Tiếp qua một lát, Tiêu Văn Bỉnh đã không đếm xuể đã uống bao nhiêu rượu, đã rất say. Đến cuối cùng, hắn nằm gục xuống bàn, mặc cho bọn họ gọi như thế nào, đều không thể ngẩng đầu lên.
" Hai người các ngươi dìu Tiêu tiên sinh đến nghỉ tạm phòng tổng thống ở lầu tám, cẩn thận một chút, không được quấy nhiễu khách nhân." Triệu Phong lạnh lùng phân phó.
Hai cô gái thật cẩn thận đáp ứng, dìu Tiêu Văn Bỉnh đi lên lầu tám, đưa vào phòng, cởi áo khoác cho hắn, giày, đắp chăn cẩn thận, lại mở máy điều hòa, lúc này mới rời đi.
Tiêu Văn Bỉnh nằm trên giường, phát ra tiếng ngáy đều đều nho nhỏ, nhưng tinh thần hắn lại tập trung cao độ, toàn bộ căn phòng đều dùng linh lực ám thị.
Cửa mở, một người rón rén tiến vào.
Nghe không được tiếng bước chân gì, người tới hiển nhiên là có công phu trong người, cho nên mới có thể lặng yên không một tiếng động.
Một bàn tay đưa tới túi áo khoác của Tiêu Văn Bỉnh, một bình ngọc bị lấy ra. Người đi tới vừa nhìn thấy, nhất thời thân hình không tự chủ được run lên một chút.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh cười lạnh, chính mình trong lúc vô ý có để lại một viên Trúc Cơ Đan trong bình ngọc. Đó không phải hắn cố ý bỏ vào, mà bởi vì thứ này không còn tác dụng lớn với mình, cho nên cũng không để trong lòng.
Không nghĩ tới, thế nhưng bởi vậy mà nhìn thấu được ý đồ của Triệu Phong.
Bất quá, làm cho hắn cảm thấy kì quái chính là, nếu Triệu Phong sớm có mưu đồ, vì sao lúc trước còn đem thứ này giao cho mình, trực tiếp lấy đi có phải đơn giản hơn không.
Nghĩ lại thật kĩ, nhất thời hiểu được đạo lí trong đó.
Nếu lúc ấy hắn không đem Trúc Cơ Đan giao cho mình, sẽ khiến cho Nhàn Vân đạo trưởng trách cứ. Mà lúc này mình say rượu, bất tỉnh nhân sự, dù cho có mất đi, hắn cũng không có trách nhiệm quá lớn.
Triệu Phong hiển nhiên là do dự một chút, rốt cuộc thu Trúc Cơ Đan vào trong túi, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Văn Bỉnh nhảy dựng lên, lúc này hắn mới cảm nhận được linh lực thật là có chỗ tốt. Căn bản là không cần cố ý truy tung, chính mình ở ngoài xa mấy trượng, cũng có thể biết được vị trí của hắn.
Đi theo hắn ra khách sạn, Tiêu Văn Bỉnh dặn tài xế taxi quẹo đông rồi rẽ tây, một hồi lâu, đi tới một biệt thự lớn xa hoa.
Trả tiền rồi cho xe đi, Tiêu Văn Bỉnh mới phát giác trước mặt là một khu nhà cao cấp, mà xa xỉ nhất trong đó, không thể nghi ngờ chính là ngôi nhà của Triệu Phong.
Hắn đi tới một góc âm u, ngồi xuống, linh giác tuôn ra với mức độ lớn nhất.
Mơ hồ, trong đầu hắn mơ hồ xuất hiện một đồ án nhàn nhạt.
Rất xa, trên một thảm cỏ xanh, Tiêu Văn Bỉnh nhìn thấy Triệu Phong đi tới trước mặt một đứa nhỏ ngồi xe lăn.
Vận công vào hai tai, Tiêu Văn Bỉnh lập tức nghe được bọn họ nói chuyện.
" Ông nội, ông đã tới."
