Lúc này Phương Dật mới chú ý, ngoài hắn và Vũ San cùng trắc thí, còn có hai nam một nữ, hai gã thiếu niên kia tuổi đều xấp xỉ Phương Dật, so với Phương Dật có vẻ lớn hơn một chút. Từ quần áo đẹp đẽ quyền quý của bọn hắn, hẳn không phải là người thường. Về phần cô gái, đúng là Trầm Vô Tích!
“Bắt đầu đi! Đem hai tay ngươi phóng đến phía trên trắc linh thạch!” Một gã lão giả mặc đạo bào đạo sĩ, cao giọng hô lên, bên trong thanh âm tràn ngập uy thế vô tận cùng ngạo khí, hắn là khảo quan do Luyện Tông xuất ra, gọi là Giới Tâm!
Nói đến cách ăn mặc của Giới Tâm, không thể không nói đến Luyện Tông, cái gì là Luyện Tông? Theo lời Phương Dật nói, chính là đạo quan!
Phương Dật theo lời, đưa tay đặt trên trắc linh thạch, mười giây trôi qua, trắc linh thạch vẫn như cũ không có phản ứng, mà trắc linh thạch trước mặt Dương Vũ San lại phát ra một loại bạch quang gần như thực chất vậy! Cùng với khối trắc linh thạch trước mặt Phương Dật kia hoàn toàn bất đồng!
Về ba người khác, lại càng tốt hơn! Trắc linh thạch trước mặt ba người phát ra bạch quang thực chất!
“Sao lại thế này?” Phương Dật khó hiểu nhìn chằm chằm mấy trắc linh thạch trước mặt, hắn có một loại dự cảm bất hảo.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Dương Vũ San, Trầm Vô Tích bốn người, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có kinh ngạc, từng đợt thanh âm tán thưởng nối liền không dứt.
Năm tên lão giả biểu tình lạnh lùng cơ hồ đồng loạt đứng lên, một trong số đó hô to: “Tuổi còn nhỏ nhưng đạt đến tượng cấp, thiên tài! Những người khác cũng không sai, cũng đã bước vào tượng cấp!”
Bạch quang, đại biểu cho linh lực, có thể ngưng tụ ra bạch quang thực chất, đó mới là tượng cấp cường giả, mới xem như bước chân vào tu luyện giới, mà Trầm Vô Tích cùng hai thanh niên kia, đúng là đã đạt được tượng cấp hoàng giai!
Biểu tình của Trầm Vô Tích cùng hai thiếu niên kia là tự nhiên, xem ra đều đã từng trải qua khảo nghiệm cả.
Lần đầu tiên trở thành tiêu điểm, Dương Vũ San có chút không biết làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn phía ca ca của nàng, bất tri bất giác Phương Dật đã trở thành chỗ dựa tinh thần của Vũ San.
Phương Dật mặt mang vẻ mỉm cười nhìn Dương Vũ San, linh lực của Dương Vũ San xa xa vượt qua dự đoán của hắn, Phương Dật cũng vì Dương Vũ San mà cảm thấy cao hứng!
“Di? Trắc linh thạch của người kia sao lại không có ánh sáng?” Không biết là ai hô lên, ngay sau đó, ánh mắt mọi người như dừng lại trên người Phương Dật
Năm tên lão giả đều trừng mắt lên, cẩn thận đến dị thường nhìn chằm chằm khối trắc linh thạch trước người Phương Dật, cho dù là người có linh lực yếu nhất, trắc linh thạch cũng nổi lên một tầng bạch quang gần như trong suốt. Nhưng khối trắc linh thạch này… Đúng vậy, không có một chút ánh sáng!
Năm tên lão giả mặt mang nghi hoặc nhìn nhau, mấy người đều nhìn thấu nghi hoặc trong mắt đối phương.
Đối với trắc linh thạch xuất phẩm từ Luyện Tông, bọn họ một chút cũng không hoài nghi! Chẳng lẽ Phương Dật không có linh nguyên? Linh nguyên lại là thứ mỗi người đều có được a! Giải thích duy nhất là, linh nguyên Phương Dật bị hao tổn, đã không thể tu luyện, người như thế, trên Thần Châu đại địa vẫn gọi là… phế nhân!
