- ....
- Là anh em...
Một bàn tay nắm lấy cổ tay nó, lôi nó đứng dậy. Nó quay sang, sững sờ.
- Ra vậy..._ Vũ cười buồn.
- Em xin lỗi....
Phong kéo nó ra ngoài.
....................
- Sao anh lại ở đây? _ Nó hỏi Phong_ Anh làm cái quái gì thế?
Không để ý câu hỏi của nó, Phong "xổ" ra một tràng
- Tại sao em ngốc thế? Tại sao lại quay lại? Tại sao cứ để anh phải lo lắng? Tại sao...
- Ai nói với anh là em quay lại với Vũ?
- Ơ...vậy...không phải sao????_ Mặt Phong trông ngố không thể tả.
- Anh ghen ah?_ Nó cố nín cười.
- Không...sao anh phải ghen?_ Phong ấp úng.
- Rõ ràng là anh đang ghen mà.._ Nó tủm tỉm.
- Ừ đấy, anh ghen, thì sao nào?
- Ơ..._ Đến lượt nó ấp úng, nó chỉ định trêu Phong thôi, chứ có ngờ đâu...
- Anh muốn phát điên lên khi thấy em ngồi với cậu ta, phát điên lên khi nghĩ đến việc em sẽ quay lại với cậu ta...Em là gì mà lại làm cho anh thế này chứ?
- Em...
- Anh yêu em, Zin ah!
Mọi chuyện đến quá nhanh, nó không xử lý kịp thông tin thì phải.
- Anh...anh nói gì vậy? Em mới break up gần 2 tháng, và anh quen em đúng bằng ấy thời gian...Anh đang đùa phải không?
Phong nắm lấy 2 vai nó, xoay người nó để 2 đứa đối mặt.
- Zin! Nhìn anh này...những lời anh nói đều là thật. Em không cần biết người khác nghĩ gì, cũng không cần biết ta quen nhau bao lâu, chỉ cần biết anh yêu em là đủ. Hơn nữa, không phải ta mới biết nhau 2 tháng, mà là 17 năm rồi...
- Vậy là sao????
- Anh không nói đâu. Em tự suy nghĩ đi nhé. Anh chỉ nói vậy thôi. Bây giờ thì ta về nhé, anh mệt rồi, tỏ tình mệt phết. Còn em thì học cách chấp nhận trên thế giới này có thêm một người yêu em đi, nhóc ạ!
Nó trợn mắt. Cái gì 17 năm? Cái gì yêu? Ai yêu ai? Phong yêu nó à? Cái giề thế này? Nó tự đặt ra hàng đống câu hỏi rồi lại đau đầu vì chẳng trả lời được câu nào. Ôi cái đầu mít đặc...
-------------------------
Bình thường 3 đứa rất ít ăn chung. Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi ấy. Không biết trời xui đất khiến thế nào mà vừa hôm qua Phong tỏ tình với nó, hôm nay cả 3 đứa lại cùng được nghỉ. Trời ah! Nó đã hết ngượng đâu cơ chứ. Mới tối hôm qua lúc về phòng nó đã định cứ tạm tránh mặt Phong đã rồi tính sau thì hôm nay 3 đứa lại ngồi cùng nhau trong một bàn ăn, nó lại còn ngồi đối diện Phong nữa chứ. Lúc sáng nó định chuồn nhưng lão Zun dở chứng lại bắt nó ở nhà. Bình thường nó có " quyền lực" hơn, nhưng từ ngày Phong dọn đến, lão bắt đầu ra vẻ "bề trên" nên nó đành ngậm ngùi nghe lời. Ngồi ăn mà mặt nó cứ như sắp phải đi đánh trận ấy, nó cúi gằm mặt xuống, mấy lần ngẩng lên lén nhìn Phong đều thấy Phong đang nhìn nó cười tủm tỉm. Nhận thấy 2 " sinh vật lạ" trong bàn ăn, lão Zun tự hỏi hai đứa này làm sao mà một đứa thì cứ cúi mặt xuống bàn, một đứa thì cứ ngồi cười y như một thằng thiểu năng???? Thắc mắc mãi mà vẫn không tự trả lời được, lão đành hỏi:
- Hai đứa mày làm sao thế?
- Không...
Nó đang nói thì bị Phong chặn họng:
- Zin đang ngượng ạ. Em vừa tỏ tình với cô ấy hôm qua.
"Khụ...khụ..."
Nó và lão Zun đều bị sặc, chỉ khác là lão sặc cơm còn nó sặc canh. Cái tên Phong này, cứ nhăn nhăn nhở nhở (y như dê ăn su hào) nói như đúng rồi thế. Đồ hâm! Nó làu bàu.
- Thế nó có đồng ý không?_ ( Lão Zun này nhìn thế mà còn hỏi à???)
- Sắp ạ!
Phong lại cười. Nó nghiến răng, thầm nghĩ Phong phải cảm ơn bố mẹ hắn vì đã sinh ra hắn có bộ mặt đẹp trai với nụ cười thiên thần chứ không thì nó chẳng nề hà gì mà không phi ngay cái dép vào mặt anh chàng. Grừ...
"Không phải ta mới quen nhau 2 tháng, mà là 17 năm rồi..."
Phong nói vậy là sao nhỉ? 17 năm trước nó mới có 3 tuổi, vậy mà đã quen một thằng bé đẹp trai ư????(^_^). Chắc Phong đùa thôi. Nó nghĩ bụng. Nhưng không hiểu sao khi ở gần Phong đúng là nó có cảm giác thân quen lắm, dễ chịu lắm...
Đang mải suy nghĩ thì lão Zun kéo nó ra một góc, thì thầm:
- Thằng nhóc nó đùa ah?
- Không. Anh ta nói thật đấy.
- Hả? Thế mày có thích nó không?
- Em chả biết.
- Sao lại không biết? Mày có thích nó không thì mày phải rõ chứ?
- Em không biết thật. Với lại cũng chưa muốn nghĩ đến, đau đầu lắm..
- Thế trước với thằng Vũ sao mày không kêu đau đầu?
- Thì biết mùi" rồi nên mới ngán.
- He he mẹ là mẹ quý nó lắm đấy, mày yêu nó luôn cho rồi, yêu thằng khác mất công bà già cằn nhằn.
- Anh thôi đi, xí xớn chuyện người nhớn. Em còn chưa trị tội anh dạo này là hơi bị "lạm dụng chức quyền" đấy nhá.
- Tao là anh mày cơ mà.
- Anh thích ra oai hả? Anh có tin em có cách làm cho con Lùn hít le anh không?
- Ơ...thôi mà...(tội nghiệp thằng bé)
- Hớ hớ, từ sau cấm lên mặt nhớ.
- Biết rồi, mà này, anh thấy thằng đấy hay chứ...