" Đúng vậy, cháu ngoan, có nhớ ông không?"
" Ân..." Tiểu hài tử gật mạnh đầu một cái, thanh âm khờ dại mà thanh thúy làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.
" Cháu ngoan, ông nội mang đến cho cháu một thứ tốt."
" Là cái gì? Con mèo nhỏ sao?"
" Không phải."
" Ân? Con chó nhỏ sao?"
" Cũng không phải." Triệu Phong mỉm cười lấy bình ngọc nhỏ trong lòng ra.
" A...lại là thuốc a." Tiểu hài tử thần tình thất vọng nói.
" Ha ha..." Triệu Phong vui vẻ nở nụ cười, đó là một loại vui sướng phát ra từ nội tâm: " Cháu ngoan, chỉ cần cháu ăn viên thuốc này vào, ông cam đoan cháu sẽ giống như các bạn nhỏ khác."
" Thật sự?" Trong đồng âm vang dội lại không thấy sự vui sướng mạnh mẽ, giống như chỉ là ứng phó cho xong.
Có lẽ, những lời này nó đã nghe được nhiều lắm, cũng nghe quá lâu rồi.
" Bé ngoan, ông nội sẽ không gạt cháu, ít nhất là lúc này, ông nội tuyệt đối sẽ không lừa cháu."
Một tiếng điện thoại vang lên, Triệu Phong đứng dậy nghe xong vài câu, đột nhiên trên mặt không còn chút huyết sắc.
" Ông nội, ông làm sao vậy?"
Tiểu hài tử mười phần mẫn cảm, lập tức phát giác không đúng, kinh hô lên.
Triệu Phong miễn cưỡng nở nụ cười, hắn nói với tiểu hài tử: " Không có gì, chỉ là một chút chuyện làm ăn, ông nội đi xử lí một chút, đợi lát nữa nhé."
Triệu Phong vỗ đầu tiểu hài tử, hướng ngoài cửa đi đến.
" Ông nội..."
Triệu Phong dừng lại.
" Ông nhất định phải nhanh trở về a."
Triệu Phong đi tới ngoài cửa, hắn giương mắt nhìn chung quanh, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: " Lục sư huynh, ta biết ngài đã tới, xin mời hiện thân gặp mặt."
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc, Triệu Phong công phu tuy rằng rất cao, nhưng trên người hắn rõ ràng không có linh lực, làm sao có thể phát hiện ra mình.
Nhưng người ta đã gọi ngay tên mình, nếu không hiện thân thì cũng không thể.
Tiêu Văn Bỉnh vừa mới đi tới cửa biệt thự, Triệu Phong đã đích thân mở cửa lớn cho hắn, cung kính đưa hắn vào đại sảnh.
Vừa vào đại sảnh, Triệu Phong bảo những người khác lui ra, quỳ sụp xuống, móc ra bình ngọc, hai tay dâng trả cho Tiêu Văn Bỉnh, nói: " Tiểu đệ phạm phải sai lầm lớn, xin lục sư huynh trừng phạt."
" Ngươi làm sao biết ta đã đến đây?" Tiêu Văn Bỉnh cũng không có tiếp nhận bình ngọc, mà là hỏi ngược lại.
" Điện thoại vừa rồi là tổng giám đốc Thủy Tinh Cung gọi tới, hắn nói không thấy ngài ở trong phòng tổng thống của lầu tám, cho nên..."
Tiêu Văn Bỉnh chợt hiểu, hắn vươn tay tới bình ngọc, thân mình Triệu Phong khẽ run lên, Tiêu Văn Bỉnh rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sự tiếc nuối và thống khổ.
" Hài tử kia là cháu nội của ngươi?"
" Dạ."
" Cha mẹ nó đâu?"
" Con trai và con dâu của tiểu đệ đã bị chết trong một tai nạn máy bay, cho nên chỉ còn lại một đứa cháu nội này sống nương tựa lẫn nhau."
