- Uh, nhưng sao em biết???
- Hic, nếu em không nhầm thì anh em mình...là hàng xóm đấy ạ. Em ở nhà số 124
- Vậy thì đúng rồi. Anh ở nhà số 123. Nhưng sao anh không biết em nhỉ?
- vì nó toàn la cà theo bọn em đến tối mới về mà_ Con Lùn giải thích.
- Yep! "Chơi ngày cày đêm" là khẩu hiệu của bọn em.
- Thế ngủ vào lúc nào?
- Bất kỳ lúc nào có thể_ cả lũ toe toét.
- Chúng mày ở lại, tao về trước nhé. Anh Phong chở em về được không?_ Nó đứng dậy
- Rất sẵn lòng, thưa tiểu thư.
Nó phì cười, dù có hơi gượng. 5 đứa kia có vẻ đã nhận ra sự biến sắc trên mặt nó nên cũng không thắc mắc gì. Hơn ai hết, chúng hiểu nó đang buồn.
------------------
Mệt mỏi bước vào nhà, ghé qua phòng chỉ để quăng cái túi xách lên giường, nó leo lên sân thượng. Có lẽ gió sẽ làm nó dễ chịu hơn, chứ bây giờ nó thấy khó thở quá. Dư âm của câu chuyện con Sứt kể ban nãy vẫn chưa tan... Đưa tay lên miệng để ngăn những tiếng nấc không phát ra ngoài, nó khóc. Từ hôm chia tay Vũ đến giờ, nó không khóc. Úp mặt vào 2 cánh tay, nó để mặc cho nước mắt làm ướt đôi tay nó. Chợt giật mình khi Phong nhẹ nhàng ngồi ngay bên cạnh, giọng nói như gió thoảng:
- Lại chịu đựng một mình hả nhóc?
- Sao lại xuất hiện lúc em khóc rồi làm em ngượng thế?
- Chẳng có gì phải ngượng cả. Buồn thì phải khóc chứ.
- Nhưng anh ghét nhìn thấy con gái khóc mà. Sao cứ lúc nào em khóc là anh lòi cái mặt ra thế?
- Em thì khác, ngốc ah!
- Khác gì chứ??? Cũng tèm lem như ai thôi..
- Khác...thôi em không hiểu đâu. Thế có chuyện gì mà em lại buồn thế này? Kể anh nghe xem nào.
Phong là người có khả năng điều khiển người khác thì phải. Lần trước Phong bảo nó khóc=> nó khóc. Lần này Phong bảo nó kể=> Nó kể không sót một chi tiết nào, từ chuyện nó và Vũ quen nhau ra sao, yêu nhau thế nào, chia tay kiểu gì và cả câu chuyện con Sứt kể nữa...Vừa kể nó vừa khóc. Cứ đưa tay lên lau giọt này thì lại có giọt khác chảy ra, không sao ngừng được.
- Vậy việc bây giờ em đang phân vân là có quay lại với Vũ không?
- Em cũng không biết nữa. Nếu như hôm gặp Vũ, em để anh ấy giải thích...
- Vậy có nghĩa là tại anh? Nếu hôm đó anh không ngắt lời cậu ta và để cậu ta giải thích với em thì bây giờ em sẽ không phải khóc, đúng không?
- Không, em không có ý đó...không phải vậy..
- Anh hiểu rồi_ Phong đùng đùng đứng dậy rồi rời khỏi sân thượng.
Nó không hiểu tại sao Phong lại giận dữ đến vậy. Nó không hề có ý trách Phong mà. Một cơn gió nổi lên, tự nhiên nó thấy rùng mình. Mày đến hay là đang ra đi vậy, cơn gió???
Trở về phòng, nó nhấc máy gọi. " Calling...0975744xxx"
- Alo
- Alo, Zin ah? Anh...
- Mai anh rỗi chứ? Em muốn gặp anh.
- Anh rỗi.
- Vậy Caputino nhé?
- Uhm.
Nó đã quyết định gặp Vũ. Để mọi chuyện được rõ ràng, để chấm dứt mối nghi hoặc, chấm dứt chuỗi cảm xúc mơi hồ đang xâu xé lòng nó...
chap 5
Đang lang thang trên phố Thợ Nhuộm, Phong nghĩ miên man về cuộc " đàm đạo" với nó đêm qua, bụng đang chửi sao nó ngốc thế, không để ý gì đến cảm nhận của cậu, làm sao cậu nói thẳng ra là cậu không muốn nó quay lại với Vũ được chứ? Đang lầm bầm thì cậu nhìn thấy nó. Trời hiểu lòng cậu hay sao mà đang nhớ nó thì cho nó xuất hiện thế? Nhưng mà bỗng khựng lại, ngồi đối diện với nó là Vũ!!! Nó định "nối lại tình xưa" với Vũ ư? Vậy còn cậu thì sao? Như có gì đó thôi thúc, Phong tiến về phía nó.
.............................
- Em...
- Anh...
- Anh nói trước đi
- Em nói trước đi_ Vũ nhìn nó, ánh mắt anh vẫn còn tha thiết lắm.
- Hôm trước em tát anh có đau lắm không?
- Đau chứ. Em tát mạnh thế cơ mà_ Vũ cười.
- Em xin lỗi, thực sự rất xin lỗi...Anh đừng hỏi bằng cách nào, nhưng em đã biết hết chuyện của anh và An, uh, em biết tên con bé đó...
- Em biết???
- Vâng, em biết...
-.....
-.....
- Vậy...
- Không thể, Vũ ah...
- Em nói em đã biết, vậy tại sao chúng ta không thể lại như trước? Em không còn yêu anh nữa???
- Em không biết...em xin lỗi...nhưng nếu như lúc đó chúng ta bình tĩnh hơn...
- Hôm đó là bất đắc dĩ anh mới phải nói cô ấy là bạn gái anh, vì...
- Em đã nói là em biết mà...nhưng lỗi không phải ở anh...nếu em chịu khó nghe anh giải thích, chịu cho anh một cơ hội thì mọi chuyện sẽ khác...em xin lỗi...
- Anh hiểu rồi...dù sao anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em...và Zin ah...
- Dạ...
- Anh yêu em...
Nó bật khóc. Vũ luôn nhẹ nhàng với nó, hình như đối với anh, NÓ LUÔN LUÔN ĐÚNG!!!
- Nhóc này, khóc gì chứ? Anh mới là người phải khóc đây này...
- Em xin lỗi...
- Em không có lỗi...Chúng ta vẫn là bạn chứ?
- Không...