Trong đại điện, thanh âm nghị luận giống như thủy triều điên cuồng dân trào lên, linh nguyên bị hao tổn chỉ có hai nguyên nhân, bị người khác phá hư, hoặc là trời sinh!
Bất quá, ở trên Thần Châu đại địa có cái quy củ, phàm là phá hư linh nguyên người khác, đều sẽ lọt vào sự đuổi giết của toàn bộ Thần Châu, cái quy củ này do Ngũ Tông khai sơn tổ sư cùng Ma Môn đệ nhất nhân Tiêu Vô Hận cùng sáng lập, mà ngay cả người của Tam Môn cũng tuân thủ!
Từ trước đến giờ phế nhân trên Thần Châu đại địa thật ra là đến chín mươi chín phần trăm là do trời sinh linh nguyên bị hao tổn, không thể tu luyện, mà Phương Dật, tự nhiên cũng bị quy vào… loại này, bởi vì đã ngoài ngàn năm không có ai đánh vỡ cái quy củ kia!
Linh nguyên bị hao tổn tạm thời không đề cập tới, chuyện Phương Dật không có linh lực là chuyện thật không cần tranh luận!
“Ca ca?” Vũ San với vẻ mặt khó hiểu nhìn Phương Dật, nàng giật mình hơn bất cứ ai!
“Ta không biết!” Phương Dật bất đất dĩ giơ hai tay lên than thở, trong lòng không ngừng mắng: “Con mẹ nó! Người khác sống lại không phải thần thì cũng là ma? Sao ta sống lại lại không có linh lực đây? Rốt cuộc là vì sao?”
Một gã tuổi trẻ ăn mặc tựa như đạo sĩ hồ nghi nhìn Phương Dật một chút, sau đó cầm lên một quyền sách nhỏ, hô lớn: “Từ Châu Dương Vũ San, U Châu Lâm Hi Mạc, Sở Châu Trầm Vô Tích, Sở Châu Lưu Kiền, thông qua đệ nhất khảo hạch, mời về hậu đường chờ đợi đệ nhị khảo hạch! Dương Vũ, không có linh lực, bị đào thải!”
Vũ San lo lắng nhìn Phương Dật một cái, liền bị đạo sĩ tuổi trẻ kia thúc dục, đi vào hậu đường.
Bốn người sau khi đi khỏi, Giới Tâm ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn Phương Dật thêm một cái, lạnh lùng hô: “Kế tiếp!”
Loại phế nhân như Phương Dật này, chỉ có thể gây tranh luận nhất thời thôi, hắn rất nhanh bị người trong đại điện quên đi! Thế giới này có một cái tôn chỉ: “Cường giả vi tôn!” Phương Dật hiểu được đạo lý này, thở dài, cuối đầu đi ra khỏi đại điện.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đồn xa!
Tin tức Phương Dật không có linh lực trong nháy mắt đã truyền đi toàn bộ quảng trường! Bọn họ chỉ biết xuất hiện một phế nhân tên Dương Vũ, nhưng không biết rốt cuộc ai là Dương Vũ.
Phương Dật một mình đi ra quảng trường, đi đến một vách núi đen cạch rừng trúc, một mình lẳng lặng đứng ở cạnh vách núi đen, bóng dáng mang một vẻ cô đơn.
Trong bốn năm này, ngoại trừ Tàng Kinh Các, đây là nơi duy nhất hắn đến, hắn rất thích ở phía trên núi đen vạn trượng này nhìn xuống phong cảnh phía dưới, như vậy có thể khiến cho tâm tình hắn tốt một chút, hiển nhiên, hiện tại Phương Dật rất không tốt, hắn cần bình tĩnh một chút!
Qua một hồi lâu, Phương Dật đang lẳng lặng đứng ở đó, bỗng dưng dựng lên ngón giữa với bầu trời xanh thẳm, rống lớn: “Lão tặc thiên! Ta hận!”
Tựa như phát tiết được buồn bực trong lòng, sau khi thở hồn hển vài cái xong, hô hấp Phương Dật cũng dần ổn định lại.
Phương Dật có chút ủ rũ, đặt mông ngồi trên mặt đất, hung hăng vỗ vỗ trán, thì thào nói: “Cha, nương, không có linh lực, ta nên làm thế nào để báo thù?”