" Thân thể hắn không tốt sao?"
Ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cửa kính, nhìn thấy hài tử gầy yếu đang ngồi trên xe lăn tuy đang tắm nắng, nhưng thấy thế nào, cũng không thể liên hệ được với hai từ khỏe mạnh.
" Đúng vậy, nó là đứa bé sinh non, thân thể từ nhỏ đã yếu ớt. Gần đây lại liên tục phát bệnh, thầy thuốc nói, bọn họ đã bất lực."
" Chẳng lẽ không còn biện pháp?"
" Có..." Triệu Phong ngẩng đầu, ánh mắt của hắn có một tia mong chờ.
" Trúc Cơ Đan?"
" Không sai." Thanh âm Triệu Phong đã mang theo chút run rẩy, vị lão nhân này nhìn Tiêu Văn Bỉnh với ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.
" Ngươi là ngoại môn đại đệ tử, vì sao không hướng sư phụ xin thuốc."
Triệu Phong cười khổ một tiếng, thanh âm lộ ra sự chua xót nồng đậm: " Cũng bởi vì ta là ngoại môn đệ tử, cho nên không thể xin được."
" Con đường tiên đạo, đều không phải là con đường nhân từ. Nếu không thể thể ngộ khí cơ, luyện ra linh lực, như vậy cả đời, đều không thể bước vào nội môn. Mà ngoại môn, không được tính là người trong tiên đạo, trong mắt những người thành công tiên đạo, chúng ta căn bản cái gì cũng không phải."
Thanh âm của hắn lạnh như băng, trong đó thậm chí còn bao hàm một luồng oán khí thật sâu.
Tiêu Văn Bỉnh rùng mình một cái, nhất thời nhớ tới Lô Quân và Minh Muội hai người.
Lúc đầu gặp bọn họ, bọn họ đối đãi với mình với ánh mắt cao cao tại thượng, như là quân chủ nhìn xuống thần dân của mình.
Ánh mắt của bọn họ không có chút lòng thương hại đối với nhân loại, có lẽ trong mắt bọn họ, mình còn không bằng một tiểu động vật.
Bọn họ đối đãi người thường làm cho Tiêu Văn Bỉnh có một loại cảm giác rất kì quái, coi như trong mắt bọn họ nhìn thấy là không phải người, mà chỉ là sinh vật thấp hèn nào đó.
Chẳng lẽ đây mới là chân lí của tiên đạo hay sao?
" Trúc Cơ Đan là sư phụ dùng mật phù bổn môn hướng Linh Dược Cốc đổi lấy, ngay cả trong năm đệ tử nhập thất, cũng có hai người không được ban thuốc cho. Mà ngài vừa gia nhập bổn môn, lập tức được ban thưởng Trúc Cơ Đan, ân ngộ như thế, đó là việc chưa từng có."
" Tiểu đệ nghĩ rằng, nếu ngài được sư phụ sủng ái như thế, ngày sau có lẽ càng được ban nhiều linh dược hơn, cho nên...cho nên..."
Bình ngọc thảy nhẹ trong tay, Tiêu Văn Bỉnh nhẹ giọng hỏi: " Trúc Cơ Đan có thể trị bệnh cho nó sao?"
Triệu Phong ngẩng mạnh đầu, hắn rung giọng nói: " Thể chất của cháu cực kỳ suy yếu, nếu như có thể dùng Trúc Cơ Đan, đương nhiên có thể bù đắp lại."
Tiêu Văn Bỉnh cười, đem bình ngọc trong tay ném tới trước ngực hắn.
Triệu Phong cũng không dám phóng túng, hắn cẩn thận nhận lấy, thấp giọng nói: " Lục sư huynh, đa tạ ngài."
" Đa tạ ta làm chi?" Tiêu Văn Bỉnh mở trừng hai mắt nhìn hắn, cười nói: " Ta chỉ là cho người bạn nhỏ một viên chocolate đậu nho nhỏ mà thôi."