạc ở Tề quốc, chẳng lẽ người khác không biết. Ngươi biết phái đi cao thủ chẳng lẽ người khác cũng không biết. Cầu người chỉ bằng cầu chính bản thân mình, đó chính là ý của chủ nhân. Mao huynh hãy ngẫm bản thân mình mà xem.
Thế là Bạch Hổ chuẩn bị hạ cánh ở Tề quốc, các nước bắt đầu bước vào một cuộc chiến mới,liệu nước nào sẽ đoạt được Bạch Hổ về tay mình, các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.